Trans: @striderup000
Chương 137: Kinh Doanh Và Chiến Đấu.
“Chuyện quái gì đây?” (Makoto)
Cuộc chiến vẫn chưa nỗ ra.
Dù vậy, khi men theo lối quay lại đó, tôi đã thốt lên một câu hỏi mà chẳng cần ai phải trả lời.
-Tình huống này.
Ilumgand đã lớn hơn gấp đôi kích thước ban đầu và biến thành một thứ gì đó với hình dạng con người đang phát ra một ánh sáng mờ nhạt.
Cơ thể lúc đầu trông giống một quả bóng thịt, giờ đây biến đổi nhìn mảnh khảnh hơn.
Và trên tay hắn, cơ thể một trong những đồng đội của chính hắn đã ngã xuống.
Vết thương trên cơ thể ấy rất khủng khϊếp, và chỉ bằng một cái liếc sơ qua tôi cũng có thể khẳng định cậu ta đã chết rồi.
Hướng ánh nhìn đến miệng con quái vật, tôi có thể nắm bắt sơ bộ chuyện gì đã xảy ra ở đây.
“Cái thứ đó đã bắt đầu hành động. Trong lúc nó đang ăn dở, những học viên đã đến nhằm ngăn chặn. Và đó là cách tình huống này xảy ra ”(Makoto)
Không chút do dự nào, nó đang ăn thịt người.
Tôi nghĩ ý chí của Ilumgand đã biến mất.
Nó không tạo ra bất kỳ tiếng động lạ nào. Có lẽ nó đã được đưa cho một mệnh lệnh nào đó, hay là nó chỉ di chuyển bởi bản năng của mình? Điều này vẫn chưa thể biết được.
Jin và những người khác đang đứng trên sân khấu nơi Ilumgand đang ở tư thế tấn công.
Nó có thể nhỏ, nhưng tôi có thể cảm thấy sự do dự, hoặc giống như sự bối rối, từ tất cả mọi người ở đó.
Họ có thể đã tìm thấy một thứ cảm xúc tương tự như sự sợ hãi sau khi nhìn thấy Ilumgand ăn một người, nói cách khác là một học viên cùng trường với họ.
“Học viện không gửi viện trợ à?” (Makoto)
"Họ vừa đến rồi" (Shiki)
Shiki trả lời tôi.
Sau lời nói của anh ta, một nhóm người mặc quần áo màu tím bước ra từ hành lang nối với phòng chờ.
Thật là một màu đặc biệt.
Màu tím.
Nhóm đó khoảng mười người, họ hướng những cây trượng của mình về phía tên khổng lồ và bắt đầu niệm chú.
Số lượng của họ ít, nhưng có lẽ họ có kỹ năng tốt?
Hay là thiệt hại của những nơi khác lớn hơn dự kiến và họ không thể gọi cho nhiều người?
Hãy giao phó cho Tomoe khía cạnh đó.
“Tomoe, tôi muốn cô nắm được tình hình thiệt hại xung quanh thị trấn và báo cáo cho tôi. Tôi không quan tâm nếu đó chỉ là thông tin sơ bộ. Cô có thể làm được không? ”(Makoto)
"Để đó cho em" (Tomoe)
Cuộc chiến bắt đầu.
Jin và những người khác vẫn đang trong trạng thái cảnh giác mà không chủ động tham chiến.
Họ đang chờ đợi và quan sát.
Có vẻ như những người áo tím đó không đột nhiên bảo họ chiến đấu, nên họ chỉ ưu tiên việc quan sát.
Nhóm áo tím đó đều là pháp sư.
Họ được trang bị những cây trượng và họ cũng đang niệm chú, do đó, không nên có sai lầm nào xảy ra.
… Sự cân bằng lại tệ như vậy.
"Shiki, giúp tôi nào" (Tomoe)
"Đã hiểu" (Shiki)
Shiki gật đầu với yêu cầu của Tomoe và đi để hỗ trợ cô.
Thuộc tính của Shiki chuyên về nguyên tố đất.
Cả gió và đất đều tốt cho việc khảo sát.
Nếu cả hai người họ hợp tác, chúng tôi sẽ có thể xác nhận tình hình một cách nhanh chóng.
Tôi ngồi và tựa cằm lên một tay.
Nhìn vào tiến độ của trận chiến, tôi lại một lần nữa nghĩ đến phương pháp mà tôi nên dùng.
“Ara ara, các pháp sư đang tiến rất gần. Họ đã nghĩ gì vậy? ”(Mio)
Mio nói thẳng về tình hình.
Lực lượng chiến đấu của Học viện không phải chỉ có mấy người này chứ.
Thành thật mà nói, Hàn lâm trấn là một vùng đất không có kinh nghiệm trong việc chiến đấu.
Không có cuộc chiến nào cả, do đó, thậm chí có tin đồn nói rằng chi phí phòng thủ đang được đặt vào các khu vực khác.
Mặc dù vậy, họ ít nhất nên có sức mạnh chiến đấu bằng một con hổ con.
Đặc biệt là trong lễ hội trường khi thế lực của các quốc gia khác đến thăm.
Họ nên chuẩn bị sẵn sàng cho mấy người đó để đề phòng.
Những vị khách đến đây nên có lính gác đi theo và một chút sức mạnh của bản thân để tự bảo vệ mình.
Vấn đề ở chỗ liệu nó có đủ không.
Nếu điều đó là không đủ, chúng tôi chắc chắn sẽ phải can thiệp vào.
Nếu chúng tôi bước vào, cuộc đàm phán với quỷ tộc sẽ khó khăn hơn.
“Thật thú vị-desu wa. Con quái vật đó. Với 4 nguyên tố cơ bản, nó đang vô hiệu hóa 3 người trong số đó. Đối với một thứ được gọi là sự pha trộn thất bại của hân tộc, nó được tạo ra khá tốt. Liệu đó là một sản phẩm phụ hay là một hiệu ứng bất ngờ đây?”(Mio)
Hmm.
Nghe được những lời của Mio, tôi ngẩng đầu lên.
4 nguyên tố cơ bản huh.
Cô ấy đã đề cập đến các nguyên tố đất, nước, lửa và gió.
Hầu hết các linh hồn đều thuộc về những nguyên tố đó và phần lớn mọi người đều sử dụng chúng, vì vậy đó là cách mà chúng được gọi.
Mặc dù có vẻ ngoài kinh tởm, nó vẫn được đánh giá cao.
Khi tôi tiếp tục nhìn, các pháp sư màu tím đột nhiên tăng sức mạnh của họ lên.
Ngay lập tức.
Có vẻ như họ không làm gì cả. Đó là loại phép tăng cường chăng?
… Ah.
Tôi đã để ý nó là gì.
“Các phước lành” (Makoto)
“Có vẻ là như vậy-desu. Nhưng chỉ tăng cường hỏa lực sẽ không giúp ích nhiều trong tình huống này. Bởi vì mọi thứ đều là phép thuật tấn công. Và để đối đầu với nó, có quá ít cách để sử dụng nguyên tố hiệu quả nhất - lửa. Với điều đó, họ sẽ chỉ tăng một tí sức mạnh so với trước thôi-desu wa ”(Mio)
Mio nói những lời thật kinh ngạc.
Tiến độ của trận chiến như thể khớp với lời nói của cô ấy.
Các pháp sư giải phóng phép thuật của họ và Ilumgand thét lên một tiếng. Không có vẻ như nó đang yếu đi. Đó là một tiếng thét như thể nó đang được tăng cường.
Ilumgand quay sang nhóm màu tím và lao đến họ. (Trans: R.I.P)
Nó thể hiện sức mạnh tức thời.
Vậy thì.
Có vẻ như lượt của học viên sẽ phải đợi một lúc rồi.
Vì vậy, về cách để tận dụng sự lộn xộn này.
Sự thành công của điều này (không biết yếu tố nào có thể khẳng định sự thành công của nó) nên quan trọng đối với quỷ tộc ở một mức độ nhất định.
Đó chắc chắn là lý do tại sao Rona không nói gì với tôi và vẫn tiếp tục hành động.
Tôi muốn có Kaleneon, nhưng tôi không thể bỏ qua sự náo động này cho đến cuối cùng.
Trong trường hợp đó, tôi nên hành động như thế nào?
Trong khi tôi lơ đãng ~ nhìn vào lực lượng chiến đấu của học viện bị hủy diệt, tôi bị khó chịu bởi những suy nghĩ của mình không có dấu hiệu được sắp xếp lại.
“Waka, em đã hiểu rõ tình hình. Dường như có khoảng 50 con quái vật xung quanh toàn bộ khu vực. Các cổng dịch chuyển chính và các cổng dịch chuyển phụ trợ đang tích cực được nhắm đến và phá hủy. Có một vài cái ở các thị trấn xung quanh, và chúng đều cho thấy cùng một cách hoạt động. Ngoài ra, sự can thiệp thông tâm thuật có thể bị suy yếu tại thời điểm này, nhưng có vẻ như nó mới chỉ là khởi đầu. Có thể ta không thể nhìn thấy chúng bằng mắt thường tại Hàn lâm trấn, nhưng từ các thị trấn xung quanh, có vẻ như chúng đang từ từ đóng một vòng tròn lại”(Tomoe)
Tomoe, nhanh quá.
Và cổ thậm chí còn nắm bắt tình hình của các thị trấn xung quanh.
Những người đáng sợ.
"Tôi hiểu rồi. Và tình hình chiến trận thì sao? ”(Makoto)
"Không tốt lắm. Có lẽ họ đã quá quen với hòa bình hơn dự kiến. Họ vẫn chưa thể đánh bại một con. Có vẻ như họ đang làm tốt việc giữ lại một trong những con quái vật đang hướng đến cổng dịch chuyển nội bộ của Học viện, nhưng những nơi khác đã phải nhận rất nhiều thiệt hại ”(Shiki)
Ara ra.
Tôi hiểu rồi. Họ vẫn chưa làm được gì nhiều.
Nếu không chỉ là con này, mà là tất cả những con ngoài kia có khả năng phủ định ma thuật hay bất cứ thứ gì khác, nó có thể là một đối thủ khó nhằn cho các học viên và pháp sư.
Nó có thể làm sụp đổ quan niệm về học viện.
Vâng, không có gì ngạc nhiên.
Nơi này chẳng có gì ngoài sự yên bình.
So với Tsige và căn cứ của tôi, nơi này thực sự chả căng thẳng gì.
Theo báo cáo của Shiki, tôi đã hiểu rằng tình hình sẽ trở nên tồi tệ nếu chúng ta không tham gia để ngăn chặn nó.
“Waka-sama, những kẻ đó đã bị xóa sổ-desu wa” (Mio)
Oh.
Mio thông báo cho tôi về việc team áo tím đã ngỏm với một tiếng thở dài.
Họ chỉ có công dụng như một bữa ăn thôi ư... họ có thể yếu đến mức nào chứ?
“Jin và những người khác không hỗ trợ sao?” (Makoto)
“Họ đã làm vậy, nhưng cách chiến đấu của họ không phải tốt-desu wa ne. Họ không di chuyển như họ từng làm trong các trận đấu trước ”(Mio)
Thật bất thường.
Từ những báo cáo tôi nhận được từ Eris, tôi đã nghe nói rằng họ có thể di chuyển giống hệt như khi họ chiến đấu với mamonos.
Không thể làm gì khác được. Có vẻ như họ cần hướng dẫn.
Bây giờ khi tôi nghĩ về điều này, khi tôi bị Sensei huấn luyện thực sự, tôi đã từng rất vụng về cho đến khi tôi quen với nó.
Họ cũng chỉ là học viên. Ngay cả khi cơ thể của họ không di chuyển như họ muốn, không có gì phải xấu hổ cả.
Chà, sẽ không tốt nếu họ chết vì điều đó, nhưng bây giờ tôi đang ở đây với họ.
“Geez. Đánh giá của tôi về họ đã cao hơn một chút, và ngay sau đó, họ lại thể hiện một hành vi đáng buồn như vậy ”(Mio)
Uh, có vẻ như tôi là người nhận những lời đó.
“Shiki, anh không nuông chiều họ nhiều quá đấy chứ? Sử dụng nguyên tố mà mình quen nhất chỉ theo một con đường, đó là cách làm của hân tộc. Anh nên dạy họ thói quen để có một tầm nhìn rộng hơn, giống như khoảng thời gian mà họ chiến đấu trong các trận chiến tổ đội ”(Mio)
Mio tự dưng lại trở nên rất nghiêm khắc.
Tại sao lại như vậy? Tôi cảm thấy như tất cả lời mắng của cô ấy đang đâm vào tôi.
Ah, tôi là loại người chỉ có thể làm một việc.
Ngoài ra, tôi là loại bỏ dở bất cứ khi nào bị áp lực đè nén.
Tôi có thể thực hiện những trận đánh như thế một cách dễ dàng, nhưng khi nói đến các cuộc đàm phán và kinh doanh, tôi lập tức thể hiện con người thật của mình… Mh?
“… Eh?”
Sử dụng sở trường của mình với một tầm nhìn rộng hơn ...
Sở trường của tôi…
Sức mạnh ma thuật và phòng thủ. Ngoài ra, khả năng nói chuyện.
Tôi đã sử dụng khả năng nói của mình để làm nó tỏa sáng trong các khía cạnh khác nhau, nhưng còn về sức mạnh chiến đấu của tôi thì sao?
Tôi ghét việc đe dọa bằng sức mạnh vì vậy tôi không làm điều đó, nhưng không phải là có nhiều cách khác để sử dụng nó sao?
Trong kinh doanh, tại nơi làm việc, trong những điều nghiêm túc, tôi nghĩ rằng tôi phải làm điều đó thật công bằng và vuông vắn.
Về cơ bản, nó đã không thay đổi gì ngay cả bây giờ, và đó là lý do tại sao tôi đã không đi theo con đường quyền lực của một thương nhân.
Bởi vì nếu tôi dùng sức mạnh chiến đấu vào việc buôn bán, điều tối ưu đối với chúng tôi sẽ là trở thành một nhóm lính đánh thuê. Chúng tôi đã sử dụng Asora, vì vậy hệ thống đó đã là quá nhiều cho các thương nhân rồi.
Đổi lấy mạng sống để lấy tiền làm tôi cảm thấy hơi sai, vì thế đó là lý do tại sao tôi không làm điều đó nhưng…
Sau đó, cái gì sẽ là công bằng và vuông vắn đây?
Tôi cảm thấy có thứ gì đó đáng suy ngẫm ở đây ...
Bạo lực cũng là một trong những lá bài mà tôi đang giữ.
Không, tôi sẽ không tích cực làm việc đe dọa.
Nhưng lo lắng về cái gì đó mà tôi sẽ không sử dụng liên tục là… vô nghĩa?
Nếu môi trường xung quanh chúng tôi chỉ cần có được một ấn tượng rằng chúng tôi là một nhóm người có khả năng khác ngoài kinh doanh, họ rõ ràng sẽ thấy chúng tôi như một mối đe dọa.
Lợi dụng sự ủng hộ của đất nước, họ đặt áp lực lên các thương nhân khác.
Họ sử dụng vị trí họ đã xây dựng như một lợi thế đối với những người mới đến.
Tôi nghĩ rằng đó là một kỹ năng kinh doanh rõ ràng.
Sau đó, để đưa tài sản của bạn vào một mục đích khác, không phải đó là một cái gì đó tương tự sao?
Quan hệ cá nhân, tài sản, quyền lực; đó là sức mạnh của những kẻ đó.
Sử dụng tất cả mọi thứ của bạn để thách thức một cái gì đó không phải là chuyện lạ.
Không phải là nó còn lạ hơn khi họ muốn loại trừ sức mạnh sao?
Đúng là nó có thể không tốt cho hình ảnh của bạn, nhưng có những cách khác để sử dụng sức mạnh ngoài việc làm tổn thương ai đó.
Đúng. Ví dụ: trong một tình huống mà có một mối đe dọa sử dụng sức mạnh tương tự để gây ra thiệt hại?
Tôi nhìn vào hàng ghế khách.
Tôi vẫn thấy một vài người ở đó.
Người đứng đầu học viện có lẽ cũng đang ở đó, sử dụng thông tâm thuật để truyền tải các mệnh lệnh.
Thấy lực lượng chiến đấu của mình bị đánh bại dễ dàng như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của anh ta.
… Được.
Hãy thử nó nào.
“Waka-sama, có chuyện gì vậy? Có vẻ như các học viên của ngài sẽ chiến đấu ”(Mio)
“… Mio, và cả Shiki nữa. Vui lòng đưa ra chỉ dẫn cho Jin và những người khác. Nếu họ sắp bị xóa sổ, việc giúp đỡ họ cũng sẽ ổn thôi ”(Makoto)
“Eh?”
“Hah?”
"Sao, hai người không nghe thấy tôi à?" (Makoto)
"Không, không phải đâu! Em hiểu rồi! ”(Mio)
“Mệnh lệnh của ngài đã được nhận. Tôi sẽ hướng dẫn họ theo cách tốt nhất có thể và giúp họ có được những kinh nghiệm ”(Shiki)
Tôi hỏi họ lần nữa và Mio và Shiki chạy về phía trước.
Sau khi đi đến đến phần bên trong của ghế khán giả, nơi có lan can, họ nhảy xuống phần trung tâm và đi lên sân khấu.
Đó cũng là lời hứa của tôi với Rembrandt-san.
Tôi sẽ không để một học sinh nào của mình phải chết.
Ngoài ra, giống như vợ ông ấy đã nói: “Trải nghiệm cảm giác gần như sẽ bị gϊếŧ chắc chắn sẽ giúp đỡ họ tốt hơn trong tương lai”.
Không giống như cuộc tấn công bất ngờ của một con rồng cấp thấp. Chắc chắn có một ý nghĩa khác của việc chiến đấu trong cuộc chiến trước mắt.
Chà, kể từ khi tôi đến thế giới này, chiến đấu luôn là việc dễ dàng đối với tôi, vì vậy tôi không ở vị trí để có thể nói về điều đó.
"Tomoe, đi với tôi" (Makoto)
"Như ngài muốn. Có vẻ như cậu chủ đã quyết định phải làm gì ”(Tomoe)
“Ừ. Bây giờ, tôi sẽ bảo vệ thị trấn này từ đằng sau. Vui lòng nói với Lime và Mondo để họ hành động. Sẽ ổn nếu ta để họ giải cứu người dân. Nếu tình hình không thuyên giảm sau đó, cô có thể tự do quyết định để ngăn chặn vấn đề. Và trong khi đó, lấy đi một hoặc hai mẫu và gửi chúng cho Asora. Tôi sẽ để lại chi tiết của mệnh lệnh cho cô ”(Makoto)
“Để em xác nhận điều này, em có nên tham gia bất cứ khi nào mình thấy phù hợp không?” (Tomoe)
“Phải, tôi sẽ để nó cho cô. Tôi sẽ cung cấp các chi tiết sau khi nơi này hoàn toàn được kiểm soát ”(Makoto)
"Như ngài muốn. Và sau đó, chúng ta sẽ đi đâu bây giờ? ”(Tomoe)
“Chúng ta sẽ giúp những người ở ghế khách mời. Lần này, chúng ta sẽ đóng vai người hùng của công lý ”(Makoto)
"… Em hiểu rồi. Ngài sẽ không đứng ra bảo vệ cho người dân, mà là những người quan trọng của các nước ”(Tomoe)
"... Tôi sẽ để điều đó cho trí tưởng tượng của cô" (Makoto)
Tomoe có thể biết về mọi thứ tôi đang nghĩ đến.
Nếu tôi muốn các vị khách trốn thoát đến một nơi an toàn, thì Tomoe sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Tôi là một thương nhân, và cô ấy là tùy tùng của tôi và là trợ lý thân cận.
Nếu tôi muốn họ để ý đến Thương đoàn Kuzunoha, sẽ dễ dàng hơn khi để cho họ thấy Tomoe và Mio.
Suy nghĩ của tôi vẫn còn nông cạn, nhưng Tomoe vẫn tuân theo nó.
Nó có thể vẫn chưa có gì nhiều, nhưng tôi rất biết ơn.
Suy nghĩ của tôi rất đơn giản.
Củ cà rốt và cây gậy.
Trợ giúp và đe dọa.
Điều mà tốt cho chúng tôi khi sử dụng sức mạnh.
Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng những điều chúng tôi có thể làm thực sự rất nhiều.
Tôi cảm thấy tầm nhìn của mình đã tăng lên ngay lập tức.
Đó có lẽ là việc thô lỗ khi sử dụng các khách hàng đang sợ hãi như những người thử nghiệm đầu tiên của tôi.
Làm một cái gì đó như thế này, nó có để lại một ấn tượng tốt không?
Nó thực sự là một ý tưởng cực kỳ đơn giản.
Tôi bước đến vị trí ngồi của những khách mời với một loại cảm xúc như thể đang thực hiện một bài kiểm tra sau khi nhồi nhét kiến thức suốt một đêm.
--------END CHAP--------