Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 142: Đối Diện Với Dị Thể.




Trans: @striderup000

Edits: Thiên Rai.

Chương 139: Đối Diện Với Dị Thể.

"Mọi việc tiến triển tốt đấy chứ nhỉ?"

Với âm vực nhỏ, tôi phải thốt lên sự ngạc nhiên trước tình hình đang diễn biến khá thuận lợi.

Trong những vấn đề ngoại giao, tôi vốn định vận dụng nguồn sức mạnh nhằm buộc tình huống phải đi vào chiều hướng thuận tiện cho bản thân để rồi giải quyết mọi thứ.

Thậm chí đã hạ quyết tâm như thế, tôi cảm thấy vẫn không nên.

Vì mọi người cũng biết mà, tiềm lực quân sự của chúng tôi không thuộc quy mô như các quốc gia lớn, nhưng rõ ràng lại vượt ra khỏi ranh giới của những gì mà một thương đoàn quy mô nhỏ sở hữu.

Qua việc cảm nhận, tôi nghĩ chúng tôi có thể triệt hạ một nhóm lính đánh thuê, và ngay cả khi có đối mặt với một đội quân hùng mạnh, trong tình huống xấu nhất, chúng tôi vẫn có thể tẩu thoát.
Tomoe, Mio, và còn tùy vào tình hình, kể cả Shiki nữa, mỗi một tồn tại ấy không khác gì cả một đội quân.

Nếu biết vận dụng những đòn công kích bất ngờ, cảm tưởng cứ như chúng tôi sẽ áp đảo được một lượng quân địch nhất định ấy.

Thực tình thì có thể xem như thiên binh vạn mã vậy.

Nếu gộp hết lực lượng của chúng tôi, thậm chí còn không vượt qua con số nghìn người ấy chứ. Nghe thì có vẻ mèo khen mèo dài đuôi, nhưng những chủng tộc tại Asora cũng bá đạo lắm rồi.

Tính hết thảy mọi người như một phần sức mạnh, tôi sẽ điều động họ dưới danh nghĩa của thương đoàn.

Miễn sao không có gì bất chắc, chúng tôi sẽ không thất bại đâu.

Giờ đây khi nghĩ lại, việc đào tạo Lâm quỷ tộc cũng như phân công bọn họ buôn bán các loại thuốc tại những ngôi làng bao quanh ngọn núi là một kế hoạch khả thi đấy, cũng chính bởi bọn họ đã được huấn luyện cách chiến đấu và đến hiện tại vẫn còn trong quá trình huấn luyện mà.
Không quái lạ chút nào, nhưng lúc này đây, tôi đang phải đối mặt với quyền lực to lớn mà mình sở hữu. Một sự thật không thể nào chối bỏ.

Thế nên cho dù có muốn chối bỏ đi chăng nữa, tôi vẫn đang nắm giữ chúng trong tay.

Nơi này không giống Nhật Bản.

Có vẻ đó là lý do chính để tôi chấp nhận hiện tại như thế này.

Tôi hướng ánh nhìn đến hàng ghế khán giả.

Nơi đó, nhóm người Limia đang quan sát cuộc chiến trên sàn đấu.

Chỉ với mỗi một việc bảo đảm sự an toàn cho họ, tôi cũng đã khiến những con người nắm giữ chức vị cao từ các quốc gia phải mắc nợ mình.

Xác xuất tôi sẽ biến sự áp lực mà cái đám người đã chỉ chích tôi với Hội thương nhân, trở thành thứ quay lại chống đối họ.

Một nụ cười lướt qua khoé miệng tôi.

“Vậy thì, mình cũng nên đến đó thôi” (Makoto)
Tôi bước qua sương môn hướng đến nơi bọn họ đang đứng.

Dù vậy, sao Tomoe lại giao thanh katana ngắn này cho tôi nhỉ?

Vâng, thanh kiếm ngắn này hỗ trợ như một vũ khí phụ khi sử dụng cùng thanh kiếm chính, hơn nữa đôi lúc nó còn được vận dụng như một loại vũ khí để ném, nhưng... dù sao thì, nếu nghĩ theo cách thức xã giao, tốt hơn hết là không nên giao lại một thanh kiếm ngắn cho người khác.

Tôi nhìn đến thanh katana, với lý do nào đó đã được chém gió thành một loại vũ khí sở hữu năng lực dịch chuyển tức thời.

Dường như Root cùng Tomoe đang âm mưu điều gì đấy, nên chắc phải có lý do sau mọi chuyện thôi.

Có thể, nhằm che giấu đi sức mạnh dịch chuyển tức thời, nhưng với cách thức mọi chuyện diễn ra như này, chỉ bằng việc chuyển giao nguồn gốc sức mạnh từ Tomoe sang thanh katana ngắn, thì sự thật dễ dàng lắng xuống ha.
Nhưng hai người đó sao lại biến tấu nguồn sức mạnh ấy từ một người sang một vật chứ?

Tôi vẫn chưa hiểu lắm.

Nghĩ mãi mà éo thông, tôi quan sát thanh katana ngắn trong tay.

Có lẽ nào, cô ta vẫn chưa nắm bắt được rằng một samurai thật thụ phải sở hữu cả hai thanh kiếm ư?

Sau khi mọi chuyện qua đi, hãy thử hỏi cô ta về điều này.

Nếu thật bọn họ cố ý làm điều này, tôi sẽ không bơi móc thêm.

Thậm chí có khác với những gì tôi đang suy nghĩ thì cũng ổn cả thôi.

Còn nếu chỉ là một trò đùa của cô ta, tôi chẳng biết phải làm gì hơn. Thôi đành chiều theo mong muốn của cô vậy.

Cố gắng bơi móc thêm có khả năng cô sẽ chỉ thú nhận việc này như một sở thích cá nhân, thành thử nếu cô ta vui vẻ với điều này, thế thì tốt quá rồi.

[Xin lỗi để mọi người phải đợi lâu] (Makoto)
“Đừng quá căng thẳng, đấy là một phép dịch chuyển quá hào nhoáng. Đế quốc ta luôn tự hào trong lĩnh vực nghiên cứu về kỹ thuật dịch chuyển, nhưng đây là lần đầu tiên ta trông thấy một loại phép thuật có thể thực thi ngay tấp lự. Ta muốn dành đôi chút thời gian để lắng nghe chi tiết hơn, nhưng hiện tại không thể xao nhãn cuộc chiến kia. Cho dù kết quả có ra sao chăng nữa”(Đức vua)

“…”

Vì mãi suy tư, tôi đến nơi hơi trễ một chút, do đó phải tạ lỗi trước Đức vua cuả Limia.

Tôi nghĩ không cần quá bận tâm, và đúng thế thật, ông ấy dễ dàng bỏ qua.

Dường như vị vua này đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống xảy ra với dị thể Ilumgand.

Kẻ quyền lực nhất của gia tộc Hopelace thì run rẩy trước những từ ngữ ấy và cắn chặc môi. Quan sát tình hình, bằng cách nào đó tôi đã xác định số phận của Ilumgand rồi.
Một biến thể mà ngay cả Shiki cũng khẳng định rằng rất khó để biến nó quay về lúc ban đầu.

Với mớ kiến thức có hạn từ hân tộc, khả năng Ilumgand trở lại thành bình thường là vô cùng thấp.

“Tôi không thể cảm nhận một chút tư duy nào nữa. Cậu ta đang thật cuồng loạn chẳng khác nào một mamono vậy”(Hoàng tử)

Hm.

Hoàng tử ha.

Tôi có thể cảm nhận sự thương tiếc qua lời nói từ anh ta.

Một hoàng tộc và một quý tộc.

Cả hai đều quen biết nhau, nên không thể tránh được.

“… Raidou”

Kẻ đứng đầu gia tộc Hopelace đột nhiên hướng ánh nhìn đến tôi.

Trong đôi mắt ấy, ông ta thể hiện sự thù địch khá rõ ràng.

Mặc dù tôi chả làm gì con trai ông ta cả.

Tôi chỉ dẹp yên sự bắt nạt của hắn ta mà thôi.

Khi gặp lại những kẻ đến từ Limia một lần nữa, tôi phải lựa chọn từ ngữ và giải quyết sự hiểu lầm này.
Vâng, còn phải trông chờ vào việc ông ta có sẵn sàng tiếp đón hay không nữa, thành thử chẳng biết có khả thi không đây.

[Gì vậy thưa ngài?] (Makoto)

"Ta nghe đồn cửa hàng của cậu đang kinh doanh khá nhiều loại thuốc trị thương"

Hoặc còn hơn thế ấy chứ, ông ta đã điều tra rồi mà.

[Vâng, phần lớn hàng hóa của tôi đều là thuốc cả] (Makoto)

"Có loại thuốc giải độc nào có thể biến con trai ta trở lại như trước không?"

[Xin thứ lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một sự biến đổi như thế này, vì vậy cơ hội trị thương bằng thuốc ấy là rất thấp. Chỉ với một cái lướt nhìn, tôi có thể nói rằng chúng đang sử dụng cơ thể hân tộc như một chất xúc tác, và hơn thế nữa công thức ấy khá phức tạp đây. Để đưa cậu ta quay trở lại bình thường, chẳng khác nào việc muốn biến một món ăn quay trở về những nguyên liệu ban đầu cả] (Makoto)
Vận dụng những câu từ của Shiki làm tài liệu tham khảo, tôi đáp lời.

“!!”

Hopelace không nói thêm lời nào, nhưng trên khuôn mặt lại cho thấy vài cảm xúc khác nhau và bộc lộ một biểu cảm phức tạp.

Giận dữ, ưu phiền, nuối tiếc.... Thật tình, chẳng có lấy cảm xúc tích cực nào luôn.

Chứng kiến ​​con trai mình sắp bị nuốt chửng, với tư cách một người cha, chắc chắn ông ta phải cảm thấy như vậy thôi.

“Cách chiến đấu rất tuyệt diệu. Bọn họ có thể đối đầu với Ilumgand, kẻ đã dễ dàng hấp hành cả đội Áo choàng tím mà Học viện rất tự hào vì sở hữu tất cả các loại nguyên tố”(Đức vua)

Tôi cho rằng việc vận dụng hết các nguyên tố và phân loại nguyên tố để vận dụng độc lập là hai điều hoàn toàn khác nhau đấy.

“Nhưng dường như họ đang gặp khó khăn. Mà không thể khác hơn được, việc này quá sức đối với các học viên”(Hoàng tử)
Đức vua cùng Hoàng tử đang quan sát cuộc chiến tương đối bình tĩnh.

"Raidou, hai người kia đang đưa ra các chỉ dẫn, bọn họ có liên quan gì đến cậu không vậy?" (Đức vua)

Nhà lãnh đạo Limia nhanh chóng nhận ra Mio và Shiki.

[Vâng. Một trong số họ đang trợ giảng cùng thần trong lớp học, tên anh ta là Shiki. Người còn lại chủ yếu đóng vai trò như một vệ sĩ, Mio. Cả hai đều đã ở bên cạnh thần từ khá lâu rồi, và thần rất tín nhiệm họ] (Makoto)

"Hình như họ không tham chiến nhỉ?" (Đức vua)

[Thần muốn các học viên tự chiến đấu lấy. Nếu tình huống xấu đi, thần đã căn dặn bọn họ trợ giúp những học viên, theo lẽ này, thần cũng bảo họ đưa ra các chỉ dẫn trong cuộc chiến luôn. Đồng thời-] (Makoto)

"Con trai ta không phải bàn đạp cho đám học sinh của ngươi!!"

Tiếng thét đột ngột phát ra bên cạnh khiến tôi ngừng viết.
Tôi nghĩ trước sau gì ông ta cũng thốt ra như thế thôi, nên tôi chuẩn bị viết lời giải thích đây này. Quá vội vã rồi đấy.

[Ngoài ra, bởi mọi người từng học chung tại Học viện, với hy vọng nhỏ nhoi rằng họ có thể kéo những giác quan của Ilumgand-sama trở về. Chắc vì một vài lý do khiến cậu ta từng ghét thần, thế nên thần chợt nghĩ, nếu thành viên của thương đoàn tham gia vào cuộc chiến, hy vọng ấy sẽ nhạt nhòa hơn] (Makoto)

“Kugh !!”

Hopelace, kẻ chuẩn bị tiếp nối những lời lẽ không hay, chẳng thể nói gì thêm sau khi tôi giải thích.

Những từ ngữ này tôi đã chuẩn bị sẵn nếu bị tra hỏi bởi mấy người tựa như Đức vua Limia hay Hiệu trưởng Học viện, nhưng tôi nghĩ cũng ổn khi ông ta nghe được.

“Hoh ~, cậu thật chu đáo với một quý tộc từ đất nước chúng ta đấy. Việc xem xét ấy khiến ta rất vui lòng. Phải không, Hopelace?”(Vua)
Đoạn cuối câu nói ấy, ánh mắt khắc nghiệt của Đức vua hướng về phía Hopelace.

Cảm tưởng cứ như ông ấy buộc Hopelace xin lỗi vậy.

Đừng mà, không cần phải thế đâu.

[Một kế hoạch thần đã giao phó lại vào tay các học viên. Ngài không cần phải cảm ơn vì điều như thế] (Makoto)

Trong lúc nhận thấy sự kích động hơn từ Hopelace, tôi quay sang Đức vua và cúi đầu.

Ngoài ra, bằng những gì quan sát được, Gin cùng những người khác chẳng hề gặp phải bất cứ điều gì quá khó khăn.

“Dù sao thì, cả hai phía vẫn đang giằng co. Tôi không thể đoán trước bên nào sẽ chiến thắng”(Hoàng tử)

Hoàng tử cất lời.

"Joshua, con cũng không thể đoán ra à, hừm" (Vua)

“Vâng, nhưng con vẫn chẳng hiểu tí ti gì. Sao bọn họ lại chỉ vận dụng mỗi nguyên tố lửa chứ? Hơn thế, tất cả bọn họ đều sử dụng được nguyên tố lửa thì thật quái lạ"(Hoàng tử)
Dường như họ không nắm bắt được tình hình này.

Chuyên môn của hoàng tộc hay quý tộc, như dự kiến, không còn điều gì khác ngoài chính trị, hừm.

“Fumu. Raidou, cậu giải thích thêm được không vậy? Nếu có thể, xin vui lòng giải thích đi”(Đức vua)

Nhưng, tôi trả lời câu hỏi này liệu có ổn không đây?

Hai hiệp sĩ đang đứng sau lưng họ mà.

Chẳng phải ông ta nên hỏi ý kiến của mấy người đó trước hay sao?

Bỏ qua phần về nguyên tố lửa, chắc các hiệp sĩ phải có ý kiến ​​riêng của mình về Ilumgand chứ.

“Raidou, ta không phiền đâu. Xin cậu hãy giải thích”(Vua)

Vừa suy tư, tôi vừa hướng ánh mắt đến các hiệp sĩ. Có lẽ Đức vua nhận ra điều ấy, ông yêu cầu một lần nữa.

[Như ngài có thể thấy, Ilumgand-sama đã tự biến mình thành cơ thể quá khổ như lúc này. Và trên hết, chính vì quá trình ấy diễn ra trong một khoảng thời gian dài, tôi có thể khẳng định đặc tính của dị thể này chủ yếu cấu tạo từ ma thuật] (Makoto)
“Ma thuật hửm” (Vua)

[Vâng. Ilumgand-sama hiện tại sở hữu một sức đề kháng mạnh mẽ với nguyên tố đất, nước và gió; hầu hết các nguyên tố khác ngoại trừ lửa] (Makoto)

Giải thích chi tiết về các hiệu ứng như hấp thụ, kháng cự hay vô hiệu hóa; trong tình huống này, tốt hơn hết thì không cần thiết rồi.

"Cậu đang nói đến ba nguyên tố à" (Đức vua)

[May mắn thay, các học viên ấy đều được huấn luyện để sử dụng nhiều nguyên tố, vì vậy họ có thể chống lại cậu ta bằng nguyên tố duy nhất mang lại tính hiệu quả. Thần nghĩ phép thuật vô thuộc tính cũng sẽ hoạt động đấy, nhưng hiệu quả đạt được so với việc tiêu thụ lượng ma lực sẽ phí phạm hơn, thành thử thần nghĩ quyết định từ họ là chính xác] (Makoto)

“Tất cả... đều có thể sử dụng nhiều nguyên tố sao? Vậy cậu đang hướng dẫn họ học hỏi các nguyên tố khác thay vì những loại mà họ nắm bắt được ngay từ khi sinh ra ư?"(Hoàng tử)
Khi trò chuyện một cách ôn hoà, thay vì một hoàng tử, anh ta chẳng khác nào một quản gia cả.

Tôi là một thành phần thuộc tầng lớp cấp thấp, thế nên tôi nghĩ anh ta cần hành động như những người có địa vị cao khác đi.

[Vâng, đấy là lý do cuộc chiến đang diễn ra theo cách này] (Makoto)

"Vậy tại sao họ không thể đẩy lui cậu ta chứ?" (Hoàng tử)

[Tôi nghĩ lý do chính cũng bởi từ việc bị hạn chế các nguyên tố nên dẫn đến việc thu hẹp các tuỳ chọn chiến đấu của họ. Nguyên tố lửa vốn dĩ sở hữu số lượng kỹ năng ít ỏi, chúng phù hợp hơn trong các đòn tấn công và gia cường bản thân. Trên hết, Ilumgand-sama đang hấp thụ sức mạnh ma thuật từ đồng đội và những hân tộc xung quanh. Vì lượng ma lực tối đa ở cậu ta đang tăng thêm, ma thuật cắt giảm chẳng hoạt động được là bao. Hơn nữa, những vết thương trên người cậu ta đang tái tạo liên tục, vì vậy nếu bọn họ không kết thúc bằng một đòn công kích mãnh liệt, nguy cơ cuộc chiến sẽ còn bị kéo dài] (Makoto)
Trong khi tôi mãi giải bày, Hopelace đột nhiên phát ra một âm thanh cay đắng.

Tôi hướng mắt về sàn đấu.

Chẳng thể quan sát trọn vẹn, nhưng có vẻ bọn họ đã tung ra một lượt tấn công tổng lực.

Cánh tay từ bả vai trở xuống bị xé toạt, và gã khổng lồ đang phải quỵ gối.

Cánh tay sao?

Bọn họ vẫn đang chiến đấu nhằm vô hiệu hóa cậu ta thay vì hạ gục hử?

Dường như quá đủ cho những lời hướng dẫn rồi, nên Mio chỉ còn quan sát cuộc chiến mà chẳng thèm tham gia nữa.

Shiki vẫn sẵn sàng công tác trị thương trong các tình huống xấu nhất, và cậu ta vẫn đang theo dõi sát sao trận chiến.

Tựa như cả bảy người khá mệt mỏi rồi. Đến mức độ mà tôi có thể nhận biết được từ khoảng cách mình đang đứng đây.

Có thể nói, họ đang lâm vào hoàn cảnh mà ngay cả việc vô hiệu hóa thôi cũng đủ khó nhằn đấy.
[Chắc là trận chiến vẫn đang tiến triển ổn thoả. Dù vậy, dường như tiếng nói của họ vẫn không chạm đến cậu ta, và bọn họ chẳng hề có ý định triệt hạ cậu ấy] (Makoto)

Nói về khả năng chống chịu, Ilumgand có lợi thế hơn.

Đồng thời...

Trong lúc đang suy tư về vấn đề khiến tôi bận tâm, điều lo lắng ấy đã xảy ra.

Cánh tay Ilumgand tái sinh.

Aaah ~

Điều ấy chắc sẽ làm bọn họ mất đi tinh thần chiến đấu đây.

"Gì thế, cánh tay cậu ta mới bị chặt đang...!"

“Tái tạo lại...”

“Ilum…”

Hm?

Trước khi Gin và những người khác kịp nhận ra tình hình mới biến chuyển, một trong số bọn họ đã chủ động lao lên với thanh kiếm trong tay.

Chính là Misura.

Cậu ta đang hăng hái vì chưa quá nổi bật trong các trận chiến tổ đội sao cà?

Nhưng hành động ngay vào thời điểm này và gia tăng tinh thần đồng đội lên là một ý tưởng không tồi đâu.
Trong những lúc sức chịu đựng của con người đang dần bị bào mòn, sẽ thật tồi tệ nếu ngay cả ý chí cũng bị mất sạch.

Chắc hẳn cậu ta cũng khá mệt mỏi rồi, nhưng dường như cậu vẫn đủ sức làm chệch hướng thanh kiếm quá khổ đã bị hấp thụ luôn vào cánh tay phải của Ilumgand.

Một lần nữa trận chiến lại bắt đầu, tiến vào cái giai đoạn mà hết thảy bọn họ đều đồng thời tung ra đòn tấn công tổng lực.

Nhờ vào sự năng nổ đến từ Misura, bằng cách nào đó bọn họ vẫn đang trụ vững.

(Waka-sama)

Shiki hả?

Gì đây? Có vấn đề gì sao chứ?

Rất may, hiện tại đám người Limia đang mãi quan sát trận chiến.

Rất thuận tiện cho tôi trao đổi với Shiki bằng thông tâm thuật.

(Sao vậy? Có gì 'hot'?) (Makoto)

(Vâng. Có hai việc) (Shiki)

(Nói nghe chơi) (Makoto)

(Đầu tiên, liên quan đến dị thể này. Dường như sự đau đớn chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ta cả. Hơn nữa, trên thực tế hắn từng là một học viên nên bọn họ không thể tung ra hết sức mạnh chiến đấu, do vậy...) (Shiki)
(Bọn họ sẽ chẳng thể đánh bại hắn ư?) (Makoto)

(... Đúng thế. Nếu chỉ là việc triệt hạ hắn ta, bọn họ đã nhận biết được điểm yếu trí tử nơi hắn rồi, nhưng có vẻ rất khó để thực hiện đây) (Shiki)

(Hiểu rồi. Đến lúc mọi chuyện hoàn toàn rơi vào tình huống bất khả thi, Shiki à, trợ giúp họ vô hiệu hóa hắn ta nhé. Còn về chuyện kia?) (Makoto)

(Có vẻ một thứ như thế cũng đã tiến vào đây. Nguy cơ nó sẽ hướng đến phía khán đài, nên xin ngài hãy thận trọng) (Shiki)

(Ồ, ra vậy. Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận) (Makoto)

Dường như chẳng có biến chuyển gì đặc biệt trong lúc cuộc nói chuyện giữa chúng tôi diễn ra, và tôi đã có thể kết thúc thông tâm thuật một cách an toàn với Shiki.

Hmph ~, một con nữa đang đến đây ha.

Ngay cả nếu cơ chế chúng có giống nhau, thì năng lực chắc sẽ khác nhau đấy.
Tôi phải ở vào một vị trí thích hợp để có thể bảo vệ những người này bất cứ lúc nào.

Không chắc việc chữa lành cho Ilumgand có thành công hay không, vì vậy tôi đang cân nhắc đến vấn đề vô hiệu hóa hắn ta.

Chỉ là, tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn khi chuyện trò với kẻ cầm đầu gia tộc Hopelace nếu con trai ông ta vẫn chưa tử ẹo.

? !!

Đột nhiên, sự căng thẳng quanh chúng tôi gia tăng lên.

Trong tích tắc, tôi cứ ngỡ tình hình cuộc chiến nơi đó đã xoay chuyển một lần nữa, nhưng khi trông lại, chẳng có sự thay đổi nào.

Đức vua Limia và Hopelace đang đứng tại vị trí rất gần với sàn đấu, sát hành lan dãy ghế cho khán giả.

Phía sau họ, là Hoàng tử Joshua.

Nhưng sự việc đã biến chuyển.

"Đức vua, xin lùi lại!"

Một trong hai hiệp sĩ hét to, đồng thời cả hai đều tuốt vũ khí ra và chạy đến.
Có lẽ bọn họ đang vận dụng ma thuật nhận biết để bao quát xung quanh.

Nơi họ lao đi chẳng hề tồn tại thứ gì, nhưng cách đó khá xa, tại hành lang lối ra từ hàng ghế khán giả, một bóng hình dị thể màu xám xuất hiện.

Uwa ~, ngoại hình của nó khá quái dị đấy.

Sự biến đổi ấy quá lớn đến mức thậm chí còn không nhận ra được dạng người nữa.

Thứ này đã phát triển quá bất thường.

Đứng bằng hai chân, phần phía trên là một cái đầu không bao gồm thân mình, hay hai cánh tay, dị thể ấy hướng thẳng đến phía này.

Chỉ có mỗi cái đầu thôi.

Phần miệng kéo dài ra tựa như chiếc mỏ chim, chưa hết, còn có răng nanh nữa.

Nó vẫn còn cách một khoảng khá xa, nhưng dù vậy, cái miệng quá lớn đến nỗi tôi vẫn có thể trông thấy những chiếc răng nanh luôn.

Hơn hết, so với một người bình thường, nó sở hữu đôi mắt chẳng khác cặp mắt của một con ngựa là bao, hai con mắt to đen định vị hai bên mặt.
Nói trắng ra, thật quá kinh tởm.

Thay cho phần tóc, trên đỉnh đầu lại nhấp nhô vô số các xúc tu. Sự tởm lợm một lần nữa được nhân đôi.

Các hiệp sĩ lao đến đối đầu với con quái vật chắc vì không muốn giao chiến quá gần Đức vua đây mà.

Ra vậy. Tôi đồng tình với điều này.

Tình huống như thế, tôi sẽ tiến lên một bước và...

“GYAAAAA !!”

Hah?

Vẫn còn khá nhiều khoảng cách giữa bọn họ, dù vậy, chuyện quái gì đã xảy ra thế?

Tiếng hét từ các hiệp sĩ khiến tôi nghi ngờ đôi mắt mình.

Điều gì đến cũng đã đến. (Trans: lại R.I.P)

Đôi chân to lớn đến mức ngu ngốc ấy không phải chỉ để trang trí.

Một cú đá ngang với áp lực gió rất lớn.

Trông thấy dị thể màu xám ấy xé toạc thân thể các hiệp sĩ cùng bộ giáp phục thành nghìn mảnh và máu tươi phun ra tung toé theo tiếng thét, vì lý do nào đấy, tôi liên tưởng đến một viên đạn.
Một tiếng thét nữa lại vang lên.

Chẳng biết vì ngoại hình ấy khiến anh ta mất cảnh giác, hay bởi kỹ năng anh ta không được tốt - tôi sẽ bỏ qua vấn đề này nếu như chúng quá lâu chưa được dùng đến - nhưng dù vậy, chẳng mất thêm nhiều thời gian để người hiệp sĩ kế tiếp phải thét lên.

Những xúc tu nhấp nhô trở nên vô cùng sắc bén và xuyên thủng cơ thể người hiệp sĩ.

Tại phần thân, nơi bộ giáp khá dày, không thể bị xuyên thủng bởi những xúc tu, nhưng những nơi khác thì không tránh khỏi.

Phần cổ, đùi, các khớp xương; những nơi bộ giáp được thiết kế không thể bảo vệ hết đã bị xuyên qua.

Những vết thương có thể dẫn đến tử vong.

Nơi bọn họ giao chiến nằm ngoài phạm vi tôi có thể đến kịp, thành thử không cách gì bảo vệ họ được.

Tôi có thể vận dụng [Sakai] chữa trị cho họ, nhưng nếu làm vậy, dị thể ấy cũng ở trong tầm ảnh hưởng.
Ngoài ra, nếu thả lỏng ma lực của mình, những gì tôi đang cố ẩn giấu sẽ bại lộ hết.

Chặc.

Nhưng chắc chắn tôi sẽ bảo vệ ba người còn lại.

Có lẽ chẳng phải một lựa chọn khôn ngoan, nhưng tôi phải đối diện với nó thôi.

Hạ thấp đôi chân lấy đà, với lập trường khai chiến, nó vận hết sức mạnh lao đi. Dị thể ấy chĩa thẳng chiếc mỏ về phía tôi.

Ah, không phải một cú quét ngang.

Bằng cách nào đó tôi khẳng định việc này.

Sự so sánh là chính xác.

Thứ quái quỷ ấy bắn cả cơ thể mình chẳng khác nào một viên đạn lao thẳng đến chúng tôi.

Được rồi, hãy dừng nó lại và tiễn nó một đoạn nào.

Khi tôi xác định việc chặn đứng nó lại đồng thời tiến lên một bước, vì lý do nào đó, một bóng người lướt qua tôi.

? !!

Hoàng tử Joshua hả?!

“Phụ vương, xin người chạy đi!” (Hoàng tử)
Rút ra một thanh kiếm mỏng tanh lấp lánh mà tôi cứ ngỡ chỉ dùng để trang trí, hoàng tử lao đến biến thể nhằm bảo vệ nhà vua!

Ah!

Anh ta có phải một tên ngốc không vậy?!

Tệ hại rồi.

Việc Hoàng tử bị thương sẽ tệ lắm đây.

Không sai.

Ngay cả khi tôi chẳng hề căng thẳng chút nào, không có nghĩa đám người quanh đây cũng sẽ như thế.

Cho dù có là thế đi nữa, tên Hoàng tử-sama này quá là...

Nếu tôi không ở đây, chẳng ai biết rồi mọi chuyện sẽ ra sao.

(Xin lỗi, Shiki. Người bị thương, hoặc có lẽ những nạn nhân đã xuất hiện rồi đấy. Tôi muốn anh đến đây và chữa trị họ. Mio hãy ở lại đó, tôi giao phó cho cô đấy, Mio à. Trông cậy hết vào cô, đừng để những học viên phải chết) (Makoto)

Cả hai hiệp sĩ... có lẽ đã khá muộn.

Nhưng nếu với Shiki, chắc anh ta sẽ chữa lành thôi.
Bởi không đủ thời gian, tôi chỉ đưa ra những mệnh lệnh hướng đến Shiki cũng như Mio mà chẳng cần thực hiện một cuộc hội đàm.

Từ khoảng cách này, tôi không thể nắm bắt được các hiệp sĩ đã hết thở hay chưa, nhưng dẫu sao, theo những gì quan sát thấy, mấy vết thương ấy chắc chắn dẫn đến tử ẹo.

Hình như không còn kẻ thù nào khác, thế nên chỉ cần giữ chân tên này lại thì mọi chuyện vẫn ổn thôi.

Tôi vội bám theo Hoàng tử.

Dị thể lao nhanh như mong đợi.

Với tốc độ này... tôi sẽ không bắt kịp.

Cơ thể tôi không thể đột nhiên từ con số không vọt lên tốc độ tối đa được.

Trong tích tắc, tôi hiểu mình sẽ chẳng thể nào theo kịp, vì vậy tôi tạo ra một “cánh tay vô hình” bằng ma thuật ở khoảng trống không gian giữa Hoàng tử và biến thể nhằm bảo vệ anh ta.

Tôi dùng [Sakai] để ẩn đi, thế nên vô hình là đúng chuẩn rồi.
Nếu bị thương, Hoàng tử sẽ được chữa lành, nhưng tốt hơn hết, tôi muốn anh ra không bị xức mẻ tí gì kia.

Sức mạnh ma thuật của tôi chộp lấy dị thể khi nó đạt đến tốc độ tối đa.

Cứ như thế, tôi vung “cánh tay” rồi ném nó ra xa khỏi hoàng tử.

Trong lúc thực hiện việc như thế, tôi đồng thời mang theo Hoàng tử Joshua thoát ly khỏi nơi ấy. Tôi phi thân đến một vị trí mà tầm nhìn của thứ đó không tài nào với tới Hoàng tử.

Chết tiệt. Tôi hơi cách biệt khá xa nhà vua rồi.

Tôi đã vứt con quái vật kia đi, do đó một cuộc tấn công kèm theo chắc sẽ không sớm như thế đâu, nhưng tôi phải nhanh chóng đánh bại nó.

[Hoàng tử, một tình huống khá cấp bách đấy, thế nên xin thứ lỗi cho tôi vì sự thô lỗ của mình. Tôi sẽ ứng phó việc này] (Makoto)

Vừa viết ra những lời lẽ này, tôi vừa tự hỏi cảm giác bí ẩn trong lòng bàn tay mình là gì đây.
Eh?

“? !!”

Khi đảo mắt sang, tôi thấy khuôn mặt Hoàng tử Joshua cứng đờ.

Chắc bởi cú sốc lúc nãy, hay vì bị vướng vào vật gì đó trên đoạn đường đi; một phần quần áo anh ta bị xé toạc và...

Nơi bàn tay tôi chạm vào...

Không thể nào, đây là... v-vếu?

Eh?

Bộ não tôi rơi vào trạng thái hỗn loạn.

“... Ta sẽ giải thích hoàn cảnh này sau. Ngay bây giờ, hãy bảo vệ cha ta”(Hoàng tử???)

Với một vẻ mặt e thẹn, anh ta, à không, cô ấy hử? Tôi nghe thấy giọng nói thì thào từ cô.

Tôi vội vã rút bàn tay khỏi cơ thể ấy.

Không thể che giấu hết thảy sự bối rối của mình, tôi sửa lại tư thế như muốn lao đi vậy.

Đúng rồi.

Cảm tưởng cứ như mình vừa làm một điều gì đó xấu xa , nhưng ngay lúc này nên ưu tiên dẹp mọi thứ qua một bên đã.

Tốt lắm, dường như dị thể kia vẫn đang lảo đảo.
Tôi kiềm hãm nó với [Brid] rồi rút ngắn khoảng cách.

Thứ tôi vận dụng là một [Brid] vô thuộc tính.

Chưa được tăng cường và không sở hữu nguyên tố nào. Với ý định kết liễu nó, nhưng lại không gây ra một vết thương chí mạng.

Tuy thế, quá đủ để cầm chân nó rồi.

Nhờ vậy, tôi có thể rút ngắn khoảng cách đến mức độ cần thiết. Phủ ma lực lên cánh tay phải, tôi tung một đấm vào thẳng mặt cái thứ gớm giếc ấy.

Dị thể bị thổi bay bởi cú đấm của tôi, giật tung cả một dãy ghế ngồi, bứt bay luôn cả lan can và bị chôn vùi trong mớ hỗ lốn ấy.

Quá vi diệu.

Với điều này, vị vua Limia cần đứng ở một khoảng cách an toàn.

Phép thuật vô thuộc tính sở hữu sức mạnh kém hơn so với những phép thuật nguyên tố cùng cấp độ, nhưng ngay lúc này tôi nhận định, một chiêu [Brid] thôi cũng đủ để hấp hành nó rồi.
Nhanh chóng niệm một chú thuật, kết hợp cùng một hành động như đang giương một cánh cung, tôi bắn ra một mũi tên bạc.

[Brid] bắn trúng vào phần mỏ của nó nhưng không xuyên thủng ngay lập tức mà hất văng dị thể ra sau, rồi len lỏi qua hàng ghế khán giả.

Cũng chính bởi tôi đã giảm sức xuyên phá lên mũi tên mà.

Chẳng biết thứ ấy sẽ làm gì tiếp theo, thế nên tôi nghĩ tốt hơn hết phải tạo khoảng cách.

Nhưng có vẻ lo lắng của tôi là dư thừa.

Dị thể ấy căng phòng lên cứ như một quả bong bóng, kế đến, nổ banh xác và ngõm củ tỏi.

Ah, một lần nữa tôi lại lo âu.

Trông thấy Shiki đã bắt đầu điều trị cho một trong các hiệp sĩ, tôi thở dài.

Dường như ít nhất thì một trong số bọn họ vẫn chưa muốn đi gặp Diêm vương.

Hiện tại tôi đã hoàn tất một công việc rồi.

...Về phần Hoàng tử, hy vọng sẽ không dẫn đến một rắc rối mới. Mà, tôi không nghĩ điều ấy khả thi đâu.
Nếu đơn thuần chỉ là về cuộc chiến thì chẳng nhằm nhò gì...

Tôi cố gắng không hướng ánh nhìn trực diện đến Hoàng tử, rồi diều cô đến vị trí của Đức vua.

Trong lúc mãi ưu tư những điều như thế, một tiếng kêu gào không thể nào bì kịp lại vang vọng khắp đấu trường.

--------END CHAP--------