Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 155: Khi Ác Quỷ Nhảy Vào Vòng Chiến




Dành cho những ai có cùng sở thích...

Như ace đang theo dõi cũng đã biết... Chuyện đang vào phần cao điểm... Nên mong ae chịu đựng và cố theo dõi nha...

Vì biết mọi người nóng lòng nên xin up 2 chap này sớm hơn một chút...

~~~~~~~~$$$~~~~~~~~~

Chương 152: Khi Ác Quỷ Nhảy Vào Vòng Chiến

“Lúc này không phải để than vãn “mệt thật” đâu, đúng không nhỉ?”

Mio giơ cao cánh tay phải về phía trước.

Không hề điều động nguồn năng lực quá lớn lao trong lòng bàn tay, cô hình dung ra một khoảng không và phóng thích chúng đi, chẳng phải từ lòng bàn tay, mà là từ ống tay áo.

Lấy bản thân cô làm trung tâm, một nguồn ma lực vô hình trải rộng ra với vận tốc không tưởng.

Nếu ai đó có thể thấy được, chắc chắn bọn họ sẽ đồng loạt khẳng định chúng như những tấm mạng nhện đang từng cái một xếp chồng lên nhau.
Sau khi Mio được ban cho cơ thể ở dạng người, cô đã mày mò sáng tạo ra phép này nhằm bổ sung sự thiếu sót trên phương diện cảm quan của mình.

“Trông cậy hết vào cô, Mio” (Tomoe)

“Ừm, tôi cũng rất háo hức. Làm ngay đây-desu wa”(Mio)

Kaleneon.

Nơi từng là một tiểu quốc gia của hân tộc trong quá khứ.

Ngay lúc này, những con người theo mệnh lệnh Misumi Makoto, à không, phải là người quản lý Thương đoàn Kuzunoha, Raidou, đang đặt chân lên vùng đất này.

Dẫn đầu là Tomoe cùng Mio, phía sau họ, những mamono đang xếp thành hàng dài.

Orc Cao nguyên cùng Tích lịch Ảo ảnh tộc từng trú ngụ bên trong vùng đất hoang.

Tổng quân số chưa đạt tới hàng trăm đơn vị, nhưng tất cả bọn họ đều được trang bị khí giới đến tận răng. Khi ánh trăng chiếu rọi, từng tia sáng đều được phản chiếu lại đầy lấp lánh.
Như muốn đồng điệu cùng tiết tấu của Mio tạo thành bản hợp ca, tất cả đều hô vang một khẩu hiệu: “Ooh !!"

“Một mạng lưới ra-da trải rộng và được liên kết lại với nhau, hừm. Thực đúng là một câu chú tiện lợi-ja. Tôi có thể nắm bắt môi trường xung quanh cứ như đang chạm vào nó vậy”(Tomoe)

Những lời lẽ từ Tomoe biểu hiện sự ưng ý.

Vào lúc này, Mio đã chia sẽ khu vực nhận biết với những người khác.

Phạm vi ấy rơi vào khoảng 20 km.

Mường tượng về khoảng không gian trong chiến dịch lần này, phạm vi như thế đủ lớn rồi đây.

Về thực chất, phạm vi nhận biết còn rộng hơn thế này nhiều, nhưng có lẽ cô đã cân nhắc đến việc kết nối tất cả những khu vực ấy lại thì không cần thiết lắm.

Cô chia sẽ tất cả khu vực ấy với Tomoe, nhưng lại giới hạn khu vực cho các Orc Cao nguyên cũng như Tích lịch Ảo ảnh tộc chỉ vừa đủ trong chiến dịch lần này thôi.
Tomoe mô tả chúng như những chiếc ra-da, điều ấy chẳng sai chút nào.

Giờ đây, với từng đơn vị đến từ Asora, mỗi một người bọn họ đều hiện hữu một chiếc ra-da bên trong đầu mình.

Mặc dù vẫn chưa liên lạc gì với nhau, nhưng bọn họ hoàn toàn nhận biết rõ số lượng quân địch tại từng địa điểm, và cả chỉ số sức mạnh của chúng nữa.

“Vậy thì, một cuộc đột kích trong đêm. Tôi tự hỏi liệu sẽ có bao nhiêu tên ở phe chúng trụ vững đây”(Mio)

“Ngay lúc này, một lời tuyên bố cho cuộc chiến không còn cần thiết nữa. Bởi chính nó “đã hàm chứa” như vậy rồi. Nhân dịp này, Waka sẽ được thoả ước nguyện thôi”(Tomoe)

“Ừm, tôi chẳng thể kiềm nén nỗi nữa rồi. Làm ơn tránh đường, ta sẽ đi tiên phong”(Mio)

“Ah, này Mio?! Không thể làm khác hơn, huh. Rõ ràng tôi cũng cảm nhận có khác gì cô đâu. Mọi người, ta không chắc mình có thể kiềm chế trong đêm nay hay không. Mio sẽ phụ trách một phần bên trong Pháo đài. Trong khi ấy, ta sẽ đảm nhận sự an toàn tại sương môn dẫn đến Asora. Đừng lãng vãng lại gần chúng ta trong khoảng thời gian này”(Tomoe)
Khi Mio đặt được một bước chân ra khỏi khu vực ấy, nhân ảnh của cô mất hút.

Tomoe xác nhận địa điểm nơi Mio hướng đến rồi nở một nụ cười. Kế đó, cô xoay người về lại từng đơn vị một.

Trước những lời lẽ và biểu hiện hừng hực khí thế chiến đấu không thể khác hơn từ Tomoe, từng Orc cũng như Thằn lằn chỉ gật đầu trong im lặng.

Cùng lúc ấy, một ngọn lửa bùng cháy trong từng ánh mắt bọn họ.

“Chắc mọi người đều cảm nhận như thế ha. Orc cao nguyên và cả Tích lịch Ảo ảnh tộc, hãy tung hoành bằng tất cả niềm khát khao trong trái tim mình. Không cần phải đuổi theo những tên bỏ chạy đâu. Mọi người hiểu rõ, đúng chứ? Trong bối cảnh như này, một cuộc chiến giữa Kaleneon và Quỷ tộc-ja”(Tomoe)

Ngưng một nhịp, Tomoe hít lấy một hơi dài.

Giơ cao thanh katana đã được tuốt ra khỏi vỏ hướng thẳng lên trời, cô gia tăng sĩ khí mọi người thêm một tầm cao mới.
“Một cuộc chiến dành tặng Waka-ja! Bất luận kẻ nào phản kháng! Đều đồng loạt! Đạp bẹp hết bọn chúng!!”(Tomoe)
chapter content



Ngay sau khi kết thúc bài phát biểu, Tomoe tung người lên không, và trong khoảnh khắc lơ lửng giữa trời đêm, cô được sương mù bao bọc rồi biến mất.

Kế đến, âm thanh gào thét của chiến tranh phủ sóng toàn bộ khu vực.

Với sự nhiệt huyết vượt quá giới hạn, một ánh sáng đầy màu sắc nỗ tung trên nền trời đêm.
Động thái đến từ Tích lịch Ảo ảnh tộc.

Sự mở màn cho một cuộc chiến, không đúng, một cuộc tận diệt thì chính xác hơn.

Trên mọi khía cạnh, lực lượng như này chẳng thể coi như một đội quân hùng mạnh được, nhưng tiếng thét gầm vang như sấm rền lay chuyển vạn vật theo mỗi bước họ hành quân.

Mục tiêu của họ chính là một phần thị trấn đã được tu sửa và biến thành pháo đài. Thành trì gắn liền với Kaleneon.

Theo những gì Tomoe điều tra, có khoảng 2000 quỷ tộc đóng quân ở nơi đây.

Bọn họ không quá mạnh để đứng ra nơi tiền tuyến, nhưng chẳng hề khác một đội quân, một lực lượng đủ sức để tham gia trận chiến.

Bọn họ bị phân tâm bởi Mio, người đã bắt đầu tạo ra sóng gió. Nhưng đến lúc nhận biết đoàn quân hỗn hợp mamono, với phản xạ chậm hơn mức bình thường, bọn họ mới lục đục chuẩn bị.
Khi đêm xuống, cánh cổng đã được đóng kín, và bọn họ còn tăng cường phòng thủ nơi ấy. Ngay lúc này, những cung thủ và các pháp sư vào vị trí của mình tại bức tường bao bọc bên ngoài cánh cổng, và nắm bắt vị trí đối phương.

Bọn họ bắt đầu tấn công nhắm vào kẻ địch.

Động thái của họ cũng không tệ.

Nếu xét đến việc Mio đang làm loạn khu vực bên, tốc độ xử lí của bọn họ phải nói là khá đáng khen đấy.

Tuy nhiên…

Địch thủ của họ quá ngông.

Bọn họ đang phải đối mặt với những kẻ điên cuồng từng trú ngụ bên trong vùng đất hoang như một điều tự nhiên vậy, hơn nữa, đám người này đã trải qua khoá đào tạo bởi một con rồng thượng đẳng, Hắc Nhện tai ương, và cả những bán nhân nữa. Tất nhiên, các đơn vị phòng thủ trên kia chẳng có cách nào để biết về những thông tin này.
Bản thân từng người trong cái đám này vốn đã là những kẻ ghê gớm rồi, hơn nữa ngay lúc này, sĩ khí trong họ còn cao ngút trời luôn.

Chẳng phải là thứ gì đó mà đám người kia có thể đối phó nỗi.

Thật ra, nếu nhờ vào sự dịch chuyển của Tomoe hay Mio, thì bọn họ hoàn toàn có khả năng đánh úp luôn cả bên trong pháo đài ấy chứ.

Nhưng tộc Orc và Thằn lằn vẫn muốn từng bước đánh chặn từ bên ngoài vào.

Mọi việc làm như thế cốt chỉ muốn bộc lộ sức mạnh trước vùng đất xa xôi này, thể hiện quyền uy từ Chúa tể của bọn họ thôi.

Với họ, Kaleneon chính là cống phẩm để dâng lên.

Những mũi tên hay phép thuật được bắn ra nhằm về phía họ đều bị chặn đứng.

Thậm chí một hòn sạn cũng không thể chạm vào họ.

-Có gì đó sai sai.

Vào thời khắc các đơn vị phòng thủ nhận ra sự quái lạ, thì cũng đã muộn rồi.
Những kẻ tấn công đã di chuyển.

"TIẾN LÊN!"

"Ooooh!"

Một thân hình Orc to lớn lực lưỡng cùng cây chùy trong tay.

Nhận được chỉ thị từ một nữ pháp sư Orc trông khá mảnh khảnh, Orc khổng lồ đạp mạnh lên mặt đất.

Toàn bộ cơ thể phát quang thứ ánh sáng đỏ thẩm, và như muốn tung cả thân mình lên phía trước, kẻ ấy lao vút lên trời đêm.

Người đã đưa ra mệnh lệnh ấy, không ai khác ngoài Ema.

Hiện tại cô đang để lộ gương mặt của một chiến binh, điều mà chẳng một ai có thể hình dung ra nỗi từ một người chuyên làm việc nơi văn phòng.

Vận dụng phép thuật tăng cường đặc biệt lên chiến binh vừa lao đi, một lần nữa cô ngăn chặn các đòn công kích phóng ra từ bức tường bao quanh bên ngoài.

“Sự củng cố nơi bức tường phòng thủ thế nào rồi?!"

“Đã đủ! Sau khi gia cố thêm một lớp nữa, chúng ta sẽ sớm chuyển sang thế phòng thủ”
“Tốt. Trước hết chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc nghiền nát những con Orc đó!”

Một tên chỉ huy Orc trong hàng ngũ lên tiếng.

Nhận biết được lý do tên kia đang cố gắng lao thẳng vào cánh cổng, phe quỷ tộc ngay lập tức có phản ứng.

“Ooooh !! Làm như chúng bây có thể ngăn ta lại ấy!!”

Vẽ một đường cong trên nền trời, Orc Cao nguyên bất thình lình rút ngắn khoảng cách đến cánh cổng.

Với một cây chuỳ khổng lồ còn đồ sộ hơn chính cơ thể của người đang cầm, kẻ ấy vung nó lên.

Chẳng hề tồn tại dấu hiệu mất thăng bằng, hắn giáng một đòn công kích vào cánh cổng.

Một âm thanh chói tai, chẳng khác nào một tia sét vừa giáng thẳng xuống, vang vọng khắp Pháo đài trong màn đêm u tịch.

Nơi làn khói đang lỡn vỡn, một bóng đen to lớn dần hiện rõ.

Quanh cơ thể tên Orc ấy cũng đang toả ra từng làn khói.
Cánh cổng vững chắc bảo vệ pháo đài nay đã biến thành một đống gỗ vụn.

Rất có thể, bọn họ cho rằng tốt nhất nên tấn công tên Orc ấy ngay lúc tầm nhìn hắn ta vẫn chưa hoàn thiện. Một vài bóng đen bắt đầu lao vào tấn công.

Một số nguồn sáng leo loét từ bên trong pháo đài phục vụ cho việc chiếu sáng.

Kết cục thật thảm khốc.

Cây chùy xẹt ngang một phát quá nhanh.

Tất cả bóng đen đều dội ngược ra bằng một tốc độ tương xứng.

“Đừng đánh giá thấp những chú Trư nơi hoang mạc chứ. Không nên hạ thấp sự cảnh giác của bản thân, gắng hết sức đi nào. Tồn tại cả đống người phía sau kia còn mạnh hơn ta nhiều đấy! Nếu các ngươi quá yếu đuối, chúng ta không thể tung ra hết sức được!”

“Theo lệnh ta !!”

“Đừng để bọn chúng tiến vào! Hãy làm những kẻ vô danh này không thể tiến xa hơn- !! ”
“Chúng chỉ là Orc và Lizardmen thôi. Trên hết, số lượng còn không đến hàng trăm nữa!! ”

Quân đội Asora ồ ạt tràn vào pháo đài.

Bọn họ thậm chí không đạt đến hàng trăm.

Đúng vậy.

Thông thường, Orc và Lizardmen chẳng nắm giữ vị trí nào quan trọng trong đội quân quỷ tộc cả.

Không sai.

Ở những vùng đất chịu sự cai quản từ Quỷ tộc, không một ai dám nghĩ đội quân mạnh mẽ từ vùng đất hoang lại tấn công họ cả.

Vì thế…

Khả năng phòng thủ tối đa của họ nhanh chóng bị nghiền nát.

Khí thế của cư dân Asora không hề có dấu hiệu suy giảm.

Hai ngàn binh sĩ bảo vệ pháo đài đã bị thách thức bởi lượng kẻ thù còn không tới một trăm mạng, hơn nữa, bọn họ còn bị chia tách.

Cũng bởi sự trợ giúp từ Mio, Lizardmen có thể nắm bắt chính xác vị trí cũng như tình hình bên phe địch, bọn họ chia thành các nhóm nhỏ 3 người. Đây là đội hình tối thiểu, và bọn họ đang hủy diệt kẻ thù.
Chẳng khác gì sự liều lĩnh cả.

Nếu Makoto đưa ra nhận xét về cuộc chiến này, thì đây sẽ là một trận chiến bất chấp chiến lược.

Sự chênh lệch lực lượng quá rõ ràng, và bình thường sẽ chẳng thể nào phá được cánh cổng ấy.

Nhưng dù vậy…

Cánh cổng pháo đài đã mở tung, và tên chiến binh đã thực hiện việc này đang cười nhạo hai nghìn người bên trong.

Tất cả từng chiến binh của Asora đều nắm rõ tình hình trận chiến.

Họ biết rằng Mio đã đặt chân đến nơi phát ra phản ứng mạnh nhất, và Tomoe đang hướng tới vị trí mục tiêu với một tốc độ không tưởng.

Là ai trong số hai người ấy thì đều đã vạch ra chỉ dẫn và tô điểm thêm sức mạnh vào nấm đấm của bọn họ rồi.

Với quỷ tộc, cơn ác mộng mới chỉ là khởi đầu.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Ara, thứ lỗi nhá Tomoe, nhưng có vẻ kẻ thắng cuộc là tôi rồi-desu wa” (Mio)
“… Nếu ta hỏi ngươi là ai, người phụ nữ ở kia, ngươi sẽ trả lời chứ?”

"Tất nhiên. Ta là Mio. Còn ngươi?"(Mio)

“… Ta là một trong những vị tướng nhận lệnh từ Quỷ vương-sama. Ngươi cần biết thêm gì không?”

“Nếu không biết tên ngươi, ta chẳng biết sẽ phải báo cáo lại như thế nào. Việc đó khá rắc rối đấy”(Mio)

Mio nở nụ cười vui vẻ trong khi trả lời người đàn ông kia.

Bên trong pháo đài, một không gian dường như là một phòng họp khá lớn.

Tại nơi ấy, cô đối đầu với kẻ được xưng tụng là:“ người mạnh nhất”.

Nửa trên hắn ta gần giống một hân tộc, nhưng nửa dưới lại của một con rắn.

Sự hiện diện của hắn ta khá rõ ràng, và nguồn sức mạnh phát ra từ người hắn cũng không quá tệ.

Đánh bại kẻ mạnh nhất nơi đây và quay về báo cáo chủ nhân Makoto, trong mắt Mio, hắn ta là kẻ phù hợp nhất cho trò chơi lần này.
“Ta là Reft. Họ hàng xa với Long tộc. Mildi Dragon Reft”

“Ara, một kẻ họ hàng xa với Long tộc. Thật hiếm thấy. Ta cứ nghĩ ngươi là một con rắn thôi”(Mio)

“Ngươi tự nhận mình là Mio, đúng chứ? Thậm chí chẳng cần tuyên bố chiến tranh, các ngươi là đám quái quỷ nào vậy? Một đội quân chỉ toàn Orc và Thằn lằn, ta không thể tưởng tượng đây lại là một đội quân của hân tộc đấy”

“Ufufufu” (Mio)

Tâm trạng Mio thực sự đang tốt chán.

Rất hạnh phúc, cực kì hạnh phúc, quá đỗi hạnh phúc.

Ngay cả khi cô hiểu rằng mình đang ở nơi chiến trường, Mio không thể ngăn bản thân mỉm cười được.

“Vậy ra ngươi còn không có ý định trả lời huh. Xin lỗi, nhưng các người thật không may mắn, bởi ta đang ở đây. Ta sẽ nghiền nát ngươi- ”

“Khoan, ta sẽ cho ngươi câu trả lời-desu wa” (Mio)
“? !!”

“Chúng ta đã hoàn tất việc tuyên chiến rồi. Mà khoan, các ngươi mới là những kẻ đã tuyên chiến với chúng ta, ngươi biết không vậy?”(Mio)

"… Gì cơ?"

“Chúng ta là Kaleneon. Những kẻ nên biến khỏi đất nước này là đám Quỷ tộc đấy-desu wa”(Mio)

“Ngươi nói Kale-neon sao? Quốc gia hân tộc từng ở đây rất lâu về trước? Ngươi đang nói rằng các người là đội quân từ một quốc gia đã bị phá hủy ư?"

"Không không. Kaleneon chưa bao giờ sụp đổ. Nó luôn luôn ở đây"(Mio)

"…Ngươi điên à?"

Reft biểu lộ khuôn mặt ngơ ngác bởi những lời lẽ hack não của Mio.

Từ góc nhìn hắn ta, điều này rất hiển nhiên, vì Mio ăn nói như thể đang phê cỏ vậy.

“Fufufu. 'Điều đó' sẽ trở thành sự thật, ngay từ bây giờ. Bằng đôi tay của chúng ta”(Mio)

Mio vẫn tiếp tục mà không thay đổi hành vi hay cách nói năng của mình.
Ngay cả khi người nghe không phải Reft, bất kì ai cũng sẽ nghĩ những lời lẽ ấy quá đổi điên rồ thôi.

“Mọi vùng đất kéo dài đến pháo đài Stella đều nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta. Kaleneon này cũng thuộc một trong những vùng đất Quỷ tộc sở hữu! Ta không rảnh để lắng nghe tiếp những lời xàm xí từ ngươi nữa!”

“… Thế nên điều này quá thuận tiện-desu yo. Hân tộc sẽ chẳng thể nào tin vào bất cứ điều gì các ngươi nói ra đâu. Thậm chí có là một quốc gia chẳng thể nào được xác minh vẫn chưa bị phá hủy... không một ai có thể khẳng định được điều này cả. Nếu chính quốc gia ấy thật sự ở đây, thì nó sẽ luôn luôn ở đây”(Mio)

"Cái gì?"

“- Cô ta đã nói vậy đấy. Thành thật thì, ta cũng không hiểu lắm. Thực sự ta đây cũng chả quan tâm đến những vấn đề đó. Ta sẽ kết liễu ngươi, và dâng hiến vùng đất này lên Waka-sama. Đấy là điều quan trọng nhất. Cho dù nơi này từng là Kaleneon, hay tiếp sau đây sẽ là Kaleneon. Ta chẳng bận tâm-desu wa ”(Mio)
"C-các người, các người đang..."

"Bắt đầu thôi’, là những gì Mio muốn nói khi cô lôi ra chiếc quạt gấp và chĩa thẳng vào Reft.

“Hình như gϊếŧ ngươi thôi thì chưa ổn lắm. Bởi ta vẫn còn nhiều điều cần phải tra hỏi ngươi”

Reft chĩa ngọn giáo khổng lồ của hắn ta vào Mio.

Cơ thể nửa người nửa rắn của hắn xoắn lại.

“Nếu ngươi có thể thắng ta, cứ làm thế đi. Ufufu, cánh cổng đã bị phá huỷ rồi. Có vẻ bọn họ cũng đang cố hết sức để hiến dâng chiến thắng lên Waka-sama. Tất nhiên, hôm nay, trong một đêm đẹp trời như thế này, không một ai trong hàng ngũ bọn ta lại không thể thực hiện được điều ấy”(Mio)

“Áp lực kiểu này… một đám mất trí điên rồ không thể nào đơn giản lại thực hiện được việc này. Không ngờ ta lại phải đương đầu một trận như thế này trước khi đụng độ đám anh hùng”
Họ hàng xa với Long tộc, Reft.

Một trong những tướng quỷ vô tình canh giữ pháo đài vào thời gian này.

Một thành viên cấp cao trong binh đoàn Quỷ tộc.

Cảm nhận sự khát máu bằng cả cơ thể mình, Mio vừa nheo mắt vừa mĩm cười.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Ra là vậy"

Vùng ngoại ô thủ đô Đế quốc.

Một nữ nhân đang thu nhận một lượng thông tin khá lớn, vo tròn mảnh giấy rồi ném lên bàn.

Nước da xanh và không sừng.

Diện một bộ đồ bó sát người, cô ả khoác thêm chiếc áo choàng khá lớn bên vai.

Một trong những vị tướng quỷ, Rona.

Thậm chí gọi là vùng ngoại ô, cô ta vẫn ở bên trong khu vực thủ phủ thuộc Đế quốc.

Chiếc áo khoác khá phóng đại ấy chỉ những quỷ tộc cấp cao mới sở hữu được.

Khoác nó lên người tại thủ đô của hân tộc thì khá nguy hiểm đây.

Dù vậy, Rona không thèm để ý đến, và chẳng hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cô ả vẫn ngồi ngay ngắn trong căn phòng.
"Công việc trôi chảy. Ta không có quyền thốt ra điều này nhưng, cô biết đấy Rona, cô táo bạo thật”

“Sofia. Ta chẳng thể nắm được trong tâm trí cô hiện có đang nỗi sóng như chính cô hiểu rõ về nó hay không? Với sức mạnh chính mình, cô có thể khuấy đảo mọi rắc rối ngay cả khi chẳng cần phải giáp mặt với Anh hùng. Ngoài ra, cô còn dễ dàng hạ sát hết cái đám được mệnh danh là đoàn quân vô giá của Đế quốc nữa, đúng chưa nào? Cứ tiếp tục như thế đi" (Rona)

Rona liếc nhìn Sofia và tên nhóc đang cùng bước vào phòng, rồi đảo mắt về lại mớ tài liệu của mình một lần nữa.

“Bọn chúng còn chẳng thể hiện nỗi sự kháng cự nữa là. Ta đã được nghe câu “biết hết rồi” từ Rona. Ta đang lưu tâm đến lý do của đợt tấn công phân tán kỳ lạ lần này, thậm chí ta còn không hiểu nỗi cô có muốn tấn công nữa hay không"(Sofia)
“Vẫn chưa gây ra lượng thương vong cần thiết lên quân đội Đế quốc sao chứ? Lý do thì có thừa cho cuộc đột kích lần này. Đừng bận tâm về điều đó. Ngoài ra, Sofia này, và cả Lancer nữa. Chẳng phải mọi chuyện xấu đi khi bản thân mấy người xuất hiện tại thủ đô Đế quốc hay sao? Những đơn vị đang phải hứng chịu từng đợt tấn công mãnh liệt, vì thế ta sẽ rất biết ơn miễn sao cả hai ngươi quay lại nơi ấy dùm”(Rona)

“Ngay từ đầu bọn ta đã thực hiện như thế mà. Sử dụng một đơn vị có thể dễ dàng bị quét sạch làm mồi nhử, bọn ta tạo ra thế công kích gọng kìm và rồi đè bẹp chúng. Ta cứ ngỡ đấy cũng là một loại chiến thuật. Nhưng không phải thế, đúng không? Rona từng vứt bỏ khá đông những đơn vị vào dạo trước rồi mà. Bọn ta cũng chẳng phải cấp dưới của cô mà là những người đang cộng tác đấy, thế nên ta yêu cầu được chia sẻ thông tin ~ ”(Sofia)
“… Fuh ~ Chiến thuật à. Chà chà, trong khoảng thời gian này, cả hai người đang dưới sự kiểm soát của ta. Nếu cô là kẻ cộng tác, hãy hợp tác trong việc đưa ra những kế sách hợp lý đi”(Rona)

“Và cô ta bảo thế đấy, Mitsurugi” (Sofia)

“Câu từ ấy sẽ bào mòn dần động lực trong ta đấy. Để một người chỉ huy thốt ra lời lẽ như vậy càng khiến mọi việc tồi tệ hơn”(Lancer)

Gương mặt Sofia và Lancer đã biểu lộ sự thiếu hài lòng khi nhìn đến Rona.

Những cử chỉ nữ tính cũng như các động tác vui tươi khi Rona đối diện với Makoto, chúng không hiện hữu.

Với đôi mắt lạnh lùng và một biểu cảm nghiêm túc, cô sắp xếp lại những thông tin vừa nhận được cũng như đang suy xét tình hình chiến sự, nhưng cô tạm thời dừng việc đọc tài liệu lại.

Duy trì khuôn mặt của một chỉ huy, cô ta hướng ánh nhìn đến hai cộng tác trước mặt.
“Anh hùng tại Đế quốc sở hữu hai tính cách đấy. Đôi khi hắn ta rất hung hăn, nhiều lúc thì lại khá thận trọng. Và cả hai tính cách ấy liên tục thay đổi chẳng tuân theo bất kỳ một  kế hoạch nào mà bọn ta vạch ra. Tốt hơn hết nên tìm hiểu rõ lí do về việc này, bởi ta cảm nhận việc ấy sẽ rất có lợi về sau. Chính vì vậy, chủ yếu ta đang tập trung điều tra vào phần ấy. Ngoài ra, ta còn muốn biết thêm về sức mạnh đến từ lực lượng mà Đế quốc đang ấp ủ. Về mặt này, hai ngươi đã dễ dàng phơi bày chúng ra, và ngay cả khi chỉ tồn tại duy nhất một đội quân, thì cũng đã bị hai ngươi xóa sổ luôn rồi. Một sự trợ giúp rất lớn lao. Nhờ công hai ngươi, ta nghĩ mình cần thêm vào vài biện pháp ứng phó đấy. Thế nào, đủ chưa vậy? Để ta thông báo điều này luôn, hai ngươi đang mắc nợ ta về việc tiết lộ thông tin này đấy, thông não không?"(Rona)
“Ra vậy ~. Khiến Đế quốc tung ra càng nhiều lực lượng càng tốt, là những gì ngươi cố nói ư. Hmph, cũng được thôi. Đội quân củ chuối ấy không phải một vấn đề quá to tát. Thậm chí ta không tham gia, thì mọi thứ vẫn sẽ tiến triển theo hướng này bằng cách thức nào đó. Sau tất cả thì bọn chúng chẳng thể giữ vững được sự cân bằng trong đội hình và bộc lộ rất nhiều sơ hở đấy”(Sofia)

“Ta đã quan ngại về những mạo hiểm giả có tổ chức sẽ can thiệp vào, nhưng chẳng thấy vấn đề tương tự thế xảy ra. Ngay lúc này ta đã ném ra miếng mồi câu và quan sát tình hình, chắc chắn đây là một trong những đặc điểm không lẫn đi đâu được từ một anh hùng. Có thể sẽ phức tạp hơn nếu điều này đến được tai của Vương quốc, nhưng may mắn thay, chúng không có chút bằng chứng nào. Phía bên ấy, Io cũng đang rất nghiêm túc, nên dù tình hình có ra sao, bọn chúng cũng đang xoắn cả đít lên”(Rona)
“Dường như phía tổ đội của cô gái ấy đã phá vỡ được sự hạn chế về cấp độ. Thật kỳ lạ khi thấy những binh lính đạt cấp cao đang được sản sinh hàng loạt, nhưng dù cấp độ có cao đến đâu ~ ”(Sofia)

“Rona, nếu cô bảo chúng tôi đang mắc nợ, thì cô nên đề cập đến việc tên anh hùng lúc nãy sở hữu hai tính cách đi, đúng không đây? Đừng lo quá, tôi đã chuẩn bị thứ đền bù cho cô rồi”(Lancer)

“… Khó chịu nhỉ” (Rona)

Rona lướt nhìn tên nhóc bằng ánh mắt khó ưu.

Cả hai kẻ này thật chẳng phân biệt nỗi những thứ cần và không cần thiết để nói ra.

Không phải không biết đâu, mà bọn họ cố tình theo đuổi trong khi vẫn biết rõ mọi thứ.

Một tính cách cực kỳ xấu tệ.

Cũng chính bởi Rona không quá tin tưởng bọn họ.

Ngay cả khi phải thừa nhận kỹ năng từ họ, cô vẫn chưa thể tin tưởng hai người này.
Miễn sao khi chưa chắc chắn sự quan tâm từ hai phía là giống nhau, cô không muốn để bọn họ tham gia vào những chiến dịch quan trọng, đấy là cảm nhận thật sự nơi cô ta.

Thành thử, thay vì cho bọn họ tham gia vào chiến dịch tại Thủ đô Limia, cô để hai người này hành động tại Đế quốc, nơi Rona có thể quan sát hành động của họ.

“Anh hùng Đế quốc, Iwahashi Tomoki, một anh hùng sở hữu trang thiết bị đến tận răng và có thể chống lại cả một đội quân. Khả năng cơ động trên một con rồng biết bay, sức mạnh phòng thủ từ một cận vệ hoàng gia, một giả kim sư sử dụng golem; kẻ thuộc thể loại thường vận dụng chiêu nghi binh và tăng cường trên vài khía cạnh nào đó nhằm tránh việc đối thủ tiếp cận quá gần. Dường như hơi cường điệu hoá, nhưng hắn ta rõ ràng suy nghĩ tương đối khá đấy”(Rona)
"Ta chẳng quan tâm việc đánh giá chi tiếc đến vậy đâu" (Lancer)

"… Biết rồi. Những gì hiểu rõ chỉ có tính cách quái dị của hắn ta thôi. Có lẽ hắn sẽ thay đổi phong cách chiến đấu tùy thuộc vào ban ngày hay ban đêm, cụ thể hơn, lúc trăng lên. Chắc là lúc xuất hiện ánh trăng. Vào những khi ấy, hắn ta nhận được nguồn sức mạnh trị thương bá đạo đấy, ta cho là vậy”(Rona)

“Một năng lực trị liệu chỉ được kích hoạt vào ban đêm sao?” (Lancer)

“Đúng đấy, mặc dù ta thì chưa bao giờ nghe qua việc như thế. Ta không nghĩ mình nhận định sai đâu. Thế nên, nếu muốn dồn hắn vào chân tường, tốt hơn hết cần thực hiện vào buổi trưa. Chiến dịch cần tránh thực hiện trong buổi đêm hoặc là cứ để mọi chuyện trôi qua”(Rona)

“… Nói cách khác, hắn ta mạnh hơn vào ban đêm, đúng chưa?” (Sofia)
“Kết luận thì, đúng là vậy. Rõ ràng là hắn ta sử dụng những kỹ năng cao cấp hơn, và thực hiện những động thái táo bạo hơn chủ yếu vào ban đêm thôi. Lancer, điều đền bù cho ta là gì đây?”(Rona)

"À đúng rồi. Công chúa Lily đang quay lại đây. Chính xác hơn, cô ả đã bắt đầu đưa ra các chỉ thị từ những thị xã bao quanh trấn Robin mà cô từng đi qua”(Lancer)

“? !! Ngươi đang nói sự thật hả? ”(Rona)

"Tất nhiên. Điều này là chắc chắn”(Lancer)

“… chặc, vậy ra cô ả đã hành động rồi. Mặc dù việc này còn phụ thuộc vào những gì đang xảy ra ở Rotsgard nữa mà. Nếu người phụ nữ ấy đã quay về, không cần thiết ta phải kéo dài thêm thời gian ở đây. Bọn ta đã đạt được mục đích của mình rồi. Kế đến, quá đủ để tiến đến bước tiếp theo, hừm. Một bước tiến xa hơn nhắm đến pháo đài Stella”(Rona)
Sự lo lắng bao trùm trên nét mặt Rona.

Thông tin ấy đã thay đổi cục diện trận chiến rất nhiều.

Rõ ràng thông tin này cô không lường trước sẽ được nêu ra ngay cả trong cuộc thương lượng này.

“Như mình vẫn nghĩ, hai tên này không thể tin tưởng nỗi mà,” Rona một lần nữa khẳng định lại việc ấy.

Tựa như câu người ta thường nói: “Không thể nhận biết một khu rừng nếu chỉ trông thấy những tán cây”, Rona đưa ra mệnh lệnh ngay bên trong thủ đô.

Cô nhanh chóng đốt hết mớ tài liệu và tiến về lối vào căn phòng.

“… Hai người còn làm gì nữa? Chúng ta sẽ quay về”(Rona)

“Fufu, ta đã nhận được thông tin có giá trị. Như thế này, việc quay về chỉ là không đủ rồi, đúng không Mitsurugi? ”(Sofia)

“Sofia, những kẻ như cô chỉ là…” (Lancer)

Rona nghiêng đầu đến Sofia cũng như Lancer, những kẻ mà cô nghĩ sẽ  cùng đi với mình, nhưng bọn họ chẳng có dấu hiệu muốn di chuyển.
“Rona, ta sẽ cung cấp cho cô một chút phục vụ. Cô nên băng qua sông và đặt chân vào khu vực an toàn của khối hình cầu trước đi. Ta sẽ… chơi đùa cùng anh hùng một chút”(Sofia)

“?! Quý cô à, cô có nghe những gì ta nói không vậy?! Vào ban đêm chúng ta không thể xác định được sức mạnh của hắn, cô hiểu chưa?! Ngay cả khi chúng ta phong ấn sức mạnh của hắn bằng chiếc nhẫn, hiện tại hắn đang sử dụng loại vũ khí phù hợp nhất đấy, do đó, không có nhiều tác dụng đâu. Trong quá khứ chúng ta có thể nghiền nát hắn chỉ với bấy nhiêu đấy, nhưng hiện tại thì… ”(Rona)

“Ta sẽ mở lại thông tâm thuật, vậy nên im dùm cái. Nếu cô đi xa đến mức đã nói ra tất cả những điều đó, ta không thể kìm hãm được. Ta tự hỏi, liệu những ai có liên quan tới Nữ thần đều giống ‘tên đó’ hay không. Ta rất mong chờ đây”(Sofia)
Sofia đang phát ra một cơn khát máu cùng toàn bộ cơ thể mà cô thậm chí còn không cố để che giấu.

Ở nửa sau, cô lẩm bẩm như thể đang nói chuyện với chính mình và không để ai nghe thấy.

Ai là “tên đó” đây?

Chỉ còn một người nữa biết được điều này.

Sau khi Lancer thở dài một chút, cậu biến mất cùng với Sofia.

“Này, chờ đã - Đối phó hai tên này thật khó khăn không còn gì hơn! Nhưng nếu công chúa Lily đang quay lại, nơi này rất nguy hiểm đây. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay về thôi, huh. Nếu cô ả chết đi, vấn đề sẽ giảm đi đáng kể”(Rona)

Chẳng thèm đuổi theo hai tên ấy, Rona bước ra khỏi tòa nhà.

Và cũng không cần ngụy trang. Cô đang trong lốt quỷ tộc của mình.

Chắc hẳn cô đã cân nhắc đến việc không cần thiết phải làm vậy.

Không hề quay lưng lại, cô ả thổi tung tòa nhà rồi kích hoạt dịch chuyển tức thời đã được thiết lập sẵn, mất hút bên ngoài thủ đô.
--------END CHAP---------