Giữa cuộc trò chuyện, Senpai đột nhiên di chuyển sang ngồi cạnh tôi. Hương thơm dịu nhẹ từ tóc chị làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Về Nhật Bản, hay vùng đất hoang, thậm chí cả Tsige ...
Dù thảo luận chủ đề nào, senpai vẫn luôn gật đầu chấp thuận. Chị ấy kể với tôi mọi thứ về tổ đội của mình.
Ví như sự tiến bộ của vị nam hiệp sĩ khá là hứa hẹn đây, nhưng vẫn chưa đủ để có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh ta.
Hoặc là cách senpai tôn trọng cô nữ tu sĩ đang phải gánh vác trọng trách lớn trên vai - trở thành Tổng giám mục, mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ tuổi.
Hay giả như cách senpai quan sát nam pháp sư trong nhóm, người đã lập gia đình. Cô ấy nhận ra rằng bất kể là ở thế giới nào đi nữa, ngay cả khi người chồng rất mạnh mẽ, cô vợ vẫn luôn là người nắm quyền. Xung quanh chị ấy luôn có những người bạn thú vị, và mọi thứ ở đất nước của senpai dường như đang diễn ra khá tốt đẹp, phần lớn là vậy.
Đúng như những gì mà một người có thể mong đợi.
Gần đây tại Vương quốc Limia hay có những cuộc bạo loạn ... về thứ gì đó giống nền dân chủ hay sao ấy. Tôi đã nghe một số thứ về việc dân chúng phản đối các quý tộc được đối đãi như những ông hoàng. Senpai nói với tôi rằng họ đang tập hợp tất cả những người có cùng chí hướng và lập ra kế hoạch một cách chậm rãi.
Điều này có nghĩa chị ấy cũng tham gia vào chuyện chính trị sao? Tôi khá ngạc nhiên đấy.
Đúng như tôi nghĩ, một người trở thành anh hùng ngay từ đầu và là một hình tượng của cả đất nước, thực sự rất khác biệt.
Sự tò mò của tôi về vị Anh hùng còn lại đang lớn dần lên. Hibiki-senpai không kể nhiều về cậu ta cho tôi nghe.
Chị ấy bảo rằng tốt nhất là tôi nên tự mình gặp mặt và trao đổi trực tiếp với người ấy.
Tuy nhiên, khi chúng tôi nói đến năng lực quyến rũ của anh hùng Đế quốc, biểu cảm của senpai bỗng thay đổi.
Cái nhìn kì lạ đó như vừa ngạc nhiên và vừa đồng ý cùng một lúc vậy.
Mặc dù cô ấy nhanh chóng lấy lại nụ cười ban nãy và chủ đề của chúng tôi thay đổi một lần nữa, vì vậy tôi sẽ không suy nghĩ nhiều thêm về chuyện này.
À đúng rồi.
Tôi cần phải hỏi về cuộc gặp giữa senpai và Beren, cả chuyện hai người đã trở nên thân thiết như thế nào nữa.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi nghe nó từ chính miệng Senpai.
Tôi có chút hứng thú với việc những người ngoài đánh giá về Beren như thế nào, từ đó so sánh với suy nghĩ của riêng mình. Cuộc trò chuyện của chúng tôi về Tsige lại chuyển sang chủ đề của Tomoe và Mio, cùng với đó là rất nhiều cuộc thảo luận về Rembrandt-san, vì vậy tôi đã không có nhiều cơ hội để hỏi về việc này.
“À, Hibiki-senpai. Khi đến Tsige, chị biết về Beren bằng cách–“ (Makoto)
*RẦM*
“Eh?” (Makoto)
Tôi thốt lên một tiếng kì lạ khi nhìn thấy cánh cửa bị mở toang.
Người đang đứng đó, tay bưng một khay đồ uống là ... Mio. Hử, Mio có cần phải tự mình bê thức uống đến đâu; cô ấy nhờ người khác làm giúp cũng được mà.
Đợi đã, Tomoe cũng ở đây nữa.
Cổ đột nhiên thò đầu ra đằng sau lưng Mio với một nụ cười.
Mio đang… rất tức giận sao kìa?
Ý tôi là, mắt cô ấy tối sầm lại luôn rồi.
Phản ứng của cô ấy khi nhìn thấy tôi nói chuyện với những người phụ nữ khác đã trở nên bình tĩnh hơn trước, nhưng cô ấy lại đang bực mình ư?
“Hai người, tôi đang tiếp khách. Có chuyện gì vậy?“(Makoto)
“Xin lỗi, Waka. Em đã nói với Mio rằng chúng em nên đợi ít nhất là đến khi đùi ngài bị chạm vào, nhưng có vẻ vai của ngài là giới hạn cho cổ rồi“ (Tomoe)
Tomoe tiếp tục mỉm cười khi nhìn vào khoảng trống giữa tôi và senpai.
Đùi?
Vai?
…
Uoh!
Khi cô ấy đề cập đến nó, tôi bèn nhìn thử xem như thế nào. Lúc đầu senpai chỉ ngồi cạnh tôi thôi, nhưng giờ cô ấy lại đang rất gần gũi với tôi. Đúng là vai chúng tôi đang chạm vào nhau thật!
Tôi đã hăng hái chuyện trò đến mức không thể nhận ra điều đó!
Tôi không biết rằng cả hai chúng tôi vẫn nói chuyện hăng say như thế này từ nãy giờ, tôi cảm thấy mình đã trở nên thô lỗ đối với Senpai...
Dù sao thì, ngay khi vừa hiểu được tình hình, tôi liền nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Ngay cả khi Mio không giận dỗi, đây thực sự là một hoàn cảnh có thể làm cô ấy trở nên rất bực mình đây.
Tôi không có mối quan hệ kiểu đó với senpai, và chúng tôi cũng chưa nói điều gì lãng mạn cả.
“Ah, err. Xin lỗi, em không để ý điều này vì đã quá chú tâm vào cuộc trò chuyện của chúng ta. Em cũng cần xin lỗi cả chị nữa, Hibiki-senpai “(Makoto)
“...” (Hibiki)
Huh?
Không có phản ứng nào từ Senpai.
Cô ấy đang nhìn Mio.
“... Hibiki, đã lâu không gặp” (Mio) Mio à?
Cô ấy biết Senpai sao?
Chắc không phải đâu ha.
Họ chưa từng liên lạc với nhau bao giờ mà nhỉ.
“Cũng đã được một thời gian rồi, Mio-san. Bởi Raidou-san hóa ra lại là Misumi-kun, tôi vẫn còn bán tín bán nghi. Nhưng tôi cho rằng "Waka-sama" là cụm từ ám chỉ cậu ấy“ (Hibiki)
“Cô không cần nói cho tôi lí do mình đang ở đây đâu. Nhưng tôi không nghĩ cô lại là loại người lấy oán báo ân đấy, Hibiki. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của cô trong việc nấu ăn, nên tôi sẽ để cô lựa chọn. Cánh tay trái hay cánh tay phải đây. Cô không cần cánh tay nào để tôi còn biết nữa?“ (Mio)
?!
Cánh tay á?!
“Mio à! Tôi thật bất cẩn mà! Bình tĩnh nào! Người này là senpai của tôi, quê nhà chúng tôi đều như nhau đấy. Chúng tôi chỉ đang hoài niệm lại và nói về quá khứ thôi, không có gì khác hơn!“(Makoto) Cô Mio này đang đề cập về những thứ rất nguy hiểm luôn!
Đây không phải cơn giận dữ thông thường nữa rồi.
Dường như Senpai và Mio có quen biết nhau, nhưng thế này là thế nào?
Và cô ấy nói “giúp nấu ăn” là có ý gì?
... Nấu nướng hử.
Nếu tôi nhớ không nhầm, Mio từng kể mình đã học được vài công thức nấu món Nhật từ một mạo hiểm giả ở Tsige.
Khi Tomoe nói điều đó, cô âm thầm lấy cái khay từ tay Mio.
Oh, mức độ nhiệt tình giữa Tomoe và Mio luôn khác như thế này mà.
“Nếu cô không trả lời, tôi sẽ xé toạc cả hai cánh tay luôn đấy” (Mio)
“Mio, dừng lại thôi!” (Makoto)
Tôi vốn đã ngồi giữa Senpai và Mio ngay từ đầu, nên không cần phải đi đâu hết. Tôi đứng lên và đối mặt với Mio.
Sao phải đổ máu chỉ vì một việc nhỏ nhặt như vậy nhỉ?!
Lối sống của tôi khiêm tốn hơn hầu hết đa số đám đực rựa trong thế giới này đấy nhá?!
“... Waka-sama” (Mio)
Mio cuối cùng cũng dừng lại.
Mặc dù vậy, trong căn phòng này, Senpai vẫn đang ở trong tầm với của Mio.
Tôi không thể thả lỏng nổi.
Tôi sẽ triển khai lớp giáp ma lực trong trạng thái vô hình để có thể bảo vệ senpai nếu có vấn đề xảy ra.
Senpai lặng lẽ đứng dậy từ sau tôi.
Vào lúc ấy, tôi trông thấy mặt trời buổi chiều tà đang hắt những chùm ánh nắng vàng nhạt qua ô cửa sổ.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện từ sau buổi trưa, thế nên thời gian khá lâu rồi đấy nhỉ.
“Mio-san, tôi không định làm gì với cậu ấy cả. Dù vẻ ngoài có như thế này, tôi vẫn là một anh hùng. Tôi không có thời gian để hẹn hò với ai đó đâu“ (Hibiki) Cô ấy hoàn toàn đúng.
Bạn sẽ cần phải có kĩ năng thực sự tốt nếu muốn vừa làm anh hùng, vừa đi tán tỉnh người yêu đấy.
Tôi không phải một thành viên trong tổ đội của cô ấy; nhưng nếu Senpai và tôi hẹn hò, nó sẽ trở thành yêu xa mất thôi, đúng không nào?
Mà làm gì có chuyện senpai sẽ để ý đến một thằng như tôi.
"Anh hùng ư? Tôi không quan tâm đến điều đó. Hibiki, cô nói mình không có thời gian hử? Biểu hiện của cô thì lại khác đấy. Không phải vừa nãy cô đang muốn ve vãn sao?“(Mio)
Không màng gì đến chuyện khác luôn, hừm.
Thông thường bạn sẽ phản ứng nhiều hơn khi một cô gái đứng trước mặt bạn và nói: “Tôi là một anh hùng”.
Tuy thế...
G-giọng nói ấy hơi lạnh lùng quá đấy.
Mà cô nói "ve vãn" là sao đây, chúng tôi có phải những con vật bị bản năng chi phối chỉ vì ý muốn gia tăng thêm giống nòi đâu. “Tôi đã gặp được kouhai dễ thương của mình, vậy thôi. Thanh kiếm mà tôi nhận được khi gặp cô, Mio-san, tôi đến đây để sửa nó và tình cờ gặp được cậu ấy“ (Hibiki)
"Đúng vậy! Đó là một sự trùng hợp thôi! Vì lý do nào đó, senpai đã quen được cô và Beren.Vì vậy cô ấy mới tìm đến Thương đoàn Kuzunoha và chỉ tình cờ gặp tôi thôi! Cô có hiểu không thế?“(Makoto)
“... Trong suốt ba giờ đồng hồ ư?” (Mio)
“Uh, c-chúng tôi đã bị cuốn vào cuộc nói chuyện mà” (Makoto)
“Waka-sama, ngài luôn ngủ thϊếp đi khi một cuộc họp kéo dài đến ba tiếng. Nhưng giờ ngài lại có thể trò chuyện thoải mái lâu hơn vẫn được sao?“(Mio)
Chặc.
Những lần thϊếp đi ấy chỉ trùng vào những lúc tôi bận rộn nhất thôi mà, chẳng phải sao?
Mio hôm nay thật xảo quyệt.
Tôi muốn tạ lỗi.
Tôi sẽ cẩn thận hơn. "Thật sự là vậy, tôi biết lỗi rồi. Tôi đã không để ý đến thời gian. Người này và tôi chỉ có mối quan hệ giữa đàn chị - đàn em, ngoài ra không có ý gì khác đâu“ (Makoto)
"Đúng thế. Mặc dù đều cùng học chung một trường, nhưng chúng tôi thậm chí còn chưa nhớ tên nhau nữa là. Trong thế giới ấy, vị trí xã hội của tôi khá cao, vì vậy tôi hay làm mọi việc mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Tôi đã không chú ý đến cô, Mio-san, tôi xin lỗi“(Hibiki)
Hibiki-senpai cúi đầu.
Tôi không rõ về mối quan hệ giữa hai người này, nhưng senpai đang yếu thế hơn đấy hử?
Nếu họ đã gặp nhau ở Tsige, phải chăng senpai và nhóm của cô ấy cũng nằm trong số những người được" quản thúc" tại vùng đất hoang ư?
Tôi sẽ chẳng biết gì nếu không hỏi được câu nào.
Thông tâm thuật hiện đang bị chặn, tôi hiện không thể hỏi vào lúc này ư? Thật khó để Mio hưởng ứng trong tình huống này.
Tôi đang khá chán nản đây.
“...” (Mio)
“Nghe này, cô đã nói nhiều đến thế với Waka rồi, cô không thể cứ giận mãi được đâu” (Tomoe)
Cảm ơn, Tomoe à.
Vì lý do nào đó, thông tâm thuật cũng không hiệu quả lên cô ta nốt, nhưng chắc Tomoe cũng không giận đâu nhỉ?
“... Waka-sama, Ema đang gọi. Ngoài ra, có một vài thứ em cần ngài lấy mẫu, chúng ta sẽ quay lại dinh thự” (Mio)
“T-Tôi biết rồi. Vậy thì, Senpai. Mong chị hãy cẩn thận trên đường đến Lorel “(Makoto)
"... Được. Joshua-sama muốn liên lạc với cậu đấy, vậy nên cậu có thể liên lạc với anh ta trong tương lai không? “(Hibiki)
“Ah, em biết rồi. Em sẽ làm điều đó trong một vài ngày nữa” (Makoto)
“Cứ vậy đi” (Hibiki)
“Waka-sama!” (Mio)
Giọng Mio thật lạnh lẽo.
Tôi cần phải nhanh lên. “Chúng ta hãy đi thôi... Ông ấy không nên đưa cô ta thanh kiếm ấy mới phải, ...” (Mio)
Khi tôi hướng về phía Mio và Tomoe, những kẻ đang đứng chắn cánh cửa đã bị mở toang ra, Mio hối thúc tôi đi nhanh hơn nữa.
Cô ấy vừa nói điều gì đó chẳng phù hợp tí nào.
Thanh kiếm của Beren, Mio có liên quan đến nó, huh.
“Waka, hãy để em chăm sóc cho anh hùng. Cho phép em hộ tống cô ấy “(Tomoe)
“Tomoe? Tôi không nghĩ cô cần phải lo lắng cho senpai nhiều đến thế đâu“(Makoto)
“Không không, cô ấy là khách của thương đoàn Kuzunoha mà. Chúng ta phải đối đãi cô ấy thật đầy đủ chứ. Hiện tại Lime đang bận và may mắn thay, em đang rảnh đây“(Tomoe)
“Không được đe dọa tay trái và tay phải của chị ấy, được chứ?” (Makoto)
“Xin đừng đối xử với em giống Mio. Chúng em sẽ chỉ nói chuyện thôi. Em sẽ không làm hại cô ấy đâu”(Tomoe) “Nếu là vậy thì tôi sẽ giao lại việc này cho cô” (Makoto)
“Theo ý ngài” (Tomoe)
Có vẻ Tomoe không tỏ thái độ bực mình gì, tôi đoán mọi chuyện sẽ ổn thôi.
!
Cô ấy có lên kế hoạch để nhìn vào ký ức của Senpai không thế?
Senpai biết được nhiều điều mà tôi vẫn chưa rõ, cũng có thể lắm chứ.
Tôi có nên ngăn cô ấy lại không?
Không.
Nếu những kiến thức về Asora nằm ở rất sâu, nó sẽ không bị phát hiện đâu.
... Tôi tự hỏi tại sao.
Chắc là bởi tất cả kí ức của tôi đã bị lộ ra hết cho bàn dân thiên hạ rồi; tôi thấy hơi miễn cưỡng khi người khác cũng phải chịu cảnh này.
Tôi sẽ phải thay đổi cách nghĩ của mình về những thứ đó.
Tôi rời căn phòng của thương đoàn cùng với Mio và hướng đến Asora.
Tại thời điểm này trong ngày, chúng tôi sẽ được nghỉ ngơi một lát mà vẫn có thể trở lại thương đoàn trước bữa tối, huh. Chúng tôi sẽ đóng cửa và kiểm tra hàng hóa sau đó vậy.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Ooh.
Phân loại thông tin không phải một việc đơn giản.
Waka và Mio đã quay lại Asora, và tôi đang tản bộ cùng vị anh hùng Limia, Otonashi Hibiki, trên con phố nào đó.
Cô ta đã ngồi rất gần Waka trong phòng nghỉ, nhưng vẫn chưa để lộ động cơ sau mọi chuyện hết. Tìm ra thứ cô ta đã đạt được trong suốt cuộc trò chuyện đó là một trong những mục tiêu của tôi.
Tôi đang bí mật nhìn qua ký ức của cô, nhưng từ cuộc nói chuyện với Waka trước đó, có vẻ cô gái này đã thu thập được tất cả những thông tin có thể lấy được về Waka – Raidou của thương đoàn Kuzunoha.
“Err, Tomoe-san? Tôi có thể tự lo cho mình mà”(Hibiki)
“Anh hùng-dono, chắc cô vẫn chưa nhận ra, nhưng thành phố này gần đây đã phải chịu rất nhiều thiệt hại bởi những con quái vật gọi là “dị thể”. Tôi thì lại không thể để bất cứ điều gì xảy ra với khách của Waka cả. Xin thứ lỗi cho tôi “(Tomoe) “Tôi hiểu rồi ... Umm, Tomoe-san, cô cũng là thuộc hạ của Misumi-kun sao?” (Hibiki)
"Tất nhiên. À đúng rồi, anh hùng-dono, tôi nghĩ cô đã nghe được rằng Waka đang sử dụng một cái tên giả, "Raidou". Khi nhắc đến Waka, hãy sử dụng Misumi hoặc Raidou. Cái tên “Makoto” sẽ chỉ tạo ra sự hỗn loạn không đáng có mà thôi ”(Tomoe)
"Tôi biết rồi. Cậu ấy cũng có nói như vậy. Ừm, tôi nghe nói rằng thương đoàn này đã khởi đầu từ vùng đất hoang, nhưng các cô thực sự đã tuyển dụng nhiều bán nhân nhỉ? “(Hibiki)
Hmm.
Ban đầu, tôi chủ yếu kiểm tra kí ức của cô ta về cuộc trò chuyện lúc nãy giữa hai người họ.
Waka, ngài đã tiết lộ khá nhiều đấy.
Mặc dù ngài đã bị ép phải nói.
Ngài không đề cập đến mối quan hệ của mình với Nữ thần, nhưng ngài đã nói về vùng đất hoang, Tsige và Rotsgard. Ngài đã đưa một lượng thông tin đáng kể cho cô gái này rồi ha.
Ngài vẫn cố gắng giữ im lặng về Shiki, người mà cô ta quen biết, và cả Asora nữa. Nhưng thông tin về những giảng viên của học viện và cuộc tấn công dị thể thì lại rất là nhiều.
Hmm, Ilumgand sao?
Nếu tôi nhớ chính xác, đó là tên học viên đã khơi mào cuộc bạo loạn này.
Có vẻ cô ta khá lo lắng về tên đó, nhưng ngay cả Waka cũng không biết mọi thứ về vấn đề này đâu.
Dường như cô Hibiki đã cố gắng tìm hiểu điều gì đó về tên học viên đó, nhưng lại nhanh chóng bỏ cuộc.
Ngay cả chúng tôi cũng không hiểu hết về mối quan hệ giữa hai người này.
Các học viên đã gây nên khoảng 80% sát thương, còn Mio đã kết liễu hắn huh.
Waka chỉ biết rằng các học viên đã đánh bại thứ đó thôi.
Những người duy nhất biết về việc hắn bị gϊếŧ chỉ có mình Mio và tôi. Tôi nên lục lọi thêm thông tin xung quanh chủ đề này.
Sẽ rất rắc rối nếu chúng tôi cứ để nó biến thành một vấn đề trong tương lai.
Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì dường như họ không chạm đến chủ đề của Waka và Shiki, lúc hai người họ còn đang quẩy nát Limia.
Vì lý do nào đó, trong tâm trí của Hibiki, cô ta đã quyết định rằng người mặc bộ đồ trắng đó là một hân tộc.
Tôi sẽ tìm hiểu cách cô ả đạt đến kết luận này sau.
Hibiki tin rằng Waka là một con người, vậy nên cô ta nghĩ họ là hai người khác nhau.
... Nhưng việc này có chút đáng lo ngại đây.
Waka đã nói cho Hibiki đủ nhiều, đến mức cô ta sẽ cho rằng cha mẹ ngài là những hân tộc.
Nếu chúng ta không cẩn thận, cô gái này có thể sẽ kết luận như vậy.
“Waka không thích phân biệt bán nhân, vì vậy ngài ấy đánh giá rất cao khả năng của họ. Đó mới chỉ là một lý do thôi. Cô đến từ cùng một thành phố với ngài ấy, anh hùng-dono, cô không nghĩ như vậy sao? “(Tomoe) “... Vâng, nhưng chỉ ban đầu thôi. Ngay sau khi khi tìm hiểu về phong tục và truyền thống của thế giới này, tôi nhận ra rằng những người có cách nghĩ giống mình chỉ là thiểu số. Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hân tộc và bán nhân là một trong những thứ gây nên chiến tranh, nhưng điều chúng ta cần phải giải quyết trước tiên là cuộc chiến ở thời điểm này. Tôi không ưa gì thái độ của hân tộc đối với bán nhân, nhưng tôi cũng sẽ không hoàn toàn phủ nhận nó đâu“(Hibiki)
“Vậy cô đã tha thứ cho hành động của họ” (Tomoe)
Đây là một nước đi an toàn.
Mặc dù cả Waka và Hibiki đều từng sống ở Nhật Bản, cách nghĩ của họ lại có nhiều điểm khác biệt.
“Quan niệm thông thường vẫn ngăn cản tôi về vấn đề đó. Đối với chúng tôi, bán nhân chỉ là những người có các đặc điểm khác thường như có thêm đuôi hoặc tai. Nhưng hân tộc chỉ xem họ như những kẻ hầu hạ, và ... nói trắng ra là: vật nuôi”(Hibiki) “Cô nói cũng có lí đấy” (Tomoe)
“Cho dù bán nhân có đem lại nhiều ích lợi đến thế nào, hân tộc hiếm khi thừa nhận quyền sống của họ. Gần đây tôi nhận ra rằng Misumi-kun đối xử với các bán nhân quá tốt, tốt đến nỗi mọi người hiểu nhầm cậu ta là một tên yêu thích thú cưng bất thường. Là một anh hùng, rất khó để tôi hành xử giống vậy”(Hibiki)
“Đối với một người lôi cuốn như cô, điều đó khá là đáng cân nhắc đấy, anh hùng-dono.” (Tomoe)
“Như cô nói. Tôi là một người khôn khéo, luôn phải cân nhắc rất nhiều. Các tầng lớp quý tộc ở Limia phải được cải cách và đế quốc phải chấp nhận ngoại giao, trước khi tôi có thể nâng tầm vị thế xã hội của bán nhân. Tất nhiên, điều đó chỉ xảy ra nếu phe ta chiến thắng “(Hibiki)
“Cô có nhiều ước muốn đấy, anh hùng-dono. Cô khác với những gì tôi tưởng tượng, nhưng tôi không ghét điều đó đâu. Tôi hiểu mà. Chà, giờ tôi đã biết rằng trong thành phố này có một người ủng hộ rất nhiệt tình“(Tomoe) Tôi chắc mình sẽ bắt đầu ngay và luôn.
“Một người ủng hộ sao? Ủng hộ tôi ư? Tôi rất vui khi biết rằng có những người như thế, ngay cả là ở Hàn lâm trấn, một nơi cách xa vương quốc như thế này“(Hibiki)
"Đúng vậy. Cậu ta đã chết rồi, nhưng người đó cũng là một học viên. Con trai thứ hai của gia đình Hopelace đến từ Limia, một cậu trai tên là Ilumgand. Tính cách của cậu ta khá là rắc rối, nhưng cậu ấy rất tin tưởng vào cô đấy, anh hùng-dono.“(Tomoe)
“!” (Hibiki)
“Nhưng tâm lí của cậu ta trước lễ hội cũng đã thất thường lắm rồi. Cuối cùng, trong phần thi tổ đội, cậu ta biến thành một con quái vật và bắt đầu tấn công những học viên khác. Tôi nhớ rằng vua của nước cô cũng đã chứng kiến điều đó“(Tomoe)
Hooh.
Vậy là Ilumgand có quen biết với Hibiki.
Fu, cậu ta từng nói về những lí tưởng của mình với đôi mắt ngây thơ, trong sáng. Họ gặp nhau trong khi Hibiki đang nhắc nhở các quý tộc về bổn phận của họ.
Tôi gần như không còn gặp lại Ilumgand nữa sau khi cậu ta mất đi lí trí, nhưng giờ tôi đã hiểu. Người tên Ilumgand trong ký ức của Hibiki thực sự là một thanh niên đáng để tôn trọng.
Có vẻ cậu ta đam mê những lý tưởng của mình, luôn nhiệt tình trong các buổi giảng dạy và muốn giúp đỡ anh hùng sau khi tốt nghiệp.
Những từ ngữ xuất phát từ một người với gương mặt đầy sự ngưỡng mộ không thể nào là dối trá được.
Điều làm tôi tò mò là lí do đã khiến cậu ta trở nên điên loạn và bị gϊếŧ.
“... Ilum-kun, Ilumgand thực sự có những hành vi hèn nhát đến vậy, lên cơn và cuối cùng bị tiêu diệt sao?” (Hibiki)
“Không sai được đâu. Waka cũng đã chứng kiến điều đó rồi.Cậu ta tự mình chuốc lấy hậu quả, dù cho lí do có là gì đi nữa. Những học viên khác và các nhân viên của thương đoàn Kuzunoha cũng đã biết về hành vi kỳ lạ của cậu ta lúc trước rồi“(Tomoe) “Tất cả mọi người trong thương đoàn Kuzunoha nữa sao?” (Hibiki)
"Đúng thế. Vì một lý do nhất định, cậu ta lầm tưởng rằng Waka là kẻ thù của mình và bắt đầu can thiệp vào chuyện của ngài. Gây áp lực cho Hội, sử dụng các thương đoàn ở Limia để quấy nhiễu Waka và thậm chí còn làm phiền các học trò của cậu chủ. Tôi thấy đáng tiếc cho những học viên đã bị ảnh hưởng bởi điều đó”(Tomoe)
“... Cậu ấy từng là một trong những người đồng cảm với tôi. Trong số các quý tộc, cậu ấy là người hiếm hoi luôn nghĩ đến sự ấm no của dân chúng“ (Hibiki)
“Danh tiếng của một người có thể sẽ thay đổi nhiều lần trong mắt người dân. Nhưng nếu cậu ta có một mặt tốt như vậy, thật không may là Ilumgand đã đánh mất nó“(Tomoe)
“Bất kể chuyện gì đã xảy ra, tôi vẫn chưa thể tin cậu ấy đã biến đổi thành thứ đó” (Hibiki) “Học viện và vương quốc Limia đang điều tra nguyên nhân vụ việc. Tôi chắc chắn sự thật rồi sẽ được tiết lộ mà thôi”(Tomoe)
“Tôi nghĩ một thứ gì đó đã gây ra việc này” (Hibiki)
... Dù không có bằng chứng, nhưng Hibiki vẫn tin rằng có một nguyên nhân.
Dựa vào trực giác của mình sao?
Tuy nhiên, cô ta nói đúng.
Cơ hội để cô gái này nhận ra khả năng can thiệp của quỷ tộc đã đạt đến mức độ nào, đây lại là chuyện khác.
Fufu, đây là ...
Tôi vừa tìm thấy một thứ rất hay ho.
Cô gái này đã học kendo và kiếm thuật!
Điều này thật tuyệt.
Tôi sẽ có thể học được kiếm thuật thực sự.
“Anh hùng-dono, nếu tôi không nhầm, cô đang định rời khỏi Hàn lâm trấn này sao ?” (Tomoe)
“Huh, ah, vâng. Đúng vậy. Tôi đã tự quyết định là mình sẽ đến đây mà”(Hibiki)
Hibiki ngạc nhiên bởi sự thay đổi đột ngột về chủ đề tán gẫu. Nhưng tôi cũng đang kinh ngạc đây này.
Tại sao cô ta và Waka đều học kiếm thuật từ cùng một thầy nhỉ?
Và cả hai người này vẫn chưa nhận ra điều đó.
Tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội chứng kiến nhiều kĩ năng kiếm thuật hơn trong kí ức của cô gái này, từ chính thầy giáo của Hibiki và Waka.
Tôi trúng lớn rồi.
“Lúc nãy tôi có thấy cô để lại thanh kiếm của mình cho chúng tôi chăm sóc. Tôi có thể cho rằng cô là một bậc thầy kiếm thuật không vậy?” (Tomoe)
“Tôi không mang theo nó, nhưng tôi đã để lại một thanh ở hàn lâm trấn. Kiếm ngắn là loại dễ dùng nhất phải không? “(Hibiki)
Tôi không hứng thú với mấy thanh kiếm đó.
“Bởi cô đến từ cùng một thành phố với Waka, cô có thể dùng katana không?” (Tomoe)
“Katana ...” (Hibiki)
Hibiki nhìn vào thanh kiếm ở hông tôi.
Cô ta đã thấy nó chưa? Tôi sẽ không cho phép cô từ chối đâu.
Tôi đã bảo vệ cô khỏi Mio đấy, mặc dù chỉ là bằng lời nói thôi.
“Tôi đã học cách sử dụng katana Nhật Bản tại quê nhà. Nói về việc này, Tomoe-san, cô tạo ấn tượng về một samurai. Samurai và katana tồn tại cả trong thế giới này nữa à? “(Hibiki)
“Không, đây là một sở thích của tôi. Kể từ khi học được điều này từ Waka, tôi đã hoàn toàn bị cuốn vào nó”(Tomoe)
“Sở thích sao? Huh, tôi hiểu rồi”(Hibiki)
“Tôi muốn yêu cầu một sự hướng dẫn!” (Tomoe)
"Từ tôi ư?! Err, nếu cô giống như Mio-san, thì cô cũng mạnh hơn tôi rất nhiều cơ mà”(Hibiki)
“Một cuộc thi giữa hai kiếm sĩ. Tôi sẽ chuẩn bị một thanh katana cho cô. Có rất nhiều nơi thích hợp ở học viện, và tôi sẽ không làm cô mất nhiều thời gian đâu! “(Tomoe)
Kỹ thuật của một thanh kiếm Nhật. Tôi có thể quan sát chi tiết ngay trong đầu Hibiki, nhưng tôi vẫn muốn tự mình chứng kiến.
“Nhưng tôi muốn nhanh gặp lại những người khác...” (Hibiki)
“Vậy thì tôi sẽ hộ tống cô đến đó sau trận đấu của chúng ta! Đã quyết định xong rồi nhé, đi thôi nào, anh hùng-dono! “(Tomoe)
Muh!
Ý cô là gì khi nói: ”Cô ấy chỉ là bạn đồng hành của Mio, họ chắc cũng giống nhau thôi” hả ?!
Sao cô lại liên tưởng đến một điều thô tục như vậy chứ!
Mặc dù vừa đưa ra những yêu cầu ích kỷ, tôi vẫn sẽ chuẩn bị thêm vài lợi thế cho đối thủ của mình thôi!