Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 195: Chuyện Bên Lề - Tâm Nhãn.




Chương 187: Chuyện Bên Lề - Tâm Nhãn.

Trong lúc Makoto tiếp xúc với hai vị Anh hùng cũng như Quỷ vương, cửa tiệm thuộc Thương đoàn Kuzunoha tại Rotsgard đang rất bận rộn.

Lý do thì đơn giản thôi, không đủ nhân công ấy mà.

Người cơ bản phụ trách phần việc điều hành, Shiki, đang vắng mặt cùng chủ nhân của anh. Còn Lime Latte, người lo liệu việc nhận các đơn đặt hàng hay giao hàng, kiêm luôn việc tính tiền, cũng đang vắng mặt bởi mệnh lệnh từ Tomoe.

Độ phủ sóng của cửa tiệm này ngày càng khuyếch đại hơn bởi danh tiếng lẫy lừng, và chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Đám nhân viên cũng không thể kham nỗi lượng khách hàng đông đúc ghé đến mỗi ngày được.

Dĩ nhiên, bọn họ đã chuẩn bị từ trước cho trường hợp quá tải như thế này, nhưng mọi thứ sắp sửa chạm đến giới hạn rồi.
“S-Sắp đến giờ đóng cửa. Nhưng mình không thể chịu được lâu hơn nữa đâu. Mình sẽ chuồn sớm...”

“Eris, cậu đang nói mơ đấy à? Trên thực tế, phải gia tăng năng suất làm việc lên gấp đôi đấy. Những khách hàng đang ùn ùn kéo đến cứ như một sự nỗ lực cuối cùng vậy”

“Hahaha, Akua, mình đã biến thành miếng giẻ khô nát rồi. Dù cậu có vắt  hết sức cũng chẳng có một giọt nước nào rơi xuống đâu. Nếu vẫn tiếp tục phục vụ trong trạng thái này, cả tâm hồn mình cũng sẽ khô héo luôn thôi” (Eris)

“Nhìn kìa, khách quen của cậu đấy. Cười, cười lên nào” (Akua)

“Hm, chào mừng quý khách~~ !! Hah ... nó đã thấm quá sâu vào đầu óc mình rồi!!” (Eris)

Còn một tiếng nữa mặt trời mới khuất núi.

Hôm nay, Thương đoàn Kuzunoha phải tiếp nhận một lượng khách khổng lồ. Và hai cô gái với làn da hơi nâu đang cố lết từng bước chân như muốn nói chỉ còn sót lại vài người thôi đấy. Họ đang gắng hết sức phục vụ những 'thượng đế' của mình.
Akua cao ráo mảnh mai còn Eris nhỏ nhắn xinh xắn .

Cả hai đều đã tối tăm mặt mũi hết cả rồi. Akua thì bằng cách nào đó vẫn bám trụ được, nhưng Eris lại đang thốt ra những lời lẽ tuyệt vọng trong khoảng thời gian còn lại.

Giới hạn lượng hàng hoá bán ra do Raidou thiết lập đã cứu rỗi linh hồn hai cô gái ấy.

Vì chính điều này, họ mới nhận biết được điểm dừng trong công việc.

Nếu phải bán hàng không giới hạn, nếu phải làm việc đến tận khi đóng cửa tiệm, chắc hai cô gái ấy sẽ sấp mặt tại chỗ thôi.

Quan niệm về tiền bạc của thương nhân Raidou không được tốt cho lắm. Nhưng lần này, cái giới hạn bán hàng mà cậu đã lập ra trước khi khởi hành đến hang ổ Quỷ vương, nó hóa ra lại là một lựa chọn sáng suốt.

Thực ra nó vẫn buột các nhân viên phải lao động đến mức độ sức cùng lực kiệt đấy thôi.
“Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa mà. Gắng gượng đi, Eris. Ngay cả khi cậu đã khô khốc đến thế, phải vắt hết sức cho đến khi gục ngã thì thôi. Và rồi, cùng uống nhé. Ta sẽ uống cùng với mọi người” (Akua)

“Nếu Lime ở đây… giá như có Lime ở đây…” (Eris)

“Nhận được mệnh lệnh từ Tomoe-sama, lúc này anh ta đang ở Lorel rồi. Đừng có yêu cầu điều không thể chứ” (Akua)

"…Mình đã hạ quyết tâm. Hôm nay mình sẽ tự thưởng cho bản thân một cốc chuối hương chanh...” (Eris)

“Loại cocktail mà Lime đã gợi ý à. Mặc dù trông chỉ thế thôi, anh ta thật sự là một người đáng tin cậy nhỉ. Về thứ đồ uống có cồn ấy, Waka-sama đã đặt tên cho nó rồi, chắc từ nay về sau sẽ dùng cái tên đấy luôn” (Akua)

“… Trong một chiếc cốc thật to” (Eris)

“... Thứ đó sẽ không giải thoát cho cậu đâu. Nhưng mình cũng sẽ uống cùng. Chúng ta sẽ tiệc tùng tối nay, tại Asora. Đúng vậy, hãy cố hết sức nào” (Akua)
“Gấp sáu lần như thế vẫn chưa đủ đô. Mình phải tỉnh táo thôi. Bằng mọi giá” (Eris)

“Thế nên đừng thốt ra những lời lẽ mơ mộng nữa dùm. Ah, chào mừng~~! Hôm nay… vâng, đúng rồi ạ. Tôi nghĩ thứ đó rất hợp trong khoảng thời gian này đấy. Còn về thứ này thì sao ạ?” (Akua)

“Món quà lưu niệm cho tôi phải thật đắt tiền đấy… tên Lime chết tiệt kia !!!” (Eris)

Màn đêm chỉ mới buông xuống, thế nhưng cửa tiệm đã đến lúc phải tạm đóng cửa rồi.

Thương đoàn Kuzunoha đang dần phất lên.

◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆

“Hắt- xì!”

“Ara Lime à, anh bị cảm lạnh hử?”

“À không, chắc ai đó vừa nhắc đến tôi thì phải” (Lime)

“Cũng mong là vậy. Trông anh thì rất sung mãng vào buổi tối mà. Hy vọng anh sẽ không phải nhận bất cứ vết thương nào trong khoảng thời gian này"

“Thân xác này hoàn toàn rất khác biệt một khi tôi sử dụng để hành sự trong tổ đội của Anh hùng-dono. Đừng quá lo lắng” (Lime)
Đây đó những mái nhà lợp đá lát kèm những khung cửa sổ của tầng gác mái, nhưng trong khung cảnh kì lạ khác xa một thị trấn Nhật Bản này, một đôi nam nữ đang tản bộ bên nhau.

Nam thanh niên là Lime Latte, một nhân viên thuộc Thương đoàn Kuzunoha. Hiện tại nhiệm vụ của anh đang phải giám sát vị anh hùng.

Còn người thiếu nữ đi bên cạnh không ai khác ngoài Otonashi Hibiki.

Vương quốc Limia đã phong cho cô tước vị Anh hùng, và sự tồn tại ấy cũng đóng góp như là niềm hy vọng cho hân tộc trong cuộc chiến chống lại quỷ tộc.

Chủ nhân Thương đoàn Kuzunoha, Raidou – hay còn gọi là Misumi Makoto, đang gắn kết với cô mối quan hệ kiểu như giữa đàn chị và đàn em.

“Không phải tôi muốn anh ngừng việc đam mê những cô gái trẻ vào ban đêm lại. Chỉ là anh thực hiện việc ấy một cách ngay thẳng thôi, tôi chẳng để tâm đâu” (Hibiki)
"Heh ~, với một thiếu nữ trẻ đẹp như cô, việc ấy thật bao dung đấy" (Lime)

“Wudi đã có vợ và một đứa con, anh ta yêu cô ấy say đắm. Bredda thì không đủ dũng khí để mua vui với gái bán hoa. Trông thấy thế, tôi nghĩ Bredda chưa có một tí kinh nghiệm nào với phụ nữ cả. Tôi không định bảo anh ta hãy vui đùa cùng phụ nữ, nhưng cũng chẳng thể ý kiến ý cò gì trong chuyện này thêm được.” (Hibiki)

“…Vẫn còn một điều liên quan đến Bredda đấy, đúng chứ?” (Lime)

“Thế anh cũng đoán ra à, hừm. Có vẻ anh ấy thích thầm tôi rồi. Tôi rất vui khi có người thích mình như vậy, nhưng … tôi không định đáp trả cảm xúc của anh ta đâu” (Hibiki)

“Cô thẳng thắn thật đấy. Tôi nghĩ tốt nhất hãy nói ra sự thật với anh ta ngay và luôn đi” (Lime)

“Nếu anh ta tỏ tình, tôi sẽ từ chối một cách lịch thiệp. Từ chối một ai đó khi nhận ra cảm xúc của người ta, anh không nghĩ việc ấy sẽ để lại dư vị chua chát sao? Anh ta cũng phải tự đưa ra một quyết định chính xác và thổ lộ mới được. Tôi nghĩ kết thúc theo cách này sẽ để lại ít nuối tiếc hơn. Chẳng phải đàn ông đều thế sao?” (Hibiki)
“… Tôi không rõ mình nên gọi cô là tử tế hay là nghiêm khắc nữa. Mà đây cũng chả phải chuyện của tôi. Tôi là người đã bắt đầu cuộc trò chuyện này, cô có thể cư xử thế nào cũng được” (Lime)

Lime nhấc tay lên cao rồi xoay xoay bả vai.

"Tôi sẽ làm vậy. Xin lỗi vì đã bắt anh đi cùng tôi hôm nay” (Hibiki)

“Đừng lo. Hai người kia đang bị bệnh, không còn cách nào khác” (Lime)

“Wudi và Bredda không may rồi. Hoặc có lẽ Lime mới là người may mắn nhỉ” (Hibiki)

“Dĩ nhiên tôi đang rất may mắn. Đó là lí do tôi còn sống, và đó cũng là lí do để tôi làm việc tại Thương đoàn Kuzunoha” (Lime)

“Anh có thể kể cho tôi nghe không?” (Hibiki)

“Cũng được thôi. Mặc dù sẽ có nhiều thứ tôi không thể trả lời cô đâu” (Lime)

“… Sao lại vậy? Ngay từ đầu, đáng lẽ anh phải đang bận việc ở Rotsgard và Tsige cơ mà, anh đến Lorel này để làm gì?” (Hibiki)
Tại cuối con đường mà Lime và Hibiki đang rảo bước, xuất hiện một tòa nhà cao hơn hẳn những toà nhà khác.

Sau những bậc cầu thang dài đằng đẵng là một ngôi đền.

Hướng đi của họ đã chỉ ra rằng nơi đó là đích đến.

“Các ông lớn, bà lớn luôn tìm cách mời bằng được Boss của tôi. Họ sẽ hỏi liệu ngài ấy có muốn mở một cửa hàng ở chỗ họ không. Và vì thế, nhiệm vụ của tôi là điều tra sơ bộ những nơi đó. Gặp được mấy người chỉ là chuyện tình cờ thôi” (Lime)

Thực ra, mục đích của Lime là giám sát đường đi nước bước của Hibiki và tổ đội của cô.

Nhưng nếu muốn họ nghĩ khác đi, anh ta phải sử dụng cái lí do mà Tomoe đã bịa ra.

Phương pháp này không có lỗ hổng nào cả.

“Các ông lớn, bà lớn huh. Anh có thể nêu ra vài cái tên không?” (Hibiki)

“Này này, cô lại chuyển sang thẩm vấn tôi đấy à. Người đó tên là Sairitz. Cô có thể tự do xác nhận với người khác cho chắc. Nhưng tôi muốn cô giữ bí mật về chuyện cô nghe được điều đó từ tôi. Nếu họ biết được tôi đến đây để điều tra, Boss sẽ lại phải đối mặt với một núi thư từ và thông tâm thuật nữa đấy. Cô là senpai của Boss mà, phải không? Giúp đàn em của mình một chút cũng đâu có chết ai” (Lime)
“Sairitz… Hừm ~, tôi biết rồi. Tôi sẽ không đề cập đến tên của anh” (Hibiki)

“Tôi sẽ tin ở cô” (Lime)

“Nếu anh muốn nói đến senpai và kouhai, một senpai như tôi cũng cần giúp đỡ đấy” (Hibiki)

“Cô là senpai, vậy nên tôi cần cô tỏ ra chút khoan dung về chuyện này. Boss đang quá sức bận rộn, ngài ấy đã phải chịu khổ suốt rồi” (Lime)

“… Cậu ta đúng thật là một kouhai rắc rối” (Hibiki)

Hai người đó tiếp tục sải bước trên những bậc cầu thang bằng đá.

Giữa những bậc đá, người ta đã gắn thêm đoạn lan can, nó kéo dài đến tận cuối con đường. Rất nhiều người đang leo lên đó.

Thoạt nhìn ta cũng có thể thấy rằng mọi người đều đang đi hành hương.

“Dù sao đi nữa … Lorel thực sự là một nơi nhộn nhịp với các hoạt động của Tinh linh giáo. Nếu tôi nhớ không nhầm, nó là một tinh linh quốc thì phải. Rõ ràng chúng đang nhận được sự tôn thờ nhiều hơn hẳn Nữ thần” (Hibiki)
“Đối với dân chúng, đấy là những thực thể xuất hiện với mật độ nhiều hơn Nữ thần. Và ngoài ra, các Đại Tinh linh đều là những tồn tại mạnh mẽ, vì vậy rất dễ hiểu nếu người ta tin vào tôn giáo ấy” (Lime)

"Có vẻ anh cũng ... biết nhiều đấy chứ" (Hibiki)

“Đến mức làm cho cô nghĩ khác về tôi rồi hả? Vậy thì tôi sẽ bồi thêm vài thứ nữa cho nóng. Trong quá khứ, vào thời điểm quỷ tộc bắt đầu cuộc hành quân vĩ đại của chúng, Thổ tinh linh và Hỏa tinh linh đã giúp đỡ quỷ tộc. Vì lẽ đó, hai sinh vật này bị gọi là những tinh linh cấp thấp. Thực ra, trong hàng ngũ các tinh linh trung cấp, có vài cá thể được gọi là Đại tinh linh, chúng sở hữu khả năng tự suy nghĩ. Nhưng … ngoài hai cá thể đó ra, không còn nhiều hân tộc hay quỷ tộc tin vào chúng nữa” (Lime)

“… Ấn tượng thật đấy. Tất cả các nhân viên của Thương đoàn Kuzunoha đều phải biết những thông tin đó trước khi được nhận vào làm sao?” (Hibiki)
"Tôi cũng chưa rõ lắm. Ở chỗ chúng tôi, xu hướng của Thương đoàn là tuyển những người vượt trội về một mặt nào đó. Vậy nên không nhất thiết là phải biết nhiều thứ. Miễn là có chuyên môn, cô sẽ được nhận vào làm, chắc vậy” (Lime)

“Thế thì có lẽ tôi cũng nên thử học việc chứ nhỉ. Bằng mối quan hệ với Misumi Makoto” (Hibiki)

“Quan hệ không phải là tài năng đâu. Công việc của một anh hùng đen tối hơn mọi người nghĩ à?” (Lime)

“Đen sì luôn ấy. Môi trường làm việc cũng thuộc vào hàng tệ nhất. Nhưng sau cùng, điều quan trọng là nó có đáng để làm hay không. Tôi chẳng thể dừng lại được nữa. Tôi không thể làm bán thời gian hay sao? Mặc dù là từ quan hệ mà ra, tôi tự tin rằng mình sẽ đem lại lợi nhuận cho các anh” (Hibiki)

“Chỗ chúng tôi không chấp nhận làm việc bán thời gian. Xin lỗi” (Lime)
“Ara. Phù ~ chúng ta cuối cùng cũng đến nơi rồi. Nghiêm túc đấy, đoạn cầu thang đó dài quá thể luôn. Chiya-chan nói em ấy sắp xong rồi, anh nghĩ thế nào?” (Hibiki)

“Nếu cô bé nhỏ nhắn ấy không thể làm được ít nhất là thế này, điều đó có nghĩa cô ta thiếu tập luyện. Ngay cả khi cô có hỏi tôi nghĩ gì, tôi cũng chẳng thể trả lời được, tôi có biết Nữ tu sĩ đang làm gì đâu. Việc của tôi chỉ là đi cùng cô đến đây thôi” (Lime)

“… Anh thực sự không biết Chiya-chan đang làm gì sao?” (Hibiki)

“… Đúng vậy, tôi không biết” (Lime)

“Thế thì thôi vậy” (Hibiki)

“Lòng tin vào tôi đã giảm rồi à” (Lime)

“Fufu” (Hibiki)

Trong khi đang tán gẫu, Lime và Hibiki bước vào ngôi đền.

Sau vài ba thủ tục kiểm tra nhanh và xác nhận danh tính của họ, hai người đó được dẫn vào một căn phòng trong đền.
Nguyên nhân để họ - đúng hơn là Hibiki - đến đây, là vì cô đã được thông báo rằng một thành viên trong nhóm, Tu sĩ Chiya sẽ kết thúc buổi tập huấn vào ngày hôm nay.

Mặc dù còn nhỏ tuổi, cô vẫn là một người bạn đáng tin cậy, và Hibiki đã tự mình đến đón cô.

Chiya muốn hai thành viên trong đội là Wudi và Bredda đi cùng Hibiki, nhưng họ lại đang nằm liệt giường cả rồi. Và vì lí do nào đó, Hibiki đang đi cùng Lime, một nhân viên của Thương đoàn Kuzunoha mà cô đã tình cờ gặp được.

Đến cả Hibiki cũng chỉ có thể nói rằng cô đã mời anh ta theo bản năng.

Bởi vì cô cảm thấy rằng đi ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm.

Lime không tỏ ra bất ngờ chút nào trước lời mời của anh hùng. Anh ta vô tư chấp nhận đi cùng Hibiki đến điểm hẹn.

Không có cơ hội nào tốt hơn thế để hoàn thành nhiệm vụ giám sát anh hùng mà Tomoe đã giao cho, vậy nên hành động của anh ta là điều hiển nhiên.
“Và? Nữ tu sĩ-san đó, cô ta mạnh lên bằng cách nào?” (Lime)

“Bí mật” (Hibiki)

“Nếu được, tôi sẽ rất biết ơn nếu cô ta có thể tự bảo vệ bản thân” (Lime)

"Biết ơn? Ý anh là…!!” (Hibiki)

Khuôn mặt của Hibiki tỏ vẻ kích động trong giây lát.

"Cô nhận ra rồi à" (Lime)

“Có thứ gì đó rất kì lạ” (Hibiki)

“Kì lạ huh. Nếu cô đã dùng bản năng để nhận ra nó, khá là ấn tượng đấy. Thứ kia, rút nó ra đi” (Lime)

Lime đặt một tay lên thanh katana ở thắt lưng, và liếc nhìn thanh kiếm sau lưng Hibiki.

"Kẻ địch ư? Nhưng Quỷ tộc chưa bao giờ tấn công Lorel cả, ngay cả một lần cũng không” (Hibiki)

“Ai mà biết được. Tôi không rõ phe quỷ tộc thì thế nào, nhưng ngay bây giờ, chúng đã cô lập toàn bộ nơi này. Chỗ chúng ta đang đứng có thể được coi là một không gian tách biệt” (Lime)
“Không gian tách biệt? Ý anh là có ai đó đã tạo ra một cái kết giới sao?” (Hibiki)

“Có khả năng lắm. Nhưng phạm vi của nó lại khá rộng. Tôi không nghĩ đây là cơ chế phòng thủ của ngôi đền. Ai đó đã thiết lập chúng ở một góc khuất trong đền, sau đó hẹn giờ kích hoạt. Chuyện là như vậy” (Lime)

Lime bình tĩnh phân tích tình hình.

Với vai trò mật gián của Thương đoàn Kuzunoha, anh ta không có dấu hiệu bị kích động hay bấn loạn.

Anh ta đã nhận ra sự bất thường sớm hơn bất cứ ai khác, đồng thời còn bắt đầu suy nghĩ kế hoạch trước tất cả mọi người.

“? !! Vậy còn Chiya-chan thì sao ?! ”(Hibiki)

“Đúng, nhiều khả năng cô gái đó đang gặp nguy hiểm. Tôi hỏi cô ta đã mạnh đến mức nào rồi là vì thế đấy” (Lime)

“Sao anh vẫn có thể vô tư như thế được! Giúp tôi một tay nào. Chúng ta sẽ đi cứu em ấy ngay lập tức” (Hibiki)
“Được, tôi sẽ giúp cô một tay. Đừng có quên những lời mình vừa nói đấy” (Lime)

“Không đâu, anh nghĩ nó như một món nợ cũng được. Tôi sẽ trả lại cho anh sau” (Hibiki)

“Không không, cô không cần phải phóng đại quá lên như thế. Cô chỉ cần nói cho tôi biết Nữ tu sĩ-san đang muốn gì thôi. Tính cách của tôi là phải biết cho bằng được những điều mình muốn” (Lime)

“Tôi sẽ nói cho anh trên đường đến đó. Anh hay đánh tiên phong đúng không?” (Hibiki)

Hibiki gặng hỏi ngay khi nhìn thấy thanh katana.

Lime gật đầu.

"Không sai, cho dù là hỗ trợ phía cánh hay đằng sau, tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao" (Lime)

* Don *

Hibiki đạp tung cánh cửa làm bằng gỗ.

Khu hành lang nhìn khá méo mó, mờ mờ ảo ảo, không giống lúc trước tí nào.

Khác với những không gian thông thường, khung cảnh này đã chứng tỏ rằng nó rất không ổn định.
“Thế thì theo tôi nào. Tôi sẽ để anh hỗ trợ ở cả hai bên lẫn phía sau” (Hibiki)

"Đã rõ. Đầu tiên, chúng ta rẽ trái hay phải đây? Anh hùng-dono biết Nữ tu sĩ-san đang ở đâu chứ?” (Lime)

"Tôi biết. Ngoài ra, anh cứ gọi tôi là Hibiki được rồi. Cái tên Anh hùng-dono khó nghe quá. Với những người cùng sát cánh trên chiến trường, tôi thực sự không muốn bị gọi như vậy” (Hibiki)

“Vậy thì Hibiki. Nếu cô muốn tôi gọi như thế, tôi không bận tâm lắm. Đi nào” (Lime)

"Đuợc. Horn! ”(Hibiki)

“Ồ” (Lime)

Đáp lại lời kêu gọi của Hibiki, chiếc thắt lưng bạc quấn quanh eo cô triệu hồi ra một con sói.

“Hãy theo ta đến chỗ Chiya-chan. Nếu ngươi nhận thấy cái gì, nói lại cho ta ngay” (Hibiki)

Con sói gật đầu trước mệnh lệnh của chủ nhân nó.

Có vẻ nó hiểu được tiếng người.

“Nếu cô định triệu hồi thì hãy nói trước cho tôi đã chứ. Nó vừa làm tôi giật mình đấy” (Lime)
“Ara, tôi xin lỗi. Tôi không quen phối hợp với các thành viên tạm thời, vì vậy cũng không để tâm lắm đến việc này” (Hibiki)

Hai người di chuyển tiếp cùng với một con thú.

Hệt như lời nói của Lime, ngôi đền đã biến thành một cái hầm ngục.

Đôi khi hành lang lại thay đổi, nhiều cánh cửa không thể mở ra nếu không có chìa khóa. Hơn nữa, lũ mamono cũng xuất hiện trong đền; điều này đáng lẽ không bao giờ có thể xảy ra.

Tất cả bọn chúng đều rất hung hãn, chúng tấn công nhóm Hibiki một cách không thương tiếc.

“Phong cách chiến đấu của anh tự do thật đấy!! Đúng như tôi nghĩ, anh không phải một nhân viên bình thường!” (Hibiki)

“Khả năng của tôi chỉ vừa đủ để được giao cho nhiệm vụ điều tra sơ bộ các nước khác thôi. Quan trọng hơn, tính cả sói-san ở đằng kia, sức mạnh của cô quả xứng danh một anh hùng. Tôi nghĩ khác về cô rồi đấy!” (Lime)
Nhưng nhóm Hibiki không hề gặp rắc rối với chúng. Hầu hết bọn mamono đều bị hạ trong một đòn, và tốc độ của họ cũng đang dần tăng lên.

Lime đôi khi sẽ để tâm đến Hibiki, anh ta gật đầu, sau đó lại tiếp tục ăn nhập hoàn toàn với nhịp độ của cô.

Anh ta dễ dàng theo kịp tốc độ của Hibiki mà không biết mệt. Hơn nữa, chứng kiến cái cách anh ta vung kiếm như thể đã đọc được chuyển động tiếp theo của cô, Hibiki bỗng nhớ đến cái bóng của bạn mình trong quá khứ. Nhưng cô đã gạt nó đi.

Hibiki tự nhủ: “Naval sẽ không bao giờ quay trở lại”.

“Oh, nó đây rồi” (Lime)

“… Wah?” (Hibiki)

(Anh chàng này thật đáng kinh ngạc. Anh ta không có vẻ gì là mệt hết. Hơn nữa, cách chiến đấu của anh ta không cản trở mình chút nào. Người này thực sự rất giống Naval. Không, có lẽ anh ta còn giỏi hơn cô ấy nhiều) (Hibiki)
Mặc dù Hibiki là người chạy đằng trước, cô bỗng nhận ra mình còn mệt hơn cả Lime, người đang chiến đấu ở phía sau. Hibiki cũng rất ngạc nhiên khi chứng kiến các chuyển động của anh ta.

“Chúng ta có nên nghỉ chân một chút không? Hình như chỗ Nữ tu sĩ-san đã an toàn rồi” (Lime)

“…”

Trong lúc thở hổn hển, Hibiki lặng lẽ lắc đầu.

(Hơn nữa, anh ta cũng ngang cơ với mình. Mình còn cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn bình thường. Người này, Lime, đã đánh thức nguồn sức mạnh trong mình ư? Không, rõ ràng không phải thế, nhưng...) (Hibiki )

Cô thở dài.

Và rồi, khi Hibiki ngước mắt lên, cô bỗng thấy tấm lưng của Lime.

Vì lý do nào đó, phần lưng anh ta lại đang hiện hữu với vẻ to lớn trong mắt Hibiki.

“Mà cái kĩ năng đó tên là gì ấy nhỉ? Tôi khá bất ngờ khi cô bé ấy vẫn trụ lại được với chỉ ngần đó sức mạnh. Dù sao thì cô bé cũng không giỏi về khoản chiến đấu, Nữ tu sĩ-san ấy” (Lime)
Lime nhắc đến năng lực mới của Nữ tu sĩ mà anh ta nghe Hibiki nói trên đường. Tên nó là Tâm Nhãn. Hay còn gọi là con mắt nhìn thấu trái tim.

Khả năng cho phép người dùng thấy được nhân dạng thực sự của mục tiêu; một kĩ năng mà chỉ Nữ tu sĩ mới có thể sở hữu. Nhưng Hibiki vẫn còn giấu đi một điều khỏi Lime.

Tâm nhãn là năng lực xuất hiện từ hiệu ứng phụ của sức mạnh gốc.

Mục đích của buổi lễ lần này chính là để tăng cường sức mạnh về mọi mặt, và trong quá trình đó, cô đã nhận được Tâm nhãn.

Hibiki chưa hề nói với Lime về việc phát triển khả năng của Chiya.

“Cái đó…, không có gì đâu, đi thôi !!” (Hibiki)

Hibiki suýt nữa đã nói hết mọi chuyện với Lime.

Nhưng ngay khi vừa định làm vậy, cô bỗng dừng lại.

Đúng là lúc này họ đang hợp tác với nhau, nhưng Lime Latte lại là thành viên của Thương đoàn Kuzunoha.
Và trong mắt Hibiki, Thương đoàn Kuzunoha là sự tồn tại hết sức nguy hiểm.

Cô nghĩ sẽ không tốt chút nào nếu tiết lộ mọi thứ.

“Tôi hiểu rồi” (Lime)

“!!”

Lime không nói thêm gì và mở cánh cửa ra.

Tại nơi đó, Chiya đang quỳ gối, hai tay nắm chặt, mắt nhắm lại và cầu nguyện.

Và rồi Hibiki thấy được cái kết giới đang bảo vệ Chiya.

“Quỷ tộc à. Sao mình lại cảm thấy rằng đây không phải việc đã được lên kế hoạch từ trước nhỉ. Hành động này rất tệ hại, và nó cũng không giống chúng chút nào” (Lime)

Lime lẩm bẩm một mình.

Trước mắt anh ta, xuất hiện 3 quỷ nhân đứng xung quanh kết giới của Nữ tu sĩ.

Lime có thể thấy cô đang gắng sức thở sâu và hình thành một chú thuật.

Xung quanh cô là những xác chết của đội cận vệ.

Dựa theo khung cảnh trước mắt, Lime hiểu được sự cố đã xảy đến với kế hoạch thiếu tính toán này.
"Đợi đã. Đúng rồi, là Tâm nhãn. Vì đã nhận được khả năng đó, cô bé có thể thấy những thứ mà chính bản thân cũng chưa từng nghĩ sẽ được thấy. Vậy nên cô ta đã bị sốc và tạo ra thứ kia. Thế thì hình dạng đó...” (Lime)

"Các ngươi!!" (Hibiki)

“!!!”

Lime đang phân tích tình hình từ những thông tin đã thu thập được.

Nhưng có vẻ anh ta là người duy nhất còn giữ được sự bình tĩnh.

Lime bỗng nghe thấy một giọng nói đầy tức giận bên cạnh, là Hibiki.

Cái thắt lưng bạc bỗng phát sáng và bao bọc toàn bộ cơ thể cô.

Cùng lúc đó, Lime cảm thấy một nguồn sức mạnh kỳ lạ, và trong khoảnh khắc tiếp theo, hình bóng Hibiki biến mất.

Đúng thế, mặc dù mắt Lime đã được Tomoe huấn luyện, Hibiki vẫn trông như đã biến mất.

Lime vô thức cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Gyaaa !!”

“… Thật đấy à?” (Lime)

Nghe thấy tiếng hét ở phía trước, Lime đoán ngay ra được Hibiki đang ở đâu.

Cô hiện đang ở phía kết giới của Chiya.

Và ba cái xác quỷ tộc cũng đã nằm gục tại chỗ.

Bọn chúng còn chẳng có cơ hội phản ứng kịp thời.

May thay, tên thứ ba vẫn hét được lên một tiếng bởi hắn đã vô tình “va” vào cái kết giới. Hai tên còn lại chưa kịp làm gì, chúng đều bị hạ sát trong một đòn.

Tên vừa hét toáng lên cũng phải chịu chung số phận, rõ ràng hắn đã dính phải một đòn chí tử.

Có điều hắn vẫn chưa ngỏm ngay.

Không lâu sau, tên đó phun ra cả đống máu rồi chết.

(May thật. Vừa rồi giống như một bài thực hành lấy mạng kẻ địch bằng một đòn và bắt hắn phun ra đống thức ăn trong bụng vậy. Đối với Hibiki, cô Nữ tu sĩ kia chắc hẳn là một người đặc biệt. Trong trường hợp đó, nếu muốn kìm nén cô ta lại, Nữ tu sĩ sẽ trở nên có ích. Không cần thiết phải giữ cô ta làm con tin; chỉ cần đề cập đến chuyện đó, hành động của Hibiki sẽ bị chậm lại rất nhiều. Mặc dù vậy … tốc độ kinh hồn thật. Đến cả mình cũng không thể bắt kịp với nó. Nếu mắc phải sai lầm, mình sẽ mất mạng như chơi. May mà mình đã được thấy hình dạng đó … cùng với bộ đồ “đặc biệt” của cô ta. Thực ra thì, mình thấy nó bổ mắt hơn là đáng sợ. Ngưỡng mộ thật đấy) (Lime)
Lime đã nhớ hết chuyển động của Hibiki. Tính cả đến cái kết giới mạnh mẽ của Nữ tu sĩ, và tất nhiên, siêu tốc độ của Hibiki.

… Và còn cả cái bộ trang phục phơi bày da thịt quá mức kia luôn.

"Em ổn chứ, Chiya-chan ?!" (Hibiki)

“Hibiki-oneechan! Chị đã đến! Chị thực sự đã đến rồi~ !! ”(Chiya)

Kết giới biến mất, Hibiki và Chiya ôm chầm lấy nhau.

“Chị mừng lắm! Chị mừng vì đã đến đây đúng lúc. Không sao đâu, chị đang ở đây rồi nè” (Hibiki)

“Em sợ lắm, nhưng em vẫn tin rằng chị sẽ đến cứu em! Đó là lí do em dựng nên cái kết giới và tiếp tục giữ nó như thế” (Chiya)

Cách Chiya đối phó với tình hình rất chi là trẻ con, nhưng đồng thời cũng rất điềm tĩnh và gan dạ.

Thay vì cố tấn công một cách yếu ớt, khả năng sai sót xảy ra sẽ rất ít, và nó sẽ đảm bảo cô sống được lâu hơn.
Đổi lại, cô sẽ không thể đánh bại kẻ thù, cơ hội sống sót của Chiya phụ thuộc hầu hết vào lòng tin có người đến cứu.

Chiya đặt cược vào sự giúp đỡ, và cô đã thắng ván cược này.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã chen vào cuộc hội ngộ đằm thắm của hai người, nhưng mấy cô có thể quay về được không? Chứng kiến cảnh một cô bé và một cô gái ôm nhau trong ngôi đền đầy máu thế này, nó có chút sai sai” (Lime)

“Uh… anh nói đúng. Lime, anh đã giúp tôi rất nhiều trong hoàn cảnh này. Cảm ơn anh” (Hibiki)

“Không hẳn đâu. Tôi đã nhận được khoản trả trước rồi, bận tâm quá về chuyện này sẽ chỉ làm tôi mệt hơn, xin hãy dừng lại đi. Nếu cô nghĩ nó vẫn chưa đủ đề bày tỏ lòng biết ơn, cứ mời tôi đi ăn tối là được. Tôi sẽ ổn với việc đó. Hm? Có chuyện gì vậy, Nữ tu sĩ-san?” (Lime)
“… Một khu rừng mọc lên từ một cây đại thụ… Một con rồng và cơn mưa phùn” (Chiya)

Chiya đột nhiên lẩm bẩm mấy thứ đó với đôi mắt xa xăm khi cô nhìn Lime.

“… Ah?” (Lime)

“Chiya-chan?” (Hibiki)

“Một người mang lại rất nhiều sự an tâm…” (Chiya)

“Hibiki, có vẻ Nữ tu sĩ-san khá mệt rồi. Nhanh chóng báo cáo lại và đưa cô ấy đi nghỉ đi. Dù sao thì cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ” (Lime)

“Phải rồi, tôi sẽ làm theo lời anh. Chiya-chan, em có đứng dậy được không?” (Hibiki)

"Vâng, em ổn mà. Onee-chan … Onee-chan. Tuyệt quá, chưa có gì thay đổi cả” (Chiya)

“… Thật sao?” (Hibiki)

“Vâng!” (Chiya)

Hibiki và Lime nhìn nhau.

Họ tự hỏi điều gì đã khiến Chiya cười như vậy.

Ba người cùng nhau rời khỏi cái bệ thờ bất thường đó và hướng đến phòng chờ của ngôi đền.

Trong khi rảo bước, Lime tỏ vẻ suy tư, anh ta bỗng dưng ngẩng đầu lên.
“À phải rồi, sẽ rất rắc rối nếu họ biết tôi đang ở đây, vậy nên tôi xin cáo từ. Gặp lại sau, Hibiki, Nữ tu sĩ-san” (Lime)

“Đợi đã, anh cũng là người liên quan đến vụ việc lần này cơ mà!” (Hibiki)

“Lime-san !!” (Chiya)

“Cô cứ hành xử như thể tôi chưa từng đến đây là được, sau đó nhận khoản bồi thường của mình. À mà Hibiki, đừng quên bữa tối đấy. Tôi sẽ quay về nhà trọ” (Lime)

Lime nói thật nhanh gọn và bỏ hai người đó lại ở phòng chờ.

“Nữ tu sĩ-san, dường như Tâm Nhãn có thể vượt qua lớp bảo mật não bộ của đối phương. Mình nên báo cáo lại về chuyện này. Tệ quá, sắp đến lúc đưa bản báo cáo cho Chị đại rồi! Mình cần phải tới một nơi vắng vẻ và quay lại thật nhanh!” (Lime)

Ở Liên minh Lorel này, Lime đang dính dáng tới Hibiki, từng chút một.

Anh ta vẫn chưa nhận ra rằng sự cố hi hữu này đã làʍ ŧìиɦ bạn giữa Lime và hai cô gái đó trở nên sâu sắc hơn.
---------END CHAP---------