Làm Thần mặt trời đồng nghĩa với việc hứng chịu nỗi vất vả.
Không như Tsukuyomi; tôi, người cai quản Ánh dương, mang trên mình rất nhiều trọng trách. Việc này khá rắc rối đấy.
Bạn nghĩ thế giới sẽ ra sao nếu tôi đi du lịch vài ngày nhỉ? Không, công việc này không có chỗ cho sự lười biếng, tôi phải làm quần quật suốt cả ngày.
Mà tôi cũng chả được khen ngợi hay được thưởng vì hoàn thành tốt phần việc đã giao. Những tín đồ tôn thờ tôi chẳng hiến dâng gì nhiều vật tế lễ ở thế giới này.
Mặc dù Tsukuyomi đã nhiều lần giúp công việc của tôi trở nên dễ dàng hơn bằng cách tình cờ đảm nhiệm một phần của nó, hoặc là xử lí hết các giấy tờ… nhưng vẫn còn quá nhiều thứ để làm.
Với con tim nặng trĩu, tôi mở cánh cửa vào văn phòng.
Cãi cọ … cãi cọ …
Ok, hẹn gặp lại sau nhé...
Sẽ không sao nếu chúng tôi đôi co để giải quyết một chủ đề hay khó khăn nào đấy, nếu là vậy thì tôi có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, ngay lúc này đây, những tiếng cãi cọ vô ích đó giờ chỉ là những âm thanh nhức đầu, không gì ngoài tiếng ồn quá lớn. Nó không giúp được tí gì trong việc giải quyết vấn đề cả.
Lý do cho tất cả những vướng mắc này là vì cậu em trai bận rộn, hay thuyết giáo, nghiêm túc của tôi, Tsukuyomi, đã lẩn trốn.
Lần này không giống với cái lúc tôi trốn trong sự kiện Ama-no-iwato đâu.
“Nhờ” có sự mất tích của cậu ta, tiến độ xử lí hành chính đã giảm đi 50%, tất cả các vị thần phải làm việc sấp mặt vì đang bị quá tải. Thậm chí nhiều người còn ngất đi đấy. Những dự án mà cậu ta tham gia lúc trước đâu có mang lại thành quả đáng kể nào. Khi trước mọi thứ vẫn rất ổn định và cân bằng … Bạn muốn biết sao chuyện này lại xảy ra ư?
Đứa em trai của tôi không trốn vì cái lí do giống tôi khi trước, mà là vì cậu ta đã dùng quá nhiều năng lượng để can thiệp vào một thế giới khác. Tsukuyomi mất nhiều sức lực đến nỗi không thể duy trì hình dạng của mình, ngay cả là trong vùng đất này. Cậu ta đã đến chỗ mẹ chúng tôi để hồi phục.
Tôi đã xác nhận điều này với mẹ tôi, vì vậy tôi không thể nghi ngờ điều gì cả. Nơi mộng giới mà cậu ta đang nghỉ ngơi gần với nguyên tố của Tsukuyomi, nó sẽ tăng tốc cho quá trình phục hồi của cậu ta. Đối với hầu hết thần linh, đó là nơi dưỡng sức lí tưởng, nhưng tôi ít có cơ hội đến đó thường xuyên.
… Tôi nhớ về Takama-ga-hara ngày xưa, đứa em trai khác của tôi luôn gây ồn ào để chiếm lấy sự chú ý của mẹ. Cậu ta bị ám ảnh với mẹ, có lần cậu ta đã rất tức giận với Tsukuyomi đấy. Bây giờ thì Tsukuyomi mới là người “giúp” mẹ nhiều nhất vì cậu ta chỉ nằm yên một chỗ.
Hôn nhân đúng là sẽ khiến tính cách của con người thay đổi.
“Amaterasu-sama, đây là lịch trình hôm nay của ngài” (Uzume)
Một trong các Ame-no-Uzume-no-mikoto đang giúp tôi quản lí lịch trình. Cô ấy tỏ vẻ rất nghiêm túc khi nói với tôi về việc đó. Làm sao tôi có thể nói không cơ chứ.
"Sẽ rất tuyệt nếu cô có thể gộp tất cả chúng lại thành một để ta còn nhanh nhanh xử lí đống giấy tờ" (Amaterasu)
Tôi yêu cầu cô ấy gộp tất cả các cuộc gặp vào làm một thôi. Mỗi lần đi gặp hay đến thăm những vị thần khác, sức lực của tôi lại bị bào mòn đi. Hơn nữa, tôi còn chả có thời gian chăm sóc bản thân. Bạn sẽ không biết mình có gì cho đến khi đánh mất nó ... thật vậy. Đứa em tôi từng rất có ích.
“……” (Uzume)
Tôi làm cô ấy bực rồi sao? Vẻ đẹp của cô gái này sẽ bị phí phạm nếu cứ như thế. Ngay cả trong toàn cõi này, sắc đẹp của Uzume là vô song. Mà dù sao thì tất cả cũng đều quá bận rộn để ra ngoài hẹn hò.
"Ngài sẽ gặp gỡ 34 vị Thần biển và Nữ thần, sau đó việc của ngài là sắp xếp đống tài liệu" (Uzume)
3… 34 vị thần ?! Bất khả thi … về cơ bản là không thể đâu! Tôi làm gì có đủ thời gian … Bạn sẽ phải ngừng dòng chảy thời gian thì mới làm được việc đó đấy!
“…… Trường hợp xấu nhất là tôi sẽ phải gọi cho Tokihakashi-sama” (Uzume)
"Chắc cô đang đùa phải không?" (Amaterasu)
“Tôi nghiêm túc như Izanagi-sama đối xử với Izanami-sama vậy” (Uzume)
“Uzume, có phải những vị thần đó đều đến từ các cõi khác nhau đâu! Hãy gộp những vị thần cùng một cõi lại làm một đi. Thế thì mới có thể rút ngắn thời gian, chúng ta sẽ không cần gặp riêng từng người nữa. Xin cô hãy làm vậy đi, được không?”(Amaterasu)
"Vâng ... làm thế sẽ rút ngắn tổng thời gian ..." (Uzume)
Uzu, ngưng đọng thời gian cũng như đánh thuế ấy, ngay cả là với 12 vị thần nguyên thủy … và làm thế chỉ vì công việc sẽ khiến mọi thứ loạn lên mất … tôi không thể chịu được sự hổ thẹn đó đâu.
“Làm ơn đi mà, cơ thể ta sắp đến giới hạn rồi” (Amaterasu)
“Vâng, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu với phía Hy Lạp” (Uzume)
“Hy Lạp á!” (Amaterasu)
“Vâng, Hy Lạp” (Uzume)
Các vị thần Hy Lạp, cõi đó bao gồm nhiều thần linh, và tính cách của họ đều rất ... eh, độc đáo. Nhưng tôi thì lại không ưa họ tí nào. Xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của họ quá nhiều, nhiều hơn cả người phàm. Mặc dù tôi nghĩ số lượng của họ sẽ luôn giữ nguyên ở một con số nhất định.
Ughh, không còn cách nào khác. Sẽ rất tệ nếu từ chối những vị thần đã liên lạc qua thủ tục hẹn gặp trước.
“Uwahhh! Trông dì bận rộn quá ”
Một giọng nói cao vút ập vào tai tôi khi tôi đang cố bình tĩnh lại. Gần đây, tôi nhận ra rằng chúng có một thói quen xấu là không đến chỗ làm.
Nhưng giờ thì cả ba đã đến …ta sẽ không để mấy đứa đi đâu … chúng ta sẽ cùng nhau trở thành nạn nhân … hehehe.
Những Munakata-san-joshin đáng thương.
3 đứa này đều là cháu tôi ... chúng rất hay khiến tôi bực mình.
Sayorihime, Tagitsuhime và Tagorihime.
Khi đứa em Tsukuyomi của tôi còn ở đây, chúng cũng chăm chỉ lắm chứ … nhưng giờ thì cứ bỏ việc suốt. Ừ thì, chúng là thần mà, tôi tin rằng Tsukuyomi đã bảo chúng không được gây chuyện, dù sao cậu ta cũng từng xử lí hầu hết các vấn đề liên quan đến mấy đứa này.
"Cả 3 đến đúng lúc lắm, ta đang định gặp vị thần biển cả của Hy Lạp, các cháu nên đi cùng ta" (Amaterasu)
Tôi muốn giảm bớt gánh nặng dù chỉ là một ít thôi cũng được. Thật may mắn, mặc dù không phải là thần biển, 3 đứa này vẫn liên quan đến biển. Thế là đã quá đủ trong tình huống này rồi. Đúng, mà không phải tôi đang bắt ép chúng đi cùng đâu … chắc vậy.
Thực ra, xét đến vị trí, chúng không thể ngồi cạnh tôi được …………
“Gì cơ! …… cháu đùa thôi. Chúng cháu sẽ giúp dì. Chúng cháu phải luôn kính trọng vị thần được tôn thờ nhất ở Nhật Bản” (Tagiri)
Tagiri, tôi không thể để câu nói vừa rồi theo gió mà bay được.
"À đúng rồi, vì không thể làm hết phần việc của Tsukuyomi-sama, dì mới phải nhờ chúng cháu giúp, đúng không nào?" (Sayori)
Sayori, tại sao cháu lại gọi Tsukuyomi-sama một cách kính cẩn thế? Đáng ra cháu phải gọi là “chú” giống “dì” như với ta chứ. Sao em trai của tôi lại có vị thế cao hơn tôi?
“Xin cứ để bọn cháu giúp dì, với tư cách là cha mẹ của Hachiman, quyền lực và vị thế của chúng cháu sẽ tương xứng với các vị thần Hy Lạp … Chúng cháu sẽ được ngồi ở ghế đại diện phải không?” (Tagitsu)
Ta-gi-tsu!
“Cháu nghĩ mình đang nói chuyện với ai thế hả? Ta mới là đại diện! Sao mấy đứa dám ăn to nói lớn như vậy khi ta chính là người đã tạo ra mấy đứa từ thanh kiếm của em trai ta?!” (Amaterasu)
Sao mấy đứa này lại ương bướng thế nhỉ?
Tôi biết chúng nhận được nhiều đức tin hơn tôi dựa vào số lượng các công ti đánh bắt cá. Nhưng tôi biết mình sẽ luôn ở vị trí số 1 trong mỗi trái tim của con người Nhật Bản! Tôi chắn chắn mà!
Ngôi đền Ise hằng năm luôn tấp nập người qua lại, còn Izumo cũng là thắng cảnh hàng đầu ở Nhật Bản…
Mấy đứa trở nên nổi tiếng là bởi triều đại của các samurai vẫn còn ảnh hưởng đến ngày hôm nay … những con số rồi sẽ thay đổi thôi. Sở hữu gấp đôi lượng đức tin thì đã sao chứ, đừng có đánh giá thấp vị thần cai quản mặt trời.
Bọn samurai và tướng lĩnh ngu ngốc đó, tôi ghét chúng vì đã truyền bá Hachiman ra khắp đất nước.
"Trông dì khó coi quá đấy, vẫn còn bám víu lấy quá khứ sao!" (Tagiri)
Mấy đứa tiểu yêu chúng bay thật biết cách làm ta tức giận … muốn oánh nhau hử? Ta sẽ cho chúng bay biết mùi?!
Tôi xong rồi, sự kiên nhẫn của tôi đã chạm đến giới hạn, tôi đã mất quá nhiều sức lực cho cái chuyện vớ vẩn này rồi!
Ta sẽ cho mấy đứa thấy sức mạnh của Thần Mặt Trời Amaterasu. Ta sẽ làm cả thiên đàng và mặt đất phải chấn động!!!
“Amaterasu-sama, xin ngài hãy kiềm chế bản thân! Ba người làm ơn đừng có kích động ngài nữa, sự ức chế của ngài ấy sắp phun trào rồi đây này!” (Uzume)
“Ehh —-“ (Sayori / Tagiri / Tagitsu)
“……” (Amaterasu)
“Amaterasu-sama, xin hãy dừng lại đi, suýt nữa thì ngài đã triệu hồi một con thú vào căn phòng này và hủy diệt thiên đàng rồi” (Uzume)
Nực cười, tôi không định hủy diệt thiên đàng, tôi chỉ muốn khơi mào chiến tranh giữa trời và đất thôi.
“Xin hãy giúp chúng tôi, mọi người sẽ được cảm ơn thật xứng đáng. Chúng tôi sẽ sang phòng khác để bàn công chuyện, Amaterasu-sama, đi gặp Poseidon-sama thôi nào” (Uzume)
Ba đứa may mà vẫn còn sống đấy. Tôi hướng đến căn phòng mà tôi sẽ gặp vị thần biển cả của Hy Lạp.
Lại là tên em trai của thằng cha biếи ŧɦái đó … Tôi không nghĩ ông ta sẽ không nhìn tôi với ánh mắt ham muốn đâu.
Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ dùng Uzume làm vật hi sinh … ừ, kế hoạch đó hay đấy.
"Cảm ơn ngài vì đã chờ đợi, Amaterasu-sama đã đến" (Cận vệ)
“Poseidon-dono, tôi rất cảm kích vì ngài đã lặn lội đến tận cõi xa xăm này …. Có vẻ vợ ngài không đi cùng ngài hôm nay. Thật tiếc quá, tôi đang định chào đón và tâm tình chuyện xưa với cô ấy”. “(Có phải ông đến đây để trốn khỏi cô ấy và thăm quan vùng đất xa tít tắp này không? Chỉ vì không thể chống lại vợ mình, ông mới đến cõi mộng của tôi ư? Tốt hơn hết là ông không nên gây rắc rối ở đây, bằng không tôi sẽ báo lại cho vợ ông ngay lập tức đấy)”(Amaterasu)
Tôi chào đón ông ta bằng chất giọng đẹp đẽ của mình và bắt tay với cái người vừa đứng dậy khỏi ghế. Tôi nhìn ông ta một lượt. Ông ta trông giống một ngư dân vạm vỡ. Nhưng làm ơn hãy mặc thêm ít quần áo khi đến Takama-ga-hara này đi. Mọi người ở đây sẽ nghĩ ông còn biếи ŧɦái hơn bản chất thật của ông đấy, chả thấy mảnh vải nào trên người cả, có mỗi cái lá.
“Không, đó là lỗi của tôi vì đã đến đây mà chỉ báo trước ít ngày. Tôi nghe nói cậu trai tốt tính Tsukuyomi đã bị thương và phải nằm liệt giường. Bởi cả hai chúng tôi đều là những vị thần biển cần cù, tôi đến đây để thăm cậu ấy. Hôm nay tôi không mang theo vợ mình là vì tôi nghĩ sẽ rất phiền phức nếu đem theo nhiều người". “(Đừng nghiêm túc quá thế chứ cô gái, cứ để tôi trú tạm ở đây một thời gian đi.Vợ tôi đang tức điên lên vì tôi đã quên đi lễ kỉ niệm ngày cưới. Cứ để tôi nán lại đến khi cô ấy bình tĩnh là được. Tôi hứa sẽ không gây rắc rối đâu)” (Poseidon)
Thái độ của ông ta không tệ cho lắm. Gã này cũng giống đứa em Tsukuyomi của tôi, họ đều là những người chăm chỉ, đặt công việc lên trên cả trách nhiệm của mình. Vị thần Hy Lạp này đã lo lắng về vợ ông ta và hôn nhân một thời gian rồi. Thật ra tôi còn nghĩ ông ta sẽ giống Zeus hơn cơ.
“Tấm lòng của ngài đã là quá đủ rồi, nhưng em trai tôi lại đang dưỡng sức ở Cõi Mộng Mơ. Vị thần của giấc mơ đang cùng với mẹ tôi chăm sóc cho em ấy. Xin ngài đừng lo lắng và cứ tận hưởng Takama-ga-hara đi. Tôi sẽ để Uzume hướng dẫn ngài thăm thú toàn bộ cõi này”. “(Đừng có làm phiền Tsukuyomi, chúng tôi chỉ có đúng một vị thần giấc mơ thôi, và anh ta đang bận phục hồi cho em trai tôi rồi. Tôi sẽ không nói gì với vợ ông đâu, vì thế cứ đi đi và tận hưởng thôi, được chứ) (Amaterasu)
“Mặc dù rất biết ơn đề xuất của cô, tôi vẫn phải đến gặp Tsukuyomi-dono. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu ta liên quan đến vấn đề các đại dương. Để không tạo ra thêm gánh nặng cho thần giấc mơ của phía cô, ta đã mang theo thần giấc mơ của mình, Morpheus. Giờ thì, nếu không sao, cô có thể để tôi gặp cậu ta không?” (Poseidon)
Oh?
…… Tôi bị sốc rồi đấy, tôi sẽ không cố đọc bầu không khí nữa.
Ông ta nghiêm túc về chuyện đến đây để gặp em trai tôi, dĩ nhiên tôi biết ông ta cũng đến đây để chơi bời. Nhưng tên này thực sự muốn gặp Tsukuyomi đến nỗi mang theo cả thần giấc mơ của phía họ. Vì ông ta muốn có với em tôi một cuộc gặp nghiêm túc, tôi không thể từ chối được. Dù sao thì người này cũng là Poseidon.
Susanoo nói rằng trong thế giới của những giấc mơ, thể trạng của Tsukuyomi vừa đủ để gặp gỡ những vị khách đến thăm, vậy nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tôi có thể hỏi Yume-no-kami về nội dung cuộc trò chuyện giữa mấy người đó sau.
“…… Vâng, sẽ không sao đâu. Ngài còn đến đây vì lí do nào khác không?” (Amaterasu)
“Ồ không, à thì … cũng tùy vào từng cuộc viếng thăm, nhưng đúng là có một điều” (Poseidon)
“Tôi có thể biết chứ” (Amaterasu)
Vào vấn đề chính luôn đi, tôi vẫn còn bao nhiêu cuộc gặp khác và cả đống giấy tờ để xử lí đây.
"Tôi sẽ nói cho cô nghe, biển cả đang ngày càng trở nên dữ dội và bão bùng hơn" (Poseidon)
“……… Có phải là do sự tranh chấp giữa các vị thần không?” (Amaterasu)
Nếu đó chính là lí do, chúng tôi sẽ phải đối mặt với một vấn đề lớn. Từ rất lâu về trước, thần linh chúng tôi đã ngừng việc đánh nhau để tranh giành thế giới rồi.
“Không phải tranh chấp đâu … cô vẫn chưa biết à?” (Poseidon)
“……?” (Amaterasu)
“Trong quá khứ, để quản lí các đại dương, các vị thần phải liên tục hoàn thành những nhiệm vụ phụ khác nhau. Công việc đó rất vất vả, tôi thì không thể vừa lo chuyện đại sự, vừa giữ cho vợ mình vui được, vì vậy tôi đã giao nó cho đám cấp dưới một thời gian. Nhưng chúng luôn bất tỉnh quá nhanh, tôi phải liên tục tìm người thay thế đấy. Đó là công đoạn lặp lại đầy nhàm chán” (Poseidon)
Cái quái gì thế? Lo cho cả cấp dưới lẫn vợ mình. Theo tôi thấy, ông chả làm tốt cái nào hết. Tôi vẫn đang thực hiện rất tốt phần việc của thần mặt trời, và nhân viên của tôi vẫn ổn đấy thôi.
“Tsukuyomi-dono đã từng đến nơi làm việc của tôi, và khi tận mắt chứng kiến hệ thống quản lí, cậu ta cảm thấy tuyệt vọng. Cậu ta bèn tự lo liệu mọi việc và lập ra một hệ thống hoàn toàn mới, nó đã sáp nhập tất cả các vị thần biển trên thế giới lại làm một. Nó được cậu ta đặt tên là Hệ Thống quản lí Thủy lưu” (Poseidon)
Cậu ta làm vậy lúc nào thế nhỉ? Tôi còn không thể biết em tôi đang làm cái gì nữa rồi …….
“Vì vậy, trong trường hợp có vấn đề hoặc lỗi hệ thống xảy ra, Tsukuyomi-dono sẽ đến để sửa chữa. Nhưng giờ cậu ta lại đang nằm liệt giường nên không thể làm việc đó được nữa. Tôi có thể tự xử lí mấy vấn đề nhỏ, nhưng nếu nó liên quan trực tiếp đến phần quan trọng thì tôi đành bất lực và phải cho tạm dừng hệ thống” (Poseidon)
“Vâng, không sai, ngài làm đúng rồi đấy, sẽ rất nguy hiểm nếu phần lõi gặp trục trặc” (Amaterasu)
“Phải, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc tôi lại phải dùng đến cách cũ như trước. Nhưng khi tôi nói thế với đám cấp dưới và những thần biển khác, họ đều làm ầm lên. “Tôi không muốn cách cũ”, “Tôi thích cách mới”, “Tôi muốn cách mới cơ”… Nhiều người còn nói rằng họ sẽ bãi công nếu tôi áp dụng cách cũ. Vì lẽ đó, tôi phải bàn thêm với Tsukuyomi-dono để hiểu hơn về cách hệ thống hoạt động” (Poseidon)
…… Kia là cấp dưới của ông à? Những cô gái của tôi còn tốt hơn họ nhiều. Ông có biết chúng tôi đã phải chịu khổ thế nào chỉ vì cậu ta đang tĩnh dưỡng không hả?
Tất cả các vấn đề của chúng ta đều liên quan với nhau hả trời?
Tsukiyomi, viên ngọc quý giá nhất của chúng tôi. Cậu ta quá mờ nhạt nên tôi vẫn chưa nhận ra, nhưng không thể tin rằng cậu ta vừa hỗ trợ chúng tôi, Phật Tổ, mà còn lo liệu tất cả các đại dương trên thế giới luôn.
“Cô nghĩ thế nào, Amaterasu-dono? Tôi nghe nói rằng sẽ mất đến hơn 100 năm để cậu ta có thể hoàn toàn hồi phục. Nhưng, nếu cô có được sự cho phép của Tsukuyomi, chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ quá trình điều trị. Đây không phải mong muốn của riêng tôi, đó là sự nhất trí của tất cả các vị thần biển” (Poseidon)
"Liệu đây có phải sự nhất trí của toàn thần giới không vậy?" (Amaterasu)
“Dù rất đáng ngạc nhiên, nhưng đúng là như vậy đấy. Tsukuyomi-dono đối tốt với mọi cõi thần, vì vậy cậu ta không có lấy một kẻ thù nào, được mọi người đồng lòng không phải là khó. Nếu chúng ta không hành động ngay, mực nước sẽ dâng cao, băng ở hai cực sẽ tan nhanh hơn, và mối quan hệ giữa mặt trăng với đáy biển sẽ lâm nguy” (Poseidon)
Vị thần biển trước mặt tôi đang tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Ông ta đã có được sự nhất trí của toàn bộ thần giới rồi ư?
Nếu những điều ông ta nói là sự thật, em trai tôi sẽ được hồi phục nhanh hơn dự kiến. Iwanaga-hime cũng đã từng đề xuất ý kiến này, nhưng vì không tin chúng tôi sẽ có được sự xác nhận của tất cả các vị thần, tôi đã từ chối nó. Chưa kể, lượng sức mạnh cần thiết xuyên suốt quá trình là quá lớn, không một vị thần nào có thể gánh vác nổi, vì vậy hành động đó cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.
Tôi không rõ lí do nào đã khiến thần giới lại hài lòng với em trai tôi đến thế. Rất nhiều truyền thuyết dân gian của con người đã miêu tả cậu ta là một kẻ độc ác hoặc không chung thủy, nhưng thực tế, tôi vẫn luôn yêu quý em trai mình.
Khi Susanoo gϊếŧ Orochi, Tsukuyomi đã giúp một tay. Cái vụ Iwanaga-hime liên quan đến đứa cháu trai của tôi, Tsukuyomi cũng có mặt ở đó luôn. Thậm chí một người phàm tên là Masakado cũng đã được cậu ta giúp đỡ.
Đến cả các Munakata-san-joshin cũng đã ra mặt chỉ vì lo lắng cho Tsukuyomi. Họ đã từng được Tsukuyomi cứu mạng khi gặp phải một kẻ có ý định sát hại mình.
… Đã từng có thời điểm họ gần như đã phản bội tôi. Họ tạo ra một vị thần, không phải ở cõi thần, mà là ở thế giới của loài người. Không giống tôi hay Tsukuyomi, hắn chỉ được 3 cô gái đó và loài người tôn lên chức thần mà thôi, một kẻ được thừa hưởng đức tin. Tôi nghĩ tên hắn là Hachiman. Hiện nay, tên đó là kẻ sở hữu nhiều con chiên nhất. Hầu hết các thế hệ ngày nay đều tin vào hắn chỉ vì bọn samurai đã tôn Hachiman lên làm Hộ vệ của Thần linh. Sự ảnh hưởng của hắn còn lan rộng ra cả những vùng đất phía bên kia đại dương nữa cơ.
……… Tôi tự hỏi từ khi nào mà Takama-ga-hara lại biến thành một nơi để viếng em tôi thế này, mặc dù tôi biết mình cũng là một phần của nó…
“Cảm ơn ngài, em trai tôi chắc chắn sẽ tỏ ra rất vui mừng khi được quá trời các vị thần đến thăm trong lúc hoạn nạn. Ngoài ra, tôi sẽ nhờ đến mọi sự giúp đỡ có thể từ những cõi khác” (Amaterasu)
"Oh! Vậy thì giờ tôi sẽ đi gặp Tsukuyomi-kun, tôi xin lỗi vì đã tiêu tốn nhiều thời qian quý báu của cô” (Poseidon)
"Ngài không cần bận tâm đâu, xin hãy cứ từ tốn thôi" (Amaterasu)
Nếu em trai của tôi nhanh chóng bình phục, cuối cùng tôi cũng sẽ được giải thoát khỏi cái địa ngục này. Nếu chỉ cần nhờ các vị thần hỗ trợ quá trình hồi sức của Tsukuyomi, tôi sẽ đi hỏi từng người một. Cuối cùng tôi cũng sắp sửa được quay trở về với những tháng ngày yên bình trước kia.
Tôi sẽ được tự do khỏi những tháng ngày lao động quần quật đó. Và để khiến nó trở thành hiện thực, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để vượt qua cái tình cảnh khốn khổ này.
Trong khi lập ra cả một danh sách những vị thần có khả năng giúp em tôi hồi sức nhanh hơn, tôi thực hiện lịch trình ngày hôm nay một cách chậm rãi.
---------END CHAP----------