Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 203: Trở Lại Hàn Lâm Trấn Cùng Những Học Viên.




Chương 194: Trở Lại Hàn Lâm Trấn Cùng Những Học Viên.

 

Một giọng nói vang lên từ phía bên kia cánh cửa: “Mời vào”.

Người phụ nữ dẫn tôi đến đây xác nhận điều đó, cô cúi chào rồi rời đi.

So với lúc trước, cô ấy có phần ít niềm nở hơn.

Dù sao thì chúng tôi sẽ dễ chuyện trò khi tên Root đang bất động một chỗ.

Nhắc mới nhớ, Rembrandt-san và Moris-san luôn tự mình mở cửa để tôi vào trước, sau đó mới đến họ. Nhưng nơi này thì lại khác.

"Người ta bảo với tôi cậu sẽ nằm một đống trong văn phòng, vì vậy tôi không nghĩ nó ấn tượng cho lắm đâu. Nhưng vẫn như mọi khi, cậu luôn đi trước một bước so với mong đợi từ tôi" (Makoto)

Lúc trước, tôi không thấy cái giường nào trong phòng này cả, và giờ thì nó đang chềnh ềnh ở kia.

Vị trí của cái ghế sô-fa cũng đã bị xê dịch.
Chắc cậu ta định để khách khứa đến thăm mình ngồi xuống đấy.

… Mà nếu là cái văn phòng rộng lớn đến thế này, tôi nghĩ người ta không thể dùng nó làm phòng dưỡng bệnh được.

An ninh ở đây cũng tương đối đảm bảo, vậy nên Root có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Sau một lúc không nói được câu nào, tôi cất tiếng gọi chủ nhân căn phòng, tên Root.

Nằm liệt trên chiếc giường tạm thời, cậu ta khoác lên mình một bộ trang phục trông rất giống mấy bệnh nhân.

“Cảm ơn đã ghé thăm, Raidou-dono. Với tư cách là người đứng đầu mạo hiểm Hội, tôi rất xin lỗi vì đã để cậu thấy cái tình cảnh thảm hại này của mình” (Root)

Đến lúc này mà cậu ta vẫn có thể nói ra mấy thứ nhảm nhí như vậy sao?

Mà sao cậu lại nói mình bị trọng thương nhỉ?

Cả người Root quấn toàn băng cứu thương. Chân trái cậu ta lúc này đang bị treo lên, như mấy người phải bó bột khi bị gãy xương ấy.
Đúng là trông cậu ta chẳng khác đám người bị thương tích đầy mình là mấy.
chapter content



Thậm chí còn trông khá nghiêm trọng nữa cơ.

Nhưng theo những gì tôi nghe được, nguyên nhân gây nên sự kiệt quệ của cậu ta là do tác dụng phụ của ngọn lửa đó, nói cách khác, là mệt mỏi.

“Làm một việc không thể ngu ngốc hơn dưới hình hài thật của mình, và khi quay về, cậu lại cosplay thành bệnh nhân đấy à? Chắc cậu đang rất nghiêm túc về trò đùa của mình hử” (Makoto)
“Gọi nó là cosplay thì thô lỗ quá đấy. Những vết thương này đều là thật, Raidou-dono” (Root)

"Tôi tưởng cậu bảo mình chỉ bị kiệt sức và sẽ mất 1 tuần để phục hồi mà" (Makoto)

“… Raidou-dono, thông tin đó cũ lắm rồi. Mặc dù nó đáng ra đã trở thành sự thật. Theo tôi biết, tôi sẽ cần khoảng 1 tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn” (Root)

… Anh nói “theo tôi biết” là ý gì vậy hả?

Đến bác sĩ mà khám đi chứ.

À, giờ nghĩ đến việc đó, người ta không xây dựng bệnh viện nào lớn trên thế giới này.

Mặc dù tồn tại những địa điểm nhỏ lẻ có chức năng giám định y tế, tôi vẫn chưa thấy một nơi nào cung cấp đủ giường bệnh và nhân viên chăm sóc.

Hầu hết mọi người đều dùng phép thuật chữa bệnh, và thực tế, có rất nhiều loại thuốc đem lại hiệu quả nhanh đến khó tin, nhưng… một bác sĩ sao.
Chăm sóc loài rồng sẽ là một trường hợp đặc biệt, ngoại trừ điểm đó ra…có lẽ tôi nên thử đào tạo một bác sĩ thú y hoặc một bác sĩ bán nhân.

Nhưng cho dù có nói thế, người đảm nhiệm việc đào tạo sẽ không phải tôi đâu, và người có khả năng nghĩ ra các khóa học và tạo ra thành phẩm cũng không phải tôi luôn.

Tôi sẽ chỉ làm công việc đưa ra chỉ thị và để người khác lo liệu, vì vậy tôi không thể cứ vô tư bảo họ thử nghiệm nó được. Hơn nữa, tôi còn không rõ chuyện này có mang lại thành quả nào hay không.

Sẽ rất tốt nếu nó có thể làm được trò trống gì đấy.

"Cậu tự mình chẩn đoán tình trạng của bản thân đấy à?" (Makoto)

“Đúng rồi đấy, Raidou-dono. Mặc dù trông thế này thôi, tôi đây luôn tự tin rằng kĩ năng y học của mình tốt hơn nhiều so với các bác sĩ và tu sĩ xung quanh” (Root)
Nãy giờ cậu ta toàn gọi tôi là “Raidou-dono, Raidou-dono”.

Mấy thứ cậu ta nói thì vẫn như bình thường, có lẽ cậu ta đang âm mưu gì đấy.

Dù rất may là tôi không phải nghe về những suy nghĩ của một tên biếи ŧɦái, chuyện này vẫn có chút kì quặc.

Cậu ta lúc nào chả gọi tôi là Makoto-kun.

Cậu ta chỉ gọi Raidou-dono khi đang hành xử với tư cách Chủ Hội.

Nhưng bây giờ chúng tôi đang ở trong văn phòng cơ mà, cậu ta có cần làm thế đâu nhỉ.

“Và? Sao cậu lại nằm cách xa tôi thế? Hôm nay cậu lại âm mưu chuyện gì đây, Ro–? ”(Makoto)

“Raidou-dono!” (Root)

?!

Thật không bình thường chút nào khi cậu ta lại ngắt lời tôi như vậy.

“Dường như cả hai đều khá thân thiết với nhau. Có rất nhiều điều bí ẩn xung quanh cậu ta, và tôi cho rằng chúng lại tăng thêm rồi. Vậy thì, Falz-dono, hãy nghỉ cho khỏe và nhanh chóng bình phục. Về vấn đề đại diện, tôi đã hiểu được tình hình, chuyện đó xong rồi”
!!

“Tôi xin lỗi vì đã không thể bày tỏ sự hiếu khách của mình, cuộc trò chuyện giữa chúng ta chỉ toàn là về công việc thôi. Đại diện Zara, sắp tới đây, tôi sẽ tiếp tục tin tưởng ông” (Root)

“Nếu là hai chúng ta, thăm hỏi chỉ là phụ thôi. Xin đừng bận tâm. Tôi hiểu rồi, Falz-dono và cậu ta, ai cũng có cho mình rất nhiều bí mật đấy nhỉ. Có lẽ chính điều đó đã làm hai người trở nên thân thiết chăng? Thế thì chắc tôi cũng nên tạo ra nhiều bí mật cho riêng mình và xem xem mọi thứ sẽ diễn biến thế nào, hahaha” (Zara)



“Xin ông đừng nói đùa như thế” (Root)

“Sự hợp tác của hai người đã giúp đỡ rất nhiều cho công cuộc tái thiết Rotsgard. Chúng ta nên vui vì ai cũng là đối tác tốt của nhau. Tôi thấy hơi ghen tị rồi đấy. Thôi, gặp lại hai người sau” (Zara)

"Ừ, ông cũng vậy, chăm sóc bản thân cho tốt vào nhé" (Root)
T-Tại sao Zara-san lại ở đây?

Đáng ra tôi nên kích hoạt Sakai mới đúng.

Mà lúc đầu, Root nên nói với tôi qua thông tâm thuật chứ nhỉ.

Ah, việc đó là không thể trong căn phòng này.

Đây dường như là thứ công nghệ đáng tự hào mà Root tự tạo ra.

“Raidou, khi cậu bàn chuyện xong, hãy đến chỗ tôi. Tôi sẽ đợi, không phải ở chỗ Thương Hội đâu, ở cửa hàng của tôi ấy” (Zara)

Khi đi qua nơi tôi đang đứng, ông ta thì thầm vài câu.

Không cần nghe câu trả lời, Zara-san rời khỏi đây.

Ah, kế hoạch tiếp theo của tôi đã được sắp đặt sẵn rồi.

Tôi vốn đang định đi ăn, kiểm tra tình hình cửa hàng, sau đó đến Học viện.

Nhưng nản ở chỗ chúng có thể sẽ bị trì hoãn tạm thời.

Thật khó để từ chối một người đã giúp tôi rất nhiều trong thị trấn này.

“Root, cậu hơi ác với tôi đấy” (Makoto)
"Tôi tưởng mình đã gợi ý cho cậu rồi mà” (Root)

Sau khi Zara-san rời đi, tôi ngay lập tức lên tiếng phàn nàn.

“Mà ngay từ đầu, nếu đang tiếp khách, cậu bảo tôi chờ thì cũng có sao đâu.Theo tôi thấy, dù sao thì cuộc trò chuyện đó cũng đã kết thúc” (Makoto)

“Cả Makoto-kun nữa; tôi nghĩ vì cậu đã đến đây, có thể cậu sẽ tự lo liệu được, và muốn thử làm vậy” (Root)

“Hết thử thách này đến thử thách nọ. Đừng có tự dưng kéo tôi vào trong những thời khắc sống còn như thế nữa” (Makoto)

“Nếu tôi không nhầm, khi xưa, Zara-san là chuyên gia giấu đi sự hiện diện của bản thân. Nhưng đây không phải điều hai ta có thể nói vô tư đâu. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu Makoto-kun cũng làm được một việc những mạo hiểm giả cấp cao có thể làm sao? Tôi thấy rằng cậu sở hữu một phép chuyên về tìm kiếm, nhưng hãy làm thế mà không cần dựa dẫm vào nó” (Root)
“Guh” (Makoto)

"Ngoài ra, nãy tôi có nói rồi, hiện giờ tôi đang bị thương nặng lắm đấy” (Root)

“Tôi biết. Mất 1 tháng để hồi phục, phải không? Tôi tưởng cậu chỉ hơi mệt vì đã tung ra ngọn lửa đó thôi chứ” (Makoto)

“… Cậu thấy đấy, trong khi tôi đang bất động, có vài người đã đến thăm. Hai phụ nữ với nụ cười xảo quyệt” (Root)

“Phụ nữ à” (Makoto)

Vậy ra trên đời vẫn tồn tại những người đủ can đảm để khiến anh ta ra nông nỗi này.

“Mấy người đó bước vào phòng lúc tôi đang nghỉ ngơi, và ngay tức khắc, họ lật cả cái giường này lên. Và trong khi mỉm cười một cách độc địa, họ đấm đá tôi túi bụi” (Root)

Độc địa … nghe đáng sợ thật đấy.

Vì ta đang nhắc đến tên biếи ŧɦái trước mặt tôi, cũng không lạ nếu cậu ta bị nhiều người ghét cay ghét đắng.
Nhưng để rình đúng lúc cậu ta suy yếu và đánh đập Root trong khi vẫn mỉm cười...

Những việc hằng ngày tôi làm cũng quan trọng không kém.

Gần đây tôi vẫn chưa có thời gian chăm sóc đám học viên, nhiều khả năng tôi nên nhẹ tay hơn một chút với họ.

Được rồi.

"Nghiệp chướng, đúng là một từ sâu sắc mà, phải không nhỉ?" (Makoto)

“… Những từ ngữ không tỏ ra chút khoan dung nào đối với tôi. Một trong số họ là cái cô samurai otaku ở chỗ cậu đấy” (Root)

Hả?

"Kể cả khi tôi đang kiệt quệ đến mức không thể nhích nổi một ngón tay, cái cô samurai otaku và cô thằn lằn sa mạc trung niên đó, họ đem theo vũ khí và đánh đập tôi!" (Root)

Tomoe, tôi chỉ vừa mới nghi ngờ tại sao cô ấy lại tốt đến bất thường khi nhắc đến Root, nó không phải vì cổ đã bị mua chuộc, ra là cô nàng đã xả stress từ trước rồi.
Tôi nhớ những lời Tomoe đã nói cách đây vài ngày: “Mặc dù có cái tính cách như vậy, cậu ta cũng đã nhiều lần giúp đỡ chúng ta, ngài ít nhất nên đến thăm một lần, được chứ, Waka?”.

Chứng kiến cái thảm cảnh trước mắt và nhớ lại điều này, ý nghĩa giờ đây lại là một vật nuôi trung thành muốn cho chủ nhân xem kết quả săn mồi của nó.

Gạt sang một bên chuyện cô ấy có đúng là một người kiểu đó hay không.

Nếu thế, người còn lại chắc hẳn là Sa Triều, Graunt-san sao?

Nhắc đến cô ấy, Root đã nói rằng Graunt sẽ không rời khỏi vùng Bạch Sa đâu, vậy nên tôi sẽ phải tự mình mang trứng đến.

Nếu cô ấy có thể đến Rotsgard để củ hành Root, rõ ràng cô ấy cũng có thể đến lấy quả trứng mà nhỉ?

… Hay kể cả là với các long thượng đẳng, tên biếи ŧɦái này vẫn là một kẻ quá đỗi phiền phức?
“Tôi hiểu rồi” (Makoto)

“Không phải từ đầu, nguyên nhân chính của vụ này là vì cậu đã kích hoạt cơ hội bất khả thi từ báu vật sao? Cậu may mắn đến mức nào vậy hả, Makoto-kun ?! Chưa hết, Tomoe còn nói: “Mi đến tận kinh đô quỷ tộc để thám thính Waka sao? Waka đã kiệt sức rồi đấy, mi tính thế nào đây hử?”, còn Graunt thì vẫn là Graunt, cô ta chỉ cười “Hohoho”! Tôi đã vãi cả linh hồn ra luôn đấy!” (Root)

“? !! Điều đó sai rồi, cậu biết mà nhỉ?! Cậu mới là thủ phạm đã tạo ra một đòn tấn công khiến bản thân phải nằm liệt giường hẳn 1 tuần liền! Mà tôi có phải người kích hoạt nó đâu, mấy tên quỷ nhân mới phải chịu trách nhiệm! Cậu có biết tôi đã phải vất vả thế nào mới chặn được chiêu thức điêu cuồng đó không hử?!”(Makoto)

“Vì lý do nào đấy, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng nó sẽ không xảy ra nếu không có mặt cậu ở nơi đó! Tôi cũng đã gặp rắc rối, cậu biết chưa?! Vào lúc đó, tôi đang bận quyến rũ cô thư kí mới của mình tại một nhà hàng, nơi tôi bỗng dưng bị triệu hồi! Nhờ có chuyện này, cô ấy đã nghĩ bị tôi bỏ rơi, và vì tôi đang phải nằm liệt giường ở đây, rất khó để bắt đầu lại!!” (Root)
“Làm như tôi quan tâm ấy! Tôi đây đã phải tự mình trung hòa một đống các quả bạo kích và cả cái thứ sau đó nữa cơ. Làm xong là tôi ngất đi luôn! Ngay cả vậy, một quả vẫn rơi xuống vùng núi ở đằng xa, mọi thứ đã trở nên hỗn độn. Sau đấy người ta báo lại rằng không xuất hiện thương vong, thế nên tôi mới được yên lòng chút ít! Có khoảng chục người đã bỏ mạng trong thành phố đấy, đừng có mà tỏ ra ương bướng nữa dùm tôi đi!” (Makoto)

“Tôi đã ước lượng đủ sức mạnh đến mức có khả năng tạo ra một cái hố trên phạm vi quốc gia sau—, mà đợi đã, vài chục ư?” (Root)

Có thể vẫn còn nữa, nhưng theo tôi biết thì là vậy.

"Đúng đấy! Cái tiếng gầm trước đòn phun lửa đã làm khoảng vài chục người chết tại chỗ, hầu hết số đó đều là người già và trẻ em! Nếu tính cả những người bị thương, con số đó sẽ còn tăng lên gấp đôi! Hãy nghĩ về những điều cậu đã làm đi, nghĩ cho kĩ vào!” (Makoto)
“Eh, chẳng phải nơi đó đã biến thành cát  bụi, hay đúng hơn là chỉ còn lại một cái hố sâu thôi à? Tôi nghe nói chỗ Kim Xích vẫn an toàn, nhưng khu định cư của quỷ tộc xung quanh khu vực đó chắc hẳn đã bị xóa xổ rồi chứ?” (Root)

"Làm gì có chuyện đó. Tôi đã hứng tất và triệt tiêu hoàn toàn rồi. Cái giá của việc đó là tôi đã bị mất rất nhiều sức lực. Cậu đã bắt tôi chịu đựng cảm giác thiếu hụt ma lực trầm trọng, một thứ mà tôi không bao giờ muốn nếm trải. Sao tôi lại bị kiệt sức chỉ để xử lí một thứ chính cậu đã gây ra? Hãy nhớ lấy điều này, cho đến giờ … đúng, Tomoe làm tốt lắm! Tôi đang cảm thấy như thế đó!” (Makoto)

“… Makoto-kun” (Root)

“Cái gì, sao tự dưng lại im lặng thế?” (Makoto)

"Cậu làm nó biến mất kiểu gì?" (Root)

"Tôi bảo Mio tập trung đống đó lại 1 chỗ, và rồi tôi nhận lấy và nghiền nát tất cả" (Makoto)
“Bằng phép thuật ư?” (Root)

Cách nói của Root bỗng thay đổi, cùng với bầu không khí xung quanh cậu ta.

Nói thế nào đây, như thể mắt cậu ta đang chứa đựng cả núi sự tò mò vậy.

Đôi mắt của Root khi trống rỗng nhìn đáng sợ thật.

“Tôi đã biến đổi lớp giáp ma lực, đại khái là thế. Tôi còn phải nhờ đến sự hỗ trợ từ Shiki, vậy nên tôi không rõ chi tiết” (Makoto)

Tôi cảm giác rằng sẽ tốt hơn nếu không đề cập đến khả năng Sáng Tạo, tôi quyết định giả điếc.

Tôi thêm thắt vài sự thật vào trong lời giải thích của mình, việc này sẽ khiến người khác khó phát hiện ra hơn.

“Thay đổi Materia Prima … cái đó … cậu có thể làm lại ở đây không?” (Root)

“Cậu không nghe lời người khác nói gì cả. Chẳng phải tôi đã nói mình đã nhờ đến sự hỗ trợ của Shiki sao? Tôi không thể đâu” (Makoto)
"…Thế sao. Về cơ bản, cậu đã thành công trong việc chặn đứng nó mà không gây ra thương vong cho khu vực xung quanh… ra vậy…” (Root)

Cậu ta lại bắt đầu lảm nhảm một mình rồi.

Điều này khá là mới.

Chỉ có điều, với trường hợp của Root, những khía cạnh tôi thấy được từ cậu ta đều thật đáng thất vọng.

“Này, cậu còn thở không đấy? Khi đang trong cuộc thăm hỏi này, tôi định nhận lấy bản danh sách các mạo hiểm giả đủ điều kiện để đến Kaleneon, cậu làm được mà, đúng chứ? Trái đất cho gọi Root kìa~ ”(Makoto)

“… Makoto-kun, tôi đang bị đau mà” (Root)

“Nếu muốn nói về việc đó, hãy dùng từ “bị thương” đi. Hoặc là: “tôi đang bị thương” sẽ đúng hơn. Mà đợi đã, nghe lời tôi nói đi chứ” (Makoto)

“Không phải thế. Hai người đó đã đánh đập tôi, nhưng Makoto-kun mới là người đảo lộn trái tim tôi. Vì vậy, “tôi bị đau” là từ ngữ chính xác nhất” (Root)
“… Anh biết đấy, dù rằng tôi phải xin lỗi khi nói thế này, nhưng nó đúng với cả hai chúng ta” (Makoto)

“Đó là lí do tôi mong cậu hãy tạm thời rời đi hôm nay. Về bản danh sách, tôi đã đưa nó cho cô gái khi nãy dẫn cậu lên đây, cậu chỉ cần nhận lấy là xong. Có thể tôi đang trong tình trạng này, nhưng tôi vẫn sẽ không quên nhiệm vụ phải làm đâu, xin đừng lo” (Root)

“Ah, tôi biết rồi” (Makoto)

"Được. Mà không phải vừa nãy Zara-san đã bảo cậu đến cửa hàng của ông ấy sao? Hãy đi luôn đi” (Root)

Lạnh lùng quá đấy.

Cũng tốt thôi.

"Tôi hiểu rồi. Cậu cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt vào đấy” (Makoto)

"Tôi sẽ đợi đến khi cậu lẻn vào giường mình ban đêm” (Root)

“Phải, tôi sẽ truyền đạt lại với Tomoe và Grount-san thông điệp đó của cậu” (Makoto)

“…”

“Giờ thì” (Makoto)
Tôi đã quen với việc cậu ta quấy rối mình như vừa rồi.

Bây giờ thì đến cửa hàng của Zara-san thôi nào.

Nếu tôi nhớ không nhầm, khu nhà thổ … ý tôi là cửa hàng thật sự của ông ấy.

Khi nói đến “cửa hàng của tôi”, ý ông ta là nơi đó chứ nhỉ.

Thường thì Zara-san sẽ không bao giờ động chạm đến khu nhà thổ đâu.

Tôi liếc nhìn Root thêm lần nữa, sau đó hướng đến lối ra để nhận lấy cái ống có chứa bản danh sách từ cô tiếp tân.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Có phải gần đây cậu đã bận công chuyện ở ngoài không? Từ cái sự cố đó, danh tiếng của cậu ngày một tăng. Bắt đầu từ mấy người quyền lực nhất, các nước khác cũng đang ra sức liên lạc với cậu. Tình hình hiện giờ là thế đúng chứ?”

“... Đúng như những gì ông vừa mới nói” (Makoto)

Sau khi đến cửa hàng của Zara-san, tôi được cô tiếp tân và các nhân viên niềm nở đón tiếp, và họ chỉ cho tôi chỗ văn phòng đại diện là ở đâu.
Dường như một số thương nhân khác cũng đang ở trong phòng của Zara-san thay vì văn phòng, và ngay khi tôi bước vào lần đầu tiên, những ánh mắt của sự ngạc nhiên và nghi ngờ chĩa thẳng vào tôi.

Còn Zara-san thì đang nhìn sơ qua bản báo cáo về những chuyện riêng bên ngoài mà tôi đã làm gần đây.

“Theo tôi thấy, có vẻ cậu không quản lí tốt cho lắm trong những chuyến đi của mình … là điều tôi muốn nói, nhưng cậu cũng không có cách nào từ chối Limia và Gritonia. Nhiều khi người ta cũng phải lâm vào hoàn cảnh bận rộn hơn bình thường. Cũng chịu thôi” (Zara)

Oh.

Tôi đã nghĩ ông ta sẽ bực mình lắm chứ, nhưng ông ta đang hành xử khá là tốt tính.

Bởi ông ta có cái ngoại hình thế kia, tôi có cảm giác sự nhẹ nhàng đã tăng khoảng 50%.

“Cậu luôn vắng mặt trong các cuộc họp của Thương Hội, nhưng người đại diện thì lúc nào cũng đến, vì vậy không cần phải lo. Tôi đã bị kinh ngạc vì người đại diện đó là một bán nhân chứ không phải Shiki-san. Sau cái sự cố đó, thị trấn này đã cởi mở hơn về vấn nạn định kiến với họ. Dù sao thì nhiều hân tộc đã được cứu bởi những bán nhân. Tôi không rõ chuyện này sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng có vẻ vẫn chưa đến lúc” (Zara)
“Đó là một khynh hướng tốt mà” (Makoto)

“Phía Đền thờ có vẻ không thích điều này cho lắm, nhưng những người đứng đầu của họ trong thị trấn này đều muốn tỏ thành ý. Có thể tổng giám mục hiện tại trông không giống vậy, nhưng cô ấy là người biết lắng nghe” (Zara)

Điều duy nhất tôi nhớ là cô ấy có một chất giọng khá hay, nhưng có vẻ người đó cũng mẫu mực không kém.

Với những người được gửi đến các thị trấn khác nhau, đó là đức tính cần thiết.

“Cậu biết không, mấy người đại diện của phía cậu cũng đang làm tốt công việc của họ. Hai cô gái đó … Akua và Eris, phải không nhỉ? Họ đã đưa ra một số các ý kiến sắc sảo và những đề xuất thú vị. Có người còn nói đùa rằng họ muốn mấy cô gái đó tham gia hơn là cậu đấy” (Zara)

“… Tôi thấy ổn nếu ông chỉ nhắc đến phần nói đùa thôi” (Makoto)
“Tên ngốc này, cố đọc bầu không khí đi chứ. Lần nào cũng có người yêu cầu họ bắt đầu một mối làm ăn, nhưng họ luôn luôn từ chối. Tôi không rõ là vì sao, nhưng cậu đang có những cấp dưới đáng tin cậy. Hãy cố mà trân trọng họ, sử dụng họ để làm bản thân mình tiến bộ” (Zara)

“Vâng, tôi sẽ cố hết sức” (Makoto)

“Kể từ cái lúc Rembrant nói với tôi về cậu, tôi đã luôn quan sát cậu từ đó. Nhưng tôi thấy rằng cậu không hề bỏ bê công việc, chỉ có điều cậu vẫn chưa thể bắt kịp thôi. Bất chấp điều đó, những thứ xung quanh và mặt hàng do phía cậu cung cấp đều quá đặc biệt. Cậu cũng đang dần có được vị trí của mình. Thực tế này đã làm tôi bàng hoàng” (Zara)

Hoàn toàn đúng.

… Trăm phần trăm luôn ấy.

Thật không ngờ Zara-san lại là người nói với tôi điều đó.
"Tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm, và tôi cũng thiếu đi nhiều thứ khác" (Makoto)

"Không sai. Nếu chúng tôi phải dạy dỗ cậu trở thành một thương nhân, phương án tốt nhất là cắt đứt tất cả các mối quan hệ xung quanh cậu và gửi cậu đến làm việc tại một chi nhánh ở một thị trấn khác. Nếu đó là tôi, tôi sẽ làm thế. Nhưng dẫu sao thì trong trường hợp của cậu, một “thương nhân quật cường”, hay là “thương nhân quân binh” chăng? Cảm giác không đúng cho lắm nhỉ. “Thương nhân diệt trừ”, “”Thương nhân ngòi nổ” ... tôi vẫn chưa thể nghĩ ra cái thích hợp, nhưng chắc cũng gần giống vậy. Việc này vẫn chưa có tiền lệ” (Zara)

M-Mấy cái cách so sánh của ông xấu xa quá đấy.

Hơn nữa, từ “thương nhân” hình như chỉ là phụ thôi hay sao ấy.

“Uhm, thế ông có việc gì với tôi sao?” (Makoto)
Tôi sẽ buồn hơn nữa nếu cứ bị ông ta trêu trọc như vừa nãy, vì vậy tôi quyết định sẽ lắng nghe điều Zara muốn nói.

Bụng dạ tôi không còn bồn chồn như lần gặp mặt ông ta khi trước nữa, nhưng tôi sẽ đến Học viện sau vụ này.

Tôi muốn làm xong mấy việc kì quặc càng nhanh càng tốt.

“Hm, ừ, có hai điều.Thứ nhất là về việc hợp tác xây dựng thành phố trong tương lai. Thứ hai là về Ester” (Zara)

Tạm gác việc xây dựng thành phố lại đã, chỗ Ester-san sinh sống ư?

Liên quan đến khu nhà thổ sao?

Nếu là vậy, chắc ý ông ta là “những cô gái đó”.

Mà tôi đã nghe tí nào về vấn đề xảy ra ở nơi đó đâu.

Tôi sẽ hiểu được nếu Ester-san có ý kiến muốn đề xuất với Zara-san, nhưng chuyện này là thế nào đây?

“Vậy thì cái thứ nhất trước đi” (Makoto)

“Được rồi, hiện nay, cậu đang giao lại toàn bộ công đoạn tái thiết cho nhân viên và học viên của mình. Việc này đã giúp đỡ chúng tôi khá nhiều. Và về chuyện đó, có thứ tôi muốn xác nhận, nhưng, liệu chúng ta có thể tiếp tục hợp tác không?” (Zara)
“Dĩ nhiên rồi. Nhiều khu vực vẫn chưa được xây dựng lại, và nơi bị dị thể cuối cùng tàn phá vẫn đang trong tình trạng hỗn độn. Tôi nghe nói chỗ đó sẽ biến thành một khu công viên, vậy nên khu vực đó sẽ được ưu tiên sửa chữa, đúng chưa vậy?” (Makoto)

“Đây là sự trợ giúp rất lớn. Thành thật mà nói, sự hợp tác của Thương đoàn Kuzunoha cần thiết đến mức đang ảnh hưởng trực tiếp tới tiến độ của nó. Hai cái cây khổng lồ đột nhiên xuất hiện có đủ điều kiện để trở thành biểu tượng của Hàn lâm trấn về sau. Dù không thể thêm thắt phần ưu tiên vào công cuộc xây dựng, tôi vẫn muốn được làm việc ở khu vực chúng ta đang nói đến” (Zara)

Nếu lũ dị thể có khả năng trở thành một nơi nghỉ ngơi thư giãn cho người dân trong tương lai, chúng chết ở đó cũng không phải quá tệ.
Xây dựng một khu công viên có thể vẫn chưa được ưu tiên, nhưng nếu chúng tôi tiếp tục duy trì tiến độ hiện tại, ngày đó sẽ không còn quá xa vời.

“Và, chỗ Ester-san đã xảy ra vấn đề gì sao? Họ là những cô gái chưa quen với thế giới bên ngoài, nhưng tôi tưởng họ sẽ không gây ra chuyện gì đáng quan tâm chứ” (Makoto)

“… Không có vấn đề nào hết. Nhưng cậu, Raidou, cậu bắt cóc mấy cô gái đó từ đâu thế hả?” (Zara)

“… Zara-san, không đùa đâu. Vai trò của tôi đơn thuần là một người trung gian. Tôi chỉ cho họ một nơi làm việc phù hợp thôi mà” (Makoto)

Làm gì có chuyện tôi lại đi buôn bán hân tộc.

Thương đoàn Kuzunoha sẽ không bao giờ thực hiện những phi vụ mà tôi không muốn.

Tôi thấy chán nản về cái vụ cô quỷ nhân Sari đó lắm rồi đấy.

Bất kể chuyện gì có xảy ra, buôn bán nô ɭệ không hợp với tôi.
“Fuh, tôi đùa thôi. Nhưng tôi không nghĩ cậu lại mang những cô gái đó đến sau khi tôi cho cậu quyền vào nhà thổ miễn phí. Và cậu còn chưa “dùng” đến nó lần nào, một lần cũng không, Raidou. Cậu không đến làm Ester buồn lắm đấy” (Zara)

“Xin hãy tha cho tôi đi. Tôi không có thời gian— ” (Makoto)

“Thời gian dành cho một người phụ nữ là thứ có thể thực hiện kể cả khi cậu bận rộn. Nhưng chỉ khi cậu thật sự muốn làm vậy” (Zara)

“Mà từ đầu, Ester-san đâu phải gái bán hoa, cô ấy là quản lí cửa hàng cơ mà, đúng chứ?” (Makoto)

“Quản lý và gái bán hoa. Nếu cô ấy thích, cô ấy sẽ đáp ứng mong muốn của khách hàng. Chắc Ester đã nói mình là gái đèn đỏ với cậu, phải không? Mà thực ra, lượng người cô ấy thích chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi đấy, cậu nên cảm thấy tự hào đi” (Zara)
“Về cái gì cơ chứ? Thế là không có vấn đề nào với các cô gái đó, đúng không?” (Makoto)

“Nhìn chung thì không. Nhưng nếu tôi phải nói ra một điều, nó sẽ là liệu tôi có thể tăng thêm số lượng của họ” (Zara)

“Số lượng?” (Makoto)

“Cậu đã giới thiệu họ là các bán nhân, nhưng thực tế, chúng tôi vẫn có thể thu xếp cho họ trở thành hân tộc dưới con mắt của khách hàng. Họ khá nổi tiếng đấy. Thậm chí có khách hàng đã nghiện luôn rồi” (Zara)

Nếu tôi gọi những cô gái đó là mamono, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận đâu, thành ra tôi phải thay bằng bán nhân. Và giờ, họ đôi khi còn đối xử với những người đó như các hân tộc thực thụ.

Mà cũng không xảy ra vấn đề gì, kệ đi.

“Như một hân tộc sao? Dù gì thì ngoại hình của họ cũng không lộ ra đặc điểm nào quá khác biệt” (Makoto)
“Đó là sự thật. Trong số các khách hàng, những tên ngốc chỉ chấp nhận hân tộc cũng không phải ít, nhưng nếu họ không nhận ra, chúng ta chả cần bận tâm. Nếu đã không thích, bản thân họ phải nhận ra rồi. Trong trường hợp này, chúng ta sẽ giới thiệu họ như những hân tộc thực sự là được” (Zara)

Về khía cạnh đó, tôi lại không nghĩ như vậy.

Tôi nghĩ lỗi là ở chính khách hàng, những người không kiểm tra hàng hóa ở một cửa hàng ra làm sao, để rồi cuối cùng bị lừa.

Nhân tiện, trong thế giới này, khách hàng rất hay yêu cầu những cá nhân thực sự thông thạo, vì thế những người có tiêu chuẩn muốn dùng hàng hóa chính thống như tôi chỉ là thiểu số.

“Về mặt nổi tiếng, những cô gái khác không tỏ ra ghen tị sao?” (Makoto)

“Nói đến khía cạnh này, Ester-san hiện đang là người nắm quyền. Và như vậy, việc xây dựng đang tiến triển trôi chảy, và các khách hàng, đàn ông từ các thị trấn, công nhân từ bên ngoài, vệ sĩ của học viên…; ngoài ra vẫn còn rất nhiều người khác. Họ còn bàn bạc về chuyện cho xây dựng một khu nhà cộng đồng mới nữa cơ. Ngoài ra, có người còn hỏi tôi liệu những cô gái khác từ làng của họ có thể đến đây không? Ester-san cứ liên tục quấy rầy tôi về chuyện đó” (Zara)
“Tôi hiểu” (Makoto)

Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy cái gì kiểu “vệ sĩ của học viên” hay sao ấy, nhưng tôi sẽ không chú ý đến nó.

“Theo yêu cầu của cậu, tôi đã không điều tra về lai lịch của những cô gái đó. Vậy nên tôi mới hỏi cậu theo cách này. Có được không?” (Zara)

“… Nếu chỉ là một vài, tôi nghĩ sẽ có người đồng ý thôi. Trong tương lai gần, tôi sẽ bảo một nhân viên trong thương đoàn nói lại với ông câu trả lời chi tiết” (Makoto)

Thực ra, nó sẽ chỉ giới hạn với các Gorgon, những người đã phần nào kiểm soát được năng lực hóa đá của mình. Tôi đã gửi một vài người trong số họ đến nhà thổ ở Rotsgard.

Về vấn đề này, Zara-san cũng đang muốn ám chỉ đến họ đây mà.

Theo tôi thấy, có vẻ họ không gây ra bất kì vấn đề nào cả, mọi thứ đang diễn biến khá thuận lợi.
Khi nhận được tờ giấy cấp phép miễn phí đó, tôi tưởng nó sẽ là một kho báu bị phí phạm, nhưng tôi mừng vì nó có thể giúp các Gorgon, Zara-san và bản thân tôi.

Nhưng kiểm soát năng lực hóa đá vẫn đang là vấn nạn, không phải ai trong số họ cũng làm được điều này.

Hiện tại, chỉ khi họ là những Gorgon mạnh mẽ, bằng không họ sẽ phải ở lại Asora.

Tính toán số lượng của họ, khoảng 1 nửa đã được gửi đến nhà thổ, hoặc là rải rác khắp thương đoàn như những cô giúp việc.

"Tôi tin ở cậu đấy" (Zara)

"Tôi cũng vậy, tôi rất biết ơn vì họ có một công việc để làm" (Makoto)

“… Tôi thấy nhẹ nhõm vì không ai trong số họ phải chết khi tôi vẫn chưa kịp nhận ra, điều đó sẽ làm hai ta ghét nhau mất. Dù sao thì họ cũng đã từng phục vụ cả những khách hàng bạo lực. Họ đúng là báu vật vô giá. Xin hãy nói lại rằng họ có thể đến chỗ tôi làm bất cứ khi nào họ muốn” (Zara)
“Được thôi” (Makoto)

“Mà này, dường như những cô gái đó đang ngủ lại Thương đoàn Kuzunoha, nhưng, cậu có ổn với mấy lời đồn đại không? Nếu cậu muốn, tôi có thể chuẩn bị nơi sinh sống cho họ. Nếu họ không quen chung sống với người khác, vậy thì không nhất thiết phải là nhà thổ đâu, tôi sẽ thu xếp một căn nhà cho họ nếu cần” (Zara)

“Ông thực sự đánh giá họ rất cao nhỉ" (Makoto)

"Dù gì tôi cũng rất thích những người tích cực và tài năng trong công việc của họ" (Zara)

... Tôi cũng tích cực lắm chứ, nhưng tôi lại không có tài, vậy nên ...

Thôi thì cứ tán thành sự công nhận của ông ta với các Gorgon là được.

Họ cũng đang làm việc rất chăm chỉ trong thương đoàn, tôi thấy rất yên tâm.

"Tôi sẽ nói lại với họ. Nếu không còn việc gì khác, tôi xin cáo từ” (Makoto)
“Tôi chỉ muốn nói từng đó thôi. Có điều, tôi đã tò mò một thứ nãy giờ rồi, tôi sẽ hỏi luôn. Raidou, lần này cậu lại có công chuyện ở vùng biển sao? Từ đây đến đó khá xa, nhưng người cậu lại đang tỏa ra toàn mùi muối biển đấy, cậu biết không? Ngay cả là việc bên ngoài, điều này vẫn vượt quá mong đợi của tôi. Vào mùa đông, biển cả sẽ trở nên rất dữ dội, đó không phải nơi đáng để làm ăn đâu” (Zara)

“À, cái này…” (Makoto)

“Nếu nó liên quan đến việc kinh doanh của cậu, cậu không cần phải nói cho tôi biết. Mà tôi cũng không muốn nghe. Thực ra, tôi đang định lớn tiếng khuyên cậu hãy giữ nó cho riêng mình” (Zara)

“… Cảm ơn vì bài học đó. Nó liên quan đến một chuyện có thể xảy ra trong tương lai, vì thế tôi sẽ giữ nó cho riêng mình” (Makoto)

“Tốt lắm. Sự kín kẽ đó của cậu, hãy giấu nó đi khi làm ăn ở nơi này. Cách đó là lí tưởng nhất rồi, nhưng không có nhiều nơi cho phép cậu sử dụng nó đâu đấy” (Zara)
"Vâng, giờ thì, tôi sẽ phải nói lời tạm biệt" (Makoto)

“Xin lỗi vì đã bắt cậu đến tận đây. Hãy cẩn thận … mà với cậu thì cũng không cần thiết cho lắm, nhưng rắc rối có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cậu phải luôn hành xử thật thông minh” (Zara)

Nói thế nào nhỉ, mỗi khi tôi gặp ông ta là nó lại kết thúc bằng một bài giảng.

Đúng như tôi nghĩ, ông ta chả ưa tôi tí nào.

Ehm, lịch trình của tôi giờ lại có thêm: “Hiện tại bao nhiêu Gorgon có thể ra ngoài”.

Khi quay về Asora, tôi dự định sẽ bảo Nhân dực tộc mang đến đó vài người liên quan tới biển.

Tôi nghĩ mình có thể làm luôn vụ các Gorgon, nhưng chắc phải để nó lại sau thôi.

Từ trước đến giờ, tôi toàn ra lệnh cho họ làm mấy thứ gần giống chăn nuôi gia súc, vậy nên cứ để như thế đi đã.

Dù sao thì mọi thứ cũng đang dần tiến triển.
Kể từ giờ, cư dân mới sẽ tiếp tục xuất hiện đây, thế nên đó không phải vấn đề quá quan trọng.

Sắp đến buổi trưa rồi, và trong khoảng thời gian này, cửa hàng khá là bận rộn, tốt hơn hết là tôi chưa nên đến đó vội.

Những việc còn lại mà tôi cần làm bao gồm: liên lạc với phía Limia và đến Học viện.

Mấy cuộc gọi từ Limia sẽ được gửi thẳng đến cửa hàng, vậy trước tiên sẽ là Học viện.

Giờ đang là buổi trưa, không khó để tìm Jin và những người khác.

Nếu họ đang bận học, tôi sẽ phải để lại tin nhắn, việc đó thì đầy rẫy rắc rối luôn.

Tôi sẽ phải tìm cách bắt nhịp vì tất cả bọn họ đang tất bật với việc tái thiết thành phố.

Tôi sẽ nói rằng các lớp học sẽ bắt đầu từ bây giờ.

Về đống đơn xin nhập học của các học viên mới, sẽ nhanh hơn nếu tôi đến văn phòng hành chính trước tiên.
Chỉ có điều, Hiệu Trưởng và những bè phái trong số các giáo viên sẽ rất phiền phức đây.

Rảo bước bằng đôi chân có phần nặng nề, tôi hướng đến khu phố chính, nơi đã được trả lại về nguyên trạng.

Giờ thì, kế đến sẽ là Học viện.

----------END CHAP-----------

Quà sinh nhật muộn từ bác Trans gửi đến... Ae cùng chén nào... :v

Tuần này trả đủ chap rồi nha mọi người... :v