Tại một nơi cách thị trấn Asora không xa, xuất hiện cả một khu rừng nguyên sinh rộng lớn.
Tôi đã ra lệnh cho họ không được tùy tiện xâm chiếm khu vực này.
Tôi cũng bảo họ không được phép vô tư ra vào khu rừng.
Asora đâu phải chỉ có mỗi một khu rừng đâu.
Nếu muốn được hưởng những gì thiên nhiên ban tặng, bạn chỉ cần chọn lấy một khu rừng khác và định cư. Phương án này không hề vấp phải sự phản đối, nó đã được mọi người tán thành.
Bạn muốn biết tại sao tôi lại làm thế phải không?
Chính là bởi những loài động vật lấy nơi đây làm lãnh thổ của chúng.
Loài sói.
Một con vật đã hoàn toàn tuyệt chủng ở Nhật Bản.
Mỗi quốc gia sẽ có những cách nhìn nhận khác nhau về loài này, nhưng tại Nhật Bản, người dân luôn cho rằng chúng biết tự tôn và rất thông minh. Sói là hiện thân của kẻ canh gác khu rừng. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Với tôi, sói Nhật Bản là loài động vật của sự linh thiêng.
Không ngờ lại có ngày tôi được tận mắt nhìn thấy chúng ở thế giới song song, hoặc chí ít là tại một vùng đất cách biệt hoàn toàn trong một thế giới khác. Niềm vui trong tôi trào dâng.
Do đó, tôi đã hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của loài này.
Tôi không muốn phải dùng đến những biện pháp tồi tệ, chẳng hạn như săn bắt chúng chỉ vì thấy ngứa mắt được.
Và, hiện tại tôi đang ở trong rừng.
Hai tay tôi đang bưng vài loại hoa quả, ngũ cốc, đĩa to đĩa nhỏ, không thiếu cái gì.
"Ta đến rồi đây" (Makoto)
Sau một lúc bước đi trên con đường có thể gọi bằng cái tên: "đường của dã thú", trước mắt tôi là một cái bệ thờ đơn giản làm bằng đá.
Từ tốn đặt mấy cái đĩa xuống ngay trước bệ thờ, tôi chọn một chỗ cạnh đó để ngồi. Tôi ngước mắt lên. "Rậm rạp quá nhỉ. Mọi chỗ chỉ có độc một màu xanh. Mùi gió biển cũng không tệ đâu, nhưng nơi đây thật sự giúp mình thư thái hơn" (Makoto)
Hít một hơi và thở ra ... rõ là sảng khoái.
"Tôi thấy lạ khi người chỉ đến đây một mình đấy, Misumi"
"Đôi khi thế cũng tốt mà" (Makoto)
Cạnh tai tôi thoáng xuất hiện một giọng nói, nhưng mấy lời đó tôi vẫn nghe rất rõ.
Giờ thì tôi không còn xa lạ gì nữa, nhưng cái cảm giác này vẫn có phần thú vị.
"Tình hữu nghị à. Tôi thì sao cũng được, Misumi à. Tôi đã đánh hơi thấy một mùi hương lạ ở đằng xa. Ngài có biết đấy là gì không?"
"Người quen của một vị thần đã thực hiện một điều hơi vô lí một chút. Do vậy, nơi này đã có biển" (Makoto)
"Biển?"
Chắc đây là lần đầu con sói nghe thấy khái niệm này, nó nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của vài con sói quanh khu vực này.
Hình như chúng đang cố ý tách ra khỏi con đầu đàn, mỗi con đều ở yên tại một vị trí nhất định, không con nào lại gần hơn cả.
"Nó giống một cái hồ nước mặn to hơn hẳn khu rừng này ấy" (Makoto)
"... Fumu. Tôi khó mà tin được, nhưng nếu Misumi đã nói vậy thì chắc là đúng rồi.
Liệu người có thể đảm bảo rằng nó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn tôi không?"
"Được chứ. Dù sao thì nó cũng khá là xa đây. Nói thật nhé, mũi ông thính đến mức nào vậy? Đứng từ đây mà vẫn đánh hơi được thì đúng là tài" (Makoto)
"Tôi còn có thể ngửi thấy mùi hương đến từ mấy cái đĩa hoa quả người đem tới đấy. Loài người đúng là những sinh vật vụng về"
"Ahahaha, với loài sói thì đúng là thế thật. Còn về chuyện bằng chứng tình hữu nghị giữa chúng ta, nó mang một nghĩa khác nữa" (Makoto) "...Ý ngài là bọn côn trùng có cánh kì lạ đó hả?"
"Đúng rồi. Ta phải xin lỗi vì bọn họ đã gây rắc rối cho ông" (Makoto)
Tôi không biết trận chiến giữa lũ sói và tộc Al-Elemera diễn ra thế nào, nhưng rõ ràng họ đã tự tiện xông vào đây.
Tôi đến đây với 20% là ý định xin lỗi, 80% còn lại là vì tôi muốn thăm loài sói, thế nên tôi mới mang theo hoa quả.
"Không cần phải xin lỗi đâu. Tôi không bận tâm nếu vấn đề chỉ ở cấp độ như bọn chúng. Mấy con đó cũng tương tự bọn ong bắp cày thôi, khác ở chỗ chúng mạnh hơn ong một tí"
Nghe thấy từ "ong bắp cày", tôi tự dưng thấy sờ sợ.
Chỉ riêng cái tên cũng đã rất đáng quan ngại rồi.
Nếu nhìn nhận tộc Al-Elemera theo cách này, họ thậm chí còn trở nên kinh dị hơn.
"Có ai bị thương chưa?" (Makoto)
"Không hề. Nhưng một vấn đề nhỏ đã xảy ra" "Nói nghe chơi"
"Trước đó, tôi muốn xác nhận một điều trước đã. Bọn chúng sẽ không đến đây nữa sao?"
"Đúng vậy. Khu rừng này đã đem lại cho bọn họ một trải nghiệm kinh hoàng, thành ra họ sợ chết khϊếp rồi" (Makoto)
Đám người đó thật đáng thương.
"Ra vậy. Thật ra..."
"Gì thế?" (Makoto)
"Chúng khá ngon đấy"
Hửm?
"..."
"Vị như mật ong. Ngọt lịm luôn. Đúng là... mĩ vị"
"..."
"Lúc trước, bọn tôi có nói rằng mình sẽ không làm hại cư dân của Misumi. Nếu lũ côn trùng đó cũng thế thì tôi rất lấy làm tiếc. Vấn đề là ở chỗ đó"
"Họ... ngon ư?" (Makoto)
"Ừm. Hấp dẫn hơn nhiều việc tấn công mấy cái tổ ong"
Con sói cứ thế mà nói thẳng ra luôn.
Tôi không nghĩ nó đang nghiêm túc, nhưng giọt nước dãi đang chảy ở miệng nó là thật.
"Xin lỗi, ta cần ông cố gắng chịu đựng"
"Thôi được rồi. Mặc dù Misumi hoàn toàn có thể hạ sát bọn tôi, ngài lại muốn hai bên cùng chung sống. Món nợ này tôi sẽ không quên. Chúng tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của ngài" "Cảm ơn. Ta sẽ còn mang thêm nhiều quà cáp hơn nữa, ông cứ tự nhiên thưởng thức cùng giống loài mình đi. Mong ông sẽ tìm thấy một thứ ưng ý" (Makoto)
"Khu rừng này đã ban tặng cho tộc của tôi rất nhiều thứ rồi. Misumi không có lí do nào để đối xử tốt với bọn tôi hơn cả. Tôi đã nói thế này ngay từ đầu, nhưng ngài không cần ban cho bọn tôi thêm thứ gì đâu, ngài hiểu chứ?"
"... Có làm sao đâu? Ông cứ nghĩ ta đang thúc đẩy quan hệ hợp tác giữa hai bên là được" (Makoto)
Thực tế, họ sinh sống ở đây cũng đã khiến tôi rất vui rồi, nhưng tôi không thể nói điều đó ra được.
Tôi có cảm giác họ sẽ đối xử với mình như một đứa kì quặc vậy.
... Hoặc có khi chuyện đó đang diễn ra rồi ấy chứ.
"Ngài đúng thật là một người kì quặc. À, mặc dù đây chưa xứng với một lời cảm ơn, nhưng tôi sẽ bảo lũ gấu kiềm chế không được ăn đám côn trùng đó" "... Gấu à. Rõ ràng ai cũng biết họ có xu hướng thích đồ ngọt hơn loài của ông" (Makoto)
Mà đúng hơn là họ chỉ thích mỗi thứ đó thôi.
Gấu Mật-san.
Sự kết hợp giữa chủng loài và sở thích hợp đến mức đáng sợ.
"Hiện tại chúng vẫn chưa bỏ con nào vào mồm cho nên chưa xảy ra vấn đề gì. Nhưng nếu lũ gấu mà tóm được chúng thì thể nào cũng làm loạn lên cho mà xem. Nhưng Misumi, tộc của tôi không hề dính dáng đến những loài sống trên trời đâu đấy. Ngài sẽ phải tự mình nói chuyện với họ"
"À~, được, ta hiểu. Cảm ơn" (Makoto)
Hiểu rồi.
Có khả năng các Al-Elemera sẽ bị ngoạm bởi loài chim săn mồi.
Nếu chỉ bảo họ không được lại gần khu vực núi cao, tôi nghĩ cách đó sẽ không hiệu quả.
Dịch chuyển từ đây đến đó cũng không lâu cho lắm, làm luôn cho xong nào.
Mà cho dù tôi có nói là "trò chuyện" với họ, nơi đây vẫn là Asora, tôi sẽ làm thoải mái thôi. ◇◆◇◆◇◆◇◆
Một ngọn núi dựng đứng.
Trên phần đỉnh cao chót vót, ngày càng xuất hiện nhiều hẻm vực.
Bạn sẽ không thể tới được đây nếu không có cánh.
Hoặc là sở hữu thể chất bền bỉ của một con sơn dương.
Nhưng nếu dịch chuyển lên đó thì cũng không quá vất vả.
Khác với đi bộ trong rừng, sẽ rất mệt nếu đột nhiên tôi lại phải leo núi.
"Ah, nó kia rồi" (Makoto)
Tôi thấy nó đang nằm tại một phần của quả đồi.
Một cái khối to bự màu xanh sẽ khiến người ta phải ngước nhìn, giống kiểu bức tượng tạc Phật tổ-sama ở Nara vậy.
Kể cả khi cụp cánh lại, kích cỡ của nó vẫn như thế kia.
To vật vã.
Càng đến gần, tôi càng nhận ra cái tảng thịt đó chính là một con chim đang thu cánh lại.
Nó được gọi là vị vua của loài chim ở Asora.
Không phải chim ưng hay đại bàng. Có vẻ nó thuộc một loài tên là Roc.
Chủng này còn hiếm gặp hơn cả sói, tôi có cảm giác nó là một sinh vật thần thoại. Sự tồn tại của nó vừa hư vừa ảo, đến nỗi làm tôi nghĩ loài sói thật ấn tượng.
Bởi vì bạn biết không? Bề ngoài của nó chẳng khác gì mamono đâu.
"Chúa Tể đấy à? Lâu rồi không gặp"
"Cũng được một thời gian rồi đấy nhỉ. Xin đừng gọi tôi bằng cái biệt danh đó nữa" (Makoto)
Nó gọi tôi là "Chúa tể" đấy.
Nhưng tôi thì lại không thích cho lắm.
Nếu được gọi là Ông chủ-san hoặc mấy thứ tương tự thì chắc sẽ dễ nghe hơn.
"Tôi rất bất ngờ vì ngài đã lặn lội cả quãng đường xa đến đây. Tôi thấy nhân dực tộc và ngài đang hợp tác khá tốt, nhưng còn chuyện gì khác sao?"
Nó tự biên tự diễn luôn rồi.
"Cũng có vài thứ. Tôi muốn đưa ra một yêu cầu liên quan đến một loài mới sinh sống tại đây" (Makoto) "À, có phải là về vụ một loạt các chủng tộc đang tranh cãi ở cái hồ đó không?"
"Không, ý tôi là việc khác. Về chuyện vùng biển, nếu có loài chim đủ khả năng ra đó sống, ông cứ thoải mái cho phép họ là được" (Makoto)
"Hoh~ Vậy ra cái hồ đó gọi là biển à. Nó đúng là rất lớn. Cảm nhận của tôi chỉ ra rằng nơi đó xuất hiện đa dạng nhiều chủng loài"
"Ngươi đoán không sai. Hiện giờ, chúng ta đang phải thực hiện một công đoạn kiểm tra trước khi cấp phép cho họ đến định cư. Toàn bộ sẽ sống ở biển hoặc những khu vực gần biển, ta sẽ đảm bảo họ không đụng chạm tới những sinh vật sống trên trời" (Makoto)
Hình như con chim Roc này đã bay ra biển xem thử rồi.
Thật khó để tưởng tượng rằng Roc và loài sói có khả năng cảm nhận được một thứ đang diễn ra tại một chỗ xa tít tắp như thế. "Tôi sẽ thông báo lại với những loài khác"
"Cảm ơn. Việc hôm nay ta muốn nhờ ngươi là về một tộc thuộc chủng tiên, họ gọi là Al-Elemera" (Makoto)
"...Tôi chưa từng nghe về cái tên này. Nhưng nếu chúng sống trên trời thì tôi sẽ bảo kê cho bọn chúng"
"À không, ta nghĩ loài này gần với côn trùng hơn, họ thích sống trong các vùng rừng núi hoặc sông suối. Thật ra ta cũng chưa rõ chi tiết về khía cạnh này" (Makoto)
"... Vậy thì tôi chỉ cần bảo họ không được ăn thịt chúng hả?"
"Ngươi hiểu nhanh đấy. Mặc dù có cánh và biết bay, họ lại quá nhỏ bé. Ta sẽ yên tâm hơn nếu họ không bị săn lùng nữa" (Makoto)
"Được rồi. Nếu chúng là người quen của Chúa tể, tôi sẽ khuyên họ không nên ăn thịt chúng"
"Mong ngươi thứ lỗi cho ta vì đã làm phiền lúc ngươi đang nghỉ ngơi. Gặp lại sau" (Makoto) "Nếu có việc thì cứ nói ra. Tôikhông phiền đâu"
"Vâng, ta sẽ ghi nhớ" (Makoto)
"Gửi lời chào của tôi tới các cư dân mới của Chúa tể nhé"
Sau vụ này, các Al-Elemera sẽ tạm thời không gặp nguy hiểm nữa.
Còn bây giờ, tôi sẽ đi kiểm tra nốt tình hình ngoài biển rồi quay về trông nom cửa hàng.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Hể~ Tộc Lorelei hiện đang bắt tay xây dựng thị trấn cảng cạnh bờ biển này.
Dựa vào các tài liệu, trước đây họ sống ở những rặng san hô, nhưng chả biết là do Sari gợi ý hay chính họ mong muốn một môi trường tốt hơn, tất cả đang dựng nên thị trấn mới.
Bãi biển trải dài, và theo tôi thấy, những con sóng luôn êm ả.
Thế này có khác nào một khu resort đâu.
Nơi này khá là tốt đấy, tôi nghĩ vậy.
"Waka-sama"
À, Sari kia rồi.
"Cô đang hết sức vì công việc nhỉ" (Makoto)
"Chính Waka-sama đã tin tưởng giao nó cho em mà" (Sari) "Hiện tại cô đang giữ chức giám sát viên cho tộc Lorelei phải không?" (Makoto)
"Vâng ạ. Em có cảm giác mọi thứ sẽ diễn biến như bình thường, cuộc thử nghiệm sẽ kết thúc mà không vấp phải vấn đề gì" (Sari)
"Thế thì tốt quá rồi, không phải sao? Nhưng còn tộc Lorelei, sau một thời gian sống thử ở đây, liệu họ có muốn ở lại không?" (Makoto)
Đây là phần khiến tôi chú ý.
"Tất nhiên ạ. Họ cũng đang dần hình thành những mối quan hệ với các tộc còn lại, mọi việc tiến triển khá là thuận lợi" (Sari)
"Với những tộc khác luôn? Nghe được đấy chứ. Cô có thể nói chi tiết hơn không?" (Makoto)
Tôi bỗng dưng nghe thấy tiếng *dadada* của một thứ đang chạy với tốc độ cao.
Tôi liền quay mặt về phía âm thanh đó.
Anh bạn "người cá hồi" đang chạy khắp nơi.
Phóng đi cứ như vận động viên điền kinh ấy.
Hình như nó đang cầm một cái hộp mỏng trên tay, nhưng tôi không biết trong đấy có gì.
"Việc tương tác với tộc Hải Vương cũng rất thuận lợi" (Sari)
"À, ra vậy" (Makoto)
Tôi biết rằng cá hồi bơi rất nhanh dưới nước, nhưng thế kia thì chắc trên cạn cũng không khác là bao.
Họ không dùng vây nữa, cái họ dùng là đôi chân mà tôi chả biết mọc từ đâu ra.
Ah, nó cứ thế nhảy xuống biển luôn kìa.
Khả năng di chuyển kinh hoàng, cả trên cạn lẫn dưới nước, thật không thể xem thường.
"Cái tên gọi đó không hề quá đối với họ. Tính cả anh cá hồi hikyaku-san vừa mới chạy ra đây nữa. Ngoài ra, cái sức khỏe phi thường của Cua Hoàng Đế-san cũng đủ sức đập vỡ những tảng đá lớn và thay đổi dòng chảy đấy. Họ đều thuộc cùng một loài. Đến bây giờ mà em chỉ vừa mới biết về họ thôi. Thế giới này đúng là rộng lớn" (Sari) Anh cá hồi hikyaku-san và sức khỏe phi thường của Cua Hoàng Đế-san ư?
Những sứ giả của nước Nhật thời cổ đại.
Tôi có thể hiểu rằng sứ giả là những cá nhân mạnh mẽ.
...
Có cái beep ấy!
Thứ nhất, thật kì quặc khi một con cá hồi trông như đủ khả năng tham gia vào một cuộc thi điền kinh lại thuộc cùng loài với một con Cua Hoàng Đế trông giống cua.
Quá là lạ luôn ấy chứ.
Đúng không nhỉ?
"Tôi không nghĩ câu "thế giới này thật rộng lớn" là đủ để giải thích chuyện đó đâu" (Makoto)
"Dường như họ đang cùng chung sống với nhiều loài khác, không chỉ có mỗi Lorelei. Theo dự đoán của em, bọn họ sẽ trở thành một chủng tộc chủ chốt nơi vùng biển này" (Sari)
Sari đánh giá họ bằng sự tôn trọng.
Tôi không rõ rốt cuộc cô ấy thực sự trong sáng hay bị lạc lối nữa.
Trong trường hợp của tôi, nói sao nhỉ ... tộc Hải Vương làm tôi chú ý theo một nghĩa khác cơ. Việc họ có thể hòa đồng với mọi người khá là tốt, đúng hơn là bí ẩn.
Tôi không định đến thăm Sari hôm nay, nhưng dù sao tôi cũng đã thấy được tình trạng của cô ấy.
Tôi sẽ rất vui nếu Sari tìm được cho mình một lối sống phù hợp tại Asora này.
Trong rừng, trên núi, dưới biển, đâu cũng được hết.
Tóm lại, đây là buổi du ngoạn vòng quanh Asora của tôi, gϊếŧ thời gian bằng cách này cũng không tệ đâu.
Tôi trở về ngôi nhà thân thuộc để chuẩn bị cho chuyến đi tới Rotsgard, và trong lúc làm điều đó, tôi thấy thật sảng khoái.