Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 216: Một Ngày Dài Dường Như Bất Tận Tại Limia




Mẹ nó cái app lẫn trang web chán wa... Lỗi tùm lum ko tài nào đăng được... Ae thông cảm...

Chương 207: Một Ngày Dài Dường Như Bất Tận Tại Limia

Hồ Meiris với các vùng lân cận xung quanh là một địa điểm đặc biệt nằm dưới sự giám sát thuộc Vương quốc Limia.

Trong mắt người dân, đó là một thắng cảnh, nhưng thực tế cũng tựa Gritonia; nơi tượng trưng cho giao ước giữa gia đình hoàng tộc và một con rồng.

Khác hẳn với Đế quốc, bản giao ước này từ lâu đã chìm vào quên lãng trong kí ức của người dân Limia, và giờ chỉ còn gia đình hoàng tộc hay một số quý tộc có thẩm quyền mới biết chi tiết.

Hiện nay, hồ Meiris không còn được biết đến như một nơi chốn dung thân của 1 Long thượng đẳng, thay vào đó nó được xem như một khu huấn luyện rất nguy hiểm tại vương quốc Limia này.
Misumi Makoto cùng Otonashi Hibiki đang cưỡi ngựa băng qua lối vào tại cổng phía Đông, họ rảo bước trên con đường vô số người đã từng đi lại.

Trước đó, các lính gác cổng phía Đông bỗng nhận ra anh hùng đang sắp sửa đi qua, họ tỏ ra cực kì lo ngại. Sau khi giải thích toàn bộ tình hình ở Meiris và giới thiệu bản thân, họ quỳ gối chào chúng tôi.

"Tại Nhật Bản, cưỡi ngựa được xem là một bộ môn chuyên biệt, nhưng ở đây, ta có thể học hỏi rất tự nhiên" (Hibiki)

"Phải, em cũng nghĩ vậy" (Makoto)

"Thế cậu đã thử phi hết tốc lực bao nhiêu lần rồi?" (Hibiki)

"Hm, chỉ trong một khoảng cách ngắn thôi, nhưng em đã thử tầm 3 lần. Hình như Senpai khá quen với việc này thì phải. Chị thường cưỡi ngựa sao? Hay là chị đã có kinh nghiệm từ lúc ở Nhật Bản?" (Makoto)

"Đúng vậy, tôi đã từng thử nhiều lần ở Nhật. Nhưng vì mới chỉ biết những thứ cơ bản, thành ra khá là khó để làm quen với việc thay đổi góc nhìn. Mặc dù đều là phương tiện đi lại, nó vẫn đòi hỏi những kĩ thuật khác nhau" (Hibiki)
Xung quanh hồ Meiris bao gồm một khu rừng, một cánh đồng, vài ba quả đồi; tất cả gộp lại thành một khu vườn quốc gia bát ngát.

Dù là đánh bại hay trở thành bữa ăn cho bọn mamono, bạn sẽ hoàn toàn phải chịu trách nhiệm.

Hai người họ đang rảo bước bên trong một khu rừng lân cận thủ đô, giữa một biển rừng cây cối. Họ vừa đi vừa trò chuyện.

Cả hai đã chạm trán lũ mamono một vài lần, nhưng Hibiki nhanh chóng chém đôi chúng bằng thanh kiếm của cô.

Còn Makoto thì chỉ theo sau.

"Nhân tiện, Makoto, tôi chưa bao giờ nghe nói rằng có người sinh sống ở đây. Cái mà cậu cần giao là gì thế?" (Hibiki)

"Thật xin lỗi chị, nhưng đó là bí mật, em không thể trả lời được. Nếu người nhận đồng ý, em sẽ cho chị xem" (Makoto)

"Tệ quá nhỉ. Tôi muốn biết cũng là do tò mò thôi, có lẽ tôi nên hỏi họ thì hơn" (Hibiki)
Hibiki rất thích thú với vật thể Makoto đem theo, nhưng cô dễ dàng bỏ cuộc.

Nếu cô dùng mọi cách để biết nó là cái gì, chắc chắn bầu không khí giữa hai người sẽ trở nên nặng nề, và điều đó cũng chẳng đem lại ích lợi gì cả.

"Senpai mạnh thật đấy. Có vẻ em sẽ không cần phải làm gì khác nữa. Nếu em nhớ chính xác, hồi ở Nhật, chị từng là một kiếm sư cấp quốc gia" (Makoto)

Makoto vẫn còn nhớ khi trước Hibiki là một bậc thầy kendo và gật đầu.

Từng có một lần, Makoto đến xem trận đấu của cô, do là vào khung giờ chỉ định, câu lạc bộ bắn cung đã đóng cửa.

Khi đó, thứ Makoto nhìn thấy trong đường kiếm của Hibiki không chỉ có mỗi kendo mà còn xuất hiện bóng dáng của một kĩ thuật dùng kiếm cổ xưa. Nhưng Makoto không hề đụng chạm đến điểm này.

"Dù sao vai trò của tôi cũng là bảo vệ cậu. Nếu biết không thể làm một mình, tôi sẽ đem theo các đồng đội trong nhóm. Ở nơi này, mình tôi là quá đủ rồi, vậy nên sẽ chỉ có hai chúng ta đi cùng nhau. Thật ra tôi không chắc cậu có cần vệ sĩ hay không, đến cả những người như Tomoe-san và Mio-san còn phải tuân lệnh cậu cơ mà" (Hibiki)
Như cô vừa nói, Hibiki không đảm nhiệm vai trò của một vệ sĩ.

Mục đích chính của cô là tạo dựng mối quan hệ với Makoto, đồng thời cũng theo dõi cậu ta.

"Không đâu, em mừng vì Senpai cũng có mặt ở Limia. Nếu chỉ có mỗi Mio với Lime, em không nghĩ người dân ở đất nước này có thể tin tưởng mình. Kể cả khi sở hữu sức mạnh ... nó không đồng nghĩa với việc nhận được lòng tin của họ" (Makoto)

Makoto trả lời một cách thành thật.

Nếu sức mạnh là thứ duy nhất cần thiết, nhiều người hơn sẽ tin tưởng Makoto.

Thực tế, Makoto - Raidou của Kuzunoha - vẫn bị coi là sự tồn tại mờ nhạt, chủ yếu là do cách hành động của cậu, nhưng theo một nghĩa nào đó, Makoto đã cảm thấy "những giới hạn nếu chỉ sở hữu sức mạnh đơn thuần".

Để đi đến kết luận đó, trường hợp của bạn phải thật đặc biệt, và ngay cả khi đã nhận ra điều này, kinh nghiệm mà bản thân có thể gặt hái lại là vấn đề khác hoàn toàn.
Ít nhất, Makoto bây giờ vẫn chưa thực sự nắm bắt được giá trị sức mạnh của bản thân.

"... Sức mạnh là... nền tảng của mọi thứ. Khi đã có được nó tới một mức độ nhất định, lòng tin sẽ tự động đi theo cậu" (Hibiki)

"Vậy sao?" (Makoto)

Hibiki đã bù đắp cho sự thiếu hụt khoảng cách tấn công bằng kiếm kĩ và phép thuật.

Ngọn giáo lửa chị ấy ném đi xuyên qua con quái thú đang lao đến chúng tôi, và giờ nó đã bị phân rã.

Cành cây rung lắc là tín hiệu đầu tiên cho thấy đòn tấn công chuẩn bị khai triển.

Bằng vài câu niệm chú ngắn ngủi, chị ấy đã tạo ra một phép thuật tương đối uy lực. Điểm này đã giúp tôi nhận ra khả năng của một anh hùng.

Nếu đám người ở Học viện Rotsgard làm được như vậy, họ sẽ có được lợi thế rất lớn.

Nó cũng không phải thứ độc đáo gì, nhưng kĩ thuật của chị ấy đã được mài giũa qua tài năng và khổ luyện.
Cách chị ấy đánh bại đối thủ trước cả khi chúng kịp hành động sẽ làm người ta phải trầm trồ thán phục.

Hibiki dành ra vài giây bày tỏ ý kiến với lời nói của Makoto, cô liếc nhìn cậu ta.

Ngọn giáo lửa ngắn phóng ngay trước mắt, kiếm kĩ của Hibiki; Makoto dùng những lời khen dành cho chúng thay cho sự kinh ngạc và tiếp tục theo sau cô.

"Với một cá nhân, một tổ chức, hoặc thậm chí cả một xã hội; sau cùng, mọi người cốt cũng chỉ vì muốn ganh đua xem ai sẽ có được nhiều "sức mạnh" hơn. Không phải quá nếu nói rằng mọi thứ đều lệ thuộc vào cái nền tảng đó" (Hibiki)

(Vậy là cậu ta đã dự đoán được khả năng của mình. Mà đằng nào mình cũng đã thể hiện trạng thái nghiêm túc trước mặt Lime, cho nên việc này không thể tránh khỏi) (Hibiki)

"Kể cả là với năng lực thể chất và sức mạnh chiến đấu sao? Chúng ta đều biết rằng trong thế giới này, sức mạnh cá nhân hoàn toàn đủ sức áp đảo cả một đội quân" (Makoto)
'Điều này chỉ áp dụng cho thế giới song song, còn ở Nhật Bản thì mọi thứ không hoạt động như vậy, phải chứ?', ánh mắt của Makoto như đang muốn nói lên suy nghĩ đó.

Chính ánh nhìn này đã tình cờ làm tiêu tan một số phỏng đoán của Hibiki về Makoto, nhưng đồng thời cũng củng cố những giả thuyết vốn có.

Không hề biểu cảm ra bên ngoài, cô tiếp lời.

"Cậu biết không, ngay cả nơi này cũng giống với Nhật Bản. Ta gọi là 'sức mạnh', nhưng nó lại bao gồm hai thứ: năng lực thể chất và hiểu biết. Sự đồng thuận cậu tự mình gây dựng, và cả những thứ cậu gặt hái được; chúng sẽ quyết định tầm ảnh hưởng của cậu trong xã hội" (Hibiki)

"..."

"Con người là một loài động vật luôn thể hiện khía cạnh nổi bật của mình khi tụ hợp lại thành bầy. Chẳng hạn như: bạn bè, đồng đội, các chỉ huy; nếu những loại người đó tăng lên, họ hoàn toàn có thể bổ sung sức mạnh của mình cho kẻ khác. Dù có tồn tại dưới dạng cá nhân hay một nhóm, sức mạnh vẫn là sức mạnh" (Hibiki)
"...Em có cảm giác... lời Senpai nói khác xa so với quan điểm của em" (Makoto)

"Không, chúng giống hệt nhau đấy. Có điều đồng minh của chúng ta thì ngược lại thôi. Tôi nghĩ dù sức mạnh có như thế nào, nó vẫn sẽ được thể hiện qua những con số. Nhưng cậu không hề nghĩ theo cách đó. Mọi chuyện chỉ có vậy" (Hibiki)

"Những con số... Đúng là em chưa dành nhiều thời gian suy nghĩ theo hướng đó. Theo quan điểm của em, biến đổi sức mạnh và kiến thức thành số liệu là việc làm không có cơ sở" (Makoto)

Makoto đưa ra một ý kiến mang tính quyết định.

Nhưng vẻ mặt của cậu không cho thấy sự phản đối, dường như trong đầu Makoto đang nảy ra thêm nhiều câu hỏi khác nhau, còn Hibiki đã nhận ra điều đó và gật đầu.

Cô đang cố gắng bày tỏ những suy nghĩ nằm sâu trong lòng mình với Makoto.

"Dù cho có sức mạnh, ta vẫn không thể có được lòng tin", dùng những lời đó làm bàn đạp, giữa hai người đã xảy ra một cuộc tranh luận.
Thực ra Makoto chưa để ý nhiều đến nó, nhưng Hibiki không quan tâm và tiếp tục cuộc trò chuyện.

Mục tiêu của cô là hoàn thành những gì mình muốn khi có cơ hội ở một mình cùng Makoto.

"Tùy vào từng trường hợp, ra sẽ phải nhân lên gấp đôi hoặc giảm đi một nửa, nhưng dù là bằng cách nào thì nó vẫn sẽ đem lại ý nghĩa nhất định. Ví dụ, tôi và Tomoki-kun thường bị đem ra làm đối tượng so sánh, nhưng chỉ xét riêng về khía cạnh anh hùng, cả hai đã thấy điểm khác với người kia. Điểm mạnh và điểm yếu gần như không thể thay đổi. Do đó, tập trung thành một nhóm nhiều người là điều quan trọng, nhưng tập hợp những cá nhân với khả năng riêng biệt cũng vậy" (Hibiki)

"Senpai và Tomoki sao?" (Makoto)

"Đúng. Theo cách phân tích của cậu, Makoto-kun... hmph, cậu nghĩ thế nào?" (Hibiki)

Giữa lúc nói chuyện, cô đánh bật thứ gì đó nhìn giống phi tiêu, rút ngắn khoảng cách rồi đoạt mạng vài con mamono bằng lưỡi gươm của mình.
Khi trở lại, cô tiếp tục câu hỏi mình đang nói dở.

Makoto tin chắc rằng Hibiki không hề cảm thấy chút áp lực nào khi đi qua cổng phía Đông, địa điểm có mức rủi ro cao ngất ngưởng.

"Tomoki thuộc kiểu thích đánh chủ động. Các trang bị sẽ hỗ trợ cậu ta, cộng thêm những kĩ thuật tấn công mạnh mẽ, cậu ta thừa sức đánh bại kẻ thù trước khi chúng có cơ hội phản công. Nhiều khả năng đó chính là quân bài số 1 của Tomoki. Ngoài ra, không thể bỏ qua cái năng lực Quyến rũ đó, nhưng nếu gặp phải đối thủ quá tầm, nó cũng không thể phát huy tác dụng" (Makoto)

"Nếu xét theo một nghĩa khác, Quyến rũ là khả năng mạnh nhất của Tomoki. Nhờ có nó, không một ai ở Đế quốc đủ sức lên tiếng phản đối cậu ta. Có thể khá đơn giản, nhưng chiến thuật của cậu ta là đè bẹp kẻ thù bằng hỏa lực, và với Quyến rũ, cậu ta sẽ dễ dàng biến những kẻ chống đối thành đồng đội. Hai thứ này có thể làm được rất nhiều điều" (Hibiki)
"Ah, ý chị là sức mạnh của Tomoki cũng bao gồm cả chúng nữa sao? Những khả năng của cậu ta sẽ nghiền nát mọi sự phản kháng trước cả khi nó xảy ra" (Makoto)

"Ừ, dù muốn nghe thêm về Tomoki, nhưng bây giờ, thứ tôi quan tâm hơn là Makoto-kun nghĩ thế nào về mình. Cậu có thể nói thêm về tôi không?" (Hibiki)

"Senpai... à, em hiểu rồi. Vậy ra đó là nguyên nhân làm em nghĩ như thế. Đúng thật rất ấn tượng..." (Makoto)

"Makoto-kun?" (Hibiki)

Hibiki cứ nghĩ mình sắp sửa được lắng nghe những đánh giá về bản thân cô, nhưng sau khi thấy Makoto hành xử như thể vừa nhận ra điều gì, cô làm một vẻ mặt khó hiểu.

"À, cho em xin lỗi. Hibiki-senpai có thể chiến đấu ở cả hai thể thức là vật lí và ma pháp. Dù rằng ma lực là điểm yếu của chị, nó vẫn thể hiện được sự đa dạng trong nhiều tình huống. Nếu xuất hiện một lỗ hổng trong đội hình, chị hoàn toàn đủ sức bù đắp cho những đòn tầm xa và sự thiếu thốn hỏa lực, cộng thêm cả tốc độ phản ứng nhanh nhạy, em nghĩ về cơ bản thì không hề tồn tại khuyết điểm" (Makoto)
"..."

"So với Tomoki, hỏa lực của chị có phần kém hơn, nhưng ở các khía cạnh còn lại, chị sẽ không thua. Ah, nhiều khi em cũng nghĩ chuyên môn của chị không phải chiến đấu" (Makoto)

"Hể~ " (Hibiki)

"Hồi còn ở Nhật Bản em cũng nghĩ thế này, Senpai luôn chủ động tìm kiếm cơ hội tạo dựng mối quan hệ với những người làm được cái chị không thể. Em nghĩ điều đó thật tuyệt vời. Ngay cả khi gặp phải khó khăn và cả sự phản đối từ đối phương, chị rất giỏi khoản làm bạn với họ. Chẳng hạn như những cuộc trò chuyện làm em không thể tin chúng ta cùng tuổi với nhau, hơn nữa, chị cũng quen với những bài phát biểu" (Makoto)

"Thật ra không phải cái gì tôi cũng làm được đâu. Tôi luôn nhờ người khác giúp đỡ những thứ mình chưa hiểu, không phải đó là cách suy nghĩ tự nhiên sao?" (Hibiki)
"Dù là một người có thể tự mình làm rất nhiều việc, chị vẫn nghĩ được như vậy. Nó không hề tự nhiên chút nào. Nghe được những quan điểm của Senpai lúc nãy, em nghĩ đó chính là sức mạnh số 1 của chị" (Makoto)

"Cậu nói như thể vừa khen, vừa chê tôi ấy. Những lời đó khá mập mờ" (Hibiki)

"Em đang khen chị mà. Bất kể một người có giỏi ở lĩnh vực nào, Senpai vẫn sẽ nhìn ra tiềm năng của họ. Đặc biệt là với những cá nhân bình thường không có khả năng hay tài cán nào quá nổi trội, chị biết họ sẽ đủ sức tạo nên những điều lớn lao khi đoàn kết lại và tương trợ lẫn nhau. Cái góc nhìn đó, hay đúng hơn là cái cách nghĩ đó là thứ làm nên con người của Senpai, là sức mạnh của chị" (Makoto)

Ai cũng đều có kế hoạch cho riêng mình.

Mặc dù vậy, những người xung quanh Hibiki đã hợp tác với cô, và trên hết, họ vẫn sẽ theo đuổi mục tiêu của họ.
Trong mắt của Makoto, người chỉ quan sát từ đằng xa, đó là cách cậu nghĩ về Hibiki và những thứ xoay quanh cô.

Có thể hoàn thành mọi việc, đối tốt với mọi người.

Makoto nhận định Hibiki là một cá nhân phi thường, một thiên tài.

Sau khi lắng nghe quan điểm của Hibiki, suy nghĩ đó đã có chút thay đổi, nhưng ấn tượng của Makoto về Hibiki không hề trở nên xấu đi.

Nếu sống cùng với Hibiki, chắc chắn sẽ có lúc cậu nhận ra những phần ích kỉ, xấu xa trong cô, nhưng sự tương tác giữa hai người không đủ để đi đến mức đó.

Phát huy mặt tốt của mọi người.

Đây chính xác là tài năng của Hibiki, Makoto đã thực sự nghĩ như vậy với sự ngưỡng mộ trong lòng.

"Cảm ơn, nghe được vậy làm tôi vui lắm" (Hibiki)

(... Như mình nghĩ, cậu ta không phải một tên ngốc. Dù bị giới hạn, cậu ta ít nhiều biết cách đánh giá người khác, và cậu ta là loại người sẽ giữ kín vài thứ trong nội tâm. Mình có nghe nói vài ba điều tệ hại về cậu ta, nhưng... chẳng lẽ... cậu ta đến giờ vẫn chưa tìm được cách hành xử sao cho đúng với vị trí của mình ư? Kuzunoha là một thương đoàn đột nhiên gây được sự chú ý và đang trên đà phát triển, trường hợp này rất có khả năng. Rằng cậu ta là tâm điểm bàn luận, chưa kể nó còn đang ngày một lan rộng, điều này có nghĩa cậu ta thật sự ẩn giấu tiềm năng. Nhưng nếu khả năng của cậu ta và thương đoàn không tương xứng... Hồi ở Nhật, theo trí nhớ của mình, cậu ta thuộc tuýp người chỉ giỏi đúng một thứ. Điểm số hay thể chất đều ở mức tầm trung, và chỉ khi ở trong câu lạc bộ, tài năng của cậu ta mới được bộc phát. Có hơi tiếc vì mình chỉ nhớ được đến thế) (Hibiki)
"Ahaha, Lime kể lại với em là chị đã phải tham gia vào một trận chiến hơi khó khăn ở Lorel, nhưng dù sao lúc đó chị cũng không đem theo những cá nhân cần thiết trong nhóm. Nếu là Senpai, em biết chị sẽ có biện pháp phòng ngừa những trường hợp hy hữu" (Makoto)

Nhận được lời cảm ơn thật lòng, Makoto tỏ vẻ xấu hổ đôi chút.

Nếu đây mà là Nhật Bản, tình huống này sẽ không bao giờ xảy ra.

"Một đòn tấn công tầm xa hoàn hảo sao. Nói thế này có hơi buồn, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cái biện pháp cậu vừa nhắc đến. Dù sao thì công cuộc xây dựng thành phố đang là vấn đề cần được quan tâm. Tôi và đồng đội đã thử nghiệm một số thứ, nhưng chúng tôi chưa lần nào thành công cả" (Hibiki)

(Nhưng mình tin chắc cậu ta đã phải làm quen với vài ba lĩnh vực khi đặt chân đến thế giới này. Điều kiện kinh doanh của cái thương đoàn đó, và còn cách thức phân loại về kiểu cửa hàng - tới đâu thì tới - do cậu ta sở hữu. Những loại dược liệu không ai đủ sức cạnh tranh về hiệu quả và giá thành. Vận chuyển hàng hóa từ tận sâu trong vùng đất hoang là cả một vấn đề, nhưng họ luôn đảm bảo được nguồn cung nguyên vật liệu. Với cái tốc độ luân chuyển hàng hóa như vậy, không ngoa khi nói rằng họ đã vượt qua nước Nhật hiện đại. Họ thậm chí còn sở hữu các trang thiết bị của người lùn, thứ hân tộc luôn muốn có. Tomoe-san, Mio-san và Lime mạnh đến mức làm cho đám lính đánh thuê chạy mất dép. Tất cả những thứ trên không hề liên quan đến cung thuật. Nói trắng ra, mọi hành động của cậu ta cho đến giờ đều thể hiện là một thương nhân mới nổi, mới đầu mình còn không thể tin được... Vậy mà...) (Hibiki)
"Nói đến các đòn tầm xa, phép thuật chính là công cụ hiệu quả nhất. Nếu là phép cá nhân, chú phép là lựa chọn hàng đầu, nhưng đổi lại, phần chuẩn bị rất rối rắm, vì vậy không khó để đối phương tìm ra cách ngăn chặn" (Makoto)

"Nó nên là một sức mạnh dễ sử dụng thì hơn. Đối với khả năng của chú phép, nó sẽ đủ dùng, nhưng về thời gian thích ứng, nó lại quá yếu. Hiệu quả, phạm vi, độ chính xác. Quá trình tái thiết khiến tôi ăn ngủ không yên, cùng với đó là sự thiếu sót kinh nghiệm của bản thân. Đến cả Rotsgard, một nơi bị tàn phá gần như đồng thời, vẫn có thể tái thiết lại nhanh chóng, tôi cảm giác rằng có lẽ mình đã phải làm được nhiều hơn thế" (Hibiki)

(Và trên hết, cái mùi Nhật Bản đọng lại trên người cậu ta đậm đến mức làm mình thấy khó hiểu. Cũng đã gần 2 năm kể từ khi chúng ta tới thế giới này. Đến cả một đứa thích harem như Tomoki còn thay đổi rất nhiều so với hồi ở Nhật. Đến cả bản thân mình cũng muốn nhớ lại quá khứ và trở lại con người khi xưa. Dù thật khó tin, nhưng trạng thái bình thường của cậu ta vẫn mang dáng dấp của người Nhật. Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ? Đáng lẽ cậu ta không thể trốn tránh thực tại được nữa bởi sự ảnh hưởng của thế giới này. Cậu ta đã áp dụng phong cách sống thế nào để mà thành ra như vậy chứ?) (Hibiki)
"Trong Thương đoàn Kuzunoha có một số người chuyên về tấn công tầm xa, nhưng không phải lúc nào em cũng có thể cho chị mượn các nhân viên quan trọng bên mình được. Xin lỗi chị" (Makoto)

"... Vậy còn người đã bắn một đòn khủng khϊếp tại Lorel... cũng là một trong số họ ư? Thứ đó được khai hỏa với khoảng cách điên rồ, và sức công phá y hệt một quả bom vậy. Về độ chính xác, nó giống một loại vũ khí đã được tối ưu hóa" (Hibiki)

(Mình đã nảy ra ý nghĩ này sau khi sắp xếp lượng thông tin sẵn có về bản thân và Tomoki, mình đã cố gắng tìm ra điểm chung của cả hai. Nhưng liệu cách làm này có thể áp dụng với Makoto-kun không? Chắc chắn vẻ ngoài không quyết định người được triệu hồi. Thứ cần thiết là tài năng trên mức bình thường và một điểm đặc biệt, nhưng nếu vậy, cậu trai này cũng có điểm chung với mình sao? Không. Điểm chung của Makoto-kun, Tomoki và mình là gì? Có lẽ mình nên kiểm tra lại những khía cạnh khác biệt trong số các điểm chung giữa mình và Tomoki. Ưu tiên hàng đầu sẽ là mối liên kết của cậu ta với thế giới trước, nhưng... mình có cảm giác Makoto-kun rất khác với hai người còn lại" (Hibiki)
"À, cái đó hả? Nó lạ lắm sao?" (Makoto)

"Không hề. Nó quá phi thường. Nếu có ai định gây chiến với Thương đoàn Kuzunoha, rất có thể quy mô sẽ không còn nằm ở mức thủ đô nữa, gần như toàn bộ làng mạc, thị trấn sẽ bị phá hủy. Chỉ nghĩ về nó cũng đã khiến tôi nổi da gà rồi" (Hibiki)

(Nữ thần đã nói rõ rằng chúng ta không có cơ hội quay về nữa. Cả Tomoki và mình đều chấp nhận thực tế này và còn mong muốn nó xảy ra, do vậy mình không quá mặn mà với thế giới cũ. Tất nhiên đôi lúc mình cũng thấy nhớ các món ăn Nhật Bản và cuộc sống bình yên, thứ luôn mang một giá trị nhất định. Nhưng tất cả cũng chỉ có vậy. Thế giới này đã cho mình nhiều hơn thế. Có lẽ Tomoki cũng cảm thấy điều đó. Nhìn vào thực tế, tên đó có thể sai khiến dàn harem của mình làm bất cứ việc gì, kể cả vậy, nếu có ngày cậu ta nói muốn quay về Nhật Bản, với tư cách của một người phụ nữ, mình bắt buộc phải thủ tiêu cậu ta trước khi gϊếŧ Quỷ Vương. Ngoài ra, xuất hiện một số tin đồn chưa xác thực về việc một số quý tộc của Đế quốc đã sinh con cho Tomoki. Và đúng là hiện tại, có một số cô gái đã mang thai rồi) (Hibiki)
"Ahahaha..." (Makoto)

"Liệu người đó có phải một cá nhân tôi biết không? Tomoe-san, hay là Mio-san chăng?" (Hibiki)

(Tạm gác lại chuyện đó, điều tiếp theo khiến mình đau đầu là vụ này đây. Xét đến các đặc điểm vốn có của anh hùng, mình có thể hiểu được, nhưng chả biết hai người đó có 'giống như thế' hay không) (Hibiki)

"Thật ra thì, các già lùn đã chế tạo thành công một thứ vũ khí mạnh mẽ, và với nó, em...uhm... em đã bắn một phát. Uhm, em không phá hủy cả thị trấn một cách vô ích đâu, vì vậy em mong chị hiểu rằng chúng em sẽ không bao giờ nhắc đến nó trong các cuộc thương lượng với Thương đoàn" (Makoto)

Sau khi nhấn mạnh rằng đó là chế tác của người lùn, Makoto thú nhận.

"?!!"

(Khoan đã, cậu ta vừa nói CÁI GÌ CƠ?) (Hibiki)

"Em không nghĩ nó lại mạnh đến vậy đâu~, ahahaha" (Makoto)
Trong trường hợp của Makoto, việc cậu ta khai hỏa một đòn tấn công ở cấp độ đó là chuyện không mấy ngạc nhiên, nhưng cậu ta hiểu lời nói của Hibiki theo cách phần lớn mọi người sẽ làm.

"Makoto-kun... bắn một đòn như thế ư?!" (Hibiki)

"À thì, vâng" (Makoto)

"... Cậu làm nó một mình thôi sao?" (Hibiki)

"...Vâng" (Makoto)

Hibiki hỏi và Makoto chỉ gật đầu.

"..."

"Senpai?" (Makoto)

"Thế thì Makoto-kun chính là một chuyên gia tấn công diện rộng rồi. Tôi ngạc nhiên lắm đó" (Hibiki)

(Kế hoạch mình lập nên nhằm đối phó với cậu ta... hơn một nửa vừa tan thành mây khói. Tệ quá. Nếu là vậy, mình cần phải hỏi thêm trước khi quá muộn) (Hibiki)

"Dù sao cung thuật cũng là bộ môn sở trường của em. Kể cả là ở đây, em vẫn đang tiếp tục dựa vào nó" (Makoto)

"Này, Makoto-kun, tôi nghĩ không ai có thể đạt được sức mạnh như thế theo những cách thông thường, nhưng tôi hỏi cậu vài thứ được không?" (Hibiki)
Kể từ khi đến thế giới này, Makoto chưa lần nào phải đối mặt với những khó khăn trong lúc tập luyện.

Cái thời thực sự vất vả là khi còn nhỏ, cơ thể cậu không đáp ứng được khả năng thể chất của một người bình thường, và đó lại là một câu chuyện khác kể về Makoto lúc còn ở Nhật Bản.

"Nếu em trả lời được" (Makoto)

Makoto trả lời Hibiki bằng câu cửa miệng của thương nhân cậu học được từ trước.

"Makoto-kun, cậu đã từng gϊếŧ hân tộc, bán nhân hay quỷ nhân nào chưa?" (Hibiki)

"Em không hiểu sao chị lại chia bán nhân và quỷ nhân ra làm hai loài khác nhau, nhưng đúng là em đã từng làm vậy. Dù chỉ một chút thôi, em cũng đã trải nghiệm cảm giác đứng trên chiến trường" (Makoto)

Makoto dễ dàng trả lời câu hỏi đó.

"Với Makoto-kun, bán nhân hay quỷ nhân cũng đều như nhau nhỉ. Nhưng tôi hiểu, cậu đã nhúng chàm" (Hibiki)
"Bị đánh đập dã man; bị đổ oan cho tội gϊếŧ người; bị tấn công; thế giới này đầy rẫy nguy hiểm" (Makoto)

(Loài quỷ và bán nhân đều thuộc cùng một tộc sao? Hiếm khi nào quan điểm này lại xuất hiện trong lực lượng của hân tộc. Thậm chí cả mình cũng từng nghĩ như cậu ta, cho đến gần đây. Với trường hợp này, trong mắt cậu ta, cuộc chiến hiện tại với quỷ tộc chính là một bước tiến lớn cho lực lượng đàn áp. Xem ra rắc rối rồi đây. Chưa kể, cậu ta còn dễ dàng thú nhận tội gϊếŧ người. Nếu Makoto đã học qua đạo đức ở Nhật Bản, không, nếu đó là người được giáo dục tại một quốc gia phát triển, chắc chắn họ sẽ phản đối một việc phi nhân tính là lấy mạng người khác. Đó không phải một thứ nửa vời. Rất nhiều binh lính từng lựa chọn cách tự sát do không thể tiêu diệt kẻ thù trên chiến trường; mình đã đọc một số tài liệu nói về chuyện này. Có khả năng cướp đi mạng sống, theo một nghĩa khác, vượt qua ranh giới đó, bản thân nó đã là một điều đặc biệt. Khi tìm hiểu thêm, mình đã biết được rằng, trong quá khứ, quân đội hay huấn luyện binh sĩ đến sức cùng lực kiệt nhằm tránh khỏi điều đó. Nhưng mình, Tomoki và cậu ta; cả 3 đều đã chinh phục nó và sống sót cho đến tận bây giờ. Liệu đây có phải sự tình cờ?) (Hibiki)
"Đó là sự thật. Tôi cũng đã lấy mạng rất nhiều quỷ, bán nhân, và ... cả hân tộc nữa" (Hibiki)

"Còn với em, động lực để ra tay là khi những người quen của mình bị hân tộc gϊếŧ hại" (Makoto)

(Một thời gian sau khi đánh mất Naval, mình thực sự không biết phải làm gì. Ngay cả khi đối phương là kẻ thù, hành động lấy đi mạng sống vẫn quá căng thẳng. Đặc biệt là với những người có trái tim mềm yếu. Giờ mình đã quen với việc này, nhưng Makoto-kun thì nghĩ thế nào? Theo lời của Tomoki, mình biết Tomoki chỉ đang tỏ vẻ cứng cỏi thôi. Với cái đà này, rồi cậu ta cũng sẽ lại dấn thân vào con đường tội lỗi. Dù sao Tomoki cũng đã lấy được sức mạnh từ cái không gian kì lạ đó trước mình) (Hibiki)

"... Không, ban đầu em nghĩ mình đã trở thành một tên sát nhân, và em đã phải suy nghĩ rất nhiều. Sau chuyện đó, em đã tiếp tục lấy đi nhiều sinh mạng, nhưng chỉ ở những nơi người ta đã chuẩn bị trước tinh thần. Còn lại chủ yếu là trong vùng đất hoang, nơi kẻ mạnh sẽ là kẻ sống sót" (Makoto)
Nhớ lại vùng đất hoang trông rất giống các thảo nguyên, Makoto gượng cười.

Nhưng Hibiki lại mở to mắt khi nghe thấy vế sau.

"Đã chuẩn bị trước là sao cơ?" (Hibiki)

Vẻ mặt của cô đã trở lại bình thường, nhưng chất giọng lại có phần lung lay.

(Cái gì thế này...? Một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng mình...) (Hibiki)

"Nếu chị đã được vũ trang và ra trận, điều đó có nghĩa chị đã sẵn sàng gϊếŧ chóc và mất mạng ở đó, đúng chứ? Hơn nữa, cho dù không phải trên chiến trường, nếu đã từng gϊếŧ người, họ không có quyền phàn nàn nếu chính họ là kẻ mất mạng. Điều này cũng áp dụng với em và Senpai, sẽ chẳng ai biết được lòng hận thù sẽ đến bao giờ và khi nào đâu. Em hiểu não mình không đủ sức dự đoán chúng, do đó em đã từ bỏ" (Makoto)

"N-Nếu là vậy, những người đã quyết định chiến đấu và lấy mạng kẻ khác đó, ý Makoto-kun muốn nói rằng.. cậu sẽ... không ngần ngại gϊếŧ một người như thế sao?" (Hibiki)
"Chỉ khi thật sự cần thiết thôi. Người ta không gϊếŧ chóc chỉ vì họ muốn làm đâu, chị hiểu không?" (Makoto)

"... Nếu đó là thực tế, kẻ đó sẽ không khác nào một tên sát nhân gϊếŧ chóc vì thú vui của bản thân hắn" (Hibiki)

(Makoto-kun... cậu ta cứ trả lời một cách thờ ơ như thể đó là chuyện hiển nhiên. Thái độ của cậu ta bình thản đến bất thường. Chuyện này tệ thật rồi... quá tệ, quá tệ, quá là tệ luôn! Cậu ta giờ đã nằm trong danh sách những người mình cho là nguy hiểm, không, còn hơn thế nữa. Mình không rõ là tại sao, nhưng cậu ta vẫn duy trì thứ cảm giác về Nhật Bản trong tiềm thức, chắc vẫn còn cách đối phó với cậu ta. Cậu trai này... cậu ta coi nhẹ mạng sống đến mức nào vậy?) (Hibiki)

"Sát nhân hàng loạt là thứ không đùa được đâu" (Makoto)

"Mạng sống là thứ rất quan trọng. Bởi vì ai cũng chỉ có một cái mà thôi, không gì quan trọng bằng hoặc thay thế được nó cả" (Hibiki)
"Đúng, mọi người đều sở hữu một sinh mạng. Bất chấp điều đó, tại sao ngoài kia vẫn tồn tại những người muốn cướp nó đi hoặc lợi dụng nó để được lợi cho mình? Còn những người lính làm điều đó cũng chỉ vì họ phải bảo vệ những thứ quan trọng, và ngay cả vậy, họ luôn sống từng phút giây trong cuộc đời sao cho thật trọn vẹn" (Makoto)

Khung cảnh một hồ nước yên bình và nên thơ dần dần hiện ra trước mắt qua những hàng cây. Không phải sai nếu bạn gọi đây là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Nhưng trong tâm trí Hibiki, cô không hơi đâu mà tận hưởng điều đó.

Sâu trong tâm trí, cô đang tính toán mình nên làm gì với Makoto, và suy nghĩ để xem liệu Makoto có phải người cô nên trò chuyện về chủ đề đã sắp xếp hay không.

Những thứ đó quay vòng vòng trong đầu cô.

Makoto nhận ra hình bóng hồ nước và chỉ về hướng đó như để nhắc nhở Hibiki. Phản ứng của cô không cho thấy nhiều khí thế so với vài giây trước.
(Một thứ vốn có trong mỗi người, lợi dụng nó để được lợi cho bản thân ư? Có thể hiểu ý cậu ta là "bạn chỉ có một cho nên bạn phải biết trân trọng nó", nhưng hình như cậu ta chỉ ước lượng nó tương đương một đồng xu. Quá nhỏ bé. Cậu ta quá coi nhẹ mạng sống. Cho dù Makoto-kun có lấy đi hàng nghìn, hàng triệu sinh mạng, chỉ cần nơi đó là chiến trường, cậu ta sẽ luôn nghĩ rằng đối phương đã chấp nhận cái chết của mình. Không, không chỉ có vậy. Nếu mình đoán đúng, trường hợp tệ nhất sẽ là cậu trai này vừa mới tự thú nhận mình là thủ phạm của một vụ gϊếŧ người hàng loạt. Có khả năng cậu ta nói ra điều này với cái phương hướng suy nghĩ như thế rồi.

Mình không rõ tại sao giữa hai người lại tồn tại khoảng cách lớn đến thế về năng lực chiến đấu, nhưng ngay bây giờ, việc quan trọng hơn là tìm cách thiết lập một vật kìm hãm, bằng không mọi thứ sẽ trở nên quá sức nguy cấp... Làm gì đây... Mình nên làm gì đây? Quả không sai, chúng ta lên kế hoạch tới đây khi vẫn còn quá sớm. Nếu mình nghe Chiya-chan kể lại sự tình từ trước, có thể mình sẽ lập ra một kế hoạch chi tiết hơn. Nhưng nếu vậy, Mio-san và Lime sẽ hành động một cách bí mật, còn Makoto-kun sẽ đến đây một mình. Khả năng mình mất đi cơ hội đi cùng cậu ta là quá cao.
!!

Phải rồi, nguyên nhân khiến Mio-san thể hiện thái độ hợp tác đến mức kì lạ là bởi... cô ấy muốn mình hiểu được sức mạnh của Makoto-kun và sự nguy hiểm của cậu ta. Qua đó, mình cũng sẽ nhận ra hậu quả khi ngáng đường Makoto-kun và Thương đoàn Kuzunoha, cho dù có là một cường quốc đi chăng nữa.

Về cơ bản, họ hoàn toàn có thể sử dụng thứ vũ khí tầm xa đó để phá hủy hàng loạt các thị trấn, và vì sở hữu nguồn tiếp tế luôn sẵn có, họ sẽ đè bẹp quân đội bằng những con quái vật mạnh bằng cả nghìn người. Chỉ với dự đoán của mình về tiềm năng chiến đấu của họ, thậm chí cả Limia cũng sẽ phải thất thủ. Mình bị giáng một đòn đau quá...) (Hibiki)

"Nhìn từ góc độ này, em có thể trông đợi vào hồ Meiris rồi. Khi đã xong việc, liệu em có thể dành ra chút thời gian không? Em muốn khám phá xung quanh một lát" (Makoto)
"... Được mà" (Hibiki)

"Nghĩ lại một hồi, cô bé Nữ tu sĩ đó, Chiya-san, phải không nhỉ? Em ấy có ổn không vậy? Em hay tin cô bé đã bị ngất do sốc, từ đó đến giờ em vẫn chưa biết được tình hình ra làm sao" (Makoto)

"... Có phải là vì... em ấy trông thấy cậu nên mới ngất không?" (Hibiki)

"Uh, đúng là do em sao? Nhưng đâu là lí do để cô bé bị như vậy? Em thật sự không hiểu" (Makoto)

"Cái đó... là do tôi. Không phải cậu đã nhận được báo cáo từ Lime về năng lực của Nữ tu sĩ ư? Dù sao tôi thấy cậu cũng có biết về vụ đám mây tím" (Hibiki)

"Năng lực của Nữ tu sĩ?" (Makoto)

Makoto nghiêng đầu khó hiểu trước lời nói của Hibiki.

Liên quan đến đôi mắt của Chiya, Lime đã báo cáo lại với Tomoe, và Tomoe đề ra vài biện pháp đối phó cùng Mio và Shiki.

Có điều họ chưa đi đến quyết định nào cả, và đến phút cuối, Mio không hề sử dụng một biện pháp nào khi đối mặt với Nữ tu sĩ.
Makoto hoàn toàn không biết tí gì về chuyện này.

Makoto từng nói với các tùy tùng rằng chỉ báo cáo lại những thứ cần thiết, nhưng họ chưa nói với cậu tất cả.

Bởi ngay cả khi biết được, não Makoto cũng không thể xử lí hết đống thông tin đó.

Đọc và nghe báo cáo, hai thứ này đã chiếm nguyên một ngày trời rồi.

Còn về chuyện đôi mắt của Nữ tu sĩ, họ định sẽ nói cho Makoto trước khi đến Limia, nhưng rồi họ đã để nó trôi đi.

Họ đã đi đến kết luận là để mọi việc cho Mio -siêu tự tin- lo liệu.

"Chiya-chan có thể nhìn thấu nhân dạng của đối tượng, đúng hơn là bản chất thật của họ. Nói cách khác, em ấy đang sở hữu đôi mắt của quỷ với khả năng nhìn ra khía cạnh ẩn giấu của con người" (Hibiki)

"Giống kiểu một loại tâm nhãn ấy hả?" (Makoto)

"Chắc thế. Chỉ có em ấy mới dùng được nó, và em ấy đã học được cách sử dụng nó theo ý muốn, thế là chúng tôi trở lại Limia. Hôm trước, tôi có bảo em ấy dùng đôi mắt đó để nhìn Mio-san và Makoto-kun" (Hibiki)
"... Thế có nghĩa là em ấy bị sốc khi nhìn Mio, còn lúc nhìn sang em thì ngất xỉu ư?" (Makoto)

"Đúng đấy. Nhưng tôi vẫn chưa biết rốt cuộc em ấy đã nhìn ra cái gì. Tôi đã làm một việc tồi tệ với Chiya" (Hibiki)

(Cơn ớn lạnh và cảm giác tồi tệ của mình ngày càng lớn dần, có lẽ Chiya-chan đã chứng kiến thứ gì đó rất mãnh liệt. Nhưng khi nhìn mình, dường như người mình đã tỏa sáng trong mắt em ấy. Thứ điềm gở mình cảm thấy ở Makoto-kun, nó sẽ như thế nào với Chiya-chan chứ? Cô nhóc đã có nhiều trải nghiệm, đến một mức sẽ không ngất đi trong hầu hết mọi trường hợp) (Hibiki)

"Thông tin chị vừa nói làm em chán nản hơn chút đấy" (Makoto)

(Tâm nhãn. Mình không thể nói rằng nó có hại được, đó là lí do Tomoe và những người khác đã không báo lại cho mình sao? Dù sao nạn nhân cũng là của phía họ) (Makoto)
Không hề tỏ ra quá ngạc nhiên vì chưa biết đến đôi mắt của Nữ tu sĩ, Makoto chỉ đơn giản là chấp nhận sự thật.

"Tính cách thật sự và nhân dạng? Chẳng phải sẽ tiện hơn nếu chúng được kiểm tra ư?", cậu ta đang nghĩ như vậy.

"Khi cô bé tỉnh lại, tôi sẽ hỏi thử hình ảnh về cậu, và nếu cậu muốn biết, tôi sẽ nói cho mà nghe. Có thể cậu sẽ biết được những khía cạnh khác về bản thân đấy" (Hibiki)

"Được sao? Em thật sự hứng thú với chuyện đó" (Makoto)

"Nhưng cũng còn tùy vào Chiya-chan có cho phép cậu gặp mặt hay không. Sẽ rất đau đầu nếu em ấy lại bất tỉnh thêm lần nữa" (Hibiki)

(Che đậy hoặc lừa dối đều là những nước cờ không nên dùng. Dù không hẳn là bất khả thi, cậu ta là người mình không muốn trở thành kẻ thù. Ngay cả vậy, mình vẫn chưa hết sợ khi nghĩ đến việc có cậu ta làm đồng minh. Cô lập là phương án tốt nhất. Phải tạo ra một môi trường mà trong đó, không một ai được phép lợi dụng cậu ta...) (Hibiki)
"Cô bé đã la toáng 'kyaaa' lên mà" (Makoto)

"Trong mắt tôi, trông cậu chỉ như một nam giới bình thường. Tôi có thể đồng cảm với vẻ ngoài đó của cậu, chắc hẳn cậu đã gặp nhiều khó khăn ở thế giới này" (Hibiki)

(Đầu tiên, thứ không thể thiếu là phải giữ được cậu ta trong tầm tay, và ở một khoảng cách đủ để quan sát. Sau đó, mình cần phải biết cậu ta trân trọng cái gì, điều cậu ta muốn bảo vệ; mình phải nắm bắt được điểm yếu của cậu ta. Cuộc chiến với quỷ tộc vẫn đang diễn ra, và kể cả khi đến thời hậu chiến tranh, rất dễ để nhận ra Tomoki sẽ tập trung toàn bộ lực lượng. Hiện giờ, chỉ riêng việc tái thiết thành phố đã làm chúng ta quá bận bịu rồi, lại còn phải dọn dẹp đống bừa bộn ngổn ngang khắp nơi, đấy là còn chưa kể đến thứ ngoài sức tưởng tượng mình vừa đối đầu. Cậu ta chẳng khác nào một quả bom hủy diệt cả thế giới trong mấy bộ phim viễn tưởng rẻ tiền. Nếu muốn vượt qua những chuyện này, mình phải hành động ngay. Sống ở thế giới này đúng thật không uổng tí nào. Có khi Nữ thần chính là vị thần của Thử thách cũng nên) (Hibiki)
"Khó khăn... em gặp phải nhiều lắm" (Makoto)

"Về chuyện đó, tôi muốn dành chút thời gian lắng nghe sau khi chúng ta đã xong việc" (Hibiki)

Trong khoảnh khắc, tầm nhìn trước mắt họ trở nên rõ ràng, mặt hồ phản chiếu ánh nắng vàng, nó đơn giản là một khung cảnh đẹp đẽ.

Trên con đường Hibiki và Makoto băng qua, ta có thể nhìn thấy vô số xác chết nằm la liệt, nhưng cảnh tượng lung linh như đang xóa bỏ cái hiện thực khốc liệt đó đã trải dài trước hai người.

Càng trò chuyện với Makoto, đánh giá và ấn tượng của Hibiki về cậu càng thay đổi một cách sâu sắc.

Khi đến nơi, cô nghĩ đến thời điểm Nữ tu sĩ Chiya tỉnh dậy, và đó là một ý nghĩ sẽ trở thành hiện thực.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Mặt khác, cùng lúc đó, Nữ tu sĩ đã tỉnh lại.

Cô vẫn nằm yên trên giường, mắt mở ra, miệng không nói một câu nào cả.
Cô thở ra vài tiếng nhè nhẹ.

(Mio-san chính là con nhện. Hắc Đại Nạn. Mình không thể tin được, nhưng đó là sự thật. Người đó nhìn giống hệt con nhện khổng lồ hồi trước. Không, có vài điểm khác biệt. Thứ nhất là đôi mắt, trong quá khứ, mình chỉ thấy ngọn lửa bản năng rực cháy, nhưng giờ, chúng lại cực kì yên lặng. Thứ hai là... một cái vòng cổ) (Chiya)

Chiya đang bận suy nghĩ.

Về thứ cô thấy ở Thương đoàn Kuzunoha khi họ tới Limia.

Người đầu tiên xuất hiện là Lime, anh ta không hề thay đổi.

Cảnh tượng gần giống một bức tranh sơn dầu, nổi bật lên là một cái cây lớn.

Nó luôn giúp cô bình tĩnh. Trong số các hình ảnh Chiya từng thấy qua, đây vẫn là một trong những cái đẹp nhất.

Người thứ hai bước ra là cô gái tóc đen, Mio. Khoảnh khắc Chiya quay sang cũng là lúc cô suýt hét toáng lên.
Một con nhện đen to bự chui ra từ trong cỗ xe.

Nó không hề tìm cách lao đến cô mà chỉ mỉm cười với Chiya.

Chiya lấy một tay che miệng, cô bằng cách nào đó đã giữ được giọng mình không phát ra, gắng gượng hết sức để giữ được vẻ bình tĩnh.

Và rồi, cô nhận ra một điều.

Đôi mắt khác hẳn với khi trước, chúng là đôi mắt sở hữu trí tuệ, và cái vòng cổ.

Một sợi dây xích gắn với cái vòng.

Đôi khi con nhện sẽ làm cử chỉ âu yếm trong lúc chạm nhẹ vào sợi xích và cái vòng cổ.

Dường như nó không hề ghét hai vật này.

Sợi xích kéo dài đến tận bên trong cỗ xe ngựa.

Đại diện Thương đoàn Kuzunoha, Raidou.

Cuối cùng, tâm điểm của sự chú ý đã bước ra.

Mới đầu, Chiya nhìn Raidou bằng mắt thường.

Với một hân tộc mà nói, đó là vẻ ngoài xấu xí hiếm gặp, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chiya không thể nhận định lượng ma lực của cậu ta, vậy nên so với Mio và Lime, rõ ràng Raidou yếu hơn hẳn.

Nghe nói người đó là một thương nhân, và cũng không có vẻ gì là một người kì lạ, Chiya cảm thấy như vậy.

Và rồi, cô bắt đầu dùng Tâm Nhãn.

(Tay anh ta cầm một sợi xích. Chính là thứ đang nối với con nhện) (Chiya)

Trong mắt cô lúc đó, xuất hiện hình bóng một hân tộc với màu trắng như lòng trắng một quả trứng.
chapter content


Dáng người nó cũng thấp thôi, trông như cái bóng của chính Raidou.

Cho đến lúc này, Chiya đã thấy một số người giống vậy.

Ngoài ra, nhiều người nhìn như kiểu họ được làm từ bùn, một số khác nhuốm màu của kim loại.

Những trường hợp đó đều riêng biệt, vì vậy Chiya đoán rằng đó là hình ảnh chung của những người được liên kết với một thứ gì đó.

Điểm chung duy nhất là chúng đều mang hình dáng của hân tộc và không sở hữu đặc điểm nào.

Cô đã thấy một số người với chân tay dài ngoằng, nhưng nó còn tùy vào người đó là ai, và bản thân Chiya không thực sự hiểu được ý nghĩa của nó.

Chính sự thiếu kinh nghiệm đã làm cô giậm chân tại chỗ, không thể khác được.

Quay trở lại với hình ảnh của Raidou, tay trái cậu ta cầm một cây cung lớn, phải nói là đẹp không tì vết.
Còn tay phải giữ 3 sợi xích.

Một sợi liên kết với con nhện, hai sợi còn lại kéo dài ra khoảng không xa xăm.

(Những sợi xích đó tượng trưng cho quyền kiểm soát hoặc sự phục tùng. Cây cung là vũ khí của anh ta. Nhưng nó quá đẹp, và anh ta giữ nó một cách trân quý, vậy thì cõ lẽ nó chưa ám chỉ tất cả) (Chiya)

Ban đầu, Chiya bình tĩnh quan sát hình ảnh của Raidou.

Những sợi xích, cây cung, màu trắng; cô có thể đoán được ý nghĩa của chúng là gì.

Cho đến khi cô nhận ra một thứ.

Cô nhớ rằng hình như nó nằm quanh cổ cậu ta.

Chỉ riêng việc tìm kiếm kí ức đó đã làm cơ thể Chiya run rẩy.

Nhưng Chiya vẫn nhắm mắt lại lần nữa, và rồi cô mở chúng ra như đã chuẩn bị sẵn sàng. Sự rùng mình đã dứt, cô đối mặt với phần kí ức đó.

Cô không hề muốn lặp lại thất bại lần trước.

(Phải rồi, nếu mình không lầm, nó nằm ở cổ anh ta. Chỉ duy nhất chỗ đó, bề mặt đã bị nứt vỡ, và phần trung tâm tối đen như mực. Mình đã nghĩ nó là một thứ hợp chất nhỏ bé, nhưng lại không phải. Chính xác là một cái hố sâu) (Chiya)
Lúc này đây, Chiya thử căng mắt ra và nhìn sâu hơn vào vùng tối đó.

Và rồi, cô nhìn thấy một thứ.
chapter content



(Thứ gì đấy đã xuất hiện. Có không nhỉ? Ở đâu nhỉ? Mình không rõ nữa. Nhưng đôi mắt đó, chúng đang nhìn mình, đầu mình bỗng dưng tràn ngập những hình ảnh chết chóc. Như thể mình đã bị gϊếŧ vô số lần vậy. Dù chỉ là linh cảm, nhưng mình nghĩ nó không phải một sinh vật sống. Nó đáng lẽ không thể có mắt mới phải. Từ trong người anh ta, nó nhìn ra ngoài với vẻ hứng thú mãnh liệt) (Chiya)
Chiya, người từng nhìn vào đôi mắt đó, thứ theo dõi cô từ bên trong vùng nứt vỡ, nỗi sợ bao trùm lấy cơ thể cô, và theo cảm tính, cô hét toáng lên.

Ngay cả khi cô hét, nó vẫn sẽ không biến mất, chẳng giải quyết được việc gì cả.

Mặc dù đã biết rõ, Chiya cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài la hét.

Khi sự bấn loạn và nỗi sợ hãi lấp đầy tâm trí, ai cũng sẽ bị như vậy, Chiya nhớ lại cách cư xử nhục nhã của bản thân.

Từ khi sinh ra đến giờ, cô chưa từng trải nghiệm một thứ như thế.

Chiya biết mình không có đủ sự tự tin giữ được bình tĩnh nếu gặp Raidou và Mio lần nữa.

(Một người có thứ như vậy lẩn trốn bên trong, anh ta có thể kiểm soát con nhện đen đó. Sairitz từng nói anh ta cũng là một Nhà Thông Thái như Onee-chan, vì thế cô ấy muốn anh ta tới thăm Lorel, nhưng không thể được, câu trả lời của mình là không. Hơn nữa, mình vẫn chưa biết hai sợi xích còn lại nối với cái gì) (Chiya)
Quỷ tộc và Quỷ Vương là kẻ thù mà Chiya vẫn có khả năng hiểu được.

Cùng với đó là cuộc chiến giữa các bán nhân và mamono với hân tộc.

Bây giờ, lần đầu tiên trong đời, Chiya không thể hiểu được cơ sở của một thứ gì đó, cô bị bao trùm bởi một sự khó chịu đang khiến cô bất lực tại chỗ.

Nguyên nhân hiển nhiên là Raidou rồi.

(Thương đoàn Kuzunoha là cái gì vậy chứ? Chắc chắn nó không phải một cửa hàng bình thường...) (Chiya)

Dù tâm trí biết rằng mình phải báo cáo lại tất cả những thứ vừa rồi, Chiya vẫn chưa thể rời khỏi chiếc giường.

Chỉ có một điều đã thay đổi, ấn tượng của cô về Raidou, người thậm chí còn chưa nói lời nào với Chiya, giờ đây đã trở thành thứ tồi tệ nhất.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Hm... Senpai, đằng này" (Makoto)

"Makoto-kun, đây là lần đầu tiên cậu đến đây đúng không?" (Hibiki)
"Vâng" (Makoto)

"Thế sao cậu lại biết là nó ở đây? Cậu có mang theo tấm bản đồ nào đâu?" (Hibiki)

"Đó là vì người ta đã nói cho em vị trí của hướng dẫn viên ở cái hồ này" (Makoto)

"Hmph~ Ra vậy" (Hibiki)

Makoto và Hibiki đang dạo quanh bờ hồ.

Makoto không hề do dự mà cứ đi tiếp, trong khi Hibiki thì đang hỏi nguyên nhân.

Phân nửa câu trả lời của Makoto đều là bịa đặt.

Đúng là cậu biết sẽ có người hướng dẫn tại Meiris, nhưng thật ra Makoto đang dùng [Sakai] để xác định vị trí của người đó.

Hiện giờ cậu không dùng đến giáp ma lực, thứ duy nhất được kích hoạt là [Sakai] nhằm thám thính khu vực xung quanh.

(Nghĩ đến nơi chúng ta sẽ đến, tốt nhất là không nên kích hoạt Materia Prima. Cái tên đó viết tắt sẽ là MP, tương đồng với Magic Point (mana). Viết ngược lại sẽ thành PM. Có lẽ Root không biết cách đặt tên sao cho hợp nhỉ. Mà mình cũng không thể nói gì hơn) (Makoto)
Makoto đang hoàn toàn ở chế độ ngắm nghía.

Còn phía Hibiki đang khá là căng.

Cô đang bận suy nghĩ các biện pháp đối phó với Makoto, nhưng nếu chỉ có vậy, nó sẽ vẫn nằm trong vùng chấp nhận được.

Hibiki không thể giữ được vẻ không quan tâm như bình thường nữa, bởi cô phải cẩn trọng nếu một thứ gì đó ở hồ Meiris chạm trán với Makoto.

Hibiki biết nơi đây thuộc phần lãnh thổ của một long thượng đẳng với tên gọi: "Thủy Phách".

Do từng có kinh nghiệm đối đầu với Lancer, kiến thức của cô về long thượng đẳng nhiều hơn hầu hết mọi người.

Cô chưa gặp trực tiếp một con lần nào, nhưng con rồng đó còn có hẳn một tín ngưỡng riêng.

Hibiki hiểu rằng nó không phải thứ sinh vật được phép động chạm một cách tùy tiện.

(Mình chưa gặp Thủy Phách bao giờ, nhưng chắc chắn nó là con rồng đang duy trì quyền kiểm soát hồ Meiris và toàn bộ khu vực xung quanh. Lí do nó được tôn thờ hơn chủ yếu là vì lòng biết ơn đối với những phước lành nó ban phát, chứ không phải sức mạnh của nó. Bọn mamono không chui ra từ khu rừng quanh hồ, chúng cũng không cố gia tăng số lượng trong đàn. Không thể sai được, sự bất thường này liên quan trực tiếp đến con rồng. Thực tế, nguồn nước trong hồ là nhân tố quan trọng giúp phủ xanh môi trường. Thợ săn rất hay tới đây và săn bắn ở vòng ngoài khu rừng, và tại các nhánh sông bắt nguồn từ cái hồ, nhiều thị trấn đã được xây dựng. Nói cách khác, Thủy Phách là sinh vật có thể sống cộng sinh với hân tộc. Nếu vậy, chúng ta nên tránh khỏi mọi ẩu đả không cần thiết. Mình tuyệt đối không thể để nó chết dưới tay Makoto-kun) (Hibiki)
Với Hibiki mà nói, Makoto đã trở thành một cá nhân đủ sức đánh bại các long thượng đẳng.

Không, hiện tại cậu ta đã vượt xa Thủy Phách rồi.

Đó là một trong những khả năng được Hibiki cân nhắc nhằm nắm bắt tiểu sử của Makoto.

Ngay bây giờ, hình tượng Makoto trong mắt Hibiki có thể miêu tả thế này: một sự tồn tại nguy hiểm ghi rõ dòng "cấm động vào" trên người, xung quanh toàn là đầu lâu với xương xẩu.

"À, kia rồi" (Makoto)

"Eh?" (Hibiki)

Nghe thấy thế, Hibiki quay mặt về phía Makoto chỉ tay.

Ở phía xa xa, cô nhận ra một thứ.

"Là người đó, hướng dẫn viên của chúng ta. Để cho chắc, em sẽ hỏi liệu có thể cho Senpai đi cùng mình hay không" (Makoto)

"Này, Makoto-kun. Xin lỗi vì phải nói một điều hiển nhiên thế này, nhưng ở cái hồ có một người là tù trưởng thì phải, giống kiểu một vị thủy thần hay đại loại vậy" (Hibiki)
"Thủy thần à. Cách so sánh rất thú vị. Nó cũng khá hợp với loài rồng" (Makoto)

"... Cậu đã biết có thứ gì đấy ở hồ Meiris rồi phải không?" (Hibiki)

"Thứ gì đấy... à thì cũng có. Em biết những kiến thức phổ thông về nơi mình sẽ đến. Nơi đây chính là lãnh thổ của long thượng đẳng Thủy Phách, đúng chứ?" (Makoto)

"... Đó không phải thứ đã được công bố cho dư luận đâu. Người ta chỉ nghĩ nó như một truyền thuyết trong các ngôi làng gần đây và các thị trấn nằm ở thung lũng" (Hibiki)

Hibiki nghe được thông tin này từ chính gia đình hoàng tộc, việc nghe kể nó chỉ là truyền thuyết là thứ xảy ra sau đó.

Nhưng cái cách Makoto tự tin nói rằng ở hồ Meiris này tồn tại một long thượng đẳng đang làm Hibiki lo ngại.

"Người đưa ra yêu cầu đã kể cho em nghe" (Makoto)

"Nhân tiện, liệu cậu có thể nói cho tôi người đó tên là gì không? Tôi là người Nhật và cũng là một anh hùng, và còn là người cộng tác với Vương quốc Limia. Tôi không thể cho phép cậu gây rắc rối cho một long thượng đẳng được" (Hibiki)
"... Về người đưa ra yêu cầu, em sẽ hỏi anh ta vào một ngày khác. Dù sao công việc cũng là công việc, em không thể nói ra điều mình không chắc chắn. Nhưng việc này sẽ không ảnh hưởng đến Thủy Phách đâu, chị không cần phải lo" (Makoto)

"Được rồi. Tôi sẽ tin cậu vậy, Makoto-kun" (Hibiki)

(Ít nhất cậu ta cũng có ý thức trách nhiệm về việc mình đang làm. Uhm, nhưng chẳng phải người Makoto-kun chỉ tay... là một con mamono sao? Nếu đã vậy, chắc đây không phải yêu cầu từ Mạo Hiểm Hội. Cậu ta định đưa cái gì và cho ai vậy nhỉ?) (Hibiki)

Khi cô vẫn đang đoán mò, hai người họ đã đến nơi, trước mặt họ là một mamono chứ không phải hân tộc.

Hibiki biết ngay đó là một mamono mạnh mẽ, và nó đang tiếp cận họ mà không hề tỏ ra dữ dằn.

Một anh hùng như cô, người đã chiến đấu với vô số loài mamono, đây là kiểu phản ứng không mấy vui vẻ.
"Xin chào. Bạn đã nhận được thông báo về tôi rồi chứ? Tôi là người giao hàng, tên là Raidou" (Makoto)

Con mamomo đó gật đầu.

(Nó hiểu được ngôn ngữ sao? Phải chăng đây là năng lực của Makoto-kun?) (Hibiki)

Với Hibiki, lời lẽ của Makoto vẫn là tiếng Nhật.

Nhưng thứ tiếng đó không thể dùng với mamono.

Thế mà có vẻ con mamono vẫn hiểu được Makoto, vì vậy nên Hibiki mới đoán rằng đó là một khả năng của cậu.

"Vâng, đúng thế. Tôi có mang theo đây. Còn một chuyện nữa, anh hùng Hibiki của Vương quốc Limia cũng muốn đi cùng. Liệu có được không vậy?" (Makoto)

"..."

(Cậu ta đang trò chuyện phải không nhỉ? Trong mắt mình, trông nó như một cục nhầy đang run rẩy có hình dáng của hân tộc. Thông tâm thuật sao? Nhưng Makoto-kun vẫn ăn nói bình thường) (Hibiki)

"Cảm ơn nhiều lắm. Eh, ngay bây giờ ư? Tôi hiểu rồi" (Makoto)
Trong lúc Hibiki đang bận suy nghĩ một số thứ, cuộc trò chuyện giữa họ dường như đã kết thúc. Makoto nói lời cảm ơn, và hình như nó đã yêu cầu thứ gì, cậu lấy cái túi đeo trên vai và mở nó ra.

Ở bên trong là một quả trứng to bự.

Hibiki đã nghĩ nó là một vật thể hình cầu, nhưng thực tế lại vượt quá sức tưởng tượng của cô.

"... Makoto-kun, cái gì thế? Tôi nhìn thế nào cũng biết nó là một quả trứng" (Hibiki)

Nếu Hibiki chỉ hỏi không thôi, câu trả lời cô nhận được sẽ là "nó là một quả trứng", vì thế cô đã chêm vào vế sau và chờ đợi lời giải thích rõ ràng hơn.

Nó là một quả trứng khá to.

Hibiki chưa từng thấy nó bao giờ.

"Hiếm khi nào ta được nhìn thấy nó đúng không? Đây là một quả trứng rồng" (Makoto)

"RỒNG?!!" (Hibiki)

Giọng cô bỗng vang lớn lên.

Hồ Meiris nằm trong địa phận của một long thượng đẳng.
Và ở một nơi như vậy, họ đang bàn tán về một quả trứng rồng.

Nếu xử lí không đúng cách, vấn đề này có thể trở nên rất phức tạp. Hibiki đang hết sức hoang mang.

"Vâng, quả trứng của con rồng Thủy Phách đấy. Em đang giúp nó trở về nhà" (Makoto)

"Thủy P-Phách?!" (Hibiki)

"Senpai? Quả không sai, chị ngạc nhiên đến thế sao?" (Makoto)

Hibiki thốt lên những từ ngữ khó hiểu mà không bận tâm đến con mắt của người khác, cô hiếm khi nào lại bị như vậy.

Còn Makoto thì đang nói năng vui vẻ như thể vừa nghe một câu truyện cười.

Với Hibiki, giờ không phải lúc đứng một chỗ kinh ngạc nữa.

Nếu Hibiki thật sự muốn thả lỏng hoặc kể chuyện cười để giải trí, biểu hiện của cô sẽ không như bây giờ mà phải bình thản hơn nhiều.

"Sao cậu lại có trong tay một thứ như vậy khi đáng nhẽ cậu phải ở Rotsgard?" (Hibiki)
Cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, Hibiki tiếp lời.

"Cái đó, uhm... rất nhiều chuyện đã xảy ra" (Makoto)

"... Cậu vừa mới bảo tôi đó là quả trứng của Thủy Phách. Thế thì đây chính là con nó, đúng không? Chả nhẽ lại có đứa nào ngu ngốc đến mức lấy trộm trứng của long thượng đẳng ư?!" (Hibiki)

"Eh, à. Đúng là em đã nói thế, nhưng ý em không phải vậy đâu. Đây chính là Thủy Phách. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà" (Makoto)

"Thủy Phách ư?! Khoan đã nào, Makoto-kun, đây không phải vấn đề có thể tóm tắt bằng câu "nhiều chuyện đã xảy ra" được. Nó là con rồng sinh sống trong lãnh thổ Limia. Có nghĩa tôi không hẳn là không liên quan đâu đấy" (Hibiki)

"Chuyện đó... nếu chưa hỏi người dân ở đây, em cũng chưa biết gì nhiều. Ế? Đợi đã?" (Makoto)

Hibiki muốn một lời giải thích có căn cứ.
Makoto đang tìm cách nói cho cô hiểu được, nhưng cậu quay sang nhìn con nhầy kia.

Trước mặt họ, con nhầy đã biến đổi một phần cơ thể thành hình một cái búa.

Hình như nó làm vậy sau khi trò chuyện xong với Makoto, nhưng bản thân cậu hình như vẫn chưa hiểu nó đang định làm gì.

Và rồi, con nhầy vung mạnh cái búa.

Phần cơ thể biến dạng của nó đập *bộp* một phát vào quả trứng như thể đó là điều hiển nhiên.

Ngay lập tức, trên vỏ quả trứng xuất hiện một vết nứt rõ to.

Thật ra, điều ngạc nhiên ở đây là nó chưa bị vỡ hoàn toàn.

"Vẫn không sao kìa. Độ cứng khó tin thật"

"Khoa-"

Makoto và Hibiki chứng kiến cảnh đó mà không nói được câu nào.
chapter content


Con nhầy chỉ thực hiện đúng một hành động như vậy, nó lùi sang bên cạnh quả trứng.

Xung quanh bỗng trở nên im lặng, và trong khoảnh khắc đó, ta có thể nghe thấy tiếng thứ gì đang va đập vào nhau.

Hibiki nhận ra âm thanh đó xuất phát từ bên trong quả trứng.

"Đùa tôi sao? Nó sẽ nở ngay bây giờ ư?" (Hibiki)

"À, vậy thì cái vừa rồi là để hỗ trợ cho quá trình tách vỏ đây mà" (Makoto)

Trong hoàn cảnh hiện tại, cả Makoto lẫn Hibiki đều phản ứng kinh ngạc như nhau.

Họ chăm chú quan sát cảnh tượng đó.

Cuối cùng, khi phần trung tâm của cái vỏ nứt toác ra, nó liền nâng lên một chút.

Từ bên trong thò ra một cái đầu giống một chú gà con mới sinh.

Khác ở chỗ đó là đầu của một con rồng.

(Chuyện quái gì đã xảy ra để khiến cho quả trứng của long thượng đẳng nở một cách đột ngột thế này? Trông Makoto-kun không ngạc nhiên cho lắm. Đừng có bảo là cái vụ chưa có tiền lệ này là chuyện thường ngày ở huyện đối với cậu ta rồi đấy chứ?) (Hibiki)
(... Con này cũng theo kiểu phương Tây à. Nó đã chiếm lấy một cái hồ làm nơi cư ngụ, nguyên tố chuyên biệt là thủy, và còn sở hữu khả năng chữa trị cực kì tốt. Mình cứ nghĩ nó sẽ giống một con rồng phương Đông chứ nhỉ. Chẳng lẽ có mỗi Tomoe là mang cái hình dạng đó thôi sao? Uwa, mặc dù vừa mới nở, cách nó phá vỡ cái vỏ chả dễ thương gì cả) (Makoto)

Makoto từng mong đợi sẽ được thấy một con rồng kiểu phương Đông, nhưng khi thấy bộ móng vuốt và cái đầu, cậu nhận ra rằng những đặc điểm đó đều giống với các miêu tả về loài rồng trong các huyền thoại ở châu Âu. Makoto đành thể hiện một vẻ mặt chán chường.

Nó lắc lắc cái đầu và cơ thể nhằm rũ bỏ phần vỏ, điều này không mới. Nhưng cho dù kích thước chỉ bằng với độ dài của một cánh tay, nó vẫn dùng phần miệng chọc chọc và chui ra ngoài, trông rất lịch sự so với một con rồng con.
Ánh sáng trong mắt nó không hề ngây thơ hoặc thuần khiết, ai nhìn cũng biết chúng là đôi mắt của con trưởng thành.

Sau khi Thủy Phách lặng lẽ rời khỏi vỏ, nó bắt đầu dùng chân viết vẽ một thứ lên không trung. Mới chỉ vài giây mà nó đã dùng được phép ngay rồi.

Đống vỏ trứng xung quanh nhanh chóng đông cứng, biến thành bụi và biến mất.

(Nó còn tự dọn dẹp luôn kìa) (Makoto)

Trong suy nghĩ của Makoto, con rồng bé nhỏ này không hề dễ thương.

Thủy Phách xoay đầu sang hai bên như để kiểm tra trạng thái của mình, và rồi nó nhìn sang con mamono.

"Ngươi đã bảo vệ nơi này khá tốt khi ta vắng mặt. Chắc ta nên tạo ra thêm nhiều đứa như ngươi sau này"

Con rồng nói ngôn ngữ phổ thông rất trôi chảy.

(Nó thậm chí còn biết ăn nói bình thường ngay sau khi sinh. Thế thì liệu nó có tự mình quay về đây được không nhỉ? Mình chưa biết gì về chuyện này, về cách hành xử của chúng khi vừa mới nở. Cái tên Root đó... Nhầy-san có vẻ vui mừng, thôi kệ đi) (Makoto)
Gạt qua một bên sự không hài lòng của Makoto, con nhầy đang run rẩy hết cỡ, và bên trong cái cơ thể trong suốt của nó, bong bóng đang sủi lên.

Thủy Phách quay sang nhìn Makoto và Hibiki.

Vì đã quen nhiều người là long thượng đẳng, chẳng hạn như Root hay Tomoe, biểu hiện của Makoto vẫn như thường; nhưng Hibiki đang rất căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cô có dịp gặp trực tiếp một long thượng đẳng.

Còn cái hồi với Lancer, lúc ấy họ đang ở trong một trận chiến, và người nắm toàn quyền hành động là Shiki.

Có thể coi đây là lần đầu Hibiki được trò chuyện với long thượng đẳng.

"... Raidou, ta rất ấn tượng khi cậu vẫn chấp nhận yêu cầu của cái người vô tư nhưng phiền phức đó. Ta muốn bày tỏ sự cảm kích vì cậu đã mang ta tới hồ Meiris" (TP)

"Đó là vinh hạnh của tôi" (Makoto)

"Ta muốn được trò chuyện cùng cậu một lát, cậu có thể đi cùng ta lâu hơn chút không?" (TP)
"Miễn là nội trong hôm nay tôi về là được, sẽ không có vấn đề gì. Đúng không, Senpai?" (Makoto)

"À, ừ, được mà, Thủy Phách-sama" (Hibiki)

"Fufufu, không nhất thiết phải dùng -sama với ta đâu. Anh hùng Limia, Hibiki. Bỏ qua chuyện nó có thật sự cần thiết hay không, ta cảm ơn cô vì đã bảo vệ Raidou trên suốt chặng đường. Ta cũng rất cảm kích gia đình hoàng tộc Limia, họ đã giữ vững giao ước giữa hai bên. Để bày tỏ lòng hiếu khách, ta sẽ mời cô đến chỗ ở của ta cùng với Raidou. Cũng lâu rồi ta chưa mời ai cả" (TP)

"Cảm ơn ngài rất nhiều" (Hibiki)

(Quả là một con rồng khôn ngoan. Dường như còn hoàn cảnh phức tạp ẩn đằng sau, nhưng dù sao mình cũng không có gì để mất nếu chỉ tham gia cuộc trò chuyện này. Mà hình như Thủy Phách cũng đang nghĩ điều gì đó liên quan đến Makoto-kun. Hình như mình vừa mới nói lắp thì phải) (Hibiki)
"Ta sẽ tiếp tục trông cậy vào hai người. Raidou, Hibiki, hãy luôn giữ được trái tim trong sạch như bây giờ" (TP)

Thủy Phách liếc nhìn con nhầy.

Như để trả lời ánh mắt đó, con nhầy phồng to cơ thể và tỏa rộng ra.

Người nó mở to hệt như một cái miệng và nuốt trọn Thủy Phách, Makoto, Hibiki; tiếp theo là nó lặn xuống nước.

"Nơi ta sống là một khoảng không nằm giữa mặt đất và cái hồ. Chúng ta sẽ đến sớm thôi, hai người cứ tự nhiên tận hưởng cảnh quan dưới nước trong khi chờ đợi" (TP)

Bên trong con nhầy khá nhớp nháp, nhưng vì nó đã hóa trong suốt nên có thể nhìn được ra ngoài.

Xung quanh họ 360° là cảnh quan hệt như đang thăm thú một thủy cung dưới biển.

(Không phải giữa đất và biển mà là giữa đất và hồ sao? Aah, may mà mình đã tắt giáp ma lực. Nếu không thì thể nào nhầy-san cũng gặp rắc rối cho mà xem) (Makoto)
(Phải biết bình tĩnh, giữ một cái đầu lạnh và quan sát tình hình. Bất kể chuyện gì xảy ra, nếu tâm trí không thể tiến đến trạng thái như vậy, mình không thể đạt được kết quả tốt nhất. Đó không phải đường thoát, đó là một phương án bảo hiểm. Tuyệt đối không được hấp tấp. Dù cho chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến và những gì sẽ xảy đến sau đó. Ngay cả khi mình không đủ sức đạt được kết quả tốt nhất, mình sẽ không bỏ cuộc để đạt được kết quả tốt hơn thế. Đây là trọng trách của mình hiện giờ) (Hibiki)

Một ngày tại hồ Meiris vẫn tiếp diễn.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Thủ đô Asuta.

Công đoạn tái thiết tại đây không có vẻ gì là đang tiến triển.

Gia đình hoàng tộc giàu nứt đố đổ vách, các quý tộc cũng không thiếu gì của cải, thêm vào đó là sự cần cù của các hiệp sĩ và dân thường.
Mặc dù họ đang chi trả mạnh tay, thời tiết lại đang cản trở quá trình, rốt cuộc công việc không tiến triển đúng như họ nghĩ.

Nếu cả thủ đô bị tàn phá đến mức tiêu hoang, không còn sót lại một dấu vết nào, có lẽ công đoạn tái thiết sẽ diễn ra nhanh hơn nhiều.

Tuy nhiên, đời không như là "mơ", phế liệu, đất đá ở khắp nơi, nhiều con phố, đường xá bị chặn đứng. Để thực sự bắt đầu xây dựng lại, trước tiên họ phải tìm cách xử lí chúng cái đã.

Chưa kể, trong thế giới này, lũ mamono luôn hoạt động 24/24, và lại còn đang trong thời chiến, vì vậy họ cần bắt đầu từ phía tường ngoài.

So với các thị trấn bình thường, tiến độ có thể coi là khá nhanh, nhưng trong trường hợp của thủ đô Asuta, có một thị trấn phía xa đang thực hiện việc tái thiết với tốc độ thần kì, dù trong cùng một thời điểm.
Hàn Lâm Trấn, Rotsgard.

Diện tích của nơi này và thủ đô khá tương đồng với nhau.

Nhất là ở điểm cả hai nơi đều xây dựng các thị trấn nhỏ lẻ phía vòng ngoài.

Nhưng tốc độ xây dựng tại Rotsgard sau thảm họa lại quá sức vô lí.

Kể cả khi sự tàn phá xảy ra vào cùng một thời điểm, thông tin về Rotsgard đã được truyền đến Asuta, và vì cái tốc độ khó tin này, phía dân chúng và quý tộc tại thủ đô đã đâm ra nghi ngờ, rằng có lẽ việc tái thiết của phía họ có vấn đề.

Cuối cùng, gia đình hoàng tộc Limia đã phải yêu cầu hợp tác từ Rotsgard.

Giờ đây ai cũng biết quá trình xây dựng ở Rotsgard bao gồm số lượng khá lớn học viên và pháp sư, và Hibiki nghĩ phía mình cũng nên áp dụng cách làm như vậy, cô đã đứng ra làm một người đưa tin và yêu cầu viện trợ.

Sau khoảng vài tháng, có lẽ tổng thể kế hoạch sẽ xuất hiện vài thay đổi, nhưng các học viên và pháp sư vẫn sẽ tham gia xây dựng thủ đô.
Sự thật rằng họ phải yêu cầu sự giúp đỡ cũng đồng thời là bằng chứng cho thấy Rotsgard không cần quá nhiều pháp sư nữa, và nó còn góp phần thể hiện rằng nơi đây đã quay về trạng thái ban đầu.

Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, một thị trấn danh tiếng đã vượt qua những khó khăn sau thảm họa và hiện đang phục hồi.

Chắc chắn Rotsgard sẽ trở thành một chủ đề bàn tán trong một thời gian rất dài.

"Việc còn nhiều mà họ nhan nhản quá nhỉ"

"Chỉ tại phía Rotsgard phục hồi quá nhanh chóng. Đúng là sự giúp đỡ từ phe ta cũng rất quan trọng, nhưng cái chỗ đó chả khác nào hộp báu chứa toàn pháp sư. Em nghĩ kết quả ở phía chúng ta là một phép màu bắt nguồn từ sự phối hợp tuyệt vời giữa người chỉ đạo và người thực hiện công việc"

"Tôi thấy họ có thừa thời gian xây lại nó cơ mà, họ nên bắt đầu bằng cách di chuyển cái tường ngoài ra một vị trí xa hơn, tiếp đó là gia tăng diện tích bên trong. Chẳng nhẽ ở đây không có một ai biết dùng đầu sao?"
"... Nee-san, tường thành là nguồn sống của cả thị trấn đấy. Chỉ riêng việc xây dựng lại nó thôi cũng đã được đặt làm ưu tiên hàng đầu rồi. Em được biết lần này phần móng chưa bị tổn hại mấy, họ sẽ đủ sức xây lại như cũ" (Lime)

"... À, vậy ra đó là nguyên nhân khiến họ không di dời nó một li nào. Đến cả lũ người như thế cũng biết rằng mình đang sống ở một nơi luôn đứng trước nguy cơ bị kẻ thù tấn công nhỉ" (Mio)

"Em nghe nói hình như Hibiki và 1 số quý tộc đang cân nhắc di dời nó, nhưng trong tình cảnh này, đúng là bất khả thi. Nếu họ dùng đến biện pháp ép buộc, cho đến lúc thủ đô trở về nguyên trạng, ai mà biết nơi đây còn người dân nào sinh sống hay không nữa" (Lime)

Được hướng dẫn vòng quanh Asuta và quan sát tiến độ tái thiết lề mề, Mio đưa ra một lời khuyên thật lòng.
Lime tiếp lời bằng cách nói về chuyện đó dưới một góc nhìn thực tế, cho rằng Asuta đang làm khá tốt, nhưng biểu cảm của Mio không có vẻ gì là tán thành với anh ta.

Lime cũng không thể bất cẩn với nhị hoàng tử, người đang lặng lẽ dẫn họ tới địa điểm tiếp theo.

Chắc chắn anh ta đã nghe thấy lời nói của Mio.

Mặc dù cả hai đã được cho phép không cần quan tâm đến cách cư xử, Lime không phải loại người dễ dàng chấp nhận những câu từ đó.

Cảm thấy nổi da gà vì có thể Mio đang muốn làm Joshua bực mình, Lime phải hành động bằng cách chen ngang vào sự bối rối giữa hai người họ.

"Dường như Mio-dono và Lime-dono đã được chứng kiến phép màu của thị trấn Rotsgard, vì vậy tôi nghĩ đó là một quan điểm hợp lí. Tình hình hiện giờ của thủ đô đang là vấn đề khiến chúng tôi đau đầu, và vì muốn đẩy nhanh tiến độ, chúng tôi phải tiến hành hết sức khẩn trương. Lời đề nghị của Hibiki về việc di dời thủ đô cũng là một lựa chọn đáng cân nhắc, nhưng trong khoảng thời gian này, khôi phục chức năng của thủ đô và các thị trấn lân cận, đảm bảo mức sống cho người dân là những thứ phải được ưu tiên. Vì vậy lúc này chúng tôi không thể thực hiện điều đó" (Joshua)
"Nhàn rỗi quá nhỉ. Tôi tự hỏi liệu mấy người có thể hoàn thành trong mùa đông không đây" (Mio)

Thường thì một thành phố sẽ không thể phục hồi nhanh đến thế được.

Quá trình này phải được lên kế hoạch trong ít nhất là vài năm tới.

"Ít nhất chúng tôi cũng phải phục hồi cảnh quan trước đã. À, hai người, ta tới nơi rồi. Từ đây, chúng ta sẽ trèo lên đỉnh tường thành. Mọi người sẽ được ngắm nhìn toàn cảnh thủ đô khác với lúc nhìn từ lâu đài" (Joshua)

Như Joshua vừa mới nói, ở một phần bức tường xuất hiện một cái cabin (lều gỗ), trên đó là những bậc cầu thang kéo dài lên cao.

3 người họ leo lên tới phần đỉnh, trước mắt họ là toàn bộ cảnh quan của phần bên trong và bên ngoài thủ đô.

"Đây là... Họ nói sẽ điều thêm người từ Rotsgard đến đây, nhưng nếu nó trông thế kia, tôi nghĩ sẽ mất khoảng nửa năm trước khi thật sự thành hình" (Lime)
"Đúng là Lime-dono có khác, phân tích rất chính xác. Cuộc thảo luận của chúng tôi về sự trợ giúp từ Rotsgard cũng đã ước tính ngần ấy thời gian. Mặc dù Hibiki đã nói vẫn còn cách làm nó nhanh hơn" (Joshua)

"Đến lúc đó, quỷ tộc đã tấn công đến đây rồi-desu wa. Cái logic cho rằng kẻ thù sẽ không hành động chỉ vì mấy người đang ở giữa công đoạn xây dựng là sai lầm đấy" (Mio)

(Mio-nee san. Chúng ta nên dừng cái chủ đề này lại thôi. Đây là vấn đề của Limia, viện trợ từ Rotsgard cũng sẽ đến đây mà. Nếu chúng ta dính dáng đến vụ này, em nghĩ kết quả sẽ không tốt đẹp mấy đâu. Boss cũng chưa bảo chúng ta làm gì...) (Lime)

(... Lime, anh cũng muốn bị tôi "lột" hả?) (Mio)

(Lột?!) (Lime)

(Anh nghĩ Waka-sama đã giúp sức đến mức nào trong việc tái thiết Rotsgard? Điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm họ hiểu được thực tế đó. Im lặng đi) (Mio)
(Nhưng ...) (Lime)

(Im lặng đi, được chứ? Sau tôi sẽ giải thích cho Waka-sama. Cứ nói theo ý tôi là được rồi) (Mio)

(.. Em h-hiểu-ssu) (Lime)

Không thể khoanh tay đứng nhìn, Lime gửi một thông tâm thuật đến Mio.

Nhưng anh ta bị dội một gáo nước lạnh vào mặt và bị bắt im lặng.

Dù sao vị trí và sức mạnh của Mio so với Lime cũng quá khác biệt.

Đồng hành cùng Mio là điều Lime không tài nào làm nổi.

Thứ duy nhất anh ta có thể làm chỉ là chuyển hướng cuộc trò chuyện đôi chút mà thôi.

"Vậy Thương đoàn Kuzunoha có ý tưởng nào không?" (Joshua)

Joshua xin Mio cho lời khuyên.

Những lời đó muốn ngụ ý rằng phía họ đang muốn từ bỏ.

"Tất nhiên. Nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh xem ngay tại đây" (Mio)

Mio mỉm cười trả lời Hoàng tử Joshua.

Trước tình cảnh này, Lime vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng bên trong, anh ta đang quằn quại trong đau đớn.
(Uaaah! Nó lại xảy ra rồi! Lại là cái nụ cười đó! Boss ơi, làm ơn về nhanh lên hộ tôi cái! Không được rồi, nếu chỉ có mình tôi, chuyện này tuyệt đối không ổn tí nào-ssu!!) (Lime)

Lime không biết Mio đang định làm cái gì.

Nhưng... anh ta biết chắc Mio đang chuẩn bị làm điều gì đó.

Nó quá dữ dội.

Bụng Lime không thể chịu nổi cơn đau này.

"Vậy thì xin hãy cứ thử đi" (Joshua)

Với đôi mắt sắc bén, Joshua đáp lại một câu ngắn gọn.

"Được. À, phải rồi, hoàng tử Joshua, cái khu đằng kia còn rất nhiều gạch đá đúng không? Tôi thấy phía anh chưa động tới chỗ đó" (Mio)

"Chúng tôi chưa thể tiến hành phá dỡ phần này. Cả phần ở đầu bên kia và bên trái nữa. Chúng tôi không có thời gian dọn dẹp những đống đổ nát" (Joshua)

"Có ai sống ở đó không?" (Mio)

"Chúng tôi đã ra lệnh cấm bất cứ ai muốn vào" (Joshua)
"Tôi được dùng phép thuật chứ?" (Mio)

"... Cứ tự nhiên" (Joshua)

"Fufufu~" (Mio)

Mio không nói thêm câu nào.

Cô lấy ra chiếc quạt gấp trong áo và chĩa nó vào nơi đầy đá vụn.

Hoàng tử Joshua chăm chú quan sát cử động của Mio và đống đổ nát.

Còn Lime thì sao? Anh ta đang nhìn về phía xa xa, miệng cất một tiếng cười khô khan.

"Tôi làm đây-desu wa" (Mio)

"?!!"

Vài lời cụt ngủn của Mio.

Ngay tức khắc, một cơn lốc đen xuất hiện và cuốn sạch mọi thứ trên mặt đất.

Bị lực hút nuốt chửng, đất đá, cát bụi, cùng với đống đổ nát đã hoàn toàn biến mất.

Hoàng tử Joshua lấy tay che miệng.

Rõ ràng anh ta đang bị sốc.

(Chị ấy làm rồi, làm rồi đấy Boss ơi... Bây giờ họ sẽ biết tỏng rằng tốc độ xây dựng tại Rotsgard có liên quan đến chúng ta. Đúng là Boss đang sống ở đó, và chúng ta cũng không quá để tâm đến chuyện giữ bí mật, nhưng... mình đã nghĩ tốt nhất là nên giấu nó đi-ssu. Mio-nee san đang hủy hoại rất nhiều thứ) (Lime)
Lime cảm thấy một thứ khác đang chui ra ngoài cùng với tiếng thở dài của mình, tiếng khóc trong tim anh ta vang vọng đến mức thật đáng thương.

"Anh nói phía bên kia và phía bên trái cũng thế phải không? Thế thì..." (Mio)

Mio tiếp tục làm như vừa rồi lên hai nơi đó, xóa sạch đống đổ nát.

Dù họ đã đặt việc dọn dẹp làm ưu tiên, cái cảnh tượng khó coi kia đã ở nguyên đó hàng tháng trời, bỗng biến mất không một dấu vết.

"Loại phép thuật nào lại có thể làm được như thế chứ? Tồn tại một phép kiểu đó trong khả năng vận dụng hắc nguyên tố sao? Còn nữa, cái đống vừa bị nuốt chửng... chúng bay đi đâu rồi?" (Joshua)

Chỉ còn thấy vỏn vẹn một khu đất trống không, Joshua lẩm bẩm một mình.

"Tôi sẽ chuyển tất cả ra chỗ khác-desu wa. Để đâu ở ngoài bức tường cũng được phải không?" (Mio)
Mio trả lời Hoàng tử Joshua.

"À, phải ... nhưng cũng nên tránh những khu trại ra" (Joshua)

Joshua, người vừa đánh mất cách ăn nói lịch thiệp với Thương đoàn Kuzunoha, trả lời Mio như thể cô là người chủ trì việc xây dựng.

Xét đến mối quan hệ giữa hai người, cách ăn nói này không thành vấn đề.

Thực tế, từ đầu buổi hướng dẫn đến giờ, anh ta hành xử quá lịch sự.

"Không sao nhỉ. Vậy tôi sẽ chuyển nó ra đằng kia-desu wa" (Mio)

Mio không để tâm đến sự thay đổi của hoàng tử, cô vẫn tiếp tục nói.

Mà dù sao cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến thái độ của đối phương.

Mio hướng chiếc quạt gấp ra bên ngoài thủ đô, cơn lốc đen lại xuất hiện.

Ở một nơi nào đó, gạch vụn, đất đá, cát bụi dần rơi ra, rung chuyển mặt đất; âm thanh phát ra như kiểu xe tải đổ gạch. Nó vang đến tận chỗ ba người.
"Đúng là một phép thuật phi thường" (Joshua)

"Phi thường? Nếu chỉ có thế này, tôi làm cả trăm lần cũng được-desu wa. Toàn bộ phế liệu và gỗ thừa ở nơi này, tôi thừa sức vứt chúng ra ngoài bất cứ khi nào. Lime, thời gian xây dựng giảm đi bao nhiêu rồi?" (Mio)

"... Phải, để xem nào-ssu. Khoảng tầm 2 tháng lao động" (Lime)

"Ara ara, đơn giản thế thôi sao" (Mio)

"Mio-dono, liệu cô có thể cho chúng tôi mượn thứ sức mạnh đó không? Hành động vừa rồi có nghĩa cô sẽ hỗ trợ thủ đô trong quá trình tái thiết, đúng chứ?" (Joshua)

"Tôi sẽ nói lại với Waka-sama sau, nhưng nếu chỉ có 1 ngày thì không hề gì-desu wa. Waka-sama đang vắng mặt, và dù sao tôi cũng không có gì khác để làm" (Mio)

" 'Chỉ một ngày', nhiêu đó là quá đủ rồi! Tất nhiên tôi cũng sẽ chuẩn bị một phần thưởng xứng đáng. Tôi sẽ mang người quản lí đến ngay, xin hãy hỗ trợ chúng tôi!" (Joshua)
"Tôi không quan tâm đến quản lí hay quản liếc gì cả, nhưng hoàng tử, điều kiện của tôi là anh cũng phải có mặt ở đó. Anh sẽ được tận mắt chứng kiến điều mà Mio của Thương đoàn Kuzunoha có thể làm" (Mio)

"Nếu chỉ cần một mình tôi là đủ, tôi sẽ khắc ghi mọi thứ vào trong thâm tâm bằng đôi mắt này" (Joshua)

Mặt trời vẫn đang lên cao.

Tình hình là cái ngày Mio và Lime phải đột ngột hỗ trợ tiến trình xây dựng vẫn còn dài đây.

-----------END CHAP-----------