*Trước khi đến với chap, có một vài thứ do mình sưu tầm trên trang dịch bản eng để giúp ae biết thêm 1 số thông tin khá thú vị:
1. Makoto sinh ngày 1 tháng 4 (tức ngày cá tháng 4 đó), cái tên “Makoto” (真) có nghĩa là Sự thật. Thế mà lại sinh vào ngày troll thì mới thấy nó mỉa mai đến mức nào.
2. Cái tên “Tomoe” (巴) nghĩa là Màu sắc.
3. Cái tên “Mio” (澪) hàm ý Lối đi/ Hướng đi.
4. Cái tên “Shiki” (識) có nghĩa Kiến thức/ Hiểu biết.
****************************
Đây là câu chuyện kể về khoảng thời gian khi Makoto mới lên cao trung.
Makoto có rất nhiều sở thích, hiển nhiên sẽ bao gồm cả cung thuật trong đó. Trò chơi điện tử, đọc sách, xem phim, làm vườn, xem kịch. Đấy là còn chưa kể tới một loạt những thứ khác cậu không còn làm nữa, chủ yếu là vì đã hết hứng thú hoặc thấy quá nhàm chán.
Makoto cũng quan tâm đến tin tức và muốn biết thêm nhiều điều về thế giới xung quanh. Nhưng ngặt nỗi, sở thích này lại là thứ khiến cậu thụt lùi, bởi lẽ những thông tin đó càng ngày càng gây cản trở quá trình tiếp thu kiến thức ở trường lớp. Sở thích của Makoto thay đổi như bốn mùa vậy. Nhưng có một cái cậu ta không thể từ bỏ được: dành thời gian xem những vở kịch đậm chất lịch sử. Trong đầu cậu toàn là mấy tin tức tầm phào và cả đống kiến thức về thời Edo của Nhật Bản… đến nỗi có lần cậu còn giảng dạy cho giáo viên môn lịch sử nữa cơ. Do đó, mỗi khi chuyển chủ đề sang một thời kì khác, vốn hiểu biết uyên thâm đó trở nên vô dụng, và Makoto suýt nữa đã dính điểm chết trong bài kiểm tra.
Cho tới một ngày hè nọ, khi vẫn đang học năm nhất cao trung, Makoto đã có cho mình một sở thích mới. Cậu bắt đầu chơi một game MMO (Massively Multiplayer Online) với mấy đứa bạn cùng trang lứa. Được bạn bè rủ rê, Makoto cũng thường xuyên chơi tựa game đó bằng chiếc máy tính cá nhân ở nhà. Bản thân trò chơi không có gì gọi là quá đặc sắc, nhưng được tán gẫu cùng bạn bè ngoài đời thực và dành thời gian vui vẻ cùng họ là điều Makoto chưa từng biết đến, vì vậy cậu đã rất háo hức. Mặc dù không hề biết tại sao họ lại mời mình, và dù không quan tâm đến trò chơi đến mức như mấy đứa bạn, Makoto vẫn muốn tiếp tục bàn tán và săn nguyên liệu cùng các “đồng râm”.
Một ngày nọ, khi Makoto đã ăn xong bữa tối và tụ tập cùng bọn bạn tại điểm hẹn trong game, họ đã di chuyển đến địa điểm có nhiều quái và bắt đầu săn tìm vật phẩm.
Lớp nhân vật được cậu chọn là một chiến binh. Đây là lớp mạnh nhất, nó thường được dùng bởi các cao thủ chuyên nghiệp. Cấp độ của Makoto cũng rất cao. Tuy nhiên, cậu đạt được những chỉ số đó không phải bằng chính kĩ năng của bản thân, hầu hết đều là do đi cùng và ăn hôi của mấy đứa bạn đã lên đến cấp độ cuối. Makoto chơi khá là tệ, đáng ra nhân vật có nhiệm vụ hồi máu phải đứng phía sau hỗ trợ, còn nhân vật của Makoto phải trở thành vũ khí của cả nhóm. Nhưng vì chơi quá kém, cậu chỉ được đánh ở tầm trung, thay vì chuyên đi đánh tiên phong dựa vào khả năng của lớp nhân vật đã chọn… nghe mới thấy buồn lòng. Hai người bạn của cậu không để tâm mấy vì đã luyện lên level cao nhất từ lâu rồi, họ chỉ giúp người khác lấy thêm kinh nghiệm (exp) và thu vật phẩm cho một lớp nhân vật phụ trợ.
Ngoài Makoto, hai người họ còn tiện tay giúp đỡ một người bạn khác cũng đến từ câu lạc bộ bắn cung, cậu ta cũng bắt đầu chơi tựa game cùng lúc với Makoto. Tên cậu trai này là Ibuki Masamune. Thời điểm Makoto mới biết đến trò chơi, cậu đã mời thành viên câu lạc bộ tham gia cùng. Và vì là người duy nhất có máy tính ở nhà, Ibuki đã đồng ý. Tuy nhiên, khác với Makoto, Ibuki quan tâm đến rất nhiều thứ. Phong cách sống của cậu ta luôn bận rộn với hàng tá những buổi hẹn vào cuối tuần. Chẳng ai có thể chê bai tính cách của Ibuki, nhưng cái nhịp sống thường ngày của cậu ta đã khiến hai người bạn của Makoto nói một điều khi mà Ibuki không ở cùng với họ.
“Những đứa có một cuộc sống nên chết hoặc nổ banh xác đi là vừa” (Bạn Makoto)
Nghe thấy thế, Makoto vô tình ho vài tiếng và mỉm cười gượng gạo, trong tâm trí tự hỏi rằng tại sao họ lại mời mình chơi cùng. Câu hỏi này về sau vẫn chưa có lời giải đáp.
Ibuki, dù không chơi nhiều bằng Makoto, cậu ta vẫn giỏi hơn hẳn. Chẳng biết là vì đoán được cách di chuyển của bọn AI hay là do hiểu biết về tựa game, nhưng mỗi khi đánh tiên phong, nhân vật của Ibuki luôn né tránh và tấn công kẻ địch khá dễ dàng. Bất chấp việc level của Makoto cao hơn, kĩ năng cá nhân của Ibuki vẫn rất vượt trội.
Những thành viên gây sát thương trong đội đang liên tục tàn sát bọn quái vật.
“Ibuki-shi, cậu vẫn mạnh như mọi khi” (Mèo Chiều)
Thành viên hồi máu trong nhóm, Mèo Chiều thể hiện sự ngạc nhiên.
“Ibuki-shi quá dị thường, tớ chắc chắn không bao giờ muốn đấu PvP với cậu đâu” (Mèo Đêm)
Một nhân vật khác trong đội, chức vụ là hiệp sĩ với cái tên Mèo Đêm, nói vậy trong lúc cố gắng bắt kịp Ibuki. Hai người này thích dùng những cái tên tương tự nhau, do đó nhiều người trong game đều quen biết cả hai. Không như Ibuki và Makoto, họ thật sự dồn tâm huyết vào trò chơi, họ muốn có cái cảm giác tự hào khi được mọi người công nhận.
Và khi cả hai phải lên tiếng khen ngợi Ibuki, chắc bạn đã phần nào hiểu được kĩ năng ảo diệu của cậu ta. Trong khi họ còn đang chật vật tìm cách đánh trúng kẻ địch, Ibuki có thể thực hiện 7 đòn mỗi giây, mỗi con quái đụng phải cậu ta đều ngỏm trong vòng chưa đến 1 giây. Để làm được điều này, bạn cần gõ trúng những lệnh trò chơi đưa ra, và chúng phải được nhập cực kì nhanh. Đôi tay và phản xạ của Ibuki chắc hẳn phải rất ấn tượng mới bắt kịp mấy dòng lệnh đó. Bản thân cậu ta cũng biết tốc độ tấn công của kẻ thù là bao nhiêu, và đây mới chỉ là kĩ năng đơn thuần thôi đấy.
Gia đình của Ibuki Masamune cực kì giàu. Tựa game này cũng như bao cái khác, cho phép bạn mua bán vật phẩm. Ibuki đã làm đúng như thế. Cậu ta dùng tiền mua đồ hồi máu và quay Gatcha, một hệ thống bao gồm rất nhiều vật phẩm, từ cấp thấp nhất cho đến cấp cao nhất. Thanh niên này đã đổ tiền vào tới độ sở hữu toàn bộ các trang bị hiếm có trong game.
Tỉ lệ rơi đồ từ mấy con trùm ư? Cậu ta dùng tiền để lấy chúng. Đống vật phẩm được tặng từ những trận PvP ư? Cậu ta cũng dùng tiền để lấy chúng. Những trang bị giới hạn ư? Tiền là câu trả lời. Hiện giờ, nhân vật của Ibuki đang mặc bộ giáp vàng toàn thân sáng bóng, hệt như một vị Vua Anh Hùng nào đó trong anime.
“Oh, nhưng tớ tưởng người ta mở một lối tắt như thế để giúp đỡ những người không có nhiều thời gian chơi mà” (Ibuki)
Cái “lối tắt” Ibuki vừa nhắc đến là dùng tiền thật mua đồ trong game. Đây là đường tắt đúng nghĩa với những người như cậu ta. Nếu 4 người họ tham gia vào trận đấu 1 vs nhiều người, chắc chắn cuối cùng Ibuki vẫn sẽ đứng đầu. Có thể cậu ta sẽ thua vài lần, nhưng tốc độ học hỏi của cậu trai này cực kì thần tốc.
“…Biết ngay mà, tớ là đứa yếu nhất” (Makoto)
“Không không, Makoto-kun thuộc hàng mạnh nhất trong số những người bắt đầu cùng lúc với cậu rồi” (Mèo Chiều)
“Lấy Ibuki-shi ra để so sánh là sai lầm đấy” (Mèo Đêm)
Cả Mèo Chiều và Mèo Đêm cố gắng khích lệ Makoto. Không thể phủ nhận rằng Ibuki rất khác thường, cậu ta bắt kịp hai chú mèo này chỉ trong vòng 2 tháng. Mặc dù không biết rốt cuộc Ibuki đã tiêu bao nhiêu triệu, họ vẫn nhận ra Ibuki có sức mạnh của đồng tiền. Đôi khi họ cũng nạp tiền vào game, nhưng cũng chỉ tới vài trăm yên là cùng. Cả hai chú mèo chưa bao giờ lấy được vật phẩm cấp cao nhất từ số tiền đã bỏ ra. Thực tế, với họ mà nói, trang bị cấp A và S luôn chỉ là truyền thuyết.
“Oh, tớ lên cấp rồi này” (Ibuki)
“Tớ cũng thế” (Makoto)
“Ngon” (Hai chú mèo)
Makoto và Ibuki cùng lên level. Hai chú mèo chúc mừng họ.
“Ok, hôm nay dừng ở đây thôi” (Mèo Chiều)
“Đồng ý, lát nữa thể nào con boss cũng sẽ xuất hiện đấy, tớ nghĩ ta nên tạm nghỉ đã” (Mèo Đêm)
Hai chú mèo nói muốn kết thúc cuộc đi săn… hoặc đáng lẽ phải như vậy.
“Cái gì? Rất nhiều quân địch đang tiến đến đây kìa?” (Ibuki)
“Ừ nhỉ, đúng thật” (Mèo Đêm)
Ibuki nhìn vào một góc bản đồ và thấy một đám quái đang dần tiếp cận họ. Hình như bọn chúng đang đuổi theo một thứ gì đó, nhưng bản đồ lại không hiển thị.
“Oh, tớ nghe nói map này được phép PK, chắc là lũ ngốc đó đã đến đây gϊếŧ chóc và bị bọn quái đuổi theo đây mà” (Mèo Đêm)
“Tụi nó muốn chết hay sao vậy? Cái đám lúc nhúc kia sẽ hạ chúng ta ngay lập tức đấy” (Mèo Chiều)
Trông họ có vẻ thất vọng khi biết được nguyên nhân của hiện tượng kì lạ này.
“Từ từ đã nào, tại sao chúng ta lại đi săn nguyên liệu ở cái map nguy hiểm này?” (Makoto)
Makoto hỏi một câu rất có lí. Bị gϊếŧ bởi người chơi khác sẽ làm bạn mất hết đồ lẫn kinh nghiệm. Với Makoto, đây là khu vực không nên bén mảng tới.
“Chúng ta có nên ‘xơi’ luôn thằng PK không nhỉ, Mèo Chiều?” (Mèo Đêm)
“Chơi luôn, hạ nó thôi nào, Đêm-chan” (Mèo Chiều)
Người hồi máu tạo ra một cái kết giới chỉ đồng đội mới được đi qua. Sau đó là bật skill bẫy khiến kẻ địch bất động ở một khoảng cách nhất định. Kết giới hiện lên ngay tức khắc. Còn Hiệp sĩ thì dùng skill tăng sức phòng thủ.
Tất cả những thứ trên xảy ra trong chớp mắt.
Họ chỉ đứng đợi tên PK.
Hoặc là phép thuật hết hiệu lực, hoặc là họ gϊếŧ được tên PK trước, đây là một cuộc chạy đua với thời gian.
“Oh, như tớ nghĩ, hắn mặc áo choàng… dù khá vô ích trước chúng ta, nhưng với những người đang bận săn quái, họ sẽ bị gϊếŧ từ đằng sau là cái chắc” (Mèo Chiều)
“Nam mô a di đà Phật” (Mèo Đêm)
Ngay khi hiệu ứng biến mất, sát thương đã xuất hiện và bạn có thể thấy một dòng máu đỏ bắn tóe lên. Ánh sáng của vật phẩm trị thương phát ra rồi vụt tắt. Trong vòng chưa tới vài giây, mọi thứ đã kết thúc, tên PK nằm bất động tại chỗ. Mèo Đêm cầu nguyện nhằm trêu chọc hắn ta.
Rất nhiều vật phẩm rơi rụng từ người tên PK, nhìn sơ qua cũng thấy toàn là trang bị.
“Cái quái gì vậy? Mấy người vừa PK tôi à?” (Tên PK)
Một quả bong bóng bay lên từ cái xác… đáng lí ra nó không nói được nữa đâu, chỉ là cái xác thôi mà.
Dường như Makoto và Ibuki đã cạn lời trước lời lẽ vô lí của tên PK. Đây là lần đầu tiên họ chạm trán với một kẻ như thế, vì vậy họ không biết phải phản ứng ra sao.
“Bọn tôi là PKK” (Mèo Đêm)
PKK, tức Player Killer Killer, như cái tên đã nói, họ chuyên đi gϊếŧ bọn PK.
“Chờ tí nhé, tôi sẽ hồi sinh và gϊếŧ anh thêm lần nữa để lấy thêm vật phẩm” (Mèo Chiều)
Mèo Chiều dùng skill hồi sinh và đập chết tên PK lần nữa. Gϊếŧ một người chơi chỉ còn 1 HP chẳng phải chuyện khó khăn gì. Nếu bị kẻ địch bao vây và có đúng một máu duy nhất, lúc đó thì niềm tin cũng chẳng cứu được bạn. Hai người họ có lẽ đã quen với mấy tình huống kiểu này.
“Này! Dừng tay lại, tôi sẽ bị dính Despena mất!” (Tên PK)
Tên PK nói với họ qua khung chat và cố bảo họ không gϊếŧ hắn. Hai chú mèo chỉ thả tim và dùng biểu tượng mặt cười đáp trả. ‘Despena’ có nghĩa bạn sẽ hao hụt kinh nghiệm và tiền mỗi lần mất mạng.
“Mèo Đêm-chan, tên này trang bị kinh thật đấy” (Mèo Chiều)
“Mèo Chiều, có vẻ hắn đã PK được một thời gian rồi” (Mèo Đêm)
Bộ giáp toàn thân rơi ra, từ đầu đến chân toàn là vật phẩm hạng S và A. Mèo Đêm đã nhanh chóng đồ sát toàn bộ kẻ địch xung quanh và quay về với nhóm. Makoto chợt nhìn thấy một món cậu đang tiết kiệm tiền và sắp sửa mua được.
“Sao tên này không dịch chuyển mà vẫn còn ở đây làm gì?” (Makoto)
Makoto thấy lạ vì tên PK không dùng teleport dịch chuyển ra nơi khác.
Cậu biết Mèo Chiều đã dùng phép tê liệt cử động lên hắn, nhưng skill này lại không có hiệu ứng ngăn cản dịch chuyển. Do đó, Makoto tự hỏi tại sao tên này lại không chạy đi? Cậu chưa biết nguyên nhân là do đâu.
“À, skill của Mèo Đêm-chan đấy, Shield Efe, nó có tác dụng phong ấn skill dịch chuyển. Dù hơi ngốn Mana, đây vẫn là skill hàng đầu trong việc tra tấn người chơi” (Mèo Chiều)
“Thế sao tên này không thoát game đi? Chúng ta không thể dùng skill hồi sinh nếu người chơi đã ngắt kết nối mà, sao lại vậy?” (Ibuki)
“À, cũng bởi map này cấm người chơi thoát game đấy… thật ra dùng Alt+F4 thì vẫn được thôi, nhưng hình như tên này không biết dùng cách đó. Mà có khi hắn không thoát ra vì tiếc đống trang bị cũng nên” (Mèo Đêm)
Bốn người họ đang chat trên Skype. Tất nhiên trong game cũng có khung chat, nhưng nó lại hơi khó dùng. Vì đều là người quen với nhau, chuyện trò ngoài đời thật đơn giản và vui hơn nhiều.
“Mấy vật phẩm này toàn là hàng hiếm, chắc tên kia khó khăn lắm mới mua được chúng” (Mèo Chiều)
“Tớ khá là chắc hắn dùng tiền cướp được từ PK đây mà” (Mèo Đêm)
“…Tớ thấy nhặt chúng lên có hơi sai sai, hay là bán hết đi?” (Makoto)
Makoto nói lên điều mình nghĩ. Cậu không muốn dùng vật phẩm của kẻ đi trộm từ người khác. Vì vậy, cậu đã quyết định sẽ không nhặt lấy cái nào cả.
“Makoto-kun, thế là chưa đủ để răn đe đâu… lát nữa chúng ta sẽ thông báo tên hắn qua kênh thế giới, nhưng giờ thì cứ để nguyên đống đồ ở đó đi” (Mèo Đêm)
“Ừ, cứ để nguyên một chỗ” (Mèo Chiều)
“Để nguyên… nghĩa là chúng sẽ biến mất à?” (Makoto)
Những vật phẩm rơi ra từ quái vật và người chơi sẽ biến mất sau một thời gian nhất định.
“Chính xác, tan vào hư vô… tên này sở hữu nhiều vật phẩm quý giá, chứng kiến chúng biến mất sẽ là cảm giác đau đớn nhất với hắn ta. Việc này sẽ khiến hắn phải suy nghĩ lại về hành động của mình… mà nếu hắn ngựa quen đường cũ, chúng ta sẽ thông báo tên của hắn lên kênh chat, thế là hết PK” (Mèo Chiều)
“Hắn cần phải hiểu rằng PK cũng có rủi ro của nó” (Mèo Đêm)
Hình phạt của hai chú mèo khá độc ác. Họ thậm chí còn dùng skill tua nhanh thời gian và đếm ngược từng giây một.
“Dừng lại, nhặt chúng lên!” (Tên PK)
Tên PK bắt đầu spam liên tục cùng một dòng chat khi thấy con số đang đếm ngược.
“Xin lỗi nhé, túi đồ của tôi nhét đầy mấy con cá mất rồi” (Mèo Chiều)
“Và... 1,2,3, xong” (Mèo Đêm)
Sau tiếng “xong” đó, mọi vật phẩm đã tan biến.
Những dòng spam tưởng như vô hạn, chúng bắt đầu chửi rủa họ và gia đình họ. Cả Makoto và Ibuki đều thấy quá khó coi nên đã tắt khung chat.
“Cảm” (Mèo Chiều)
“Ơn” (Mèo Đêm)
“Vì” (Mèo Chiều)
“Đã” (Mèo Đêm)
“Vất” (Mèo Chiều)
“Vả” (Mèo Đêm)
Nhóm 4 người họ quay về khu thành phố khi đã xong việc.
Makoto chợt cảm thấy một nỗi sợ kì quặc từ những game MMO qua sự việc lần này. Thật tế, cậu đã tránh xa khỏi nó; dù vẫn đi chơi với hai đứa bạn như bình thường, cậu hầu như không đụng đến MMO lần nào nữa. Và hiện giờ đã giảm xuống tần suất là chỉ tham gia mỗi khi bạn bè mời chơi cùng, những khi khác Makoto sẽ không làm vậy.
“Mình thực sự phải cảm ơn tên PK “Tomoki” đó, nếu không nhờ sự việc hồi trước thì có lẽ mình vẫn còn dính lấy MMO suốt một thời gian dài” (Makoto)
Makoto lục lại vài kỉ niệm trong khi ung dung tưới nước cho mấy cây húng quế trồng tại khu vườn nhà mình.
--------END CHAP---------