Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 225: Thất Bại Là Mẹ Thành Công.




Chương 215:Thất Bại Là Mẹ Thành Công.

Được, bắt đầu thôi nào.

Kế hoạch suối nước nóng tại đất nước tuyết phủ -khoan đã, một bước lớn giúp phục hưng Kaleneon mới đúng chứ.

Để đề phòng, tôi đã dành thời gian nghiên cứu về suối nước nóng ở Lorel và tìm hiểu thêm những nơi có khả năng xuất hiện mạch nước ngầm.

Nếu tôi tìm kiếm mấy chỗ tương tự ở Kaleneon và đào một cái lỗ ngay đó, nước sẽ tự động trào ra thôi.

Đồng hành cùng tôi là một vị khách không ngờ tới, vì vậy sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi việc này hoàn thành.

"Fuhahaha, lạnh quá nhỉ! Nó làm tê cóng toàn thân thể, phải không Waka-sama?"

Anh ta vẫn còn cười được, trông vậy tôi chẳng biết rốt cuộc anh ta đang rét đến mức nào nữa.

Vị khách đặc biệt số 1, Hải Vương Serwhale-san đang tràn đầy sức sống, kể cả là trong cơn bão tuyết này.
Hình như trước đây anh ta đã từng trải nghiệm khí hậu phương Bắc rồi, cái lạnh này không là gì với anh ta cả.

Tôi đã nghĩ thế, nhưng...

"Bất khả thi. Trong cái lạnh này là bất khả thi. Tôi không thể đi được nữa; tôi chẳng cảm thấy gì cả. Tôi đang chết dần~uuh"

Trái ngược với Serwhale-san gần như đang khỏa thân, cô gái đó đang quấn mình trong nhiều lớp quần áo, thế nhưng vẫn ngồi bệt xuống đất và run rẩy như mèo gặp nước.

Tôi tưởng tộc của họ quen sống ở phương Bắc mà nhỉ?

"Levi, cô đang phóng đại quá đấy. Mấy người toàn sống trên biển vào mùa đông cơ mà, vậy thì cái lạnh ở đây cũng đâu phải chuyện khó khăn gì" (Makoto)

Nếu người bình thường cứ nhảy ùm xuống nước biển mùa đông, cơ thể họ sẽ không chịu được.

Cô gái này đã quen với môi trường đó rồi, vậy nên với tôi, việc Levi cảm thấy lạnh trên đất liền thật sự kì lạ.
"Waka-sama, thứ lỗi cho tôi vì đã xen ngang, nhưng nơi này tương đối lạnh lẽo. Hơn nữa, gió thổi cũng rất mạnh. Tôi nghĩ kiểu thời tiết thế này khắc nghiệt với hầu hết các chủng tộc vùng biển" (Serwhale)

Serwhale-san nói hộ cho Levi.

Thật sao?

Tôi liền quay sang nhìn Levi, và như thể muốn bác bỏ hoàn toàn quan điểm của tôi, cô ấy gật đầu lên xuống.

Eh?

"Vậy à? Tôi nghĩ các tộc sống ở phía Bắc có thể chịu được cái lạnh chứ. Và khi tôi nói ở đó sẽ xuất hiện những mamono mạnh mẽ, Levi-san, chính cô đã bảo muốn đi cùng còn gì" (Makoto)

Lúc bắt đầu bàn đến vụ suối nước nóng, tôi đã đến Lorel xem thử, rồi sau đó, tôi quay về Asora, nơi tôi tình cờ gặp các Hải Vương và vài tộc khác mới đến thị trấn, thế là cả hội cứ thao thao bất tuyệt về chủ đề suối nước nóng.
Trong lúc thảo luận, Serwhale-san nói rằng tồn tại một nơi với nhiệt độ cao sinh ra từ núi lửa ngầm hay đại loại vậy, và thế là họ đi cùng tôi đến Kaleneon.

Anh ta cũng nhắc đến rằng trong số các Hải Vương, có những người còn "tắm" trong nước nóng nữa.

Tắm khi đã ngâm toàn bộ người xuống nước, tôi không hiểu cái cảm giác đó ra làm sao cả.

Có vẻ tộc nhân Scylla hiếu chiến, Levi, tỏ ra quan tâm về các mamono thuộc khu vực đại hàn, vì vậy cô ấy đã đi cùng chúng tôi, nhưng... mới hồi nãy còn khí thế nhất nhóm lúc rời khỏi Asora, thế mà bây giờ lại thành ra đứa kém tắm nhất. Nguyên nhân là do không chịu được lạnh.

"Không thể đâu~ Đánh nhau ở chỗ này chả khác nào tự sát cả. Tôi muốn quay về. Cho tôi về nhà đi, Waka-sama~" (Levi)

Đúng thật rắc rối mà.

Tôi đưa Levi đang run rẩy trong tấm chăn về Asora.
Hm, tôi vừa tìm ra được một điểm yếu bất ngờ đấy nhỉ.

"Nếu chỉ thiếu tập luyện thêm chút nữa, có khi tôi cũng trở nên như thế rồi. Nếu phải chiến đấu trên lãnh thổ phương Bắc, nơi đó sẽ trở nên rất nguy hiểm. Tôi đã có được một trải nghiệm quý báu" (Serwhale)

Serwhale-san chưa có vẻ gì là muốn quay về.

Thật sự thì, anh ta trông khá ổn đấy chứ.

"Giờ thì, đi thôi" (Makoto)

Tiếp tục công cuộc tìm kiếm suối nước nóng, tôi lên tiếng.

Nhưng Serwhale-san lại nhìn tôi rồi gật đầu như đang thầm ngưỡng mộ.

"... Ehm, có chuyện gì sao?" (Makoto)

"Không, tôi chỉ thấy ấn tượng thôi. Quả không hổ danh là chủ nhân. Ngay cả trong cái thời tiết lạnh lẽo này, ngài vẫn có thể đi lại như bình thường" (Serwhale)

"Serwhale-san cũng vậy thôi, tôi thấy anh khác hẳn với Levi" (Makoto)

"Tôi ạ? Thiên nhiên đã ban tặng cho những loài sống dưới nước khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể. Nhưng Waka-sama thì lại khác. Mặc dù ngài không thể sống được trong nước, ngài vẫn di chuyển được tự do, còn trên đất liền, dù nóng hay lạnh, ngài không bao giờ phải quan tâm đến mấy thứ đó. Hơn nữa, nếu kẻ thù bay trên trời, ngài biết cách vươn tận lên chỗ chúng. Hiện giờ ngài đã là bất khả chiến bại rồi; cùng với khả năng ứng phó với mọi loại địa hình" (Serwhale)
Đất, trời và biển; tôi đã đạt cấp S khi phải đối phó với chúng.

Mà khoan đã.

Nói đến khả năng ứng phó với địa hình, sao tôi lại có cảm giác mình đang bị đối xử như một thứ vũ khí di động thế nhỉ?

"Tôi toàn ép buộc bản thân dùng đến phép thuật" (Makoto)

"Nếu là Waka-sama, chắc chắn sẽ có lúc ngài rảo bước trên những vì sao. Hải Vương chúng tôi luôn truyền tai nhau một truyền thuyết kể rằng, nếu bạn luyện tập không ngừng nghỉ, bạn sẽ trở thành vị anh hùng của những vì sao xa" (Serwhale)

Serwhale-san trả lời tôi bằng một giọng như đang trêu đùa.

Serwhale-san, đúng là một người đáng sợ.

"Ahaha, nhưng tôi cũng ngạc nhiên lắm đấy. Không ngờ một tộc sống trên biển lại không chịu được cái lạnh" (Makoto)

Trong khi trèo lên một ngọn núi ở Kaleneon mà tôi đã từng xem qua một số lần, hai chúng tôi gϊếŧ thời gian bằng mấy chuyện tầm phào.
Dù không quá cao, nhưng đây là một ngọn núi lửa.

Nó cũng tương tự khoảng không dưới lòng đất ở khu suối nước nóng Lorel, bao gồm dung nham và các mạch nước ngầm, có thể tôi sẽ tìm được vài thứ tại đây.

"Fumu... không chỉ trong cái lạnh đâu ạ. Những sinh vật sống dưới nước sẽ suy yếu trước sự thay đổi nhiệt độ cơ bản" (Serwhale)

"Vậy sao?" (Makoto)

"Trông bề ngoài thì đúng là nước biển mùa đông rất lạnh, nhưng sự thật là nhiệt độ dưới nước luôn cao hơn bề mặt. Hoặc chẳng hạn như khi người ta thích vui chơi ở sông, biển vào mùa hè, lúc đó nhiệt độ trong nước lại thấp hơn môi trường bên ngoài. Như vậy, ta có thể rút ra rằng sự thay đổi nhiệt độ dưới nước tương đối ổn định, khoảng cách giữa hai thái cực nhiệt độ thường không quá lớn" (Serwhale)

"... Đúng là thế" (Makoto)
Serwhale-san lấy một ví dụ để dễ tưởng tượng hơn.

Theo tôi, thay vì đi sâu vào giải thích chi tiết, anh ta đang diễn giải theo một cách tổng thể.

"Cũng giống với dòng sông băng lúc nãy ngài đã thấy. Ẩn bên dưới, nước vẫn đang chảy bình thường. Phía bề mặt là nơi nước tiếp xúc với không khí nên mới đóng băng, nhưng ở dưới đáy, lũ cá và các sinh vật khác vẫn tiếp tục cuộc sống của chúng. Và dĩ nhiên, dưới đó ấm hơn nhiều chỗ chúng ta đang đứng" (Serwhale)

"Bất kể là đã từng sống dưới biển hay phía Bắc, điều đó không có nghĩa các sinh vật đã hoàn toàn thích nghi với khí hậu của vùng đất này. Vậy ý anh là nhiệt độ dưới nước dễ duy trì sự sống hơn sao?" (Makoto)

"Vâng. Bề mặt sông bị bao phủ bởi một lớp băng rất dày; mấy ngọn núi sẽ chìm trong màu trắng, bão tuyết cũng sẽ không dứt. Ở một nơi như thế, đây không phải môi trường các loài sống dưới nước chịu đựng được. Và thực tế, những tộc ngoài biển tham gia vào hệ thống phân cấp của Asora đều phải ra sức đối đầu với thủy và hỏa ma pháp suốt ngày" (Serwhale)
Ngay bên trong môi trường nước à.

Tôi vừa học được một kiến thức có ích.

"Cảm ơn vì bài học đó. Trước đây tôi luôn coi nhẹ vấn đề này, nghĩ rằng cứ sống dưới nước thì các anh sẽ không sao. À, tới nơi rồi đây. Serwhale-san, anh thấy gì chưa?" (Makoto)

"Không hề bị lạc đường khi di chuyển trong cái tầm nhìn hạn hẹp này, đúng là Waka-sama có khác. Xin đợi một lát. Hm, tôi cảm thấy một dòng nước đang chảy ngay dưới chân" (Serwhale)

Các Hải Vương mà lại không biết về chuyện này cũng hơi tiếc thật, nhưng tôi vẫn thấy vui vì chí ít còn một tộc biết đến sự tồn tại của suối nước nóng.

Chắc là do những tộc dưới nước nghĩ nơi đây quá nguy hiểm nên không muốn bén mảng đến gần, vì vậy khá là dễ hiểu khi họ chưa từng nghe nói đến núi lửa ngầm hoặc suối nước nóng.
Những tộc sống ở vùng bờ biển cũng không ngoại lệ.

Có lẽ các người lùn đã biết từ lâu rồi, nhưng họ chẳng có vẻ gì là muốn dùng chúng để tắm cả.

Dù sao đi nữa, tôi đã nhận được thông tin từ Serwhale-san.

Giờ chỉ còn việc đào sâu xuống lòng đất thôi.

"Được, thử đào xem sao. Ah, ta có khách kìa" (Makoto)

"Thật tình. Giá như Levi chịu được thêm chút nữa thì... không, với cái tình trạng như thế, chắc cô ấy cũng không còn sức để vung tay vung chân nữa" (Serwhale)

Serwhale-san cười một cách khó khăn.

Và rồi, anh ta chầm chậm thủ thế.

Anh ta chĩa cây đinh ba dài hơn cơ thể mình về phía trước.

Số kẻ địch là 3.

Thử thách suối nước nóng đang đón đợi ngay trước mắt, tôi tiện tay xử chúng luôn cũng được.

Nói là thế thôi chứ với cái loại địch như lũ kia, tôi không cần phải lôi cây Azusa ra bắn đâu.
Có vẻ chúng chỉ là mấy con mamono vặt vãnh sống trên ngọn núi này.

Dùng Brid cho nhanh nhỉ.

"Waka-sama, để chúng cho tôi" (Serwhale)

Hình như Serwhale san đã đoán ra ý định của tôi và bảo tôi đừng manh động.

Thôi được, anh ta cũng chẳng thua được đâu, cứ để yên đi.

Khi tôi ngắt mấy quả Brid, anh ta cảm ơn tôi.

Giờ tôi nên tập trung đào thì hơn.

Tôi lấy ra vài thứ dụng cụ do các già lùn chế tạo.

"Nếu bọn bay định ẩn thân, lần sau làm kĩ lưỡng hơn đi!" (Serwhale)

Con quái thú lông trắng nhô đầu ra khỏi tuyết rồi lại rụt vào trong nhằm ngụy trang, ngay lập tức biến thành nhiều mảnh.

Nói là ngụy trang, đúng hơn là nó chỉ chui vào trong tuyết thôi, nhưng... với anh bạn cá voi kia thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Những giọt máu xanh và mấy miếng thịt rơi tán loạn dưới đất.

Nó vừa định lao tới rồi húc bằng đầu.
Mặc dù không có sừng, cú húc đó vẫn rất uy lực đấy.

Con mamono kia chẳng còn lại dấu vết gì.

Kế đến, Serwhale-san đâm cây đinh ba về bên phải.

Nãy anh ta nói tầm nhìn quá thấp, thế mà vẫn biết rõ kẻ địch ở đâu.

Cây đinh ba xuyên thẳng vào người con mamono dạng chim đang dùng mỏ lao đến.

Bị thọc từ đầu đến ngang cánh, con chim bự chảng đó nổ tung từ bên trong, số phận của nó cũng như con đầu tiên.

Đơn giản và mạnh mẽ.

Con còn lại bỏ mặc anh ta và lao đến chỗ tôi.

Nó nhanh thật đấy.

Cái cách di chuyển đó, rắn à?

"Ngạo mạn quá nhỉ!" (Serwhale)

Con rắn bỗng ngừng động đậy.

Ah, chỗ hình như là đuôi nó đã bị găm xuống bởi cây đinh ba.

Và rồi, tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng gì đó gây rung lắc mặt đất...

Cạnh con rắn xuất hiện một con cá voi.

"Hah!"

Trước tiên anh ta nghiền nát cái đầu con rắn đang ngoe nguẩy.
Serwhale-san, kể cả khi đã tạm thời tuột mất vũ khí, anh ta vẫn không hề hấn gì.

"Xuất sắc" (Makoto)

"Không, như dự đoán, mỗi khi ở trên cạn và lại còn dưới trời lạnh, chuyển động và giác quan của tôi trở nên trì trệ hơn. Tôi cần phải cố gắng luyện tập nhiều hơn nữa" (Serwhale)

Thế mà vẫn gọi là trì trệ sao?

Tôi lại nghĩ đó là một màn hủy diệt hoàn toàn.

Lũ mamono quanh khu vực này cũng tương đối mạnh, nhưng chúng không là gì trước tộc Hải Vương.

"Ra vậy. Tôi bắt đầu đào đây, nhờ anh để ý xung quanh nh-nhéééééé?!" (Makoto)

Một ngọn thương với cấu tạo dạng xoắn ốc.

Thật ra, chỉ có mỗi phần đỉnh được làm theo dạng một mũi khoan.

Dùng ngọn thương được đưa cho từ trước, tôi hướng thẳng phần đầu xuống đất, và ngay sau khi truyền ma lực vào... nó đột nhiên xoay tít mù!
Tôi biết công dụng của nó là một cái khoan dựa vào hình dạng, nhưng tôi tưởng chỉ có phần đỉnh mới xoay thôi chứ!

Cái tay cầm cũng đang quay, thế là nó kéo theo cả tôi luôn!!

"Waka-sama?!" (Serwhale)

"Tôi không saooooooo~ chắc thế!" (Makoto)

Tôi chỉ cần thả tay ra là nó sẽ ngừng lại.

Tâm trí tôi hiểu điều đó, nhưng vì tác động của lực li tâm, tôi có cảm giác mình đang bị ngoại lực hút vào, và người tôi theo phản xạ nắm chặt tay cầm.

Tôi không thể nghĩ ra cách giải thích cho hành động của mình được.

Vì lí do nào đó, tôi vẫn đang giữ nguyên nó trong tay.

Ngoài ra, chừng nào không chỉ mỗi phần mũi khoan là đang xoay, tôi chợt nghĩ rằng dùng vũ lực sẽ làm công cụ này vỡ tan tành.

"U-Uwaa!"

Mũi khoan từng bước đâm sâu xuống đất, tạo ra một cơn rung lắc không hề nhẹ, nó tiếp tục tăng tốc và thụt dần, thụt dần.
Tôi không còn nghe thấy tiếng gọi của Serwhale-san nữa.

Kích hoạt giáp ma lực để cản đống đất đá đang liên tục bắn vào người, cái khoan vẫn đào ngày một sâu với tốc độ kinh hoàng.

Bên cạnh tầm mắt đang xoay vòng vòng của tôi, chưa có vấn đề nào phát sinh, nhưng tất nhiên không thể để nó khoan mãi được.

Tôi gồng lên một chút và thả tay ra.

Ngọn thương xoay thêm vài giây rồi dừng hẳn khi tôi lấy lại thăng bằng. Nó dừng hoạt động, cắm chặt xuống đất.

Sức "cuốn hút" của thứ dụng cụ này phải công nhận là rất tuyệt vời.

Trước hết, tôi thử nhìn lên trên xem thế nào.

"Mình đã khoan khá sâu rồi~ Nếu vẫn không thành công, vị trí này là một lựa chọn sai lầm" (Makoto)

Nó đã vượt xa độ sâu dự kiến.

Nhưng lúc dùng cảm quan bằng [Sakai], đáng nhẽ tôi phải lao xuống nước ngay trước khi đạt tới độ sâu này mới đúng.
"Có khi nào, mình đi trệch rồi ư? Cũng có thể. Mình không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc đào, nhiều khả năng phương hướng đã bị thay đổi đột ngột" (Makoto)

Trong cái không gian ẩm thấp và tù túng này, tôi liên tưởng ra rất nhiều viễn cảnh khác nhau.

Dĩ nhiên, tôi đã quyết định sẽ bảo họ điều chỉnh lại ngọn thương, để làm sao chỉ có phần đỉnh là tự xoay được.

"Ra khỏi đây thôi. Nếu tạo ra một bề mặt đủ lớn để đứng lên, mình sẽ nhảy ra được... Đợi đã, không khí ẩm thấp? Ướŧ áŧ?" (Makoto)

Ah.

Khi nhìn lên trên, tôi bỗng nhận ra.

Rằng đây là vị trí đúng, nhưng nơi tôi đang đứng thì không khả quan cho lắm.

Như thể muốn trả lời tôi, lớp đất phía bên trái dần phình ra, trông khá mất tự nhiên.

Ngay tức khắc, nó vỡ vụn.

Một lượng lớn nước – không, nước sôi, dội thẳng vào tôi.
"Nguy hiểm thật. Nhiệt độ của nó cao phết đấy. Sẽ rất khó nếu muốn tắm trong tình trạng hiện tại. May mà mình có lớp giáp này" (Makoto)

Nước sôi sùng sục dần tràn ngập khoảng không.

Tôi thả cơ thể trôi theo dòng nước và cứ để nó đưa đi.

Nếu trực tiếp ngâm mình vào đó, chắc tôi đã bị bỏng rồi, mà có khi đang ở giữa ranh giới sống và chết cũng nên. Thật sự phải cảm tạ khả năng của mình, tôi thấy nhẹ nhõm vì bước đầu kế hoạch đã thành công.

Tôi liền nhảy ra khỏi dòng nước và hạ cánh an toàn.

"... Thật không ngờ... ngài đã làm được ngay trong lần đầu tiên... tôi đã thực sự bị thuyết phục. Vậy ra nước nóng tồn tại ở cả những nơi thế này sao? Mừng ngài trở lại, Waka-sama" (Serwhale)

"Không phải nước đơn thuần đâu, suối nước nóng đấy. Nơi này có nhiều nước nóng hơn tôi nghĩ. Làm một đường dẫn sẽ khó đây" (Makoto)
"Nếu không quá vội vàng, ngài nên để chúng tụ tập hết vào một chỗ. Do là nguồn nước cách khá xa thị trấn, chúng ta tạm thời cứ để thế này thì hơn. Dù gì nó cũng không giao thoa với mấy con sông hoặc trào ra xung quanh" (Serwhale)

"Tôi hiểu rồi. Anh đã làm sẵn một nơi cho nó chảy vào. Cảm ơn" (Makoto)

Lúc đi kiểm tra, trước mắt tôi là một vùng trũng hình cái bát nằm phía dưới.

Nước sôi đang dần chảy vào đó.

"Waka-sama đang lo việc đào bới, vậy nên để dự phòng, tôi nghĩ mình nên chuẩn bị. May thay, đất đá ở đây khá mềm, chỉ cần vài cú là xong" (Serwhale)

Ý anh là dùng nắm đấm à, hay là đầu?

Cái cách diễn giải của anh ta không hề giống với việc dùng đến vũ khí, nhưng tôi thấy hơi sợ nên đã không hỏi thêm.

Như tôi nghĩ, Serwhale-san không cần dùng đến mấy cây thương hay giáo nào cả.
Tuy còn cách một khoảng so với thị trấn, nhưng tôi cũng đã có được suối nước nóng rồi.

Sau này họ sẽ bắt đầu công đoạn xây dựng, vậy là trong tương lai, nơi đây sẽ được coi là suối nước nóng số 1 của Kaleneon.

Còn bây giờ, về thị trấn nào...

Trong cơn bão tuyết vẫn chưa dứt, tôi mở một cánh cổng sương mù nối với thị trấn, đồng thời ngẫm nghĩ cách làm tuyết tan bằng dòng nước nóng.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Một vùng ngoại ô trên lãnh thổ Kaleneon.

Tại một cánh đồng băng chẳng có lấy chút dấu hiệu sự sống, những người đang đứng đó thảo luận bao gồm Serwhale-san, một số người lùn, Eva và tôi.

Ruria bị cảm lạnh nên không đến được.

Phải nói là gần đây tôi hay chọn sai thời điểm và ít khi gặp được Ruria.

Mio và Shiki đã trò chuyện khá nhiều về cô ấy.

Vấn đề lần này không nhất thiết cô ấy phải có mặt, vì vậy tôi đã gửi thuốc cho Eva-san.
"Uhm, thầy vừa nói gì cơ?"

"Tôi nói là đã tìm ra một suối nước nóng đúng nghĩa. Việc xây dựng chưa thể khai triển ngay, nhưng tôi đã đào thành công, trên núi lúc này đang tuôn trào nước nóng đấy" (Makoto)

"Uhm, thầy đã cất công leo lên một ngọn núi với bão tuyết dữ dội và còn đào được một cái hố ư?" (Eva)

"Phải. Eva, chính cô là người đã nói tôi được phép làm bất cứ điều gì trên đó, một phần cũng vì chưa có ai sống, và cũng cách xa thị trấn, đúng chứ?" (Makoto)

"Đúng thế, nhưng đi đào hố ở một nơi đầy rẫy mamono và hoàn thành nhiệm vụ trong cùng một ngày. Cái đó..." (Eva)

"Bọn mamono không kém thông minh như cô nghĩ đâu, Eva-dono. Hầu hết những anh bạn trên đó đều nhận ra khả năng của mình và ẩn nấp. Có vài con đã tấn công chúng tôi, chẳng biết là do đói hay ngu ngốc nữa, nhưng không có vấn đề nào đáng kể" (Serwhale)
Serwhale-san liền trả lời Eva.

Hai người họ đã được giới thiệu với nhau rồi.

Eva-san đã quyết định không để tâm đến bất cứ cái gì đi ra từ Thương đoàn Kuzunoha nữa, cô ấy chỉ chào đón Serwhale-san bằng đôi mắt trống rỗng.

Có lẽ cô ấy nghĩ cá voi phải to hơn thế nhiều, nhỉ?

"Chuyện đó là do... Serwhale-san làm sao?" (Eva)

"Tôi thừa sức để xử lí bọn chúng mà" (Serwhale)

Serwhale-san gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Mấy người lùn ở hai bên thể hiện sự trầm trồ.

"Ấn tượng lắm-ja. Trong cái thời tiết khắc nghiệt như thế, dù sao tầm nhìn cũng quá thấp và bọn mamono hoàn toàn chiếm ưu thế. Theo tôi được nghe, có một sinh vật được gọi là Sư Tử Tuyết, chúng thường ẩn mình trong tuyết và miễn nhiễm tất cả các đòn tấn công vật lí; con Nhạn Băng luôn nhắm vào phần chí mạng của kẻ thù; ngoài ra còn con Độc Nhãn Xà bơi dưới lớp tuyết và không hề gây tiếng động. Núi ở khu vực này chẳng thiếu gì lũ mamono nguy hiểm. Có vẻ hai người đã tới được đích mà không phải chạm trán bọn chúng, nhưng ở một ngọn núi lửa đầy rủi ro, đúng là không dễ dàng chút nào"
"Nếu như đụng phải chúng lần đầu tiên, khi ấy ta sẽ bị dồn vào thế khó. Nhưng tôi phải công nhận anh xứng đáng được phục vụ Waka-sama"

"Tôi rất lấy làm cảm kích. Một phần cũng nhờ vào cây thương mà mọi người đã giao cho tôi. Thật may rằng chúng tôi không phải đối đầu với những kẻ thù đáng sợ như vậy" (Serwhale)

... Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đã trực tiếp đụng độ 3 con đó rồi mà.

Đây chỉ là giả định, nhưng theo tôi, mấy anh bạn đó không tìm thấy đối thủ xứng tầm nên đã tự tôn mình lên làm vua vùng núi, và khi tôi đặt chân vào lãnh thổ do chúng cai quản, cả 3 liền lao vào tấn công.

Trước đó [Sakai] đã định vị được hình bóng bọn chúng, trông giống hệt với miêu tả luôn.

Ah, vậy ra cái con lao đến chúng tôi đầu tiên cũng cùng một loài với con sư tử tôi gặp trong lãnh thổ quỷ tộc hử?
Đúng là hồi trước, tôi thấy cơ thể của nó hoàn toàn làm bằng tuyết, và nó còn miễn nhiễm trước mấy loại vũ khí nữa.

Kể cả khi tưởng đã gục rồi, nó vẫn còn đứng lên đánh tiếp được cơ mà.

Tuy rằng đụng phải Serwhale-san là chết không kịp ngáp.

Tôi thầm cầu nguyện cho ba vị vua (có lẽ vậy) của vùng núi đó.

Các người lùn và Serwhale-san đang bàn tán về chủ đề vũ khí và chiến đấu, họ đang hừng hực khí thế.

"Tôi sẽ cố gắng dẫn được nguồn nước về thị trấn nội trong mùa đông này. Còn trước mắt..." (Makoto)

"Vâng"

"Nơi này từng là một hồ chứa đã bị đóng băng và không thể sử dụng, đúng không?" (Makoto)

Tôi chỉ tay vào cánh đồng băng ở ngay trước mặt.

Eva gật đầu.

"Vì cách thị trấn khá xa, việc duy trì nó rất hay bị trì hoãn. Hiện tại chúng tôi chưa tìm ra cách tận dụng vị trí này" (Eva)
"Thế thì tốt quá. Tôi sẽ nung chảy nó ngay bây giờ" (Makoto)

Tôi niệm ra một số quả cầu lửa rồi ném chúng đi.

Như một lẽ tự nhiên, lớp băng vỡ tan, cánh đồng băng dần biến thành một cái ao.

Hừm~, lớn ở mức vừa phải nhỉ.

Tôi nên dùng nơi này để thử nghiệm.

"Nếu ngày nào Waka-sama cũng tới đây, ta không còn phải lo về tuyết rơi nữa. Nếu ngài có thể làm 5-6 lần mỗi ngày thì sẽ rất tuyệt đấy ạ"

Làm thế lâu lắm.

Mỗi lần cũng phải mất đến 30 phút chứ không ít đâu.

"Nếu không có Raidou-sensei, chúng tôi sẽ phải thuê vài pháp sư và mạo hiểm giả, nhưng vẫn cần đến nửa ngày mới xong; còn thầy chỉ cần vài giây. Phù~" (Eva)

Tiếng thở dài của cô làm tôi đau lòng đấy, Eva.

Rồi, chuyển sang bước thứ hai thôi.

Việc đào bới đã diễn ra khá suôn sẻ, mong là lần này cũng vậy.

Tôi lấy ra chiếc nhẫn đỏ rực từ trong túi.
Một chiếc Draupnir chưa hoàn chỉnh đang được các già lùn nghiên cứu.

Gần đây, số lần nó chuyển đỏ nhiều đến mức đã vô tình tích lũy trong chiếc nhẫn.

Ema đã nghĩ ra một cách không tưởng để tiêu hủy chúng, nhưng nếu mọi thứ diễn ra theo ý tôi, tôi dự định sẽ dùng mấy cái nhẫn để biến ý tưởng này thành hiện thực.

"Đó là... một chiếc Draupnir"

Một người lùn nhìn cái nhẫn với vẻ ngạc nhiên và nhíu mày.

Nếu là màu trắng thì không nói, nhưng thông thường chẳng có ai mang một cái màu đỏ bên mình cả.

Eva quan sát tình hình với những cảm giác phức tạp, còn Serwhale-san tỏ ra rất quan tâm.

Tôi khiến cái nhẫn Draupnir trôi nổi lên khỏi lòng bàn tay rồi truyền thêm ma lực vào dung tích của nó.

Cốt là để dùng ma lực kích hoạt chiếc nhẫn.

Bề ngoài trông nó như được làm từ sắt nung trong lò rèn, và được bao phủ bởi một sắc đỏ rực rỡ.
Ngon rồi.

Chắc tôi có thể dùng thứ này làm một dụng cụ tạo nhiệt đây.

"Để phòng khi xảy ra thương tích, hãy chuẩn bị thứ gì đó để bảo vệ bản thân đi. Tôi sẽ che cho Eva; Serwhale-san, nhờ anh lo liệu mấy người lùn" (Makoto)

"...Đã hiểu" (Serwhale)

Vì lí do nào đó, khuôn mặt Serwhale-san trở nên nghiêm túc hẳn, anh ta tập hợp mấy người lùn ra phía sau và đứng đằng trước che chắn.

Tôi bảo vệ Eva-san bằng đôi tay của giáp ma lực.

Bây giờ...

"Tôi làm đây~~~" (Makoto)

"?!!!"

Sự căng thẳng của Serwhala-san đột ngột tăng cao.

Chuyện gì vậy?

Trong đầu nghĩ rằng việc đó hơi kì lạ, tôi thả chiếc nhẫn ánh đỏ xuống cái ao. Với dự đoán của tôi, đây sẽ là nhiệt độ tối thiểu để chống lại cái lạnh.

?!

Cái nhẫn ở tay trái tôi, không hiểu sao, nó tự dưng phóng thích năng lượng và tỏa sáng trong chớp mắt?!
Vừa chạm nhẹ vào mặt nước, nó liền gây ra một âm thanh ầm ĩ.

Tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị khói trắng bao phủ, không thấy được gì cả.

Lạ thật.

Theo ước tính của tôi, nước sẽ sôi lên mới phải.

Tôi còn nghĩ nó sẽ bắn tung tóe ra xung quanh một ít.

Nhưng kết quả lại khác một trời một vực so với tưởng tượng.

"Cái quái..." (Makoto)

Một lát sau, cả khu vực chìm trong yên lặng.

Xác nhận sự an toàn của Eva-san, mấy người lùn và Serwhale-san, tôi quay mặt nhìn cái ao.

Bởi luồng hơi nước nhiệt độ cao tỏa ra khắp nơi nóng như gió Lào, tuyết đã tan hết và để lộ ra mặt đất màu nâu.

Nhắc đến cái hồ chứa... phần tường bao xung quanh đã bị mòn đến xơ xác, và lượng nước bên trong đã biến mất tiêu.

Chỉ còn mặt đất dần trào lên một màu đỏ tươi.

Cứ như nham thạch vậy.

Oh?

Hình như tôi cường hóa cái nhẫn hơi quá đà rồi.
Tạm gạt sang một bên phần đùa cợt, tôi vừa mới làm hỏng một phương án có ích cho mùa đông sao?

Mặc dù không biết nguyên nhân gây ra vụ nổ, nhưng nước đã bốc hơi và chỉ còn mỗi cái nhẫn nằm giữa lòng ao.

Nó vẫn còn nguyên vẹn.

Ra vậy, nhiệt độ nó tỏa ra đã làm mặt đất tan chảy.

Tôi thấy cái nhẫn đang trôi lềnh bềnh trên bề mặt dung nham, nhưng...

Xét đến việc thay đổi trạng thái một cách đột ngột, đúng là nó không hề ổn định.

"..."

Nhớ đến Eva, người có sức chiến đấu yếu nhất ở đây, tôi nhìn sang cô ấy một lần nữa.

Quả là người đứng đầu đất nước có khác, trông rất điềm tĩnh.

Miệng Eva chỉ thể hiện bởi một đường thẳng, khuôn mặt không hề để lộ sự kinh ngạc.

"Đáng ra thí nghiệm này không bị nổ tung đâu~ Hahaha" (Makoto)

"..."

Tôi cố cười lên nhằm cho qua cái không khí khó xử này, nhưng chẳng thấy phản ứng nào cả.
Tệ quá. Cô ấy giận rồi sao?

"Dù sao thì, vừa rồi là cái gì vậy?" (Makoto)

"...Nó là một phản ứng khá bình thường khi ngài ném một khối kim loại nhiệt độ cao xuống nước đấy ạ, Waka-sama" (Serwhale)

Tôi lại bị quan niệm thông thường làm cho ngỡ ngàng rồi.

Nhưng cũng có một số loại rau quả ngoài kia có thể sinh nhiệt mà, vô lí vậy.

Serwhale-san trả lời câu hỏi không hướng đến ai của tôi với một vẻ mặt hơi căng thẳng.

...Vậy là anh ta đã đoán trước được chuyện này nên mới đâm ra lo lắng.

"T-Thế à? Hình như anh đã đoán được rồi" (Makoto)

"Lúc nó sắp sửa kích phát, nguồn năng lượng vẫn nằm trong tầm kiểm soát nên tôi cứ nghĩ sẽ không sao, nhưng... may mà tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần" (Serwhale)

Ý là khi nằm trong tay tôi, mọi việc vẫn có thể diễn ra suôn sẻ ư?

Nói một cách ước chừng thì, tôi muốn cái nhẫn tỏa nhiệt cho đến khi hết ma lực, và rồi nước trong hồ sẽ nóng lên.
Cộng với cả mấy đường dẫn sẵn có, mùa đông này mọi người sẽ có nước ấm để dùng, nhưng... lại thành ra thất bại thảm hại thế này đây.

Sự thật là nó đã phá hủy nguyên một cái hồ chứa.

Chúng tôi nên sửa lại nơi này trong lúc thực hiện dự án suối nước nóng.

"Eva, cho tôi xin lỗi nhé. Như cô thấy, lần này đã thất bại rồi. Tôi sẽ tìm cách xây lại cái ao và hỏi thêm về biện pháp ngăn ngừa cái lạnh, thế nên..." (Makoto)

"..."

"...Eva?" (Makoto)

Tình trạng của cô ấy lạ quá.

Chính xác hơn là nãy giờ đôi mắt kia không cử động tí nào.

"Này cô"

Một người lùn tiếp cận Eva rồi dùng phần đỉnh cây búa chạm vào mặt cô ấy.

Dù ông có thấp đi nữa, làm thế với một người phụ nữ rất là thô lỗ đấy.

Đến cả Eva cũng sẽ bực mình cho mà xem.

Nhưng không chỉ giữ biểu hiện như cũ, cô ấy chẳng phản ứng gì luôn.
Eh?

"Dường như cô ấy đã bất tỉnh khi trông thấy vụ nổ vừa rồi. Thậm chí đến chúng ta còn phải bàng hoàng, thế nên chuyện này cũng dễ hiểu" (Serwhale)

Tôi cần phải làm gì đó với Kaleneon.

Mang Eva đến tận đây và làm cô ấy ngất xỉu trước một vụ nổ, chỉ càng làʍ ŧìиɦ hình trở nên xấu đi; điều đó làm tôi cảm thấy thật tồi tệ.

Chắc hẳn sẽ tốt hơn nếu tôi hỏi thêm Zef về cách quản lí một vùng đất phương Bắc khi tôi gặp lại ông ta.

Dường như quỷ tộc không thực sự chú trọng đến Kaleneon, nhưng ít ra họ vẫn duy trì nó như một tòa pháo đài.

Trông thấy Eva đã bất tỉnh nhân sự trong khi mắt vẫn nhìn về phía trước, tôi nghiêm túc nghĩ về điều đó.

----------END CHAP----------