Chương 217: Cuộc Nói Chuyện Giữa Hai Người Đàn Ông.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh trăng cùng những vì sao, Zef và tôi đang trò chuyện cùng nhau.
‘Hãy gặp tại một nơi chỉ có hai chúng ta’, Zef đã đề nghị như vậy.
Nghĩ tới những nội dung mình muốn đề cập, tôi thấy không có vấn đề gì nên đã đồng ý.
“Đã bao nhiêu năm rồi kẻ này mới có dịp được ở một mình cùng một người ngoài cuộc -không, có lẽ là hàng thập kỉ. Cảm giác như thể kẻ này đang quay về thời còn trẻ vậy, thật là hoài niệm, và cũng có đôi chút mới lạ. Ta không diễn tả hết được” (Zef)
“Ngài cứ bảo tôi đến thủ đô cũng được mà” (Makoto)
“Cho kẻ này xin lỗi. Khi mời một ai đó đến nơi ta sống, nó sẽ kéo theo hàng tá những vấn đề. Raidou-dono là một vị khách quan trọng, và đồng thời cũng là đối tác của quỷ tộc. Dĩ nhiên ta không thể từ chối cuộc gặp này được. Thật sự thì bên ta đã thu xếp lịch trình nhanh nhất có thể mới dành ra được thời gian trò chuyện với cậu” (Zef)
Zef nở nụ cười như bình thường, và tôi vẫn chẳng thể nhìn thấu được biểu hiện của ông ta.
Nhưng cái khí chất của Zef có hơi khác so với lần trước bởi nhiều vấn đề quỷ tộc đang mắc phải.
Dù sao chúng tôi cũng đang ở bên ngoài.
“…Và, cậu có chuyện muốn hỏi kẻ này phải không? Cậu muốn biết những gì? Vũ khí bí mật quỷ tộc đang ấp ủ? Hay là thời điểm phía ta sẽ tiến hành cuộc xâm lăng tiếp theo? Có phải là về mấy thứ như thế không?” (Zef)
“Tôi không hề quan tâm đến mấy vụ đó. Xin đừng trêu tôi nữa” (Makoto)
Thật tình.
Trên đời làm gì có ai lại đi hỏi thẳng Quỷ Vương những thứ như thế bao giờ.
Đùa cợt bằng cái vẻ mặt thế kia, đúng là một người khó đối phó.
“Hahaha! Không quan tâm sao. Nếu có được vài thông tin, cậu hoàn toàn đủ điều kiện thực hiện các cuộc trao đổi đấy, bản tính của thương nhân mà. Ta biết sẽ có khá nhiều người tin vào chúng nếu được chính miệng Raidou-dono nói ra, phải chứ? Dù sao hân tộc cũng không phải ai cũng ngu dốt như nhau” (Zef)
“Tha cho tôi đi. Tôi không hề có ý định chịu trách nhiệm cho mấy phi vụ phức tạp như buôn bán thông tin đâu” (Makoto)
“Vậy là cậu sẽ không dính dáng đến nó à. Tiếc nhỉ. Kẻ này đang muốn trộn lẫn giữa vài sự thật và thông tin sai lệch để nói cho cậu mà” (Zef)
Zef cười “Kukuku”.
Xin đừng lợi dụng tôi để bán mấy quả táo độc của ông nữa đi…
“Nếu làm thế, chẳng khác nào tôi tự động quay lưng lại với hân tộc. Không phải là tôi cùng phe với họ, nhưng cũng không cùng phe với quỷ tộc. Cả tôi lẫn Thương đoàn Kuzunoha sẽ luôn giữ vững lập trường” (Makoto)
“Kẻ này biết mà. Ta chỉ muốn thử xem liệu cậu có nghiêng chút nào về bên này hay không thôi. Xin thứ lỗi. Ah, Raidou-dono, Sari thế nào rồi?” (Zef)
“Phù~ Sari. Có vẻ cô ấy đang dần làm quen với môi trường làm việc” (Makoto)
“Hoh, vậy là mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức không cần dùng kính ngữ nữa sao? Ta có thể yên tâm rồi… Thế cậu đã làm chưa?” (Zef)
“Ý ngài ‘làm’ là sao cơ?” (Makoto)
“Umu, ta muốn hỏi là nó có thai chưa ấy” (Zef)
“Buh!” (Makoto)
“Sao vậy?” (Zef)
“Ngài đang nói cái gì thế? Ngài là cha Sari mà phải không?!” (Makoto)
“Phải, còn Raidou-dono là chủ nhân của con bé. Ta nghĩ đây là một câu hỏi bình thường thôi mà” (Zef)
Cái bản mặt của Zef trông như đang ngụ ý rằng: “Cậu đỏ mặt vì cái gì vậy?”.
Tại sao cứ nhắc đến nô ɭệ là nhiều người toàn nghĩ theo cách đó nhỉ?
Có loại nô ɭệ chỉ dùng vào những việc lao động chân tay thôi chứ.
“Cô ấy không mang thai. Mà ngay từ đầu cô ấy đâu phải làm vậy” (Makoto)
“Kẻ này thì lại nghĩ con bé không phải loại sẽ lên tiếng phản đối chỉ vì đó là lần đầu của mình đâu” (Zef)
“Tôi sẽ nói thẳng để đính chính lại nhé, tôi còn chưa ham muốn cô ấy bao giờ” (Makoto)
“Cái gì? Raidou-dono, với một chàng trai trẻ như cậu, cố kiềm chế ham muốn là không tốt đâu” (Zef)
“Không phải việc của ngài” (Makoto)
Sao Quỷ Vương lại lo lắng về chuyện đó làm gì?
Đấy là còn chưa kể, ông ta đang bảo tôi ‘ấy’ với chính con gái ruột của mình.
Cái ông vua này đúng thật là…
“Trong lòng ta thực sự muốn có một đứa cháu nội để bế vào khoảng tầm giữa hè mà. Vậy là ta đã kết luận hơi sớm rồi hả?” (Zef)
“Đúng là thế đó” (Makoto)
Trông Zef có vẻ khá thất vọng về chuyện này.
Nếu ông ta chỉ đang đóng kịch, cái tiếng thở dài não nề đó xứng đáng được trao giải vàng luôn.
“Dù sao đi nữa, Sari vẫn ổn” (Makoto)
“Ta hiểu rồi. Còn…” (Zef)
“Tôi chưa hề động tay vào cô ấy, cả hôn cũng chưa nốt!” (Makoto)
“À không, ta đang định hỏi hôm nay cậu có việc gì. Nhưng nếu con bé tiến tới, ít nhất cứ hôn nó một cái đi” (Zef)
“…Ah, trời ạ” (Makoto)
Tại sao tôi có cảm giác mặt ông ta tự dưng nghiêm túc hẳn ở vế sau nhỉ?
“Vì cậu đã phải dùng đến biện pháp là hẹn gặp một vị Chúa tể như ta, vậy nên kẻ này cũng đang trông đợi xem cậu sẽ hỏi những gì” (Zef)
“Có hai thứ tôi muốn hỏi ngài. Thứ nhất là về Kaleneon, và cái còn lại… ngài cứ coi là nó liên quan tới quỷ tộc đi” (Makoto)
“Dường như tốt nhất là nên bắt đầu bằng Kaleneon” (Zef)
“Hiện nay, công đoạn xây dựng thị trấn vẫn đang tiếp tục trên vùng đất vừa mới đề cập” (Makoto)
“Umu” (Zef)
“Nhưng vấn đề là người dân chưa quen với khí hậu, mọi thứ diễn ra không đúng như mong đợi. Do đó, tôi muốn hỏi thử một quỷ nhân đã sống sót trong cái lạnh khắc nghiệt về cách cải tạo đất đai, phát triển và duy trì về sau” (Makoto)
“Ta hiểu rồi. Nhưng, Kaleneon ư? Nếu ta nhớ không lầm, mật độ tuyết phủ và nhiệt độ của chỗ đó còn rất nửa vời. Theo ta thì cậu không nên dùng nó làm tham khảo thì hơn” (Zef)
“Nhưng thậm chí trong cái khí hậu đại hàn như thế này, quỷ tộc vẫn xây nên được cả một đô thị. Không phải mọi người sẽ biết một số kiến thức nhất định về nó sao? Chỉ vài cái thôi cũng được, ngài có thể nói cho tôi biết một giải pháp không?” (Makoto)
“Fufufu. Raidou-dono, kể cả khi ta nói với cậu phương pháp và kết quả nó đem lại, điều đó không có nghĩa cậu dùng được ngay. Nếu chưa tìm ra gốc rễ của vấn đề, cuối cùng cậu sẽ chỉ lao vào ngõ cụt mà thôi” (Zef)
“Tôi biết…” (Makoto)
Tôi muốn có cách xử lí mấy cơn bão tuyết dữ dội sẽ xuất hiện trong tương lai gần, và dù chưa thể áp dụng luôn vào thực tế, nó vẫn sẽ giúp ích.
“Theo ta được biết, vùng lãnh thổ bao quanh Kaleneon là nơi quỷ tộc hầu như chưa bao giờ đụng chạm tới cả. Nếu là trong một môi trường khắc nghiệt hơn, chúng ta có thể dùng cách là dựng một cái kết giới hình mái vòm để che chắn, và sau đó sống qua ngày dựa vào việc săn bắt. Nhưng ta vừa nói rồi, chỗ đó thực sự nửa nạc nửa mỡ. Khoảng cách giữa đông và hè lớn đến nỗi không thể sống yên ổn được” (Zef)
Phải đồng ý rằng ở Kaleneon, như thị trấn chẳng hạn, tuyết luôn tan mỗi khi mùa hè đến.
Ví nó là “nửa nạc nửa mỡ” cũng không sai, nhưng nếu đất đai không quá cứng mà vẫn canh tác được, tôi nghĩ điều kiện này là tương đối đầy đủ cho quỷ tộc gửi người dân đến làm ăn.
Nếu đây là Limia, không thiếu gì những vùng đất cho họ cân nhắc; vậy thì tại sao họ cứ cố chấp sống ở một nơi tù túng như thế?
Chưa kể…
“Khi trước từng có một tòa pháo đài ở Kaleneon do quân đội quỷ tộc chiếm giữ. Vậy chẳng nhẽ ngài lại không biết họ đã sống ra làm sao ư?” (Makoto)
“Nếu chỉ dừng ở mức săn bắt và hái lượm thì không nói. Nếu cậu cần biết những thông tin đó, ta sẽ thu xếp ngay. Nhưng hãy thử dạo một vòng xung quanh mà xem, ta nghĩ cậu sẽ hiểu; ở Kaleneon, ngoài cái pháo đài ra thì không hề tồn tại làng mạc hay thị trấn nào cả. Tính đến cư dân và cả người địa phương, số lượng cũng không nhiều” (Zef)
“Đúng. Tôi nghe nói họ chủ yếu liên quan đến quân đội. Bên cạnh đó, không thấy nơi nào trông giống một thị trấn, và nơi duy nhất được bảo trì là tuyến đường chính” (Makoto)
“Là vậy đấy. Kẻ này từng dự định pháo đài Kaleneon một ngày nào đó sẽ được dùng làm địa điểm trao đổi thông tin, liên lạc… vì thế ta đã cho người tới đó đóng quân. Nhưng kẻ này phải nói rằng mình không có ý định xây thêm một căn cứ nào ở đó. Hàng hóa và quân đội tận dụng nó chủ yếu làm một điểm dịch chuyển để lưu động. Dù thật đáng tiếc khi không thể dùng được nữa” (Zef)
Uh.
Tôi là kẻ đang chiếm giữ nơi đó mà, tôi biết vị trí của mình hiện giờ không thể lên tiếng phàn nàn được.
Có cảm giác ông ta vừa đánh trúng tim đen của tôi.
…Như lời của Zef, địa điểm duy nhất đủ điều kiện làm thị trấn chính là tòa pháo đài Kaleneon.
Cũng có một số tàn tích của làng mạc, nhưng chúng đều do hân tộc gây dựng. Chúng đã bị phá hủy khá nặng nề rồi, vì vậy không thể tận dụng trong tình trạng đó được.
Khu tàn dư của pháo đài đang được dùng làm thủ đô của Kaleneon do hoàn cảnh của chúng tôi, liên quan đến thời tiết ở Asora, nơi đó hiện đang trong quá trình xây dựng lại thành một thị trấn.
Nguyên nhân quỷ tộc không coi Kaleneon như một quốc gia riêng biệt có lẽ bắt nguồn từ điều Zef đã nói.
“…Tôi hiểu. Ý ngài là nơi đó không đủ tiêu chuẩn để tạo ra một kết giới hình mái vòm bao trọn xung quanh” (Makoto)
Tôi đã từng trông thấy chúng ở những thị trấn của quỷ tộc. Chúng sẽ tiêu tốn một lượng ma lực không hề nhỏ.
Triển khai một thứ như vậy ở Kaleneon là phương án chưa thực tế.
Sẽ là vô nghĩa nếu tôi không tìm ra biện pháp duy trì kế sinh nhai của những người sống trong đó.
“Đáng buồn thay, đó là sự thật. Với cái vị trí và khí hậu như vậy, phía ta không tìm thấy chút giá trị nào để chiếm lại Kaleneon. Vì cậu biết đấy, tuyết là một thứ rắc rối. Nếu bị ngó lơ, nó sẽ vùi lấp những con đường, đè nát nhà cửa. Mà cho dù cậu có dùng nhiệt để khiến tuyết tan đi nữa, rồi nó cũng sẽ đóng băng mà thôi, thế là lại gặp thêm một trở ngại mới. Nếu muốn giải quyết phần duy trì những thứ cơ bản, ta cần những lợi ích nhất định để đi đôi với những bất lợi” (Zef)
“Tôi hiểu” (Makoto)
“Vậy nên kẻ này đã đi đến quyết định là cho xây vài ba cơ sở rồi để yên mọi thứ như trước” (Zef)
“Tôi hiểu rồi. Để cho chắc, ngài có thể đưa tôi mấy thông tin về săn bắt và hái lượm không?” (Makoto)
“Được. Dù sao ta cũng chẳng cần đến chúng nữa. À, phải rồi, kẻ này sẽ rất vui nếu cậu đẩy nhanh thời điểm bắt đầu buôn bán ở những thị trấn của phía ta” (Zef)
“Tôi sẽ gắng thu xếp” (Makoto)
Tôi nghĩ sẽ không xảy ra vấn đề gì trong việc tua nhanh tiến độ.
Thực ra tôi đã hoàn thành phần chuẩn bị, nói là thu xếp nhưng cũng không còn gì nhiều cần lo liệu.
Không, không phải chuyện đó.
Họ hiện đang trong tình trạng vội vàng, do đó tôi đơn giản là không cần phải lo lắng quá mức.
“Vậy thì hãy chuyển sang việc còn lại mà cậu muốn bàn bạc thôi nhỉ. Có vẻ đây mới là động cơ chính của Raidou-dono” (Zef)
“…”
“Vì đã có thời gian suy nghĩ, chắc hẳn cậu cũng biết rõ những nội dung mình cần nói, phải không?” (Zef)
“…Hãy để tôi hỏi ngài một câu, thưa Bệ Hạ. Nếu lí do dẫn đến cuộc xung đột giữa loài quỷ và loài người biến mất, liệu quỷ tộc có dừng cuộc chiến này lại không?” (Makoto)
“…”
“Nếu ngài có câu trả lời” (Makoto)
“…Dĩ nhiên là chúng ta sẽ dừng. Nhưng Raidou-dono, câu hỏi đó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa nào hết” (Zef)
Phá vỡ sự yên tĩnh, Zef nói bằng một giọng thấp và trầm.
Dù đã xác nhận rằng câu hỏi của tôi là đúng, nhưng đồng thời ông ta cũng nói nó thật vô nghĩa.
“Ý ngài là sao?” (Makoto)
“Ta dám chắc nếu lí do đưa đẩy quỷ tộc khơi mào chiến tranh không còn nữa, mọi xung đột sẽ dừng lại. Nhưng để nguyên nhân biến mất, khi ấy chiến tranh giữa hai tộc cũng phải tiến đến một kết quả nào đó rồi. Kẻ này nói nó vô nghĩa là vì thế đấy” (Zef)
Nguyên nhân biến mất… bằng với tiến đến kết cục ư?
Quỷ tộc đã phải sống dưới sự đàn áp của Nữ thần và cả hân tộc nữa, do đó, hoàn cảnh đã đưa đẩy họ tới những vùng đất cằn cỗi phương Bắc.
Cuộc nổi dậy từ đó mà ra rất có thể là vì quỷ tộc muốn đánh đổ cái tình cảnh mụ Nữ thần đã áp đặt cho họ.
Trong trường hợp này, nếu có được một vùng đất trù phú, nguyên nhân dẫn đến chiến tranh sẽ tan biến.
Chẳng phải sao?
Ví dụ; một nơi trong địa phận Kaleneon đang dần được cải tạo, lãnh thổ của quỷ tộc đang ngày càng chú trọng đến các vấn đề nội bộ, và có lẽ là… Asora.
Không phải tôi muốn làm điều đó cho mụ Nữ thần, nhưng nếu chúng có thể dừng cuộc chiến này lại, tôi sẽ không ngại hợp tác.
Thành thật mà nói, Hibiki-senpai hiện giờ là một cá nhân nguy hiểm.
Nếu chiến tranh vẫn còn tiếp diễn, tôi không thể đảm bảo chị ấy sẽ giữ được mạng sống của mình.
Do đó, tôi cũng sẽ cân nhắc phương án giao cho quỷ tộc một phần của Asora.
Khoảnh khắc quỷ tộc đặt chân đến đây cũng là lúc họ sẽ phải đồng ý trở thành bên liên quan với chúng tôi, bất kể có thế nào.
Nói trắng ra, tôi sẽ cách li họ.
“Tôi nghe nói quỷ tộc khởi đầu cuộc chiến này nhằm tìm kiếm những vùng đất màu mỡ. Một cuộc nổi dậy vùng lên khỏi sự tuyệt vọng khi đó. Vậy thì, chả nhẽ hiện giờ vẫn chưa thể coi quỷ tộc là đang sở hữu một vùng đất giàu có với đủ điều kiện sinh sống ư? Trong tình hình này, tôi nghĩ ngài có thể kí một bản hiệp ước với hân tộc. Dù sao quỷ tộc cũng đã kéo dài cuộc chiến với lợi thế về bên mình rồi” (Makoto)
Nếu cần thiết, tôi có thể tham gia động viên bọn họ.
Đàm phán sẽ rất khó khăn vì cả hai vị anh hùng của Gritonia và Limia đang chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng nếu là với phía Aion - nơi chỉ toàn gián điệp, hoặc một quốc gia lạ lùng như Liên Minh Lorel – nơi đã chấp nhận các Nhà Thông Thái, tôi nghĩ không phải là không có khả năng.
Nếu chỉ cần một đất nước hơi chút ưng thuận thôi, điều đó sẽ mở ra nhiều cách để xoay chuyển tình hình.
“Về chuyện đất đai, Raidou-dono nói cũng đúng. Chúng ta đang sở hữu một vùng đất trù phú. Nhưng… Nữ thần và hân tộc vẫn đang nắm quá nhiều quyền uy. Nếu dùng đến biện pháp là đàm phán vào lúc này, nó sẽ chẳng khác gì gián tiếp bảo họ tập trung lực lượng và tổng lực phản công” (Zef)
“Dù là thế đi nữa, quỷ tộc vẫn có đủ nguồn lực dự trữ mà, phải chứ?” (Makoto)
“Nếu cậu rút ra điều đó bằng cách quan sát tiến trình hiện tại của cuộc chiến, đó là sai lầm lớn đấy, Raidou-dono. Nghe ta nói này, kể cả khi ngay từ lúc đầu cậu đã hơn hẳn đối phương về chiến thuật và kĩ thuật, dù chưa phải tất cả, một phần trong đó rồi cũng sẽ rơi vào tay kẻ thù. Như bây giờ chẳng hạn, khi đang nhận được sự bảo vệ linh thiêng từ Nữ thần, nhờ có ưu thế về số lượng, hân tộc sẽ lấy lại lợi thế vốn có. Tình thế sẽ ngay lập tức bị đảo ngược” (Zef)
“Không thể nào” (Makoto)
“Sức mạnh của một vị Thần và quân số áp đảo; hai yếu tố này không thể coi nhẹ như Raidou-dono nghĩ được. Tình hình hiện tại phải nói là đang ở đỉnh điểm. Kìm hãm hành động của Nữ thần và nhìn thấu đối phương tới một mức độ nhất định, quỷ tộc sẽ tiếp tục tấn công hân tộc. Áp dụng cùng một cách từ trước đến nay thì thật…” (Zef)
Nửa sau của những lời đó như thể Zef đang bị buộc phải nói vậy. Ánh sáng trong mắt ông ta phản chiếu sự buồn rầu.
“Vậy vừa rồi là lí do ngài sẽ không dừng cuộc chiến này lại sao?” (Makoto)
“Chúng ta đã từng nghĩ đến việc gϊếŧ hại người anh em ruột thịt của mình khi cha mẹ đi vắng, nhưng cuối cùng, chúng ta đã không thể xuống tay, và rồi, cha mẹ đã về” (Zef)
“…”
“Thế là chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài cẩn trọng với ánh mắt của cha mẹ trong khi vẫn đấu đá lẫn nhau. Raidou-dono, theo cậu thì ta phải làm thế nào mới gϊếŧ được người anh em đó?” (Zef)
“Ehm… nói thật thì, liệu anh chị em có nên gϊếŧ hại lẫn nhau? Tôi thật không thể tưởng tượng nổi” (Makoto)
“Đúng thế. Khi mà anh chị em hận nhau đến mức muốn gϊếŧ chết người đó. Thêm một điều nữa, cả hai cha mẹ đều là đồng minh của phía bên kia” (Zef)
“Xin lỗi, tôi không muốn liên tưởng đến cảnh đó” (Makoto)
“Ta hiểu. Kể cả khi ta có sát hại đối phương một cách thật khéo léo, bậc cha mẹ lại không hề mong muốn cái chết đó; và cho dù cả hai có bắt tay nhau với một nụ cười giả tạo in trên khuôn mặt, lòng hận thù đã ăn sâu vào xương tủy sẽ vẫn còn nguyên. Sau cùng, dù có cố gắng kiếm tìm thêm những lí do khác để đánh nhau, cái quan trọng nhất cũng chỉ có một, kẻ này đã nghĩ như vậy. Và thực tế, cái lí do đó đã mặc định trở thành cái cớ của chiến tranh. Nguyên nhân ở môi trường chỉ đơn giản là một cú huých cho guồng quay hoạt động, nhưng tư tưởng nằm sâu trong tim chúng ta chưa bao giờ thay đổi từ cổ chí kim” (Zef)
Mụ Nữ thần là bậc cha mẹ, còn quỷ tộc và hân tộc là hai anh em.
“Lòng thù hận. Quả đúng như tôi nghĩ, Nữ thần là gốc rễ của mọi chuyện” (Makoto)
“Không sai, nhưng bất kể Nữ thần có làm cái gì vào thời điểm muộn màng như thế này, khoảng trống giữa người và quỷ sẽ mãi mãi không được lấp đầy. Với quỷ tộc, với hân tộc; và tất nhiên, kẻ đang ngồi trò chuyện với Raidou-dono đây cũng vậy. Bởi kẻ này nghĩ thứ duy nhất có thể lấp đầy lỗ hổng đó là máu của kẻ thù” (Zef)
“…”
“…Ngài muốn nói rằng mình gϊếŧ chóc vẫn chưa đủ sao?” (Makoto)
“Chính xác. Dĩ nhiên cũng phải tính đến sự chuyển biến tình hình như kẻ này vừa mới giải thích, nhưng nói trắng ra, nó chỉ đơn giản là một cái mặt nạ. Chúng ta đã giật đứt sợi xích bao bọc của bậc cha mẹ - Nữ thần – và đứng lên phản kháng, vậy nên cho đến khi lòng căm thù đã được rửa trôi bằng cách nhuốm toàn bộ mặt đất bằng máu của lũ hân tộc, quỷ tộc sẽ không bao giờ dừng lại” (Zef)
“…”
“Với một người trị vì, ý nghĩ của Raidou-dono có thể coi là một phương án. Có lẽ một vị vua nào đó sẽ đồng ý. Đặc biệt là khi người đó thực sự tốt bụng. Nhưng ngoài ra cũng có nhiều người không chọn điều đó… họ không thể làm như vậy. Giống như kẻ này… ta của hiện tại… nếu vẫn còn nhiều người dân mong muốn, kẻ này sẽ không chấm dứt chiến tranh” (Zef)
“…Thế theo ngài thì… tôi đang nghĩ gì?” (Makoto)
Dù rất tĩnh lặng thôi, nhưng tia sáng trong mắt Zef cảm tưởng như thể đang nhìn thấu tâm can tôi.
Chắc chắn ông ta không thể biết được đâu.
Bởi vì chẳng có ai biết đến sự tồn tại của Asora.
“Raidou-dono có thể thu xếp một vùng đất mới cho loài quỷ chúng ta, đúng chứ? Có thể là nơi tận cùng trong vùng đất hoang, hoặc cũng có thể là nơi chúng ta không biết, đâu đó nằm ở đầu bên kia phía Bắc hoặc vùng biển phía Tây. Kẻ này không biết về những vị trí xa xăm như vậy, nhưng cậu định sẽ cho quỷ tộc di cư ra khỏi lục địa này, và giờ cậu đang tự hỏi liệu việc đó sẽ kết thúc cuộc chiến hay không. Đó là suy nghĩ của cậu, đúng chứ?” (Zef)
“…”
Đùa nhau thật hả trời?
Đến mức đã chuẩn vị hẳn một vùng đất rồi ư, sao có thể như vậy?
Tôi đoán ông ta sẽ tính được đến việc giúp đỡ trong vòng đàm phán dẫn đến bản hiệp ước, nhưng…
“Trúng tim đen rồi nhỉ. Thật là đáng sợ quá. Raidou-dono từng nói không hề quan tâm đến cuộc chiến, nhưng hình như đã điều tra chi tiết về mọi nguyên nhân dẫn đến chiến tranh, vì vậy kẻ này chỉ muốn thăm dò một chút. Thiệt tình, con mắt của Sari chưa bao giờ hết làm ta ấn tượng. Một thương đoàn tự lực cánh sinh à. Ta hiểu ra rồi. Nếu chỉ mới có thế này thì chưa thể coi là một quốc gia, nhưng… có thể coi đây là một tổ chức đã vượt qua ranh giới của một thương đoàn đơn thuần” (Zef)
Một thương đoàn tự lực cánh sinh?
Không, hiện giờ điều quan trọng là tại sao ông ta không thể chấp nhận việc di cư.
“…Do đâu mà… ngài lại không chọn phương án đó?” (Makoto)
“Như cậu vừa nói lúc nãy đấy thôi, thù hận. Dù cho có nhận được một lời đề nghị như thế đi chăng nữa, may ra sẽ có vài người đồng ý. À, không thể loại trừ khả năng cái đám người là thủ phạm của sự cố đó sẽ lẫn vào trong. Nếu Raidou-dono vẫn thực sự muốn đưa ra yêu cầu này, ta sẽ thông báo với người dân. Việc giảm dân số sẽ dẫn đến hậu quả là lâm vào một tinh thế bất lợi cực kì, nhưng khi kẻ này nghĩ đến viễn cảnh Thương đoàn Kuzunoha trở thành kẻ thù, đây là điều tốt nhất” (Zef)
Sự cố… cái lần tên Root làm loạn lên đó hả?
Nếu vậy, chắc hẳn ông ta muốn nhắc đến những người toàn tâm toàn ý phụng sự Nữ thần, ngay cả khi đang phải sống trong cái môi trường khắc nghiệt và hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế.
Thực tế đúng là phũ phàng mà.
Nói trắng ra, tôi có cảm giác hệ tư tưởng của họ khác biệt đến một mức không thể đong đếm được.
“Các tín đồ của Nữ thần. Cụ thể hơn, những người đi theo khuynh hướng hòa bình. Một loại người luôn nghĩ rằng kẻ địch sẽ không tấn công chừng nào họ còn giơ tay đầu hàng. Điều kì lạ nằm ở chỗ không hiểu sao họ vẫn gắng sức biến quỷ tộc – họ cũng chính là một phần trong đó – thành những kẻ xấu trong mắt các tộc khác” (Makoto)
“Nếu mọi hân tộc đều suy nghĩ như vậy, chiến thắng sẽ nằm gọn trong tầm tay. Nhưng đến cả ta cũng không hiểu được cách bộ não hoạt động. Liệu bọn chúng có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu quỷ tộc tuyên bố sẽ làm nô ɭệ cho hân tộc – những kẻ đã coi bán nhân như mấy con vật hèn kém trong hàng nghìn năm và coi đó là lẽ thường không?” (Zef)
Ah, phải nói là về khía cạnh này, tôi cũng có cùng quan điểm.
“Phải. Còn về chuyện đất đai, không phải cái gì cũng hoàn toàn là bất lợi nữa, vậy nên nếu nó chỉ khiến quỷ tộc trở nên bất đồng, xin hãy quên nó đi. Tôi không định làm mấy thứ như vậy” (Makoto)
“Hahaha, ta nói đùa về chuyện bọn chúng lẫn vào đấy. Dĩ nhiên, vẫn tồn tại một bộ phận trong quỷ tộc phản đối chiến tranh. Đúng là số lượng không được nhiều, nhưng họ đã quá mỏi mệt với cái bầu không khí gϊếŧ chóc đã kéo dài suốt hàng thập kỉ. Những người mỏi mệt với việc cầm vũ khí, mỏi mệt với sự mất mát, mỏi mệt vì đã lấy đi quá nhiều mạng sống… có rất nhiều loại người tương tự” (Zef)
“Tôi hiểu” (Makoto)
Chà, hiển nhiên sẽ xuất hiện những cá nhân giống vậy.
Đứng trong một cái nhóm mà đa số đều đồng ý tiếp tục cuộc chiến, điều đó sẽ chỉ càng làm họ cảm thấy ngột ngạt hơn mà thôi.
“Không phải lũ tín đồ của Nữ thần, đó đơn thuần là sự chán chường với chiến tranh và ước muốn được hòa bình. Kẻ này không muốn chỉ đơn giản là đưa họ đi nơi khác. Nếu thành phần đó không phát sinh thành những trái táo độc trong hệ thống quản lí của quỷ tộc, kẻ này sẽ tiếp tục cưu mang họ. Hiện giờ, đã có khoảng tầm 10 người nắm trong tay số quyền lực nhất định, cậu thấy thế nào?” (Zef)
“Dù ngài có hỏi tôi… mà nắm trong tay quyền lực là sao?” (Makoto)
“Giao đất đai cho quỷ tộc. Nói cách khác, Sari đã hỗ trợ được vài phần, vậy lần này, cậu muốn trực tiếp tuyển thêm người vào thương đoàn mình; đó chính là động cơ thật sự của Raidou-dono, đúng chứ? Thậm chí ta còn có thể đoán ra được. Không cần phải giấu diếm đâu. Kẻ này thấy rất mừng khi khả năng của tộc mình được công nhận. Còn cái phần về quyền lực vừa rồi, ta muốn ngụ ý đến một số kẻ mình phải tìm cách đối phó trong tương lai gần. Thực ra thì, nó đơn giản mang nghĩa là nếu cậu đang nghĩ đến việc cứu sống họ, tốt nhất là nên nhanh chóng thực hiện” (Zef)
…
Nãy tôi còn tưởng ông ta sắc sảo lắm, thế mà Zef tự dưng xổ ra một tràng luôn.
Tôi làm gì cần đến mấy thứ như là kĩ thuật hay kiến thức của quỷ tộc.
Nhưng đúng là cái vụ quyền lực gì gì đấy thì tôi hiểu rồi.
‘Tiếng nói của họ rất có ảnh hưởng, vì vậy phải giải quyết mấy người đó trước’, chắc ý ông ta là như thế. Cái loại người trông bề ngoài vẫn răm rắp tuân lệnh, nhưng bên trong lại tồn tại mong muốn chống phá mãnh liệt. Còn nếu đó là những người không đủ khả năng phản đối cách làm của Quỷ Vương, không cần phải xử lí một cách vội vàng, tôi nghĩ Zef muốn ngụ ý điều này.
“À không, có thêm người làm thì tôi cũng không phiền, nhưng… tôi chỉ nghĩ nếu có thể kết thúc cuộc chiến bằng cách đó thì sẽ đỡ hơn” (Makoto)
“…Phân nửa những lời đó chỉ là cái cớ thôi phải không?” (Zef)
“Uhm, chúng đều là ý định thật lòng của tôi mà” (Makoto)
”…”
“Bệ hạ?” (Makoto)
Zef im lặng.
“…Cậu đã qua mặt ta rồi. Dường như Raidou-dono có phương hướng suy nghĩ mà kẻ này không thể nắm bắt được. Ta thấy thật hổ thẹn. Đặt mọi thứ dưới nền tảng của lợi thế và bất lợi rồi tính toán, có lẽ đã bị ảnh hưởng từ những lần đó” (Zef)
Trông như thể ông ta đang độc thoại nội tâm, Zef lầm bầm bằng chất giọng yếu ớt.
“Ahahaha, người ta hay nói tôi toàn làm những thứ trái với lẽ thường. Đặc biệt là gần đây” (Makoto)
“Thiếu quan niệm về thường thức không phải điều ta phải cảm thấy xấu hổ. Quỷ tộc xung đột với hân tộc về cơ bản cũng là do cái đó. Nhưng kẻ này giờ đã hiểu. Nếu đã thế… cậu có muốn thu nhận mấy người đó không?” (Zef)
“Khoảng tầm 10 quỷ nhân ngài nhắc đến vừa nãy sao?” (Makoto)
Nếu chỉ có ngần ấy thì không sao cả. Hơn nữa, nếu họ không phải tín đồ của Nữ thần mà chỉ thấy mệt mỏi với cuộc chiến, tôi sẽ đồng ý.
“Umu. Theo góc nhìn của kẻ này, ta cứ có cảm giác đang bắt ép cậu gánh vác khó khăn thay mình, vì vậy câu hỏi này cũng có chút chưa thỏa. Nếu không có bàn tay của Raiou-dono và Sari, từ đầu ta đã không thể nghĩ đến lựa chọn này rồi. Nếu bên đó còn việc gì, cậu cứ việc giao họ cho Sari quản lí, hoặc nếu cậu muốn, có thể giữ họ trong nhà hoặc giam cầm họ, kẻ này không để tâm đâu. Và nếu Raidou-dono thích, ta sẽ giới hạn chỉ tiêu xuống nữ giới” (Zef)
“Xin đừng hướng mọi chủ đề tới cái đó nữa” (Makoto)
“Vậy thì miễn là có thể làm việc, giới tính không quan trọng nhỉ. Ta lỡ miệng ấy mà” (Zef)
“Tôi sẽ về nhà suy nghĩ thêm về chuyện này. Có điều… cứ cho rằng tôi sẽ chấp nhận hết đi, nhưng tôi vẫn phải kết nối với họ thông qua cùng một khế ước như Sari” (Makoto)
Tất nhiên chỉ vì họ là quỷ nhân, không có nghĩa tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng được.
“Họ hiện đang phải chịu cảnh tù đày, vậy nên ta không phải để tâm. Nếu còn ở lại với quỷ tộc, số phận của họ chỉ có nước tồi tệ hơn mà thôi. Nhưng nếu dùng cái khế ước đó, họ sẽ yêu cầu một phần cơ thể của Raidou-dono đấy. Liệu cậu có muốn hợp tác không?” (Zef)
“…Vị chủ nhân sẽ không phải tôi. Nếu là tộc quỷ, tôi sẽ giao cho Sari quản thúc, để cô ấy làm chủ nhân cũng được. Nhưng vụ này vẫn chưa được quyết định đâu đấy” (Makoto)
“…Raidou-dono, cậu đúng là người kẻ này không thể nắm bắt” (Zef)
“Dấn quá sâu vào mọi chuyện, đọc tâm trí của tôi, ngoài ra còn dùng cái danh của Thương đoàn Kuzunoha để đối phó với đám người phiền phức; tôi thì lại nghĩ Bệ hạ mới là người khó nắm bắt. Thật đấy” (Makoto)
“…Kẻ này không thể đem ra so sánh với Raidou-dono được. Đến cả ta cũng có giới hạn” (Zef)
“Eh?” (Makoto)
“Không, không có gì. Kẻ này đang mong đợi một phản hồi tích cực. Nhưng đóng vai Chúa tể với một người với vị thế cao hơn và tính khí thất thường như cậu, tâm trí ta không chịu nổi đâu, thật tình” (Zef)
“Bệ hạ?” (Makoto)
Từ duy nhất tôi nghe thấy là “Không, không có gì”, nhưng có vẻ Zef đã thấy điều gì đó khôi hài và cười khúc khích.
“Vậy thì Raidou-dono, kẻ này mong cậu sẽ gọi lại vào một tương lai không xa. Cậu có thể liên lạc bất kì lúc nào” (Zef)
“À, vâng. Cảm ơn ngài đã đến tận đây gặp tôi” (Makoto)
“Mong cậu gửi lời hỏi thăm của ta tới Sari” (Makoto)
Zef tạo ra một khối cầu rồi chui vào trong đó, cứ như vậy nổi lên cao và bay đi.
Khi quan sát một lượt xung quanh, tôi trông thấy một con mamono lớn đang đứng đợi ở một chỗ cách đây tương đối gần, chắc Zef sẽ bay đến đó.
Và rồi ông ta sẽ cưỡi trên lưng con mamono phi đến điểm dịch chuyển để quay về.
Còn với tôi mà nói, Asora chưa bị lộ, nhưng kế hoạch bàn giao đất đai thì ngược lại.
Phải chăng mấy ông vua có thể đoán ra những thứ như vậy?
Có lẽ không phải tất cả, vì ở Limia tôi lại chưa lần nào thấy thế.
Dù chưa biết nó là cái gì, nhưng tôi nghĩ Zef là một cá nhân khác biệt.
“Một cuộc chiến tranh khi kẻ gϊếŧ và kẻ bị gϊếŧ sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Senpai đã nói rồi, nhưng cả Zef cũng nghĩ giống thế. Nếu biết cắn răng chịu đựng hoặc quên nó đi và không gϊếŧ chóc, sợi xích hận thù sẽ bị cắt đứt. Di cư nhằm kết thúc mọi thứ; một phần trong mình mong muốn điều đó xảy ra. Nhưng khi nói bằng chính miệng mình quả thật không thực tế cho lắm. May là mình chưa nói với Zef. Suýt nữa mình đã khiến ông ta phải ngỡ ngàng rồi” (Makoto)
Cái lần nghe các Hải Vương kể chuyện, thậm chí bản thân tôi đã nghĩ nếu gϊếŧ hết người bên phía ông anh trai, sự căm thù sẽ tan biến, và Serwhale-san sẽ chẳng còn phải lo nghĩ nữa. Phải công nhận tôi đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng một kẻ ngoài cuộc lại đi thuyết giáo ông ta về cách trấn tĩnh sự tức giận ngoài việc gϊếŧ chóc, chưa kể, hỏi chính vị Chúa tể đứng đầu bọn họ, đó là hành vi ngu ngốc.
‘Này, lấy vùng đất tôi cho và đừng đánh nhau nữa nhé’, làm gì có chuyện mọi thứ suôn sẻ đến thế được.
Đúng như dự đoán, mấy cái suy nghĩ hời hợt như vậy không thể đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến.
Bây giờ, tôi sẽ vẫn tiếp tục hoạt động dưới danh nghĩa Thương đoàn Kuzunoha, từng bước lật đổ mụ Nữ thần. Trước mắt thì thế là đủ rồi.
Ngay cả trong đời sống thương nhân, giờ tôi đã có thể tham gia những cuộc họp của Hội ở Tsige và Rotsgard một cách an toàn.
Không chỉ với các khách hàng như trước, tôi đang bắt đầu hiểu rõ tầm quan trọng của mối quan hệ giữa các thương nhân với nhau. Không phải đẩy họ ra xa mỗi khi liên quan đến tiền bạc, hoặc yêu cầu thứ gì đó và hứa những câu mờ mờ ảo ảo.
Gần đây, tôi còn học được cách đối phó với tầng lớp quý tộc qua mấy chuyến thăm nước ngoài.
Tôi vẫn còn thiếu nhiều lắm, nhưng nếu cứ tiếp tục làm việc điều độ, chắc chắn tôi sẽ gặt hái được kinh nghiệm.
Những yếu tố cốt lõi của tôi chưa được phù hợp, càng mở rộng vòng tay, số lựa chọn tôi phải đưa ra sẽ tỉ lệ thuận theo nó, tôi không thể tiến về phía trước theo ý muốn.
Vì vậy, tôi nên làm thật từ tốn, chậm mà chắc.
Tôi sẽ sải bước theo nhịp độ của riêng mình.
Tuy giờ đã khá muộn rồi, nhưng đó là những suy nghĩ trong tôi.
---------END CHAP---------