Có hai bóng người đang đứng cạnh một ngôi miếu nhỏ.
Một khu vực tách biệt trong số những khu vực bị tách biệt. Không hề xuất hiện một dấu hiệu sống nào khác.
Trước cửa một cái hang lớn được đào thông ra ngoài từ bên trong một ngọn núi. Tại đó nổi bật lên không khí uy nghiêm của ngôi miếu, được xây trong một không gian thoáng đãng hình mái vòm. Có thể nói độ cong của cái hang cũng tựa như vầng trăng khuyết trên bầu trời. Một nam và một nữ. Sự hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt họ, đó chính là niềm vui đến từ sự hoàn thành một kỳ tích để đời của cả hai. Họ suиɠ sướиɠ đến mức, cho dù có muốn, họ cũng không thể giấu thứ cảm xúc ấy đi được.
Như những người trưởng thành khác, họ đã tới Mạo Hiểm Hội đăng kí từ rất lâu, rất lâu sau khi những cư dân bình thường gõ tay lên cánh cửa đó.
Ngoại trừ những trường hợp hết sức đặc biệt, hầu hết mọi người chỉ tới Hội đăng kí khi đã đạt tầm 10 tuổi trở đi. Còn riêng những trường hợp được đặc cách, phải kể đến quý tộc, hoàng thân quốc thích, những ai đã được ấn định vai trò đối với đất nước ngay từ nhỏ, hoặc đôi lúc cũng dành cho những cá nhân tương lai sẽ kế nghiệp thương đoàn lớn của cha mẹ mình để lại. Trẻ em sinh sống tại những ngôi làng nhỏ hoặc thành phố rất biết nâng niu những tấm thẻ được phát, và vì mỗi chiếc lại mang một thiết kế riêng, chúng luôn ưa thích việc đem cấp độ ghi trong thẻ để so cao thấp với bạn cùng trang lứa. Trong hầu hết mọi trường hợp, bọn trẻ chỉ được phép săn bắt mấy loài vật nhỏ cho tới khi đạt cấp độ 10. Kể từ khoảng cấp 15 trở đi, chúng sẽ phải tự đặt mình vào trong các thử thách và đối đầu với lũ quái vật, do đó, để trẻ em tiến xa hơn bằng chính sức mình là điều không hề dễ dàng. Điều này đã dẫn tới một kết quả tự nhiên, một số lượng rất lớn đã theo đuổi niềm đam mê khác và làm những việc mình muốn làm. Bởi phần lớn đã bị nhụt chí khi nhận ra mức độ nguy hiểm và áp lực của việc đưa cấp độ của mình lên cao hơn. Nhưng hai người họ thì lại khác. Tiểu sử của họ đều rơi vào đúng cái “trường hợp đặc biệt” mà ban nãy đã nhắc đến; cặp đôi này chỉ tới Hội ghi danh khi đã bước sang mùa xuân thứ 18.
Mới đầu, ngay cả những con quái tóp tép cũng gây ra không ít khó khăn cho họ. Cả hai người chưa bao giờ bộc lộ chút gì gọi là tài năng. Tuy vậy, ngày tháng trôi đi, dù những người xung quanh dần biến mất và thay thế lẫn nhau, họ vẫn giữ một vai trò tích cực trong nghề mạo hiểm giả. Hai người này sẽ chấp nhận thực hiện mọi yêu cầu nằm trong khả năng của mình.
Càng chu du nhiều nơi, trải qua nhiều cuộc hành trình, họ càng nhận ra rằng những người xung quanh không còn nhìn họ bằng ánh mắt coi thường nữa, mà thay vào đó là sự tôn trọng và tin tưởng.
Họ là những chiến binh thực thụ, dùng kinh nghiệm thế chỗ cho tài năng. Ý chí kiên cường luôn rạng ngời ở nơi sâu thẳm trong mắt hai người là một ngọn lửa mãnh liệt, khác với những thiên tài chỉ vụt sáng trong phút chốc rồi biến mất. Người đàn ông đã đạt tới cấp 321, trong khi người phụ nữ là 301.
Đối với những ai thiếu sót kĩ năng chiến đấu lành nghề, đây là mức cấp độ cực kì cao. Không, đó chính là đỉnh cao nhất họ mong muốn được vươn tới. Cặp đôi này không mang danh hiệu, đặc tính riêng hay kĩ năng độc nhất nào. Họ cũng không được ban những thanh gươm huyền thoại đem lại may mắn hoặc những cuốn ma đạo thư bí truyền.
Họ chỉ có độc một thứ duy nhất. Một mục tiêu rõ ràng.
Tất cả những gì từng gắn bó trong suốt chặng đường tiến bộ của họ đều là để hoàn thành mục tiêu đó.
“Hỡi Nữ thần, chúng tôi đã vượt qua thử thách cuối cùng”
Người đàn ông cất tiếng gọi vào trong miếu.
Đúng là như vậy, ngôi miếu này không dành cho một Tinh linh sơ đẳng nào hết, mà chính là một vị thần. Đây là nơi cho phép con người liên lạc trực tiếp với Nữ thần. Nín thở trong lo lắng, họ tập trung vào luồng ánh sáng vàng đang hình thành.
Ngay khi nó tỏa sáng rực rỡ, Nữ thần xuất hiện một cách đột ngột.
Một người phụ nữ tóc vàng ngồi lên một bậc đá trong miếu. Con ngươi của cô mang màu xanh lục, còn mái tóc vàng óng ánh kia tỏa ra vầng hào quang mà không một kẻ phàm nào bì kịp.
Làn da trắng trông như được cấu thành nên từ loại đất sét mềm mịn nhất tạo cảm giác rằng chỉ ngước mắt lên nhìn cũng sẽ vi phạm một tội lỗi cấm kị. Đôi môi, ngón tay và hết thảy những chi tiết khác đều giúp toát lên một vẻ đẹp hoàn hảo.
Mang nét mặt không mấy hài lòng, người phụ nữ vẫn giữ im lặng.
“Đây là cái cuối cùng trong số 12 thử thách rồi, tôi nói không sai chứ?” (Nữ)
Người phụ nữ mở lời đầu tiên. Bỏ ngoài mối quan tâm đến sự trăn trở của Nữ thần, cô đưa ra câu hỏi nhằm khẳng định sự thật. “... Phải, ta biết” (Nữ thần)
“Vậy bà sẽ ban cho chúng tôi điều ước của mình, phải thế không?” (Nam)
Người đàn ông hỏi đến lần thứ hai.
Một điều ước.
Trong quá khứ, họ đã từng gửi gắm một mong muốn đối với vị thần này. Nhưng để nó trở thành hiện thực, Nữ thần nói rằng họ bắt buộc phải sống sót qua 12 thử thách của bà ta. Mỗi thử thách đều nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. Tuy nhiên, Nữ thần chưa từng tưởng tượng được rằng sẽ có ngày họ hoàn thành được chúng.
Thần linh không được phép quay lưng với những giao kèo với thần dân do mình bảo hộ. Đó mới chỉ là một trong vô số những điều lệ bất khả kháng của thần giới.
Mặc dù việc phá làm trái với luật lệ không hẳn là không có cách, nhưng trong trường hợp này, nếu như bà ta làm ngơ yêu cầu của cặp đôi hoặc tự ý thay đổi quyết định, điều đó sẽ dẫn đến nhiều tình huống bất cập. “Kanart Io, Cass Tort, cả hai vẫn một lòng trung thành với điều ước đó sao? Hai người đã hoàn thành mọi thử thách ta đưa ra. Đây đúng là một kỳ tích đáng được ngợi khen. Ta sẽ ban bất cứ điều ước nào nằm trong quyền hạn của mình” (Nữ thần)
Nữ thần bắt đầu chủ đề bằng cách liệt kê ra những lựa chọn hấp dẫn như bất tử, nhan sắc tuyệt thế, ngôi vương đầy quyền lực, bất cứ báu vật nào - những thứ vật chất hoặc phép màu bà ta hoàn toàn đáp ứng được.
Tuy nhiên, bất chấp sự thật là một cơ hội như thế này sẽ không bao giờ lặp lại, cặp đôi vẫn một lòng kiên quyết với mong muốn của họ.
“Không, nó chưa từng thay đổi”
Họ trả lời Nữ thần bằng một câu như vậy.
“Tại sao? Chẳng phải hai con ước muốn được hạnh phúc ư? Nếu đã hằng ước ao điều đó, ta sẽ chỉnh sửa kí ức của những người xung quanh các con để giúp quá trình diễn ra thuận tiện. Thậm chí điều ước kia cũng sẽ trở thành sự thật” (Nữ thần) “Nữ thần-sama, điều đó sẽ chẳng thể mang lại ý nghĩa gì nữa. Chúng tôi thà từ bỏ mọi phước lành người ban tặng chứ không muốn nhận lấy sự cầu phúc giả tạo từ người khác” (Cass)
Như thể đã biết trước điều Nữ thần định nói, người phụ nữ từ chối gợi ý của bà ta.
“Vậy thì đơn giản hơn, ta có thể khiến mọi nguyên nhân dẫn tới các vấn đề của hai con chưa bao giờ tồn tại trên đời. Tên quỷ nhân kia sẽ bị xóa xổ. Ta sẽ thi hành ngay lập tức; và sau đó, cả hai có thể tự do tạo dựng tương lai cho riêng mình. Bởi sau cùng, chỉ vì ta đã không để ý đến hành động của hắn nên mới thành ra như bây giờ” (Nữ thần)
“Đúng là tôi đã từng đem lòng yêu hắn ta. Nhưng tương lai chúng tôi mong muốn bấy lâu nay, Nữ thần-sama, chính là thứ xảy đến sau khi người thực hiện điều ước đó” (Cass) “Như Cass vừa nói. Tôi, chúng tôi lâm vào tình cảnh này là do số phận sắp đặt. Cả hai sẽ cùng nhau cắt đứt mọi liên hệ với thế giới này, mang theo tất cả lí tưởng của mình” (Kanart)
“Các con còn nhớ lời cảnh báo của ta không? Việc này có khả năng dẫn đến cái chết đấy” (Nữ thần)
“Không sao cả” (Kanart)
“Dù có thành công đi nữa, hai con sẽ vĩnh viễn đánh mất cơ hội quay về. Nên biết rằng, cơ thể hân tộc sẽ không chịu được đến lần dịch chuyển thứ hai, nó chắc chắn sẽ bị phân rã” (Nữ thần)
“Chúng tôi đã cân nhắc rồi” (Kanart)
“Ở đó, không như nơi đây, phước lành của thần linh sẽ không tồn tại, chỉ còn duy nhất ma lực trong cơ thể. Những lời khẩn cầu sẽ không bao giờ được trả lời” (Nữ thần)
“Vâng”
“Ngay cả ngôn ngữ lẫn vẻ ngoài của con người cũng sẽ khác đi nhiều đấy” (Nữ thần) “Chúng tôi đã sẵn sàng” (Kanart)
Sau lần trao đổi vào phút chót, Nữ thần liếc nhìn cặp đôi.
Do đâu mà hai người này lại bất bình đến thế? Bà ta không tài nào đoán được suy nghĩ của họ.
Được sinh ra và lớn lên tại một đất nước nhỏ nằm trong lãnh thổ Elysion, với vị thế của dòng dõi quý tộc. Người đàn ông này đã được đảm bảo một chỗ đứng vững chắc trên vũ đài chính trị.
Người phụ nữ, cùng sinh ra tại một đất nước, đã vươn lên bằng chính sức mình và được giao cho một trọng trách cực kì lớn lao, một trong số các tu sĩ của Elysion.
Guồng quay định mệnh đã đưa đẩy hai người đến với nhau trong một sự kiện tôn giáo, và họ đã đem lòng yêu nhau từ đó.
Họ tổ chức một đám cưới thật hạnh phúc, nhận được mọi lời chúc tốt đẹp từ những người xung quanh, và dành thời gian bên nhau….. hoặc ít nhất, chuyện đáng lẽ phải như vậy. Vào thời điểm đó, Nữ thần đã nhận ra một số hành tung bất thường của phía quỷ tộc, tuy vậy, bà ta không thể nào dành ra thời gian để quan sát từng cá nhân một. Chưa kể, đó cũng là chủng tộc nằm dưới quyền bảo hộ của bà ta, và cũng đồng thời là tạo tác của Nữ thần.
Chính điều này đã trở thành con dao hai lưỡi.
Tất cả bắt đầu từ một sai lầm không đáng kể, thứ lầm lỗi chỉ bé như một câu chuyện vui để nhớ lại. Lợi dụng lỗ hổng nhỏ nhoi này, một quỷ nhân được đào tạo bài bàn về khoản tình trường đã tiếp cận người phụ nữ một cách đầy khôn khéo.
Từ khi sinh ra tới giờ, người phụ nữ kia chưa từng qua lại với người khác giới, chỉ trừ vị hôn phu đã đính ước với cô. Sự thật rằng người bạn tình mới thuộc về một chủng tộc bị tôn giáo ngăn cấm đã vô tình làm nảy nở niềm đam mê trong cô; và rồi, cô đã thực sự yêu mến hắn. Từ đây, mọi thứ bắt đầu đổ vỡ.
Nɠɵạı ŧìиɦ với một quỷ nhân chẳng khác nào hành động đi ngược lại với những điều người phụ nữ được dạy, và đó cũng chính là thứ đã vô tình phản bội vị hôn phu kia.
Thời điểm cả hai gia đình phát hiện ra chân tướng, đính ước của cô gái ngay lập tức bị hủy bỏ, và cô đã bị đày khỏi Elysion. Không lâu sau, tên quỷ nhân bắt đầu phun ra những lời lẽ phỉ báng người phụ nữ trước người đàn ông từng hẹn ước với cô, chúng đều là những “con dao găm” sắc nhọn đâm vào tim anh ta, đến nỗi không thể chịu đựng được.
Và rồi, hắn chết đi.
Câu chuyện bi đát này nhanh chóng tới tai họ hàng thân thuộc của họ, và dĩ nhiên, mối quan hệ giữa hai người cũng theo đó mà vùi lấp.
Biết được điều này, Nữ thần không thể chống mắt làm ngơ. Bà ta dành nhiều thời gian cân nhắc về tình cảnh trớ trêu đang diễn ra với chốn hoàng tộc, và muốn tìm cách giúp đỡ Kanart và Cass. Nhưng, có lẽ trong khoảng thời gian bà ta còn đang mưu tính các mánh khóe để giúp hai người tìm thấy tình yêu mới, Kanart và Cass đã cùng rời bỏ quê hương mình.
Kanart vẫn yêu Cass. Kể cả khi một kẻ khác đã từng cướp cô khỏi anh. Bất chấp mọi thứ, Kanart vẫn một lòng yêu, rất yêu cô. Bất chấp mọi đau thương, mất mát, hy sinh, người đàn ông đó chỉ muốn lấy Cass Tort làm bạn đời của mình.
Còn Cass thì sao? Bản thân cô hiểu mình đã từng mù quáng tin vào tình yêu giả dối của tên quỷ nhân hồi trước, nhưng cô chưa đánh mất cảm xúc về Kanart. Chìm vào sự nuối tiếc khôn nguôi, cô đã tiếp tục đem lòng yêu Kanart khi anh ta ngỏ lời lần thứ hai.
Họ đã tìm thấy hạnh phúc với quyết định này. Có lẽ với cặp đôi, quá khứ cũng chỉ nông như một vết xước sẽ lành. Tuy nhiên, một người từng được quyền thừa kế một vị trí quan trọng của đất nước, một người từng là tu sĩ xuất chúng. Những người xung quanh chắc chắn sẽ không bao giờ chấp thuận tình yêu của họ. Đó là lí do họ bỏ trốn, để lại quê nhà sau lưng và tất cả vị trí xã hội. Tuy vậy, vẫn còn một người không mong muốn chuyện như thế xảy ra. Nữ thần.
Bà ta lúc ấy đã đích thân xuất hiện và cảnh báo họ.
Thế nhưng, thay vì nghe theo lời khuyên nhủ của Nữ thần, cặp đôi lại muốn yêu cầu một điều ước. Có lẽ một phần là do sự tức giận với tính bướng bỉnh của họ, Nữ thần đã hứa sẽ thực hiện mong muốn đó, nhưng chỉ khi họ có thể hoàn thành mọi thử thách của bà ta.
Vào lúc đó, Nữ thần đã chắc mẩm chúng đều là những chướng ngại cực kì khó khăn đối với bất cứ một người phàm nào, nhưng giờ, hai người đã ngang nhiên đứng trước Nữ thần.
Chuyện đã đến nước này, bà ta biết mình không còn cách nào khác để thuyết phục họ nữa.
Với quyền năng của một vị thần, bà ta nói có thể thay đổi kí ức, hoặc thậm chí là đảo ngược số phận, nhưng Kanart và Cass vẫn nhất quyết từ chối. Chúng thực sự muốn rời bỏ thế giới này bằng mọi giá ư?
Chúng muốn rời bỏ ta bất chấp hậu quả ư?
Những xúc cảm đen tối chậm rãi xâm lấn trái tim Nữ thần. Với riêng bà ta, hân tộc là những đứa con đáng được yêu thương nhất. Nhưng hai trong số đó lại đang cố thoát khỏi sự che chở của bà ta -bậc cha mẹ- và đi mất.
Mặc dù Nữ thần đã dùng mọi cách can ngăn, giảng giải sự nguy hiểm của quá trình dịch chuyển và thế giới nơi họ sẽ tới.
Tỉ lệ thành công đối với một cơ thể hân tộc trong một lần hoán giới chỉ vào khoảng 1 phần 5, tức là, cơ hội cho cả hai dịch chuyển an toàn còn thấp hơn nhiều.
Thế giới kia, điểm đến của họ (Nữ thần đã tự tay chọn lấy nơi khủng khϊếp nhất để dọa cặp đôi), là môi trường mà thậm chí những cá nhân tiềm năng còn thấy khó sinh sống, một hành tinh tồn tại quá nhiều những bất lợi đối với con người. Tại sao. Tại sao họ vẫn không từ bỏ?
Cơn giận dữ và sự băn khoăn của Nữ thần ngày một gia tăng, nhưng cặp nam nữ nào có bị chùn bước.
Giờ có thuyết phục họ cũng là vô ích.
Nữ thần đi tới kết luận cuối cùng, rằng điều hai đứa con hân tộc của bà ta khao khát chính là câu trả lời họ yêu cầu.
“... Ta sẽ cho mở cánh cổng” (Nữ thần)
“Xin đội ơn người”
Nữ thần bắt đầu nghi lễ chuẩn bị bằng cách triệu gọi lũ đầy tớ của bà ta. Vừa ra lệnh cho chúng làm việc, bà ta vừa tập trung ma lực của mình.
Cặp đôi hân tộc chỉ lặng lẽ đứng quan sát Nữ thần thao tác.
“Phía bên kia là một thế giới cực kì khắc nghiệt” (Nữ thần)
“Chúng tôi hiểu điều đó. Nhưng dù là vậy, chúng tôi vẫn sẽ cố sống thật tốt” (Kanart)
“... Nếu các ngươi nghĩ mình có thể… tuy là ta biết các ngươi đã đến được tận đây” (Nữ thần) Nữ thần không ngoái lại nhìn họ nữa. Bà ta chỉ nói vỏn vẹn vài câu và chỉ bàn tay trái về phía cặp đôi.
“Gah! Guuuuuh!” (Kanart)
“Kyah, ugh, uuugh!” (Cass)
Ngay khoảnh khắc đó, cả hai người đột nhiên ngã xuống đất, họ gắng hết sức vật lộn chỉ để lấy được hơi thở.
“Chúng chính là gánh nặng của thế giới nơi hai ngươi muốn đến” (Nữ thần)
Trả lời câu hỏi của Nữ thần là vẻ hốt hoảng hiện trên nét mặt họ.
“Đã hiểu ý ta chưa? Chuyện này là bất khả thi” (Nữ thần)
‘Toàn bộ đây sao?’. Họ không tài nào mở miệng nói câu đó với Nữ thần. Trước thứ áp lực kinh hồn đè nặng lên cơ thể, họ thậm chí không có đủ sức lực đứng lên hay hít thở.
“... 2 năm. Ta sẽ dùng quyền năng của mình bảo vệ cả hai chỉ trong vòng 2 năm. Hãy dùng khoảng thời gian đó để rèn luyện cơ thể mình đến giới hạn chịu đựng. Nếu không, cái chết là sự thật bất khả kháng. Phép thuật không tồn tại ở thế giới đó, vậy nên đừng nghĩ mình có thể dựa dẫm vào ma lực” (Nữ thần) Nữ thần vừa dứt lời, thứ áp lực tiêu tan.
Hai người họ chỉ nhìn bà ta với biểu cảm ngỡ ngàng mà không nói nên lời. Giờ đây, tấm lưng của Nữ thần nhìn thật trống vắng. Điều này không hề khớp với bầu không khí ban đầu.
“Còn một điều nữa, nơi ta sẽ gửi hai ngươi đi sẽ chỉ toàn là những kẻ tóc đen và mắt đen. Các ngươi có muốn được sống yên ổn không? Vẫn chưa nghe thấy ta nói gì sao?” (Nữ thần)
“Ah, v-vâng!” (Kanart)
Trong lúc họ còn đang câm nín trước sự thay đổi thái độ của Nữ thần, người đàn ông đã kịp hoàn hồn và trả lời câu hỏi bà ta đưa ra.
“Ta sẽ đổi màu tóc và mắt của hai ngươi thành đen. Như thế, cư dân của thế giới đó sẽ không coi các ngươi như những kẻ ngoại lai” (Nữ thần)
“Cảm ơn… người” (Kanart)
“Cuối cùng là ngôn ngữ. Sẽ thật rắc rối nếu không hiểu được tiếng nói và chữ viết. Tuy việc này có thể xảy ra vài sai sót, nếu vậy thì thứ lỗi cho ta” (Nữ thần) Nữ thần dành ra vài giây lắng nghe lũ đầy tớ thông báo chuyện gì đó.
Từ trong lòng cái hố sâu, bà ta ngẩng mặt nhìn lên trời.
“Tất cả đã sẵn sàng” (Nữ thần)
“Hỡi Nữ thần, Nữ thần vĩ đại, ngàn lần đội ơn người” (Kanart)
“Ta không cần đến lòng thành kính như vậy. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận lời cảm ơn đến từ những ai rời bỏ ta và thế giới này” (Nữ thần)
Nữ thần không còn cảm thấy chút hơi ấm nào của tình thương nữa. Cảm xúc của bà ta lúc này cũng tương đồng với một chiếc mặt nạ dày cộp trên mặt vậy.
“Đừng để xảy ra sai sót. Cơ hội để hai ngươi dịch chuyển thành công chỉ ít hơn một phần mười. Và cơ hội để hai ngươi tìm thấy một cuộc sống bình thường ở đó cũng thấp y chang. Dù sao các người cũng chưa bao giờ có tài năng” (Nữ thần) “...”
“Thực hiện nghi lễ này cũng vô nghĩa như mai táng cho những kẻ đã “chết”. Ta chỉ đơn giản là đang bày tỏ sự thương hại, và các ngươi rồi sẽ đến lúc phải từ biệt cuộc sống. Nhưng hai ngươi nghĩ ta làm chuyện này miễn phí sao? Ta, cho các ngươi ư?” (Nữ thần)
“...”
“Để đổi lại, ta cũng sẽ lấy đi một thứ. Đấy là nếu hai ngươi sống sót được ở thế giới mới” (Nữ thần)
Nữ thần tiếp tục lí lẽ của bà ta. Cặp đôi hân tộc chỉ đứng yên chờ đợi.
“Một thứ quý giá đối với các ngươi. Hãy trao nó cho ta. Đó chính là cái giá ta yêu cầu” (Nữ thần)
“Bất cứ điều gì người muốn” (Kanart)
“Chúng tôi xin hứa” (Cass)
Kanart Io và Cass Tort ngoan ngoãn chấp nhận điều khoản của Nữ thần.
Đây chính là thỏa thuận cuối cùng giữa họ. Hai người đều tin rằng, cho dù đã đi khỏi thế giới cũ, mối liên kết với nó sẽ không bị cắt đứt hoàn toàn. “Hai ngươi khá biết nghe lời rồi đấy… Io và Kanart. Io mang nghĩa “sâu”, còn Cass mang nghĩa là “trong suốt”, phải vậy không? Hmph, một vị thần như ta không nên dính dáng đến việc này” (Nữ thần)
Giọng Nữ thần chợt ngừng lại, đến lúc cặp đôi bước vào bên trong pháp trận, bà ta tiếp tục.
“Misumi. Nếu biết hối lỗi, hãy dùng cái tên này. Đó là một từ hàm chứa cả hai nghĩa là “sâu” và “trong suốt” “ (Nữ thần)
Những âm thanh rung chuyển vang lên, hai hân tộc đứng trong vòng tròn bị ánh sáng đỏ bao phủ rồi biến mất.
“... Đi rồi à. Rốt cuộc là cái gì mới được chứ? Tại sao các ngươi lại không hài lòng với thế giới ta kiến tạo đến như vậy hả?! Ta không quan tâm chuyện xảy ra sau này nữa! Nếu như mọi thứ thuận lợi, nếu đã nhận lấy cái tên Misumi, một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ quay lại để kết thúc giao kèo, cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa” (Nữ thần) Lẩm bẩm một mình, bà ta nhanh chóng rời đi, để lại cho lũ thuộc hạ xóa sạch dấu vết, từ đó không một ai có thể khám phá ra nghi lễ từng được thực hiện tại nơi đây.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, chúng bắt đầu di chuyển, nhưng Nữ thần bỗng giơ tay ngăn lại.
“Ta sẽ đi ngủ một giấc. Đừng có cả gan đánh thức ta dậy”
Sự kiện này xảy ra khoảng 13 năm về trước, tính tới thời điểm quỷ tộc đánh những đòn đầu tiên, gây nên sự hỗn loạn trên quy mô toàn cầu.
Còn khoảng hai mươi ba năm trước khi Nữ thần tỉnh giấc khỏi giấc ngủ sâu của mình, đặt dấu mốc cho câu chuyện giữa bà ta và Makoto.
Liệu Makoto có bao giờ biết được chuyện đã xảy ra ở đây?
Chỉ có thời gian mới được quyền quyết định điều đó.
(*Bonus: Quay về thời hiện đại một chút)
Bố Makoto: Anh không ngờ bà ta lại mang Makoto đi. Tuy là thằng bé cũng rất quan trọng với chúng ta. Mẹ Makoto: Vâng. Em còn không nghĩ sẽ có ngày lời hứa đó trở thành hiện thực đâu.
Bố: Mong rằng Makoto sẽ chào hỏi Nữ thần-sama tử tế.
Mẹ: Anh đang trở nên mềm lòng vì tuổi tác hả, anh yêu? Em thì đang lo không biết Nữ thần có ngược đãi thằng bé không nữa.
Bố: Bởi vì bà ta có vài điểm giống với đám tsundere quá khích ngày nay à?
Mẹ: Đúng ra phải là tsuntsuntsuntsundere đấy, anh yêu. Có khi ngần ấy từ “tsun” vẫn chưa đủ đâu.
Bố: T-Thì, em biết đấy! Makoto là con chúng ta cơ mà, ông tướng đấy sẽ ổn thôi!
Mẹ: … Hình như hồi trước em đã nói là mình rất ghét anh dùng “ore” mà nhỉ? Ý anh là “boku” chứ, phải không anh yêu? Khi ra ngoài anh có tự gọi mình là “ore” không đấy?
Bố: Mmm, mmmmm! Tất nhiên rồi em! Makoto chính là đứa con trai đáng tự hào của vợ chồng mình! Hahaha! -----------END CHAP------------