Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 241: Diện Mạo Mới




Nhằm bù đắp cho sự chậm trễ của tuần trước... Tuần này mình xin đăng sớm hơn xem như là lời tạ lỗi nhé...

Mong ace gần xa tiếp tục ủng hộ...

######################

Chương 230: Diện Mạo Mới.

Một khoảng thời gian tất bật và náo nhiệt.

Bất luận khi nào ta chú tâm làm một việc gì đó, thời gian lại trôi đi thật nhanh.

Tại Tsige thì chuyện như cơm bữa rồi, nhưng ở Asora, hay cửa hàng tại Rotsgard, mọi người, kể cả tôi, đều xù đầu với công việc.

Tính thêm điều chỉnh về nhân sự, hai tháng ròng vừa qua phải công nhận là thời điểm quan trọng để Thương đoàn Kuzunoha chấn chỉnh lại đội ngũ của mình.

"Waka, ngài nên có mặt tại cửa hàng ở Tsige vào buổi trưa. Em vẫn còn nhiệm vụ theo dõi những khu vực mới được mở rộng ngoài thị trấn, khi nào xong em sẽ tới chỗ ngài ngay" (Tomoe)
"Được thôi. Còn Mio và Shiki?" (Makoto)

"Hai người họ đều ổn cả. Mio đã thu xếp công đoạn chuẩn bị cần thiết, Shiki hình như đang tới gặp Morris để thảo luận thêm, nhưng anh ta nói sẽ kết thúc vào cuối buổi sáng. Còn nữa, Waka, em có cảm giác những ngày gần đây đang trở nên vất vả hơn cái hồi chúng ta tới thăm các nước trên khắp lục địa" (Tomoe)

Tomoe nở một nụ cười mỉa mai.

Tôi những tưởng mọi thứ sẽ lắng xuống sau mấy chuyến "ngao du" đó, nhưng giờ tôi biết mình đã lầm.

Chắc cô ấy đang ngầm châm chọc tôi đây mà.

"Tôi không thể nói mình đã thể hiện thật hoàn hảo, nhưng tôi bằng cách nào đó đã vượt qua được chúng, vậy nên đừng trêu tôi nhiều quá. Giờ tôi còn đang bị kẹt lại với Rembrandt-san đây, trong mỗi buổi họp chuẩn bị cho cuộc cách mạng, tôi đều không thể vắng mặt được. Hơn nữa, việc giảng dạy đám học viên ở Rotsgard vẫn diễn ra thường xuyên" (Makoto)
Vừa tiếp thu những bài học từ Rembrandt-san về các thương nhân và tình hình kinh tế, đồng thời cũng phải tiếp tục giữ vai trò giáo viên dạy dỗ đám Jin cùng đồng bọn, bên cạnh đó còn thêm một số tân binh mới được nhận vào lớp nữa chứ. Ngoài ra, quỹ thời gian của tôi càng eo hẹp hơn khi phải lắng nghe ý kiến của cư dân Asora và tìm cách giữ vững vị trí của thương đoàn trong thời điểm cuộc cách mạng sắp sửa bùng nổ.

Ah… chỉ kể lể như vậy cũng làm tôi buồn nôn rồi đấy.

Mọi sự quyết tâm của tôi từ hai tháng trước là phải hoàn thành bằng được những gì mình muốn làm, chúng hiện tại đã chất dồn lên như núi đây này.

Tháng đầu tiên là vất vả nhất; đến nỗi đôi khi ngồi một mình trong phòng, tôi còn cười như một thằng tự kỉ chẳng vì lí do nào.

Bởi đến cả thời gian để ngủ cũng gần như không còn nữa.
Cứ khi nào cơ thể tôi không chịu được áp lực và muốn nằm vật ra góc nào đó để làm một giấc, một trong các tùy tùng sẽ đến tìm rồi bật 'công tắc' cho tôi khởi động lại.

… Tới mai tôi sẽ… dành ra nhiều thời gian nhất cho giấc ngủ của mình.

Mặc kệ người khác có nói gì đi nữa, tôi chắc sẽ dành ra 3 tiếng để chợp mắt mỗi ngày thôi!

"... Em rất ngưỡng mộ cậu chủ vì ngài đã nói sẽ không trốn chạy nữa, nhưng với những ai đang quan sát như chúng em, điều đó đang dần biến thành sự lo lắng. Dù sao thì, em không định trêu ngài hay gì cả. Em thực sự cảm thấy tự hào khi được nói: 'quả không hổ danh là chủ nhân' " (Tomoe)

"... Cám ơn" (Makoto)

"À, đúng rồi. Em với Shiki sẽ đi cùng cậu chủ trong cuộc họp chiều nay. Dạo này có một số người hay làm ầm lên rằng chúng em cũng nên có mặt ở đó hỗ trợ" (Tomoe)
"Tôi biết mà. Trông đợi vào hai người đấy" (Makoto)

"Nói là một chuyện. Quan sát Waka làm việc gần đây, em nghĩ mình cũng không cần thiết cho lắm. Vậy, gặp lại ngài sau" (Tomoe)

"Ừ. Gửi lời chào của tôi tới Thương đoàn Eleor" (Makoto)

Mùa hè ngày một đến gần hơn rồi, Tsige sau một thời gian dài đã bắt tay vào công cuộc di dời vị trí của bức tường ngoài, họ đang kéo nhau xây dựng lại nó đây.

Vươn thêm một chút về hướng vùng đất hoang, một chút nữa về phía vương quốc.

Nhờ vậy, thị trấn đã sở hữu thêm những lô đất mới, dẫn đến giá đất tổng thể đã giảm đi một ít.

'Mức giá sẽ sớm tăng trở lại, sụt giảm chỉ là tạm thời mà thôi', trích lời của đại diện Thương đoàn Eleor khi ông ta nói mình đã tiêu xài một cách vô tư vào bất động sản, tức vùng đất mới đó, với một nụ cười.
Dựa theo những kế hoạch xây dựng sắp tới và tốc độ tiến hành hiện giờ, giá cả đang lên xuống nhanh đến chóng hết cả mặt, hoa hết cả mắt. Chưa kể, ông ta còn phải gồng gánh những khoản tiền phát sinh nữa, thế mà người đàn ông đó vẫn còn cười tươi được cơ đấy.

Vậy có nghĩa, ông ta đã đoán trước rằng số lợi nhuận có thể kiếm được từ việc này là rất lớn.

Ngành công nghiệp bất động sản thật đáng sợ quá mà.

Liên quan đến mẫu đất tôi được phía Eleor giới thiệu, hai bên đã cùng mở một cuộc thảo luận do Tomoe chủ trì, đến cuối cùng, chúng tôi đã hoàn thành giao dịch và mua lại mẫu đất.

Với giá cả như vậy, có thể nói rằng 'họ thậm chí còn chẳng để tâm đến buôn bán nữa'. Nhưng nếu xét về tổng thể, con số đó không hề ăn nhập với giá thị trường đang lên xuống từng ngày.
Kể cả nếu những nguyên liệu được mạo hiểm giả vận chuyển từ vùng đất hoang được bán với giá quá đắt, họ vẫn muốn liều mạng để mua được chúng.

Khi nghĩ theo cách này, đúng là có chút không ổn.

Sau khi giao dịch thành công, Tomoe đã trở thành đối tác chính thức của Thương đoàn Eleor.

Thấy hình bóng cô ấy đi khuất, tôi chợt nghĩ về điều đó.

"Thôi vậy, mình biết chuyện này không khỏi kì lạ… nhưng mình đã mua đất từ ông ta rồi, và hai bên giờ đã là bạn của nhau. Vì nhu cầu mua bán đất bên trong thị trấn khá cao, họ còn tính thêm cả phí an ninh. Tuy nhiên, sẽ có không ít người muốn sở hữu cho mình một mảnh đất ở Tsige. Hơn nữa, chỉ bởi những thương vụ lớn hay diễn ra thường xuyên trong thị trấn không có nghĩa cuộc sống của người dân sẽ luôn an toàn và ổn định nhỉ" (Makoto)
Nhưng do Thương đoàn Eleor đã đảm bảo được hai yếu tố này, chắc hẳn phải có thứ gì đó nắm giữ vai trò duy trì chúng về lâu dài.

Thương đoàn đi được bao xa, hoặc có buôn may bán đắt hay không, điều đó còn phụ thuộc vào kĩ năng của người thương nhân nữa. Riêng đối với tôi, đại diện Eleor trông cứ như sẽ suy sụp bất cứ lúc nào ấy.

Tất nhiên giác quan kinh doanh của tôi không được nhạy bén như ông ta đâu.

Trong quá trình học hỏi từ Rembrandt-san, tôi đã rút ra được sự thật này.

Đó cũng là nguyên nhân chính giúp tôi duy trì việc kinh doanh ở mức độ an toàn.

Và giờ, tôi đã cho người xây một cửa hàng mới ngay trên mảnh đất đã mua trước đó. Như vậy, tôi đã có cửa hàng riêng ở Tsige.

Vì liên tục nhận được các yêu cầu về kho chứa và nhân công, tôi quyết định nhân dịp này sẽ làm một cuộc tổng cải tạo luôn, và rốt cục cửa hàng lại thành ra khá to.
Hôm nay chính là ngày khai trương.

Ngay từ sáng sớm - không đúng, kể từ tối hôm qua, các nhân viên đã bận rộn sửa sang lại nội thất và kiểm tra hàng hóa trong cửa hàng.

Dĩ nhiên không thể tránh khỏi cảnh mệt mỏi, nhưng nhìn thấy họ ai cũng hăng say lại khiến tôi nhẹ nhõm hẳn ra.

Tomoe, Mio, và Shiki thì bận việc ở Tsige cả ngày.

Akua và Eris cũng được triệu tập về để đỡ một tay, tôi cũng cho gọi cả Lime về luôn để sơm tụ, vì vậy đây sẽ là một sự kiện trọng đại của Thương đoàn Kuzunoha.

Thế nhưng....

"Trong khi Aion có thể sẽ hành động, bên mình lại ngang nhiên mở hẳn một cửa hàng lớn ở Tsige" (Makoto)

Dĩ nhiên chúng tôi không bí mật lên kế hoạch gì đằng sau sự kiện này cả.

Chắc chắn là không rồi, nhưng người khác thì lại có thể hiểu rằng nó ngụ ý cho một lời tuyên bố mới.
Tôi không định thay đổi điều mình muốn làm, vậy nên lo nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu. Dù mọi thứ vẫn vậy, tôi biết mình đã lựa phải một thời điểm chẳng lành.

Thực ra, có thể chính Rembrandt-san mới là người trực tiếp chọn lấy ngày khai trương của chúng tôi, nhưng nếu nghĩ thêm về vụ đó, chắc đầu tôi sẽ nổ tung mất.

*Cốc* *Cốc*

Hm?

"Vào đi" (Makoto)

Tôi trả lời tiếng gõ cửa.

"Waka"

"Eris, có vấn đề gì không?" (Makoto)

"Để chúc mừng ngày khai trương của chúng ta, thương nhân và mạo hiểm giả cứ lũ lượt kéo đến hàng đoàn luôn rồi đó" (Eris)

"... Thế hử" (Makoto)

Nhắc mới nhớ, Rembrandt-san có nói là trước khi bắt đầu sự kiện, một buổi lễ nho nhỏ sẽ diễn ra, chủ yếu để dành cho việc chào hỏi là chính.

Thường thì những ai muốn tạo dựng mối quan hệ hoặc mời hợp tác trong những thương vụ lớn thường tới sau khi buổi lễ bắt đầu, và đôi khi họ sẽ hối thúc đối tác trong những chuyện như vậy. Nhưng chắc tục lệ nơi đây là để các mạo hiểm giả cùng thương nhân có chút quen biết đến thăm trước.
Hầu hết các mạo hiểm giả chỉ đến với mục đích được trở thành những khách hàng đầu tiên mua sắm, vì vậy, phía thương nhân mới thực sự đến với ý định giới thiệu bản thân.

Nhưng sao họ tới đây sớm thế nhỉ?

Vẫn còn tương đối nhiều thời gian trước giờ khai trương mà.

"Được, tôi sẽ ra đó sớm thôi. Số thương nhân có đông như dự kiến không?" (Makoto)

"Hiện tại thì mạo hiểm giả vẫn nhỉnh hơn. Có lẽ họ muốn xếp hàng đợi đến khi mở cửa, sau khi đã chúc mừng chúng ta" (Eris)

"Ah, tôi hiểu" (Makoto)

"Phần lớn mọi người đều muốn giới thiệu bản thân với những ai đứng đầu Thương đoàn Kuzunoha - những gương mặt không thể gặp được trong hoàn cảnh bình thường. Còn nữa ạ, họ đã tạo thành một hàng cực kì dài trước cửa rồi đó, vì quá đông nên chúng tôi đã phải chỉnh đốn một vài lần. Khu phố này giờ đang chật kín người. Thậm chí cửa hàng ở Rotsgard cũng không bao giờ có cơ hội thấy cảnh này… mà tôi cũng không muốn điều đó xảy ra chút nào" (Eris)
"Hàng người vẫn đang tăng nhỉ. Tôi hiểu rồi. Hãy nói lại với những ai đang làm nhiệm vụ chỉnh đốn hàng lối rằng đừng gây rắc rối cho các khách hàng của chúng ta. Thị trấn đã lường trước được chuyện này vì tôi đã thông báo với họ, nhưng các khách hàng có thể sẽ mất bình tĩnh hoặc kiểu như vậy" (Makoto)

"Ngài đừng quá lo" (Eris)

Với đôi mắt lấp lánh, Eris thể hiện sự tự tin bằng cách giơ ngón tay cái cho tôi thấy.

… Mỗi khi tách khỏi Akua, độ quỷ quyệt của cô nàng này tăng đến đáng sợ, nhưng dù trông như thế, Eris vẫn làm khá tốt công việc hướng dẫn khách hàng. Doanh số bán ra của họ cũng cao nữa.

Tôi bước ra khỏi văn phòng trên tầng 4 và xuống tầng 1 cùng Eris.

Thương đoàn Kuzunoha phiên bản nâng cấp này được xây theo kiến trúc cực kì xa xỉ, bao gồm 4 tầng chính và 1 tầng hầm.
Người ta cũng đã bắt đầu cho xây dựng những tòa nhà 3 tầng ở thị trấn này, nhưng lên đến 4 tầng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhờ vậy, điểm nhấn lớn nhất của chúng tôi là sự nổi bật hơn những nơi khác.

Còn bây giờ, về những ai tới đây tham dự buổi lễ…

Wow.

"Oi oi, Eris. Thế này chẳng phải quá nhiều sao?" (Makoto)

"Vì ngài đã phải nói 'Oi' đến hai lần, đây chắc hẳn là chuyện quan trọng ha" (Eris)

"... Có vài người đang cầm thêm thẻ kinh doanh kìa" (Makoto)

"Uwaa~, mình lại bị cho ăn bơ nữa rồi. Ngài thật chẳng biết đùa gì sất" (Eris)

Tạm thời, tôi bỏ qua Eris và nhìn một lượt dòng người đang tập trung trước lối vào.

"Lũ lượt" sẽ là từ thích hợp để diễn tả cảnh tượng này.

Thậm chí có người còn mang theo tấm thẻ tôi từng sử dụng cùng với Rembrandt-san. Thực chất chúng chỉ dùng để gϊếŧ thời gian thôi, nhưng không ngờ nó lại phổ biến đến vậy.
Đống đồ họ cầm trên tay có vẻ toàn là quà chúc mừng, nhưng tôi vẫn phải nghi ngờ lối khoe mẽ của họ.

Hình như loại thẻ kinh doanh đó được sản xuất nhiều đến mức các mạo hiểm giả cũng có thể sở hữu.

Đây quả thực là một cảnh chưa bao giờ xuất hiện ở Rotsgard. Vậy mới đáng nói chứ.

Tôi đang tính sẽ làm các thương nhân ngạc nhiên bằng mấy tấm thẻ đó, nhưng giờ thì kế hoạch đổ bể hết rồi.

Sức ảnh hưởng của Rembrandt-san thật là tuyệt vời.

"Tôi phải tới chào khách đây. Dù sao họ cũng đã đi đường xa tới tham dự lễ khai trương của cửa hàng" (Makoto)

"Nhưng, nếu chỉ có mỗi Waka ở đây, nơi này có thể sẽ biến thành một cảnh tượng đáng sợ đấy ạ. Chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu ngài cho phép, tôi sẽ áp dụng luật 10 giây" (Eris)

"Nó là cái gì vậy? Tức là chỉ giới hạn mười giây cho mỗi khách hàng thôi hả?" (Makoto)
"Vâng. Bỏ qua thời lượng tính bằng giây, nếu họ muốn ở lại thêm, tôi sẽ chạy ra và nói: 'Cảm ơn rất nhiều~~!' rồi đẩy họ ra ngoài để người khác còn vào" (Eris)

"... Bộ đây là sự kiện bắt tay với người nổi tiếng hay gì hả? Thôi vậy, nhờ cô lo liệu. Nhưng có lẽ chúng ta nên để 2 hoặc 3 người vào một lúc để vơi bớt khách đi chứ?" (Makoto)

"Để đó tôi lo~. Tôi chắc chắn sẽ thu thập hết mấy tấm thẻ và đống quà cáp đó để ngài kiểm lại đủ số lượng. Giờ thì…" (Eris)

Với một tư thế cúi người kì lạ, Eris nhanh chóng lủi vào bên trong cửa hàng và biến mất khỏi tầm mắt.

Chỉ trừ cách ăn nói và cư xử, cô gái đó cũng được việc đấy chứ, đáng tin nữa.

Gần đây, tôi hay có cách nghĩ như thế khá thường xuyên.

Được rồi, bắt đầu làm việc với vai trò là đại diện Thương đoàn Kuzunoha thôi nhỉ.
Mở cánh cửa đón khách, một ngày dài của tôi lại tiếp diễn.

◇◆◇◆◇◆◇◆

☆Tầng hầm:

Gian hàng: chủ yếu là trang thiết bị.

Nhận làm trang phục, vũ khí, mũ giáp theo yêu cầu của khách hàng. Sửa chữa trang bị, và một quầy riêng để hỗ trợ người mua hàng.

Đông nghịt.

☆Tầng 1:

Gian hàng: chủ yếu là thức ăn và đồ uống, cùng với một số sản phẩm nằm dưới sự kiểm định của Mio.

Đông nghịt.

☆Tầng 2:

Gian hàng: chủ yếu là thuốc và dược liệu. Ngoài ra còn có thêm một quầy đặc chế.

Đông nghịt.

☆Tầng 3:

Gian hàng: đồ gia dụng, tạp hóa. Ngoài ra cũng có đồ gốm do Asora chế tác; chất lượng khỏi phải bàn.

Cũng đông nốt.

Vì hôm nay là ngày khai trương nên cũng dễ hiểu thôi.

Trường hợp chúng tôi mong sẽ xảy ra nhất đã trở thành hiện thực rồi.

Nhưng mà…

☆Tầng 4:

Văn phòng.
Thế bất nào lại lắm người thế này?

Lại vụ gì nữa đây?!

Buổi khai trương diễn ra khá thuận lợi, khách hàng đổ xô nhau đi mua hàng. Sau một vòng kiểm tra, tôi xác nhận mọi hoạt động vẫn bình thường, việc kinh doanh chưa gặp phải rắc rối nào đáng chú ý. Sau đó, tôi đi cùng Tomoe và Shiki tới gặp vài ba khách quen.

Đó vốn là điều tôi định làm.

Tôi đã báo trước với những người liên quan rằng mình sẽ phải tiếp một số khách quen, vì vậy họ chỉ cần duy trì cửa hàng trong lúc tôi vắng mặt.

Dù là vậy, kết thúc những cuộc gặp đó trong tâm thế hơi chút vội vã, tôi trở lại và nó thành ra thế này đây.

Thậm chí văn phòng ở tầng 4 cũng toàn người là người.

Về những ai đã có lịch hẹn trước, tôi đã nhận được lời chúc từ họ từ hôm qua rồi. Họ nói vì bận nên không thể tham gia cùng chúng tôi và chỉ để lại quà cáp, tôi đã vui vẻ nhận lấy chúng, vậy mà giờ…
"Ah!"

Ai đó bất chợt kêu lên một tiếng làm mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi.

Một sự thật không thể phủ nhận: lí do chính khiến họ tụ tập ở đây chỉ để gặp tôi.

"Hầu hết bọn họ đều lo ngại đến danh tiếng của cửa hàng chúng ta. Việc họ quyết định hành động ngay có thể coi là thiện chí, nhưng còn bên trong tư tưởng của họ, chúng ta vẫn bị nhìn nhận không được tốt cho lắm" (Tomoe)

Tomoe lẩm bẩm cạnh tai tôi.

"Tôi quan sát thấy một số thương nhân không đến từ Tsige. Ắt hẳn sẽ có không ít người ngỏ lời muốn tạo dựng quan hệ và kí kết những phi vụ làm ăn với chúng ta. Mà cho dù đó không phải ý định của họ, dù sao cửa hàng cũng đã tiếp đón ngần này người rồi. Nếu xét đến ý tứ, việc họ tới đây nhằm chào hỏi người đại diện của một thương đoàn như vậy là lẽ tự nhiên" (Shiki)
Shiki cũng chỉ nói bằng tông giọng nhỏ.

Rembrandt-san đã nói sẽ tới cửa hàng đấy, mấy người còn nhớ không hả?

Trời ạ!

"Xin thứ lỗi vì đã để mọi người phải đợi. Tôi là đại diện thương đoàn, Raidou. Tôi thật sự cảm kích vì mọi người đã tới tham dự lễ khai trương của Kuzunoha. Tôi cùng hai vị ở đây sẽ tiếp đón từng người một, vậy nên xin hãy đợi một lát" (Makoto)

Nở một nụ cười theo phản xạ, tôi nói lời chào với họ.

Sau đó, bởi đây không phải chuyện có thể vượt qua bằng ý chí chiến đấu của một người, Tomoe và Shiki cũng giúp tôi một tay, ba người bọn tôi chia ra để gặp những vị khách.

Mio thì đang bận vì dòng người dưới tầng 1 rồi, thế nên hiện giờ cô ấy chưa thể đi đâu được. Tuy vậy, cô ấy vẫn dành ra chút thời gian đem vài món ăn hoặc đồ uống cho những ai phải đứng đợi.
Mio đã chuẩn bị sẵn những món ăn Nhật Bản, chúng là thứ gần như không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác trên toàn Tsige này.

Khi cô ấy nói với họ rằng: 'Đây là những món đang được phục vụ trong cửa hàng', điều đó đã làm họ thấy tò mò, và hầu hết các khách hàng đều đã được nếm qua rồi.

Mio còn giúp khách khứa bên ngoài gϊếŧ thời gian nữa chứ, tôi cảm kích lắm đấy.

Nếu quỹ thời gian không cho phép, tôi sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài bảo họ ra về, nhưng thật may là đã tìm ra phương án mới. Sau đó khá lâu, ba người chúng tôi trên tầng 4 đã thảo luận xong với những vị khách tới chào hỏi hoặc muốn cùng hợp tác làm ăn.

Riêng cái thứ hai, tôi chỉ nói rằng mình chưa thể trả lời họ trong hôm nay và chỉ dừng tại đó thôi.

Khối lượng công việc mỗi lúc một tăng, cộng thêm những cuộc hẹn ở những địa điểm do từng người phụ trách nữa. Nếu như bây giờ mà đi sâu hơn vào một chủ đề, ngày hôm nay sẽ biến thành thảm họa mất. Phải chịu thôi vậy.
Tôi đâu có sở hữu kĩ năng kinh doanh siêu hạng như Rembrandt-san hay một số thương nhân trong thị trấn này.

Hơn nữa, tôi cũng chưa có nhiều năm kinh nghiệm để bù đắp cho những thiếu sót của mình.

Và, dù thật khó nói, tôi không thể nào hiểu hết những lợi thế và khó khăn của một cuộc thương lượng chỉ trong ít lâu được.

"M-Mệt quá đi thôi. Không ngờ họ lại đông như thế…" (Makoto)

"Chúng ta đã kịp hoàn thành mọi thứ trước khi Rembrandt tới đây. Ngài đã làm tốt lắm rồi" (Tomoe)

"Tôi cũng có nghe được một vài lời mời có thành ý, do đó nãy giờ không hẳn là phí thời gian đâu. Như Tomoe-dono đã nói, ngài làm rất tốt" (Shiki)

Hai người họ hướng những ánh mắt ấm áp đến tôi.

"Giờ chỉ còn Rembrandt-san nữa là xong kế hoạch hôm nay rồi" (Makoto)

"Vâng. Sau đó ngài nên nghỉ ngơi lấy sức. Chúng tôi sẽ xử lí nốt những thống kê hàng hóa trong ngày" (Shiki)
"Nhờ hai người đấy" (Makoto)

Riêng ngày hôm nay, dù Aion làm gì tôi cũng mặc kệ.

Nếu họ bất chợt hành động vào buổi tối, tôi sẽ tìm mọi cách trút hết cơn giận của mình lên lũ người đó.

"À, mới có một buổi mà quà cáp đã chất thành đống thế kia rồi. Chúng ta nên gửi tất cả về Asora, vì vậy cũng không cần quá lo về chỗ chứa, nhưng nếu không biết cách xử lí, có thể chúng sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh" (Makoto)

"Điều đó càng thể hiện rằng Thương đoàn Kuzunoha đang dần thu hút được sự chú ý" (Tomoe)

Tôi chỉ gật đầu rồi nhìn lại núi quà chúc mừng.

Tôi đã chấp nhận mọi thứ họ đưa, tất nhiên là ngoại trừ nô ɭệ và sinh vật sống rồi.

Về sau, tôi cũng nên chuẩn bị những phần quà tương xứng để đáp lễ mới được.

Mặc dù mặt trời đã lặn mất tăm, dòng người ngoài cửa vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, nhưng văn phòng đã yên tĩnh hơn một chút.
… Theo tình hình này, tầng 1 do Mio tiếp quản chắc phải kinh hãi lắm đây.

Cô ấy nói sẽ không tới đây mỗi ngày, nhưng… tôi mong lễ khai trương hôm nay không phải lần đầu cũng như lần cuối của Mio.

"Chà chà, tôi thấy hơi rùng mình rồi đấy. Để mà nghĩ rằng mọi thứ lại nhộn nhịp đến thế này. Từ bên ngoài cho đến tận sâu bên trong, rất khó để tìm ra một kẽ hở để lên tầng trên"

"Rembrandt-san" (Makoto)

"Thứ lỗi cho tôi vì đã tới trễ một chút, Raidou-dono. Chúc mừng lễ khai trương cửa hàng của cậu diễn ra suôn sẻ" (Rembrandt)

"Cảm ơn. Thật ra ông đến vừa đúng lúc nên xin đừng lo nghĩ gì nhiều. Về phần mình, tôi cũng phải xin lỗi vì đã không thể tiếp đón ông tử tế hơn" (Makoto)

"Lime-kun đã ra đón tôi rồi, đó không phải chuyện quan trọng lắm. Tôi có nghe qua là cậu đã lịch thiệp gặp gỡ rất nhiều thương nhân suốt cả buổi chiều rồi. Chắc hẳn rất mệt phải không?" (Rembrandt)
Nhìn kĩ mới thấy, Lime đang đứng đằng sau Rembrandt-san.

Anh ta thực nhanh trí đấy.

"Tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Đáng lẽ tôi nên dành thêm thời gian tiếp đón những khách đã có lịch hẹn trước mới phải. Đúng là tôi đã buột miệng than thở 'mệt quá đi', nhưng thực sự thì tôi không mệt đến mức đó" (Makoto)

"Fufufu. Kể cả nếu cậu đang còn trẻ, đừng nên gắng sức làm cái gì cũng phải thật hoàn hảo. Những kiểu người như vậy thường không bám trụ được lâu trong nghề này. Hiểu được giới hạn của mình tới đâu là tốt nhất. Vả lại, chừng nào còn có bên mình những cấp dưới đáng tin cậy như họ, cậu chẳng có gì phải lo cả. Nhưng tôi chỉ đang nói về riêng trường hợp của cậu mà thôi" (Rembrandt)

"Họ đã cứu tôi một phen trông thấy" (Makoto)

Tôi nên làm những gì, nên suy nghĩ thế nào?
Biết cách cân bằng hai điều này không phải việc đơn giản.

Dường như cơ thể sẽ tự biết cân chỉnh chúng tương đương với số lượng kinh nghiệm của một người, nhưng có vẻ trong mắt Rembrandt-san, tôi đã dùng nhiều sức lực hơn mức cần thiết.

Dù hôm nay là ngày khai trương, nhưng có lẽ tôi đã ôm quá nhiều việc vào người và không để ý tới thể trạng.

Nếu đó là sự thật, tôi phải nhìn lại bản thân thôi.

"Hồi cậu ngỏ ý muốn thuê một chỗ trong cửa hàng của tôi, cậu bắt đầu lao vào làm việc thật hăng say. Raidou-dono, có lẽ cậu vẫn chưa nhận ra… nhưng, trông thấy khuôn mặt hôm nay của cậu, tôi có thể nói rằng đó chính là sự hãnh diện. Cảm giác khi được mở một cửa hàng của riêng mình" (Rembrandt)

"Tôi xin ghi nhớ. Để đạt được thành quả xứng đáng ở Tsige này, tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa" (Makoto)
"Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi. Tôi sẽ tiếp tục trông đợi vào ngày Kuzunoha trở nên lớn mạnh đến mức có thể che chở hoàn toàn cho thị trấn" (Rembrandt)

"Xin đừng phóng đại như thế" (Makoto)

"Tôi cũng không thể tụt lại phía sau được. Và tôi biết Thương đoàn Kuzunoha sẽ còn thu hút thêm nhiều khách hàng cũng như trở thành một điểm đến nổi danh. Cái đó là tôi khá chắc chắn đấy" (Rembrandt)

"Tôi thì lại nghĩ Thương đoàn Rembrandt đã đạt được điều đó rồi kia mà" (Makoto)

"Ý tôi là cho tới thời điểm Thương đoàn Rembrandt nắm giữ vai trò là đại diện thứ hai của Tsige ấy. Tôi không cho phép mình tụt hậu quá xa vào thời điểm đó" (Rembrandt)

"Xin ông đừng đùa quá trớn vậy chứ" (Makoto)

Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười gượng gạo.

Ngay sau đó, biểu cảm thân thiện của Rembrandt-san tức khắc hóa thành vẻ mặt nghiêm nghị.
"... Liên quan tới những hành tung của Thương đoàn Kuzunoha các cậu, báo cáo được gửi từ Tsige về Aion đều không khả quan mấy. Mặc dù chúng ta chủ ý nhắm đến điều đó, nhưng theo tôi, sự kiện khai trương với quy mô này chắc chắn sẽ khiến tai mắt của vương quốc để ý đến phía cậu đấy" (Rembrandt)

"... Tôi biết" (Makoto)

"Hành động này có khả năng bị nhìn nhận như nhiều kíp nổ đang trực chờ một mồi lửa nhỏ duy nhất, nhưng vào thời điểm muộn màng như bây giờ, không gì có thể thay đổi làn sóng sắp sửa ập xuống đất nước này nữa. Tuy nhiên, tôi sẽ đứng ra đảm bảo Thương đoàn Kuzunoha là bên ngoài cuộc, không can dự vào bất cứ chuyện gì. Biết là vương quốc rồi sẽ coi toàn bộ Tsige là kẻ thù, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu trước" (Rembrandt)

"Không, tôi sẽ nói thế này. Nếu hôm nay họ chưa có động tĩnh hay bước đi nào đáng chú ý, tôi tạm thời không còn dư sức để quan tâm đến vấn đề đó" (Makoto)
Người tôi mệt lả đi rồi, vì vậy đó là những gì tôi còn nói được.

Mặc kệ Rembrandt-san có định lợi dụng ngày khai trương của phía tôi hay không, tôi vẫn sẽ đứng về phía ông ấy.

Bản thân tôi cũng không thực sự để tâm nhiều đến thứ ít liên quan đến mình.

"... Hahaha, tôi hiểu. Vậy thì không nên kéo dài cuộc tán gẫu này thêm nữa. Đây là quà chúc mừng của tôi. Đợi sau hẵng mở đấy" (Rembrandt)

Rembrandt-san đứng dậy khỏi chiếc ghế và chuẩn bị rời đi.

Thứ ông ấy đưa cho tôi là một tờ giấy trắng được cuộn tròn, có dây buộc.

À, đợi chút đã.

Nếu tôi không lầm, Rembrandt-san và Lime đã dùng cầu thang bộ để lên trên này.

Tiện thể, hãy giới thiệu 'nó' cho ông ấy mở mang chút chứ nhỉ.

Bởi tôi luôn bị kinh ngạc vì những thứ nhận được từ Rembrandt-san, tôi cũng muốn làm ổng bất ngờ một lần.
"Xin chờ một lát. Nếu muốn đi xuống tầng 1, ông nên thử dùng lối này" (Makoto)

Nói xong, tôi dẫn ông ấy đến cuối hành lang.

"Đường cụt -không, một căn phòng sao?" (Rembrandt)

"Xin mời" (Makoto)

Hướng dẫn vị khách của mình, tôi chạm tay vào cánh cửa.

Hai cánh cửa tự động trượt sang hai bên, không gây ra một tiếng động nào.

Hai chúng tôi bước vào trong, tôi tiếp tục nhấn vào tường lần nữa.

Cánh cửa khép lại như ban nãy.

Đến đây thì có ai đoán ra chưa nào? Nó chính là một tiến bộ công nghệ tôi chợt nhớ đến khi thấy họ quyết định cấu trúc tòa nhà này sẽ bao gồm một tầng hầm và bốn tầng trên bề mặt.

Thiết bị cực kì tiện lợi của nền văn minh hiện đại, thang máy-sama.

Chỉ khác ở chỗ, chiếc thang máy này không dùng điện mà dùng ma lực của người vận hành.

Trong trường hợp này, người đó sẽ là tôi.
"Uo?!!" (Rembrandt)

"Xin cứ bình tĩnh. Nó chỉ đang chở chúng ta xuống dưới thôi. Tuy vậy nhưng lại không có cảm giác như đang rơi, đúng chứ?" (Makoto)

"Ư-Ừ. Thay vì gọi là rơi, nó giống như đang chầm chậm hạ thấp hơn. Tài tình thật" (Rembrandt)

"Với thứ này, ta có thể lên xuống thoải mái mà không cần dùng cầu thang bộ. Hiện tại, chúng tôi chưa lên kế hoạch bố trí thêm một cái dành cho khách hàng với trọng tải lớn, nhưng tạm thời, nó chỉ dành cho nhân viên" (Makoto)

Chúng tôi đã xuống tới tầng một.

Đi lại kiểu này đúng là đỡ mỏi chân hơn đi cầu thang.

"... Chà chà, tôi phải công nhận Thương đoàn Kuzunoha các cậu có những người nghĩ ra được nhiều sáng kiến phi thường. Quả là ngoài sức tưởng tượng của tôi" (Rembrandt)

"Ahaha, ông thấy ngạc nhiên lắm phải không?" (Makoto)

"Với thứ này, người ta sẽ nhìn nhận theo 2 cách: một sự lãng phí ma lực, hoặc là, một bước tiến tới cuộc sống tiện nghi hơn nhờ phép thuật. Nhưng… cá nhân tôi lại thuộc nhóm người luôn nghĩ rằng những thành phẩm và kĩ thuật mới thường phát sinh từ sự tò mò, cùng với vô số lần thất bại. Vừa rồi tôi đã không nói nên lời, nhưng hơn thế nữa, tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục. Và dĩ nhiên, tôi đánh giá cao phát minh mới này" (Rembrandt)
"... Ông đâu cần phải nói chi tiết đến vậy" (Makoto)

"Raidou-dono, tôi sẽ tiếp tục nhờ cậy vào cậu trong những năm sắp tới" (Rembrandt)

"Tôi cũng vậy" (Makoto)

Rembrandt-san leo lên cỗ xe ngựa đang đợi sẵn và rời đi.

Phải chăng ông ấy là người không quen với những sáng chế kì lạ?

Trước giờ tôi chưa lần nào thấy được khía cạnh này của Rembrandt-san, nhưng nhìn lại quá trình lịch sử ở thế giới cũ, các triệu phú đã trở thành nhà tài trợ cho vô số những phát minh và tác phẩm nghệ thuật nói chung, vậy nên chuyện đó không còn quá xa lạ với tôi.

Trước mắt, vận hành thang máy vẫn còn một số vấn đề, chẳng hạn như điều chỉnh lượng ma lực tiêu hao, tải trọng tối đa; do đó chúng tôi chưa thể giới thiệu nó với các khách hàng. Tôi cũng nên thử lên kế hoạch đưa nó vào sử dụng thường xuyên.
Có lẽ là, cho dù thành quả cuối cùng như thế nào, chúng tôi sẽ cần ai đó vận hành thang máy, như một người lùn hoặc một Orc chẳng hạn.

Liệu tôi có nên điều thêm người bảo trì thang máy không nhỉ?

Hm…

"Waka, Rembrandt đã lên đường quay về rồi đó" (Tomoe)

"Cách ngài tiễn ông ta thật sự rất lịch thiệp" (Shiki)

"Tomoe, Shiki" (Makoto)

"Thế, Waka, ngài đã nhận được cái gì vậy? Em có chút tò mò" (Tomoe)

"Nếu cuộn giấy đó là một lời cầu hôn từ con gái ông ta, Mio-dono sẽ trở nên nguy hiểm, theo nhiều nghĩa khác nhau" (Shiki)

"Đừng nói mấy thứ khó nghe như thế, Shiki. Làm gì có chuyện một người cha tận tâm như Rembrandt-san lại mai mối con gái mình theo cách này" (Makoto)

Miệng thì nói vậy, nhưng tôi cũng không khỏi căng thẳng.

Tôi tháo dây buộc rồi trải cuộn giấy ra.

"Tấm bản đồ?" (Makoto)

Một tấm bản đồ.
Vị trí của Thương đoàn Kuzunoha đã được đánh dấu khá rõ ràng.

Dùng một tấm bản đồ để làm quà chúc mừng?

"Fumu, đây là thứ ông ta tặng ngài sao? Lạ thật" (Tomoe)

"... Waka-sama, Tomoe-dono" (Shiki)

Hình như anh ta vừa nhận thấy thứ gì đó chăng? Shiki liền chỉ tay vào tấm bản đồ.

Ehm…

"Hoh, ra là thế. Ông ta quả đúng là một con người thú vị đấy-ja no" (Tomoe)

"Eeeeh?!" (Makoto)

Đó chắc chắn là một trong số những con phố lớn nằm xung quanh trung tâm thị trấn.

Nếu tôi nhớ không lầm, tên nó là Rimeishi hay sao ấy.

"Đ-Đây là …con phố đó, phải không?" (Makoto)

Tôi lên tiếng hỏi họ để cho chắc.

"Không nhầm được đâu ạ. Vậy là kể từ giờ trở đi, tên nó sẽ đổi thành phố Kuzunoha đấy, Waka" (Tomoe)

"Người đàn ông đó, thật tình. Ông ta rốt cuộc có thể làm những gì với thị trấn này vậy? Việc này kì quái đến bất thường" (Shiki)
Tomoe và Shiki thể hiện biểu cảm ngưỡng mộ rồi đến kinh ngạc, nhưng câu trả lời của họ lại khá bình tĩnh.

Đợi chút đã, thông thường thì chuyện lớn thế này sẽ làm người ta phải mắt chữ A, mồm chữ O chứ nhỉ?

Khu phố nơi Shiki chỉ tay vào… có ghi rất rõ là 'Phố Kuzunoha'.

Rembrandt-san đã tặng tôi một cái tên chứ không phải một đồ vật cụ thể.

Hơn nữa, đó là cái tên mới của một con phố trong thị trấn.

"Mình… không nói nên lời nữa rồi" (Makoto)

Tiếng lẩm bẩm của tôi chìm trong cái bóng đen của đêm tối và dần tan biến.

Thời điểm cách mạng bùng nổ tại Aion, Tsige sẽ nắm lấy cơ hội để tuyên bố quyền tự trị.

Giữa những dòng sự kiện, chắc chắn không thể tránh khỏi giao tranh, và kể cả tôi cũng phải dính dáng tới chúng với tư cách là một bên liên quan.

Một điều thậm chí còn đáng báo động hơn việc đổi tên của một khu phố sẽ sớm diễn ra.
Tuy vậy… nhìn dòng người tấp nập sau lưng… nghe giọng họ vang khắp con phố, điều đó khiến tôi cảm giác mình không muốn đánh mất sự ồn ào và nhộn nhịp của thị trấn này.

Đấy là suy nghĩ trong tôi.

---------END CHAP---------