Chương 235: Bữa Tối Và Báo Cáo.
Makoto đây.
Không mất nhiều thời gian sau khi tôi giải thích sự tình, những tia lửa dữ dội tỏa ra từ hai người phụ nữ đang làm Asora chao đảo.
Shiki và người mới - Tamaki - đều mau chóng lùi về phía sau hậu trường bởi họ biết rõ chỗ đứng của mình. Tôi không phải lo về hai người họ, thế nhưng...
Như vậy còn tệ hơn nữa kia, bởi điều đó chỉ dẫn tới trận đấu tay đôi giữa cặp long tranh hổ đấu còn lại.
Đáng lẽ công việc cần phải được ưu tiên, nhưng giờ có vẻ bọn họ đã chuyển hết sự quan tâm sang Lorel mất rồi.
Như thể con mắt của họ đang ánh lên điều đó vậy.
Ban đầu tôi đã nghĩ ngày hôm nay sẽ là một khoảng nghỉ ngơi yên tĩnh đấy.
Quay lại thời điểm trước lúc sự việc xảy ra...
Vì buổi tối hôm nay không bị thay thế bởi một lịch hẹn trước nào trong ngày, chúng tôi đã ăn tối cùng mọi người ở Asora. Tomoe và Mio dùng bữa một cách điềm tĩnh và không tranh luận một lời nào cả.
Ah, hôm nay có món tofu đấy.
Ngon quá xá luôn.
Tofu lạnh là món chủ đạo, nhưng người đầu bếp còn làm thêm hai món phụ là agedashi và tempura.
Thứ trăng trắng đó rất vừa miệng, kể cả khi được dùng trong những món luộc.
"Được thôi, cứ làm như thế đi!'' (Tomoe)
"Tốt thôi, tôi sẽ không phàn nàn một câu nào nữa!!'' (Mio)
Nhưng sau bữa tối...
Bỏ ngoài tai những tiếng ồn xuất phát từ hai người họ, tôi vẫn ung dung thư giãn trên ghế, miệng nhâm nhi tách trà trong lúc nhìn ra phía bên ngoài, nơi sắp sửa chứng kiến màn bắt đầu của một trận chiến dữ dội.
Eh?
Khi sự việc đang dần trở nên tồi tệ hơn, tôi nghĩ họ sẽ chuyển chiến trường ra bên ngoài thị trấn, nhưng...
"Ah~, thế nào rồi?'' (Makoto)
Thấy hai người họ tiến tới chỗ mình, tôi lên tiếng hỏi với sự hồi hộp.
Shiki, Tamaki lẫn Emma đều đã chạy vội sang một căn phòng khác lánh nạn, vì vậy chỉ còn ba người chúng tôi trong sảnh.
"Tranh giành lẫn nhau là không cần thiết'' (Tomoe)
"Hể~''
Tomoe mở lời trước.
"Vì ngay từ đầu, không ai trong chúng em phải tranh giành làm gì cả'' (Mio)
"Hai cô, lần sau làm ơn hãy nhận ra điều đó trước khi chúng ta phải sơ tán mọi người giùm tôi'' (Makoto)
Tính khí của Mio cũng đã dịu xuống.
"Chúng em chợt nhận ra rằng nếu để cả hai cùng đi thì sẽ giải quyết được mọi bất đồng'' (Tomoe)
"Dẫn theo hai chúng em là lựa chọn tốt nhất-desu wa!'' (Mio)
Ooh.
Tuy rằng vấn đề lời đề nghị của Koran vẫn còn dở dang, Tomoe sẽ phải đột ngột đi khỏi thị trấn. Về phía Mio, cô ấy không thể tự dưng từ bỏ cửa hàng do mình phụ trách như thế được.
Tầng 1 chủ yếu bán những loại thực phẩm được làm theo phong cách Nhật Bản, vì vậy họ sẽ cần đến sự có mặt của Mio vì cô ấy là người hiểu rõ nhất về chúng.
Dù sao cũng chỉ có Mio và tôi là am hiểu về công thức để nấu được những món đó.
Ngoài ra, các nhân viên của chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn học hỏi, sẽ còn rất lâu nữa cho đến lúc họ chạm tới trình độ nấu ăn của Mio.
Tôi cũng đã suy nghĩ đến phương án thứ ba là đi một mình, nhưng mục đích của chuyến đi này lại liên quan trực tiếp đến tôi. Nếu cứ đơn thân độc mã khởi hành đến một đất nước xa lạ, gần như chắc chắn tôi sẽ vướng vào không ít rắc rối, vậy nên tôi đã nhanh chóng từ bỏ lựa chọn đó.
Đến cuối cùng, tôi vẫn giữ ý định đi Lorel, và tôi đã nhắc đến vấn đề lựa chọn tùy tùng hộ tống mình sau bữa tối.
... Ah, nhắc mới nhớ, có lẽ đã tốt hơn nếu tôi sơ tán Emma và những người khác trước khi khơi mào chủ đề này.
Hay là đề cử Shiki nhỉ?
Tuy nhiên, có ai đó đã từng nói rằng tôi quá ưu ái anh ta.
"... Hai người, nếu cả bọn cùng đi, ai sẽ phụ trách quản lí thương đoàn đây, cả thị trấn nữa?'' (Makoto)
"Shiki sẽ làm tốt thôi mà'' (Tomoe)
Tại sao cô lại dùng cái giọng điệu thản nhiên thế hả, Tomoe?
Tôi biết anh ta sẽ không trốn tránh nhiệm vụ được giao, nhưng giới hạn của Shiki cũng chỉ nằm trong hai mươi tư tiếng đồng hồ là cùng.
"Phải đó ạ. Nếu thấy cần thiết, chúng ta có thể dùng Tamaki và Sari, bằng cách đó, mọi thứ sẽ yên ổn một thời gian đấy, Waka-sama'' (Mio)
"Tôi sẽ phải nói không với Tamaki. Tôi đã chuẩn bị một kế hoạch riêng cho cô ấy. Hơn nữa, hiện tại Tamaki chỉ được phép lo liệu những vấn đề liên quan đến Asora, và cô ấy còn đang giữ vị trí trông coi những ngôi đền. Bản thân tôi không hề muốn công việc đó bị lơ là'' (Makoto)
Mio dễ dàng đề cử hai cái tên tôi không hề có ý định cho phép tự do ra vào Asora theo mong muốn.
"Về nhiệm vụ cậu chủ đã giao, em sẽ chuẩn bị một bản báo cáo thật hoàn chỉnh vào một lúc khác, nhưng nhìn chung, em nắm rất rõ tình trạng của Koran ở thời điểm hiện tại, do đó chúng ta nên dùng khoảng thời gian quý báu cho những việc khác. Nếu chuyến đi này kéo dài trong một hoặc hai tháng, khi ấy sẽ nảy sinh vài ba vấn đề, nhưng chẳng phải đây là một chuyến công du sao? Với khả năng định vị trên không của Nhân dực tộc, thêm vào đó là mạng lưới Lâm quỷ tộc phân nhánh có thể nhờ đến sự trợ giúp từ những ngôi làng trong khu vực, em chắc chắn họ sẽ không làm chúng ta thất vọng'' (Tomoe)
"Đúng đấy ạ. Tình hình của Tsige không căng thẳng đến mức Tomoe-san và em phải luôn có mặt để ứng biến kịp thời-desu wa. Nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể quay về mọi lúc mọi nơi. Tuy một cái hầm ngục nghe chẳng hấp dẫn là bao, nhưng được khám phá những công thức mới và cách chế biến của quốc gia khác lại là một trải nghiệm không thể thay thế. Nhất là đối với Lorel, nơi mang đậm dấu ấn của những con người giống như Waka-sama. Nếu có thể biết món ăn Nhật Bản đã hình thành như thế nào ở đó, đã phát triển ra sao, em thật sự rất phấn khích!'' (Mio)
...
Cứ cái đà này, thậm chí trước cả khi chuyển sang phần báo cáo, chúng tôi sẽ vướng vào một cuộc ẩu đả không cần thiết như hồi nãy. Điều đó sẽ chỉ làm hao tổn sức lực của hai người họ.
Phương thức thuyết phục của Tomoe và Mio không chỉ đơn thuần là "tôi không muốn lúc nào cũng phải để mắt đến thị trấn'', thay vào đó, họ đã dùng những bằng chứng có thật suốt thời gian qua.
Mặc dù tôi không biết những gì đang đón đợi mình trong cái mê cung đó, nhưng khả năng chúng tôi bị mắc kẹt dưới đó trong vài ngày ròng mà không sử dụng được phép hồi phục là rất thấp.
Nếu chỉ có một long thượng đẳng cai quản mê cung, vậy chắc sẽ ổn thôi.
"Mio, còn cửa hàng thì tính sao? Nếu như giao lại toàn bộ cho những cô gái kia phụ trách, tôi không nghĩ điều đó là khả thi'' (Makoto)
"Em dự định sẽ bắt tay vào thử nghiệm một thứ nội trong tuần sau, và để làm điều đó, em đã tự mình huấn luyện họ tương đối bài bản. Hiện tại, hiệu suất làm việc của họ tốt hơn Waka-sama nghĩ một chút đấy-desu wa'' (Mio)
Nghe ổn đấy chứ.
Tuy nhiên, nếu đó là bài huấn luyện "tương đối'' bài bản của Mio, vậy thì "tốt hơn một chút'' như cô ấy nói đồng nghĩa với cực hình luôn rồi.
Cô ấy đúng là không biết nhẹ tay là gì.
Tôi mong rằng số lượng phụ bếp của Asora không sụt giảm sau chuyện này.
Tôi nên hỏi trực tiếp các nhân viên của cửa hàng thì hơn.
Tại vì tôi khá chắc chắn rằng một số thông tin do vị "quản lí'' trước mặt tôi đây cung cấp thông thường sẽ không đúng với thực tế.
Trước đây đã từng có một lần tôi nghe Mio nói cô ấy nảy ra "vài'' ý tưởng, sau đó cổ tự nhốt mình trong bếp 2 tuần liền chỉ để hoàn thiện công thức chế biến dashi.
"Cô dự định làm cái gì thế?'' (Makoto)
"Em mới chỉ giới hạn nó vào bữa sáng và bữa trưa, nhưng em đang học cách lên kế hoạch cho một thực đơn đem theo'' (Mio)
"Đem theo... nghe giống bento nhỉ'' (Makoto)
"Vâng, chính là nó đó. Em sẽ gọi thử nghiệm này là hội chợ bento'' (Mio)
"Nghe cũng thú vị đấy, nhưng cô lấy ý tưởng từ đâu vậy?'' (Makoto)
"Sau khi nhận thấy lượng khách hàng quá đông, nhất là vào giữa trưa, em đã nghĩ ra cách này để phục vụ nhanh chóng. Tuy thị trấn đã cho phép chúng ta sắp xếp bàn ghế cho khách vào bữa trưa, nhưng theo em, tốt nhất là nên tìm cách giảm lượng người ăn tại chỗ. Như thế, tình hình sẽ cải thiện được một phần nào đó'' (Mio)
"Vì chúng ta không thể cùng lúc phục vụ tất cả mọi người nên cô đã tìm cách khác là để họ mua về sao? Tôi hiểu rồi'' (Makoto)
"Em đã định sẽ bàn về chuyện này sau, nhưng có vẻ bây giờ không cần nữa. Em sẽ mang đến những tài liệu chi tiết hơn cho cậu chủ vào một lúc khác. Vậy là chúng ta đã có cơ sở để lên thực đơn cho chuyến đi-desu wa ne. Ufufufu'' (mio)
Tại Tsige, loại hình dịch vụ mua đồ ăn mang về không còn là điều xa lạ, hầu hết là cơm trưa và những món phụ.
Nếu nói đến đồ đem theo, người ta chủ yếu sẽ nghĩ ngay đến thức ăn nhanh.
Mọi người sẽ đều có cơ hội học hỏi về cách nấu nướng của cửa hàng chúng tôi, và tất nhiên, từ đó sẽ xuất hiện những hiệu ứng mới đồng điệu với ý tưởng này.
Tuy nhiên...
Trên lý thuyết là vậy, nhưng tôi không nghĩ việc thêm bento vào thực đơn sẽ giúp giảm bớt lượng khách mỗi ngày.
Nếu như nó hợp khẩu vị của họ, không những chẳng làm vơi đi được bao nhiêu, thậm chí khách hàng sẽ lại càng tới cửa hàng để ăn uống nhiều hơn trước.
Xét về lợi nhuận, điều đó sẽ rất tốt cho việc kinh doanh, nhưng còn tình trạng tắc nghẽn thì trước sau đều như một mà thôi.
Tôi sẽ tạm thời giữ im lặng về vấn đề này.
Nếu thấy cần thiết, tôi có thể đứng ra thay mặt cửa hàng đề nghị thông qua Hội nhằm chuyển một số loại hình dịch vụ bên cạnh đi nơi khác - tất nhiên là với điều kiện thích hợp - và mở rộng tiệm ăn của Mio.
Trước mắt, tôi nghĩ là sẽ ổn nếu chúng tôi tập trung phục vụ khách hàng vào bữa trưa... mong là vậy.
Bên cạnh đó, thưởng thức những món nằm trong thực đơn bento được chuẩn bị bởi Mio và đệ tử của cô ấy ở Lorel à...
Bỏ qua nhiệm vụ dưới mê cung, có khi chuyến này lại vui đến không ngờ thì sao?
"Vậy, Tomoe, họ có yêu cầu sự có mặt thường xuyên của cô tại Koran không?'' (Makoto)
"Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao những tư liệu em đã thu thập cho đến thời điểm này là đủ để chuẩn bị một bản báo cáo tổng quát rồi đó'' (Tomoe)
"Vậy sao...'' (Makoto)
Shiki đang khá bận rộn với những công việc ở Hàn Lâm Trấn và Tsige.
Tamaki cũng phải chăm lo những ngôi đền, hơn nữa cô ấy đang trong quá trình làm quen dần với việc nội bộ của Asora và yêu cầu từ các bộ tộc. Cá nhân tôi không thực sự muốn để Tamaki bước chân ra thế giới bên ngoài.
Còn Sari... tôi không muốn ép cô ấy làm quá sức mình, nhưng lúc này, chỉ Asora đã làm Sari toát mồ hôi hột rồi.
Chẳng còn cách nào khác nhỉ.
Tomoe và Mio đã lần lượt hoàn thành phát biểu quan điểm của họ và đang chờ đợi quyết định của tôi.
"Thôi được, chúng ta sẽ cùng đi Lorel, cả hai người luôn đấy. Ngoài ra, nếu có ai mà các cô muốn đề cử, như Lâm quỷ tộc hay người lùn chẳng hạn, hãy cứ lựa chọn theo ý mình'' (Makoto)
"Vâng! Vậy nghĩa là chúng em sẽ được hộ tống cậu chủ đến Lorel, phải chứ ạ?!'' (Tomoe)
"Theo ý ngài. Hiện tại có một Arke đã hoàn thành khóa tập huấn và đang nóng lòng được ra ngoài. Về món bento...'' (Mio)
"Ah~, khoan hãy nói về ăn uống. Chúng ta sẽ có một buổi họp để những người khác báo cáo phần việc của họ. Tôi nghĩ chúng ta nên trở lại chỗ Shiki và Tamaki. Tomoe, phiền cô nói cho tôi những khám phá của cô về Koran; Mio, kể cho tôi về công thức của những loại bento và số nhân viên sẽ thay chúng ta phụ trách cửa hàng. Ngày mai tôi phải đi dạy học, vì vậy tôi muốn làm cho xong'' (Makoto)
"Phải rồi nhỉ. Vậy thì tới chỗ Shiki và Tamaki nào'' (Tomoe)
"Vâng, Waka-sama'' (Mio)
Theo đằng sau tôi là hai cô gái với tâm trạng hứng khởi, chúng tôi hướng đến căn phòng có mặt hai tùy tùng còn lại.
Tôi đã nghĩ họ đang bận bàn công chuyện với nhau, nhưng thực tế, họ chỉ đang lật qua lật lại chỗ tài liệu và kiểm tra chúng.
Vì hai người họ phụ trách rất nhiều cấp dưới, số lượng báo cáo cần xử lí cũng nhiều không kém.
Nếu ba chúng tôi tới Lorel, gánh nặng của họ sẽ còn tăng lên gấp nhiều lần.
Bây giờ tôi lại cảm thấy có lỗi với họ quá.
"Shiki, Tamaki, xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi báo cáo của chúng ta'' (Makoto)
"Xin đừng lo, mọi thứ diễn ra nhanh hơn dự đoán của tôi'' (Shiki)
"Đúng vậy. Trông có vẻ hai người đã giải quyết xong xuôi rồi nhỉ. Vậy, ai là người phải bỏ cuộc trước thế?" (Tamaki)
"Thật đáng tiếc, nhưng câu trả lời là cả hai chúng tôi-ja, Tamaki'' (Tomoe)
"Lần này mong đợi của cô không đúng với thực tế rồi'' (Mio)
"Ara'' (Tamaki)
"Riêng chuyến này, tôi quyết định sẽ cho cả hai người họ đi cùng. Trong khi đó, tôi sẽ phân công Tamaki với vai trò phụ trách Asora, và Shiki sẽ phải làm thêm, nhưng... mong hai người không lấy điều đó làm một gánh nặng. Tôi sẽ cố gắng dành thêm thời gian lắng nghe mọi ý kiến và đề nghị từ cả hai'' (Makoto)
"Đó là nhiệm vụ của chúng tôi trong lúc ngài đi vắng sao? Đã hiểu. Waka-sama, ngài đã lên kế hoạch cho các lớp học ở Rotsgard trong chuyến này rồi chứ ạ?'' (Shiki)
Dường như Shiki đã đoán trước rằng điều này sẽ xảy đến, vì vậy anh ta trả lời tôi mà không hề chần chừ.
"Các lớp học vẫn sẽ được duy trì như bình thường. Kể cả nếu có đi xa, chúng ta vẫn dùng được phép dịch chuyển, do đó lịch trình của tôi sẽ không thay đổi nhiều. Tình hình của Tsige gần đây có tương đối ít biến động, đây là cơ hội tốt để đi tìm những người có thể trở thành điểm tựa cho quân đội ở thị trấn. Hơn nữa, điều đó cũng sẽ cung cấp cho chúng ta lợi thế khá lớn'' (Makoto)
Xét về mức độ tin cậy, chiêu mộ một nhóm lính đánh thuê không rõ lai lịch có thể trở thành một hòn đá đè nặng lên trách nhiệm của chúng tôi đối với cả thị trấn, và thậm chí với chính bản thân họ.
Nếu hoàn cảnh thuận lợi, tôi mong họ sẽ truyền lại những kiến thức về phòng ngự cho lực lượng của Tsige. Một khi đã trèo qua trở ngại lớn nhất mang tên "tự chủ'', hợp đồng giữa hai bên sẽ chấm dứt.
"Vâng. Chúng tôi sẽ không một lần than thở về công việc của mình. Gần đây, tôi nhận thấy mình đang bắt đầu không có đủ việc để làm nữa. Hahaha'' (Shiki)
Shiki chỉ cười và dễ dàng đồng ý.
"Nếu như giữ nguyên tình trạng Tsige dùng thương đoàn Kuzunoha để chống lưng cho nó, điều này chắc chắn sẽ khiến chúng ta lâm vào tình thế bất lợi về sau. Em cũng nghĩ ý tưởng này rất thú vị. Bên cạnh đó, Sari là một cô gái chăm chỉ, và em cũng không ngại có thêm việc đâu ạ, Makoto-sama'' (Tamaki)
"Cảm ơn, mong hai người chịu khó một thời gian'' (Makoto)
"Vậy, quyết định cuối cùng là Mio-dono và Tomoe-dono sẽ đồng hành cùng Waka-sama tới Lorel. Waka-sama, tôi xin phép được bắt đầu phần báo cáo của mình'' (Shiki)
"Làm thôi. Tomoe sẽ nói về Koran; Mio sẽ trình bày về hiện trạng của Tsige và kế hoạch của cô liên quan đến cửa hàng; Hàn Lâm Trấn và Thương Hội sẽ để cho Shiki; còn của Tamaki là về tổng quan Asora'' (Makoto)
[[Vâng]]
Bốn tùy tùng của tôi đồng thanh lên tiếng.
Cuộc họp của thương đoàn Kuzunoha tối hôm nay chính thức bắt đầu với sự nhẹ nhõm của tôi.
—————END CHAP—————