Tôi gãi đầu mình.
Lần theo những cái dấu bằng gỗ đẹp tuyệt trên bàn làm việc bằng mắt mình.
"Quá khứ... Quá khứ huh."
Tôi buột miệng trong căn phòng không có ai ngoài mình.
Root đã kể tôi về Rokuya-san và nhóm của anh ta mà không giấu giếm điều gì.
Cái phiên bản nữ của anh ta đã âm mưu gì lúc đấy nhỉ?
Chí ít, từ những gì tôi nghe được, anh ta là chính là người lên kế hoạch nuốt chửng những rồng thượng đẳng, chính xác hơn là, hấp thụ sức mạnh của họ và biến nó thành sức mạnh của bản thân mình, cũng chính là điều Sofia đã làm. Nhưng anh ta đã gặp người đã trở thành chồng mình, và điều đó đã được ngăn chặn.
Anh ta đã tiết lộ cho tôi rằng có một khoảng thời gian khi Doma và Azuma đã bị nuốt chửng bởi bản thân. Và... hắn cũng đã thừa nhận việc thành lập Hội mạo hiểm giả, về việc đề nghị Rokuya-san và nhóm anh ta trở thành những kẻ bất tử, và trên hết, thậm chí phần anh ta đề nghị họ không được xuất hiện trong những ghi chép lịch sử trong tương lai.
Thời buổi đầu của Hội mạo hiểm giả, đã có một khoảng thời gian khi bộ năm quyền lực nhất và các quốc gia có tầm ảnh hưởng nhất định đều ở thế mất cân bằng, rồi sau cuộc thảo luận, họ đã quyết định không làm gì gây nhiều sự chú ý để tránh những xung đột không cần thiết.
Cũng đã có rất nhiều thứ khác nữa. Thực ra, giờ khi tôi nhìn nhận lại nó, tôi cũng đã thử đi những chỗ ít gây sự chú ý, tuy nhiên... câu trả lời tôi nhận được đều là những điều tôi có thể hiểu.
Thành thật mà nói, tôi có thể hiểu, nhưng tôi không thể chấp nhận được.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
Root, Rokuya-san và những người khác... chắc hẳn đã tôn trọng quyết định đó.
Cho đến tận bây giờ.
"Nếu một bên thật sự không ổn với nó, hẳn sẽ có sự phản đối về một phần của nó, đúng chứ?", là điều tôi đã hỏi Root, và anh ta đã không nói gì về nó.
Và trong thực tế, Rokuya-san có vẻ đã không giữ bất kì cảm xúc tiêu cực nào tới Root nữa.
Gì vậy chứ. Nó thật ngốc nghếch.
Cho đến cuối, phải chăng tôi đơn giản là quá cố chấp với việc tránh né của mình tới cụm từ "sự bất tử" ư?
Tư duy về việc chấp nhận sự bất tử à.
Kể cả bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu nó chút nào.
Cần bao nhiêu quyết tâm, cần tích trữ bao nhiêu kinh nghiệm, để cho những con người đang sống yên bình tại Nhật Bản chấp nhận sự tra tấn này vậy?
...
Như tôi đã nghĩ, tôi không thể hiểu nổi.
Trong thời gian tới, có thể sau khi trận chiến kết thúc, tôi sẽ thử hỏi Rokuya-san về nó.
Nhưng cứ thế nói ra thành lời để kiếm tìm một câu trả lời khiến tôi cảm thấy cực kì tệ.
Gì thế này... tại sao nó lại khiến tôi cảm thấy như vậy...?
"Waka-sama?" "?!! Gì thế?" (Makoto)
Khi tôi kiểm tra cửa phòng, tôi nhận ra nó đã mở. Một nữ Orc Cao nguyên đang làm việc ở Tsige nhìn vào tôi với vẻ lo lắng.
Không tốt chút nào.
Cô ấy có thể đã gõ cửa trước khi bước vào, dù vậy, tôi đã không để ý.
"Tôi đã gọi nhiều lần, nhưng không có phản hồi, nên tôi đã lo lắm. Ngài đã làm một biểu hiện cực kì khó chịu nhưng, đã có chuyện gì xảy ra với vị khách vừa rồi ạ?"
"Tôi chỉ đang nghĩ ngợi một chút thôi. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng mọi thứ đã xong xuôi cả rồi, và tôi thậm chí không phải bên liên quan mà." (Makoto)
"Ra là vậy..."
"Có vẻ như tôi khiến cô phải lo lắng rồi, xin lỗi nhé. Tôi sẽ quay về Lorel. Công việc ở đây có thể sẽ kết thúc sớm thôi. Một chút nữa thôi."
"Cứ để những vấn đề về thị trấn cho chúng tôi. Lime cũng đang làm việc chăm chỉ, nên nếu có điều gì đáng quan tâm, chúng tôi sẽ báo ngài biết ngay lập tức."
"Cảm ơn nhé. Tôi trông cây cả vào cô đấy." (Makoto)
Cô ấy cúi đầu rồi rời khỏi phòng, và một lần nữa, sự yên lặng trở lại.
Nhưng tôi đã không đắm chìm vào vòng xoáy tư tưởng của mình nữa.
Đúng vậy.
Ngay bây giờ, vấn đề của Tsige và Lorel cần phải được đặt lên mức ưu tiên hàng đầu.
Cho dù người Nhật có dính líu vào vụ này, nó sẽ khá ngốc nghếch nếu tôi quên đi những điều quan trọng.
Gọi đây là một cơ may thì có hơi phiền phức đấy, nhưng về Rokuya-san và nhóm anh ta, cũng đỡ rằng chúng tôi sẽ không phải bận tâm về việc gϊếŧ họ kể cả khi chúng tôi đi quá đà.
Hãy kết thúc điều này ở tầng 20 nào.
Và nhân lúc này, chúng tôi sẽ lo liệu vụ việc về nước hoa của Tomoki, và đem nhóm lính đánh thuê về đây nữa.
*Pang*
Tôi khẽ vỗ hai má mình.
Khi số lượng những thứ để nghĩ đến tăng lên, tôi luôn bế tắc trong việc cần làm.
Hiển nhiên có những người có thể làm tất cả mọi thứ. Nhưng tôi... là loại không thể.
Tôi nghĩ mình đã có thể làm điều đó tốt hơn chút so với trước. Cho dù vậy, tôi sẽ chỉ ở mức trung bình thôi.
Với một người đang hành xử như người đại diện của công ty, trong khi đi loanh quanh khắp thế giới, làm việc tại Học viện trên danh nghĩa một giáo viên, và có mục tiêu là hạ gục mụ Nữ thần, đó là thứ không nên lơ là được.
"...Giờ, cuối cùng thì đến lúc rồi. Đi tới Lorel nào." (Makoto)
Mê cung không hề chật hẹp, tối tăm và ẩm mốc như tôi đã nghĩ, và nó không hề độc hại hay ẩm thấp, nhưng tôi không nghĩ thế là may mắn.
Với nụ cười gượng gạo trên mặt mình, tôi bước qua cổng sương mà mình đã tạo ra.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Cậu ta trông không vẻ gì là đã bị thuyết phục cả. Mình nên làm gì đây? Mình có nên quay lại và lại... nhưng cậu ấy có vẻ bận rộn... nó có thể gây tổn thương khi bị ghét..."
Sau khi rời Công ty Kuzunoha được một lúc, Root đã dừng bước.
Đặt bàn tay lên môi mình, hắn ta lẩm bẩm gì đó.
Thật tình, sự tức giận mà Makoto hướng thẳng vào hắn là không lường trước được.
Cho dù là vụ việc với Sofia, hay là về những Mạo hiểm giả Khởi nguyên; về cái sau, hắn ta nghĩ rằng cho dù nếu đó là Makoto, hắn sẽ không bị dính líu vào nó, nên khi hắn nghe thấy cái tên từ miệng của cậu ta, Root trong thâm tâm đã khá sốc.
Kể cả vậy, nó đã là một câu chuyện của quá khứ nơi nó đã được thảo luận yên ổn, cả hai bên đã chấp nhận nó, và đã chấm dứt rồi. Nghĩ rằng Makoto sẽ động chạm đến chủ đề này thật ngoài dự đoán.
Thậm chí cả vụ việc Sofia, nó là một phản ứng hoàn toàn khác so với những gì hắn mong đợi từ Makoto.
Cậu ta sẽ bị bất ngờ, nhưng sẽ không nổi giận.
Với Root người đã tự mình cho con ngốc đó một cơ hội để hối lỗi, hơn nữa, còn rèn cô ta để cô ta sẽ không bao giờ chống đối Makoto nữa khi hắn sắp đặt để họ gặp lại lần nữa, gương mặt không hài lòng của Makoto lúc cậu ta hỏi về Sofia đã khiến hắn ta ngơ ngác.
Trong quá khứ, đã có vài lần Root đã làm với chồng mình – người giờ không biết đang ở đâu – nổi giận khi động chạm đến những chủ đề "nguy hiểm" như với Makoto. Cảm giác "Mình nên làm gì đây?" đã đang luẩn quẩn bên trong Root.
Điều này sẽ hơi ngoài lề nhưng, Root đang cảm thấy lo lắng là một thứ ở cấp độ chỉ xảy ra vài thế kỉ một lần, không phóng đại đâu.
"Hm... như mình đã nghĩ, quay lại nào. Chỗ nào cậu ấy đã hiểu nhầm, hay điều cậu ấy không thích, phải tự mình nghe và giải quyết nó. Thời gian mình có thể dành ra với mọi người là chỉ khi khẩn cấp thôi. Mình không muốn gây bất hòa với những điều vô nghĩa. Vậy nê—" (Root)
Khoảnh khắc hắn đưa ra quyết định và chuẩn bị quay lại, cái đầu đang cúi xuống của hắn ngẩng lên như thể theo phản xạ vậy.
Tại một đoạn đường giao nhau, cái nhìn chằm chằm của Root hướng thẳng vào tòa nhà bên kia khu phố; nói chính xác hơn thì, nó hướng vào khoảng xa hơn nữa.
"Đã rất lâu rồi... thực sự lâu lắm rồi, tôi đã không thể cảm nhận hiện diện của cậu dù chỉ một chút, ấy mà..." (Root)
Đôi chân đang hướng tới Công ty Kuzunoha đã bắt đầu đi về một hướng khác hẳn.
Root đã có thể biến về dạng rồng để bay tới đó, hay sử dụng ma pháp dịch chuyển, nhưng dường như hắn quên rằng mình có thể làm vậy, hắn ta đã chạy bộ.
Lướt qua chỗ đông người với tốc độ không tưởng, và băng qua con hẻm chật hẹp mà mình mới chỉ đi qua lần đầu tưởng chừng như mình đã quen thuộc với nó, trên mặt hắn vẫn giữ một nụ cười.
Và đã có một điều nữa thay đổi ở Root khi đang chạy.
Chiều cao Root tăng lên, ngực to ra, và tóc dài ra.
"Azu-kun, anh thực sự ở đây. Ngay trong thị trấn này, anh đấy!" (Root)
Sự hiện diện khó quên và hoài niệm mà cô ả cảm nhận được ở vùng ngoại ô.
Đối với Root, người đó là một trong những người bạn không thể thay thế.
Elysion đã lớn mạnh, và đúng lúc đó, tôn giáo của họ đơn độc đổ dồn vào thờ Nữ thần, Root đã rời đi, Elysion được tính là một trong bộ năm quyền lực nhất, vị vua sáng lập được ca tụng và tôn thờ như một huyền thoại, và cuối cùng, quốc gia đó đã thảm bại trước quỷ tộc.
Chừng ấy thời gian đã trôi qua cho Rồng vạn sắc Root vốn đang tìm kiếm những Mạo hiểm giả Khởi nguyên nhưng lại không thể nắm bắt được sự hiện diện của họ.
Root đã có thể cảm nhận chắc chắn sự hiện diện của một trong số họ.
Tại nơi mà Root giờ ở dạng phụ nữ đang đuổi theo sự hiện diện đó, có một căn nhà.
--Vùng ngoại ô của Tsige.
Căn nhà có một khu vườn này là một trong những căn nhà ở xây tại khu vực của những người thành đạt.
Lối vào thị trấn cũng thoáng đãng, và đó là nơi những mạo hiểm giả hằng mơ ước. Và đó cũng là nơi Root đang hướng tới.
Với một căn nhà riêng biệt đơn giản, nó khá to.
Nó là một căn nhà nơi một nhóm mạo hiểm giả sống và cũng chính là nơi họ tụ tập lại. Nó dễ để thấy rằng đó không phải là một tòa nhà được dựng lên và bán đi, nhưng là một tòa nhà được đặt trước để làm.
Hiện giờ tại cổng chính, có một người đàn ông và một quái thú.
Thân hình anh ta to lớn, và thể chất cũng tốt nữa.
Với một bộ giáp toàn thân nhưng không vẻ gì là làm anh ta không thoải mái, anh ta bấm chuông với những chuyển động tự nhiên.
"Vââng."
Có một người trả lời ngay sau đó.
Một căn nhà của mạo hiểm giả thường vắng bóng người cả ngày vì họ thường ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng may mắn thay cho người đàn ông trông-như-kị-sĩ này, có vẻ như đã có người ở nhà.
Cửa mở.
Người xuất hiện là một nữ mạo hiểm giả đã nhận được một yêu cầu từ một người bạn cũ, Raidou, và đang điều tra những tài liệu cổ cô có trong phòng chứa đồ, Toa.
"Là ai đó?!!" (Toa)
Toa nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài với con quái thú ở bên cạnh anh ta, và nuốt một hơi.
Một người đàn ông toàn thân bao phủ trong một lớp giáp bạc, đeo một thanh đại kiếm lạ hoắc sau lưng mình, và cao khoảng 1m90.
Anh ta có lẽ khoảng 30 tuổi, mặt anh ta lộ ra, và ở nhiều chỗ trên cánh tay và chân anh ta, có đủ loại những vết thương.
Và ở bên cạnh, có một con quái thú bự chảng ngoan ngoãn bên cạnh anh ta.
Nó là một con lợn rừng mà đã ở trên cấp độ được gọi là quỷ thú rồi ấy.
Những đặc thù này trùng khớp với một người duy nhất trong kí ức của Toa.
"Có thể nào... ngài là..." (Toa)
"Hiệp sĩ... Aznoval. Cu cậu đây là con ngựa cưng của tôi –ý tôi là, con lợn rừng cưng." (Aznoval)
"..."
"Chiến mã cưng, Greenblue..." (Aznoval)
"Uryii~!"
Aznoval, cái tên hiển hiện trong tâm trí Toa chính xác là cái tên người đàn ông đã giới thiệu mình, và kế đó, anh ta tiếp tục giới thiệu chú lợn rừng bên cạnh mình.
Vì một số lí do anh ta đã do dự khi nói nó.
Chú lợn rừng được gọi là Greenblue một cách không tự nhiên đã quay ngoắt 180° thái độ của mình như thể nó thậm chí không tồn tại từ đầu vậy, và quay đầu mình hướng về người đàn ông trông gần như là chủ nhân nó và phát ra một tiếng kêu dễ thương không ngờ tới.
Cứ như đang phản đối vậy.
"Xin lỗi về điều đó. Nó là chiến mã cưng của tôi, Greenblue. Tôi cho là cô là người bảo vệ con dao Lam Quỷ, Lapis. Tôi nói... đúng chứ?" (Aznoval)
"Ngài đã lặn lội để tới thăm tôi ở đây, nhưng tôi không thuộc một gia đình như thế. Tôi đơn thuần là một mạo hiểm giả đang cư trú tại thị trấn này thôi." (Toa)
Khi được hỏi rằng cô có phải là người bảo vệ không, cô ấy đã trả lời rằng mình không đến từ một gia đình như thế.
Với một bên thứ ba, cuộc nói chuyện này sẽ cảm giác như nó chả ăn nhập gì cả.
Nhưng với hai người họ, nó chắc chắn là có.
"Onee-chan, có khách hả? Vậy, mời anh ấy v—"
"Rinon! Đi vào trong đi. Anh ấy là loại người sẽ sớm quay về thôi, nên không sao đâu!" (Toa)
Với tông giọng cứng rắn hiếm thấy ở cô, Toa ra lệnh cô em gái nhỏ của mình đã đi ra tới cổng.
Vai Rinon bỗng run lên, và không cần trả lời, cô bé chạy thẳng vào trong nhà.
"Rinon... như tôi đã nghĩ. Tôi sẽ giải thích để không có bất cứ hiểu lầm gì. Tôi không tới đây để gây hại gì cho cô." (Aznoval)
Nghe thấy cái tên Toa vừa thét lên, Aznoval gật đầu tưởng chừng như anh ta đã bị thuyết phục bởi điều gì đó.
Và cùng lúc đó, anh tay nhận thấy sự cảnh giác từ Toa, nên anh ta tuyên bố rằng mình không có ý định hãm hại đôi chị em này.
"Yeah, tôi không nghĩ ngài là một người sẽ làm vậy. Nhưng..." (Toa)
Không có gì đảm bảo với chỉ lời nói suông, tuy nhiên, Toa đã chấp nhận những lời của vị hiệp sĩ.
"Hiiragi Towa, Hiiragi Rio. Không có khác biệt gì trong chính cái manh mối tôi có. Nó đã kết thúc rồi huh." (Aznolva)
"!!! Tôi là Toa! Cô bé đó là Rinon! Thứ như tên gia đình, chúng tôi chỉ dùng nó ở những thời điểm thích hợp. Chúng tôi là những chị em ngài có thể tìm thấy bất kì đâu, và tôi là một mạo hiểm giả. Tôi--! Không có cái tên như Hiiragi!!!" (Toa)
"...Xin lỗi." (Aznoval)
"?!"
Cái tên Aznoval nói ra đã khiến Toa giận dữ bác bỏ.
Anh ta đơn thuần là đã tiếp nhận những lời đó và chậm rãi cúi sâu đầu mình.
"Tôi đã không thể cứu gia đình cô khỏi sự dại dột đó, và đã không thể bảo vệ cô trước những lời trách cứ quá chừng, và trên hết, Towa—không, Toa, tôi đã khiến cô chối bỏ chính dòng máu đang chảy trong mình. Tôi thực sự... xin lỗi." (Aznoval)
"...Điều đó có đáng cho ngài phải xin lỗi đâu? Tôi không hề mong ước điều gì như v—" (Toa)
"Nhưng!" (Aznoval)
"Eh?"
Toa nhăn nhó khi Aznoval đột nhiên ngẩng đầu dậy.
"Tôi muốn cô hiểu ít nhất một điều này. Thế hệ nối tiếp của gia tộc Hiiragi đã luôn nghiêm túc thực thi nhiệm vụ của mình. Họ đã xoa dịu Lapis, và cũng khiêm tốn nhận lấy sức mạnh này. Điều đó cũng y chang với cô gái đã đánh mất Lapis ở vùng đất hoang vậy." (Aznoval)
Trong một khắc, anh ta không nhìn vào Toa, mà vào đâu đó xa xôi, và với cái nhăn mày đau đớn trên mặt, anh ta nhìn thẳng vào Toa và tiếp tục nói.
"Làm ơn, tôi muốn cô tự hào về dòng máu đang chảy trong huyết quản của mình. Nếu ngay bây giờ không được thì cũng ổn thôi. Tôi chắc chắn sẽ đem Lapis trở về từ vùng đất hoang. Đó là tại sao, ít nhất thì, tổ tiên của cô..." (Aznoval)
"Uhm..." (Toa)
"Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô khôi phục lại sự đối đãi gia tộc Hiiragi nhận được vào những ngày đó ở Tsige này. Đó là lí do—" (Aznoval)
"Hãy nghe những gì tôi định nói đã!" (Toa)
"Ah, oh... được thôi." (Aznoval)
"Nếu là về con dao đó, đây, tôi đã tự mình tìm thấy nó rồi. Tôi sẽ không làm gì đó ích kỉ như nói rằng mình đã tự thân làm hết đâu." (Toa)
Trong tay của Toa, có một thứ được bao bọc quanh bằng một mảnh vải màu nâu tối.
Khi cô tháo mảnh vải ra, có một con dao ở đó.
Thứ từng bị thất lạc ở vùng đất hoang, được các Orc Cao nguyên tìm thấy, rồi tới tay của Makoto, và cuối cùng, sau nhiều cuộc tìm kiếm, con dao đã trở về với Toa.
"Nó... không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là Lapis. Cô đã tự ý trở thành một mạo hiểm giả và lặn lội tới vùng đất hoang và đã tìm lại được con dao bằng chính nỗ lực bản thân ư?" (Aznoval)
Vị hiệp sĩ lẩm bẩm trong khi đang kinh ngạc mở to đôi mắt mình.
"Tôi đã nói với ngài rồi, không phải tự tôi tìm được mà. Tôi đã suýt mất mạng vài lần rồi, và nó thực sự là một biến chuyển dị thường. Tôi còn ở đây đều nhờ ơn người đó cả. Sau đó, tôi còn được ban cho một nhóm nữa..." (Toa)
Trong khi Toa đang tiếp nối những câu từ của mình, Aznoval lại nhìn căn nhà lần nữa.
"Nó là một căn nhà tốt", đó là những gì anh ta cảm thấy.
Không phải theo tiêu chí là "nó sang trọng" hay "nó bự chà bá" cả.
Anh ta cảm nhận bầu không khí bao quanh căn nhà, và biểu hiện anh ta thay đổi thành một cái dịu dàng hơn.
"Ra thế... Cô...không, cả hai chị em cô đều không cô đơn nhỉ." (Aznoval)
"Chí ít đó là một điều tốt", là điều mà vị hiệp sĩ cảm thấy cũng đã được nói ra.
"Vâng, thật may mắn đó. Và chúng tôi có một nơi mình thuộc về, ngay đây. Chúng tôi có riêng một nơi tại Tsige. Không phải trong Lorel, mà trong thị trấn này." (Toa)
Toa đáp lại một lời từ chối rõ ràng với lời đề nghị khôi phục lại gia tộc của mình.
Sau một hồi yên lặng, Aznoval nở một nụ cười hiền từ và gật đầu.
"Đã hiểu. Sự lo âu ích kỷ trong tim tôi đã được giải tỏa. Có vẻ đây là một nơi đã chăm sóc cho cô bằng nhiều cách nhỉ. Có thể bởi cái danh hiệu hiệp sĩ tôi bất thình lình nhận được này, tôi đã hơi hết lòng –vì những thứ tôi không thể bảo vệ. Chắc chắn rằng nó đã là ấn tượng chủ quan của bản thân mình, rằng tôi nên bảo vệ ít nhất là thế hệ tiếp theo của họ." (Aznoval)
"Không, lập trường ngài có hầu như đã cứu rất nhiều người rồi. Chỉ đơn giản là một người khác đã giang tay cứu rỗi Rinon và tôi thôi. Xin ngài hãy cứ như vậy." (Toa)
"Cảm ơn cô, Toa. Nhưng tôi muốn làm gì đó cho hai người. Có điều gì cô ao ước không? Nếu đó là thứ tôi có thể làm, tôi sẽ cố hết sức." (Aznoval)
"Cho dù ngài có hỏi tôi vậy... ngay bây giờ, điều duy nhất tôi muốn là sự an toàn của Tsige. Những điều chi tiết như cách để giúp về điều đó thì, tôi không thể nghĩ được gì vào thời điểm này cả." (Toa)
"Hm, quả đúng là thị trấn này đang tìm cách độc lập khỏi Aion và đang hành động khá lộ liễu. Nếu nó làm yên gia đình hoàng tộc... vấn đề sẽ trở nên quá lớn. Nó có thể đi ngược lời hứa của mình với người đó. Mình nên làm gì đây...?" (Aznoval)
Nửa sau, Aznoval nói nhỏ như đang tự hỏi mình.
"Vậy nên, làm ơn quên chúng tôi đi. Nó ổn mà. Tôi và cô em gái nhỏ của mình sẽ sống với cuộc đời của riêng chúng tôi. Xin hãy đi giúp đỡ những người đang gặp khó khăn ngoài kia, hiệp sĩ Aznoval." (Toa)
"...Toa. Umu, thật sự, cảm ơn cô. Bỏ qua mong ước của mình mà tôi có thể thực hiện phần nào sang một bên, Aznoval này đã chắc chắn nghe được nó. Tôi sẽ trở thành sức mạnh của cô bằng cách nào đó. Và còn, cô có thể cho tôi mượn Lapis một chút được chứ?" (Aznoval)
"...Vâng, tôi không bận tâm đâu." (Toa)
Toa đưa con dao cho vị hiệp sĩ.
Aznoval nhìn Lapis trong tay mình với đôi mắt hoài niệm, như thể đang nhìn vật gì đó quan trọng, và rồi, lấy ra một con dao trông giống hệt Lapis từ túi đeo ở Greenblue và quay lại với Toa.
"Đó là... Lapis ư?" (Toa)
"Nó trông giống đấy, nhưng khác chút. Fufu, trông như nó đã thực sự được trân trọng nhỉ. Có thể bởi nó bị bỏ không tại vùng đất hoang một thời gian, nó có vẻ hờn dỗi chút đỉnh." (Aznoval)
"..."
(Giờ khi ngài ấy nói vậy, nó đúng trông khác với Lapis. Nhưng chúng trông như nhau. Hình dạng cũng thế, nhưng là gì nhỉ, có gì đó trong khí tức bao quanh nó cực kì...) (Toa)
Thậm chí khi Toa thử nghĩ về nó, chẳng có câu trả lời nào trong kí ức lẫn vốn hiểu biết của cô cả.
Hiển nhiên, cô cũng không biết sự tồn tại huyền thoại trước mặt cô đang định làm gì nữa.
"Nếu như tôi không nghe rằng cô đã tự mình thu hồi lại nó, tôi đã không phải nghĩ đến mức làm điều này. Tuy nhiên, giờ khi tôi đã nghe được một câu chuyện khiến mình thấy an lòng, tôi cũng muốn đáp lại điều tương tự. Bằng tất cả những gì tôi có." (Aznoval)
"Ý ngài như thế là s—" (Toa)
Aznoval đã không trả lời câu hỏi của Toa.
Thay vì thế, anh ta nhắm mắt lại, và bắt đầu niệm chú gì đó với con dao giống với Lapis trong tay mình.
"Hội kĩ, kích hoạt. Recast Overwrite. Lapis, người chế tạo Black Smith, dạng pháp sư sang sát thủ, chuyển tiếp đăng kí lại..." (Aznoval)
"..."
Với Toa, chúng liên tục là những câu từ khó hiểu. Những câu chữ bí ẩn đã không cho thấy bất kì dấu hiệu kích hoạt ma thuật để nó là một aria cả.
Ngay lập tức, con dao không phải là Lapis có hình dạng một lưỡi kiếm trong suốt đã biến mất như thể hòa tan vào không khí vậy.
Nhưng con dao Lapis còn lại phát sang vài lần và rung lên, nhưng vẻ ngoài chẳng thay đổi chút nào khi nó đã yên vị trên tay của Aznoval.
"Đây, trả lại cô. Tôi đã chỉnh sửa nó thành một con dao cho chiến binh, cô nên sử dụng nó." (Aznoval)
"Eh?!" (Toa)
"Từ những gì tôi thấy, cô chủ yếu là một người tấn công vật lí ưu tiên tốc độ và sự khéo léo mà. Dùng một con dao vốn là chất xúc tác cho ma thuật sẽ không có ích cho nghề của cô." (Aznoval)
"Đúng là tôi đã không sử dụng nó đúng cách, nhưng..." (Toa)
"Xin hãy tận dụng nó. Về những công dụng mới của nó, sẽ tốt nhất để cho một thợ rèn đáng tin cậy thẩm định nó cho cô. Nó sẽ dễ dàng hơn để hiểu hơn việc nghe nó từ tôi." (Aznoval)
"Aznoval-san..." (Toa)
"Cái tên Hiiragi, và ý niệm của con dao đó, có thể sẽ khó khăn cho cô hiện giờ, nên tôi sẽ gánh vác chúng. Kể từ giờ, con dao này là một con dao vì lợi ích của cô. Nếu cô thích nó, xin hãy kể cho con cháu của mình trong tương lai nhé. Vậy thì Toa, chúng ta có thể sẽ không gặp lại nữa, nhưng tôi sẽ cầu chúc cô và những người quan trọng trong cuộc đời cô sẽ chín chắn nhiều hơn. Tạm biệt." (Aznoval)
"..."
Không có lời đáp lại từ Toa. Và có vẻ như Aznoval không mong đợi gì nó, anh ta khéo léo cưỡi con lợn rừng và rời đi mà không ngoảnh lại.
Dậm mạnh nền đất và tạo ra những cơn gió mạnh, dù thế, con lợn rừng rời đi với sự tĩnh lặng đến bất ngờ.
Có thể vì cảm thấy hoài niệm, hay tiếc nuối từ lúc chia tay, đôi mắt Toa khép hờ lại.
"Ah, nhân lúc đang có cơ hội, có thể sẽ ổn thỏa để ngài ấy gặp Raidou-san nhỉ? Nhưng nó ổn thôi, mình cho là vậy. Nếu họ có một liên kết được định sẵn để gặp nhau, họ chắc chắn sẽ gặp nhau cùng lúc thôi." (Toa)
Khoảnh khắc Toa quay qua xác nhận hình bóng lưng Aznoval lần cuối, cái hình bóng đã nhỏ dần của vị hiệp sĩ đang cưỡi con lợn rừng đã có thứ gì đó màu trắng nhào tới từ phía bên cạnh rồi.
Con lợn rừng dừng lại đột ngột mà không lo lắng gì, và thứ gì đó trăng trắng bay tới và nhảy lên người vị hiệp sĩ mà không gây ồn ào.
Toa dụi cả hai mắt mình.
Nhưng điều cô đã thấy không thay đổi dù chỉ một chút.
Nó trông như thật ấy. Cô ấy đã xác nhận tình hình hiện tại và thở dài một hơi.
(Nó phải là vậy rồi. Mình nghĩ đó có thể là thứ mình không nên dính dáng vào. Trông như thứ trăng trắng đó thực sự là một người phụ nữ, và ngài hiệp sĩ Aznoval là một người đàn ông cả mà. Hẳn phải có gì đó. Ừm, hãy cứ duy trì khoảnh khắc cảm động chúng tôi vừa có ban nãy. Trông như ngài ấy đã hiểu rõ rất nhiều thứ, và mình vẫn chưa xong việc gom lại đống tài liệu mình dự định gửi cho Công ty Kuzunoha nữa. Tiếp theo là... phải rồi, khi mình quay trở lại, mình không nên quên để một thợ thủ công già lùn thẩm định con dao Lapis này.) (Toa)
Cánh cửa đã âm thầm đóng lại.
"Rinon, chị của em khát khô họng rồi." (Toa)
Toa yêu cầu thứ gì đó để uống từ cô em gái nhỏ của mình.
Những vấn đề Aznoval đã nói ra, nó cũng khiến cô bận tâm, vì thế, nó đã được giải quyết và đã biến mất.
Một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng cô ấy và những bước chân nhẹ.
Toa, người đã trở thành một mạo hiểm giả vì những trói buộc của quá khứ và dòng máu của cô, cuối cùng có thể trút bớt được gánh nặng.
"Rinon?! Đồ có cồn cũng ok luôn! Mang nó tới phòng chứa đồ nha~!" (Toa)
"Chị đang nói gì vào lúc sớm sủa trong buổi sáng vậy! Em vừa mới làm trà xong, nên hãy uống nó trước khi vào phòng chứa đồ, được chứ?! Chị chắc chắn sẽ đổ nó đi cho mà coi!!" (Rinon)
La mắng, cảm thấy hạnh phúc; những sự đổi thay trong cô chị của mình làm bất ngờ Rinon mọi lúc.
Ngay lúc này Tsige ở trong tình trạng yên bình.
Toa và Rinon đang trải qua một cuộc sống bình yên phần nào ở đây.
==================
Edit: kyotoyota
Trans: Shinz
Thánh cà khịa: Schwarzer Diamant (Rất cảm ơn các bạn trans và edit đã giúp mình tiếp nối bộ truyện khi mình ôn thi, cảm ơn các đọc giả thân mến vẫn tiếp tục dõi theo anh main YSL của chúng ta. Tui vào xem thử team mình thế nào thui :"3)