Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 62: Ứng nghiệp




"Đây là... Tsige? Ta... quay lại rồi sao?"

Một giọng nói phụ nữ.

"A... A ha! Ta được cứu rồi, cái mùi này, chắn chắn! Chắc chắn là Tsige rồi!"

Ngay giây phút đó, tôi phát hiện cô gái.

Tại vị trí tôi lần đến được, tôi tìm thấy cô ta.

Một con hẻm hẹp hoang vắng không bóng người qua lại.

Chính là nơi cô gái vừa mới thức dậy. Tôi bị ngạc nhiên. Rằng đó đúng thực là một trong ba tên kia. Cái cô cư xử như mình là thủ lĩnh.

Cô ta bị thương tích khắp cơ thể.

Những vết thương hết sức nghiêm trọng, đến mức nếu như ở vùng hoang mạc, sẽ là bất khả thi cho cô ta sống sót quay trở về.

Nhưng đây là thị trấn đúng không. Nếu ra ngoài đường và gọi giúp đỡ, kiểu gì cô ta chả được cứu sống.

Dù có tối muộn thế nào, Tsige, nơi có vô số ngõ hẻm bán dâʍ, hẳn sẽ có ai đó đi ngang qua.
Có khả năng sẽ gặp phải kẻ xấu. Nhưng nếu là cô ta, tôi có cảm giác cô ta sẽ được cứu sống thần kỳ bởi một người tốt bụng.

Đúng thế, chỉ nếu như cô ta có thể thoát khỏi con hẻm và gọi trợ giúp.

Đáng ra cô ta đã được cứu sống.

Chỉ nếu như tôi đến muộn hơn một chút, để không biết chuyện như này sẽ xảy đến.

Ngay cả tôi cũng không biết chuyện gì diễn ra với cơ thể mình.

Lúc đó, trong khi tiến lại gần cô ta, trong khi đang tự hỏi không biết nên hỏi cái gì với cô gái đang nằm gục kia về những chuyện đã xảy ra.

Về ma lực của tôi đang bám trên cơ thể cô ta, về lý do cho những vết thương vốn đến từ thảm họa tại Asora.

Tôi muốn biết. Đó là điều chắc chắn.

"... Bám đuôi, ambrosia, bán nhân ác ý, gϊếŧ, , #$%&, mục tiêu, tiêu diệt bọn chúng, thị trấn sương mù, Raidou, kẻ thù ? Thị trấn, nguy hiểm, chủ mưu, nghi ngờ, tại sao hai tên đó? ()=~|~=, trốn thoát, thành công, Tsige, đập vỡ, gϊếŧ, cướp, đoạt, đúng không, món hời, Ando? Rác rưởi, ngu ngốc, bán nhân, đêm, núi kho báu, , !"# khe núi, kẻ bám đuôi, vũ khí mạnh nhất, át chủ bài, vô dụng đúng không ĐÚNG KHÔNG, ánh sáng bùng nổ"
Đột nhiên, một lượng lớn thứ gì đó tràn vào cơ thể tôi.

Tôi bị ép buộc phải trông thấy những hình ảnh sắc nét xuất hiện liên tục vô tận trên những màn hình khác nhau, phải nghe những câu nói được đọc lên to đùng mà không theo bất kỳ trật tự logic nào, những ký tự vô nghĩa đột nhiên xuất hiện từ đâu trông không khác gì những dòng phụ đề. Đôi khi, lẫn trong đó là ngắt quãng những âm thanh ồn ào, những màu sắc mà tôi không biết chúng có ý nghĩa gì.

Dù sao, nó khiến tôi muốn nôn mửa. Đầu tôi trở nên nặng trịch, những thông tin đó khuấy tung đầu óc tôi lên, thậm chí nó còn khiến tôi cảm thấy đau đớn. Đột nhiên bị dội vào quá nhiều những mảnh thông tin lộn xộn, đầu tôi như muốn nổ tung ra.

Cái gì thế này? Trải nghiệm của ai đó sao? Hay có khi, là ký ức?

Cảm giác bị ký ức của người khác dội vào người thật quá tồi tệ.
Nhưng...

Đây không phải là lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn nôn mửa. Suy nghĩ của cô ta, tất cả những ký ức gần đây nhất tôi đều có thể đọc. Tất nhiên là tôi không thể đọc hết tất cả đống thông tin từ những ký ức được truyền đến. Tuy vậy, dòng suy nghĩ cuối cùng tràn vào đầu tôi. Chắc chắn vẫn còn lưu lại.

Tôi từng định sẽ chữa trị cho cô ta trước khi tiến đến gần.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Cảm nhận thời gian của cơ thể này sao mà dài quá, nhưng có khi cũng không có quá dài đến vậy.

Nhưng dù sao, tôi đã ngừng kích hoạt 「Sakai」 từ lâu rồi. Ý định muốn trị thương cũng đã hoàn toàn phai nhạt.

Những suy nghĩ vừa nãy không phải của toàn bộ hân tộc đâu đúng không? Chúng chỉ là những suy nghĩ và trải nghiệm của cô ta mà thôi.

Tuy vậy, cả hai đều có rất nhiều điểm chung. Nghĩ lại, khi trông thấy những con người xinh đẹp, tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ từ thế giới này, hay đúng hơn, một sự méo mó .
Cái nhìn của hân tộc với bán nhân, không, cái nhìn của chúng với tất cả những gì khác biệt. Có thể quá cực đoan nhưng tôi dù sao cũng đã được chứng kiến một ví dụ ngay đây này.

Dù sao, cảm giác này không tốt chút nào.

Muốn nôn mửa, kinh tởm, và cũng đầy tức giận. Tôi cảm thấy một cơn khinh ghét gần giống với giận dữ, lớn đết mức mà bản thân chưa bao giờ trải qua.

Những cảm xúc đó liên lục đảo lộn bên trong đầu tôi. Ý muốn được la hét, được gào thét chất đầy bên trong cổ họng.

Ngay khi ả kia hiểu rằng đây chính là Tsige và hét lên tiêng kêu mừng rỡ...

Tôi lôi ả vào trong làn sương. Cùng với tất cả mọi thứ bị vòng tròn bao quanh.

Với ả ta, chắc giống với việc đột nhiên bị sương mù bao phủ lắm.

Tình cảnh đột nhiên thay đổi khiến ả ngó đi ngó lại nhằm xác nhận khung cảnh xung quanh.
Bên trong màn sương mù dày đặc, tôi tiếp cận ả nữ nhân vẫn chưa hiểu cô ta đang ở trong một không gian khác.

"Ai đó!?"

Chắc ả xác nhận được có người khác từ bóng của tôi, đứa con gái hét về chỗ tôi đang đứng.

"Ngươi là...Raidou!?"

Tôi không trả lời. Bởi vì bây giờ trao đổi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Ra vậy, ngươi đuổi theo ta hử. Nhưng giờ đã quá muộn rồi. Đây là Tsige. Ngươi, cái thằng dám hợp sức với bán nhân tấn công hân tộc sẽ chẳng thể có đồng đội đâu!"

"Hợp sức? A~ vậy ra trong ký ức của ngươi đó là những gì đã xảy ra hử. Ta không có ý định sẽ giải thích nên ngươi muốn nghĩ gì thì tùy"

Không chắc chắn lắm, nhưng tôi có cảm giác mình trông thấy tình cảnh của những đồng đội của cô ta và một cuộc nói chuyện liên quan đến trách nhiệm của bán nhân.
Tôi sử dụng những từ ngữ phù hợp nhất bằng tiếng Nhật nói cho ả ta biết cảm giác của mình.

"Cái? Ngươi đang nói cái gì? Ngươi bị điên rồi sao?"

Tất nhiên, ả ta đâu có sự ban phước của con mụ Nữ thần, làm sao ả có thể hiểu được tiếng Nhật. Ả phải thấy bất an trước tôi, kẻ đang nói những điều ả không thể hiểu được lắm.

"Ta thực sự kinh tởm bản thân này. Giờ, từ tận sau trong tim, ta nghĩ mình đáng ra đã phải gϊếŧ hết lũ các người ngay khi có thể. Nhưng ta lại quá bận rộn, rồi đâu đó trong ta vẫn cứ coi hân tộc tại thế giới này giống những con người từng ở thế giới cũ"

"Ta nói ta không hiểu ngươi đang nói gì! Viết đống chữ ngươi vẫn luôn làm đi!"

Tôi có thể thấy giọng nói của ả ta đang trở nên quá khích. Chắc ả muốn dấu nỗi sợ của mình đi đây mà. Đây dù sao cũng là mạng sống mà ả ta tự thân cứu lấy. Hiển nhiên là ả muốn trân trọng nó rồi.
"Ai có thể ngờ một mỹ nhân như cô lại đang nói chuyện với một thằng như tôi, thật chứ, đúng là nực cười mà. Trông ta có giống ví dụ điển hình nhất của một thằng sẽ được mấy gã chiêu một đón bắt không này?"

"Raidou. Giải phóng đống sương mù này và thả ta ra. Nếu là bây giờ thì ta vẫn có thể tha cho ngươi. Có thể ngươi sẽ bị biệt giam nhưng dù có bị bắt thì ngươi cũng không bị tử hình ngay lập tức"

Ả ta đứng dậy dựa lưng vào tường con hẻm và chuẩn bị vũ khí. Cho dù ả đáng lẽ đã trông thấy tôi chiến đấu như thế nào, ả vẫn cứ coi mấy con số level có giá trị đến vậy?

"Toàn bộ chuyện này là dối trá sao? Hay là ngươi thực sự đang nghiêm túc? Dù sao đó cũng là ngươi mà, chuyện này chắc cũng không lạ gì. Với một kẻ như ta, ngươi rõ ràng tuyệt vời hơn rất nhiều đấy. Ngươi được hưởng phước cứ như mấy thằng anh hùng trong truyện ấy"
Tôi thực sự nghĩ vậy từ tận đáy lòng.

"Cho dù ta có đang bị thương, ta vẫn là một mạo hiểm giả level 96. Ta sẽ không đời nào gục ngã trước một tên thương nhân"

"Tình cờ thay bọn ta ở trong Asora cùng lúc với lũ forest oni nên chúng không có quá cảnh giác với bọn này, bọn ta cũng tình cờ được trú tại nơi khá gần với kho phế liệu của người lùn. Bọn chúng không cảnh giác lắm nên bọn ta trộm được một trang bị, dù vậy nó lại trông có vẻ kém chất lượng. Bọn ta lấy được một cái nhẫn Draupnir đã bị hư hỏng và khi bị phát hiện, bọn ta chạy đến chỗ cổng sương mù mà lúc trước vừa mới đi qua, sau đó bọn ta đẩy lùi được bọn đang đuổi theo bằng cái nhẫn mà ta ném đi và tình cờ thay nó phát nổ. Để đề phòng, ta sử dụng ma cụ tên Clay Aegis hay gì gì đó và trong khi là kẻ yếu nhất trong ba đứa, ta sống sót. Tình cờ, cổng sương mù mà ta sử dụng để quay về thị trấn đã bị luồng ma lực đấy phá hủy.
Đùa cũng có mức độ thôi chứ. Phải kỳ diệu đến mức nào để những chuyện như thế xảy ra? Ý chí của ông trời sao? Hay có khi là cái sự may mắn điên rồi nào đó? Ngay cả đến mức đấy cũng không thể lý giải được đúng không?

Mối liên kết tôi nắm bắt được từ những cảnh tượng trông thấy có thể hơi sai một chút. Cũng có khả năng một phần trong số đó là do cô ta tự huyễn hoặc. Đồng thời, chưa chắc chúng đúng thực là ký ức của cô ta. Đúng vậy, dù có đánh giá tình trạng hiện tại của ả ta một cách khách quan, tôi vẫn có thể thấy may mắn của ả quá là bất thường.

Thật chứ, chúng tôi đã rước vào mối họa gì thế này. Biết không được mà vẫn cứ gượng ép.

Chẳng khác gì một đứa học sinh cấp ba mở một quán cà phê tại lễ hội văn hóa và thực sự có ý định bán đồ uống và thức ăn vậy. Có cả một núi vấn đề. Tất nhiên là tên đó làm vậy cũng vì bầu không khí của lễ hội, tuy vậy, đến lúc nhận ra điều đó thì cũng đã quá muộn rồi.
Tôi sẽ nói lại một lần nữa, lũ người này thật quá may mắn. Không, cuối cùng tôi vẫn đối đầu với bọn chúng mà, nên có khi nào chúng không may mắn? Dù gì hai tên kia có vẻ cũng đã tan xác rồi.

"Đây là lần cuối cùng, ta biết đống sương mù lạ lùng này là do ngươi tạo ra. Dẹp đi ngay"

Tay phải nắm lấy chuôi cầm, tôi rút Athame ra khỏi vỏ.

Ả ta chắc chắc đã hiểu câu trả lời của tôi. Lọt vào tai tôi là âm thanh ai đó nuối lấy hơi.

Thật mừng khi tôi đã đem theo con dao găm. Không một món vũ khí nào xử lý loại người này tốt hơn nó.

Đây là điều mà tôi hiểu ra với cái chết của anh ta.

Anh bạn orc cao nguyên đi cùng với ba tên đó. Trong khi chạy trốn, bọn rác rưởi khốn nạn đã làm điều đấy với phân thân Tomoe, với Arke và cả anh ta người đứng gần họ.

Dù cho hai người đã cảnh báo anh ta về mối bất thường, dù cho đã bảo ảnh ta phải lùi lại, anh ta, cái kẻ vẫn cứ khăng khăng muốn bắt lũ người đấy... Thật quá ngu ngốc mà. Anh ta đáng ra phải lùi lại chứ. Phân thân của Tomoe cố gắng giảm thiểu xung lực công phá bằng cách đặt bản thân mình lên phía trước vậy mà, cả kết giới cũng bị tiêu diệt cùng với cô bé đó, và rồi, anh bạn Arke đang đứng đằng sau cũng rơi vào tình trạng mấp mé bờ vực của cái chết. Còn anh bạn orc cao nguyên... dù có là orc cao nguyên thì đấy cũng không phải là thứ mà họ có thể kháng cự được...
Giá như đừng có để trách nhiệm điều khiển và ngoan ngoãn lùi lại, anh ta đã có thể được cứu sống rồi.

Nhưng những hành động đó, cái chết đó, tôi không muốn đổ tội khiển trách anh ta. Ít ra, anh ta cũng đã hành xử theo cách của mình, cố gắng tuyệt vọng kéo đám người đó lại. Và việc anh ta đã phải mất mạng trong khi cố gắng làm vậy là một sự thật không thể chối cãi.

Do đó, tuy có sai, nhưng tôi nghĩ những hành động của anh ta thật đáng được trân trọng. Với con dao được mọi người trao cho, tôi đã trả thù cho anh ấy, đó là điều mà sau này tôi sẽ nói lại cho Ema và những người bạn orc cao nguyên khác. Tôi hy vọng điều đấy sẽ giúp ích được ít nhiều.

Với những dòng suy nghĩ lạnh lùng và bình tĩnh, tôi nghĩ về những chuyện trong tương lai.

"Đây là con dao đã được giao lại bởi anh bạn tộc orc, người đã phải chết vì những hành động kháng cự vô nghĩa của ngươi"
Ả đàn mà không nói gì thêm cho dù tôi không có dùng văn tự.

Trong khi xã vào tôi những lời chế nhạo, đứa đang ngày một tiến lại gần, ả ta chĩa mũi kiếm vào tôi.

Không quan tâm đến những tiếng la hét phát ra từ mồm ả, thanh kiếm trông như thế nó đang chờ đợi tôi tiến lại gần. Không, có khi ả ta đang cố thông báo cho những người ở khu vực xung quanh bằng cách tạo ra những âm thanh lớn. Nếu đây là Tsige, có khi với may mắn ngươi đã thành công mất rồi.

Tôi vốn biết, bởi vì những vết thương trên cơ thế ấy, ả ta không còn ở trong trạng thái có thể xông vào tấn công tôi. Dù sao ả cũng đang bị thương tích nặng nề. Tất nhiên là ả cũng phải biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu dám qua lưng với tôi.

Khoảng cách giữa hai người từ từ, từ từ biến mất.

Có thể đây là điều hiển nhiên nhưng kẻ tấn công trước là ả ta. Tầm tấn công giữa một thanh kiếm và con dao không hề giống nhau.
Ảnh mắt của ả nói lên đã đến lúc vung ra đòn đánh đã được lấy đà. Khoảng cách giữa hai người hẹp đến nỗi hai bên có thể xác nhận khuôn mặt của kẻ kia dù đang trong làn sương mù.

Mục tiêu của ả... có vẻ như là cổ họng của tôi. Một cú đâm hử.

Đầu mũi kiếm mang theo toàn bộ ý lực của ả ta, phát ra một âm thanh đinh tai trước khi chạm đến mặt tôi. Kết giới 「Sakai」. Một âm thanh nghe như thể kiếm chạm kiếm. Cơ thể ả ta đồng thời cũng bị văng đi, giống như khi bị kiếm đẩy lùi, cả hai cánh tay đều vung lên trời.

Không hề do dự.

Bước lên một bước về phía trước, tôi chém cả hai cánh của ả ta với Athame. Con dao găm được vung ra dù đã được kìm hãm vạch lên một đường sáng sắc xanh lam, cùng đó, tôi chém lìa cả hai cánh tay và thanh kiếm của ả cùng một lúc.
Không cảm thấy gì. Lúc làm việc này với hắc nhện cũng vậy, tôi không cảm thấy quá nhiều lực cản. Không đời nào đôi tay nhỏ bé kia của ả đàn bà này có thể gây ra cản trở gì được.

Đáp lại điều đó, một ít máu văng vào người tôi. Khó chịu, tôi đá vào bụng ả đàn bà, kẻ vẫn chưa kịp kêu lên, trên gương mặt bắt đầu nhuộm một màu kinh hãi. Một lần nữa, khoảng cách giữa ả và tôi được nới rộng.

Bị văng đi và hòa lẫn vào đám sương, hình dáng ả ta thét rống lên. Có chuyện gì với ả thế?

A, đau hết cả tai.

Không phải ngươi cũng ra tay gϊếŧ người sao? Như niềm tin của ngươi, rằng đám hân tộc là vượt trội. Với ta, phân thân của Tomoe và anh bạn orc cũng không khác gì, không, mạng sống của bọn họ còn đáng giá hơn nhiều.

Không chút vội vã, tôi chậm rãi tiến lại gần cái bóng đang quằn quại trong đau đớn. Thật giống với hình ảnh lúc tôi tưởng tượng mình sẽ lấy mạng một ai đó. Không, nó thậm chí còn hơn thế. Có khi tôi là một kẻ đầy ngạo mạn và ích kỷ cũng nên.
Không biết sẽ ra sao nếu sự việc này không hề tác động đến tôi. Có khi kẻ này là một thực thể kinh tởm quá.

Mặc dù bản thân tôi đây chuẩn bị gϊếŧ hại một người mang dáng hình tương tự, tôi, không hề cảm thấy tội lỗi. Trong đây chỉ chất chứa lòng căm phẫn và sát ý. Cảm xúc bột phát thúc đẩy, nói rằng tôi nên làm việc này.

"...Hii!!!"

Chắc ả đã nhận ra tôi đang tiến lại gần. Ả đàn bà lăn lộn quay đầu lại, như một con sâu róm đang cố trốn xuống mặt đất. Từ mồm ả ta, nỗi kinh sợ thoát ra ngoài.

Không phải tốt hơn nếu như ngươi cứ nằm im đấy quằn quại trong máu me và đau đớn sao. Vì kết quả cũng chẳng thể thay đổi được đâu.

"Vậy, tạm biệt nhé"

"Cứu–CỨU TÔI VỚI–!!! Tôi sẽ làm bất kì điề–"

Không cần thiết phải nghe hết đống cầu xin van nài chán chết đó.
Giống như ả đã từng nhắm đến cổ tôi, tôi đâm xuyên con dao vào cổ ả. Trong một lúc, cơ thể ấy co giật, từ cánh tay, từ cổ và miệng ả, máu chảy ra.

Cho đến cuối, cả hai không hề trao đổi một 'cuộc trò chuyện'.

Đầu gối tôi mất hết sức lực.

Do tôi đã gϊếŧ người, do tôi đã không thể ngăn cản ba tên kia nổi loạn, hay là do tôi đã không thể cứu lấy anh bạn orc kia...

Tôi bật khóc.

ーーーーーーー

Trans: Obabobu

Haizz... Vẫn là vấn đề muôn thuở. Phân biệt chủng tộc...

ーーーーーーー