"Trời sáng luôn rồi huh. Mấy người ăn cái quái gì mà trâu bò nhỉ" (Io)
"Khi bị dồn đến đường cùng thì ai mà chả phải tung hết sức vượt qua giới hạn bản thân đấy thôi" (Hibiki)
Ngôn từ dư thừa của Io bị bật trả bởi tiếng nạt nộ đầy liều lĩnh của Hibiki trong khi cô cố tránh đòn từ gã.
"Ngươi sai rồi. Chỉ qua rèn luyện và phát triển đường hoàng thì ngươi mới có thể vượt qua giới hạn của bản thân. Bọn ngươi thực sự là những chiến binh lão luyện. Có vẻ như ta đã sai lầm khi nhận định dũng sĩ như bọn trẻ ranh rồi."
Những lời khen ngợi lãnh đạm dành cho họ phát ra từ miệng hắn.
3 mét, từ góc nhìn của một người bình thường thì hắn cũng khá là cao, to, và bự. Bằng cách sử dụng cơ thể này một cách uyển chuyển, hắn biểu diễn những động tác mà ngay cả Nhất Đẳng Võ Sư cũng phải xanh tái mặt mày.
"Thằng cơ bắp bị thịt" quả là tư tưởng sai lầm mà. Hibiki muốn cho một đấm vào mặt cái thằng đần nào đó đã dám phân tích như vậy quá. Đây là những chuyển động của một kẻ đã tôi luyện cơ thể một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Tên khổng lồ thường xuất hiện trong ý nghĩ của mọi người hẳn sẽ dùng một hay hai cây rìu rồi vung loạn xạ cả lên. Nhưng hàng thật lại khác hẳn.
"Mấy đòn tấn công chẳng thể xuyên được hắn. Cấu tạo cơ thể của tên này còn đáng sợ hơn cái con nhện nữa!"(Naval)
Naval gào lên. À mà chuẩn cmnr. Xét cho cùng thì những đòn đánh chớp nhoáng mà cô ấy đã tung ra không thể nào xuyên thấu như một đòn công kích thông thường cả. Từ đầu đến giờ, những đòn tấn công của cô đã giáng xuống cánh tay của hắn ta từ nhiều góc độ khác nhau không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà da hắn thậm chí còn không xuất hiện một vết xước. Hơn nữa, hắn còn không để cho những đòn tấn công tập trung vào một vị trí. Và bằng cách nào đó, hắn khéo léo chuyển hướng mọi đòn đánh và làm cho mũi kiếm phải trượt qua lớp da cứng của mình.
"Đừng có hạ thấp mình như thế chứ, nữ nhân da trắng kia. Cho dù nó có vô dụng đi chăng nữa, đó vẫn là một kĩ kiếm thuật rất độc đáo và tuyệt diệu đấy." (Io)
"Nhà ngươi tính làm sư phụ cho bọn ta đấy hả?! Gu wu wu!!" (Bredda)
Bredda xông đến nơi mà Naval đang đứng và nhảy lên, đánh chệch hướng đường đi của một trong những nắm đấm của hắn.
"Sư phụ huh! Nghe hay đấy. Những người có thể chịu được đòn tấn công của ta khá là hiếm lắm à nha. Thế nào? Có muốn qua phe quỷ tộc chưa? Tto" (Io)
Io sử dụng thối lui thuật, nhìn cứ như hắn đã chuyển hướng và xoay người của mình trong tích tắc để đổi vị trí. Cái nơi mà hắn vừa rời khỏi, có gì đó giống như là vết tích của một luồng ma pháp vừa mới xẹt ngang qua.
"Làm sao mà ngươi né được Vô Ảnh Phong hả? Ngươi có thể đọc được ma chú hả?!"
"Ngươi nhầm rồi, Phong Pháp Sư à. Nếu ngươi biết được bao nhiêu ma lực đã được niệm vào nó, thì ngươi cũng có thể đoán được phần lớn những đòn tấn công thôi. Nơi mà nó nhắm đến và nơi mà nó được thi triển, mắt nhà ngươi đã nói hết cho ta biết rồi." (Io)
Đó có thể coi là một khả năng đã được tôi rèn từ hàng tấn kinh nghiệm trận mạc của hắn. Dù hắn ta có nói như thế nào, thì thực tế là không có nhiều người lại bá đến mức như vậy.
"Nhưng cuối cùng ta cũng sẽ khiến ngươi phải để chúng ta qua thôi!"
"!!Được lắm!" (Io)
Trước cuộc tấn công đột ngột của Hibiki, Io có hơi bị đẩy lùi lại một chút. Tuy vậy, nguyên nhân không phải do cô đạt đến lé vờ của một quỷ tướng, chỉ là nhận định ban đầu của Io về năng lực thực sự của cô gái đang bắt đầu bị cô bỏ xa dần, chỉ thế thôi.
Để có thể vượt qua đánh giá của một quỷ tướng và mang theo mình vô số kinh nghiệm chiến đấu, không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, tuy vậy, điều đó chỉ khiến hắn có chút bất ngờ.
Một cơn chấn động rõ ràng truyền đến tay Hibiki. Cảm giác từ thanh kiếm truyền thẳng đến từng tế bào của cô. Kiếm của Hibiki đã chém được một trong những cánh tay của Io đến phân nửa.
"Oh, tại hạ thật khâm phục đấy! Nhưng ngươi tính vượt qua thử thách tiếp theo như thế nào đây, nữ anh hùng?"(Io)
"...Ta không rút nó ra được?!"(Hibiki)
""Nếu ta gồng cơ mình lên thì ngươi sẽ chẳng thể rút kiếm của mình ra đâu. Và tất nhiên, ngươi cũng sẽ phải dừng lại!"
"!!"
Hibiki biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ngay lập tức, cô buông tay khỏi cây kiếm, vì linh tính của cô đang gào thét cô gái phải làm như vậy.
Một âm thanh khô khốc vang lên. Đây là đòn tấn công đầu tiên mà cô nhận trong trận chiến này. Hơn nữa, từ khi đặt chân đến thế giới này, đây cũng là đòn đánh đầu tiên cô phải nhận trong khi không có sự bảo hộ thần thánh từ Nữ Thần.
Hibiki cảm thấy mình không khác gì hòn sỏi bên đường bị đá văng đi thật xa. Ngay lập tức, Chiya chạy đến chỗ cô.
"Ga-ha! Ư...khụ khụ...ư" (Hibiki)
(Đau quá! Đau quá! Đau quá! Đau quá!) (Hibiki)
Toàn bộ tâm trí của Hibiki nhuộm kín một màu. Đây là hậu quả của việc mất đi sự bảo hộ thần thánh của Nữ Thần sao? Chỉ trong giây phút thôi, Hibiki nghĩ như vậy.
(Đau quá đau quá đau quá! Mà không có sự bảo hộ của Nữ Thần thì cũng chẳng có sao trăng gì! Mình vẫn có thể di chuyển như thường thôi. Vấn đề chính là hắn ta, tên Io ấy. Hắn ta mạnh quá mức quy định rồi!) (Hibiki)
Gần như bị cơn đau chi phối tất cả, Hibiki đang cố gắng sắp xếp dòng ý nghĩ của mình dù chỉ một chút thôi cũng được. Nghĩ đi. Giờ chỉ cần suy nghĩ thôi. Đồng thời, Hibiki cố gắng điều khiển lại từng giác quan của cô và tiếp tục suy nghĩ trong khi đang quằn quại vì đau đớn.
(Xương cũng bị gãy mất rồi. Ư... Mình bị đấm vào bụng hả trời. Dám đánh vào bụng phụ nữ như thế, hắn thiệt chẳng ga lăng chút nào. Có vẻ mình như cần phải trừng phạt hắn ta đây. Ah, miệng mình toàn vị máu không à. Hình như chúng trào lên từ cổ họng mình hay sao ấy. May mà thế giới này có ma thuật. Nếu mà là bình thường thì tối nay mình đã phải cạp đất mà ăn rồi, nhưng với ma pháp chữa trị thế này thì ngay cả thịt thì mình vẫn có thể ăn được. Phew... mình còn may chán) (Hibiki)
Với những mạch suy nghĩ vẫn còn rời rạc, cô gái cố gắng không để ý đến những vết thương của mình. Có vẻ như ma pháp tự phục hồi vốn được kích hoạt ngay tức khắc đang dần biểu hiện tác dụng của nó, khi cơn đau của cô ngày càng dịu bớt. Cùng với ma thuật hồi phục của Chiya, cả hai phép chú cùng nhau hợp lực và tăng cường tốc độ chữa trị.
Dù vẫn hơi loạng choạng, nhưng Hibiki đã tự đứng dậy sau một thời gian ngắn.
"Từ giây phút khi ngươi rời bỏ thanh kiếm, dù không được hoàn hảo cho lắm nhưng ngươi thậm chí có thể thiết lập thêm một kết giới hử. Ta cố tình tung ra chiêu đó để tính biến ngươi thành thịt băm mà. Thực sự rất khá. Trực giác của ngươi quả thực là bá đạo trên từng hạt gạo nhỉ.""
"Nếu ta không sinh con được thì ngươi tính chịu trách nhiệm ra sao đây hả? Mà ngươi nói thịt băm sao, gớm kinh. Đừng có mà đùa!"
"Thật là một cô gái hiếu động. Lấy lại kiếm đi này. Giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì nữa nhưng sao ngươi không thử tìm cây kiếm tốt hơn nhỉ?"
Hibiki bắt lấy cây kiếm được ném lại. Tất nhiên, không có vết tích nào cho thấy đã từng có vết chém trên cánh tay hắn cả.
"... Khi ngày mai đến, ta sẽ cân nhắc lời khuyên của ngươi." (Hibiki)
Như thường lệ, những ngôn từ vô tư luôn bị ném trả bằng những lời lẽ gai góc và xấc xược.
"Nếu các ngươi có thể lết đến ngày mai thì các ngươi có nơi để trở về hả. Xin chia buồn nhưng có được cả hai điều đó hoàn toàn bất khả thi"
"?!"
Dù đó chỉ là những lời nói hờ hững của viên quỷ tướng, nhưng khi nhắc đến nơi trở về của bọn họ, đôi mắt của Hibiki và những người khác đồng loạt mở to ra.
"Ô, ta biết là các ngươi sẽ ngạc cmn nhiên mà. Ngay lúc này, một nhóm quân đặc phái đang tiến về Limia đấy."
"Đừng có nhây! Còn lâu thủ đô mới thất thủ chỉ với độc một đơn vị nhỏ lẻ như thế!" (Bredda)
Bredda là người đầu tiên bác bỏ. Ma tộc mà dám đem một đơn vị ra để thách thức, không đời nào Vương Quốc Limia lại dễ dàng sụp đổ được. Biết được ngọn lửa chiến tranh đang dần tiến đến nơi chôn rau cắt rốn của mình, gương mặt của anh đã hoàn toàn thay đổi.
"Chuẩn không cần chỉnh. Quy mô thì chắc tầm 2000 quân thôi. Bình thường thì lực lượng này không thể dùng để tấn công thủ đô của một thế lực mạnh mẽ được."
Ẩn trong những lời của Io, còn xen lẫn sự thương hại. Trong khi xác nhận những lời của Bredda, chính nửa sau mới khiến mọi người thêm bất an.
"Ngươi đã làm gì?" (Wudi)
Với Wudi, người có gia đình sống tại thủ đô, những từ ngữ đó không khác gì tát thẳng xô nước lạnh vào mặt. Anh ta muốn gia đình mình tránh xa cuộc chiến tranh này hết mức có thể nên chuyện đó không được phép xảy ra bằng bất cứ giá nào.
"Một pháp sư hử. Chà, chẳng qua là ta có quân tiếp viện đáng tin cậy thôi. Ngươi có biết một sức mạnh thậm chí còn áp đảo cả ta đây đang đồng hành cùng ta không?"
"Quân đội ma tộc đa dạng đến thế sao? Nếu đám người như ngươi lổn ngổn khắp nơi thì hân tộc đã bị hủy diệt từ lâu rồi."
Hibiki buông lời chế nhạo. Nhưng những lời đó không hề cho thấy bất kỳ vẻ điềm tĩnh nào.
"Dũng sĩ. Điều đó cho thấy chúng ta đã quá tuyệt vọng đến mức nào. Giờ, hãy khép màn sân khấu lại thôi, ta sẽ không quên sự gan dạ của các ngươi đâu. Có thể đánh đuổi con nhện chỉ với 5 người, hơn nữa lại là hân tộc. Sự thật rằng tất cả các ngươi đều đã sống sót đã cho thấy sức mạnh đó không phải chỉ để làm cảnh cho vui. Ngày xưa ta và thằng bạn thân của ta đã cố gắng khiến nó rút lui, vậy mà cuối cùng ta lại để hắn ngủm mất. Thật là một sai lầm ngớ ngẩn thời non trẻ, ta thực sự rất hối hận." (Io)
"?!"
Gã không trả lời Hibiki, mà chỉ đơn giản tuyên bố kết thúc trận chiến. Không những vậy, việc đánh đuổi được Hắc Nhện Tai Ương vốn từng là cây cột chống đỡ tinh thần cho Hibiki và mọi người, giờ đây lại được Io chỉ ra rằng đó không chỉ là trải nghiệm của riêng họ.
Qủa thật chiêu đánh tâm lí đó có tác dụng thật. Một cơn bất an lan tỏa ra khắp tổ đội dũng sĩ. Những từ ngữ ám chỉ cuộc đột kích của Limia và những ngôn từ thể hiện hắn ta đã đẩy lùi được con nhện. Không đời nào vị anh hùng của Limia và nhóm của cô lại có thể vững lòng trước điều đó.
(...Mình thật quá ngây thơ. Nếu cố gắng 10 phần thì nhất định mình sẽ đạt được 10. Nghĩ vậy mà mình mới tiến tới và mạo hiểm mạng sống của bản thân. Mày đáng ra phải cố gắng hơn cả tốt nhất đến hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn lần chứ! Đáng ra mày phải làm vậy chứ!) (Hibiki)
Cô gái có thể làm gì trong tình cảnh tuyệt vọng này?
Đánh bại Io và cứu lấy thủ đô sao. Thực sự, cô có thể nói chắc chắn rằng việc đó hoàn toàn bất khả thi.
Không đủ. Sức mạnh tuyệt đối mà cô đang cần chưa đạt đến mức vừa đủ . Với Hibiki, đây chính là sự ức chế và khó chịu mà cô từng tìm kiếm. Đây chính là thời điểm mà cô từng tuyệt vọng mong mỏi. Do đó, khi đã đạt được mục tiêu ấy rồi, câu trả lời của cô quá rõ ràng. Không hề tốt chút nào.
Mồ hôi lăn trên má cùng với những lọn tóc dính bết vào mặt đều khiến cô gái khó chịu. Dù cô đã cố gắng hết sức nhưng kết quả vẫn là thua cuộc. Đây, chính xác là những gì mà Hibiki từng ao ước, nhưng giờ cô đã bắt đầu hiểu ra chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp nếu con đường ấy vẫn cứ tiếp tục.
Đúng thế. Hiện thực đau khổ sẽ xảy ra khi dũng sĩ thua trận. Cô gái, Otonashi Hibiki, đã dần hiểu ra rằng sự tồn tại của cô cũng chính là nơi trụ cột, là nơi dựa dẫm của hy vọng. Và đây sẽ không chỉ là thất bại của riêng cô.
Có những lúc, có những trận chiến đơn giản là không được phép bại trận. Được nuôi nấng trên một mảnh đất an bình. Hibiki, người vốn nghĩ đây chỉ là một trận chiến nơi thế giới khác, giờ đây đang phải đối mặt với một thực tế khắc nghiệt. Rằng cô không thể tiếp tục lối suy nghĩ như cô đã từng cho đến tận bây giờ.
Một cảm giác thua cuộc thậm chí còn không thể sánh bằng cảm giác khi cô bị con Hắc nhện đánh bại bao trùm lấy Hibiki. Lần đầu tiên, cả nhóm dù vẫn ở trong tình trạng có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng trước sự thật rằng không ai có thể tin mình sẽ chiến thắng, đang dần dần gục ngã.
"!!"
Ở phía xa xăm...
Tại một nơi nào đó...
Tọa lạc ở hướng thủ đô của Limia.
Một luồng ánh sáng hoàng kim mang một luồng ma lực khổng lồ xẻ đôi những đám mây và đâm thủng mặt đất.
Tất nhiên, việc này diễn ra tại một nơi rất xa nơi này. Tuy có thể trông thấy bằng mắt thường, nhưng để có thể đánh giá được lượng ma lực luồng sáng ẩn chứa lại là một chuyện khác. Từ vị trí hiện tại, đây là điều không thể với Hibiki và mọi người.
Điều duy nhất mà họ nhận biết được, là một luồng sáng mãnh liệt đã xuất hiện, và nó mang trên mình một màu vàng hoàng kim.
Nhưng có chuyện gì đã xảy ra? Mọi tình huống dường như chỉ nghiêng về chiều hướng xấu mà thôi. Hibiki cố gắng ép buộc tâm trí mình phải định thần lại.
"Cái quái gì thế?!"(Io)
Có vẻ như ngay cả Io cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Trước cảnh đó, tổ đội phần nào cảm thấy chút an tâm, họ vẫn có thể hy vọng một điều tốt đẹp hơn sẽ xảy đến. Những từ ngữ mang trên mình sự sững sờ mà viên quỷ tướng lần đầu tiên thốt lên, vang lên trong tai Hibiki không khác gì một bản nhạc.
"Chắc đó là kế hoạch giúp đảo ngược tình thế đó. Mọi người! Chỉ một chút nữa thôi, tiến lên đi!"
"Mình sẽ theo cậu!"
"Tất nhiên!"
"Ma lực của anh vẫn còn đầy, triển đi!"
"Em sẽ cố hết sức!" (T/S: lúc này nguyên đám cùng hô lên thì phải, chả biết ai với ai nên dịch theo cảm tính )
Tất nhiên, không đời nào họ lại có một kế hoạch giúp đảo ngược tình thế tiện lợi đến vậy cả. Ai cũng hiểu điều này.
Nhưng tuy vậy, những người đồng đội đã đáp lại lời động viên đó sẽ không bao giờ chịu đầu hàng đến tận cuối cùng. Đây chính là vũ khí mạnh nhất mà dũng sĩ của Limia và đồng đội cô sở hữu.
(Wudi-dono, xin lỗi nhưng anh dành chút thời gian cho tôi một chút được không?) (Naval)
(Naval-dono, có chuyện gì thế?) (Wudi)
Nhận được thông tâm thuật từ cô gái đang giương kiếm bên cạnh Hibiki, Wudi đáp lời trong khi vẫn giữ tập trung cao độ. Một cuộc gọi đến từ Naval, hiếm đến nỗi vốn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, khiến Wudi phải bất ngờ.
(Tình cảnh này... có thể sẽ có cách giúp mọi người thoát ra.) (Naval)
(Sao cơ!? Vậy là cô cần tôi hỗ trợ đúng không?) (Wudi)
(Đúng thế. Tôi... không thể nhờ Chiya được.) (Naval)
(... Nói nghe xem nào.)
(Với đối thủ kiên cố như này thì một tiên phong như tôi chỉ có thể đánh lạc hướng hắn thôi. Tôi thiếu sức tấn công. Dù tôi đã từng cố tìm cho mình một vũ khí mạnh, nhưng anh cũng thấy đấy.)
Naval tiếp tục di chuyển như lúc trước, né đòn của Io trong khi tung ra những đòn tấn công. Nhìn cô ấy tung đòn tại những chỗ hiểm yếu của hắn liên tục. chẳng ai lại cảm nhận độ yếu ớt như lời của cô ấy đâu.
(Tôi lại nghĩ lấy một quỷ tướng ra làm tiêu chuẩn để tự đánh giá bản thân thì có hơi vội vàng đấy.) (Wudi)
(Không đâu, ngay bản thân tôi cũng hiểu điều đó. Nhưng thật không ngờ thứ vũ khí đã khiến tôi phải trải qua bao rắc rối kiếm tìm lại trở nên hữu dụng ở đây chứ.) (Naval)
(Ý cô là sao?) (Wudi)
Cuộc nói chuyện diễn ra trong khi Wudi vừa cung cấp hỗ trợ lẫn tung ra những đòn tấn công ma pháp. Cả hai bọn họ, không hề phá vỡ sự tập trung chiến trận, tiếp tục truyền thông tâm thuật. Việc đó cho thấy họ sở hữu một khả năng to lớn dường nào, đúng thực là những người tài giỏi mà.
(Ừ thì, tôi đã lập ra một kế hoạch bí mật mà nó sẽ tăng sức mạnh của mình đến cực đại. Và một cách khác để đạt công lực tối đa nữa. Buồn thay là cả hai cách đó chỉ dùng có một lần thôi.) (Naval)
(...Naval-dono, chẳng lẽ là...) (Wudi)
(Một pháp sư như Wudi-dono có lẽ đã biết vụ này rồi. Một mảnh nhỏ của một nụ hoa màu đỏ, hay còn được gọi là Dấu ấn Hoa Hồng và một mảnh Death Note, hay được gọi là *Tử Ngôn*. Và để chuẩn bị cho việc kích hoạt ma pháp trận này thì cần một lượng ma lực khá lớn và bản thân tôi không tài nào làm được, nhưng, anh thì lại có thể thực hiện dễ dàng mà.) (Naval)
(Trans: vl Death Note lạc trôi qua đây luôn rồi, chạy bà con ơi.)
(Tôi từ chối. Hibiki cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cái cách đó đâu) (Wudi)
(Anh khỏi nói tôi cũng biết, rằng Hibiki sẽ bất chấp tất cả mà phản đối ý kiến này ngay. Nhưng, anh cũng hiểu mà, phải không? Để cho vị anh hùng chúng ta rút lui là điều tối quan trọng. Về lý mà nói thì, quyết định của Tomoki-dono có phần trưởng thành hơn Hibiki nhiều) (Naval)
(Guh! Điều đó, hoàn toàn đúng...) (Wudi)
Vị dũng giã Otonashi Hibiki là sự tồn tại thiết yếu của Vương Quốc. Ngay cả khi vị anh hùng có rời khỏi chiến trận, độ tin cậy và lối suy nghĩ cùng với những ngôn từ giản dị mà họ học hỏi được từ vị anh hùng, tất cả đều là những yếu tố cần thiết cho Vương Quốc Limia.
(Do đó, tôi muốn nhờ anh. Làm ơn, anh hãy giúp tôi cứu sống Hibiki đi mà. Anh cũng muốn quay trở về sống sót và đoàn tụ với gia đình mình đúng không?) (Naval)
(?! Những lời đó...cô thiệt là láu cá nhỉ Naval-dono. ...Thế thì, cô muốn dùng cái nào?)(Wudi)
(Cảm ơn anh! Với tình huống bây giờ thì tôi muốn chơi cả hai luôn. Chiến đấu với Dấu ấn Hoa Hồng rồi kết liễu hắn bằng Tử Ngôn là xong.) (Naval)
(Cả...hai. Cô đã quyết tâm đến mức đấy luôn rồi sao?... Được rồi, tôi sẽ giúp cô hết sức có thể. Khi nhận được tín hiệu, tôi sẽ đưa mọi người ra khỏi đây ngay lập tức và cho cô thấy tôi cắt đuôi đám lính kia với vận tốc bá cháy đến mức khiến chúng phản ứng cũng không kịp.) (Wudi)
(Vậy anh cũng đã chấp thuận yêu cầu cuối cùng của tôi rồi huh. Đa tạ anh. Thực sự... rất đa tạ.) (Naval)
Nắm lấy cơ hội trong khi cô đang né đòn từ tên không lồ, Naval lùi về phía sau lưng Bredda, người đang che chắn cho cô ấy.
""Xin lỗi, Hibiki, Bredda. Tôi đã nghĩ ra một kết hoạch nho nhỏ rồi nên cứ để mọi chuyện cho tôi là được, ok?" (Naval)
"Naval! Nếu cậu đã nói như thế và để bọn tớ chiến đấu với tên quái vật này thì, có nghĩa là cậu khá là tự tin với cái kế hoạch nho nhỏ đó hả?! Vậy thì triển đi!!" (Hibiki)
"Nhẫn tâm quá đó cô nương à!"(Bredda)
Tất nhiên, cả hai người họ buông lời phàn nàn từ người này đến người kia. Nhưng khuôn mặt họ tràn đầy hy vọng, nên họ cũng không hẳn là phản đối hành động của Naval. Còn Naval thì cười mỉm trước thái độ của hai người. Với một cô gái gần như không bao giờ cất tiếng cười thì đây quả là một điều lạ lùng.
"Chỉ một chút thôi, mình nhờ cậy mấy cậu đấy!" (Naval)
Naval lui về nơi mà Wudi và Chiya đang đứng. Gương mặt Wudi đầy căng thẳng nhưng lại tràn trề quyết tâm. Còn Chiya với khuôn mặt trong sáng đầy ắp ý chí và động lực chiến đấu. Naval nhìn khuôn mặt hai người họ, và cười nhẹ.
"Wudi-dono, làm ơn" (Naval)
Cô lấy ra một vật thể màu nâu đất với kích cỡ của một đồng xu từ cái túi treo lủng lẳng bên hông cô. Đó là một vật thể được gọi là "Hoa Hồng Sa Mạc", và nhìn cứ như nó bị thu nhỏ lại vậy.
Tiếp đến là một mảnh giấy note. Nó có làm người khác lầm tưởng rằng đó là một mảnh giẻ với chất liệu và độ dày của nó, nhưng có một loại hoa văn được khắc ghi trên mảnh giấy đó.
Nhìn hai vật phẩm ấy thôi mà Wudi đã cúi đầu xuống và thở dài thườn thượt. Bởi vì hai vật phẩm ấy mới là vấn đề chính đây.
"U-Uhm! Em nên làm gì đây?"(Chiya)
Chiya không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra và hỏi hai bậc tiền bối của mình, những người với những nét cảm xúc biểu hiện rằng họ đã biết điều gì đó.
Mặc dù cô bé vẫn còn khá trẻ, nhưng cô vẫn có thể tập trung lên hai người bạn đồng hành vẫn đang chiến đấu ở phía trước trong khi cô ấy thắc mắc. Bản thân Chiya không để ý đến điều này nhưng đấy là một bước tiến lớn ở kĩ năng của cô bé.
Hibiki khó chịu vì cứ bị tóc của cô chắn mất tầm nhìn nên đã cắt nó đi. Và cô đã học kiếm thuật từ Naval và ma thuật từ Wudi. Nhìn cô chị kết nghĩa của mình, Chiya vẫn nỗ lực hết sức mình bằng cách riêng của cô bé để tương lai có thể cùng sánh bước với cô ấy ấy mãi mãi. Với những trải nghiệm trên chiến trường liên tục, Chiya cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
"Chiya...không có sao đâu. Em cứ tập trung lên hai người họ đi" (Naval)
"Không. Chiya, cố hết sức hỗ trợ cho Naval-dono. Em hãy niệm phép hỗ trợ thật mạnh, mạnh đến nỗi mà em không cần phải bổ trợ cho nó trong một thời gian dài ấy" (Wudi)
"V-Vâng ạ!" (Chiya)
"...W-Wudi-dono" (Naval)
"Giờ thì, kế tiếp là Dấu ấn Hoa Hồng huh. Cô tính làm thế nào để đính cái mảnh note đó lên người hắn hả?" (Wudi)
"Tôi sẽ cuộn nó quanh cán kiếm" (Naval)
"Vậy thì làm vậy đi. Cô nhớ khóa kích hoạt rồi phải không?" (Wudi)
"Như mong đợi, đó không phải là chuyện đùa đâu. Không thành vấn đề" (Naval)
Có lẽ anh ta muốn làm bầu không khí căng thẳng nguôi bớt ấy mà, anh chàng pháp sư mỉm cười và hỏi chơi cho vui nhưng lại nhận được một nụ cười gượng gạo từ cô gái.
"...Tôi không nói vậy để đùa chơi gì đâu. Nếu cô tính đâm đầu vào cái tình huống thập tử nhất sinh thế này, thì cô nên lo lắng mấy thứ nhỏ nhoi đó đi, chỉ để đề phòng thôi. (Wudi)
Ma lực chảy từ tay Wudi và vật phẩm màu nâu đất đang trong tay anh dần phân hủy thành dạng lỏng và được cơ thể Naval hấp thụ vào bên trong.
Ma thuật hỗ trợ tràn đầy tinh thần chiến đấu từ Chiya cũng đã được niệm xong xuôi rồi.
Naval cảm nhận lượng sức mạnh chảy cuồn cuộn bên trong cơ thể và làm đôi vai cô run rẫy. Lúc đầu cô tưởng đó là hiệu ứng của ma pháp hỗ trợ của Chiya, nhưng cái sức mạnh này là vô hạn và nó mặc kệ cảm giác của người sử dụng luôn, nên cô bé nhỏ nhắn đó không thể nào làm chủ cái thể loại sức mạnh kinh khủng thế này.
"Tôi đã xác nhận sự kích hoạt. Khởi động" (Wudi)
Cái chất giọng thương nhân điềm tĩnh của Wudi lọt vào tai của Naval. Không cần ai phải bảo cô, đôi mắt cô gái đã hướng về phía trận chiến, hướng về phía Io.
Mái tóc trắng của cô bung lụa theo chiều gió và phía sau gáy của cô lộ ra. Ở hai bên cổ, có thứ gì đó xuất hiện. Đó là hoa văn của bông hồng màu đỏ thẫm.
"...Dấu ấn Hoa Hồng. Đây là thứ mà tôi không muốn nhìn thấy trên bạn của mình nếu có thể." (Wudi)
"...Wudi-dono, đây là ước nguyện của tôi mà. Đừng có làm mặt như vậy chứ. Thế thì...Tôi đi đây!" (Naval)
Từ cơ thể đang xông về phía trước của Naval, một luồng hào quang nhạt nhòa tỏa ra nhẹ nhàng. Có lẽ thông thường mọi người sẽ bảo đó là một vẻ đẹp hiếm có. Nhưng Wudi lại nhìn cô ấy trong đau đớn, cứ như nước mắt sắp trào ra đến nơi vậy.
"Uhm... Kế hoạch là gì vậy anh?" (Chiya)
"Chỉ là chuẩn bị cho tuyệt kĩ tất sát thôi mà" (Wudi)
"Thật đáng kinh ngạc. Naval có thể sử dụng tuyệt kĩ đó à?!" (Chiya)
Trước niềm hân hoan ngây thơ của Chiya, Wudi tạm ngưng niệm phép một lúc và ngước nhìn bầu trời.
"...Phải. Chỉ dùng một lần mà thôi" (Wudi)
Anh thì thầm.
Lời nói của anh tan biến vào hư không.
ーーーーー
~ Kuroshi ~
ーーーーー