Khi mang cốc trà đào lên chỉ thấy Hạ đang ngồi bấm điện thoại còn Khoa hình như ở trên phòng. Hạ nhìn tôi đột nhiên hất cả cốc trà lên mặt tôi. Tôi bị bất ngờ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì cô ta đã tát mạnh một phát vào mặt tôi rít lên:
\- Loại đàn bà trơ trẽn\.
Tôi bị đánh bất ngờ, khoé miệng cũng rỉ máu liền tát bốp vào mặt cô ta nhếch mép đáp:
\- Hai từ trơ trẽn dành cho cô thì đúng hơn\. Tiểu tam đi chửi chính thất là trơ trẽn thì thật nực cười\. Tôi đếch cần biết cô và anh ta là gì\, nhưng tôi là vợ của Khoa\, được đường hoàng cưới về\, chuyện ngoài lề của anh ta tôi không quan tâm nhưng đừng có đứng đây ra vẻ thị uy với tôi\.
Hạ nhìn tôi, kinh ngạc không thốt lên lời. Bên trên Khoa cũng đang bước xuống. Đột nhiên Hạ lao vào tôi tự cào mặt mình rồi ngã vật ra đất khóc lóc. Còn chưa biết đầu cua tai nheo thế nào Khoa đã chạy đến đẩy mạnh tôi xuống quát:
\- Cô làm cái trò gì vậy? Sao trên đời có loại đàn bà độc ác\, xảo quyệt như cô chứ?
Tôi bị anh ta đẩy, đầu cắm vào thành bàn máu cũng chảy thành dòng. Thế nhưng anh ta không để ý mà đỡ Hạ dậy rồi nói:
\- Em có sao không?
Hạ gật đầu khóc lóc:
\- Em đau quá\.
Thấy vậy anh ta liền bế thốc Hạ lên phòng , tôi ngồi dưới đất, cứ nghĩ đã chai sạn cảm xúc mà lúc này lại chua xót vô cùng, thế nhưng tôi biết mình chẳng có tư cách gì để chua xót hết. Tôi mặc kệ hai con người ấy, cũng mặc kệ cốc trà đào đổ ra bàn khẽ nằm lên ghế sofa. Tôi mệt! Thực sự rất mệt, trán máu không còn chảy, tôi đưa tay chạm lên, xoay người lại để vết thương được khô rồi thiếp dần đi.
Đến khi đang ngủ tôi bỗng thấy hình như có ai đó đang nhìn mình liền mở mắt ra. Đột nhiên tôi thấy Khoa đang đứng trước mặt, hai tay buông thõng, vẻ mặt không lộ một chút cảm xúc nào. Thấy vậy tôi liền bật dậy, nhìn đồng hồ mới biết hoá ra đã một giờ chiều. Tôi đã nằm đây và ngủ gần ba tiếng đồng hồ. Hình như Hạ đã về, tôi không còn nghe được tiếng cô ta õng ẹo nữa. Khoa thấy tôi ngồi dậy đột nhiên gương mặt hơi lúng túng quay đi. Tôi cúi mặt đi xuống bếp lấy khăn lau bàn rồi hỏi:
\- Anh muốn ăn gì tôi nấu?
Khoa lúc này đã chuyển sang trạng thái ngồi, anh ta hờ hững đáp lại:
\- Khỏi đi\!
Thế càng tốt, càng không ăn tôi càng nhàn. Tôi xuống bếp pha vội bát mì tôm ăn xong thì lên phòng. Căn phòng vẫn sạch sẽ, giường chiếu vẫn gọn gàng thế nhưng tôi tự dưng lại cảm thấy hơi khó chịu. Không phải tôi ghen, cũng không phải tôi để tâm nhưng đây là giường ngủ của tôi và Khoa. Việc anh ta mang nhân tình về nằm trên đây trong khi tôi là vợ anh ta, dù anh ta căm hận tôi cỡ nào tôi cũng thấy không thoải mái. Tôi đứng dậy thay chăn ga gối đệm mới rồi mang đi giặt sau đó mới nằm ngủ. Chiều ấy Khoa không về, đến tối cũng không thấy đâu, cái Dương cũng không về nên tôi cứ thế mà ngủ. Sáng hôm sau khi còn đang ngái ngủ chợt thấy điện thoại của Khoa, vừa nghe máy anh ta đã nói:
\- Mẹ gọi tôi dặn hôm nay về lại mặt\. Nhưng tôi bận\, cô tự về đi
\- Anh không đi cùng sao? Dù sao thì mẹ cũng mua đồ rồi\, có gì nhỡ mẹ hỏi tôi không biết ăn nói như thế nào\.
\- Tôi không diễn trò giống cô được\, mẹ tôi hỏi cô cứ nói tôi đi cùng\! Thế nhé\.
Thấy Khoa nói vậy tôi cũng không dám nói gì nữa mà tắt máy sau đó thay đồ để sang nhà cô Hà. Cô Hà chú Trọng thấy tôi nói Khoa bận cũng không hỏi gì thêm. Ăn cơm xong thì tôi trò chuyện với cô Hà một lát sau đó tranh thủ đến viện thăm Hiếu. Mấy ngày thằng bé không gặp tôi nên vui lắm, hai chị em nói chuyện đến quá trưa mới về. Khi đang đón taxi dưới sảnh thì tôi gặp anh Hùng, anh Hùng nhìn tôi hỏi:
\- Cô đi về à? Nhà cô đoạn nào tôi chở đi
\- Không cần đâu\, tôi tự đi được\.
\- Tôi cũng có mấy chuyện cần bàn nữa nên cô cứ lên xe đi\.
Thấy anh Hùng nói vậy tôi liền đáp:
\- Nhưng nhà tôi ở chỗ xxx cơ\.
Anh Hùng bật cười đáp:
\- Thế thì càng tiện\, vợ tôi nằm viện K qua đó một đoạn\. Thôi lên xe đi
Lúc này tôi cũng ngại từ chối liền leo lên. Anh Hùng vừa lái xe vừa nói đến việc phẫu thuật của Hiếu. Vì toàn những từ ngữ chuyên môn nên tôi không hiểu, chỉ hiểu đại loại là việc hiến tặng thận đã ok, giờ anh thăm khám để mấy hôm nữa cho Hiếu làm phẫu thuật ghép thận là được. Cơ hội lần này thành công rất cao. Nói chuyện một lát đã gần đến nhà, anh Hùng đỗ xe bên vệ đường đối diện, tôi cảm ơn anh mấy câu sau đó đi vào nhà. Khi vào đến nơi cũng phát hiện Khoa đã về. Tôi vuốt vuốt mái tóc mở cửa bước vào trong. Thế nhưng vừa bước đến chân cầu thang tôi đã thấy Khoa đang đứng nhìn mình, rồi đột nhiên anh ta lao xuống kéo tôi xềnh xệch lên phòng. Tôi bị bất ngờ liền kêu lên:
\- Anh điên à? Anh làm cái trò gì vậy?
Khoa không nói ném mạnh tôi vào giường rồi như điên như dại xé toạc quần áo của tôi, hai tay bóp chặt cằm tôi rít lên:
\- Hoá ra một con đĩ bản chất vẫn mãi không thay đổi\.
Tôi bị đau, không thốt lên lời, anh ta lại càng bóp chặt rồi cầm tóc tôi ngấu nghiến lên từng thớ da thịt. Lúc này tôi gần như không thở nổi van xin:
\- Anh\.\.\. anh Khoa\.\.\. đau
\- Đau? Tôi thích làm cho cô đau đấy\, loại đàn bà ham hư vinh\, ham phú quý\, nhục nhã nào cũng chịu thì đau một chút có là gì?
\- Tôi\.\.\.
\- Cô biết vì sao tôi lấy cô không?
Tôi lắc đầu không thể đáp được nữa, Khoa liền cười nhạt khinh bỉ nói:
\- Vì tôi muốn hành hạ cô\, vì tôi căm hận những loại đàn bà tởm tợm như cô\. Chẳng phải lấy cô rất tốt sao? Lấy loại người như cô thì mãi mãi tôi sẽ không bao giờ phải áy náy dù cho có gây ra tội gì\, có làm nên những trò dơ bẩn gì\.
Khoa nói đến đâu, đôi tay mạnh bạo tát lên người tôi đau điếng. Tôi không còn van xin nữa, để mặc nước mắt chảy, để mặc anh ta dày xéo lên tấm thân mình. Khi thấy tôi khóc Khoa hơi dừng lại, nhưng rồi anh ta lại nghiến răng sỉ nhục:
\- Đừng tỏ ra đáng thương\, hay vừa khách về nên không còn sức lực phục vụ tôi? Có trách nhiệm với nghề chút đi\, đừng khiến tôi càng thêm chán ghét khinh bỉ cái bản mặt cô\.
Hoá ra anh ta nghĩ tôi và anh Hùng làm trò sau lưng. Có điều tôi không còn sức lực mà giải thích, Khoa càng thấy tôi im lặng càng ra sức bạo dâm. Tôi khẽ quệt nước mắt, ngước đôi mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà, những cơn đau bỗng dưng dường như biến mất. Đau... đến mức tê liệt sẽ biến thành không đau.
Tôi không biết trận cuồng phong thịnh nộ đã diễn ra bao nhiêu lâu, chỉ đến khi xong việc tôi cũng như cạn kiệt sức lực. Khoa nhìn tấm thân trần truồng của tôi nhếch mép nói:
\- Nhân tình của cô cũng bạo dạn phết nhỉ\, dám đưa cô về tận cửa\.
Tôi dù đau, nhưng cơn phẫn uất khiến tôi không kìm được mà đáp lại:
\- Sao có thể so được với nhân tình của anh\. Nhân tình của tôi chỉ đưa tôi đến cửa còn nhân tình của anh đưa anh hẳn vào nhà và đưa đến tận cái giường ngủ của chúng ta cơ mà\.
Vừa dứt lời tôi thấy hai mắt Khoa cũng long sòng sọc nghiến răng nói:
\- Cô\!\!\!
\- Tôi làm sao? Tôi làm sao? Định chửi tôi là đĩ điếm không xứng để so với anh chứ gì? Muốn chửi gì chửi một thể đi\, tôi vẫn đang nghe\.
Khoa nhíu hai hàng lông mày nhìn tôi, tôi còn ngỡ anh ta sẽ đánh tôi, thế nhưng không, anh ta đứng dậy, mở tủ lấy áo rồi phóng xe đi. Bỗng dưng tôi lại bật cười, tôi không trách Khoa, tôi chỉ trách số phận mình mà thôi.