\- Cô ngồi đi\!
Tiếng mẹ chồng tôi cất lên giữa không gian im lặng. Ba chữ "cô ngồi đi" đủ hiểu mọi chuyện đã tới hồi kết thúc. Trên mặt bàn một sấp ảnh dày cộp, tôi không biết bên dưới có những gì, chỉ thấy bức ảnh trên cùng tôi đang mặc chiếc váy ngắn cũn bị lão Hưng bóp lấy mông. Cả người tôi lúc này không chỉ run còn là nỗi xấu hổ nhục nhã. Mẹ chồng tôi vẫn nhìn tôi, đẩy sấp ảnh về phía trước mặt tôi xoè từng cái ra rồi nói:
\- Cô biết trên đời này tôi ghét nhất là gì không?
\- Con\.\.\.
\- Đừng xưng con với tôi\. Trên đời này tôi ghét nhất là phản bội và lừa dối\, cô lại có cả hai\.
Tôi nhìn những bức hình trong ảnh, ngoài những bức hình tôi bị lão Hưng ôm còn rất nhiều bức hình khác với những gã đàn ông khác nhau. Thậm chí có bức ảnh tôi uống rượu, một gã đàn ông nào đó chụp thẳng tay vào ngực còn rõ nguyên mồn một. Nếu như tôi là một người khác khi nhìn vào cũng đủ khinh bỉ, kinh tởm tôi chứ đừng nói là mẹ chồng tôi. Dẫu rằng tôi chỉ bán trinh cho Khoa, nhưng suy cho cùng cũng trăm ngàn thằng tiếp xúc, đụng chạm. Một màng trinh mỏng manh giữ lại nhưng nhân phẩm đã bị bán rẻ từ lâu. Loại con gái mạt hạng như tôi bẩn tưởi, tanh hôi đâu xứng đáng bước chân vào đây. Đã vậy tôi còn cùng gia đình cô Hà lừa dối bà, có ngàn chậu nước cũng không gột sạch nổi sự nhơ nhớp này.
Bên cạnh Hiên vẫn ngồi im lặng, mẹ chồng tôi quay sang nó rồi nói tiếp:
\- Tôi không hiểu sao cô có thể ăn ngon\, ngủ yên\, sống hưởng thụ mà không chút áy náy nào khi lừa cả cái nhà này\. Cô có còn là con người nữa không?
\- Mẹ\, con xin lỗi\.\.\.
\- Đừng gọi tôi là mẹ\! Cô không xứng\!
Nói đến đây đột nhiên bà bậy khóc tu tu, đôi mắt đỏ ngầu đau thương đến tột cùng. Vừa khóc bà vừa nghẹn giọng nói:
\- Cô coi tình cảm của người khác là trò đùa của mình\. Vì tiền cô bất chấp\, đạp đổ mọi thứ\, tôi tệ bạc gì với cô? Tôi làm gì có lỗi cô? Ngày cô bước chân về đây tôi thương cô như con gái mình\, mọi thứ tôi đều muốn dành cho cô\, ngày cô sẩy thai đêm tôi không ngủ nổi vì thương xót\. Vậy mà hoá ra tình cảm tôi dành cho cô đối với cô cũng rẻ mạt như chính con người cô?
Thấy bà khóc tôi cũng không kìm nổi nước mắt, từng giọt khẽ lăn xuống miệng mặn chát. Mẹ chồng tôi nhìn tôi, càng khóc nấc lên, khóc đến mức hai mắt bà cũng ướt nhoẹt. Trước kia ngay cả khi chuyện con Dương xảy ra, khi bà đòi ly hôn với bố chồng cũng vẫn tươi cười. Đây là lần đầu tôi thấy bà khóc, có lẽ bà đau lòng lắm. Tổn thương này tôi gây ra cho bà quá lớn rồi. Tôi đã từng đoán sẽ có ngày này, chỉ không ngờ lại đau đớn đến vậy. Hiên nhìn mẹ chồng tôi vỗ vỗ nhẹ vai bà nói:
\- Bác ơi\, bác đừng khóc\, bác bình tĩnh đã
\- Bình tĩnh? Con bảo ta phải bình tĩnh thế nào? Chồng phải bội\, bạn bè phản bội\, đến ngay cả con cái cũng vậy? Cuộc đời này sao lại khốn nạn với tôi như vậy hả trời?
Tôi cúi gằm mặt để mặc nước mắt chảy xuống đất. Dù cho tôi có nguỵ biện trăm ngàn lý do là vì Hiếu thì sự thật tôi vẫn sai rồi. Tôi sai thật rồi, sai khi làm tổn thương người phụ nữ bất hạnh này. Thế nhưng dù có chọn lại tôi cũng không thể có sự lựa chọn nào khác nữa. Tôi nhìn mẹ chồng khẽ nói:
\- Mẹ\, con biết con sai rồi\. Con không mong mẹ tha thứ\, nhưng con xin mẹ đừng khóc\.
\- Cô biết nói ra những lời này sao cô không biết nghĩ? Sao ngay từ đầu còn lừa dối tôi? Cô có biết trên đời này thứ gì đánh mất không thể lấy lại được không? Đó là lòng tin\. Cô làm cái nghề mạt hạng chưa đủ thấy xấu hổ sao còn có thể lừa dối tôi? Cô hả hê lắm hả? Cô lừa dối người khác cô vui lắm sao hả cô Duyên?
\- Mẹ\.\.\. con xin lỗi\. Con xin lỗi mẹ\.
\- Xin lỗi? Đủ rồi đấy\! Cô đi đi\.
Tôi biết lúc này có nói gì cũng đã sai quá sai rồi. Mẹ chồng tôi lại khóc, vừa khóc vừa quay sang Hiên nói:
\- Con về đi\. Bác sẽ liên lạc với con sau\.
\- Dạ vâng ạ\.
Hiên nói xong đứng dậy bước qua người tôi rồi đi thẳng ra cửa. Lúc này chỉ còn mẹ chồng tôi và tôi ở trong căn phòng này. Mẹ chồng tôi cầm giấy lau những giọt nước mắt trên mặt rồi lên tiếng:
\- Nếu cô còn chút tự trọng cuối cùng\, thì cô hãy đi đi\. Tránh xa gia đình tôi và con trai tôi ra\.
Bà không nói tôi cũng biết mình phải làm gì. Thế nhưng trái tim tôi khi nghe vẫn thấy đau nhói vụn vỡ. Tôi nhìn mẹ chồng đáp lại:
\- Vâng\, con sẽ đi\.
\- Tôi sẽ làm giấy cho cô đi nước ngoài\.
Khi bà nói đến đây tôi bỗng khựng lại.
\- Sao? Cô còn muốn thứ gì từ cái gia đình này nữa? Nhiêu thế cũng chưa đủ với cô nữa sao?
\- Không phải\, con\.\.\.
\- Tôi sẽ làm giấy cho cô đi nước ngoài\. Đi thật xa vào\, đi cho khuất mắt tôi luôn đi\.
Nói đến đây nước mắt trên gương mặt bà lại chảy ra. Tôi không dám nhìn, bởi càng nhìn thấy thấy tội lỗi, day dứt, thấy trong lòng đau đớn như có ai xát muối. Tôi thấy hận bản thân mình quá nhiều, thương bà đến mức chỉ ước có thể chết đi mới gột được mọi lỗi lầm. Mẹ chồng tôi khóc đến mức ho sù sụ thành máu. Tôi nhìn mấy giọt máu dính trên tờ giấy trắng không kìm nổi nữa nói dứt khoát:
\- Mẹ\, con sẽ đi\. Con sẽ đi thật xa\, con sẽ rời xa anh Khoa\. Bất cứ điều gì mẹ muốn con sẽ làm theo\, con xin mẹ đừng khóc nữa\, con xin mẹ đấy\, con thực sự không chịu nổi nữa rồi\.
Phải rồi, sớm biết kết thúc này là xứng đáng dành cho mình, cớ sao tôi phải đau lòng như vậy? Là bởi tôi yêu Khoa, yêu đến mức không muốn xa rời nhưng dù cho như vậy tôi biết bản thân đừng làm tổn thương những người này thêm lần nào nữa. Một lần sai đã quá đủ rồi, Hiếu cũng được cứu rồi, mọi thứ đều đã nằm trong sự tính toán của tôi hết rồi, tôi phải đi thôi. Tôi không biết vì sao mẹ chồng tôi lại biết chuyện, nhưng tôi cũng không còn tò mò muốn hiểu lý do nữa. Cả đời này tôi không thể sống trong sự lừa dối, có lẽ như vậy càng tốt. Tôi không thể mở miệng ra nói thì có người nói thay tôi rồi. Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng phải đánh đổi, tôi muốn cứu em thì giờ đây tôi cũng phải chấp nhận bản thân mình không có một cái kết có hậu. Lâu đài hay hoàng tử chỉ dành cho công chúa, mà tôi vốn dĩ không phải là công chúa, tôi chỉ là một đứa con gái tầm thường có khoác lên mình bộ quần áo dát kim cương thì vẫn không thể bước chân vào câu chuyện cổ tích. Tôi nhìn mẹ chồng nói tiếp:
\- Con lên phòng lấy đồ rồi sẽ đi\. Mẹ yên tâm\, con sẽ có cách nói với anh Khoa\, còn thủ tục đi nước ngoài mẹ bảo con làm gì con sẽ làm theo\. Con hứa với mẹ\, con sẽ giấu kín chuyện này\.
\- Cô định giấu thằng Khoa thế nào?
\- Con sẽ nói con sang ở tạm nhà chị gái một thời gian\, đến khi thủ tục xong xuôi con sẽ đi\. Thời gian này nếu anh Khoa thắc mắc con sẽ có cách để nói\, mẹ yên tâm\.
Tôi tuy rẻ mạt, nhưng cũng còn chút tự trọng. Tôi đã không đủ can đảm để nói ra, tôi lựa chọn việc giấu bà, cũng chưa từng một lần nói với Khoa rõ ràng mọi chuyện, bấy nhiêu thôi tôi cũng hiểu mình phải làm gì lúc này. Có thể tôi đúng với Hiếu, với chị Ngân, nhưng tôi xuất hiện ở nơi này lại xào xáo sự yên bình của người khác. Nỗi đau mẹ chồng tôi chịu còn gấp trăm ngàn lần nỗi đau mà tôi mang. Ít nhất tôi chỉ phải rời xa người tôi yêu, còn bà... lại lần nữa bị lừa dối, phản bội tuổi xế chiều. Mẹ chồng tôi im lặng không lên tiếng, tôi cũng xin phép lên phòng nhặt vài bộ quần áo. Không hiểu dưới kia tôi đủ lí trí và bình tĩnh, nhưng khi bước chân lên căn phòng bỗng ngồi xuống khóc nức nở. Từng kí ức của tôi và Khoa hiện lên, mấy ngày trước còn cùng nhau ngắm pháo hoa ở đây, hoá ra mọi thứ cũng tan biến cả rồi. Kí ức như mảnh thuỷ tinh, đẹp đẽ nhưng cũng vỡ vụn chẳng hàn gắn nổi. Trên chiếc giường kia tôi và anh đã từng bên nhau ngủ không biết bao nhiêu đêm, từng thứ, từng thứ đều quen thuộc đến đau lòng. Dọn quần áo xong tôi đi xuống dưới, mẹ chồng tôi vẫn đang thờ thẫn nhìn ra ngoài. Khi thấy tôi bà liền nói:
\- Tôi có một người bạn bên Thuỵ Điển\, cô ấy có công ty nên thủ tục làm cho cô sang đó sẽ nhanh thôi\. Dù sao cô và thằng Khoa cũng chưa đăng kí kết hôn\, đến giờ cũng không có con cái gì cũng coi như may mắn\, đi sẽ dễ dàng hơn\.
Cho tôi đi nước ngoài để rời xa Khoa là điều dễ hiểu. Nhưng tôi không thấy nó tàn nhẫn, mà vẫn thấy quá đủ bao dung. Ít nhất đây cũng giống như đặc ân bà dành cho tôi. Tôi cúi đầu khẽ đáp:
\- Vâng\! Con cảm ơn mẹ\.
Mẹ chồng tôi không đáp nữa, tôi cũng kéo valy đi. Vừa ra đến cổng tôi cũng thấy mẹ chồng tôi lại khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng đủ tôi cảm nhận được trong lòng như có vết dao cứa.