Buổi tối hôm ấy tôi mặc bộ đồ body ôm trọn người rồi đến tìm anh Thanh. Khi vừa định lên tiếng nói chuyện thì chị Ngân gọi điện, tôi đành ôm chiếc điện thoại ra bên ngoài nghe máy. Giọng chị Ngân cất lên trong điện thoại rất nhỏ:
\- Alo\, Duyên à\. Hôm trước chị bảo gọi em mà rồi bận rộn quá\, anh Việt về mấy ngày nên chị tối tăm cả mặt mũi\.
Tôi khẽ thở dài, biết chị không cố ý nhưng sao trong lòng vẫn thấy tủi thân. Cố nén lại tôi đáp:
\- Vâng ạ\. Em gọi hỏi thăm thôi cũng không có gì đâu\.
\- Ừ\. Hiếu khoẻ không em?
\- Hiếu vẫn thế thôi chị\. Anh Việt dạo này lại đi công trình ở đâu à chị?
\- À anh ấy giờ xuống Hà Nội\. Đi quanh năm suốt tháng thế thôi có mấy khi được về với vợ con đâu\, được cái về là quấn quýt hai đứa lắm\. Anh Việt trông thế mà thương vợ thương con lắm\.
\- Tốt thật không? Anh ấy đi suốt như vậy có thật sự tin tưởng được không chị?
\- Tin được chứ\, chị tin anh ấy\, anh ấy không phải dạng người lăng nhăng đâu\.
Chị Ngân vẫn thế, trong lòng chị người chồng của chị vẫn rất tuyệt vời. Thế nhưng với tôi thì không. Tôi không biết anh Việt đối với chị ra sao, nhưng loại đàn ông nghe lời mẹ, một cắc cũng không đưa cho vợ tôi không nghĩ là một người đàn ông tốt. Năm ngoái chị Ngân đẻ cái Thỏ anh còn chẳng về, một mình chị đi đẻ với mụ mẹ chồng đành hanh rồi mới gọi cho tôi. Tôi còn nhớ rất rõ, khi vừa thấy Thỏ bà ta nguýt dài nói:
\- Cái giống không biết đẻ\, toàn lũ vịt giời ăn hại\.
Lúc đó tôi vừa thương chị vượt cạn không có chồng, vừa thương chị mất quá nhiều sức liền cãi cự:
\- Con trai hay con gái là do anh Việt quyết định\. Không biết đẻ phải là anh ấy chứ sao lại trách chị cháu?
Cũng chính vì câu nói ấy bà ta cho rằng tôi lái, mất dạy và lấy cớ bỏ đi. Cuối cùng tôi phải đưa chị Ngân xuống Hà Nội chăm sóc hết một tháng ở cữ, tiền nong chăm cháu bà ta cũng không đưa lấy một đồng. Đến khi anh Việt đi công trình xong mới đón chị Ngân từ Hà Nội về Thái Bình. Anh Việt mang tiếng là trưởng phòng công ty xây dựng nhưng nhìn cách chị Ngân sống tôi lại cảm giác như chị đang sống nghèo nàn khổ hạnh chẳng khác gì con ở.
\- Duyên này\. Em làm gì thì làm nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé\.
Tiếng chị Ngân cất lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tôi cũng không muốn nói dài dòng dạ vâng rồi cúp máy. Đến khi vào trong anh Thanh nhìn tôi hỏi nhỏ:
\- Em đi đâu thế? Vào đây\, anh vừa tìm được ba mối này\, em xem được không?
Tôi nhìn theo tay anh ta vừa chỉ trên màn hình điện thoại vừa nói:
\- Mối thứ nhất đây\, lão Hưng\.\.\.
Mới nghe đến đây tôi gạt đi:
\- Lão Hưng thì dẹp anh ạ\.
\- Nhưng lão ta trả giá cao nhất\. Hai trăm rưởi và bao em luôn\.
\- Lão trả cả tỉ em cũng không cần\.
\- Thế đây\, anh Hà\, bốn mươi hai tuổi\, giám đốc công ty QA\, anh ta trả trăm rưởi và cũng đồng ý bao\.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, hỏi lại:
\- Còn người nữa thì sao?
\- Anh Linh\, năm mươi tuổi\.\.\.
Nghe đến đây tôi liền ngắt lời:
\- Cả ba đều có vợ rồi đúng không anh?
Anh Thanh hơi nhíu mày đáp:
\- Thế chứ em đòi hỏi người thế nào? Đại gia thì ít có cái chuyện chưa vợ chưa con\, tuổi đời còn trẻ lắm\. Em nghĩ mấy cái thằng trẻ trâu đầu hai đít chơi vơi đủ tiền mà chơi thế này à? Đừng có kén cá chọn canh quá\, anh cũng phải chọn mãi mới được ba người này đấy\.
Tôi không muốn dây dưa đến những người có vợ, trải qua bao nhiêu chuyện tôi thực sự sợ bị đánh ghen. Anh Thanh thấy tôi im lặng liền cáu kỉnh nói:
\- Tóm lại ý em thế nào? Có đi hay không? Tiền nong còn nợ có định trả không?
\- Anh tìm thêm được ai khác không?
\- Anh nói rồi ba người này là anh chọn lọc mãi đấy\. Em quyết định thì quyết định nhanh nhanh lên\. Chỉ là cái màng trinh mỏng manh thôi em cũng đừng có kén chọn quá\.
Phải! Đối với anh ta, với đám người kia thì chỉ là cái màng trinh mỏng manh. Nhưng với tôi lại khác, đời người con gái dù có thân làm phò, làm đĩ tôi vẫn muốn bán cho người cũng tử tế một chút. Ít nhất cũng là kẻ chưa vợ con gì. Đằng nào mà chả mất, nhưng mất sao cho tôi có thể thấy mình đỡ tệ, thấy mình cũng còn chút liêm sỉ vẫn hơn.
Khi đang nói chuyện tôi nghe giọng con Trang oang oang:
\- Hôm nay anh Khoa thiếu gia lại đến rồi\. Con trai chủ tịch tập đoàn lớn có khác nhìn cũng khác hẳn đám lão Hưng anh Thanh nhỉ? Đẹp trai thật đấy\, vừa đẹp vừa giỏi chứ\.
\- Bé bé cái mồm thôi\, anh Hưng nghe được không hay đâu đấy\.
\- Thì nói đây anh em mình nghe thôi\. Mà giàu có cỡ anh Khoa kia sao lại chưa vợ con gì nhỉ? Em nghĩ lẽ ra như anh ta gái phải bu vào chứ toàn thấy đến đây một mình hoặc đi với bạn\. Em nghe đồn mẹ anh ta còn đang tìm bạn gái cho anh ta phải không? Ước gì\.\.\.
Tôi nhìn con Trang, lại nhìn ra ngoài thấy Khoa đang ngồi một mình trong góc nhỏ. Đột nhiên trong đầu tôi chợt loé lên một ý nghĩ. Không kịp đợi anh Thanh trả lời tôi liền nói:
\- Anh Thanh\, hôm trước em quên chưa cảm ơn anh Khoa\. Hôm nay để em tiếp rượu anh ấy tiện cảm ơn luôn\. Còn chuyện kia em sẽ suy nghĩ rồi rồi trả lời anh sớm\.
Anh Thanh lúc này mặt mới giãn ra một chút đáp lại:
\- Ừ suy nghĩ đi rồi báo cho anh\. Còn Trang ngồi đây tí anh Hà đến thì tiếp rượu cho anh ấy\.
Con Trang nhìn tôi hậm hực:
\- Sao cái gì tốt đẹp nhất anh cũng để nó hưởng thế\.
Tôi mặc kệ con Trang, bưng chai rượu tiến về phía bàn Khoa đang ngồi. Phải rồi, đại gia thì có vợ có con cả rồi, thế nhưng ngoài đại gia còn có con của đại gia kia mà. Thế nhưng khi tôi vừa bưng chai rượu đến, còn chưa kịp mở lắp Khoa đã lạnh lùng nói:
\- Để đấy rồi đi đi\, tôi tự phục vụ\.
Thái độ của Khoa khiến mọi thứ đang nghĩ trong đầu chợt tan biến. Tôi bặm môi mặt dày nói:
\- Tôi tiếp rượu cùng anh\.\.\. tiện cảm ơn\.\.\.
Câu nói chưa dứt Khoa đã gắt gỏng:
\- Tôi bảo cô đi đi cơ mà\.
Toàn thân tôi sững lại, không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì cứ đứng tần ngần như vậy. Khoa ngước đôi mắt lên nhìn tôi, tôi thấy trong đáy mắt có một nỗi buồn u uất. Gương mặt đẹp trai như tạc tượng hiện lên dưới ánh đèn hiu hắt. Lúc này tôi hơi run, Khoa chau mày rít lên:
\- Sao cô còn chưa đi?
Tôi vân vê vạt áo, rồi đột nhiên lấy hết sức can đảm nói:
\- Anh có thể mua tôi không?
Câu nói của tôi khiến Khoa khựng lại, anh ta im lặng mấy giây rồi hỏi lại:
\- Cô nói gì cơ?
\- Tôi\.\.\. tôi nói anh có thể mua tôi không?
\- Cô đang đùa tôi đấy à?
\- Tôi\.\.\. tôi không đùa anh\.\.\.
\- Vậy cô nói đi\, vì sao tôi phải mua cô?
\- Anh\.\.\. anh không vì sao phải mua tôi cả\, mà tôi muốn\.\.\. muốn bán thân cho anh\. Tôi cần tiền\.
\- Cô cần tiền làm gì?
\- Tôi\.\.\. tôi trả nợ\, và\.\.\.
\- Và lo cho gia đình? Gia đình cô lại có người nào đó\, chẳng hạn cha mẹ\, anh chị em mắc bệnh hiểm nghèo\.\.\. vân vân và mây mây\. Bài này quen lắm\, tôi thuộc cả rồi\.
\- Tối\.\.\.
Khoa nhìn tôi rồi đột nhiên bật cười nói:
\- Cô cũng liều nhỉ? Dám ra đây gạ tôi cái chuyện này\.
Tôi không biết đáp gì, chỉ cúi đầu im lặng. Có lẽ anh ta đang khinh bỉ tôi lắm. Thế nhưng giây phút này tôi đã không thể rút lại những lời nói của mình. Khoa đứng dậy, nâng cằm tôi lên hỏi tiếp:
\- Giá bao nhiêu?
Câu hỏi của Khoa quá đột ngột khiến tôi chưa kịp chuẩn bị gì. Đến khi load lại được liền vội vàng đáp:
\- Năm trăm triệu\.
Lúc này anh ta nhếch khoé môi lên tạo thành một nụ cười khinh bỉ nói:
\- Cô nghĩ cô có cái giá đấy sao?
\- Tôi\.\.\. tôi còn trinh\.\.\. tôi\.\.\.
\- Còn trinh thì sao? Cô nghĩ tôi ngu hay sao mà bỏ cả nửa tỉ ra mua một con đĩ còn trinh?
Lời nói của Khoa bỗng giống như những mũi dao đâm vào từng thớ da thớ thịt tôi. Một con đĩ còn trinh? Tôi cúi gằm mặt, xoay người lại, có lẽ tôi tự đánh giá bản thân quá cao rồi. Phải! Làm ở quán bar này tiếp xúc da thịt với cả ti tỉ người, ngoại trừ màng trinh thì tôi cũng khác gì một con đĩ? Tôi không dám đứng đó thêm giây nào nữa, tôi sợ phải nghe sự sỉ nhục từ Khoa. Anh ta không mua tôi, hà cớ gì tôi phải đứng nghe anh ta mỉa mai. Thế nhưng mới đi được hai bước đằng sau lại có tiếng cất lên:
\- Một trăm triệu\! Đi được thì đi\!
Tôi nghe Khoa nói liền quay mặt lại, bán thân cho lão Hưng hay đám người kia đều có giá hời hơn. Tôi nhìn anh ta lí nhí nói:
\- Anh có thể tăng giá\.\.\.
\- Đừng mặc cả với tôi\! Nói thật một trăm triệu còn là cao đấy\, thiếu gì những đứa con gái còn trinh muốn ngủ miễn phí với tôi?
So với đám người kia, tuy là giá của Khoa có ít hơn. Nhưng anh ta còn trẻ, đẹp trai, lại chưa có vợ con gì. Tôi không suy nghĩ nhiều nữa mà gật đầu đáp:
\- Được\, tôi đi\.
Khoa không nói gì, anh ta cầm chiếc áo vest đi trước. Tôi cũng vội vàng đi theo sau ra ngoài lấy xe. Khoa chở tôi trên con xe Camry đời mới. Suốt quãng đường anh ta không nói gì, tôi cũng không dám cất lời, chỉ thấy hơi thở của anh ta có chút phảng phất của rượu nồng. Dường như Khoa đã uống khá nhiều trước khi đến quán bar này. Anh ta đưa tôi lên một khách sạn 5 sao. Lên đến nơi anh ta nhìn tôi, nhếch mép nói:
\- Sao còn ngồi ngây người ra đấy? Cô không biết phải làm gì sao?
Tôi lúc này mới sực tỉnh, vội đặt chiếc túi lên trên bàn rồi tiến lại gần Khoa. Thế nhưng lần đầu nên tôi sợ hãi, tôi lại vụng về, cởi nút áo cũng mãi không xong. Anh ta dường như không còn kiên nhẫn, thô bạo kéo mạnh chiếc váy trên người tôi xuống rồi đè cả thân hình lực lưỡng lên trên. Hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau. Khoa dùng hai tay bấu mạnh lên người tôi, rồi mạnh bạo ấn phần thân dưới xuống. Tôi bị đau đớn, nhưng không dám gào lên chỉ bặm chặt môi. Lớp màng mỏng manh chắn ngang khoảng cách giữa tôi và Khoa. Anh ta bấu chặt lên vai tôi, thúc rất mạnh, mấy lượt như vậy tôi chợt thấy cơ thể như bị xé toạc. Nước mắt tôi chảy ra vì nỗi đau thể xác, Khoa không nhìn, cứ thế mà nhấp nhô. Đến khi đi được vào trong, anh ta ôm chặt tôi mút lên phần cổ tôi, phần thân dưới vẫn thô bạo vào ra. Tôi chỉ biết cầu nguyện cho giây phút này có thể trôi qua thật nhanh, thế nhưng gần ba mươi phút sau tôi mới thấy một dòng nước ấm chảy ra, Khoa cũng dừng lại. Tôi co người lên, hai chân như muốn tê liệt. Khoa nhìn tôi, cười khẩy:
\- Số tài khoản?
Tôi vừa trải qua một nỗi đau thể xác kinh hoàng, còn chưa bình tĩnh lại được nên lắp bắp hỏi:
\- Gì cơ ạ?
\- Đưa số tài khoản đây\, tôi sẽ chuyển khoản sang cho cô\.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh lí nhí ghi lại số tài khoản đưa cho Khoa. Anh ta nhận lấy đứng dậy mặc quần áo rồi nói:
\- Muốn làm đĩ thì học thêm cách làm tình đi\. Không có một con đĩ nào trơ ra như khúc gỗ như cô đâu\!
\- Tôi\.\.\.
Khoa không nói gì nữa, mở cửa bước ra ngoài rồi đóng sập lại. Khi anh ta vừa đi ba phút tôi cũng thấy điện thoại vang lên. Số tài khoản cộng thêm một trăm năm mươi triệu cùng lời nhắn
" Trả tiền khách sạn và mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống"
Số tiền năm mươi triệu kia dư sức trả tiền khách sạn với mua thuốc rồi còn gì? Tôi nằm trên giường, không khóc, không cười, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xuống vệt máu đỏ bên dưới. Hoá ra mất trinh cũng chỉ đau một chút, và cũng chẳng ngờ Khoa lại dễ dàng đồng ý mua tôi như vậy. Thế nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy anh ta có gì đó chất chứa trong lòng, việc hôm nay cũng như bộc phát chứ không hề có chủ ý. Có điều tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, có tiền rồi, đối với tôi lúc này có tiền là đủ, rõ ràng trên khoé môi tôi bắt đầu cong lên, thế nhưng trong lòng chợt thấy giống như mình vừa đánh mất thứ gì đó. Tôi nằm rất lâu để cho bớt đau rồi mới đứng dậy rửa ráy đi ra ngoài. Cũng may hôm nay tôi vay của con Trang được mấy đồng nên đủ trả tiền khách sạn. Khi vừa ra đến quầy lễ tân đột nhiên tôi bỗng há hốc mồm, trước mặt tôi anh Việt đang tay trong tay cùng một con đàn bà rất trẻ. Anh ta cũng vừa hay nhìn thấy tôi, toàn thân cũng chợt khựng lại!