Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 10




Có câu có áp lực mới có động lực, có tài nghệ mới khiến người nhớ mãi không quên.

Bắt đầu từ giờ khắc này, tứ đại cầm thú mới chính thức bị tài nghệ của tứ hoa khôi thuyết phục, chân chính biết rằng các nàng đều không phải chỉ là bình hoa.

Bốn người cũng không phải chưa từng thấy người giống vậy, trên kênh TV âm nhạc tuy rằng loại cổ khúc này ít hơn, nhưng có thể lên sóng thì không cái nào không phải là tác phẩm tinh túy, nhưng nếu đem so với tiết mục của tứ đại hoa khôi thì kém cỏi đến mức xem xong cũng không muốn xem lại.

Chẳng trách tứ đại hoa khôi đào hoa như vậy, không phải là không có lý do! Lớn lên xinh đẹp, có tài có mạo còn có tiền, nam nhân ở đây cũng không phải là đồ ngốc, ngoại trừ chuyện các nàng xuất thân từ thanh lâu thì cơ hồ không có tì vết.

Bản thân bốn cầm thú thì trái lại, không tiền không mạo không sắc, quả nhiên là trên trời dưới đất.

- Lão đại, ta tự ti... - Phong Chi Lâu lấy tay ôm ngực - Ta cảm thấy ta không có gì cả!

- Không phải là cảm thấy, mà là vốn đúng thế! - Nguyệt Chi Loạn sờ mái tóc ngắn của mình - Không ngờ thư pháp của Ly Tuyệt nhà ta lại tốt như vậy, xem ra nàng rất thích văn học! - Đáng tiếc mình không nghiên cứu văn học.

- Không ngờ Niệm Khanh lại có thể gảy cổ cầm! - Hoa Chi Phá vẫn luôn có tình yêu sâu đậm đối với cổ cầm, đáng tiếc nàng không có thiên phú âm nhạc lại càng thiếu thốn tế bào âm nhạc, nên mỗi lần thấy người khác gảy nàng chỉ có thể tiếc hận không thôi, lâu dần thành quen. Cũng bởi vì thế nên đối với người gảy cổ cầm, nàng luôn có một tình yêu đặc thù, sùng bái, kính nể, quý mến đều có.

- Điệu múa ánh lửa... - Tuyết Chi Lạc nhìn Du Lăng múa xong rất cảm khái nói, như thể mọi thứ: Nhiệt tình, hoạt bát, xinh đẹp... đều có trong đó.

- Haiz... cuộc đời...bi thảm! - Bốn người thở dài một hồi.

Màn biểu diễn kết thúc, bốn người đứng trên vũ đài rất ăn ý chậm rãi rời đi thì không ngờ xuất hiện một tiếng choang thật lớn như trên trời giáng xuống. Mảnh vụn đồ gốm rơi đầy trên đất, tiếp sau là một tiếng nói đầy khinh thường quanh quẩn ở trong gian nhà Thủy Tạ:

- Tứ đại hoa khôi? Trò cười! Hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi.

Lời này vừa nói ra lập tức khiến tất cả người ngồi trong lâu bùng nổ. Cái gì? Tứ đại hoa khôi là trò cười? Vậy ngươi là cái gì! Sao lại có kẻ dám đến Điêu Lan Thủy Tạ Lâu quấy rối, chán sống rồi chăng?

Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn cũng bị kinh động, các nàng còn đang cảm khái mị lực của tứ đại hoa khôi thì có kẻ dám ở lúc mấu chốt này đến quấy rối, ai? Là ai không có mắt như vậy!

Mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy trên lầu ba, một vị công tử dựa vào lan can, dáng vẻ thập phần thư sinh nhưng ánh mắt tràn đầy châm chọc và khinh thường:

- Tứ đại hoa khôi thanh danh vang xa khiến công tử ta không ngại xa xôi mà đến, không ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, cư nhiên lại là mặt hàng như thế!

Những lời này so với câu vừa rồi còn muốn cay nghiệt hơn, rõ ràng là nhằm vào thanh danh của bốn người Niệm Khanh, Vị Triều, Du Lăng, Ly Tuyệt.

Trước mặt công chúng nói ra lời như thế là một phần mặt mũi cũng không kiêng nể, có thể tưởng tượng qua ngày hôm nay thì ngày mai toàn bộ Ô Tô đều sẽ truyền khắp chuyện này.

Mặt Niệm Khanh lập tức đen, Vị Triều cũng không còn lãnh đạm như vừa rồi, nhíu mi nhìn về phía nam tử ở lầu ba, Du Lăng khoay tay nhìn người kia đầy ẩn ý, nụ cười trên mặt càng phát ra yêu mị, chỉ có Ly Tuyệt ôn nhu là có vẻ mặt giận dữ hiếm thấy. Bốn người cũng không đáp trả mà trực tiếp lên lầu ba.

Trong lúc nhất thời, người người sôi trào, có trò hay! Tất cả đều ghé vào lan can, có kẻ trực tiếp chạy lên lầu ba.

- Chúng ta cũng đi xem! - Bốn cầm thú gật đầu lên lầu ba.

- Thiếu gia làm gì vậy? - Tỳ nữ đứng sau nam tử kia vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thiếu gia nhà mình - Nếu thiếu gia cảm thấy không hay thì chúng ta đi là được, hiện tại làm lớn chuyện mà để cho vương gia biết được thì sẽ phiền toái.

Nam tử quay đầu, lúc đối mặt với thị nữ kia thì thần sắc nhu hòa đi rất nhiều:

- Phù Dung, ngươi biết ta ghét nhất là bị mạo danh lừa bịp! Dựa vào cái gì bốn người này lớn lên xấu xí như thế lại có thể thanh danh vang xa? Ta cảm thấy đem các nàng so với một ngón tay của tỳ nữ như ngươi cũng kém hơn!

Mặt Phù Dung đỏ lên, thẹn thùng nói:

- Thiếu gia...... - Quả nhiên trên đời này chỉ có thiếu gia có khả năng thưởng thức nét đẹp của nàng, ngoài thiếu gia thì không còn ai có thể phát hiện ra hào quang của nàng.

- Phù Dung, thế nhân ngu muội, ngươi phải chịu ủy khuất rồi! - Nam tử vẻ mặt bi thương, hắn không hiểu vì sao Phù Dung của hắn rõ ràng là thiên hương quốc sắc, rõ ràng là diện mạo sánh ngang tiên tử mà thế nhân lại cho rằng nàng là bùn đất? Nàng rõ ràng là mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm ở nước trong mà không lẳng lơ, nàng chính là mây trắng thuần khiết trên trời để cho người ta hướng tới! Câu 'Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức'(Ý nói cái gì tự nhiên cũng là đẹp nhất) quả thực là vì Phù Dung mà tạo ra!

- Phù Dung không thấy ủy khuất, Phù Dung không để ý đến ánh mắt thế nhân, Phù Dung chỉ để ý đến mình thiếu gia!

- Phù Dung! - Nam tử kích động cầm tay Phù Dung, Phù Dung thật là tốt!

- Không biết lời nói vừa rồi của vị công tử đây là có ý gì? - Du Lăng cười cười - Là do chúng ta biểu diễn không tốt sao?

- Hay là công tử cho rằng dung mạo của bốn người chúng ta khó coi? - Niệm Khanh nhìn thoáng qua mọi người vây quanh ở bên cạnh rồi ánh mắt dừng lại ở hai người đang nắm tay nhau trước mặt.

- Khó coi? Các ngươi tự mình hiểu! Đáng tiếc ở trong mắt bản công tử thì các ngươi quả thực xấu đến nhân thần đều phẫn nộ! Thật không hiểu người khác thích các ngươi ở điểm gì! - Nam tử chán ghét nhìn bốn người, tiếp tục nói - Mặt trắng như người chết lại tô nhiều son như thế, trên người không có thịt lại mặc lộ liễu như vậy, cầm kỳ thư họa tính là tài nghệ chó má gì? Giặt quần áo nấu cơm quét rác mới là việc một nữ nhân nên làm! Các ngươi vậy mà cũng coi là tứ đại hoa khôi? Ta phi! Mắt thế nhân đều mù, các ngươi sao có thể so được với Phù Dung của ta! - Đoạn kéo tay Phù Dung thâm tình nói - Trên đời này muốn tìm một nữ tử sánh ngang với Phù Dung nhà ta thật quá khó!

Gió lạnh thổi qua, yên tĩnh không tiếng động. Mọi người đều há hốc miệng, nhìn Phù Dung 'xuất sắc vô cùng' trong miệng nam tử.

Sét đánh! Thật là bị sét đánh trúng mà chưa chết!

Hoa Chi Phá nhìn đường cong 'hoàn mỹ' kia nửa ngày mới phun ra bốn chữ:

- Khẩu vị thật nặng!

- Mắt ta mù rồi... - Phong Chi Lâu nhanh chóng che mắt, nhìn Phượng tỷ lại nhìn Phù Dung, nàng sợ mắt mình sẽ hỏng mất.

- Ta cảm thấy nam nhân này không phải là người, lại càng không phải là thần, hắn là người ngoài hành tinh! - Tuyết Chi Lạc cũng suýt nữa hỏng mất.

- Lão đại, chắc ngươi đang cười trộm! - Nguyệt Chi Loạn đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hoa Chi Phá nói - Ta thấy hắn nhất định sẽ coi trọng Phượng tỷ!

Hai mắt Hoa Chi Phá sáng lên, khả năng này rất lớn! Nếu người này coi trọng Phượng tỷ thì nàng có thể thoát thân.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm chấn động đến choáng váng, ngay cả bốn người Niệm Khanh cũng đầu đầy hắc tuyến. Nói các nàng xấu đến nhân thần đều phẫn nộ? Đây là lần đầu tiên có người nói với các nàng những lời này. Nữ nhân trời sinh đều thích được khen đẹp, huống chi là tứ đại hoa khôi luôn được người khác nâng niu trong tay, bị vạn người theo đuổi. Bây giờ lại bị người khác nói xấu ngay trước mặt công chúng? Trong khoảng thời gian ngắn thật không tiêu hóa được.

- Xin hỏi công tử tôn tánh đại danh là gì? Người ở nơi nào? - Vẻ giận dữ trên mặt Ly Tuyệt đã bớt đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt bình thản cũng không có bao nhiêu. Vẫn là Ly Tuyệt tốt tính, ba người còn lại đều nắm chặt tay chắp sau lưng, có lẽ ý định đánh người đều đã có!

Nam tử hừ một tiếng mở mạnh chiết phiến:

- Tại hạ là người kinh thành, con trai của tứ vương gia, tên Thiên Nặc Bảo, nhưng phụ vương và mẫu phi đều thích gọi ta là Nặc cục cưng! - Trên mặt quạt trắng viết rõ ràng chữ to màu đen: Thế nhân đều túy ta độc tỉnh (Mọi người đều say mình ta tỉnh)!

Hay cho câu thế nhân đều túy ta độc tỉnh! Tứ đại cầm thú khóe miệng co giật mạnh, ta tình nguyện say không tỉnh! Lại nhìn Phù Dung bên người Thiên Nặc Bảo, dáng người kia...túi mặt kia... ta chết cũng không muốn tỉnh!

Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu bốn người và cũng là ý nghĩ của tất cả mọi người ở đây.

Mắt của tứ thế tử này thật không gì bì kịp!

Thiên Nặc Bảo, Nặc cục cưng, tứ vương gia sinh con thật tốt!