Tuyết Chi Lạc cảm thấy mình ngày càng tích tụ.
Nếu không phát hiện ra khuôn mặt thật sự của Tiểu Nguyệt Nguyệt thì nàng còn có thể cứng tâm nói chút lời ngoan độc, nhưng nay Tiểu Nguyệt Nguyệt thay hình đổi dạng, trở thành một đại mỹ nhân tuyệt sắc, nàng có chút nói không ra miệng.
Thương hương tiếc ngọc là nghĩa vụ từng công dân nên hoàn thành, đặc biệt đối với nữ tử đẹp không giống phàm trần. Nàng thật là không cứng rắn nổi tâm!
Tiểu Nguyệt Nguyệt không phải là người xấu, tuy rằng Tuyết Chi Lạc cũng không cảm thấy nàng là người tốt, nhưng Tiểu Nguyệt Nguyệt đối xử với Tuyết Chi Lạc cũng thật không tệ.
Nay chính nàng lại muốn... haiz... cướp dâu là chuyện thực mất mặt người trong cuộc, huống chi người kia còn đứng đầu một giáo.
Tuyết Chi Lạc không khỏi nhớ tới một câu thơ: Trả ngọc chàng, lệ như mưa, giận không gặp gỡ khi chưa có chồng (Trích 'Tiết phụ ngâm' - Trương Tịch).
Thật đáng tiếc, trong lòng anh đã có Du Lăng, chỉ có thể xin lỗi ngươi! Tuy rằng cũng rất muốn có hậu cung, nhưng ta không biết là ta có mệnh hậu cung đâu! Phỏng chừng nếu nàng đem ý tưởng này nói ra miệng, trên cơ bản sẽ bị hai người giết chết trong giây lát. Dù sao thì hai người đều là người vĩ đại như vậy, trong khung đều là ngạo khí.
Nếu cẩu huyết một chút, hai nàng xử lý mình xong tâm đầu ý hợp thông đồng lẫn nhau thành gian. Như thế thì mình cũng hơi bi kịch một chút. Tuyết Chi Lạc vừa cảm thán vừa vụng trộm ngắm khuôn mặt Tiểu Nguyệt Nguyệt. Được rồi, thật sự là một đại mỹ nhân mười phần! Đêm qua trời rất tối nên cũng không thấy rõ, hiện tại dưới ánh mặt trời thật sự khiến người ta... ghen tị!
Đi vào lễ đường, chỉ thấy khắp phòng toàn đỏ làm cho Tuyết Chi Lạc cả người rét lạnh không rõ từ đâu tới, lần đầu tiên nàng cảm thấy màu đỏ chướng mắt như vậy.
Thẩm mỹ đau khổ.
Siết chặt dải vải đỏ trong tay, Tuyết Chi Lạc chỉ cảm thấy như thể kiến bò đầy người, khổ sở phải chết.
Nếu không phải có rất nhiều người, hơn nữa bên hông những người đó đều trang bị đao kiếm, thì nàng thật sự muốn nhanh chân bỏ chạy.
Cầu cho Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng dùng loại ánh mắt thâm tình chân thành này nhìn ta, ta sợ mình khống chế không được sẽ làm ra chuyện gì đó, vậy thì Du Lăng nhà ta nhất định sẽ giết ta.
- Nhất bái thiên địa... -Trưởng lão râu bạc của Bái Nguyệt Giáo nhắm mắt lại hô. Giáo chủ...mắt của ngươi...làm lão phu làm sao chịu nổi đây!
Tuy Tuyết Chi Lạc không muốn bái, nhưng trên lưng đã có cỗ áp lực không rõ khiến nàng không thể kháng cự.
Argh! Ta ghét võ công! Du Lăng, con mẹ nó sao ngươi còn chưa làm gì! Nếu ngươi không đến, ta sẽ mặc kệ ngươi mà sửa mục tiêu. Tuyết Chi Lạc nói thầm trong lòng.
"Ầm" "Oành" "Oàng". Vài tiếng động khiến toàn bộ nhóm người không khỏi di dời mục tiêu nhìn. Đứng trên mặt đất cũng có thể cảm giác được một cỗ chấn động, chẳng lẽ là động đất?
- Giáo chủ, không tốt...điện Nguyệt Thần bị người ta bắn! - Nam tử tiến vào bẩm báo, vẻ mặt lo lắng.
Nói cho rõ, điện Nguyệt Thần không phải là tẩm cung của Tiểu Nguyệt Nguyệt sao? Nghe nói còn là tân phòng đêm nay.
- Giáo chủ, không tốt...Tàng Bảo Các bị người ta bắn! - Lại một nam tử tiến vào bẩm báo.
Tàng Bảo Các? Tuyết Chi Lạc nghe ba chữ này lập tức muốn nhảy dựng lên, đây đều là sính lễ của anh đấy! Tên hỗn đản nào làm!
Tiểu Nguyệt Nguyệt vì giành được phương tâm của Tuyết Chi Lạc mà lấy cả tòa Tàng Bảo Các làm sính lễ đưa cho Tuyết Chi Lạc, người kia tự nhiên mà xem nhẹ hai chữ sính lễ, quyết định chiếm làm của riêng.
Thế mà... con mẹ nó, tên vương bát đản nào làm! Tiền của anh, trân bảo của anh, vàng bạc của anh!
- Giáo chủ, không tốt...
- Giáo chủ, không tốt...
Liên tiếp có người tiến vào bẩm báo, dù là ngốc cũng biết là có người tìm đến.
Đúng lúc này, mái hiên trên lễ đường lập tức phát ra một tiếng động lớn, theo tiếng động rơi xuống vô số đóa hoa. Nam tử áo trắng lỗi lạc phong lưu theo tiếng động lớn chậm rãi hạ xuống, theo sau là hai tiểu tỳ áo lục. Cầm chiết phiến trong tay, thắt lưng đung đưa đá ngọc, tóc đen búi cao, chân đạp giày tơ vàng, hay cho một mỹ nam tử anh tuấn.
Hoa Vô Khuyết? Tuyết Chi Lạc phản xạ có điều kiện nhớ tới tên này trong đầu. Tầm mắt di lên trên, thấy một nụ cười phi thường quyến rũ thì đơ.
Du Lăng? Nam trang? Tốt, phương thức xuất trướng quả nhiên thực rung động, thực khiến người ta khó quên. Đủ khốn! Bất quá...Du Lăng nhà ta nam trang lại soái như vậy? Tuyết Chi Lạc vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, tưởng rằng nàng nam trang cũng miễn cưỡng có thể nâng lên là tiểu soái, cho dù chỉ tiểu soái thôi cũng đủ khiến Tuyết Chi Lạc rơi vào đắc ý. Không ngờ Du Lăng vừa lên đài liền soái kinh thiên động địa, nếu nàng không biết đó là tiểu nữ sinh thì phỏng chừng không thể không khóc đòi gả cho Du Lăng. Cộng thêm không khí cánh hoa hồng rơi đầy trời, quả thực là tàn sát hàng loạt.
Nhìn đủ Du Lăng liền nhìn đến hai người phía sau nàng.
Tuyết Chi Lạc vốn đang tưởng Du Lăng dùng tỳ nữ để giữ thể diện, nhìn kỹ mới phát hiện hai người này cũng là người quen cũ, tuy rằng một người trong đó có chút xa lạ, nhưng khuôn mặt phát dục rõ ràng này, không phải là Khuynh Sở bắt Tiểu Loạn Tử sao? Đứng bên nàng tự nhiên là tình nhân của nàng, mỹ nữ nước ngoài Ti Mộ Tang.
Tuyết Chi Lạc đoán quả thật không sai, Du Lăng thật đúng là kéo hai nàng kia đến phòng ngừa. Trước đó còn cố ý kêu các nàng ăn mặc mộc mạc chút để không đoạt mất sự nổi bật của nàng, dù sao thì hai nàng cũng là mỹ nhân. Đương nhiên, cũng có một nguyên nhân là võ công của hai nàng quả thật lợi hại, cũng là trợ lực rất lớn cho lần cướp dâu này.
Về phần vì sao mặc đồ trắng mà không mặc đồ đỏ Tuyết Chi Lạc yêu nhất, cho xin đi, nàng là tới cướp dâu, không phải đến chúc mừng, tự nhiên không thể mặc đồ vui vẻ như vậy. Màu trắng càng có thể toát ra khí chất tiêu sái, thuần nhiên của một người.
Hơn nữa, có câu nói rất đúng: Nếu muốn cười phải một lòng hiếu thảo. Du Lăng vẫn luôn đồng ý với điểm này.
Về phần vì sao mặc nam trang, càng đơn giản, bởi vì nàng là tới đoạt 'tân nương tử' mà! Hợp cảnh là rất cần thiết.
- Bái Nguyệt giáo chủ đối với lễ vật ta đưa có vừa lòng không? - Được rồi, kỳ thật cái lần trước đưa đều là mây bay, lần này mới là thật.
Tiểu Nguyệt Nguyệt liếc mắt một cái, người phía sau mới rút đao rút kiếm, nhìn lại Du Lăng đang cười tủm tỉm, cũng lạnh lùng cười:
- Lâu chủ Ám Bộ thật quá vui tính, chẳng lẽ hủy trú sở của Bái Nguyệt Giáo ta chính là đại lễ lâu chủ đưa?
- Nói thế nào đây, kỳ thật ta bất quá chỉ là nghe theo ý kiến của người khác mà thôi, nghe nói như vậy mới có thành ý. Ngươi nói phải không, Lạc Nhân... - Du Lăng chớp chớp mắt hướng về phía Tuyết Chi Lạc, khi nhìn thấy sự mê man của nàng ta thì trong lòng thầm vui một trận - Không phải ngươi nói phòng ốc chính là dùng để phá sao? Còn nói Bái Nguyệt giáo chủ tuyệt đối sẽ không vì ta nghe lời của ngươi đi phá Bái Nguyệt Giáo mà giận chó đánh mèo ta phải không? Hử?
Tuyết Chi Lạc còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy một trận rét lạnh sau lưng, quả thực đứng ngồi không yên, cũng có giáo chúng rút đao muốn chém nàng, nếu không có Tiểu Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh phản ứng kịp thì phỏng chừng Tuyết Chi Lạc đã sớm đầu rơi xuống đất.
Nàng nói thế lúc nào chứ! Tuyết Chi Lạc thật muốn xông lên lột hết quần áo Du Lăng để xem xem có phải là hàng thật hay không, người này tuyệt đối không phải là Du Lăng nhà nàng!
Du Lăng nhà ta sao có thể hư hỏng như vậy! Trời ạ, đem nữ nhân quyến rũ nhưng không xấu bụng của nhà ta về đây! Tuyết Chi Lạc muốn khóc. Du Lăng, ta hận ngươi!