Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 114




Song Song là người phương nào? Là thần thánh phương nào?

Nếu muốn nói hết chuyện này thì có chút dài, không thể không nhắc tới xuất thân của tứ cầm thú.

Các nàng là trẻ mồ côi, trưởng thành 'khỏe mạnh' trong cùng một cô nhi viện, bắt đầu hình thành cơ sở cho tình cảm bằng hữu sâu sắc. Vì cái gọi là một đứa nhỏ bị người đánh, một đám đứa nhỏ đánh người, vì để không bị người đánh, bốn người cùng chung chí hướng gắt gao đoàn kết lại với nhau. Từ đó về sau còn ai dám giao phong cùng bốn người? Ti bỉ hạ lưu, đáng khinh vô sỉ, đánh nhau chỉ nói thắng thua không luận chiêu thức, có thể tưởng tượng được các nàng chính là tiểu bá vương trong cô nhi viện, không ai dám chọc, chọc vào là phải chết.

Ngày đó vừa đúng lúc có một thương phú mang theo con gái đến cô nhi viện tìm bạn để chơi, thương phú bị sự vô sỉ của bốn người làm rung động thật sâu, nếu có bốn người này ở bên người con gái của hắn thì con gái sẽ không bị người khác khi dễ phải không? Nghĩ đến con gái bảo bối duy nhất của hắn, đáng tiếc tính cách nhu nhược, luôn bị người khi dễ, hắn phái người giáo huấn một chút mà đứa nhỏ kia cũng miệng rộng, một truyền mười mười truyền trăm, đến mức không ai muốn cùng chơi đùa với con gái hắn. Mỗi khi nhìn thấy con gái cô đơn một mình thì hắn đều rất bất đắc dĩ.

Vì thế hạ quyết định thu dưỡng vài đứa nhỏ làm bạn với con gái, như vậy sẽ không sợ nữa! Ta không quản được đứa nhỏ nhà người khác, chẳng lẽ ta không quản được đứa nhỏ mình thu dưỡng?

Nếu tìm bé nam hắn lo nếu đối phương không có ý tốt thì nữ nhi của mình chẳng phải là cừu nhỏ đợi người ăn thịt sao? Cho nên thu dưỡng bé gái có vẻ tốt hơn.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy bốn đứa nhỏ này, thương phú liền quyết định thu dưỡng bốn người, vừa có thể làm bạn với con gái lại vừa có thể bảo vệ nàng, còn không sợ bị câu dẫn, nhất cử đa tiện!

Bốn người đi theo phú thương, tiểu cô nương kia cũng hưng phấn dị thường, rất nhiệt tình, tất cả đồ ngon đồ chơi hay đều cống hiến hết, gọi bốn người là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, vì muốn phối hợp với tên Bạch Chi Song của mình, theo đó các nàng gọi là Phong Chi X, Hoa Chi X, Tuyết Chi X, Nguyệt Chi X, chữ 'X' cuối cùng nàng lại tìm nhiều tờ giấy viết lên đó các chữ khác nhau để cho các nàng tự chọn.

Phong Chi Lâu, lấy chữ 'lâu'.

Hoa Chi Phá, lấy chữ 'phá'.

Tuyết Chi Lạc, lấy chữ 'lạc'.

Nguyệt Chi Loạn, lấy chữ 'loạn'.

Cuối cùng, tên của tứ cầm thú được hình thành là bởi vậy.

Đương nhiên, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh này không chỉ có như vậy. . ngôn tình tổng tài

Cứ như vậy qua năm tháng hạnh phúc, tứ cầm thú sớm đã coi Bạch Chi Song là muội muội ruột thịt của mình, không giống với phương thức ở chung của bốn người, đối với nàng là yêu thương bằng mọi cách, cũng bởi vì chuyện Bạch Chi Song nhỏ hơn so với các nàng nên đối với nàng sủng ái phi thường.

Chỉ là ngày vui ngắn trong gang tấc, việc buôn bán của lão tử của Bạch Chi Song thất bại, phá sản, chẳng những tài sản sở hữu phải gán nợ mà còn thiếu không ít tiền, Bạch Chi Song từ đại tiểu thư lưu lạc thành dân thường, lão tử của nàng cũng không gượng dậy nổi, cuối cùng ôm hận mà đi.

Tứ cầm thú thề trước lão nhân sắp chết, nhất định phải đối đãi thật tốt với Bạch Chi Song, cho dù không được như cuộc sống đại tiểu thư cũng không thể quá kém.

Lời thề này vẫn kéo dài cho đến khi bốn người xuyên không mới vì khác thời không mà chỉ có thể thất tín.

Bất quá, tuy rằng tứ cầm thú không có bản sự gì lớn nhưng tiền để lại cho Bạch Chi Song cũng đủ cho nàng sống hết một đời, dù sao các nàng cũng từng làm rất nhiều công việc phi pháp, tiền tài kiếm được cũng rất nhiều, chỉ là bốn người chưa bao giờ lộ ra mà thôi, lại không tiêu dùng, cơ bản đều đem tiền để lại trong tờ chi phiếu cho Bạch Chi Song.

Tóm gọn lại, Bạch Chi Song có thể nói là người thân thiết nhất của bốn cầm thú.

Nay, vào lúc này, ở nơi này nhìn thấy Bạch Chi Song, sao có thể không kinh ngạc không rung động? Đừng nói là Hoa Chi Phá, đổi lại là một cầm thú bất kì cũng đều sẽ phản ứng giống thế. Bởi vì Bạch Chi Song có thể nói là người duy nhất tứ cầm thú lo lắng, tưởng niệm ở xã hội hiện đại.

Đương nhiên, những điều này Niệm Khanh đều không biết, cho nên khi nhìn thấy Hoa Chi Phá đuổi theo nữ tử khác mà bỏ lại nàng thì trong lòng thực buồn. Xoay người bước đi hay là đuổi theo, đối với Hoa Chi Phá nàng vẫn có điểm lo lắng, không có người đi cùng, ai biết có thể gây ra bao nhiêu tai họa?

Hoa Chi Phá dựa vào hai chân làm sao có thể đuổi kịp xe ngựa? Nếu có võ công thì khẳng định là không có vấn đề, đáng tiếc nàng không có, cho nên tự nhiên là không đuổi kịp.

Bất quá, chỗ truy đuổi nay tiến đến gần hoàng cung, cũng ở phụ cận phủ công chúa, xung quanh đều là ít đại thần triều đình, hoàng thân quốc thích, người có thể ngồi xe ngựa vào nơi này cũng là thuộc loại chủ tử hạng nhất, hoặc là có chỗ dựa.

Bất quá, Hoa Chi Phá có loại dự cảm mãnh liệt, có lẽ... nơi nàng đi không phải là nơi này mà là sâu trong hoàng cung. Vì sao nói như vậy? Hoa Chi Phá cũng không rõ, chỉ là trong lòng có một giọng nói nói như vậy với nàng.

Song Song...Nàng rốt cuộc có phải là Song Song không đây? Nếu phải, vậy chẳng lẽ nàng cũng xuyên không? Nếu không phải, trên đời này thực sự có người giống người như đúc sao?

Vừa nãy chỉ thoáng nhìn qua nên Hoa Chi Phá cũng không dám khẳng có phải là Bạch Chi Song hay không, bất quá nếu thấy thì cần phải làm rõ ràng mới có thể yên tâm.

Chuyện này có nên nói với tam chích cầm thú khác hay không? Bỏ đi, vẫn nên chờ ta xác định rồi nói sau, tránh làm các nàng không vui - Hoa Chi Phá nghĩ thông suốt xong liền quyết định tìm Niệm Khanh hỗ trợ, quay người lại lại phát hiện ra Niệm Khanh căn bản không ở bên người, rồi sau đó lại nghĩ tới vừa nãy mình bỏ lại Niệm Khanh...

OH! NO!

Ông trời, vì sao ngươi đối xử với ta như vậy! Vất vả lắm mới được cùng Niệm Khanh đi bồi dưỡng tình cảm một chút, còn chưa kịp thăng tiến ngươi liền cho ta chạy đi như vậy, ngươi muốn ta chết thì cứ việc nói thẳng, cần gì đùa giỡn ta như vậy!

Hoa Chi Phá chạy như điên, chạy không được cũng phải chạy, Niệm Khanh hẳn sẽ chờ ta chứ?

Đi vào địa phương vừa nãy, sao còn có thân ảnh Niệm Khanh!

- Hoa ca ca?

Tiếng gì vậy? Hoa Chi Phá quay đầu lại liền nhìn thấy một tiểu nam hài cầm một chuỗi mứt quả chớp mắt nhìn chính mình:

- Ngươi là Hoa ca ca phải không?

Mắt Hoa Chi Phá sáng lên:

- Tiểu bằng hữu, có phải có một tỷ tỷ xinh đẹp bảo ngươi nhắn cho... ca ca hay không? - Được rồi, ca ca cái gì chị đã thành quen.

Tiểu nam hài thành thật gật gật đầu:

- Tỷ tỷ xinh đẹp bảo ngươi mua cho ta một trăm xâu mứt quả, một trăm món đồ chơi bằng đường, một trăm khối hoa quế cao thì ta có thể nói cho ngươi biết nàng nói cái gì.

Argh! Đây là xảo trá trắng trợn! Hoa Chi Phá đen mặt:

- Tiểu bằng hữu, ngươi nói cho ta biết thì ta liền mua cho ngươi một cây mứt quả, nếu ngươi không nói cho ta biết, ta liền đánh ngươi! -Ta sẽ không tin một tiểu hài tử, ta chẳng lẽ không uy hiếp được.

Tiểu nam hài bị vẻ hung ác của Hoa Chi Phá dọa đến nước mắt lưng tròng, quệt miệng lệ ròng ròng oa oa khóc lớn:

- Phụ thân, ta bị người xấu khi dễ! - Vừa khóc vừa chạy về phía ngõ nhỏ đằng sau.

- Này, ngươi chạy cái gì! Ta nói đùa mà! - Hoa Chi Phá sốc, đứa nhỏ này là gì vậy, còn là nam sinh, liền bị ta dọa khóc, ta hung dữ như vậy sao! Đuổi theo thôi.

- Con ngoan, ai khi dễ ngươi, cha chém hắn!

- Cha, là hắn, chính là cái tên xấu xa này, hắn nói hắn muốn đánh ta!

Hoa Chi Phá dừng chân, thở hồng hộc, ngước mắt lên liền nhìn thấy một hắc hán tử mày rậm mắt to, vẻ mặt dữ tợn, trên tay còn cầm một cái dao giết heo, mà nơi hắn đứng vừa lúc là quán thịt lợn, bởi vậy có thể thấy được, nàng gặp đồ con mẹ nó tể!

Nhìn ánh mắt nguy hiểm của hán tử kia, Hoa Chi Phá vội vàng lui về phía sau một bước:

- Hì hì, gì chứ, ta nói đùa thôi!

- Lão tử chém ngươi, dám khi dễ con ta! - Cầm dao giết heo vọt tới phía Hoa Chi Phá.

- Shit! - Gặp tư thế này Hoa Chi Phá xoay người bỏ chạy, có thể nói là dùng hết sức từ thời còn bú sữa - Cứu mạng... giết người...Niệm Khanh... ta sai rồi...

Ta không bao giờ khi dễ tiểu bằng hữu nữa! Ngươi nói mua bao nhiêu ta liền mua bấy nhiêu, ta tuyệt đối không trả giá!

- Cứu mạng...

Niệm Khanh, ta sai rồi!