Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 116




Gần đây Niệm Khanh rất buồn bực, rõ ràng là ván cờ mình đã tính toán tốt, từ khi nào lại có thêm một quân cờ? Hơn nữa quân cờ này còn khiến Hoa Chi Phá nói dối mình, hai người còn chưa có cái gì nàng ta đã có chuyện gạt mình, nếu hai người có cái gì thì Hoa Chi Phá còn không phải mọi chuyện đều che dấu sao? Đây chính là tín hiệu rất nguy hiểm!

Sau ngày đó, Niệm Khanh trở về hoàng cung điều tra, không tra thì thôi, tra một cái là liên lụy đến trong hậu cung.

Nữ tử mà Hoa Chi Phá theo dõi không phải ai khác mà chính là nguyên nhân đầu tiên khiến đệ đệ Hoàng Phủ Nhân bảo nàng trở về. Nữ tử kia tên là Bạch Chi Song, chính là người mà Hoàng Phủ Nhân coi trọng. Bắt đầu từ khi nào thì đệ đệ lạnh lùng cũng có người để ý?

Bạch Chi Song, Hoa Chi Phá, Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn, nhiều 'Chi' như vậy, giữa các nàng là quan hệ gì? Các nàng cứ như tự nhiên xuất hiện, tra về các nàng không ra chút manh mối. Vì tra xét không được mới càng khiến người ta khó hiểu! Đương nhiên, về một bộ lý lẽ kia của Hoa Chi Phá, Niệm Khanh tuyệt đối không tin.

Cho nên mấy ngày nay Niệm Khanh thực buồn bực, hết thảy ngọn nguồn này chỉ khiến nàng 'vừa yêu vừa hận' Hoa Chi Phá.

Đương nhiên đây chỉ là việc thứ nhất, còn có một việc cũng khiến nàng đau đầu lợi hại. Thái tử của Đông Doanh đến cầu thân kia thật sự khiến Niệm Khanh hận không thể một tát đánh chết hắn! Mắt chó mù của hắn, Hoàng Phủ Khanh ta mà hắn cũng dám vọng tưởng! Nếu không cố kỵ bang giao hai nước thì Niệm Khanh thật sự có loại xúc động muốn hắn có đến mà không có về.

Niệm Khanh ở trong Ngự Hoa Viên thư giãn, hồi kinh xong là thị phi rơi, quả nhiên vẫn là Ô Tô thích hợp với nàng hơn! Hoàng cung tuy rằng vinh hoa phú quý, nhưng nó giam cầm rất nhiều người như một nhà tù, mà chỗ ngồi trong nhà tù này cố tình khiến người ta đánh nhau vỡ đầu để ngồi lên mà không biết bên trong mai táng bao nhiêu tầng xương trắng.

Nàng có thể bứt ra mà đi, còn đệ đệ đáng thương của nàng trở thành chim hoàng yến cao quý nhất.

Bạch Chi Song, ngươi thật sự đáng để Hoàng Phủ Nhân trả giá sao? Niệm Khanh phe phẩy đầu, loại chuyện tình cảm này chỉ xem có vừa mắt hay không, không có gì đáng giá hay không đáng giá cả! Nếu không...haiz, mình coi như là bị mù mắt rồi!

Niệm Khanh cũng không biết mình là căn cân đáp sai thế nào lại coi trọng thằng nhãi Hoa Chi Phá. Ngươi muốn nói nàng xinh đẹp? So với chính mình thì là trên trời dưới đất. Ngươi muốn nói nàng lớn lên soái? Người soái gấp n lần nàng chính mình cũng không phải chưa từng thấy qua. Ngươi muốn nói nàng ôn nhu? Hai chữ này căn bản không dính dáng tới nàng. Ngươi muốn nói nàng có tiền? Đến bây giờ còn ăn của chính mình, dùng của chính mình, tiêu của chính mình, dùng lời của Tiểu Trúc mà nói thì là "tiểu bạch kiểm tiểu thư nuôi".

Nhưng mà một người như vậy lại khiến chính mình lao lực tâm cơ, đi bước một dẫn dắt nàng hướng tới kết quả tốt mà mình dự định.

Một ván cờ, nàng đã nắm chắc thắng lợi ổn thỏa. Một ván cờ, nàng lại nguyện ý để thành cờ hoà cho xong việc.

Nhân sinh như cờ, tình cảm như cờ, vốn không có thắng thua. Cờ đã đặt xuống thì làm sao thu tay lại, làm sao đổi ý?

Còn nhớ rõ lúc đối mặt với Thiên Nặc Bảo, Hoa Chi Phá chậm rãi nói, không chút do dự, đàng hoàng không sợ cường quyền: "Trong lòng một ngàn người có một ngàn loại đẹp" khiến mình không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Lại nhớ rõ lúc ở Phẩm Hương Các, lời Hoa Chi Phá nói trước mặt mọi người: "Niệm Khanh cô nương ung dung đẹp đẽ quý phái, cầm kĩ vô song, chim sa cá lặn, ta chung tình với nàng thì có gì không phải? Bản công tử chưa lập gia đình, Niệm Khanh cô nương chưa gả, cho dù ta quý nàng cũng là chuyện thường tình". Tuy rằng đã nghe chán người khác tán dương mình, nhưng một khắc kia trong lòng lại phức tạp chưa từng có.

Nghe được tú bà kia chửi bới mình thì lại mặt lạnh để bảo vệ mình: "Vị bác gái này, nếu tứ đại hoa khôi là hoa cúc hôm qua, vậy chẳng phải ngươi là cảm tạ lại cúc hoa sao", lúc ấy nghe xong những lời này thì nàng thiếu chút nữa phun trà trong miệng ra, từng gặp độc miệng nhưng chưa từng thấy độc như vậy, huống chi là bốn người đi cùng nhau! Đây cũng là lần đầu tiên Niệm Khanh thật sự chân chính bắt đầu để bụng đối với một người.

Sau nhiều điểm nhỏ nhặt khác, có một người chậm rãi dung nhập vào cuộc sống của mình, thậm chí trong cả sinh mệnh.

Có lẽ Hoa Chi Phá không phải là người tốt nhất, nhưng nàng là người đầu tiên làm cho mình động tâm.

Ngay tại thời điểm Niệm Khanh cảm khái ngàn vạn thì trước mắt xuất hiện một thân ảnh hơi quen thuộc. Nguyên bản còn tưởng rằng là mình hoa mắt, nhưng tỉ mỉ nhìn mới phát hiện ra, sao người này lại lăn lộn vào đây?

Hoa Chi Phá mặc quần áo thái giám lén lút nhìn đông nhìn tây, cũng không biết nàng đang làm gì.

Ai mang nàng vào? - Niệm Khanh cau mày - Hoàng Phủ Hạnh, ngươi thật đúng là thêm phiền phức cho ta! Xem ra nha đầu kia gần đây thật sự quá hạnh phúc rồi.

Niệm Khanh muốn đi qua lại nghĩ đến chuyện nàng còn chưa biết thân phận của mình, nếu giờ đi qua thì có phải là tự nhiên đâm ngang, khiến Hoa Chi Phá tâm sinh bất khoái hay không? Lần đầu tiên Niệm Khanh có chút hối hận vì không thẳng thắn về thân phận của mình.

Đương nhiên cũng vì là Hoa Chi Phá nên mới khiến Niệm Khanh rối rắm, đổi là người khác thì nàng còn không thèm quản hắn chết sống thế nào, lại càng không muốn nói đến tâm tình.

Ngay lúc Niệm Khanh do dự làm thế nào thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh lẽ ra không được xuất hiện ở trong hoàng cung: Quy Điền Thuần Nhất Lang! Thái tử điện hạ Đông Doanh.

Gọi là thái tử chứ kỳ thật Đông Doanh bất quá chỉ là một đảo quốc nếu không có đất phong của nàng để mở mang lãnh thổ. Thái tử Đông Doanh ở trong mắt nàng bất quá cũng chỉ là hư danh, chẳng qua người này lại phóng đại thân phận mình quá cao, cư nhiên còn đánh chủ ý tới nàng!

Giờ này sao hắn lại vào hoàng cung? - Niệm Khanh đột nhiên phát hiện ra hoàng cung cũng không an toàn đến vậy, trước có Hoa Chi Phá giả trang thái giám, sau có thái tử Đông Doanh công khai trốn vào nội cung, nếu hắn là gian tế hoặc là thích khách thì còn có gì so với đây?

Hoa Chi Phá mặc một thân đồ thái giám, thật sự là cả người không thoải mái. Nếu không phải vì trà trộn vào hoàng cung tìm Niệm Khanh thì nàng mới không thèm! Dựa vào cái gì ta phải mặc quần áo thái giám chứ, cung nữ không được sao? Được rồi, ta mặc quần áo cung nữ chỉ có thể kinh hãi chứ tuyệt đối không có kinh hỉ. Hoa Chi Phá đành chấp nhận, ai kêu ta lớn lên mặt 'đàn ông' chứ?

- Ngươi, đứng lại! - Hoa Chi Phá nghe thấy phía sau có người kêu to mình, là giọng một nam nhân, chẳng qua câu nói này sao có cảm giác quái lạ như vậy đây? Giống như của người ngoại quốc.

Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt cùng dáng thân cao kia, Hoa Chi Phá cảm thấy mình lại bị sét đánh.

Thật sự là...

Rất 'cao'!

Hiện tại Hoa Chi Phá dám đánh cược người này tuyệt đối là người đảo quốc! Cũng không biết có được 1 mét 6 hay không?

Quy Điền Thuần Nhất Lang làm thái tử Đông Doanh, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lần này tiến cống Thiên Minh Quốc cũng chỉ là muốn nhìn xem Thiên Minh Quốc dựa vào cái gì mà bắt Đông Doanh bọn họ tiến cống hàng năm. Không xem không biết, vừa thấy bị dọa nhảy dựng, Thiên Minh Quốc thật sự không phải là nơi Đông Doanh bọn họ có thể bằng được, hoàng cung này kim bích huy hoàng làm sao, hùng vĩ trang nghiêm làm sao, hơn nữa còn quá quá rộng lớn!

Cũng bởi vì như thế nên hắn cũng thu liễm tính tình một chút. Chỉ là thời khắc khi nhìn thấy đại công chúa Thiên Minh Quốc, thu liễm cái gì đều là mây bay, nàng quá mĩ mạo! So với người làm ấm giường của hắn thì hơn rất nhiều! Quy Điền Thuần Nhất Lang hạ quyết tâm lấy đại công chúa Hoàng Phủ Khanh về nhà làm thái tử phi!

Ỷ vào thân phận đặc phái viên của mình để vào hoàng cung, cũng không biết xấu hổ mà đi dạo Ngự Hoa Viên, cho dù không gặp được đại công chúa cũng có thể trông thấy các mỹ nhân khác, nghe nói phi tần của hoàng đế đều là tuyệt sắc, không ăn được cũng có thể nhìn.

Đương nhiên, nếu không có mỹ nữ thì hắn cũng không phải không thể. Như người hiện tại trong lúc mình nhìn ngắm mà phát hiện ra.

Thái giám, cũng có thể cân nhắc!