Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 12




Để cưới Phượng tỷ cần phải có dũng khí, nhưng hiển nhiên là Thiên Nặc Bảo không thiếu dũng khí, người này ở trong mắt tứ đại cầm thú thì cái hắn khuyết thiếu là nhãn lực, nhưng cũng bởi vì có hắn nên mới cứu vớt được trái tim của Phù Dung và Phượng tỷ.

Mỗi nữ nhân đều là một bông hoa, không có bông hoa đẹp nhất, chỉ có bông hoa thích hợp nhất.

Phượng tỷ và Phù Dung chính là đóa hoa thích hợp nhất với Thiên Nặc Bảo, bởi vì ở trong mắt hắn thì hai người chính là tuyệt sắc mà trên trời dưới đất không thể tìm thấy được nữa.

Thiên Nặc Bảo rất kích động, chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn tay trái nắm Phù Dung, tay phải nắm Phượng tỷ, cuộc sống của hắn quả thực quá tốt đẹp!

- Phượng tỷ, ngươi còn lo lắng chuyện gì? Trên đời này không còn ai có thể thích hợp với ngươi hơn ta, vẻ đẹp của ngươi chỉ có ta mới hiểu được. Gả cho ta thì ngươi sẽ là Thế Tử Phi, tương lai sẽ là Vương Phi, ngươi và Phù Dung là tình yêu cuộc đời này của ta, có ngươi, có nàng, không còn nữ nhân nào có thể lọt vào mắt ta! - Còn có ai có thể có được sắc đẹp của ngươi và Phù Dung!

Phượng tỷ rối rắm, Thế Tử Phi? Vương Phi? Hình như thật không tồi! Nhưng còn Phá Phá... nàng liếc trộm Hoa Chi Phá, nụ cười 'đau khổ' kia...chuyện này nàng nên làm sao đây! Thật nan giải!

- Phượng tỷ, vì sao không trả lời ta? Chẳng lẽ...ngươi có người thai hoan (để ý)? - Là ai? Là ai khiến Ngọc Phượng của hắn để ý như thế! Hắn nhất định phải đem người nọ phanh thành tám mảnh!

- Thực xin lỗi, ta đã có người thích! - Phượng tỷ rất thương tâm, buông tha một cực phẩm nam nhân như vậy thật đáng tiếc, nhưng mà nàng vừa mới thích Hoa Chi Phá, làm sao có thể vì quyền quý mà bỏ đây!

Hoa Chi Phá vốn đang vui vẻ nhưng nghe đến lời này của Phượng tỷ liền lập tức muốn ngất, có lầm không, một cực phẩm dễ nhìn như vậy ngươi không cần còn muốn quấn quít lấy ta không rời? Ngươi thích ta ở điểm nào, ta sẽ sửa, không được sao!

Mọi người cũng choáng váng, đối với đôi nam nữ này thì người này co quắp khóe miệng còn kém người bên cạnh. Thiên Nặc Bảo xem ra là thật lòng thích người gọi là Phượng tỷ này, nhưng nàng lại không muốn nam nhân tốt như vậy, người bị nàng thích là ai vậy? Mọi người đều náo loạn tò mò!

- Là ai? Có ai yêu ngươi hơn ta! - Thiên Nặc Bảo nóng nảy, hắn đã biết sắc đẹp của Phượng tỷ không thể che dấu được mà!

Phượng tỷ chỉ cảm thấy tim vừa ngừng đập, Thiên Nặc Bảo đối với nàng là thật lòng nhưng nàng đối với Hoa Chi Phá cũng là thật tình. Nói thật, buông tha một nam nhân có tiền đồ như vậy thật là một quyết định thương tâm. Ông trời, ta không thể có được cả hai người sao! - Trong lòng Phượng tỷ kêu rên, nhưng nàng cũng biết chuyện đó không thể là sự thật:

- Vị công tử này...

- Đừng gọi ta vị công tử này, gọi ta Nặc cục cưng!

- ...Nặc cục cưng, ngươi tới chậm một bước, người ta thích là... - Vò góc áo đến nhăn nhúm - Hắn... - Ngón tay Phượng tỷ chỉ vào một người trong bốn cầm thú.

- Hoa Chi Phá! – Thiên Nặc Bảo cắn răng rít ra ba chữ này, dám cùng hắn tranh đoạt Phượng tỷ!

Trong lúc nhất thời, thiên lôi cuồn cuộn, toàn cảnh yên tĩnh không tiếng động nhìn màn kịch này, mọi người nghĩ đến chuyện tiểu tư trẻ tuổi đầy hứa hẹn kia sẽ rơi vào miệng hổ của Phượng tỷ thì lại không khỏi tiếc hận không ngừng cho hắn.

Tầm mắt Niệm Khanh dừng lại trên người Hoa Chi Phá, lần đầu tiên tỉ mỉ đánh giá nàng.

Tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái có chút dài, mày kiếm mắt sáng, da thịt trong trắng lộ hồng, có chút bĩ khí (bất lương) lại có chút chính khí. Nghĩ đến những chuyện bốn người bọn họ làm thì nàng thật không biết bốn người này là lớn lên ở trong hoàn cảnh như thế nào mà có thể vô lại như thế?

Cũng may Hoa Chi Phá không biết suy nghĩ của Niệm Khanh nếu không không thể không bị hù chết, làm sao Niệm Khanh biết được các nàng là nữ? Niệm Khanh đã biết cũng đồng nghĩa với chuyện tứ đại hoa khôi đều biết.

- Hoa Chi Phá, tên cầm thú nhà ngươi, ngươi dựa vào cái gì để Phượng tỷ thích ngươi! - Lúc này Thiên Nặc Bảo đã sắp mất hết lý trí, hắn đi khắp đại giang nam bắc chỉ vì muốn tìm nữ tử phù hợp với phẩm vị của hắn, bây giờ thật vất vả tìm được một người thì lại bị người khác đoạt trước, dựa vào cái gì? Hắn là Tứ Thế Tử, mà người trước mặt chỉ là một tiểu tư, dựa vào cái gì mà tranh giành với hắn? Hắn có gì không bằng với tiểu tư này?

- Thiếu gia... bình tĩnh... - Phù Dung cũng bị Thiên Nặc Bảo làm cho hoảng sợ, nàng biết thiếu gia đau khổ nên cũng đau lòng cho thiếu gia nhà mình, nhưng nàng cũng không định để thiếu gia làm lớn chuyện, sẽ đánh mất mặt mũi của Vương phủ.

- Bình tĩnh! Bình tĩnh! – Hoa Chi Phá làm sao có thể ngờ Phượng tỷ sẽ nói thích mình, bản thân có đức hạnh gì mà được Phượng tỷ nâng đỡ như thế? Nàng sắp điên rồi! - Đây đều là hiểu lầm! - Bi thảm! Vì sao lại thành như vậy? Nàng tạo nghiệt gì đây!

Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn rất nhanh lui xa khỏi Hoa Chi Phá một bước vì không muốn bị ngộ thương. Lão đại quả nhiên là lão đại, khiến Phượng tỷ ngay cả nam tử tuyệt sắc cũng không muốn mà nhất định chung tình với ngươi, chúng ta nên đồng cảm với ngươi hay nên ca ngợi ngươi đây?

- Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng thì đời này ngươi đừng mong có thể nói tiếp! - Thiên Nặc Bảo hạ quyết tâm, nếu người này dám tranh giành Phượng tỷ với bản thân thì sẽ một đao kết liễu mạng hắn, chỉ cần hắn ra khỏi cửa sẽ lấy mạng hắn!

Trời ạ! Vì Phượng tỷ, đáng giá sao? Nàng còn không muốn chôn cùng Phượng tỷ nữa là!

- Kỳ thật trong lòng ta sớm đã có người thích, chẳng qua người đó không phải là Phượng tỷ! Ta và Phượng tỷ chỉ là bằng hữu đơn thuần! - Thật sự nói là bằng hữu đều đã là cất nhắc, giữa chúng ta ngay cả bằng hữu đều không tính là phải.

Thiên Nặc Bảo cười lạnh:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Phượng tỷ quốc sắc thiên hương như vậy, còn có ai có thể khiến ngươi ái mộ?

Quốc sắc thiên hương? Chỉ có ngươi cho là thế! Hoa Chi Phá thật muốn rơi lệ, người này sao lại không nói đạo lý như vậy! Tuy rằng bản thân nàng cũng có đôi khi không nói đạo lý.Hoa Chi Phá nhìn thoáng qua Lạc Lạc, Loạn Loạn, Lâu đệ thì chỉ thấy vẻ mặt chuyện-này-không-liên-quan-đến-ta rũ sạch quan hệ của các nàng liền hận muốn thổ huyết, đàn cầm thú!

- Niệm Khanh, ta thích Niệm Khanh! – Hoa Chi Phá chỉ còn kém nước thề với trời.

- Hoa Chi Phá, sao ngươi có thể đối với ta như vậy! - Phượng tỷ bi thảm, uổng công nàng thích Phá Phá như vậy, việc đã đến nước này nàng làm sao còn mặt mũi gặp người khác? *Bưng mặt, lệ rơi...*

- Phượng tỷ... - Thiên Nặc Bảo vội vàng đuổi theo, cơ hội tốt đến rồi! Giam cầm trái tim của Phượng tỷ, hắn rất tự tin.

- Thiếu gia... - Phù Dung thấy thiếu gia nhà mình đi thì cũng đuổi theo.

Nhân vật chính đều đi rồi, người xem náo nhiệt thấy không còn gì cũng lập tức rời đi. Niệm Khanh?Tiểu tử này miệng cũng thật lớn! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Lão đại, không ngờ ngươi lại là người đầu tiên ra trận, thật đáng mừng - Nguyệt Chi Loạn chớp mắt, có kịch vui.

Ngươi không vào Địa Ngục thì ai vào? Lão đại, đi thôi! Thu phục được Niệm Khanh, Vị Triều của ta còn xa sao? - Phong Chi Lâu âm thầm cân nhắc.

Nhân gian lắm kẻ si tình, lão đại, đứa nhỏ đáng thương! Nữ nhân Niệm Khanh kia không phải dễ chơi, ta đã có thể đoán trước được cuộc sống bi thảm của ngươi!- Tuyết Chi Lạc cảm khái.

Lúc Niệm Khanh nghe Hoa Chi Phá nói ra tên mình thì người rõ ràng chấn động một chút nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường.

Bốn người các nàng thật đúng là dám nghĩ dám làm? Hoa Chi Phá dám lấy nàng ra làm bia đỡ?

Tốt lắm, thực không tồi! Nàng đã lưu lạc đến cùng một bậc với Phượng tỷ, tứ đại hoa khôi các nàng đã giảm giá lợi hại như thế!

Không bắt các ngươi khai đao, lấy ai khai đao? Không phải các ngươi muốn ăn bám chúng ta sao? Có thể, cho các ngươi cơ hội! Để các ngươi chết như thế nào các ngươi cũng không biết!

Niệm Khanh liếc nhìn Vị Triều, Du Lăng và Ly Tuyệt, cười đi cười đi, các ngươi rất nhanh sẽ muốn cười cũng không được!