Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 21




Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn khóc không ra nước mắt, lão đại quá âm hiểm, quá vô sỉ! Lại có thể bày huynh đệ ra bán như vậy, còn thiên lý hay không? Ba người một chút cũng không cảm thấy họa là từ miệng chính mình mà ra, hơn nữa nếu các nàng không đến xem náo nhiệt thì có thể rơi vào hoàn cảnh này sao?

Tự làm bậy không thể sống! Chân lý!

- Tiểu Trúc, ngươi đi mời Vị Triều, Ly Tuyệt và Du Lăng đến đây, nói ta có chuyện muốn thương lượng – Niệm Khanh phân phó với nha hoàn đi theo đằng sau, trên mặt không có chút tức giận, tất nhiên Hoa Chi Phá biết rõ, càng như thế thì Niệm Khanh càng phúc hắc.

Chỉ có điều...Niệm Khanh có một nha hoàn tên Tiểu Trúc từ khi nào? Sao nàng không biết? Nói thế nào thì nàng cũng ở đây đã bảy ngày nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy nha hoàn này.

- Vâng tiểu thư! - Tiểu Trúc nhìn bốn người trước mặt, không ngờ mấy người các nàng đi kinh thành một chuyến mà lúc trở về lại thấy được một màn đầy ý nghĩa như vậy, chắc Tiểu Linh, Tiểu Lục, Tiểu Hồng cũng cảm thấy như vậy, đầy đồng cảm nhìn các nàng một cái, hài tử đáng thương!

- Ha ha, Niệm Khanh đại mỹ nữ, ta đột nhiên nhớ ra ta còn phải luyện múa, ta xin phép về trước! – Tuyết Chi Lạc chỉ cảm thấy cả người rét run, sớm biết thế này thì nàng sẽ không đến đây.

- Đúng đúng, ta cũng phải trở về luyện thổi tiêu, không quấy rầy – Phong Chi Lâu phụ họa, trời ạ, nàng thế nhưng là người mắng lợi hại nhất, lúc này Niệm Khanh không thể không lấy mạng nàng được.

- Ta cũng muốn đi mua giấy, nếu chậm chân quán sẽ đóng cửa mất – Nguyệt Chi Loạn cũng rất sợ hãi, Niệm Khanh giết người không đền mạng, các nàng không có vận khí tốt như lão đại, các nàng gặp Niệm Khanh thì là chết rồi chết thêm lần nữa.

- Không cần sốt ruột, đợi lát nữa Vị Triều, Du Lăng, Ly Tuyệt tới, vừa lúc chúng ta nên xem xem bảy ngày qua các ngươi có ở không ngồi rồi không! – Niệm Khanh mỉm cười - Nếu không muốn bán thân thì cũng cần cho nhìn chút thành quả chứ? Nếu hài lòng thì thôi, nếu không hài lòng... - Niệm Khanh không nói gì tiếp nhưng nhìn bộ dạng Hoa Chi Phá sẽ biết, nếu không hài lòng thì các nàng nhất định sẽ giống lão đại, sỉ nhục trong đời!

Ba người cười miễn cưỡng, hoặc có thể nói là vẻ mặt trong lúc tang gia bối rối.

Hoa Chi Phá lại rất bình tĩnh, nàng đều đã như vậy thì còn có mặt mũi gì nữa mà mất? Các ngươi không phải đến chê cười ta sao? Haha, bây giờ đến lượt ta chê cười các ngươi! Niệm Khanh nói muốn xem thành quả dù rõ ràng nàng ta biết mình không biết cái gì, một khi đã như vậy thì Niệm Khanh nhất định đã lo liệu kết quả, cho nên nàng ta tuyệt đối có thể khiến mình nắm chắc phần thắng, mình còn có gì phải lo lắng?

Không bao lâu sau, Vị Triều, Ly Tuyệt, Du Lăng đều mang theo nha hoàn chậm rãi đến. Nhưng ngoại trừ Tiểu Hồng nhà Vị Triều thì hai người còn lại, bốn cầm thú không một ai quen biết.

- Niệm Khanh, các nàng... - Không phải là các nàng gây ra rắc rối chứ? Ly Tuyệt cau mày, nàng thật sự lo lắng về phần Nguyệt Chi Loạn, nghĩ lại cũng rất có khả năng, câu thơ "Tả vấn mỹ nữ hà xứ hữu? Mục đồng dao chỉ tam lí truân" kia thiếu chút nữa khiến nàng tức chết. Mấy ngày nay Ly Tuyệt dạy Nguyệt Chi Loạn viết chữ, đáng tiếc người này lười muốn chết, ngoài ba ngày đầu còn làm bộ thì mấy ngày sau đều trực tiếp ngủ đứng, còn ngả vào người nàng, vô sỉ! Cho nên rõ ràng là nàng cho một ngày giải lao lại không ngờ nàng ta cư nhiên đem rắc rối đến cho mình, thật buồn bực!

Ly Tuyệt vẫn cảm thấy tính tình bản thân rất tốt, nhưng từ khi gặp Nguyệt Chi Loạn thì nàng thật sự muốn bạo phát! Người nàng thường tiếp xúc đều là người văn minh, lưu manh thật sự không có mấy người, mà lưu manh tới cực điểm hình như chỉ có một mình Nguyệt Chi Loạn.

Sắc mặt Vị Triều cũng rất không tốt, ánh mắt nàng nhìn Phong Chi Lâu lạnh muốn chết. Mọi điều sống phóng túng đều biết, còn mọi thứ khác đều không biết gì, dạy nàng ta nhiều ngày như vậy mà ngay cả một khúc cũng không thổi được, thế nhưng ngày ngày không có việc gì lại quấn quít lấy nàng nói chuyện phiếm. Nếu không phải bị nàng ta liên tục làm phiền thì nàng cũng không thả cho nàng ta một ngày nghỉ ngơi, thật không ngờ lại gây chuyện cho nàng.

Chỉ có Du Lăng cười yêu mị:

- Lạc Nhân, không phải ngươi đang luyện múa sao? Sao lại ở trong này? - Đã nói với nàng là hôm nay sẽ chăm chỉ luyện tập, không ngờ lại ở trong này nhàn hạ? Buồn cười! Có một sư phụ tận tâm hết sức như vậy nhưng lại ngày nào cũng 'không có tâm trạng', chỉ đến khi nhìn thấy nàng mặc hồng y mới có một chút tinh thần, tức chết đi được!

- Vị Triều, Du Lăng, Ly Tuyệt, các ngươi nhìn bốn các nàng xem, có phát hiện ra điểm gì khác nhau không? - Niệm Khanh ý bảo các nàng hãy nhìn thật kĩ bốn cầm thú, đây là đang chuẩn bị cho bước tiếp theo của nàng.

- Nàng là Hoa Chi Phá? - Ly Tuyệt chỉ Hoa Chi Phá, ánh mắt nhìn Niệm Khanh đã trở nên quái dị vô cùng. Niệm Khanh, vì thú tính của bản thân mà ngươi lại có thể chỉnh người như thế, thật sự là...

Khóe miệng Du Lăng nhếch lên:

- Được! Rất được! Ta đột nhiên cảm thấy Lạc Nhân cũng phải như vậy mới đúng – Trẻ nhỏ không nghe lời nên được giáo huấn giống Niệm Khanh mới được.

Vị Triều chỉ nhìn không nói, chỉ có điều trong ánh mắt cũng có vài tia gì đó.

Ba cầm thú cả người lạnh như băng, Niệm Khanh này quả là tiểu nữ nhân ác độc!

- Hơn một tháng nữa sẽ tỷ thí, các ngươi thấy các nàng ăn mặc như vậy thì có thể đi sao? - Niệm Khanh không phải là người làm chuyện vô nghĩa, nói thế nào cũng là cô nương thanh lâu đi tỷ thí, ngươi nhìn bộ dạng ba người này xem, có một điểm nào giống cô nương? Nếu cứ như vậy mà đi thì Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu của các nàng không phải sẽ trở thành trò cười cho toàn Ô Tô sao! "Thiếu tứ đại hoa khôi nên phải phái nam nhân lên sân khấu", như vậy thì về sau tứ đại hoa khôi các nàng làm sao có thể ngẩng cao đầu!

Ba người kia nghe xong rất ăn ý gật đầu, lại quên chuyện quan trọng như vậy, vẫn là Niệm Khanh suy nghĩ chu đáo!

- Không cần! Ta không muốn... - Phong Chi Lâu thẳng chân chạy tới cầm chặt cánh tay Vị Triều - Vị Triều, ngươi phải cứu ta! Ta không muốn bị Niệm Khanh tàn phá!

Tiểu Hồng thấy tiểu thư nhà mình không nói gì thì ánh mắt nhìn Phong Chi Lâu càng không tốt:

- Này, ngươi mau buông ra, đừng tưởng rằng tiểu thư nhà ta dạy ngươi thổi tiêu thì ngươi trở thành người nào đó của tiểu thư! Còn nữa, ngươi vốn là nữ thì chuyện mặc nữ trang có làm sao? Nếu ngươi muốn làm nam nhân thì đơn giản, ngươi đầu thai một lần nữa là được!

Phong Chi Lâu và Tiểu Hồng vẫn không hòa thuận, chủ yếu vẫn vì chuyện ăn vạ lúc trước. Dù sao thì Tiểu Hồng thấy Phong Chi Lâu thì khó chịu, Phong Chi Lâu thấy Tiểu Hồng thì chán ghét, hai người đều không vừa mắt đối phương.

- Tiểu Hồng tỷ tỷ nói rất đúng, Lâu à, nếu ngươi ngại chậm thì đeo 'cái giả' lên dùng cho đỡ nhớ! - Hoa Chi Phá chỉ sợ thiên hạ không loạn, vội vàng ở một bên bổ sung.

Lời này vừa nói ra thì toàn bộ người lập tức an tĩnh lại.

Sắc mặt Vị Triều thực run rẩy, sắc mặt Ly Tuyệt hồng đậm, Du Lăng ngây người, còn Niệm Khanh cũng đen mặt. Quả nhiên, thay đổi được bề ngoài cũng không thay đổi được tính xấu bên trong. Những loại chuyện này sao nàng ta có thể nói ra miệng một cách không biết xấu hổ như vậy!

Tiểu Hồng há hốc mồm không biết nói gì mới phải, Tiểu Trúc nhìn thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt thì trong lòng bi ai, bốn người đáng thương. Tiểu Linh và Tiểu Lục nhìn nhau cười, quả nhiên mấy người này rất thú vị, trách không được các vị tiểu thư giữ các nàng lại bên người, chỉ là... Trong lòng có chút lo lắng mơ hồ.

Có phải các tiểu thư đang chơi đùa hơi quá sâu hay không?

=========================================

Tứ đại nha hoàn: (Kẻ chạy cờ)

Niệm Khanh gia: Tiểu Trúc

Vị Triều gia: Tiểu Hồng

Ly Tuyệt gia: Tiểu Lục

Du Lăng gia: Tiểu Linh