Ngày qua ngày, chẳng mấy chốc chỉ còn một tháng là đến đại hội thanh lâu, đáng tiếc là bốn cầm thú vẫn như cũ không biết cái gì.
Cũng không thể trách các nàng, các nàng không phải là thiên tài thì sao trong vòng một tháng có thể học được thổi tiêu, đánh đàn, múa kiếm, thư pháp? Mục tiêu cả đời của các nàng là ăn no xong chờ chết, cho nên các nàng càng không muốn gắng hết sức học, dù liều mạng học thì các nàng cũng không đủ chỉ số thông minh để học được. Nếu một tháng mà học được chỉ cần một nửa như tứ đại hoa khôi thì tứ đại hoa khôi còn cái gì mà lên mặt!
Các nàng đến đây cũng đã được một tháng, thời gian trôi qua nhanh như nháy mắt.
Hôm nay bốn cầm thú rất cao hứng, bởi vì hôm nay là ngày nhận lương, mỗi người năm lượng, tổng là hai mươi lượng bạc, là số tiền không phải nhỏ. Các nàng sớm đã không còn ngu ngốc như xưa, đãi ngộ của Niệm Khanh với các nàng là rất cao, tiểu tư bình thường trong Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu một tháng chỉ được ba hoặc bốn lượng, so ra vẫn coi là lương cao!
Tính ra thì các nàng cũng được coi là thành phần trí thức thượng lưu ở cổ đại.
- Lão đại, chúng ta có nên chạy trốn không? Tỷ thí gì đó khẳng định chúng ta không thắng được! - Phong Chi Lâu tuy rằng rất luyến tiếc Vị Triều nhưng đến giờ, Vị Triều 'muội muội' vẫn chưa 'bị bắt' nên chắc chắn sẽ không bênh nàng, nói cách khác, bốn các nàng nếu thật phải đi bán thân cũng sẽ không có người ngăn cản. . truyện đam mỹ
- Ngươi cho các nàng là ngốc sao? Chúng ta nữ trang các nàng cũng thấy, nam trang cũng đã thấy, lại còn ký khế bán mình, có Ly Tuyệt nhà Loạn nhi ở đây, vẽ chân dung truy nã còn không phải là chuyện nhỏ sao? Lai lịch bốn nữ nhân kia cũng không phải đơn giản, có lẽ chúng ta còn chưa ra khỏi Ô Tô đã bị bắt về, chậc chậc, chọc giận bốn lão phật gia kia thì rõ ràng là tự tìm đường chết – Sao Tuyết Chi Lạc chưa nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng chỉ cần nhớ tới hồng y làm mình động tâm thì lập tức nén lại ý niệm này.
Nguyệt Chi Loạn bới bới tóc giả:
- Ôi chao, không ngờ ta mặc nữ trang thật không tồi, ngươi xem, những người đó đều trợn tròn mắt! – Chỉ phía bên kia đường, bốn nam nhân bộ dạng đứng đắn đang ngắm trộm các nàng, trong lòng cười thầm, chị đây cũng có thị trường.
Hoa Chi Phá nhìn bốn người các nàng mặc nữ trang, thật không uổng phí sắc đẹp! Đương nhiên chỉ cần không mở miệng thì các nàng sẽ giống tiểu thư khuê các, còn nếu mở miệng thì... sẽ giống bà cô bán thịt lợn ngoài chợ!
- Tại sao không có người không có mắt đến đùa giỡn chúng ta? Không phải truyện đều viết vậy sao? - Nghe xong lời của Nguyệt Chi Loạn thì Phong Chi Lâu rất hưng phấn, nàng cũng không ngờ mình mặc nữ trang ở cổ đại lại thật sự không tồi, nếu phóng tới hiện đại thì khẳng định không thiếu người theo đuổi nàng.
- Chuyện này dễ thôi, ngươi đi ra đùa giỡn công tử nhà người ta thì không phải là được rồi sao? Dù sao thì ngươi cũng không hiểu rụt rè là gì mà - Tuyết Chi Lạc kỳ thật cũng rất muốn xem sự kiện thường có trong cổ đại là đùa giỡn, chẳng qua miệng cũng không quên xỉa xói Phong Chi Lâu.
Phong Chi Lâu vừa định phản bác lại thì bị Hoa Chi Phá ngắt lời:
- Vừa khéo, bốn lăm độ bên tay trái có một công tử mập mạp đang nhìn chằm chằm chúng ta, hơn nữa nhìn cách hắn ăn mặc thì chắc chắn là người có tiền, chắc hẳn có thể bao chúng ta!
- Làm sao làm sao! - Phong Chi Lâu kích động, mắt không quên nhìn trực tiếp nam nhân 'có thể bao chúng ta', trước tiên phải nhìn xem mặt mũi thế nào đã rồi nói sau - Oa Fuck, lợn đầu thai! Béo như vậy! – Một mình hắn có thể nặng hơn ba Vị Triều.
- Ôi chao, bốn chúng ta trang điểm vào cũng có thể coi như là cấp bậc hoa huệ, tuy rằng không thể so với hoa sen là tứ đại hoa khôi nhưng cũng không đến mức người coi trọng chúng ta đều là loại mặt hàng kia chứ! - Nguyệt Chi Loạn lắc đầu, khởi đầu không tốt!
Tuyết Chi Lạc cũng cau mày, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng mặc nữ trang ra ngoài, nếu gặp phải kẻ xấu đùa giỡn dù một chút thì thật sự sẽ khiến nàng có bóng ma tâm lý!
- Hắn đến đấy! - Hoa Chi Phá nhìn lướt qua Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn, rất nhanh tất cả có chung ý tưởng: Đầu heo đưa đến cửa, không thể không làm thịt!
- Ta thấy bốn vị cô nương rất lạ mặt, không biết là tiểu thư nhà ai? – Nam trang đầu heo làm vẻ một bộ dạng chỉ có ở quân tử, xoa cái cằm đầy thịt hỏi.
- Vị công tử này, chúng ta theo phụ thân vừa đến Ô Tô không lâu, hôm nay là lần đầu tiên xuất môn, cho nên... - Tuyết Chi Lạc làm bộ thật nữ tính, nói đến đây thì ngừng, Hoa Chi Phá, Phong Chi Lâu, Nguyệt Chi Loạn nhìn xong bội phục không thôi, ta rất muốn nôn.
- Vậy sao... được được, tiểu sinh rất quen thuộc với thành Ô Tô, tiểu sinh có thể dẫn bốn vị tiểu thư đi xung quanh một chút không? - Đầu heo vừa nghe xong mắt sáng rỡ.
- Như vậy...như vậy thật không phải, lại làm phiền đến công tử! - Hoa Chi Phá cũng thập phần phối hợp nói, ta muốn giết người, đầu heo này cư nhiên muốn một tên trúng bốn con chim, quỷ dâm đãng!
- Không phiền không phiền, có may mắn phục vụ bốn vị tiểu thư là phúc của tiểu sinh! – Khà khà, bốn con ngốc, đến lúc đó, đem đến chỗ không có người không phải là mình muốn làm gì thì làm sao! Tại Ô Tô này còn có lão cha mình giải quyết chuyện 'bất bình' mà!
Phong Chi Lâu nhìn thằng nhãi này thì biết ngay là không phải mặt hàng tốt gì, tia dâm đãng trong mắt bắn ra cả tá, chắc chắn là muốn tìm chỗ không có người rồi làm thịt các nàng, Fuck, sao có thể cho hắn mãn nguyện được!
- Không biết bốn vị tiểu thư đã ăn cơm chưa? Bằng không hay chúng ta ăn cơm trước rồi mới đi dạo? - Đến lúc đó mình hạ dược trong rượu, thịt bốn người này còn không phải dễ như trở bàn tay?
- Được! - Nguyệt Chi Loạn gật đầu, tiểu nhân, bọn ta sợ ngươi sao! Tuy bốn chúng ta không phải là cao thủ võ lâm nhưng cũng là đã từng học Taekwondo tạp bợ!
Nam tử đầu heo không hổ là kẻ có tiền, tìm đến tửu lâu tốt nhất Ô Tô, còn mướn một gian sương phòng, quả nhiên có âm mưu! Bốn cầm thú cũng không khách khí với hắn, từ lúc đồ ăn bưng lên thì không chút nương tay, người nào người nấy ăn bạt mạng, một mâm cũng đến bốn năm mươi lượng, tên mập kia trực tiếp choáng váng.
- Ôi, có phải chúng ta ăn hơi nhiều không? Tiêu tiền của công tử, sao có thể không biết xấu hổ như thế? - Hoa Chi Phá giả bộ nói, đầu lợn chết toi, đây là kết cục của ngươi.
- Không có gì, đây chỉ là chút lòng thành, ha ha, không đủ liền gọi tiếp – Nam đầu heo cười hơi cứng ngắc, mặc dù hắn có tiền nhưng cũng là lấy từ cha hắn, mỗi tháng trăm tám mươi lượng, bữa cơm này đã hết luôn nửa tháng tiền tiêu dùng của hắn, sao hắn có thể không đau lòng! Nhưng nhìn đến bốn người như hoa như ngọc ngồi đối diện thì lại luyến tiếc!
Đồ ăn đưa lên, bốn người biết đồ trong tửu lâu sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa tên mập cũng chưa đi ra ngoài nên đồ ăn này không có vấn đề gì, vì thế yên tâm lớn mật ăn tiếp.
- Ha ha, bốn vị tiểu thư ăn từ từ, tiểu sinh đi ra ngoài một chút sẽ lập tức quay lại, thuận tiện đi thúc giục bọn họ nhanh tay lên, sao rượu còn chưa đưa lên - Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã bảo tiểu nhị rằng hắn sẽ tự đi lấy rượu nên giờ hắn đi lấy rượu thật.
Hắn không đi, làm sao hạ dược?
Bốn người thấy hắn đi rồi cũng dừng đũa:
- Tên mập chết tiệt này nhất định đi chuẩn bị, ta đoán rượu sẽ có vấn đề, chúng ta nên thừa dịp hắn không chú ý đổi cho hắn hay định thế nào? - Tuyết Chi Lạc không nỡ bỏ nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, chẹp, đáng tiếc, đồ ăn ngon như vậy!
- Còn không đơn giản sao, trực tiếp cho ăn gạch! - Phong Chi Lâu chỉ sợ thiên hạ không loạn - Ta vẫn muốn thử cảm giác dùng gạch ném người khác! Lần này dâng lên tận cửa, vừa đúng lúc hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của ta! - Nhìn bình hoa ở một góc sương phòng, chậc chậc, vừa đúng lúc thay thế gạch!
Fuck! Ngươi cũng quá ác!Ba người liếc nhau,đủ bưa hãn!
Bốn người thương lượng đối sách xong ngồi yên chờ đầu heo tới cửa. Chỉ chốc lát sau, đầu heo công tử đã tới, trong tay bưng một bầu rượu:
- Ha ha, ta thuận tiện lấy lên, bốn vị tiểu thư nếm thử xem, đây là rượu ngon đó! – Rót cho bốn người mỗi người một ly, hắn cũng rót một ly cho mình, mắt sớm đã híp thành một đường, nâng chén chờ các nàng uống.
- Chết, châu sai (trâm có gắn hạt trân châu) của ta không thấy đâu! - Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc vừa định uống thì Nguyệt Chi Loạn đột nhiên kêu lên – Chắc không cẩn thận đánh rơi ở đây rồi.
Giả vờ giỏi! Thời gian vừa khớp! Ba người nháy mắt với Nguyệt Chi Loạn mấy cái.
- Vậy hả? Chúng ta cùng nhau tìm xem! – Thiếu chút nữa thì... thật là! Đáng chết! Châu sai, nhanh đi ra! Đừng làm chậm trễ đại sự của ca ca.
Mọi người đều buông chén rượu bắt đầu tìm châu sai ở trong miệng Nguyệt Chi Loạn. Phong Chi Lâu đi đến chỗ để bình hoa, thừa dịp đầu heo không chú ý rút một cây trâm trên đầu ném xuống – A! Ở trong này!
- Làm sao làm sao! - Đầu heo công tử kích động lập tức chạy qua, gập lưng định nhặt lên, không ngờ cộp một tiếng, trước mắt hắn tối om, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Phong Chi Lâu phủi tay, nói:
- Đáng tiếc, bình hoa đẹp như vậy bị vỡ! Nhưng mà cảm giác này, thật con mẹ nó tốt! – Thì ra là Phong Chi Lâu thừa lúc đầu heo công tử nhặt châu sai lên thì trực tiếp đập một bình hoa xuống đầu hắn, cảm giác trong nháy mắt kia thật không thể diễn tả.
- Ngươi nói xem, nếu hắn là người tốt thì làm sao? - Tuy rằng khả năng này rất nhỏ nhưng không phải không có - Nếu rượu của hắn không hề hạ cái gì, chẳng phải là chúng ta trách lầm hắn? - Tuyết Chi Lạc nhìn tên mập té xỉu thì có chút đồng cảm, ai không chọc lại chọc phải vài người bọn này? Đánh không lại tứ đại hoa khôi chẳng nhẽ đánh không được ngươi sao!
- Vậy trách hắn lớn lên xấu xí, bộ dạng đáng bị đánh đòn, xứng đáng! - Hoa Chi Phá chỉ cần nhớ tới ánh mắt đầu heo nhìn mấy người các nàng liền cảm thấy hắn dù chết một vạn lần đều là chuyện đúng đắn, không kiềm chế được đá một cước vào hạ bộ của hắn, cảm giác thật không tồi!
Bỏ đá xuống giếng, ta thích!Nguyệt Chi Loạn vỗ bả vai Hoa Chi Phá:
- Lão đại, ngươi quá độc ác! Hình như hơi nhẹ! – Thêm một cước, so với cước vừa rồi của Hoa Chi Phá còn mạnh hơn.
Tuyết Chi Lạc đầu hắc tuyến không nói gì chỉ nhìn hai cầm thú rồi lại nhìn tên mập đáng thương:
- Nhóc con, ngươi đi mạnh khỏe! Chị tiễn ngươi một đoạn! Nhớ giảm béo xong thì đến chơi với ta! – Nghiêng người bổ một cước theo trào lưu.
Phong Chi Lâu xấu hổ, còn nói ta ác độc, các ngươi so với ta chỉ có hơn chứ không có kém!
- Chúng ta đi thôi! - Nguyệt Chi Loạn xem xét người trên mặt đất, cũng chưa thảm quá, dù sao cũng không chết được, cùng lắm là làm thái giám, bộ dạng sắc lang vừa rồi của hắn, vừa lúc vì dân trừ hại!
- Ấy ấy, đợi ta đã! Ta còn chưa đá! - Phong Chi Lâu vừa nói xong liền đá một cước, đá xong liền cảm thấy thư thái, cảm giác đá bao thịt và đá cứng đúng là hoàn toàn khác nhau! May mắn nàng kịp đá, nếu không lần sau không biết còn được đá không.
- Khoan đã, nếu đi như vậy thì khác gì chúng ta vừa làm chuyện vô ích? - Hoa Chi Phá ngẫm lại,vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, đúng rồi, bạc! - Xem trên người hắn còn bao nhiêu tiền, chúng ta lấy hết! – Đâu ra đạo lý bắt chim yến lại không lấy lông!
Ba người vừa nghe thì mắt sáng lên tức thì! Chân lý! Cuối cùng móc ra từ người tên mập được hai tấm ngân phiếu:
- Hai tờ năm mươi lượng? Quá tốt, không tồi! Quả nhiên cường đạo là chức vụ có tiền đồ! - Hoa Chi Phá rất cảm khái.
- Lão đại, mới có một trăm lượng mà ngươi đã thỏa mãn? Mắt ngươi thiển cận như vậy từ lúc nào thế! - Phong Chi Lâu không hài lòng với một trăm lượng, một bàn đồ ăn này đã năm mươi lượng, tiền này cũng chỉ đủ hai bàn, ít một cách đáng thương.
- Quên đi quên đi, chúng ta ra tiệm may mua nam trang rồi đi chơi tiếp - Tuyết Chi Lạc thấy Phong Chi Lâu lại có xu thế tung chân đá tên mập liền lập tức ngăn lại, Lâu chết tiệt, nghiện đá người rồi sao! Thật muốn cho hắn đi làm thái giám!
Nguyệt Chi Loạn gật đầu:
- Tên mập chết tiệt này kỹ thuật đùa giỡn quá kém! Còn không tốt bằng anh đây! Hay chúng ta cũng đi thử xem?
Ý kiến hay! Ba cầm thú nghe xong tinh thần lập tức tăng lên.
- Còn chờ gì nữa? Nhanh nhanh nhanh! - Phong Chi Lâu thúc giục ba người đi rồi thuận tiện bồi thêm một cước mới đi ra ngoài. Mặc nữ trang làm ta sắp điên rồi! Mua nam trang, công tử ta phong lưu, đàng hoàng đi đùa giỡn con gái!