Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 56




Editor: Định để dành ngày mai đăng nhưng lại cảm thấy đăng ngay sau chương 55 có vẻ hay hơn.

==========================

- Rác rưởi! - Nguyệt Chi Loạn.

- Ti bỉ! - Hoa Chi Phá.

- Cầm thú! - Tuyết Chi Lạc.

Phong Chi Lâu đắc ý dào dạt nhìn vẻ mặt hâm mộ của ba người, tự hào cực độ nói:

- Các ngươi cứ ghen tị với ta đi, không sao, dù sao hiện tại ta chỉ cách Vị Triều nhà ta có một bức tường, sự nghiệp đẩy ngã chỉ là vấn đề thời gian. Ha ha ha, ta cười thật đắc ý, ta cười thật đắc ý - Chuyển vào tiểu viện của Vị Triều, chuyện này tương đương với ở chung rồi! Sao có thể không hưng phấn được?

- Lâu đệ, đẩy ngã là chuyện rất tốt đẹp, nhưng ngươi xác định là ngươi đẩy ngã chứ không phải bị đẩy? - Nguyệt Chi Loạn thật không nhìn nổi bộ dạng kiêu ngạo của Phong Chi Lâu, không quên đả kích - Vị Triều nhà ngươi dù thế nào cũng là cao thủ võ lâm, muốn đẩy ngã nàng rất khó! Ngược lại, Vị Triều đẩy ngã ngươi dễ như trở bàn tay, nhìn cái mặt xuân tâm nhộn nhạo của ngươi kìa, nàng chưa đẩy ngươi đã tự động dâng lên tận cửa.

- Loạn nhi, ngươi lại dự đoán! - Hoa Chi Phá nháy mắt, buồn cười nhìn mặt Phong Chi Lâu càng ngày càng đen - Kỳ thật, công thụ gì đều là mây bay - Ngươi chớ tiếp tục kích thích Lâu đệ.

Tuyết Chi Lạc rất đồng tình gật đầu:

- Lâu đệ đừng lo, không đủ thiên tư thì trau dồi kỹ thuật. Bằng kinh nghiệm xem qua vô số AV của anh, ngươi nhất định có thể! - Nếu thật sự không được thì thụ lâu ngày cũng thành quen.

- Cứt chó... mẹ kiếp... đi chết... - Phong Chi Lâu run run chỉ vào ba người - Ngươi là thụ! Ngươi là thụ! Ngươi là thụ! Cả nhà các ngươi đều là chịu! Ông là công, thuần công! Ông sao có thể bị Vị Triều đẩy ngã, tuyệt đối không có khả năng! Ông là công! Công công công công công công công công công công công công công công công công công công công công...

Hoa Chi Phá không nói gì chỉ chép miệng nhìn Lâu 'Khiêu Đại Thần', nháy mắt gửi tin cho Nguyệt Chi Loạn và Tuyết Chi Lạc: Lâu đệ lại động kinh!

Nguyệt Chi Loạn gửi tin lại: Nàng đang chột dạ!

Tuyết Chi Lạc biện giải: Nàng đang ngạo kiều! (Bằng với Tsundere, ngoài cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng xấu hổ)

Cuối cùng ra đưa một kết luận: Lâu đệ không hổ là thánh ngạo kiều!

Ngay lúc tứ cầm thú vì chuyện Phong Chi Lâu vào ở tiểu viện của Vị Triều mà tiến hành phân tích thì tứ đại hoa khôi cũng đang thẩm vấn người nào đó.

- Vị Triều, ngươi thật sự quyết định như vậy? - Ly Tuyệt có chút lo lắng nhìn tỷ muội nhiều năm, chậm rãi hỏi - Chưa bàn đến chuyện nàng là nữ, chỉ xét riêng ngôn ngữ hành động ngày thường của nàng thôi, là thật tình đối đãi với ngươi sao?

Vị Triều đồng ý để cho Phong Chi Lâu vào ở trong tiểu viện của nàng cũng đồng nghĩa với việc nàng mở rộng cánh cửa trái tim đối với Phong Chi Lâu. Phong Chi Lâu... thật sự đáng sao?

Du Lăng cười mềm mại đáng yêu:

- Ly Tuyệt, ngươi quá coi thường Vị Triều. Bằng thủ đoạn của Vị Triều, Phong Chi Lâu dám đi ra ngoài ăn vụng sao? Hơn nữa, tuy rằng người kia vô tâm vô phế, nhưng không khó nhìn ra nàng ta đối với Vị Triều là thật tâm. Theo như phương thức ở chung của bốn cầm thú các nàng, vui thì cười giận thì mắng, dùng hết sức lực để chửi bới đối phương, nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì người khẩn trương nhất cũng chính là các nàng, loại phương thức tình nghĩa này không thể không nói rất kỳ quái nhưng cũng khiến người ta rất an tâm.

Niệm Khanh tao nhã uống trà, nhìn Vị Triều không nói lời nào:

- Kỳ thật như vậy cũng không tồi, băng sơn thì hẳn phải dùng núi lửa để làm ấm thôi! Mặt than thì nên dùng mặt cười không sợ hãi để trị thôi! - Chậc chậc, thật sự chờ mong biểu hiện của Vị Triều lúc ở cùng Phong Chi Lâu.

Vị Triều thản nhiên quét mắt nhìn các nàng một cái:

- Các ngươi nghĩ quá nhiều.

- Phải không? Hình như ta nhìn thấy một quyển sách ở đầu giường của ngươi, tên là gì nhỉ? - Du Lăng nói ái muội - Khiến ta cứ tưởng tượng.

Vị Triều cả người run lên, lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế:

- Ngươi đi vào phòng ta từ lúc nào? - Chạm phải ánh mắt nhìn ngược lại của Du Lăng thì mặt đỏ trong chớp mắt - Không cho nói!

Ly Tuyệt nghi hoặc nhìn hai người:

- Sách gì? - Nhìn Niệm Khanh cũng bày ra vẻ mặt không biết, lại nhìn về phía Du Lăng.

Du Lăng trốn sau lưng Ly Tuyệt:

- Hì hì, không phải là thứ hay gặp ở thanh lâu, 'Đông Cung mười sáu thức' hay sao! - Nhìn mặt Vị Triều càng ngày càng hồng thì lại cười vui vẻ - Cũng không biết bắt đầu từ khi nào ngay cả hoa khôi Vị Triều của chúng ta cũng đọc loại sách này, thật sự là chuyện hiếm có! Lúc trước không biết là ai nói loại sách này chỉ cho hạng vô sỉ xem... chậc chậc, xuân tâm nảy mầm thật rồi sao?

Ly Tuyệt nghe xong toàn thân cứng đờ, nàng không nghe thấy gì hết. Nhưng mà, tư thế trong quyển sách kia thật đúng là thập phần quyến rũ khó quên, tóm lại, người bình thường cũng khó có thể làm đến.

- Du Lăng! Ta giết ngươi! - Vị Triều không bình tĩnh được nữa, băng sơn sập ầm ầm.

Loại chuyện này lại bị đưa ra trước mặt người khác, nàng làm sao chịu nổi? Vốn định âm thầm học hỏi, không ngờ... Du Lăng, lần sau ta nhất định phải bắt được gian tình của ngươi! - Vị Triều thề trong lòng!

Niệm Khanh buồn cười trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ không sợ vinh nhục, chờ Du Lăng và Vị Triều đánh xong mới chậm rãi nói:

- Kỳ thật các ngươi đều xem nhầm hướng, 'Đông Cung mười sáu thức' là giảng chuyện phòng the giữa nam nữ nên không có chỗ để trọng dụng, hơn nữa, 'Đông Cung mười sáu thức' cũng chỉ là chút tư thế phổ biến mà thôi, ta nhớ rõ trước kia từng xem qua một quyển tuyệt bản (hàng limited), là sách quý trong hoàng cung, quyển đó là bảy mươi hai thức.

Niệm Khanh nói rất thản nhiên, nhưng Ly Tuyệt, Du Lăng, Vị Triều nghe xong lại thấy hơi kinh dị.

- Vị Triều, cái này đưa cho ngươi! Tuyệt đối là sách quý, chắc chắn không thấy được ở trên chợ! - Niệm Khanh lấy từ trong lòng ra một quyển sách đồ họa, trên mặt cười đen tối - Chớ để mất mặt tứ đại hoa khôi hàng đầu của chúng ta! - Sách này là nàng bảo người ta mang từ trong cung ra, tuyệt đối đủ bộ!

Du Lăng và Ly Tuyệt thấy vậy đi qua xem, nhất thời ngây người.

'Ma Kính Đại Toàn'

Được lắm! Rất cường đại!

Vị Triều nhìn sách trong tay, không biết nên khóc hay nên cười.

Du Lăng cũng giống Vị Triều, là lần đầu tiên biết đến Niệm Khanh cường đại:

- Niệm Khanh, rốt cuộc ngươi đã xem qua bao nhiêu? - Ly Tuyệt gật đầu, tuy rằng không phải nàng chưa từng xem qua loại sách này, nhưng loại này thì tuyệt đối chưa từng thấy.

- Cái này... - Niệm Khanh cau mày, suy tư một lát - Trong hoàng cung có bao nhiêu thì chắc ta xem qua bấy nhiêu.

Ngươi vẫn là người sao? Ngươi thật sự là nữ nhân sao? - Ngay cả Du Lăng cũng cảm thấy ngượng ngùng - Trong hoàng cung là nơi tàng trữ sách đủ bộ nhiều nhất, còn có gì ngươi chưa xem qua?

Ly Tuyệt cũng giống hai người trên, là lần đầu tiên biết đến Niệm Khanh cường đại, hết chỗ nói nổi.

Kết cục cuối cùng của câu chuyện phiếm giữa tứ đại hoa khôi là Niệm Khanh toàn thắng.

Về phần Vị Triều, nàng còn có chút việc cần hoàn thành, hoặc là chuyện không thể không làm. Dùng thời gian của hai ngày, cuối cùng cũng đem chuyện này giải quyết xong.

Nhìn ba người cưỡi ngựa đi xa, Vị Triều không nhịn được thở dài một hơi thật sâu. Trưởng lão Huyền Hi Mạt là người tốt, đáng tiếc chí hướng của bản thân nàng không phải trên con đường kia. Trang chủ Thần Y Sơn Trang, có lẽ với người khác là vinh quang suốt đời, nhưng với nàng, người đã tìm được chuyện có ý nghĩa, cũng đã có người muốn quý trọng, thì chức vị trang chủ chỉ là mây bay.

Vị Triều không khỏi nhớ tới buổi nói chuyện ngày đó.

"Trầm Tịch, ngươi thật sự không muốn trở về sao?"

"Tam trưởng lão, ta đã không còn là Mộ Trầm Tịch. Ta chỉ là Vị Triều."

"......"

"Thần Y Sơn Trang không thiếu một người như Vị Triều, nhưng Vị Triều lại không thể không có ở nơi này."

"Trừ ngươi ra còn ai có thể thích hợp với chức vị trang chủ này!"

"Không, còn có một người. Tam trưởng lão không biết Thanh Minh có tiềm lực này sao? Nàng chỉ là không tốt tính một chút, nhưng nếu kiên trì dẫn dắt thì nhất định có thể khiến Thần Y Sơn Trang lên cao thêm một bậc" - Chỉ bằng tính tình linh hoạt của nàng, một đêm lần trước Vị Triều nhìn ra rất rõ ràng.

"Phải không? Vậy...cứ vậy đi!" - Huyền Hi Mạt bất đắc dĩ gật đầu, có lẽ như vậy cũng tốt, là mình quá cố chấp. Trầm Tịch tìm được thứ nàng muốn rồi, như vậy còn mình thì sao? Có lẽ đến hết đời này đều phải ở lại trong Thần Y Sơn Trang.

Ba người đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Vị Triều, nàng mặc nhiên xoay người rời khỏi.

Mộ Thanh U quay lại nhìn phía sau một cái, cứ ngỡ như nhìn thấy một tiểu cô nương vẫn đi theo mình trước đây.

Chuyện cũ xa xôi, chung quy là bị mình tự tay phá huỷ.

Lưu luyến? Có lẽ!

Chỉ có điều vào lúc nàng nhìn đến mình lại xoay người rời đi, hắn đã biết, đã không còn cơ hội.

Khi đó hắn còn rất trẻ tuổi, rất cao ngạo, mà hiện tại...vẫn nên trở về Thần Y Sơn Trang thôi. Nơi đó mới là số mệnh của hắn.

===============================================================================

Phong Chi Lâu: Mọi người đều nói xấu nhân cách của ta...... tất cả ta đều nghe rõ hết...... Đời này ta chỉ muốn một mình Triều Triều...... Trừ khi nàng chết...... Bằng không...... tuyệt không hai vợ! Đương nhiên, không thể không bài trừ một câu của Nguyệt Chi Loạn: Vị Triều vừa chết lập tức cưới. Nói linh tinh khỉ gì thế...... Cho nên, lúc này nghiêm túc thanh minh: Anh tốt xấu gì cũng biết lễ tiết. Dù thế nào cũng phải chờ hài cốt Vị Triều lạnh rồi mới cưới tiếp...

Vị Triều: Ta sẽ không chết trước ngươi...... Nếu thật sự phải chết...... thì sẽ độc chết ngươi trước......