Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 7




Một buổi chiều này của Hoa Chi Phá đều bị lời nói vừa rồi của Phượng tỷ làm sợ tới mức uể oải không phấn chấn, đặc biệt nghe ba người kia nói rằng Phượng tỷ muốn tập kích nàng thì nội tâm nàng lại càng không yên, đùa gì vậy, cho dù ta là trâu bò thì gặp phải Phượng tỷ cũng không thể dậy nổi. Huống đồ người ta cũng không phải!

Nói thật, tuy rằng bốn người thường châm chọc lẫn nhau, nói những lời đáng khinh, thậm chí cho người ta có cảm giác rằng kinh nghiệm của các nàng rất phong phú, nhưng đó chỉ là hình tượng, kỳ thật bốn người chưa từng trải qua tình yêu, đừng nói hôn môi, ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng chưa nắm qua tay ai.

Gặp phải cực phẩm Phượng tỷ như vậy khiến Hoa Chi Phá có bóng ma tâm lý.

Bốn người đều là hủ nữ chuẩn, bách hợp, đam mĩ cũng xem không ít, đối với loại chuyện này cũng không có bài xích quá lớn, chỉ cần thật lòng yêu nhau là tốt rồi, quản nhiều như vậy làm gì? Đương nhiên, ngươi phải có thực lực kinh tế nhất định, nếu không tình yêu kia cũng chỉ là muối bỏ biển. Dù sao thì tình yêu là tình yêu, cuộc sống là cuộc sống.

Nếu ngươi có xe có nhà có sự nghiệp, lương một năm một trăm tám mươi vạn, như vậy dù ngươi còn có lo lắng về con đường bản thân muốn đi thì trở ngại gì cũng không phải không thể vượt qua. Ngược lại, ngươi ăn của ba mẹ, dùng của ba mẹ, ở nhà của ba mẹ, chỉ cần bọn họ cắt đứt nguồn kinh tế của ngươi thì ngươi còn có thể đứng vững? Trừ khi ngươi bám được vào một phú bà, khiến phú bà nuôi ngươi, nếu không, không phải nói! Dù sao thì quan trọng nhất thế giới vẫn là kinh tế.

Ngươi muốn sa đọa? Đi, có tiền không? Không có? Ngươi đừng sa đọa, nhảy sông đi!

Nguyên nhân là vì không phản cảm mà thậm chí còn có ý muốn xem kịch vui nên Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn đều như ngựa hí tán dương 'mỹ mạo và tài văn chương' của Phượng tỷ, người trước chưa xong người sau đã tới làm cho Hoa Chi Phá ngay cả nhảy lầu cũng đã nghĩ tới.

- Phượng tỷ, nàng chính là phượng hoàng trên trời, nhan sắc như họa, vì lão đại mà xuống phàm trần. Lão đại, ngươi có lộc hưởng! – Nguyệt Chi Loạn.

- Phượng tỷ, nàng chính là người có một không hai trên đời, người người không sánh kịp, tin Phượng tỷ sẽ thành công, cưới Phượng tỷ sẽ trường sinh. Lão đại, ngươi sướng suốt đời! – Phong Chi Lâu.

- Phượng tỷ, nàng chính là truyền kỳ của nhân gian, nàng đã không phải là người. Lão đại, ngươi chính là thần tiên! – Tuyết Chi Lạc.

Hoa Chi Phá nghẹn họng muốn nôn cũng không nôn được, ba tên cầm thú này nói mà không cảm thấy đau thắt lưng sao. Phượng tỷ cực phẩm như vậy, nàng tự nhủ không có dũng khí đi làm bẩn nàng ta.

- Các ngươi không cần tiếp tục nói bậy, ta đã có Niệm Khanh của ta – Giữa Niệm Khanh và Phượng tỷ thì Hoa Chi Phá không do dự chọn Niệm Khanh, chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ chọn như vậy, đương nhiên khẩu vị đặc thù khác thì đừng bàn.

Một loạt tiếng trầm trồ vang lên.

- Ta thừa biết lão đại bại hoại như vậy thì làm sao có thể bỏ qua đại mỹ nữ tuyệt sắc Niệm Khanh được? – Phong Chi Lâu rất cảm khái nói – Đáng tiếc cho 'thiên hương quốc sắc' Phượng tỷ!

Hoa Chi Phá khóe miệng co giật mạnh, còn không phải do bị các ngươi bức! Thiên hương quốc sắc? Mắt ngươi mù phải không? Nếu ta không nói là Niệm Khanh thì trời biết ở trong miệng các ngươi ta và Phượng tỷ sẽ đến tình trạng nào!

- Ngươi không cần tiếc, nếu Vị Triều không cần ngươi thì ngươi có thể tìm Phượng tỷ! – Loạn Loạn một bên đả kích Hoa Chi Phá một bên không quên trêu chọc Phong Chi Lâu.

- Đúng vậy Lâu đệ, bằng nhan sắc của ngươi, chỉ cần ngươi ra sức theo đuổi thì ta dám cam đoan chỉ cần một canh giờ, không đúng, nửa canh giờ là các ngươi có thể lăn sàng đan! – Lạc Lạc vuốt cằm rất tán thành.

- Ta... phi... - Mặt Phong Chi Lâu lập tức đen – Nếu ta không cưa được Vị Triều thì ta sẽ xuất gia! – Chỉ cần không can hệ đến Phượng tỷ thì cái gì nàng cũng làm, lại càng không nói đến đi cưa Vị Triều xinh đẹp. Băng sơn, tình yêu lớn của ta!

- Quyết tâm thật lớn! – Loạn Loạn và Lạc Lạc tặc lưỡi liếc nhau – Chúng ta chờ, nhưng không biết ngươi đi làm hòa thượng hay ni cô?

- Ta chờ mục tiêu của các ngươi trở về, Du Lăng và Ly Tuyệt, chậc chậc, các ngươi cần phải nắm chắc trụ vững đấy! – Phong Chi Lâu bĩu môi không cam lòng nói.

Bốn người nhìn nhau rồi cười ầm ĩ vì ai cũng hiểu mấy lời này là vui đùa, còn thực tế tất nhiên là không đảm đương nổi. Chẳng qua lần này... thoáng có cảm giác trò đùa sẽ trở thành sự thật. Tối thiểu có thể khẳng định rằng các nàng và tứ đại hoa khôi là không thể thiếu can hệ.

Thời điểm mọi người đang bận làm cơm chiều thì một tin tức lớn từ bên ngoài truyền vào. Đương nhiên các nàng chính là trợ thủ đắc lực truyền tin, nếu để các nàng xuống bếp thì lâu này chắc sẽ không còn ai sống sót.

Du Lăng và Ly Tuyệt trong truyền thuyết đã trở lại, xe ngựa đã đến cửa thành.

Nghe nói là hai người các nàng đi biểu diễn theo lời mời của một vị quan lớn nào đó, bởi vì danh tiếng bốn người lan xa nên một ít lời mời cũng khó có thể cự tuyệt. Nhưng vì sao chỉ mời hai nàng thì bốn người không rõ.

- Lão đại lão đại, chúng ta nhanh đi ra ngoài xem, không biết của nhà Loạn Loạn và Lạc Lạc trông ra sao! – Phong Chi Lâu thực kích động, cuối cùng cũng có thể thưởng thức phong thái của hai vị hoa khôi kia một lần, không biết trông như thế nào, chắc hẳn sẽ không kém Vị Triều và Niệm Khanh, dù sao thì cả bốn người đều nổi danh.

- Được được, rất hợp ý ta! - Bị hai cầm thú trêu ghẹo, cuối cùng thì Hoa Chi Phá cũng có cơ hội cân bằng tỉ số.

Bốn người buông việc trong tay chạy theo những người khác cùng nhìn về phía trước, đứng ở cửa lớn kiễng chân cho cao thêm.

- Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dung nhan của Ly Tuyệt và Du Lăng cô nương một lần, không uổng công ta bán mình vào thanh lâu chạy việc! - Tiểu nhị Giáp.

- Huynh đệ, tri âm! Vì Ly Tuyệt cô nương, ta quyết định cả đời không cưới! - Tiểu nhị Ất.

- Này, mắt các ngươi bị gì hả, Ly Tuyệt và Du Lăng làm sao so được với Vị Triều của ta! - Tiểu nhị Bính.

- Vị Triều? Mắt ngươi mù rồi, khẳng định là Ly Tuyệt cô nương đẹp nhất! - Tiểu nhị Đinh.

Âm thanh trong đám người truyền ra làm cho bốn người xấu hổ một trận, lực lượng fan thật hùng hậu!

Giương mắt nhìn lên thì thấy ngã tư đường vốn không người nay hai bên đã kín người hết chỗ, hơn nữa từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, nam nữ già trẻ đều có, lực hút này có thể sánh với siêu sao quốc tế.

- Đến rồi! Đến rồi! – Hai cỗ xe ngựa chậm rãi từ nơi xa đi tới, trình độ xa hoa không khác với xe ngựa lần trước mà Vị Triều và Niệm Khanh ngồi.

Tim bốn cầm thú kích động, kinh hoàng mở to mắt. Hoa Chi Phá và Phong Chi Lâu kích động như vậy là vì sau này có thể trêu chọc Loạn Loạn và Lạc Lạc, còn Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn kích động như vậy lại vì không muốn Ly Tuyệt và Du Lăng sẽ bại dưới tay Vị Triều và Niệm Khanh, tuy rằng chưa từng gặp mặt nhưng ở trong miệng lão đại và Lâu, hai mỹ nữ kia đã sớm thành đồ ăn trên bàn ăn của các nàng, xuất phát từ tâm lý bao che khuyết điểm, dù thế nào cũng không thể khiến bản thân thất vọng được! Mặc kệ hai người và các nàng có cái gì không, vẫn không hy vọng để lão đại và Lâu bắt được nhược điểm đả kích bản thân.

Niệm Khanh và Vị Triều từ lúc ra cửa liền nhìn đến bốn người kia, nhìn bộ dạng kích động của bọn họ mà trong lòng buồn cười, bọn họ thật sự đã đem các nàng coi như nương tử của mình rồi sao?

- Vị Triều, ngươi nhìn Phong Chi Lâu nhà ngươi xem, sẽ không thay lòng đổi dạ chứ? – Bốn người bọn họ có thể lấy các nàng ra để tự sướng thì tại sao các nàng không thể làm ngược lại? Đặc biệt, chỉ cần mỗi lần nhắc đến cái tên Phong Chi Lâu là sắc mặt luôn bình thản không chút gợn của Vị Triều sẽ chuyển đen, là vẻ mặt trăm năm khó gặp nên Niệm Khanh càng không bỏ qua ý niệm trêu ghẹo Vị Triều trong đầu.

- Ta và nàng ta không có quan hệ gì cả, quản tốt Hoa Chi Phá của ngươi đi! - Từ sau khi bốn kẻ này làm tiểu tư thì Niệm Khanh luôn thừa cơ cứng rắn liên hệ Phong Chi Lâu với nàng như thể nàng với người kia thật sự có cái gì, điều này làm cho nàng buồn bực không thôi. Cho nên nàng cũng muốn trả thù, tìm đối tượng cho Niệm Khanh, chính là Hoa Chi Phá kia.

- Tiểu Triều Triều, ta hiểu mà, ha ha – Da mặt Niệm Khanh cũng không mỏng như Vị Triều nên cũng không thèm đáp trả lời trêu chọc kia.

- Ngươi... hừ! – Mỗi lần Niệm Khanh gọi nàng là Tiểu Triều Triều thì chứng tỏ rằng nàng ta không hề tin lời nàng, nàng còn nói được gì? Thôi kệ đi! Nhưng tai nàng cũng khẽ hồng nhạt.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, mành che thần bí của xe ngựa hoa lệ rốt cục được kéo lên.