Trong đại tửu lâuđệ nhất Ma thành, ba nam tử từ bên ngoài đến đang ngồitrong quán.
Bọn họ rốt cuộc tìm đượcngười mà bọn họ theo dõi đã lâu, nhưng là.. . . . .
"Là hắn?" TrầmNgũ nâng má, không quá khẳng định hỏi.
Hứa Vĩ quả quyết lắcđầu."Không phải là hắn!"
"Chắc là vậy!"Trầm Ngũ nhíu một đôi lông mày tam giác, không chắc chắn phản bác.
Hứa Vĩ rất kiên định lắcđầu."Không thể nào lại là hắn !"
"Nhưng là rất giốnghắn a!" Trầm Ngũ vẫn cảm thấy là đúng.
"Thiên hạ to lớn,từ xưa đến nay người giống người nhiều sao kể xiết,nhưng ngươi cho là Mai Dịch Thần kia sẽ giống như hắn sao? Ít nhất ta biết MaiDịch Thần chưa từng cười, càng đừng nói sẽ đối với một cô nương chiếu cố chuđáo, giống như người ngu ngốc." Hứa Vĩ nói ra giải thích sâu sắc của mình.
"A, ngươi nói nhưvậy cũng có đạo lý, hiện tại nhìn kỹ, đúng là không thể nào." Bị Hứa Vĩvừa nói như thế, Trầm Ngũ cũng cảm thấy hẳn không phải.
"Các ngươi câm miệngcho ta." Lý Ứng Vi vẫn trầm mặc không nói lời nào vì rốt cục không kềm chế được, lên tiếng quát bảo haikẻ ngốc chân chính dừng lại."Hắn chính là Mai Dịch Thần, thiên hạ này nếucó loại người thứ hai như thế,sớm đã bị ta giết!"
"Nhưng ta nghe nóiMai Dịch Thần võ công rất cao, hai ba năm trước hắn phản bội sư môn thì giếtvài trăm người, mỗi người chết không toàn thây, tử trạng vô cùng thê thảm,người khác nhìn thấy cũng không dám ăn thịt nữa. . . . . ." Hứa Vĩ nóixong giống như tận mắt nhìn thấy loại sự tình sinh động như thật.
"Xuy!" Mộttiếng chê cười, từ trong miệng namtử ở bàn kề cận phát ra.
"Này! Ngươi cười cáigì? !" Hứa Vĩ mắt to trợntrừng, trực giác cho thấy hắn là đang cười bọn họ.
Nam tử ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, trên mặt còntreo nụ cười mê hoặc .
"Vị huynh đài này cógì chỉ giáo sao?" Thanh âm của nam tử xinh đẹp hơi có vẻ trầm thấp, thẳngtắp lay động vào lòng người.
"Nha. . . . . . Ta.. . . . . ực!" Nuốt thật to từng ngụm nước, Hứa Vĩ bị nam tử làm cho mê hoặc nói không ra lời .
"Ngồi xuống, khôngcần mất mặt xấu hổ." Lý Ứng Vi thấp giọng quát, cúi thấp đầu vẫn dùng bữa.
Hứa Vĩ hơi giậtmình ngồi xuống, không bỏ được lại liếc nam tử xinh đẹp mộtcái.
Nam tử xinh đẹp cười với hắn một tiếng, ở trên bàn thả mộtkhối bạc vụn, đứng dậy thanh nhã rời tửu lâu.
Hứa Vĩ ngây ngốc thậtlâu, thật vất vả phục hồi lại tinh thần, vội vàng lấy tay khều Trầm Ngũ.
"Ai ai ai, ngươithấy được không đó, nam nhân kia . . . . . ." Ngừng một lát, "Này!Ngươi muốn đi đâu?" Hắn nhanh chóng lấy được ý thức, mắt thấy Trầm Ngũ sẽđi theo nam tử vừa rời đi .
"A? A? Ta, ta muốnđi. . . . . ." Trầm Ngũ đỏ mặt, tầm mắt không nhịn được lại đi nhìn về phía cửa tửulâu. Mỹ, quá đẹp, cực kỳ xinh đẹp!
"Hai người các ngươi.. . . . ." Lý Ứng Vi thanh âm lạnh đến không thể lạnh hơn"Muốn tagiết các ngươi sao?"
Hai người lập tức ngồinghiêm chỉnh, không dám làm bậy nữa.
"Các ngươi nghe kỹcho ta, dám phá hỏng chuyện của ta, ta bất kể chủ tử của các ngươi là ai, vẫngiết các ngươi!" Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
Ửng đỏ trên mặt hai ngườibiến mất, chỉ còn dư một mảnh trắng bệch.
"Hiện tại, các ngươiđến bên ngoài Lam trang coi chừng, xác định Mai Dịch Thần đúng là ở tại Lamtrang thì lập tức trở về thông báo cho ta."
"Chúng ta? Vậy ngươilàm gì?"
Lý Ứng Vi lãnh khốc nhìn bọn họ một cái.
"Ta muốn đi giếtngười!"
---------------
"Ngươi. . . . . .Muốn tìm Long Nghiêm?" Lam Thư Nhật hé mắt nhìn nam tử xinh đẹp, vị nàyđòi gặp Long Nghiêm, ngay cả khuôn muội muội cũng sẽ không âm nhu giống hắn nhưvậy, hắn thật sự là nam sao?
"Đúng vậy, xin Thiếutrang chủ thông báo một tiếng, nói. . . . . . Long Ngâm trở lại." Nam tử xinhđẹp chính là vị nam tử trong tửu lâu kia, hắn thanh nhã mỉm cười, đứng thẳng giữa phòng khách, đối với ánh mắtkinh diễm của mọi người không hề phát giác.
Long Ngâm?"Ngươichính là Long Nghiêm. . . . . ."
"Nhị đệ kếtbái." Hắn tiếp lời.
Lam Thư Nhật nhìn hắn,Long Ngâm tự nhiên hào phóng mỉm cười nghênh coi.
"Ta là nam, cần tacởi quần áo nghiệm thân không?" Thanh âm Long Ngâm mang theo chút mỉmcười.
Lam Thư Nhật đỏ mặt, cóchút buồn bực -- vì mình bị nhìn thấu ý định."Không cần."
"Ta không ngại." Long Ngâm trêu chọc.
Lam Thư Nhật trừng hắnmột cái. Long Ngâm, cùng Long Hoa một dạng có bản lĩnh chọc giận người!
Nghiêng đầu cho gọi ngườilàm đang ngẩn người, ngay cả gọi ba lượt không có động tĩnh, hắn tức giận đập bàn quát: "A Kỳ!"
Đứng ở sảnh bên cạnh đợilệnh A Kỳ đột nhiên hồi thần, nhìn thấy sắc mặt chủ tử tứcgiận, bị dọa sợ đến nỗi vội vàng bịch một tiếng quỳ xuống.
"Thiếu gia, có AKỳ."
"Đi thông báo với côgia, Nhị đệ Long Ngâm đến tìm hắn, mời hắn tới đây."
"Dạ " A Kỳ lĩnhmệnh, vội vàng đi thông báo cho cô gia.
Chừng nửa khắc đồng hồ, AKỳ thở hổn hển chạy trở lại, trên mặt mấy vếtmáu cực kỳ quen mắt.
"Thiếu gia, cô gianói mời Long Nhị gia đến Tú khinh lâu." Che mặt mơ hồ co rút đau đớn, A Kỳbáo cáo. Thật ra thì ý cô gia là "Long Ngâm? Đáng chết hắn tới làm cái gì?Ta bề bộn nhiều việc, gọi hắn tự mình lại đây!" Bề bộn nhiều việc? Cô giarõ ràng cùng tiểu thư dựa vào nhau ngồiở trong lương đình ngắm hoa, phẩm trà, ăn điểm tâm, nhưng hắn không dám tráilời cô gia, vì vậy chỉ đành phải trở lại phục mệnh. . . . . .
Ô ô. . . . . . Thật làđau đó! Tròn trịa vong ân phụ nghĩa, hắn cũng là tốt bụng tiếp nó bị cô gia némra! Lại đối xử với hắn như vậy.
"A Kỳ, ngươi đixuống thoa thuốc, ta sẽ phân phó ghi chép tiền lương tháng này cho ngươi nhiều một hai lượng bạc, " Lam Thư Nhật vìtròn trịa giải quyết hậu quả, ai kêu nó là sủng vật của muội muội bảo bối của mình chứ?
"Cám ơn thiếugia." Ô ô, thật là hảo tâm có hảo báo a! A Kỳ cảm động cực kỳ, che mặt luira.
"Ta dẫn ngươi đến Túkhinh lâu." Lam Thư Nhật đi xuống, liếc mắt khuôn mặt tươi cười cóvẻ giả tạocủa Long Ngâm liền lướt quahắn, chuẩn bị dẫn hắn đến Tú khinh lâu đi gặp em rể. Nhưng. . . . . .
Đi ở đằng trước, chân màyhắn khẽ nhíu lên, không biết là trực giác của hắn hoặc là thành kiến, hắn cảmthấy Long Ngâm người này giống như là một con hồ ly có khuôn mặt cười.
Một bước vào cửa Tú khinhlâu, đã nhìn thấy cách đó không xa trong lương đình hai thân ảnh dựa vào nhau,hắn dừng bước lại, nhìn bộ dạng Long Nghiêm tỉ mỉ"phục vụ" Lam Thư Nguyệt, trên vai vẫn "treo" tròn trịa, vẫn cảm thấy hình ảnh này rất quỷ dị, thậtkhông biết lúc nào thì mới có thể quen.
"Thì ra là đại catìm được món đồ chơi mới . . . . . ." Long Ngâm sau lưng đột nhiên nói một câu thật nhỏ ý vị sâu xa.
Ánh mắt Lam Thư Nhật chợthíp lại, nghiêng đầu nghiêm túc liếc hướng mỹ nhan, không hề có cảm giác tươiđẹp, bắt đầu cảm thấy đáng ghét.
"Ngươi là có ýgì?"
"Món đồ chơimới." Long Ngâm cười mỉm nhìn hắn, nâng ngón tay lên chỉ về phíađình."Lệnh muội dường như là món đồ chơi mới đại ca ta tìm được, nhìn hắnchơi ‘cẩn thận’, xem ra còn có thể chơi tốt một chút."
Lam Thư Nhật căm tức, mộtphen kéo lấy vạt áo của hắn."Ngươi đáng chết đang nói cái gì? Cái gì màmón đồ chơi mới? !"
"Long Ngâm!" LongNghiêm ôm eo Lam Thư Nguyệt bayvọt đến, đứng trước mặt hai người.
"Đại ca." LongNgâm cười khanh khách nhìn về phía Long Nghiêm, giống như giờ phút này người bịnắm vạt áo không phải là hắn.
"Nhật ca?" Ômthật chặt eo Long Nghiêm, Lam Thư Nguyệt cước bộ chưa đứng vững liền lo lắnggọi Lam Thư Nhật.
Lam Thư Nhật hung hăngtrợn mắt nhìn Long Ngâm một cái, tức giận buông hắn ra.
"Người ta đã mangtới, xin lỗi, không đi cùng được rồi!" Lam Thư Nhật xoay người rời đi.
"Long Ngâm, bản lãnhđệ thật tốt, chọc giận đại cữu tử** của ta,cố ý muốn cuộc sống của ta ở Lam trang khổsở sao?" Long Nghiêm dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Long Ngâm.
** anh vợ
"Hì hì, nếu như cuộcsống của đại ca ở Lam trang khổ sở, còn nhiều nơi hoan nghênh đại ca, cũngkhông cần phải ủy khuất mình như vậy, không phải sao?" Long Ngâm cười đếnvui vẻ, mặt cười nhưng mắt không cười, cố tình liếc Lam Thư Nguyệt trongngực Long Nghiêm, giống như xem xét giống như đánh giá.
Thật là người xinh đẹp!Đây là ý nghĩ đầu tiênxuất hiện trong đầu Lam Thư Nguyệt. Chẳng qua là. . . . . .
Tránh né cặp mắt kia,nàng vùi đầu trốn vào cái ôm ấm áp trong ngực Long Nghiêm, muốn tránh cặp mắtlàm cho nàng lạnh như băng.
Long Ngâm ghét nàng cũnglà chuyện đương nhiên, bởi vì hắn vì Long Nghiêm cảm thấy giận dữ, đúng không!
"Long Ngâm, đệ trởnên đáng ghét hơn." Long Nghiêm cau mày."Đệ đến Ma thành làm cáigì?"
"Hì hì, đệ đươngnhiên là 『 trở lại 』chúcphúc đại ca." Hắn nhìn Lam Thư Nguyệt, nhìn lại con mèo trên vai Long Nghiêm: "Con mèo thật đáng yêu, có thể đểcho ta. . . . . ." Hắn vươn tay, muôn ôm tròn trịa đang lim dim ngủ.
"Không được, nó. . .. . ."
"Meo meo!" Tròntrịa kêu một tiếng, không chút lưu tình cào một cái, ở trên tay thon dài trắngnõn để lại mấy vết máu.
"Tê --" LongNgâm hít một hơi, không dám tin nhìn về phía tròn trịa đối với hắn nhe răngtrợn mắt.
"Nó không cho ngườingoài ôm." Long Nghiêm nói xong thì đã trễ , vỗ vỗ đầu tròn trịa, thấpgiọng ý tứ mắng nó một câu coi như xong chuyện.
"Meo meo ô."Tròn trịa giống như là cảnh cáo trợn mắt nhìn Long Ngâm một cái, lại lần nữađiều chỉnh tốt tư thế, tiếp tục"treo" trên vai Long Nghiêm lim dim,mặc kệ.
"Thật xin lỗi, tròntrịa không hay gần người, ta thay mặt nó xin lỗi." Lam Thư Nguyệt áynáy nói, quay đầu kêu gọi Hoa Quế, "Hoa Quế!"
"Tiểu thư." HoaQuế từ trong lầu vội vã chạy như bay ra,cho rằng tiểu thư nhà nàng đã xảy ra chuyện gì."Tiểu thư, sao vậy ?Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoa Quế, em mau vàolấy thuốc trị thương, giúp Long Nhị gia bôi thuốc."
"Long Nhị gia?"Hoa Quế lúc này mới chú ý tới Long Ngâm xinh đẹp."Ngươi là nam nhân?"
"Hoa Quế, không đượcvô lễ!" Lam Thư Nguyệt thấp giọng khiển trách.
"Không việc gì, Lamcô nương, ta đã quen bị người khác nghi ngờ ." Long Ngâm lơ đễnh cườicười.
"Hoa Quế cô nương,ta thật sự là nam."
"Ai, thật đángthương." Hoa Quế thở dài, "Long Nhị gia, ngươi chờ ở đây, ta đi cầmthuốc trị thương."
Long Ngâm sắc mặt biếnhóa, đưa mắt nhìn Hoa Quế to con chạy như bay vào lâu.
Hắn vừa mới không nghelầm chứ? Người kia vừa cao vừa tráng, trừ gương mặt đó cùng tên Hoa Quế ra,không có một chỗ giống như nữ nhân vậy mà đang thương hại hắn? Là thương hạihắn bị con mèo làm bị thương, hay là thương hại bộ dạng hắn . . . . .
"Thật xin lỗi, LongNgâm, Hoa Quế này chính là nghĩ gì nói nấy, không có ác ý gì đâu." Lam ThưNguyệt cũng chỉ có thể nói xin lỗi.
"Kkhông phải ta đãnói ta không ngại sao?" Long Ngâm cứngrắn nói.
Lam Thư Nguyệt bịvẻ mặt nghiêm nghị của hắn làm cho sợ hết hồn.
"Long Ngâm!"Long Nghiêm trừng hắn."Ai cho phép đệ dùng loại khẩu khí này nói chuyệnvới đại tẩu?"
"Không sao, phuquân, ta. . . . . ."
"Xin lỗi, đại tẩu,đệ nghĩ là do vết thương đau, cho nên mới nóng nảy như vậy, làm đại tẩu chêbai." Long Ngâm cắt đứt lời của nàng.
"Thư Nguyệt, nàngcũng không nói xin lỗi, hắn thật sự không ngại chuyện như vậy, nàng vẫn xin lỗihắn, ngược lại giống như đang nói cho hắn biết, hắn nhất định nghĩ vì mìnhgiống nữ nhân nên cảm thấy xấu hổ." Long Nghiêm cúi đầu nói với Lam ThưNguyệt.
Long Ngâm hơi ngạc nhiên,kinh ngạc nhìn Long Nghiêm. Thì ra là như vậy? Nguyên nhân mình cảm thấy phiềnnão khi nghe được Lam Thư Nguyệt liều chết nói xin lỗi, chínhlà lý do này ?
"A? Ta tuyệt đốikhông có ý này. . . . . ." Nàng lo lắng nói.
"Ha ha. . . . .." Long Ngâm an ủi cười nhẹ.
"Nâng cao taylên." Long Nghiêm đột nhiên nói.
Hắn nghi ngờ."Cáigì?"
"Máu vẫn chảy, taynâng cao, đừng buông xuống." Lần này tròn trịa cào một chút cũng không lưutình, vết thương vừa sâu vừa dài, sợ là sẽ để lại vết sẹo.
"Đáng tiếc, vếtthương này không phải là ở trên mặt." Long Ngâm cúi đầu kinh ngạc nhìn vếtthương vẫn còn đang chảy máu.
"Hả?" LongNghiêm cau mày, hơn nữa cảm thấy hắn có chút cổ quái.
"Tới tới, thuốc trịthương cầm tới." Hoa Quế lại vọt ra, sau đó không nói hai lời, bắt đượccái tay không bị thương của Long Ngâm đi tới đình nghỉ mát" đè" hắn ngồi xuống, chuẩn bị bôi thuốc băng bó cho hắn."Ngươi muốn đểlại sẹo hay không?"
Long Ngâm khiêu mi, nhìnngười to cao này, Hoa Quế so với hắn càng giống như nam nhân.
"Ngươi nói là có thểlựa chọn sao?"
"Đúng vậy, nếu nhưngươi muốn giữ lại vết sẹo để chứng minh là nam tử hán, ta liền dùng thuốc trịthương bình thường giúp ngươi trị thương. Nếu như ngươi muốn giữ gìn làn dađẹp, vậy ta sẽ dùng thuốc dán thượng đẳng cô gia thay tiểu thư điều chế trị thương cho ngươi. Lần trước tiểu thư không cẩnthận ngã một cái, lòng bàn tay, đầu gối cũng bị rách, cô gia liền thay tiểu thưđiều chế loại thuốc dán này,kết quả sau khi thoa, hôm sau vết thương tốt hơn phân nửa, ngày thứ ba hoàntoàn khỏi, một chút vết sẹo cũng không có, rất lợi hại. Như thế nào? Muốn loại nào?" Hoa Quế đứng ở trướcmặt hắn, nhìn thẳng hắn.
"Tại sao bị sẹo domèo cào có thể chứng minh là nam tử hán?" Long Ngâm bật cười.
Hoa Quế trừng mắt,nghiêng đầu nhìn hắn."Đúng thôi! Muốn cười sẽ vui vẻ cười, ngươi bây giờ so với vừa nãy xinh đẹp hơn!"
Long Ngâm ngẩn ra, lầnđầu, là hắn tránh tầm mắt người khác .
"Dùng thuốc trịthương bình thường là được rồi, ta không quan tâm có sẹo hay không."
"Ách!" Hoa Quếnghe lời gật đầu, thay hắn xức thuốc băng bó."Nếu như đau thì nói, đừngngại, không có ai quy định nam nhân thì không thể kêu đau, biết không?"
Long Ngâm rũ mắt nhìn HoaQuế cúi đầu thay hắn bôi thuốc, hơi nhếch môi, đáy mắt thoáng qua một tia xảoquyệt.
Ngẩng đầu nhìn về phíaLong Nghiêm cùng Lam Thư Nguyệt bước chậm mà đến, hắn từ từ nói: "Đại ca, có người tìm được 『 Mai Dịch Thần 』."
Long Nghiêm thần sắckhông thay đổi, chẳng qua là nhàn nhạt gật đầu một cái bày tỏ.
"Đệ tạm thời ở Lamtrong trang, ta sẽ xin Thư Nhật sai một thị nữ đi hầu hạ đệ."
"Không cần, đệ khôngcó thói quen để cho người xa lạ hầu hạ." Long Ngâm từ chối nhã nhặn. Nhữngngười đó chỉ biết ngu ngốc giật mình nhìnchằm chằm hắn, chuyện gì cũng không làm được, chỉ tạo phiền phức cho hắn!
"Tay của đệ bịthương, không thể khỏi ngay, ít nhất trước lúc tay đệ khỏi, phải phái người giúpđệ xử lý một chút chuyện sinh hoạt vụn vặt hàng ngày." Long Nghiêm kiêntrì.
"Tốt lắm, băng bóxong." Hoa Quế đột nhiên nói.
Long Ngâm nhìn về phíanàng."Vậy thì nàng đi!" Hắn chỉ vào Hoa Quế.
"Ta? Ta sao?"Hoa Quế nghi ngờ hỏi.
"Không được, Hoa Quếlà thiếp thân tỳ nữ của Thư Nguyệt." Long Nghiêm cự tuyệt.
"Có thể không?"Long Ngâm nhìn về phía Lam Thư Nguyệt, mà không phải là Long Nghiêm.
"Này. . . . . . Chỉcần Hoa Quế nguyện ý, ta không có ý kiến." Lam Thư Nguyệt nói.
"Hoa Quế, bởi vì tayta bị thương, cho nên muốn phiền toái ngươi tới giúp ta, cho đến khi ta khỏihẳn mới thôi, có thể không?" Long Ngâm bộ dạng yêu mị mỉm cười.
Hoa Quế mặt luôn tươicười đột nhiên vo thành một nắm, còn rùng mình một cái."Van ngươi đó, LongNhị gia, ngươi cười như vậy rất kinh khủng!"
Nụ cười luôn luôn mị hoặclòng người không người nào cưỡng nổi của Long Ngâm nhất thời cứng đờ, này. . . . . . " đại" nữnhân này!
"Ha ha ha!"Long Nghiêm đột nhiên cười ha ha, "Được, sẽ để cho Hoa Quế hầu hạngươi." Hắn quyết định.
---------------
Kể từ khi tiếp quản Long gia bảo tới nay, Long Hoa mỗi ngày đêm đều làmtrâu làm ngựa, hắn đã có một thời gian thật dài không đến Lam trang la cà xemđại ca, cùng với trêu chọc Lam Thư Nhật một chút.
Cho nên, khi hắn nhậnđược tin đại ca"gọi đến", lập tức vội vã rời đi bữa tiệc cùng mấy thương gia Đại lão bản, trựctiếp chạy tới Lam trang.
"Tiểu Nhật Nhật--" vừa thấy được Lam Thư Nhật hắn ngày đêm mong nhớ, hắn lập tức nhiệttình vọt tới.
Lam Thư Nhật xoay ngườilại, đang lúc Long Hoa muốn cho hắn một cái ôm nhiệt tình, đồng thời nhấcchân không chút lưu tình đámột cước ngay giữa ngực của Long Hoa.
" Ách!. . . . .." Khụ. Long Hoa che ngực, một hơi thiếu chút nữa nói không nổi."TiểuNhật Nhật, ngươi thật là ác độc a!"
" Họ Long các ngươiđích thực là khiến người chán ghét!" Hắn tức giận nói.
"Vậy ta sửa họ Lamlà được." Long Hoa thuận theo" ý dân " .
Lam Thư Nhật tứcgiận nhìn chằm chằm hắn. Người Long gia bọn họ là như thếnào? Đổi tên sửa họ thành thích rồi!
"Ngươi tới Lam tranglàm cái gì?"
"Đương nhiên là nhớngươi, cho nên mới tới xem ngươi một chút để an ủi nỗi khổ tương tư. . . . .."
"Long Hoa, ngươi cóphải muốn ta giết ngươi mới hài lòng hay không?" Lam Thư Nhật rất nghiêmtúc nói. Hắn không biết Long Hoa nghiêm túc hay là cố ý tìm hắn phiền toái,nhưng hắn đối với long dương chi phích** một chút hứng thú cũng không có, nếu như LongHoa tiếp tục nói nữa, hắn thậtsự sẽ động thủ!
**là gay ý ;))
Long Hoa giơ hai tay đầuhàng, hắn biết rõ giới hạn của Lam Thư Nhật.
"Là đại ca tới tìmta, nói có chuyện muốn bàn bạc."
Lam Thư Ngày cau mày, hômnay Long Nghiêm cũng đột nhiên nói có chuyện muốn cùng hắn nói, không nghĩ tớingay cả Long Hoa Long Nghiêm cũng mời đến. Hắn có dự cảm, chuyện nhất địnhkhông đơn giản!
"Đi theo ta."Bỏ qua người đang vui mừng, Lam Thư Nhật dẫn Long Hoa đi tới Tú khinh lâu, xaxa liền nhìn thấy Long Nghiêm cùng Lam Thư Nguyệt ở trong vườn hoa tản bộ.
Long Hoa nháy mắt mấycái, lại nháy mắt mấy cái, người kia không phải là đại ca, tuyệt đối khôngphải!
"Đây là quỷ kếgì?" Hắn mờ mịt nhìn Lam Thư Nhật.
"Cái gì?" LamThư Nhật ngẩn ra, không hiểu người này hôm nay hỏi có ý gì.
"Người kia không thểnào là đại ca, là ngươi tìm người dịch dung?" Long Hoa tuyệt đối không tinnam tử đang ân cần chăm sóc một cô nương, mặt ôn nhu thâmtình, thậm chí chơi đùa với một con con mèo để có được một nụ cười của mỹ nhân,chính là đại ca lãnh khốc của hắn.
Lam Thư Nhật có thể lýgiải, bởi vì Long Hoa và hắn cũng đều trải qua, nhưng sau khi hiểu được ý củaLong Hoa, hắn lại vui mừng, là Long Nghiêm trở thành em rể hắn.
"Hắn tên là 『 Lam Mai 』."Lam Thư Nhật cố ý nói.
Trán Long Hoa đầy hắctuyến, một hàng quạ đen từ đỉnh đầu cạc cạc bay qua.
"Ta. . . . . . Cóthể xin hỏi tại sao gọi là『 Lam Mai 』 không?"
"Hắn nói muốn sửathành họ Lam, sau đó muội muội ta yêu mai, cho nên hắn phải gọi Lam Mai."Lam Thư Nhật nhún vai.
Long Hoa ngửa mặt lêntrời thở dài, Lam Thư Nhật vừa nói như thế, hắn ngược lại khẳng địnhngười kia chính là Long Nghiêm, vẫn tuỳ ý chọn tên như vậy.
"Ta chết cũng khôngtin tưởng!" Hắn không cách nào tiếp nhận kẻ ngốc như vậy làm đại ca nữa! Ô ô. . . . . .
"Vậy ngươi đi chếtđi." Lam Thư Nhật lười cùng hắn cãi cọ.
"A!" Tiểu tửnày cũng là người vô tình, ô ô, hắn thật xấu số."Ta xem không nổinữa!" Long Hoa xoa cả người nổi da gà, sẽ tiếp tục nhìn nữa, hình tượngđại ca ở trong lòng hắn anh minh thần võ sẽ bịsụp đổ.
Lam Thư Nhật hừ mộttiếng, đi tới đằng trước, dẫn hắn đi đến chỗ Long Nghiêm cùng Lam Thư Nguyệt.
Khác hẳn với bầu khôngkhí không vui vẻ của hai người, LongNghiêm cùng Lam Thư Nguyệt bên này ngọt ngào, ân ân ái ái, nhưng khi LongNghiêm giương mắt liếc hướng Long Hoa thì Long Hoa vô cùng khẳng định, ô ô. . .. . . Người này thật sự là đại ca của hắn.
"Đại ca, đệ tới."
"Ừ." LongNghiêm gật đầu, để cho ái thê ở trong đình ngồi xuống, rồi sau đó nhìn về phíasau bọn họ.
Hai người quay đầu lại,nhìn thấy Long Ngâm cùng Hoa Quế thong dong mà đến.
"Hả? Cũng? !"Long Hoa nhìn lên thấy Long Ngâm, đầu tiên là hoài nghi xoa xoa mắt, ngay sau đó sợ hãi kêu một tiếng, trốnsau lưng Lam Thư Nhật.
"Ngươi làm gì?!" Lam Thư Nhật không nhịn được rống, muốn tránh ra, lại bị Long Hoa từphía sau kéo lấy.
"Hì hì, đã lâu khônggặp, Tam đệ, đệ mạnh khỏe a!" Long Ngâm cười khanh khách chào hỏi.
"A, ha ha, nhị ca,biệt lai vô dạng." Từ sau lưng Lam Thư Nhật lộ ra một cái đầu, Long Hoacười khan. Ô ô, nhị ca trở về lúc nào? Đại ca tại sao không có nói cho hắn biếtnhị ca ở chỗ này chứ? Nếu như sớm biết nhị ca ở chỗ này, hắn chết cũng sẽ khôngtới.
"Nhờ phúc Tam đệ,nhị ca hết thảy đều tốt, vô cùng tốt, thật là cám ơn đệ, hôm nào nhị ca nhấtđịnh sẽ tìm cơ hội báo đáp đệ cho thật tốt." Long Ngâm cười càng thêmngọt.
"A a? Nhị ca khôngcần khách khí, ha ha, cũng không cần báo đáp, đây là Tam đệ phải làm, không cầnbáo đáp, ngàn vạn lần không cần."
"Thì ra là. . . . .. đúng là Tam đệ 『 cần phải 』 làm a. . . . . ." Long Ngâm cười liếc nhìn hắn,khiến cho Long Hoa càng cảm thấy sợ nổi da gà.
"Tốt lắm, ân oángiữa các ngươi tự mình từ từ giải quyết." Long Nghiêm ngăn hai người,chuyển sang Lam Thư Nguyệt, đem tròn trịa trên vai để xuống, đặt ở trên đất,cũng lên tiếng ngăn lại hành động nó muốn nhảy lên trên đùi nữ chủ nhân."Thư Nguyệt, ta cùng mọi người cóchút chuyện làm ăn muốn bàn bạc, nàng mang theo tròn trịa về phòng trước điđược không?"
Lam Thư Nguyệt nhìn mấynam nhân, cuối cùng gật đầu một cái, "Ừ."
Khẽ vuốt một chút đôi máphấn nộn của nàng gần đây đã không hề tái nhợt nữa, hắn mới chuyển sang HoaQuế, "Hoa Quế, ngươi tạm thời phụng bồi tiểu thư, chờ một chút uống xongthuốc, nhớ canh cho tiểu thư ngủ trưa."
"Dạ, cô gia."Hoa Quế tiến lên, dìu Lam Thư Nguyệt đứng dậy: "Tiểu thư, chúng ta trở vềphòng đi!"
"Tròn trịa đithôi." Lại nhìn Long Nghiêm một cái, Lam Thư Nguyệt rũ mắt, xoay người trởvề phòng.
Trở lại trong phòng nàng lo lắng."Hoa Quế. . . . . ."
Hoa Quế vì nàng rót mộtchén thuốc, nâng đến trước mặt nàng."Sao vậy? Tiểu thư?"
Lam Thư Nguyệt nhận lấy,uống xong một hớp, nhìn về phía mấy nam nhân ngoài cửa sổ kia.
"Hoa Quế, em có cảmgiác gần đây cử chỉ bọn họ có chút kỳ quái, giống như xảy ra chuyện gì haykhông."
"Có sao?" HoaQuế nghi ngờ."Tiểu thư, có muốn Hoa Quế đi hỏi thăm một chút?"
Lam Thư Nguyệt do dự mộtchút, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
"Không cần, nếu nhưphu quân muốn cho ta biết, sẽ chủ động nói cho ta biết, có thể chẳng qua là trên phương diện làm ăn, có phu quâncùng Nhật ca ra tay, nhất định không thành vấn đề." Có thể là Long Hoa banđầu quản lý Long gia bảo, kinh doanh có chút vấn đề, cho nên mới tìm phu quânthương lượng.
"Được rồi! Nô tỳcũng không đi nghe nữa." Hoa Quế ngay thẳng gậtđầu."Đúng rồi, tiểu thư, Long Nhị gia hôm qua cả buổi tối đột nhiên nóimột câu nói khiến cho em nghĩ mãi không hiểu!"
"Nói cái gì?"
"Hắn nói, chờ giảiquyết chuyện bên này xong, hắn nên tự mình quyết định con đường của chínhmình." Hoa Quế suy nghĩ sâu xa cau mày."Long Nhị gia tại sao khôngbiết mình muốn đi đâu chứ?"
Nhưng mà chuyện Lam Thư Nguyệt nghĩ đến chính là « giải quyếtchuyện phiền toái »?
Sắc mặt của nàng dần dầntái nhợt, chẳng lẽ. . . . . . Thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?