Như Tuyên dù cố gắng buông tay, cũng không khỏi đau xót cho bão táp thương tâm mà mình gây nên. Cầu cho mọi chuyện lại khởi điểm từ đầu, tựa như mùa xuân , điêu tàn rồi lại tái sinh. Hắn sẽ không nói đến nửa câu không phải, bất luận người mình mà sâu đậm đã làm chuyện gì , dù cho là khuynh tẫn thiên hạ , lừa dối trốn tránh lẫn nhau, dù là cho bọn họ nực cười hơn cả nực cười như thế, hắn vẫn buông bỏ .
Vì vậy, nhất định phải để quá khứ thâm trầm thống khổ kia phản phệ lại tất cả, mặc cho nó đông cứng những lời than vãn bất đắc dĩ kéo dài vô tận, khoá lại những thương tâm rối như tơ vò, cho tâm thanh thản , cho lòng tĩnh lại. Song, suy cho cùng, ngoại trừ Bách Lý Hàn Băng, hắn vẫn không thể để ý đến ai khác... Cái sâu sắc, đậm đà mà hắn dành cho Bách Lý Hàn Băng là không phai mờ được.
Hắn mong muốn cùng Bách Lý Hàn Băng hạnh phúc đến cuối-Một chải chải đến cuối, hai chải chải đến răng long đầu bạc... Vậy mà vẫn không được. Bởi bọn họ đã sớm mất đi dũng khí, chỉ có thể mặc kệ để vụt mất nhau. Liệu cặp đôi ấy có thể có được một Happy Ending không? Họ có thể tìm về với nhau, yêu nhau một lần nữa, cùng thực hiện những nguyện ước?