Từ Địch Thành Yêu

Chương 17




Sáng hôm sau, Triệu Lam bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô vươn tay đến tủ đầu giường, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình bỗng lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.

"Em nghe"

Giọng nói của Thẩm Tư Đằng mang chút gấp gáp ngay lập tức vang lên bên tai, "Lam, đêm qua sao em không về nhà? Có biết anh lo lắm không?"

"Hôm qua sự kiện kết thúc hơi muộn, em sang nhà quản lý ngủ"

"Em vẫn còn ở đó sao? Anh tới đón em"

"Không cần, hôm nay phải đến công ty, em đi cùng cô ấy"

"Nhưng mà..."

Không đợi Thẩm Tư Đằng nói thêm một lời nào, Triệu Lam đã vội ngắt máy. Cô đưa tay đỡ trán nhìn trần nhà, tinh thần có chút mệt mỏi cùng khó chịu. Có lẽ tối qua vì che ô cho Cố Tiểu Mạc mà làm bản thân bị ướt, bây giờ thái dương có chút đau nhứt. Phòng của Cố Tiểu Mạc lớn hơn khá nhiều so với phòng của Cố Thanh Hàn, vật dụng cũng đầy đủ, tiện nghi hơn. Có tivi, gấu bông, bàn học, một cái tủ lạnh mini, giường cũng lớn hơn, còn có rất nhiều tranh ảnh, poster của Triệu Lam được dán khắp phòng cùng vô số những món đồ chơi trang trí ngập tràn sức sống. Khác hoàn toàn so với cả ngôi nhà ảm đạm bên ngoài.

Triệu Lam nằm một chút liền ngồi dậy, vuốt tóc, lấy điện thoại nhắn địa chỉ cho Nghiên Vy đến đón, sau đó gấp chăn lại, đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Vừa xuống lầu đã nghe một mùi hương thơm phức xông vào mũi, hai chị em Cố Thanh Hàn đang vui vẻ trò chuyện ở trong bếp, thấy Triệu Lam đang đi tới, Cố Tiểu Mạc vội tươi cười chạy lại.

"Lam tỷ tối qua ngủ có ngon không?"

Triệu Lam mỉm cười, "Chị ngủ ngon lắm, cảm ơn Tiểu Mạc"

"E hèm, Tiểu Mạc mau ngồi vào bàn ăn sáng, sắp đến giờ đi học rồi", Cố Thanh Hàn nghiêm mặt chỉ vào chiếc ghế.

Cố Tiểu Mạc không cam lòng phồng má, lần đầu cảm thấy không vui vì phải đi học, vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn chén súp trên bàn. Ăn được mấy muỗng lại ngẩng mặt lên nhìn Triệu Lam.

"Lam tỷ...hôm nay vẫn...ở đây ạ?"

Triệu Lam nhẹ lắc đầu, "Hôm nay chị có công việc, lát nữa phải đi ngay"

"Ồ", Cố Tiểu Mạc ủ rũ cúi đầu.

"Lần sau tới chị sẽ mua kẹo cho Tiểu Mạc được không?"

Vừa nghe đến kẹo thì tinh thần của Cố Tiểu Mạc liền phấn chấn trở lại, nhoẻn miệng cười, "Vâng ạ, Tiểu Mạc cảm ơn Lam tỷ"

Hiếm khi thấy em gái mình thoải mái với người ngoài như vậy, Cố Thanh Hàn cảm thấy cũng khá tốt, nếu đối phương không phải là Triệu Lam thì lại càng tốt hơn thế nữa.

Triệu Lam không đi vào trong bếp, chỉ đứng tựa người vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn điện thoại, không biết là đang xem cái gì.

"Triệu tiểu thư, hiện tại còn sớm, cô có muốn ăn một chút không?", tốt xấu gì tối qua không nhờ có Triệu Lam đưa Cố Tiểu Mạc về thì rất có thể con bé sẽ gặp nguy hiểm, Cố Thanh Hàn cảm thấy vẫn là nên đối tốt với cô một chút coi như thay lời cảm ơn.

Triệu Lam im lặng nhìn mấy món ăn được bày trên bàn. Khoan nói tới việc có ngon hay không, chỉ mỗi màu sắc cùng mùi hương thôi đã đủ mê người lắm rồi. Tối hôm qua Cố Thanh Hàn cũng có mời Triệu Lam ăn cơm nhưng cô lại vì chuyện trước đó mà không có tâm trạng ăn uống. Hiện giờ bản thân Triệu Lam cũng rất tò mò tay nghề làm bếp của cô gái này như thế nào.

Cố Thanh Hàn chờ mãi không thấy Triệu Lam trả lời, chỉ thấy cô cất điện thoại vào trong túi hướng bàn ăn đi tới, trong lòng thầm phỉ nhổ một hồi nhưng vẫn đặt chén súp đến trước mặt cô.

Triệu Lam hiện tại hoàn toàn bị mùi hương từ món ăn thu hút, không quan tâm đến công việc nữa, cầm muỗng lên từ từ thưởng thức. Cố Thanh Hàn vốn định hỏi Triệu Lam cảm thấy thế nào thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, nàng đành cởi tạp dề đi ra mở cửa, thanh âm của Tần Dư ngay lập tức bay vào trong nhà.

"Hey, Tiểu Mạc đi học thôi, Dư tỷ có mua bánh cho em nè"

Tần Dư hớn hở cầm hai ba cái túi giấy chạy thẳng vào nhà bếp, muốn cho Cố Tiểu Mạc một chút bất ngờ, kết quả Cố Tiểu Mạc thì chẳng thấy đâu, trong nhà lại xuất hiện thêm người thứ ba, mà người này...hình như hay gặp qua trên tivi lắm?

Tần Dư trái nhìn, phải nhìn, hoàn toàn hoá dá. Còn ai ngoài Triệu ảnh hậu nữa? Vấn đề không còn là việc người này có thật sự là Triệu Lam hay không, vấn đề ở chỗ Triệu Lam như thế nào lại xuất hiện trong nhà của Cố Thanh Hàn, đang ăn đồ ăn nàng nấu, còn có bộ váy ngủ trên người Triệu Lam không phải do bản thân mình tặng cho Cố Thanh Hàn nhân dịp sinh nhật năm ngoái sao? Con người thù dai đó mà chịu chia sẻ đồ đạc cho người nàng ghét thật à? Cô có đang đi lộn nhà không vậy?

"Này, Tiểu Dư, cậu bày ra vẻ mặt đó là sao vậy? Có rắm mau thả"

"Cái người này...Triệu tiểu thư sao lại ở trong nhà cậu?", Tần Dư lắp bắp nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Đây đích thị là người thật a không phải tượng sáp, tượng sáp làm sao biết ăn súp?

Cố Thanh Hàn nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Tần Dư nhịn không được chán nản lắc đầu. Không hiểu sao với cái gương mặt này mà cậu ta vẫn có thể làm bác sĩ được.

"Tối qua cô ấy tình cờ gặp Tiểu Mạc trên đường và đưa em ấy về, trời mưa nên đã ngủ lại ở đây"

Hừ, bất quá chỉ là một diễn viên mà thôi, cũng không phải thánh thần gì, có cần ngạc nhiên đến như vậy không?

Triệu Lam lúc này cũng tự lên tiêng giới thiệu theo phép lịch sự, "Tôi là Triệu Lam, cô là bạn của Cố tiểu thư sao?"

Tần Dư lúc này có chút ngại ngùng gãi đầu,"À vâng, tôi là Tần Dư, bạn của Tiểu Hàn, rất, rất vui được gặp cô"

"A, Tần Dư tỷ", Cố Tiểu Mạc mang theo cặp sách lon ton chạy vào bếp.

"Từ từ thôi, coi chừng té", Cố Thanh Hàn vội đi tới xoa đầu em gái, "Tiểu Mạc chuẩn bị xong hết chưa?"

"Tiểu Mạc xong rồi ạ, Tần Dư tỷ, chúng ta đi thôi"

"Được", Tần Dư mỉm cười đặt mấy cái túi giấy lên bàn sau đó dắt tay Cố Tiểu Mạc đi ra ngoài, trong nhà nháy mắt chỉ còn lại Cố Thanh Hàn cùng Triệu Lam.

Bầu không khí quỷ dị, ngột ngạt liền ập đến. Triệu Lam cứ lặng lẽ ăn, không hề ngẩng mặt, Cố Thanh Hàn thì giả vờ lượn đi lượn lại trong bếp dọn dẹp chỉ để tránh việc chạm mặt với Triệu Lam.

"Cố tiểu thư"

"A?"

"Cô không ăn hả?"

"À, tôi ăn trước đó rồi"

"..."

Cố Thanh Hàn cẩn thận quan sát Triệu Lam một lúc, thấy cô ăn gần xong rồi mới chống cằm chậm rãi lên tiếng.

"Cái kia...lát nữa có người đến đón cô sao?"

"Ừm", Triệu Lam gật đầu.

"Là chồng cô à?"

"Không, quản lý"

"Nga, tôi cứ đinh ninh là cô sẽ gọi Thẩm tiên sinh đến đón chứ", Cố Thanh Hàn khoanh tay nhếch miệng cười, "Nghe nói hai người rất hạnh phúc có đúng không?"

Triệu Lam nhẹ buông muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt mang đầy hàm ý của Cố Thanh Hàn, ngửi được cả mùi thuốc súng. Cô vẫn không vội, với tay rút ra tờ khăn giấy lau bớt dầu mỡ trên miệng rồi lại uống một cốc nước, động tác cực kỳ ưu nhã.

"Hạnh phúc sao? Trước kia miễn cưỡng là vậy đi, dạo gần đây không tốt lắm"

"Ổ, sao vậy?", Cố Thanh Hàn dùng vẻ mặt vô tội nhìn Triệu Lam, trong giọng nói còn mang chút thương cảm.

Triệu Lam nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy nàng thực không tầm thường, lá gan cũng rất lớn. Cô dứt khoát đứng dậy đi đến trước mặt Cố Thanh Hàn, từ trên cao nhìn xuống, đem cả thân hình nhỏ bé kia bao lấy, ánh mắt như muốn xoáy sâu vào trong suy nghĩ chả nàng, lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi vì sao không còn hạnh phúc, không phải cô là người hiểu rõ nhất sao?"

"Ha", Cố Thanh Hàn quay mặt cười, "Chuyện gia đình cô liên quan gì đến tôi? Còn nữa, chậc, nói sao ta? Cô có chắc thứ mà cô tâm đắc trước giờ thật sự là hạnh phúc không?"

Triệu Lam có chút bần thần, cô hiểu rõ Cố Thanh Hàn đang đề cập đến điều gì. Thẩm Tư Đằng rất hút phái nữ, đó là chuyện Triệu Lam đã nghe qua rất nhiều từ khi học cao trung, lúc cô và hắn hẹn hò vẫn có không ít nữ sinh tìm đến hắn để tỏ tình. Thế nhưng kể từ khi cả hai kết hôn thì bên cạnh Thẩm Tư Đằng chưa từng xuất hiện bóng dáng người phụ nữ nào ngoại trừ người đang đứng trước mặt cô. Quá khứ của Thẩm Tư Đằng thế nào Triệu Lam không tính toán vì khi đó cô và hắn không có quan hệ gì cả, không phải cho tới khi Cố Thanh Hàn xuất hiện thì hắn mới vụng trộm sau lưng cô hay sao? Nhưng nếu như theo lời của Cố Thanh Hàn nói, nghĩa là Thẩm Tư Đằng trước đó đã luôn lừa dối cô chỉ là bản thân cô không hề hay biết.

"Chúng ta mới quen biết không bao lâu, lời nói của cô, tôi có thể tin sao?"

Cói Thanh Hàn nhún vai, "Muốn tin hay không là chuyện của cô, nói dối cô tôi chẳng được lợi lộc gì"

Triệu Lam cảm thấy bản thân không việc gì lại đi tin lời người ngoài nói, hơn nữa đây còn là tiểu tam của chồng mình. Vậy nhưng trong thâm tâm Triệu Lam vẫn không có ý định bác bỏ lời nói của Cố Thanh Hàn, thậm chí còn có xu hướng dấy lên sự hoài nghi đối với Thẩm Tư Đằng.

"Cô làm sao biết chồng tôi họ Thẩm?"

"Ồ, Thẩm tiên sinh là học trưởng của tôi, chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau tại câu lạc bộ bóng rổ. Anh ấy vô cùng nổi tiếng với các nữ sinh, ai mà không biết, Triệu tiểu thư đây cũng học Bát Trung không phải sao?"

Triệu Lam lúc này mới ngẩn người, "Cô từng học ở Bát Trung?"

Chẳng trách cô nhìn nàng có chút quen mắt, nhưng vẫn không có ấn tượng gì về người này.

Cố Thanh Hàn nghe đến đây lập tức sôi máu. Nàng thì biết về cô rất rõ, cô ngược lại xem nàng không ra gì, hảo cảm mới gầy dựng với Triệu Lam trong phút chốc bay sạch.

"Ừm hửm, xem ra tôi không có diễm phúc được Triệu tiểu thư đây biết tới rồi. Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, coi như làm việc thiện đi. Hãy chú ý nhiều một chút đến người đàn ông bên cạnh mình, để anh ta chạy loạn như vậy không tốt đâu, cô là đại minh tinh nên hiểu rõ nhất mà"

Giọng nói của Cố Thanh Hàn không nhanh không chậm, không cao cũng không thấp, từng câu từng chữ vang lên bên tai Triệu Lam, tưởng chừng như chỉ là một câu nói đơn giản nhưng thực chất lại mang đầy vẻ khiêu khích. Như này chẳng khác nào ăn cướp còn la làng. Triệu Lam hiện tại rất muốn cho người phụ nữ này một bạt tai nhưng ý nghĩ vừa được nảy ra trong đầu thì chuông điện thoại lại đánh tới, là Nghiên Vy gọi.

"..."

"Được, tôi ra ngay", Triệu Lam cất điện thoại, cầm lên túi xách, trừng mắt nhìn Cố Thanh Hàn vẫn chưa buông bỏ ý cười một cái rồi đi ra ngoài.

Cố Thanh Hàn liếc nhìn theo bóng lưng vừa đi khỏi của Triệu Lam. Quả nhiên, cô và nàng là hai đường thẳng song song mãi mãi không thể có điểm chạm. Nhìn vẻ mặt Triệu Lam khi nãy chắc chắn cô đã tức giận. Bất quá Cố Thanh Hàn cảm thấy mình không nói gì sai cả, chỉ muốn giúp Triệu Lam nhận ra được bộ mặt thật của Thẩm Tư Đằng mà thôi. Nếu Triệu Lam đã không muốn tin lời nàng nói thì nàng cũng chẳng có nghĩa vụ phải đi chứng minh với cô cả.

Cố Thanh Hàn nhanh chóng lau dọn rồi tự mình bắt xe đi làm. Hôm nay cả Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y đều ở trong quán, công việc vẫn diễn ra khá suôn sẻ, nhờ vị trí "đắt địa" đối diện Hoan Diệu mà thu hút không ít người hâm mộ đến đây mua nước với hi vọng thấy được thần tượng bên ngoài.

Trình Vân Y vào bếp làm bánh, Tiêu Vũ Huyên cặm cụi pha chế nước, riêng Cố Thanh Hàn bị ép đứng yên một chỗ ở quầy thu ngân mặc dù hôm nay nàng đã có thể đi lại nhẹ nhàng. Không có việc gì để làm, Cố Thanh Hàn bắt đầu nhìn xung quanh, hiện tại là giờ hành chính, trong quán chỉ có một vị khách.

Đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, anh ta đã ngồi ở đây hơn hai tiếng, cứ luôn nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn sang phía đối diện, xem chừng là đang đợi ai đó. Cố Thành Hàn cũng không nghĩ nhiều, lập tức liền đoán đây có lẽ là fan của một trong số các nghệ sĩ ở Hoan Diệu đi. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, miễn anh ta trả tiền đàng hoàng thì muốn ngồi bao lâu cũng được.

Cố Thanh Hàn tựa người vào bàn, tay trái chống cằm nhìn ra cửa. Giờ này...có lẽ Triệu Lam đang làm việc rồi nhỉ? Nhớ lại lúc sáng chính mình đã làm tâm trạng cô không tốt, cảm thấy có chút quá đáng. Thật ra nàng hoàn toàn có thể mặc kệ Triệu Lam, nhưng không hiểu vì sao khi nãy lại đem lời nói ra hết. Cố Thanh Hàn cảm thấy Triệu Lam dường như không thèm quản Thẩm Tư Đằng, hoặc cũng có thể là đã đặt khá nhiều niềm tin vào hắn, vậy nên mới để cho hắn có cơ hội chim chuột bên ngoài. Nếu sáng nay Cố Thanh Hàn không lên tiếng cảnh báo, không biết Triệu Lam sẽ còn bị tên khốn đó lừa đến bao giờ nữa. Dù sao nàng làm người tốt đến đây cũng đủ, nàng cũng tự ý thức được bản thân không phải trong sạch gì, phần còn lại để Triệu Lam tự giải quyết, nàng xen vào chỉ thêm rước hoạ vào thân.

Một chiếc Mercedes dừng lại ngay trước cổng chính Hoan Diệu, vừa lướt qua Cố Thanh Hàn liền nhận ra đây là xe của Thẩm Tư Đằng. Mấy hôm nay Triệu Lam ở nhà, đương nhiên hắn sẽ không tìm đến nàng mà dành hết thời gian cho cô, nhưng đến tận công ty đón vợ như vậy vẫn là lần đầu tiên. Không phải hắn rất sợ bị báo chí chụp được sao? Nếu vậy thì sau này sẽ rất khó xuất hiện bên cạnh người phụ nữ khác. Lẽ nào hắn thật sự tỉnh ngộ rồi? Muốn hoàn lương?

Sột soạt.

Vị khách duy nhất trong quán loay hoay từ trong túi xách tìm kiếm gì đó, đến khi đầu ống kính máy cơ lộ ra, Cố Thanh Hàn thầm than không ổn. Anh ta chính là nhà báo? Mấy người này đúng là rảnh rỗi quá, người ta đi làm cũng không tha. Triệu Lam cũng từng nói không muốn chia sẻ quá nhiều về chuyện đời tư. Nghĩ lại nếu bản thân nàng bị theo dõi 24/7 thế này nhất định vô cùng khó chịu. Cố Thanh Hàn rời khỏi quầy thu ngân đi đến bên cạnh tay nhà báo.

"Này anh, quán chúng tôi mở ra là để phục vụ cho khách có nhu cầu nghỉ ngơi và thư giãn, không phải là nơi để anh xâm phạm quyền riêng tư của người khác"

Người đàn ông bị giọng nói đột ngột vang lên phía sau làm cho giật mình, vội quay đầu lại nhìn Cố Thanh Hàn, nhíu mày, "Cô làm sao vậy? Đây là công việc của tôi"

Cố Thanh Hàn không cảm thấy lạ khi anh ta bật lại, vẫn kiên quyết, "Cái mà anh gọi là công việc đang xâm phạm đến lợi ích của người mà anh theo dõi. Tất nhiên, nếu Triệu tiểu thư đang tham gia chương trình hoặc quay phim thì tôi không nói tới", nói xong làm động tác tiễn khách, "Mời anh đi cho"

Người đàn ông bị nói như vậy liền

tỏ vẻ rất bực mình, nhưng lại không có cách nào cãi lại, hơn nữa phía bên kia Triệu Lam cũng đã ngồi vào chiếc xe kia rời khỏi. Cứ tưởng hôm nay túc trực ở đây sẽ chụp được người chồng giấu mặt của Triệu ảnh hậu, rốt cuộc trở thành một chuyến đi công cốc. Dù sao người cũng không còn, ở đây dây dưa cũng không được gì, anh ta liền cầm lên balo, ném tiền lên bàn rồi hậm hực rời khỏi.

Cố Thanh Hàn chẳng buồn quan tâm người vừa rồi nghĩ gì, cảm thấy sau này vẫn là nên chú ý mấy người khách ra vào một chút, nhà báo, fan cuồng, là hai thành phần đáng sợ nhất trong cuộc đời hoạt động nghệ thuật của các nghệ sĩ, so với một "antifan có tâm" như nàng, úc, đúng là thua xa.

Cố Thanh Hàn che miệng ngáp dài, hai mắt nặng nề như đeo chì. Tối qua bị Cố Tiểu Mạc làm phiền đến tận đêm, ấy vậy mà oắt con đó sáng nay vẫn đi học bình thường, có mỗi nàng cả người đau nhức. Cố Thanh Hàn cảm thấy nàng sắp được ăn mì trường thọ vào ngày sinh nhật rồi. Vừa định kéo ghế ngồi chợp mắt một chút, Tần Dư lại đúng lúc gọi đến.

"Nguy rồi Tiểu Hàn, cậu mau xin nghỉ hôm nay đi, tớ lập tức tới đón cậu"

Tần Dư vừa nói vừa thở dốc, giống như vừa chạy vừa nói chuyện, làm cho Cố Thanh Hàn cũng dâng lên cảm giác bất an.

"Có chuyện gì?"

"Thầy hiệu trưởng vừa mới gọi điện cho tớ, Tiểu Mạc...Tiểu Mạc đánh nhau với bạn"

"Cậu nói cái gì?"