Từ Địch Thành Yêu

Chương 19




"Cậu có chắc muốn làm như vậy không? Nếu thấy không khoẻ thì vào trong nghỉ đi", Trình Vân Y lo lắng nhìn Cố Thanh Hàn đang mặc bộ đồ hoá trang gấu lên người.

Mấy ngày hôm nay Cố Thanh Hàn rất kỳ lạ. Bình thường nàng vẫn cười nói rất tốt, nhưng dạo gần đây sắc mặt có chút tái nhợt, nói chuyện cũng không có linh hồn, hỏi gì đáp nấy. Bộ đồ hoá trang này là do Tiêu Vũ Huyên chuẩn bị, vốn muốn để cho một cậu nam sinh là nhân viên bán thời gian mặc vào để quảng bá cho tiệm, nào ngờ hôm nay cậu ta có việc gấp ở trường nên không đến, Cố Thanh Hàn liền xung phong nhận mặc nó. Bộ đồ này rất dày, phần đầu cũng khá nặng, Cố Thanh Hàn đã mặc nó cả buổi sáng, mồ hôi thấm ướt cả người nàng, mặc kệ Trình Vân Y và Tiêu Vũ Huyên nói thế nào nàng cũng nhất quyết không chịu nghỉ ngơi.

"Mình nói cậu hôm nay làm sao vậy? Cứ như người mất hồn ấy"

Tiêu Vũ Huyên từ trong bếp đi ra, cẩn thận quan sát biểu cảm của Có Thanh Hàn. Đây không phải lần đầu cô hỏi câu này trong ngày, nhưng lần nào cũng vậy, Cố Thanh Hàn vẫn như cũ né tránh.

"Mình xong rồi, ra ngoài trước đây", Cố Thanh Hàn chống tay đứng dậy, nặng nề đi ra phía cửa.

Trình Vân Y và Tiêu Vũ Huyên nhìn nhau lắc đầu ngao ngán, "Cậu ấy đúng là cứng đầu"

Triệu Lam từ cửa chính Hoan Diệu đi ra, nghe thấy tiếng nhạc náo nhiệt cùng nhóm người đông đúc vây xung quanh một chú gấu nâu đang nhảy nhót phía đối diện liền hiếu kỳ ngừng lại, "Bên đó có chuyện gì vậy?"

Nghiên Vy nheo mắt nhìn theo, "Chắc là họ đang quảng cáo chào đón khách đấy"

"Ừ, đi thôi"

Triệu Lam đương nhiên biết đó là nơi Cố Thanh Hàn đang làm việc nên không muốn quản nhiều, cô vẫn còn một buổi quay quảng cáo ở phim trường, chuyện của nàng cô không muốn xen vào nữa. Triệu Lam theo sau Nghiên Vy ngồi vào trong xe, vừa mới thắt dây an toàn liền nghe thấy tiếng la hét từ bên ngoài vọng vào.

"Cấp cứu...mau gọi cấp cứu đi, có người ngất xỉu rồi"

Đám đông ở đối diện trở nên hỗn loạn, không ít người đi đường bị thu hút lại vây vào nhìn, mọi người phần lớn là hoảng loạn, không biết phải làm như thế nào.

Nghiên Vy cảm nhận được tình thế không ổn, muốn đề xuất với Triệu Lam đến đó giúp đỡ lại sực nhớ ra ba mươi phút nữa Triệu Lam phải đến studio ghi hình, liền đem lời nói nuốt ngược vào trong. Triệu Lam ngược lại không một chút biểu cảm, cũng không có dấu hiệu đưa ra giải pháp. Nghiên Vy nhìn cô vẫn mang bộ dạng dửng dưng như không có việc gì lại cảm thấy không đúng, dù sao cũng là mạng người, cuối cùng vẫn mở miệng, "Gần đây không có bệnh viện, đợi xe cứu thương tới sợ là không kịp, hay là chúng ta...Này, cậu đi đâu đấy?"

Không đợi Nghiên Vy nói hết câu, Triệu Lam đã tháo dây an toàn và chạy sang bên kia đường, cô cũng lập tức cuống cuồng đuổi theo.

"Xin tránh đường một chút"

Triệu Lam đẩy ra dòng người, dù cô có đang đội nón và mang khẩu trang nhưng vẫn bị vài người nhận ra, có người còn cố tình hét lớn"Triệu Lam kìa" làm cho đám đông ngày càng phấn khích ép vào càng nhiều.

Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y cũng bị tiếng ồn làm cho kinh hách, lo sợ Cố Thanh Hàn xảy ra chuyện liền tức tốc chạy ra ngoài cửa. Thông qua khe hở nhỏ của đám đông nhìn thấy Cố Thanh Hàn đang nằm trên đất, bộ đồ gấu trên người vẫn chưa cởi mà bọn họ vẫn không có dấu hiệu tản bớt, thậm chí càng lúc càng đông vì có Triệu Lam xuất hiện. Hai người muốn đến đỡ Cố Thanh Hàn nhưng lại bị nhóm người ấy chắn hết đường vào.

Tiêu Vũ Huyên tức giận hét lớn, "Làm ơn giãn ra một chút, bạn tôi ngất xỉu rồi"

Triệu Lam lúc này đã chen vào được bên trong, cô vội ngồi xuống đem cái đầu gấu gỡ ra, quả nhiên là Cố Thanh Hàn. Nghiên Vy cũng đúng lúc chạy tới giúp một tay, đem Cố Thanh Hàn đỡ dậy, còn gọi cả bảo vệ của Hoan Diệu sang để giải tán bớt dòng người, tạo ra một lối đi, Triệu Lam ngay lập tức bế Cố Thanh Hàn lên xe.

Hai giờ sau, Cố Thanh Hàn từ từ tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng xoá.

Chết tiệt, lại là bệnh viện, sao mình có thể ở cái nơi quỷ quái này?

Nàng đưa tay đỡ trán, đầu đau như búa bổ. Nếu không phải vì cơn đau này thì Cố Thanh Hàn đã nghĩ mình sắp được gặp lại ba mẹ rồi.

"Cố tiểu thư, cô tỉnh rồi"

Cố Thanh Hàn nghe thấy một giọng nói xa lạ, nàng liền quay đầu về phía cửa nhìn, người này nàng thật sự không quen biết.

"Cô là..."

"Tôi là Nghiên Vy, là quản lý của Triệu tiểu thư"

Triệu tiểu thư? Là "Triệu tiểu thư" mà nàng quen biết sao? Không phải đã nói...

"Đây là thuốc mà bác sĩ vừa mới kê cho cô, viện phí cô không phải lo, chúng tôi đã giúp cô chi trả", Nghiên Vy đặt bao thuốc lên trên bàn.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi", Cố Thanh Hàn nâng khoé miệng cười.

Nàng cười thật xán lạn, cứ như thể gặp phải thánh nhân của đời mình, khiến Nghiên Vy có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng, "Khụ, Cố tiểu thư không phải khách sáo, tôi cũng không phải người trực tiếp cứu cô"

"Sao?"

Ánh mắt Nghiên Vy có chút né tránh, "Ừm...tôi còn có việc với nghệ sĩ của tôi, xin phép đi trước"

Cố Thanh Hàn nghe vậy cũng không hỏi nhiều, lịch sự gật đầu với Nghiên Vy một cái, "À, được, Nghiên tiểu thư vất vả rồi"

Đi được vài bước tới cửa, Nghiên Vy bỗng quay đầu lại, "Tôi còn có chuyện muốn nói"

"Sao vậy?"

"Thật ra Triệu tiểu thư đã dặn tôi: "Nói với Cố Thanh Hàn rằng cậu mới chính là người đưa cô ấy đến bệnh viện", nhưng tôi trước giờ không thể nói dối, Cố tiểu thư có thể đừng báo lại chuyện này với cô ấy được không?"

Câu nói của người nọ đột nhiên vang lên trong đầu.

"...Đây là lần cuối cùng tôi giúp đỡ cô..."

Cố Thanh Hàn như hiểu ra điều gì đó, bật cười, "Ồ, ngại quá, tôi trước giờ cũng không giỏi che giấu ai chuyện gì cả"

Nghiên Vy nghe xong sắc mặt liền chuyển biến rất phức tạp. Cố Thanh Hàn nhìn thấy rất muốn cười nhưng lại cảm thấy như vậy thật bất lịch sự, cố nén xuống.

"Tôi lỡ nói ra thì có sao không?"

"Tôi sẽ bị trừ lương", Nghiên Vy nói ra câu này với một giọng điệu cực kì nghiêm túc.

Nhìn người khác khó xử như vậy Cố Thanh Hàn cũng không nỡ, thôi được rồi, coi như tu lại cái miệng, giúp Nghiên Vy giữ kín chuyện này vậy, "Ai, không đùa với cô nữa, tôi sẽ không nói ra đâu, yên tâm"

Nghiên Vy dừng vài giây quan sát biểu cảm của Cố Thanh Hàn, cảm thấy nàng không phải đang nói giỡn mới an tâm gật đầu, "Cảm ơn Cố tiểu thư", sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Cố Thanh Hàn, nàng mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, nhìn thấy chiếc điện thoại mới ở trên bàn, có lẽ là của Nghiên Vy, nhưng giờ cô đã đi rồi, làm sao mà trả lại đây?

Cố Thanh Hàn thử mở điện thoại, không cài mật khẩu? Bên trong giao diện còn rất mới, như chưa từng có người xài qua, Cố Thanh Hàn xem danh bạ, bên trong có lưu số điện thoại của Nghiên Vy.

"Nghiên tiểu thư, tôi là Cố Thanh Hàn đây, hình như cô để quên điện thoại ở chỗ tôi rồi"

Bên kia đầu dây rất ồn ào, xem ra là Nghiên Vy đang làm việc.

"Nó không phải của tôi, lúc nãy quên nói với cô, là Triệu tiểu thư đã mua nó cho cô đó. Tôi có lưu số điện thoại của mình vào, sau này nếu Cố tiểu thư cần giúp đỡ cứ tuỳ thời gọi cho tôi"

Cố Thanh Hàn nhìn lại nhãn hiệu của chiếc điện thoại, có chút khó xử, "Cái này đắt quá, tôi không thể nhận, cô có thể giúp tôi trả lại cho Triệu tiểu thư được không?"

"Nếu vậy thì cô nên trực tiếp nói với cô ấy, chuyện này tôi không tự quyết định được"

"À, vâng, cảm ơn cô"

Cố Thanh Hàn cúp máy, nàng nhìn chiếc điện thoại rất lâu.

Nó không hề rẻ tiền.

Không phải đã nói không giúp tôi nữa sao? Vậy cô là đang làm gì đây? Làm từ thiện à?

Cố Thanh Hàn trầm mặc, nàng mở ra wechat, dựa theo trí nhớ của bản thân gõ ra số điện thoại của Triệu Lam, cũng không có gửi lời kết bạn, trực tiếp nhắn vào hai chữ, "Cảm ơn"

Rất nhanh, bên kia liền phản hồi.

"Nhầm người rồi"

"Tôi cái gì cũng không có làm"

"Không được nhắn nữa"

"Nhắn nữa tôi block"

Cố Thanh Hàn vô cùng ngạc nhiên, nàng vốn cho rằng Triệu Lam trăm công nghìn việc, sẽ không rảnh để ý đến điện thoại, hơn nữa đây còn là số điện thoại mới, không ngờ Triệu Lam nhanh như vậy liền nhận ra nàng, còn lập tức trả lời.

Nhưng mà, hai câu cuối là sao đây? Cố Thanh Hàn dở khóc dở cười. Thật không ngờ con người tẻ nhạt như Triệu Lam vẫn có thể viết ra những dòng này. Lần này Cố Thanh Hàn thật sự nghe lời, chỉ xem tin nhắn chứ không đáp lại nữa. Ước chừng khoảng mười giây sau, Cố Thanh Hàn như chợt nhớ ra điều gì, lại nhắn.

"Cho tôi phá lệ một chút"

"Cái điện thoại này tôi xin phép trả lại"

"Cảm ơn lòng tốt của cô"

Đối phương đã xem.

Nhưng không hồi đáp.

Cố Thanh Hàn cầm điện thoại chờ, chờ mãi mà không hề nhận được thông báo, nàng chán nản, để điện thoại lên bàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Sau khi dầm mưa lần trước, Cố Thanh hàn đã bị cảm lạnh, nhưng nàng chỉ uống qua loa vài viên thuốc rồi tiếp tục đi làm, không ngờ hôm nay lại sốt cao như vậy.

Không biết giờ này Tiểu Mạc đang làm gì.

Kể từ ngày hôm đó, tâm lý của Cố Tiểu Mạc luôn trong trạng thái không ổn định, rất dễ bị kích động, nhất là những lúc con bé nhìn thấy nàng. Tệ hơn nữa là bất kể nàng nói gì cũng không thể khiến con bé bình tĩnh lại. Không còn cách nào khác, Tần Dư buộc phải đưa Cố Tiểu Mạc về nhà mình để tiện việc theo dõi. Cố Thanh Hàn cũng xin cho con bé nghỉ học vài ngày, có Tần Dư và Tần a di chăm sóc nàng cũng yên tâm được phần nào.

Màn hình điện thoại lại lần nữa sáng lên.

Nhưng cũng chỉ là vài thông báo linh tinh như tài khoản đã hết tiền các thứ.

Được rồi, nàng cũng không thể vô sỉ đến mức người ta đã cho điện thoại, cho sim mà còn muốn đòi khuyến mãi thêm cả tiền điện thoại được.

Nhắc đến tiền mới nhớ, cuối tuần này phải đóng viện phí cho Cố Tiểu Mạc rồi, còn cả tiền thuốc men sau khi phẫu thuật nữa. Cố Thanh Hàn mở bóp ra xem, chậc, không đủ, mấy đồng bạc lẻ xỉn màu, nhăn nhúm đến không thấy rõ mặt chủ tịch luôn rồi. Bây giờ nguồn tiền duy nhất mà nàng có đều nằm trong tấm thẻ đen mà Thẩm Tư Đằng đưa cho, nhưng bản thân nàng lại không muốn dùng đến tiền của hắn nữa. Trước đây vốn đã hạn chế đến mức có thể rồi và sau sự việc hôm đó nàng lại càng không thể động vào. Nàng còn chưa có nhận được sự tha thứ của Tiểu Mạc đâu. Nhưng như vậy thì kiếm đâu ra tiền bây giờ? Số tiền đó không phải quá lớn nhưng với đồng lương nhân viên phục vụ ít ỏi của nàng căn bản là không đủ. Lại nói tình trạng của nàng hiện tại, quả thật là thân mình còn lo chưa xong, nói gì đến việc chữa bệnh cho em gái đây?

Cố Thanh Hàn đi đến bệ cửa sổ, dưới sân bệnh viện có một bé gái đang nô đùa quanh hồ nước, thông qua cửa số phòng bệnh, Cố Thanh Hàn nhận ra đứa trẻ này. Cô bé ước chừng nhỏ hơn Cố Tiểu Mạc vài tuổi, cũng mang một khối u trong não, lúc đưa Tiểu Mạc đi tái khám có gặp mặt qua vài lần.

Tuy nói là cùng mang một căn bệnh nhưng cô bé này lại khác hoàn toàn so với Tiểu Mạc. Cô bé rất lạc quan, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, không giống một người đang mắc bệnh hiểm nghèo chút nào. Nhưng Cố Thanh Hàn lại cảm thấy thế này vẫn tốt hơn rất nhiều, nàng cũng muốn Tiểu Mạc có thể vui vẻ, hoạt bát, vô ưu lo vô lo như vậy. Nàng tình cờ hỏi thăm người nhà cô bé mới biết được gia đình họ rất khá giả, ba mẹ cô bé đã phải chi một số tiền rất lớn để thuê bác sĩ riêng và cho con gái tham gia lớp học giáo dục đặc biệt, cô bé mới có được ngày hôm nay. Quả nhiên, tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì không làm được cái gì hết.

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Cố Thanh Hàn tự trách bản thân mình thật vô dụng. Nếu Tiểu Mạc được sinh ra trong một gia đình có điều kiện tốt hơn, cũng không gặp phải một người chị gái vô tích sự như nàng thì có lẽ cuộc sống của con bé đã tốt hơn rất nhiều. Ngay cả việc lo viện phí cho em gái nàng cũng không làm được, thời gian qua cũng may nhờ có Tần Dư giúp đỡ, chị em nàng mới có thể trụ được tới bây giờ. Nhưng ai rồi cũng phải bận bịu với công việc của riêng mình, Tần Dư còn có bệnh nhân ở bệnh viện, không thể ngồi yên một chỗ suốt ngày theo dõi Tiểu Mạc, càng không làm được chuyện như trong tiểu thuyết thường viết, gọi một cuộc điện thoại vài phút sau liền xuất hiện.

Chỗ tiếp xúc giữa kiêm tiêm của ống truyền nước biển với da thịt bỗng nhói lên. Có lẽ vừa rồi Cố Thanh Hàn chống tay lên bệ cửa sổ dùng lực quá mạnh, máu cũng theo đó mà rỉ ra ngoài. Cố Thanh Hàn trực tiếp tháo ra vứt lên giường, lê tấm thân mỏi mệt vào phòng vệ sinh. Nàng muổn rửa mặt cho tỉnh táo.

Xả vòi nước thật mạnh, sau đó dùng lòng bàn tay tạt nước lên mặt, không hiểu sao Cố Thanh Hàn lại nhớ đến mấy cảnh chính thất hất ly nước lên người tiểu tam ở trên phim. Nàng ngước mắt nhìn gương mặt tiều tụy của bản thân trong gương, ha, cũng không khác biểu hiện của tình huống vừa rồi là bao.

Thảm không còn từ nào để tả.

Dựa theo sự thay đổi trong ánh mắt của Triệu Lam thì Cố Thanh Hàn đoán chắc tám, chín phần mười cô đã biết chuyện nàng là nhân tình của Thẩm Tư Đằng. Cô không đánh, cũng không không mắng, càng không trực tiếp vạch mặt nàng, như vậy coi như đã chừa mặt mũi cho nàng lắm rồi. Cái này Cố Thanh Hàn cũng không chắc chắn, bất quá nàng không hiểu tại sao Triệu Lam lại làm vậy. Với gia thế hiển hách cùng địa vị của Triệu Lam, Cố Thanh Hàn nàng chẳng qua chỉ là một hạt cát mà thôi, giải quyết một kẻ thứ ba như nàng đối với cô mà nói còn dễ hơn đi chụp một buổi họa báo. Dù rằng bản thân nàng cũng chẳng hi vọng điều đó xảy ra nhưng như vậy chẳng phải là quá nhân từ rồi? Trên đời này thật sự có người cao thượng đến mức bỏ qua tất cả cho người đã chen chân vào gia đình của mình sao? Nàng mới không tin điều đó, thật vậy thì Triệu Lam không nên làm ảnh hậu nữa, thăng cấp lên làm thánh mẫu luôn cho rồi.

Với tay lấy khăn lau mặt, Cố Thanh Hàn đi trở về giường. Giờ này có lẽ Triệu Lam đang thật sự bận, vẫn chưa trả lời tin nhắn lúc nãy. Nhìn lên đồng hồ treo tường, còn sớm chán, Cố Thanh Hàn muốn về nhà, tiện thể ghé qua quán báo một tiếng với Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y, hai người họ chắc là đang lo sốt vó cho nàng rồi.

Lạch cạch.

Cửa phòng bệnh được mở ra, Tần Dư từ bên ngoài đi vào với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

"Tiểu Hàn, cậu không sao chứ? Mình đến Trầm Hương đón cậu thì họ nói cậu bị ngất xỉu rồi nhập viện, làm mình lo muốn chết"

Cố Thanh Hàn yếu ớt cười, nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng vẫn tỏ vẻ là mình ổn, "Mình không sao, chỉ là bị sốt nhẹ thôi, nghỉ ngơi một chút là được"

Sốt nhẹ? Mặt cậu so với tượng thạch cao còn trắng hơn, lừa con nít chắc? Cậu còn non lắm.

Tần Dư thừa biết Cố Thanh Hàn đang nói dối, tốt xấu gì cô cũng là một bác sĩ, Cố Thanh Hàn vậy mà cũng đánh giá thấp cô quá rồi, vậy nhưng Tần Dư cũng không có vạch mặt nàng, "Vậy thì tốt rồi, sau này cậu chú ý một chút, sức khoẻ của mình thì phải biết giữ gìn chứ"

Cố Thanh Hàn tặc lưỡi, "Mình chỉ là muốn làm thêm một chút việc để kiếm thêm thu nhập thôi, thấy không? Giờ mình vẫn ổn đấy thôi"

Cậu còn giữ được cái mạng để ở đây cãi ngang là đủ biết vẫn ổn rồi.

Tần Dư nhăn mặt, "Nhưng, với cương vị là bác sĩ, mình vẫn không ủng hộ việc cậu bán mạng để kiếm tiền như vậy"

"Rồi rồi, mình biết rồi mà", Cố Thanh Hàn đỡ trán.

Tần Dư rất hay cằn nhằn bên tai nàng mỗi khi nàng đổ bệnh. Bất quá như vậy vẫn tốt hơn là không ai thèm quan tâm đến mình.

"Mình có mua cháo, cậu ăn liền cho nóng", Tần Dư đặt hộp cháo lên bàn, sau đó vớt ra một cái chén nhỏ, đưa cho Cố Thanh Hàn.

"Cảm ơn cậu", Cố thanh Hàn hít hít cái mũi, cảm nhận rõ viền mắt đang dần nóng lên.

Lâu rồi không có ai quan tâm đến nàng như vậy.

Tần Dư như chợt nhớ ra điều gì, quay người về phía cửa, vẫy tay, "Tiểu Mạc, vào đây"

Động tác múc cháo của Cố Thanh Hàn khựng lại. Nàng nhìn ra cửa, Cố tiểu Mạc rụt rè bước vào, ánh mắt giao nhau với Cố Thanh Hàn đang ngồi trên giường bệnh bỗng có chút né tránh, nhưng vẫn chậm rãi đến gần.

"Tiểu Mạc...?"

Cố Tiểu Mạc thật lâu không trả lời, cũng không có ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Hàn. Qua hồi lâu sau, tiếng khóc thút thít vang lên càng làm Cố Thanh Hàn hoảng sợ.

"Tiểu Mạc sao vậy? Sao lại khóc? Em đau ở đâu? Nói chị nghe"

Cố Thanh Hàn nỗ lực dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Cố Tiểu Mạc, nhưng con bé vẫn khóc không ngừng, nước mắt căn bản lau không sạch.

Cố Tiểu Mạc dụi dụi mắt, nức nở, "Hức...Tiểu Mạc....nhớ...hức...nhớ Tiểu Thanh Hàn...mà chị...hức...không đến thăm Tiểu Mạc...chị hết thương Tiểu Mạc rồi...Tiểu Mạc chờ chị đón về nhà... không thấy...Tiểu Thanh Hàn...hư..."

Cố Thanh Hàn sững sờ. Nàng nghĩ Tiểu Mạc sẽ rất giận nàng, sẽ không muốn gặp mặt nàng, vậy nên suốt mấy ngày qua nàng không dám đến nhà Tần Dư thăm con bé dù rất muốn. Không ngờ điều này càng khiến Tiểu Mạc thêm khó chịu.

Cố Thanh Hàn nghẹn ngào, nàng không dám nghĩ đến việc sống mà không có Tiểu Mạc bên cạnh, chắc nàng sẽ phát điên lên mất. Giọt nước trực chờ nơi khoé mắt nãy giờ cũng nặng nề rơi xuống, Cố Thanh Hàn thô bạo dùng tay quệt đi, "Được được được, đều là chị không tốt, chị xin lỗi Tiểu Mạc, em đừng khóc nữa nha, chị thương Tiểu Mạc nhất mà..."

Cố Tiểu Mạc mếu máo lao vào lồng ngực Cố Thanh Hàn, cảm nhận sự vuốt ve ấm áp từ chị gái, mới từ từ bình tĩnh lại.

Tần Dư nhìn thấy màn này mới yên tâm được một chút, mấy ngày qua cô cứ lo không biết làm thế nào để giúp hai người giảng hoà. Quả nhiên, chị em người ta yêu thương nhau như vậy, mới không cần người ngoài như cô hao tâm tổn phí làm gì. Tần Dư cảm thấy mình nên chừa không gian riêng tư cho họ.

"Mình để Tiểu Mạc ở đây với cậu nha, mình đi mua ít đồ"

Cố Thanh Hàn gật đầu, "Ừm, cậu đi cẩn thận"

Tần Dư cầm lấy chìa khóa để ở trên bàn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Giờ thì chỉ còn Cố Tiểu Mạc ở lại với mình, Cố Thanh Hàn cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, ôn nhu hỏi, "Tiểu Mạc có muốn ăn táo không? Chị gọt cho em ăn nha"

Cố Tiểu Mạc lắc đầu.

"Vậy uống sữa ha, sữa Tần Dư tỷ mới đem đến đó"

Lại lắc đầu.

"Tiểu Mạc còn giận chị hả?"

Lắc đầu, "Không có"

"Vậy sao không ăn táo?"

"Người bệnh mới ăn táo, Tiểu Mạc không có bệnh"

Cố Thanh Hàn dở khóc dở cười, đâu ra cái quy định này đấy?

"Ai dạy em cái này?"

"Tần Dư tỷ...chị ấy nói, Tiểu Thanh Hàn bị bệnh nên mới mang táo cho chị"

"Vậy còn sữa thì sao?"

Cố Tiểu Mạc nhăn mũi, "Con nít mới uống sữa, Tiểu Mạc lớn rồi"

"Ha", Cố Thanh Hàn bị hành động của con bé chọc cho bật cười, "Vậy sao hai người lại mang sữa cho chị?"

Chị cưng lớn hơn cưng chín tuổi lận đó.

Cố Tiểu Mạc bị hỏi đến á khẩu, "Vì...vì" nửa ngày cũng không biết trả lời thế nào, Cố Thanh Hàn cảm thấy con bé thật dễ thương, bao nhiêu muộn phiền, mệt mỏi bữa giờ đều tan biến hết.

"Được rồi, chị không làm khó Tiểu Mạc nữa, mấy hộp sữa này chị sẽ uống hết, cảm ơn Tiểu Mạc"

Cố Tiểu Mạc vui vẻ gật đầu, "Dạ, không có gì", dừng một chút, con bé lại nghiêm mặt, "Nhưng mà"

"Sao?"

"Mai mốt Tiểu Thanh Hàn không được làm việc nhiều quá, sẽ bệnh"

Trời đất, mới sang ở với Tần Dư vài ngày mà đã học được thái độ lên lớp với nàng rồi, thật là, Cố Thanh Hàn tự nhiên thấy da đầu mình tê rần.

"Được, chị hứa với Tiểu Mạc, sẽ không để chuyện này lặp lại nữa, như vậy em đã yên tâm rồi ha?"

Cố Tiểu Mạc gật đầu lia lịa.

Cố Thanh Hàn vui vẻ cười, nháy mắt tinh nghịch với em gái, "Chị sắp nhận được lương rồi nha, lúc đó chị sẽ dẫn Tiểu Mạc đi chơi, có thích không?"

Nhắc đến đi chơi đôi mắt Cố Tiểu Mạc liền sáng rực, "Dạ thích, Tiểu Mạc thích lắm, mình đi chơi đu quay đi chị"

"Chị cho em chơi thoải mái luôn, thích gì chơi nấy"

Cố Tiểu Mạc reo hò thích thú, căn phòng bệnh nhỏ nhắn bỗng chốc rộn rã tiếng cười nói, khiến cho người bên ngoài dừng lại việc gõ cửa.

Triệu Lam trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ để lại túi giấy trên tay nắm cửa, xoay người nói với quản lý Nghiên Vy.

"Về thôi"