Từ Địch Thành Yêu

Chương 52: Quá khứ không muốn nhắc tới




Triệu Lam lờ đờ từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi thẳng vào mắt khiến cô bất giác nhíu mày.

Uể oải sau một đêm trằn trọc gần như rút cạn sinh lực, khó khăn lắm mới vào được giấc ngủ không lâu thì lại bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ inh ỏi. Triệu Lam thò tay ra tủ đầu giường tắt báo thức, giở chăn lên, chống tay xuống đệm nâng người dậy, chớp mắt vài cái để tinh thần tỉnh táo hơn. Cô tựa lưng vào thành giường, liếc mắt nhìn sang chỗ ngủ bên cạnh đã trống rỗng, đáy mắt dần bao phủ bởi một tầng u tối.

Lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương loé sáng trên ngón áp út của mình, càng xem càng khiến Triệu Lam dâng lên sự bất mãn khó nói. Vì sao người ta đeo món đồ này vào thì cuộc sống trở nên vô cùng hạnh phúc, chính mình đeo vào lại chỉ có bất lực cùng mệt mỏi? Triệu Lam nâng cao tay phải lên ngang tầm mắt, quay người về hướng cửa sổ.

Phải chăng đây chính là hình phạt dành cho mình về sự việc đã xảy ra trong quá khứ?

Ngày hôm đó, trời đổ một cơn mưa rất lớn, mà người ấy, cũng đã rơi nước mắt rất nhiều.

Có lẽ là vậy.

Nhắc mới nhớ, đã tám năm trôi qua, liệu bây giờ người ấy có còn...

Thôi bỏ đi. Cũng không thay đổi được gì.

Cứ mỗi lần nghĩ về chuyện này, trong lòng Triệu Lam luôn tồn tại một khoảng không vô định khó giải thích.

Triệu Lam đứng lên đi về phía cửa sổ, khoanh tay tựa người vào khung sắt, hàng lông mày nặng trĩu dần khép hờ.

...

"Tiểu Lam, nếu bây giờ chị biến mất, em có đi tìm chị không?" Người phụ nữ nhìn cô với cặp mắt u buồn, phảng phất trong đấy là nỗi bất hạnh chẳng mấy ai thấu.

Triệu Lam thả chiếc vỏ sò xuống rồi lại áp nó vào tai người kia, nhoẻn miệng cười: "Chị nghe xem, là tiếng sóng biển."

Người phụ nữ không trả lời, cứ mím môi im lặng nhìn cô.

Đứa trẻ này vẫn luôn vô tư, hồn nhiên như vậy, quả thật không nên vấy bẩn em ấy.

Người phụ nữ yếu ớt mấp máy môi: "Đúng vậy. Sóng vỗ thật lớn..."

Bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng. Âm thanh duy nhất chính là tiếng sóng ào ạt vỗ vào bờ.

Lúc này, cơn mưa nặng hạt chẳng biết từ đâu kéo đến, ùn ùn trút xuống. Triệu Lam không thích cảm giác quần áo bị dính vào người, vội nắm lấy cổ tay người phụ nữ kéo kéo, nhưng, đối phương lại không có chút động tĩnh.

Chỉ cúi đầu, đôi vai run lên bần bật.

Cảnh tượng này dọa Triệu Lam sợ hết hồn, luống cuống đưa tay chạm vào gương mặt của người phụ nữ. Giữa các kẽ ngón tay mơ hồ truyền đến cảm giác có dòng nước ấm chảy qua, khác hoàn toàn so với nước mưa lạnh buốt rơi xối xả trên thân.

...

"Tại sao lại buông tay? Sao lại chấp nhận bỏ cuộc? Sao lại không vì chị mà phản kháng?"

...

"Em đúng là một người ích kỷ!"

...

"Tâm sự nghiệp của em quá lớn, lớn đến mức không còn vị trí nào dành cho chị..."

...

Dòng hồi ức đến đây chợt ngắt quãng. Triệu Lam tặc lưỡi, cẩn thận trở về giường gấp chăn lại rồi sắp xếp ngay ngắn, sau đó liền bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Đợi Triệu Lam làm xong tất thảy cũng đã hơn 9 giờ, cô vừa đi xuống tầng trệt liền nghe thấy tiếng tivi phát ra từ phòng khách.

Diệp Hoa điềm đạm ngồi trên ghế sofa xem tin tức, trên tay còn cầm một quả táo đang gọt vỏ. Dường như bà cũng cảm nhận được con gái mình đang đến gần, vì vậy liền hơi nhích người sang bên cạnh một chút, cười nói: "Tiểu Lam, con dậy rồi à? Sao không ngủ thêm một lát nữa đi?"

"Hôm nay con phải đến Hoan Diệu." Triệu Lam nhàn nhạt đáp, giọng nói còn mang theo chút khàn đặc do mới ngủ dậy. Triệu Lam đi tới ngồi bên cạnh mẹ mình, nhìn một lượt quanh phòng khách rồi lại phóng tầm mắt ra ngoài sân vườn, hiếu kỳ hỏi: "Ba đâu rồi mẹ?"

Giờ này lẽ ra Triệu lão gia phải ngồi trong phòng khách vừa rung đùi vừa xem đua ngựa mới phải.

Diệp Hoa bật cười: "À, ba con có việc ở công ty, mới sáng sớm đã hớt ha hớt hải lái xe đi rồi, mẹ ở lại đây không làm phiền đến vợ chồng con chứ?"

Triệu Lam nghe vậy lập tức thả quả táo đang cắn dở xuống, nghiêm giọng: "Sao mẹ lại nói lạ vậy? Mẹ là mẹ của con, muốn ở nhà con bao lâu mà chẳng được."

"Mẹ biết, chỉ là... khụ, khụ..." Cơn ho khan đột nhiên dồn đến tới tấp khiến Diệp Hoa nhíu chặt chân mày, gấp đến nỗi hít thở không thông, nước mắt thậm chí chực trào ra. Triệu Lam liền lo lắng chồm người tới dùng tay vỗ nhẹ vào lưng bà.

Diệp Hoa vội lấy ngón trỏ quệt đi bọng nước, cười nói: "Thật là... con thấy đó, gần đây sức khoẻ mẹ ngày càng kém, nói không chừng thời gian cũng sắp đến rồi, vậy nên..." Bà nghẹn ngào: "Mẹ hi vọng... khụ... được ở cạnh con lâu hơn, được ngày nào hay ngày đó..."

Khuôn miệng Diệp Hoa khi nói ra câu này vẫn luôn tươi cười, chỉ là từ trong ánh mắt nhận ra được nỗi buồn man mác đang bao phủ.

"Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa." Triệu Lam cắn môi, "Con không thích đâu."

Căn bệnh của mẹ mình mãi vẫn không có tiến triển, Triệu Lam sắp vì chuyện này mà phát điên lên rồi. Thời gian qua vì mải mê vào công việc mà cô gần như rất ít khi về nhà ba mẹ, thậm chí có lúc tận nửa năm trời cũng không gặp mặt, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm vài câu. Triệu Lam xưa nay không thích dính người, lại càng không quen làm những cử chỉ tiếp xúc thân mật, bình thường cũng không hay nói những câu tình cảm mật ngọt, không giỏi thể hiện sự quan tâm đến người khác. Trước giờ cô vẫn cảm thấy như vậy không có vấn đề gì, nhưng bây giờ thì lại khác.

Chẳng biết từ khi nào, Triệu Lam lại có cảm giác sợ hãi bản thân một ngày nào đó phải đối mặt với việc rời xa người thân mãi mãi. Khả năng cao là do ảnh hưởng tâm lý bởi quá khứ của người kia đi, sợ mình sẽ phải rơi vào hoàn cảnh giống như nàng.

Sự việc còn chưa xảy đến mà bản thân đã lo lắng căng thẳng như vậy, người đã kinh qua như nàng làm sao mà chịu nổi được đây? Hẳn là nàng đã phải có một khoảng thời gian cực kỳ thống khổ, cùng lúc mất đi những người thân cận nhất, cái cảm giác này, có làm sao cũng không thể miêu tả hết được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Lam bất giác âm ỉ đau.

"Ôi trời ơi, hôm nay còn biết nhõng nhẽo với mẹ nữa sao?" Diệp Hoa bị phản ứng của con gái chọc cười, bà không nhớ đã bao lâu rồi mới được nhìn lại cái biểu cảm này.

Diệp Hoa dịu dàng nhìn cô con gái trước mặt. Người ta nói quả không sai, con cái dù lớn đến mấy thì trong mắt cha mẹ, chúng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Huống hồ Triệu Lam từ nhỏ đến lớn lại luôn tỏ ra vẻ rất hiểu chuyện và chín chắn, cứ như chẳng cần tới sự bảo bọc từ mình, ấy vậy mà giờ đây lại buộc miệng bật ra câu này. Khỏi phải nói cũng biết cảm xúc trong lòng Diệp Hoa ngổn ngang đến nhường nào.

Có lẽ do đã quá quen với dáng vẻ lãnh đạm, điềm tĩnh của Triệu Lam rồi.

Hình như lần cuối cùng bà thấy cảnh con gái mình suy sụp, là thời điểm tám năm về trước.

Đáy lòng nặng trĩu, nhịn không được thở dài, nói bâng quơ: "Mới đây mà đã qua tám năm rồi sao..."

Mọi cử động của Triệu Lam chợt cứng lại, chỉ có những ngón tay phải nhìn kỹ lắm mới nhận ra rằng chúng đang run rẩy.

"Tám năm gì vậy mẹ?"

Giọng nói trầm ấm của Thẩm Tư Đằng đột nhiên vang lên, xua tan không khí lạnh lẽo vào lúc này. Triệu Lam nhờ vào đó cũng dần trấn tĩnh lại, khẽ lắc đầu: "Không có gì đâu."

Thẩm Tư Đằng nhìn thẳng vào người cô, trong ánh mắt giấu không được sự ngờ vực.

Triệu Lam khẳng định là đang có chuyện muốn che đậy không cho hắn biết.

"Ôi, A Đằng, con đừng để ý." Diệp Hoa vội nói đỡ một câu, phất tay: "Do mẹ lớn tuổi rồi, thỉnh thoảng nói sảng vài câu thôi."

Mẹ vợ đã lên tiếng, Thẩm Tư Đằng cũng chỉ có thể thuận theo: "Vâng, thưa mẹ."

Có điều, mối nghi ngờ đã dâng lên, làm sao có thể dễ dàng ém xuống như vậy.

Hắn từ từ nhẹ nhàng đặt hai đĩa cơm chiên xuống, cười nói: "Mẹ ăn sáng với vợ con luôn nhé?"

Diệp Hoa vui vẻ gật đầu, thấy trên bàn chỉ có mỗi hai đĩa cơm, không khỏi hiếu kỳ hỏi lại: "Còn con thì sao?"

"Mẹ không phải lo, sáng nay con có hẹn với đối tác, ký hợp đồng xong sẽ cùng đi ăn với họ một bữa."

Triệu Lam ưu nhã dùng nĩa cắm vào miếng thịt bò rồi nhúng xuống chén tương bên cạnh, thịt bò mềm mỏng nhanh chóng thấm lấy một lớp màu bắt mắt.

"Thế à? Gần đây anh có vẻ tìm được nhiều đối tác quá nhỉ?"

Lời này, không biết là vô tình hay cố ý.

Nụ cười trên môi Thẩm Tư Đằng dần trở nên không tự nhiên, hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Lam, mà lái sang chuyện khác: "Để anh vào bếp lấy chén canh súp lên cho em."

Triệu Lam vờ như không nghe thấy.

Chỉ vài giây sau, Thẩm Tư Đằng đã mang lên hai chén đá với màu sắc vô cùng bắt mắt, "Đây, món canh súp anh vừa học được, em và mẹ cùng nếm thử đi."

Triệu Lam liếc mắt nhìn cái mà Thẩm Tư Đằng gọi là "món mới".

Diệp Hoa cầm chiếc muỗng múc lên một ít nước canh cho vào miệng, hương vị nồng nàn lập tức lan toả. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy đây chính là mỹ thực.

"A Đằng, con học nó từ đâu vậy? Mùi vị vừa độc đáo lại rất ngon miệng."

"Quá mặn."

Câu nói của Triệu Lam đánh gãy tâm tình đang tốt đẹp của Thẩm Tư Đằng.

Mặn sao?

Biểu cảm Triệu Lam lộ rõ vẻ không thích. Đừng thấy cô uống cà phê đen không đường liền nghĩ khẩu vị ăn của cô cũng sẽ như vậy. Kỳ thực Triệu Lam chỉ thích ăn nhạt. Món canh súp này cô đã ăn không biết bao nhiêu lần do chính tay Cố Thanh Hàn làm, và đây cũng là đặc sản của quê hương nàng. Hương vị gốc của nó quả thật rất nồng, vì vậy trong lúc chế biến Cố Thanh Hàn luôn đặc biệt tiết chế nguyên liệu để phù hợp với khẩu vị của Triệu Lam.

Một chi tiết nhỏ này thôi mà Thẩm Tư Đằng lại chớ hề để tâm tới. Thậm chí còn thua cả một một người ngoài.

Không hổ danh là Triệu Lam, có mẹ ruột mình ở đây nhưng vẫn nhất quyết không cho Thẩm Tư Đằng chút mặt mũi nào. Cục tức trong lòng hắn đã dâng tới tận cổ họng, chỉ là bây giờ thật sự không thể nhổ nó ra ngoài được.

Biết bản thân còn ở đây lâu sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, Thẩm Tư Đằng liền khéo léo tìm lí do rời khỏi: "Vậy mẹ với em cứ từ từ dùng bữa, anh về phòng chuẩn bị đồ đi làm đây."

Nói xong mặt hầm hực đi lên lầu.

Từ nãy đến giờ Diệp Hoa ngồi bên cạnh đều chứng kiến hết tất cả, cũng ngầm cảm nhận được vấn đề nảy sinh giữa con gái mình và con rể.

"Con và A Đằng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thái độ hai đứa hôm nay lạ quá."

Triệu Lam hơi ngẩng đầu nhìn sang sắc mặt trắng bệch của mẹ mình, nén hơi thở dài vào trong, nặng nề lắc đầu: "Không có gì đâu mẹ."

Lại một câu, không có gì.

...

Thẩm Tư Đằng vẫn chưa hoàn toàn lên tầng hai mà còn đứng ở một góc khuất giữa cầu thang, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tám năm gì chứ?"