Trước khi về nước, Diệp Thi không nói với ai một lời.
Kể cả hai người mẹ của mình.
Nếu như không phải vì ngày đó phải chạy deadline cho kịp bài tập lớn cuối kỳ, thì chắc nàng đã về từ tuần trước rồi, sau đó nếu không cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi shopping hàng hiệu thì cũng đi đến hộp đêm mở champagne, kêu tới vài 'tiểu thịt tươi' mà mấy công ty giải trí chuẩn bị cho lăng-xê trong vài năm tới, trải qua một đêm ăn chơi trác táng xa hoa đồi trụy.
Xuống máy bay, đi vào đường nối dành riêng cho VIP, Diệp Thi nhìn qua một hàng dài tin nhắn WhatsApp và Wechat chưa đọc, chỉ chọn vài đứa bạn hay qua lại nhất trả lời vài câu. Nàng không mang theo hành lý, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một cái túi Hermes Birkin hàng mới nhất treo trên khuỷu tay. Ăn mặc cũng rất đơn giản, áo thun trắng quần đùi jean, chân mang giày Converse liên danh với Nike hơn một vạn nhân dân tệ.
Trên chiếc áo thun trắng tinh là logo vô cùng bắt mắt của Burberry.
Chỉ có điều đồ hiệu khắp toàn thân từ trên xuống dưới gộp lại cũng không đắt tiền bằng dây chuyền sapphire trong suốt óng ánh hoa mỹ trước ngực.
"Hoan nghênh về nước, Diệp Thi tiểu thư."
Diệp Thi lấy lại hộ chiếu, đeo lại kính râm Gucci đang cài trên tóc, hàm dưới hơi hất lên làm cho nàng thoạt nhìn như một vị nữ minh tinh kiêu ngạo, trang bị sự xinh đẹp hoa lệ từ đầu đến chân.
Bạn nhìn vào nàng, sẽ cảm thấy khắp toàn thân nàng như muốn biểu đạt tám chữ.
Tôi rất xinh đẹp.
Cùng với.
Các người không xứng.
Cái giá của việc trở về âm thầm lặng lẽ chính là, không có một người theo đuổi hay chị em tốt nào bỏ tiền đặt xe thể thao phong độ đắt tiền ra đón nàng về. Ngoài sân bay là hàng dài những chiếc taxi cùng một màu đang chờ hoặc là xe riêng có biển số từ vùng khác đến, dĩ nhiên Đại tiểu thư sẽ không nhìn tới những chiếc xe bình dân đó. Đôi mắt dưới lớp kính râm lặng lẽ đảo một vòng, Diệp Thi lấy điện thoại di động, mở app bắt xe lên, bỏ ra 500 gọi một chiếc Porsche.
Đây là loại xe đắt tiền nhất của app này, nếu như có Maserati hoặc là Lamborghini, Diệp Thi cũng sẽ không chút do dự mà từ bỏ lựa chọn hiện giờ.
"Cháu gái muốn đi đâu?"
Bác tài trung niên liếc nhìn cô gái đẹp rực rỡ bên cạnh, ánh mắt vô tình liếc ra sau gáy nàng. Dù cho mái tóc dài xõa ra buông xuống, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy thứ gì đó giống như một miếng dán che chắn.
*tui đoán là DT che lại tuyến thể sau gáy để an toàn ở nơi công cộng.
"Số 99, đường Bắc Bình."
"Cao ốc Thần Hi hả?"
"Đúng vậy."
Người đàn ông trung niên nuốt ực nước miếng trong miệng, bình tĩnh liếc nhìn chỗ ngồi cạnh tài xế, khởi động xe thể thao không dám chậm trễ một giây nào.
Bắc Bình là đoạn đường ven sông phồn hoa nhất khu trung tâm thành phố, vị trí của cao ốc Thần Hi lại càng vô cùng ưu việt, ở đó đều là người không giàu sang thì cũng phú quý, vẫn luôn có lời đồn đại đó là nơi tập trung những phú hào giàu nhất cả nước, không ngờ lần này bác ta thật sự được gặp rồi.
Vị Omega xinh đẹp kiêu ngạo này nhìn qua rất không dễ trêu chọc, không biết là Đại tiểu thư của danh gia vọng tộc nào.
Porche màu đen chạy băng băng trên đường cái, sau nửa tiếng từ sân bay vùng ngoại ô đã tới trung tâm thành phố phồn hoa, cuối cùng thuận lợi dừng chân dưới lầu cao ốc Thần Hi.
Diệp Thi mặt không cảm xúc thanh toán, sau đó xuống xe. Chuyến bay hạ cánh lúc bảy giờ rưỡi, hiện giờ cũng chỉ mới hơn tám giờ, lại là thứ Bảy, chắc mẹ đang ở nhà, thưởng thức bữa sáng Philip hoặc Donny làm cho nàng.
Bảo vệ ở cổng cao ốc nhìn thấy cô gái trong camera giám sát, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vã đứng lên đi ra ngoài, ba chữ 'Đại tiểu thư' đã vọt tới bên mép, nhưng bắt gặp khí thế 'người lạ chớ gần' của Omega này, lại lặng yên nuốt trở vào.
Con số hiển thị trên màn hình trong thang máy tăng lên từng chút một, cuối cùng dừng lại ở con số quen thuộc với Diệp Thi. Cửa mở ra, nàng giẫm lên thảm sợi ni-lông mềm mại, bước chân dừng ở cửa chính.
Nên nói gì đây nhỉ?
Mẹ yêu ơi, con gái mẹ lo lắng mẹ tình trường thất ý nên cố ý về nước an ủi mẹ nè, sao ạ, có phải mẹ cảm động lắm không?
Diệp Thi nhếch nhếch khóe miệng, bị sự giả trân của mình chọc cười, haha, funny, lời này tới bản thân nàng còn không tin nổi, có khi còn chưa nói ra tới miệng đã không nhịn được mà bật cười như bây giờ mất thôi.
Lo lắng? An ủi sao?
Chứ không phải bỏ đá xuống giếng, cười trên sự đau khổ của người khác à?
Cứ như là vội vã chạy về chế giễu, muốn được nhìn thấy sự thất bại và tuyệt vọng từ người mẹ xưa nay cao cao tại thượng, hầu như bất khả chiến bại trên mọi phương diện.
Nàng ấn tay xuống, khóa thông minh có ghi nhớ vân tay của nàng, nhẹ nhàng kéo cửa mở ra. Trên hành lang không có đôi giày nam nào, điều này khiến Diệp Thi có hơi bất ngờ, trong lòng nghĩ đến khả năng mẹ mình liệu có phải không khỏe hay bị bệnh rồi không. Dù sao người phụ nữ này sinh hoạt quy luật đến mức làm người khác muốn giận sôi, chính xác như một cỗ máy vậy, lúc nào thức dậy, lúc nào nghỉ ngơi, lúc nào làm việc, lúc nào xã giao, đều có thời gian cố định.
Chỉ là sau đó một giây nàng liền từ bỏ ý nghĩ này, bởi vì trong tủ giày xuất hiện rất nhiều đôi giày nữ mà Diệp Thi chưa từng nhìn thấy.
Nàng lấy một đôi lên xem, size 39, bình thường mẹ hay mang 37, giày cao gót thì 37.5, những đôi giày hiệu trẻ trung bắt kịp xu hướng thời trang này không thể là của nàng. Diệp Thi cảm thấy mình đại khái đã đoán ra được chân tướng của sự việc, nàng lạnh mặt buông giầy trong tay ra, mặc cho chúng nó rơi lăn lốc xuống thảm. Tháo kính mắt Gucci và túi xách Hermes Birkin xuống để bừa lên tủ giày ở hành lang, Diệp Thi thả nhẹ bước chân đi về phía trước, xuyên qua phòng khách, nghe thấy một loạt tiếng động nhỏ bé khi có khi không.
Là từ bên trong phòng ngủ của mẹ truyền ra.
Một luồng lửa giận vô danh đột nhiên sinh ra, như thể đã tích cóp hồi lâu, nháy mắt bùng lên từ bên trong lồng ngực. Diệp Thi nắm chặt hai tay, hai chân từng bước từng bước nặng nề chầm chậm đi về hướng phòng ngủ của mẹ. Nàng không đóng cửa, đại khái là không ngờ được đứa con gái du học Mỹ nhiều năm, cảm tình lạnh nhạt lại không nói trước một tiếng đột nhiên trở về ngay lúc này, dự định cho nàng một sự kinh hỉ.
Nhưng trên thực tế, mẹ mới là người khiến Diệp Thi kinh hỉ.
Nàng đứng ở cửa, toàn bộ cảnh tượng bên trong gian phòng đều đập vào mắt nàng, đây không phải lần đầu Diệp Thi nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí còn có cảm giác như 'yesterday once more', thế nhưng nàng vẫn phản xạ cảm thấy buồn nôn như cũ.
Trên chiếc giường cung đình Versailles kiểu Pháp của quý phụ, đang truyền ra tiếng nước và tiếng thân thể va chạm đặc trưng của việc làm tình, tiếng kêu nhỏ bé như muỗi kêu lúc nãy không phải của ai khác, mà từ chính người mẹ đang trần truồng nằm dưới thân Alpha xa lạ, phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
Vào lúc này Diệp Thi đặc biệt căm hận tại sao mình lại nhất thời kích động trở về, cũng căm hận mẹ mình tại sao lúc nào cũng làm như vậy, làm cho nàng thất vọng, làm cho nàng xấu hổ, làm cho nàng bối rối ngượng ngùng.
Nàng chỉ hận lúc này mình không thể mù lòa, nếu như vậy nàng đã không nhìn thấy mẹ mình không biết liêm sỉ dạng hai chân ra, dáng vẻ cực kỳ dâm đãng chủ động hứng lấy từng cú dập của Alpha. Cũng không nhìn thấy bộ phận sinh dục của Alpha xa lạ ở trong thân thể của mẹ mình, ở nơi mà lúc sinh ra nàng từng đi qua, nhiều lần ra vào cắm rút.
Cho đến tinh dịch màu trắng bị ép trào ra khỏi miệng huyệt cũng nhìn thấy rõ ràng.
Có điều những chuyện này Diệp Thi vẫn còn có thể chấp nhận, nàng từng trải qua một lần, đã hình thành một sự khoan dung nhất định.
Nhưng điều khiến nàng không thể chấp nhận được nhất, cũng không muốn nhìn thấy nhất.
Chính là khuôn mặt non nớt ngây ngô của nữ Alpha tóc xám kia.