Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 18: Không vứt bỏ




Không vứt bỏ

Thẩm Doãn ra khỏi cao ốc, Donny đứng bên cạnh Bentley màu đen đậu ở ven đường, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt kia như đang nhìn cô bé đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà.

Vị Omega này vô cùng ga-lăng mở cửa xe cho Thẩm Doãn, Thẩm Doãn ngồi vào trong, thắt chặt dây an toàn, nghe Donny nói.

"Hợp đồng vẫn chưa hủy bỏ, phu nhân chỉ tạm thời giấu em đi."

Ý là phu nhân không vứt bỏ em.

"Không sao." Cả giọng nói và khuôn mặt Thẩm Doãn đều không oán giận hay bất mãn gì, không những vậy, nàng còn thoải mái cười nói, "Dù sao em cũng là người ngoài mà."

"Nếu như phu nhân vì chim hoàng yến mà vứt bỏ chính con gái của mình, đó mới gọi là kỳ cục."

"Có thật là em không sao không?" Donny hỏi thật lòng, "Anh còn định rủ Philip dẫn em đi Disney dạo chơi một vòng, coi như giải sầu."

"Không sao ạ, không cần lo cho em đâu."

Thẩm Doãn chậm rãi cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối, như là học sinh ngoan lắng nghe thầy cô dạy bảo.

"Em biết thân phận của mình là gì."

Donny thoáng chạnh lòng, anh ta liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, muốn nói gì đó an ủi nàng, lại cảm thấy không cần thiết.

Nàng hiểu rõ tất cả mọi chuyện, tâm như gương sáng.

Lái xe đến dưới lầu ký túc xá nhân viên, Thẩm Doãn xuống xe, cười tạm biệt Donny. Thang máy dừng lại ở tầng 10, một tầng hai hộ, Thẩm Doãn ấn chuông cửa hộ 1001 bên trái, lẳng lặng chờ đợi.

Nàng có chút kích động háo hức, không thể chờ đợi được nữa, từ khi ký hợp đồng đến giờ vẫn chưa được gặp lại mẹ, nhớ nhung sớm đã lan tràn.

Cửa mở ra, Thẩm Doãn nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của mẹ, mũi đột nhiên xon xót, nhào thẳng vào trong ngực của mẹ.

"Huhuhu mẹ ơi..."

"Ôi, làm sao vậy nhóc con? Sao lại khóc rồi? Để mẹ xem nào." Nguyễn Linh xoa xoa lưng con gái, ôn nhu an ủi. Rõ ràng Thẩm Doãn cũng đã lớn như vậy, còn muốn cao hơn nàng, thế nhưng thấy con gái nhào vào lòng mình nhỏ giọng khóc nức nở, Nguyễn Linh lại cảm thấy con mình vẫn còn nhỏ dại, vẫn là bé con ở bên ngoài bị bắt nạt sẽ trốn vào trong ngực mình khóc lóc kể lể.

"Là ai ăn hiếp nhóc con của mẹ nào? Hay là đi làm gặp phải chuyện ấm ức hả con?"

"Nhóc con của mẹ xinh đẹp như vậy, là ai xấu xa độc ác vậy chứ."

Trong nháy mắt Thẩm Doãn nín khóc mỉm cười, nước mũi cũng chảy ra, không được mỹ quan cho lắm.

Có khác gì đứa con nít đâu, nói khóc là khóc, nói giỡn là cười, Nguyễn Linh lắc lắc đầu, lấy khăn giấy lau mặt cho nàng, hai tay xoa xoa mặt Thẩm Doãn.

"Nói mẹ nghe xem? Không phải là bị đuổi rồi đó chứ"

Nguyễn Linh có hơi lo lắng, hoàn cảnh sống hiện giờ quả thật rất tốt, khác một trời một vực so với trước đây. Ở quen chung cư có thang máy, dù là ai cũng không muốn trở về phòng trọ ở khu dân nghèo chật chội kia nữa.

"Không ạ, chỉ là... Đi làm bị lãnh đạo răn dạy..."

"Chậc, chuyện chỉ có vậy mà cũng đáng cho con chạy về khóc với mẹ sao." Nguyễn Linh nói, oán hận chỉa vào cái mũi nhỏ của con gái, "Con vừa mới ký hợp đồng, còn chưa quen việc, phạm sai lầm là rất bình thường mà."

"Lãnh đạo đã coi trọng con, còn cho con ở khu nhà tốt như vậy, phải biết ơn nha nhóc con."

"Dạ... Con không trách chị ấy... Chỉ là con..."

Thẩm Doãn cúi đầu, con mắt mới vừa khóc đỏ ngầu như mắt thỏ, nàng cắn cắn môi, nhẹ giọng nói.

"Chỉ là có chút ấm ức..."

Dù cho không nên ấm ức, không có tư cách ấm ức, nhưng mà...

Rất khó chịu, nghẹn ngào.

"Vậy bây giờ còn ấm ức nữa không?"

Thẩm Doãn lắc lắc đầu, nhìn thấy mẹ, lại vừa khóc một hồi, cảm thấy đã khá hơn nhiều, tâm tình gì đều tan thành mây khói.

Quả nhiên dù cho ngoài kia bao nhiêu gió táp mưa sa, ở bên mẹ vĩnh viễn là bến cảng bình yên nhất.

Thẩm Doãn ôm chặt lấy mẹ mình, bắt đầu làm nũng.

"Con muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá hấp cải chua, khoai tây sợi xào giấm và cả canh trứng cà chua nữa."

*

Kể từ đó, Thẩm Doãn trở về bên cạnh mẹ mình, hai người ở chung một nhà. Khoảng cách từ khu nhà đến công ty không xa lắm, khoảng mười phút đi xe, Thẩm Doãn theo thường lệ học phép xã giao cơ bản và kỹ thuật diễn xuất, nàng như một miếng bọt biển khô, nỗ lực hấp thụ những tri thức vô cùng trừu tượng khó hiểu đối với nàng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã là hai tháng sau.

Quản lý Chu Khiết nói với Thẩm Doãn, chị ta có quen biết một nam ca sĩ đang "hot" muốn quay MV cho album mới của mình, cần một nữ diễn viên xinh đẹp đóng cùng.

"Đúng vậy, chính là em."

Thẩm Doãn ngồi trong xe Benz V trị giá sáu mươi lăm vạn, nhìn quản lý ngồi cạnh bên, thấp thỏm lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ em cần phải chuẩn bị gì ạ? Có kịch bản hay gì không?"

"Không, em chỉ cần đẹp lồng lộn như bây giờ là được." Chu Khiết mở iPad xem lịch trình, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, "Còn nhớ chị đã dặn em thế nào không?"

"Nhớ ạ, nói ít cười nhiều, nụ cười luôn nở trên môi."

"Giỏi lắm." Chu Khiết hài lòng gật gật đầu, cất iPad, "Lần đầu quay phim cũng là lần đầu ra mắt --"

Chị ta bỗng khựng lại, miệng hé ra rồi mím lại, có lẽ nhớ đến trước đây Thẩm Doãn từng đóng AV.

"-- là một cơ hội rất tốt, Trần Minh Nghĩa hot rần rần cả ngàn độ, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho em một hot search, dù vẫn chưa chính thức ra mắt cũng đã có đủ hào quang."

"Em sẽ trở thành đại minh tinh, em gái ạ."

Thẩm Doãn hơi xúc động, nhưng cũng không thực sự hứng thú với cơ hội này. Có điều sau khi xuống xe, nhìn thấy rất nhiều nhân viên cùng với vị nam ca sĩ Trần Minh Nghĩa đang "hot" kia, Thẩm Doãn đột nhiên bắt đầu căng thẳng, nắm chặt lòng bàn tay đang dần đổ mồ hôi.

"Chu tỷ, em nhờ chị tìm mỹ nữ là được rồi, sao chị lại mời tiên nữ tới thế này?"

"Tiểu Nghĩa đã đẹp trai lại còn tài hoa như vậy, chẳng phải chỉ có tiên nữ mới xứng với em sao?"

Trần Minh Nghĩa cười cười, anh ta là hình tượng chàng trai hiền lành rạng rỡ như ánh mặt trời, lúm đồng tiền non nớt đáng yêu trên mặt và vóc người khỏe mạnh cường tráng vừa tương phản mãnh liệt lại có thể kết hợp hài hòa tinh tế. Người đâu đã vui tính mà còn đặc biệt thân thiện, vừa tới đã tặng cho Thẩm Doãn một đĩa nhạc mà mình chưa phát hành, bên trên còn có chữ ký rồng bay phượng múa của anh ta.

Lúc quay phim cũng rất chuyên nghiệp, mới đó còn ôn hòa cười cười nói nói, một giây sau ánh mắt liền biến đổi, dẫn dắt Thẩm Doãn tiến vào cảnh quay.

Tuấn nam mỹ nữ, ở trong căn phòng tối tăm ẩm thấp, tay của chàng trai chậm rãi vuốt ve mặt cô gái, môi cũng từ từ tới gần.

"Cắt --"

Đạo diễn hô lên một tiếng, nhìn Thẩm Doãn trong màn hình tránh né phối hợp, không nói gì. Nếu như là những người khác, trốn cảnh hôn sớm đã bị anh ta chửi cho thúi đầu, không có chút chuyên nghiệp nào cả. Nhưng người này là do Chu Khiết dẫn tới, anh ta không nhìn mặt tăng thì cũng phải xem mặt Phật.

"Để tôi nói với em ấy mấy câu."

Chu Khiết đi tới, kéo Thẩm Doãn qua một bên, sắc mặt hơi nghiêm nghị. Trần Minh Nghĩa nhìn thiếu nữ cúi đầu nghe giáo huấn, nở nụ cười.

Vốn chỉ cần quay một tiếng là xong, ngày đó lại phải kéo dài ra gấp đôi. Cũng may kết quả vẫn tốt, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ mãn nhãn, từng khung hình đều âm thầm gợi tả tình yêu và khát khao.

Ca khúc đã được thu xong từ lâu, chỉ chờ MV được biên tập xong là đưa ngay lên các nền tảng âm nhạc lớn nhất.

Sau nửa tiếng đăng tải, MV đã đạt hơn một triệu lượt xem, một tiếng sau, Chu Khiết đã sắp xếp cho Thẩm Doãn một vị trí trên bảng hot search, gây ra bão bình luận khắp nơi.

Thành tích lớn như vậy, Donny cảm thấy mình nhất định phải báo cho phu nhân một tiếng. Philip cảnh cáo liếc mắt nhìn anh ta, ý tứ là chớ xen vào việc của người khác, Donny thè lưỡi một cái, anh ta méo thèm sợ, Đại tiểu thư cũng đã về Mỹ rồi. Anh ta hưng phấn bừng bừng cầm iPad, mở MV kia cho phu nhân xem.

Để phu nhân nhìn thấy thỏ con của mình xinh đẹp chói lóa đến cỡ nào.

"Không rảnh."

Diệp Lam bình thản từ chối đề nghị của Donny, "Bộ cậu rảnh lắm sao? Cậu viết xong bản kế hoạch mà tôi giao chưa?"

Donny sững người, bỏ iPad xuống rưng rưng đi ra khỏi văn phòng phu nhân.

Cửa đóng lại, Diệp Lam chậm rãi thả bút máy trong tay xuống, nàng liếc nhìn iPad cách đó không xa, với tay lấy lại đây.

Ảnh bìa Video là hình Thẩm Doãn, thiếu nữ tóc xám mặc áo đầm màu trắng, ánh mắt trống vắng cô đơn.

Ngón trỏ bấm nút Play, giai điệu du dương êm tai vang lên, ngày càng nhiều nội dung xuất hiện.

Chàng trai phong trần chán nản, cô gái nổi loạn cô đơn, hai tâm hồn lang thang tìm thấy nhau trong âm nhạc, khó mà không sinh ra tia lửa tình yêu.

Mắt Diệp Lam hơi nheo lại, đột nhiên nàng cảm thấy khó chịu như thể đồ vật của mình bị người khác chiếm lấy, rồi khi thấy Thẩm Doãn bị chàng trai kia hôn môi, âu yếm, sự khó chịu trực tiếp hóa thành tức giận.

Buổi tối hôm đó, chiếc Maybach màu đen xuất hiện dưới lầu khu nhà ở của nhân viên.

Điện thoại Vertu vàng ròng lâu rồi mới nhận được một tin nhắn, Thẩm Doãn tắm xong cầm lên xem, khăn lông trong tay rơi xuống sàn nhà.

-- Đi xuống.

Chị ở trên xe chờ em.