Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 30: Lợi dụng




Nàng bị lợi dụng?

Khi Philip nghe thấy tiếng tin nhắn nhắc nhở theo thói quen liếc nhìn Vacheron Constantin Patrimony trị giá 80 vạn trên tay trái, từ lúc phu nhân rời đi đến giờ là đúng ba tiếng hai mươi mốt phút, không hơn không kém.

Vừa đúng giờ cơm tối, lúc Philip mở điện thoại lên liền suy đoán, khả năng là phu nhân sẽ để anh ta định liệu tốt cho bữa tối hôm nay.

Quả như dự đoán.

Philip mặt không biến sắc trả lời 'Vâng', cũng không vì hiện giờ mình ngày càng có thể đoán được ý phu nhân mà đắc ý. Anh ta nhanh nhẹn mở app Mỹ Thực ra, dựa theo khẩu vị của phu nhân tìm được một nhà hàng Quảng Đông tương đối ổn, anh ta gọi điện thoại tới đặt chỗ trước, sau đó đóng notebook lại chờ phu nhân xuống lầu.

À, còn có cô bé thoạt trông rất vui vẻ hạnh phúc kia nữa.

Bình thường đi công tác đều là Philip đi cùng phu nhân, nguyên nhân không cần nghĩ cũng có thể đoán được, chính là vì thân phận Alpha của Philip.

Về năng lực làm việc thì hai thư ký đều ngang nhau, mỗi người có cách đối nhân xử thế riêng, nhưng giới tính thứ hai của Philip là Alpha, thân người cao to, trầm tính điềm đạm, thể lực cũng tương đối khá, tinh thông tán thủ và quyền anh. Vì lẽ đó anh ta vừa là thư ký vừa là tài xế và vệ sĩ, ra ngoài chỉ cần dẫn theo một mình Philip là đủ.

"Hôm trước chị bảo em điều tra về Thương Tình, nay em đã tìm được thông tin rồi ạ. Cô ta tốt nghiệp Bắc Ảnh, một năm trước hợp tác với Hứa Sanh trong một bộ phim truyền hình, hiện giờ hình như không thuộc công ty quản lý nào cả, thế nhưng em để ý thấy Weibo cô ta follow Thân Thiên Khải, Thân Thiên Khải cũng follow cô ta."

"Thân Thiên Khải, cái tên này nghe quen thật đấy."

Thẩm Doãn ngồi cạnh Diệp Lam, khuôn mặt nhỏ bị khăn quàng cổ Burberry quấn chặt. Đây là quà Diệp Lam tặng cho nàng, vừa có thể cản gió cũng có thể che mặt tránh thoát các tay săn ảnh.

Philip đang lái xe, nhìn hai người trong kính chiếu hậu, đặc biệt là phu nhân sắc mặt hờ hững, lớn tiếng giải thích.

"Đó là CEO của công ty giải trí Phượng Hoàng, từng tổ chức rất nhiều chương trình tạp kỹ và tuyển chọn tài năng."

Mà công ty Phượng Hoàng trước kia là của nhà họ Chu, hiện giờ là công ty của Chu Toàn.

Bắc Ảnh, cũng là trường mà Hứa Sanh thôi học giữa chừng.

Vì lẽ đó cô nàng Thương Tình này chính là học muội thân thiết của Hứa Sanh, sau khi tốt nghiệp đại khái đã đầu quân vào công ty giải trí Phượng Hoàng, chỉ là hiện giờ vẫn chưa công bố ra ngoài mà thôi.

"Khéo thật."

Diệp Lam bình luận một cách vô cảm. Đã cùng nhìn trúng một bộ phim với kẻ thù mà còn bị người của đối phương lấy mất vai nữ chính, dựa theo tính tình có thù tất báo như nàng mà không tức giận thì chứng tỏ tâm tình hôm nay thật sự không tồi.

Philip ngước mắt liếc nhìn Thẩm Doãn, nói tiếp, "Thương Tình lúc học đại học khá là an phận biết điều, thuộc dạng có tài nhưng không có chỗ dựa, vào nghề chưa bao lâu, cũng không có danh tiếng lẫn tai tiếng gì đáng để lăng xê."

Vì lẽ đó với điều kiện của nàng, lấy được vai nữ chính không quá khả năng. Diệp Lam đương nhiên hiểu lời Philip nói, nàng gật gật đầu, môi đỏ phun ra hai chữ.

"Không vội."

Vững vàng như núi, bất động như gió. Người như vậy, trời sinh chính là người lãnh đạo. Dù cho Philip là Alpha cấp A, ở trước mặt phu nhân cũng chỉ như con sói mất đi nanh vuốt, cúi cái đầu kiêu ngạo lựa chọn thần phục và trung thành.

Xe chạy bon bon trên đường, Philip luôn rất ưu tú, bất kể là thư ký hay tài xế. Anh ta luôn xử lý công việc kỹ càng kín kẽ và nhạy bén, vì bà chủ bày mưu tính kế cũng là một trong những chức trách của người thư ký, trước khi rời đi, Philip thấy Thẩm Doãn đi toilet, bèn tới trước mặt phu nhân tiếp tục báo cáo.

"Ngoài ra quan hệ giữa Hứa Sanh và Chu Toàn, Donny đã tra được rồi ạ."

Ánh mắt Diệp Lam hơi ngưng lại, nàng ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Philip tiếp tục nói.

Nếu như là Donny đến báo cáo, nhất định sẽ chảy nước mắt nước mũi khóc than mình phải vất vả cỡ nào, đã vì nhiệm vụ này rụng mất bao nhiêu tóc, thức trắng bao nhiêu đêm, mới tìm về được tấm ảnh chụp chung cũ nát năm nào của hai người tưởng chừng như xa lạ nhau.

Philip đưa điện thoại di động cho Diệp Lam xem, đây là một tấm ảnh tốt nghiệp tiểu học. Trong ảnh là một trường tiểu học công lập đơn sơ cũ kỹ, đồng phục trên người học sinh cũng đều là kiểu những năm 80 xưa cũ. Diệp Lam chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra Hứa Sanh thời tiểu học, lúc đó nàng xanh xao vàng vọt, vóc dáng thấp bé, đứng hàng đầu tiên.

Có điều từ ánh mắt sáng ngời vẫn có thể nhìn ra cô ta, là một mỹ nhân bại hoại.

Đứng bên cạnh cô ta là một cô bé tóc dài có vẻ ngoài trầm lặng. Trong tấm ảnh ấy, hai người nắm chặt tay nhau.

"Thanh mai trúc mã à?"

Philip gật đầu, tiếp tục giải thích rõ, "Khi còn bé hai người họ đều ở khu hạ thành, sau đó lúc học cấp hai Chu Toàn theo người mẹ tái giá chuyển vào sống ở khu thượng thành, hai người vẫn luôn giữ liên lạc qua thư. Trong thời gian đó phát sinh chuyện gì thì không ai biết được, cả Hứa Sanh và Chu Toàn đều đã xóa sạch dấu vết của quá khứ, chuyện sau đó chắc chị cũng đã biết."

Chu Toàn bò lên giường Chu lão tiên sinh, trở thành quả phụ trẻ đẹp.

Hứa Sanh lân la đến bên phu nhân, dựa vào ngọn gió Đông của nàng mà phất lên.

Như đã ước định sau khi công thành danh toại, lại thoải mái trở về bên nhau.

"Bạch Dạ Hành* à?"

*tên bộ tiểu thuyết trinh thám của Higashino Keigo với nam nữ chính là thanh mai trúc mã, sau đó một người bước chân vào giới thượng lưu.

Diệp Lam nở nụ cười lạnh lẽo, trả điện thoại di động cho Philip. Philip trầm mặc, kỳ thực anh ta cũng có nghĩ đến khả năng này, hai người là thanh mai trúc mã, vừa hay lại là Alpha và Omega, có thể đánh bại được mị lực và quyền lợi của phu nhân, đại khái cũng chỉ có tình cảm mông lung thuở thiếu thời mà thôi.

Kết quả không quá bất ngờ, Diệp Lam nhắm mắt lại, giữa mi tâm lộ ra một phần mệt mỏi. Thật lòng mà nói nàng không có hứng thú với những chuyện tình éo le như thế, nhưng tiếc thay, nàng lại là một nhân vật bên trong câu chuyện ấy.

Đáng buồn ở chỗ, nàng lại sắm một vai phụ mang đầy màu sắc bi kịch.

Chỉ là nữ thứ có tác dụng thúc đẩy cốt truyện mà thôi.

"Cho nên từ đầu tới cuối cô ta đều lợi dụng tôi."

Diệp Lam nói, trong ngữ điệu có một tia phẫn nộ khó thể che lấp. Nàng có thể không tính đến tiền bạc và vật chất đã tiêu tốn mấy năm qua, bởi vì nàng cảm thấy một bên bán thân, một bên trả tiền, đó là giao dịch rất công bằng. Thế nhưng nếu như cuộc giao dịch này từ lúc bắt đầu đã mang theo sự lừa dối, mang theo toan tính mưu đồ, thì Diệp Lam nàng không thể nào chấp nhận được.

Không thể nào chấp nhận được mình là kẻ ngu si bị người ta dắt mũi.

Không thể nào chấp nhận được mình như một món đồ dùng một lần, dùng xong thì vứt.

Nàng phẫn hận, tức giận, ấn mạnh ngón tay xuống mặt bàn thủy tinh, rất hiếm khi thấy nàng không kìm chế được cảm xúc của mình. Xưa nay nàng đều không lộ rõ hỉ nộ, Philip cũng đã quen với điều đó, vì thế mà hiện giờ tay chân khá luống cuống, không biết nên nói gì mới có thể khiến bà chủ nguôi giận.

Đang lúc anh ta hết đường xoay sở thì Thẩm Doãn trở về.

Philip hơi kinh ngạc, bởi vì dường như anh ta không nghe thấy tiếng bước chân nàng đi tới. Cô bé này đột nhiên đẩy cửa ra, kéo khăn quàng cổ xuống khỏi mặt nhỏ giọng hỏi.

"Phu nhân, chị... làm sao vậy ạ?"