Tự Dưng Thành Mẹ Kế

Chương 1




PHẦN 1

1.

Tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Minh thị

Hôm nay là ngày thành hôn của tôi với thiếu gia nhà Du thị, nhưng chú rể - người đáng lẽ phải xuất hiện trong đám cưới thì lại không thấy đâu

"Ý anh là Du Tư Viễn đào hôn? Giọng tôi lạnh lùng.

"Tôi nghe nói là như vậy, thưa tiểu thư...." Người giúp việc run rẩy nói.

Cha mẹ tôi cũng rất tức giận.

Vì cái đám cưới này, mà nhà họ Minh và nhà họ Du phải bắt đầu chuẩn bị từ vài tháng trước, tất cả các nhà tài phiệt lớn nhất đều đã nhận được thiệp mời, truyền thông thì tranh nhau đưa tin về nó.

Nếu Du Tư Viễn có ý kiến gì về cuộc hôn nhân này, hắn có thể nói ra bất cứ lúc nào trong khoảng thời gian chuẩn bị.

Nhưng hắn lại chọn bỏ trốn vào ngày cưới, hành động này rõ ràng là vả vào mặt nhà họ Minh.

Cha mẹ trấn an tôi, sau đó vội vã rời đi để thảo luận các biện pháp đối phó.

Tôi lặng lẽ rúc vào góc, tự hỏi bữa tiệc cưới này nên diễn ra như thế nào thì ở cửa truyền đến từng đợt âm thanh xôn xao.

Tôi vô thức nhìn lên, một người đàn ông phong độ ngời ngời, mặc bộ vest đen đang đứng gần đó.

Đó là Du Đường, hiện tại đang là người nắm quyền của nhà họ Du, là cha của Du Tư Viễn, anh 35 tuổi, nhưng dung mạo vẫn như một chàng thanh niên tuổi đôi mươi.

Bình thường, rất hiếm khi có thể nhìn thấy Du Đường, cho dù là tôi là thiên kim của Minh gia thì số lần tôi gặp anh cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khoảnh khắc Du Đường xuất hiện đã thu hút tất cả mọi người.

Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Du Đường, tự nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Anh ấy lịch sự cự tuyệt mọi người, sau đó sải bước về phía tôi.

"Chú Du." Tôi mỉm cười lễ phép nhưng trong giọng nói mang theo một chút ủy khuất mơ hồ.

Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Du Đường vang lên.

"Minh tiểu thư, lần này đã để cô bị thiệt thòi, tôi đã phái người đến bắt nó về rồi."

"Tôi sẽ nói rõ với mọi người, đám cưới bị trì hoãn, tổn thất sẽ do nhà họ Du gánh chịu."

Đó thực sự là một giải pháp hoàn hảo, nhưng bây giờ tôi có một lựa chọn tốt hơn.

"Chú Du, nhà họ Minh đã hứa gả tôi cho nhà họ Du từ khi còn nhỏ, nhưng người cưới tôi không nhất định phải là Du Tư Viễn."

"Sao?"

Tình huống xoay chuyển quá nhanh, nhất thời Du Đường không phản ứng kịp.

Sau khi phản ứng lại, ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm.

"Đương nhiên, vậy cô muốn chọn ai?"

Tôi nở nụ cười ngọt ngào, sau đó đưa tay về phía Du Đường không chút do dự: "Chú có bằng lòng làm chú rể của tôi không?"

2.

Mặc dù Du Đường là cha của Du Tư Viễn, nhưng anh đương nhiên không phải là cha ruột của hắn.

Có tin đồn rằng Du Đường không tốt và cho đến nay vẫn chưa kết hôn.

Năm 25 tuổi, anh nhận con thừa tự, đứa trẻ đó là Du Tư Viễn.

Nếu anh "không được" thì đối với tôi cũng không có vấn đề gì cả, bây giờ các y học đã phát triển như vậy, tôi tin rằng chắc chắn sẽ được chữa khỏi.

Nếu như không thể chữa khỏi, thì D.I.N.K* cũng không tệ.

(*Double income, no kid: Không có con, thu nhập gấp đôi)

Du Đường nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt tôi rồi nhíu mày: "Em chắc chứ?"

"Đương nhiên."

Tôi không hề do dự, so với Du Tư Viễn, Du Đường đẹp trai hơn gấp nghìn lần.

Ngay cả khi "không được", thì mỗi ngày ngắm nhan sắc của anh thay cơm tôi cũng rất vui.

Dù sao cũng tốt hơn là bị tên Du Tư Viễn xấu xí này cắm sừng sau lưng.

Du Đường bình tĩnh nhìn tôi: "Được."

Đôi bàn tay to, thon dài nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của tôi, trái tim tôi cũng rung động theo.

Hôn lễ thay đổi nhân vật chính, thậm chí không cần thay quần áo, chiếc váy cưới thanh lịch trắng như tuyết vẫn cực kỳ hợp với bộ vest đen được cắt may cẩn thận của Du Đường, xứng đôi như thể đây mới là chú rể và cô dâu.

Tất cả những người có thể đến dự tiệc cưới đều là người nổi tiếng.

Việc Du Tư Viễn đào hôn đột ngột, không hề có ý định che giấu, hầu như mọi người trong đám cưới đều biết.

Các phóng viên ngửi thấy mùi drama, bọn họ khẩn cấp nâng máy ảnh hướng về sân khấu, chờ đợi để xem trò hề của hai nhà quyền lực bậc nhất trong thành phố.

Nhưng khi thấy tôi khoác tay Du Đường lên sân khấu, biết bao nhiêu người đã bị sốc đến mức há hốc mồm.

Bọn họ tỏ vẻ rất khâm phục với màn trao đổi chú rể này.

MC lấy ra danh sách mới ra lò và giới thiệu cô dâu chú rể rất chuyên nghiệp.

"Mời cô dâu chú rể trao nhẫn...."

Du Đường lấy chiếc nhẫn ra cho tôi đeo, tôi cũng lấy chiếc nhẫn ra cho Du Đường đeo.

Khi tôi đeo nhẫn cho Du Đường, thì chợt phát hiện chiếc nhẫn không vừa tay anh ấy, ánh mắt tôi lộ ra vẻ áy náy.

Chiếc nhẫn này là được làm theo kích thước tay của Du Tư Viễn.

Thời gian gấp gáp, không kịp để thay đổi nhẫn.

Cũng may có thể miễn cưỡng dùng.

Sau khi trao nhẫn, màn tiếp theo là cô dâu chú rể hôn nhau.

Tôi không tránh khỏi có một chút lo lắng.

Hình tượng của Du Đường ở bên ngoài chính là giữ mình trong sạch, cho dù tham dự sự kiện nào cũng không mang theo bạn nữ, liệu anh có sẵn lòng không?

Tôi hơi hối hận vì đã kéo Du Đường vào.

Trong lúc tôi đang nhắm mắt miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một cái chạm nhẹ lên môi.

Tôi mở mắt ra trong sự hoài nghi, xuất hiện trong tầm mắt tôi là khuôn mặt không tỳ vết của Du Đường.

Như thể cảm nhận được sự kinh ngạc của tôi, Du Đường đưa tay nâng gáy tôi để nụ hôn sâu hơn.

3.

Đối với sự lựa chọn đột ngột của tôi, cha mẹ tôi cũng không biết, nhưng đối diện với những lời chúc mừng của những người xung quanh, hai người chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười.

Cũng phải giữ thề diện cho tôi trước mặt mọi người.

Nhân lúc mời rượu, mẹ kéo tay tôi vào trong phòng, cha tôi cũng ở bên trong.

Khóa cửa lại.

"Dung Dung, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại kết hôn với Du Đường?"

"Bởi vì anh ấy trông rất....đẹp trai."

Tôi không biết làm thế nào để giải thích sự bốc đồng của mình.

"Đẹp trai?"

Mẹ tôi ngẫm lại khuôn mặt kia của Du Đường, đúng là đẹp thật.

"Nhưng nó lớn hơn con mười mấy tuổi, nó sắp tốt nghiệp tiểu học, thì con mới sinh ra."

"Cũng đâu có gì đâu mẹ, người ta hay nói đàn ông lớn tuổi sẽ chiều chuộng mình hơn mà."

Tôi rất mặt dày.

"Nhưng mà...nghe nói rằng nó "không được...." Mẹ tôi vẫn cau mày.

À, cái này....

Trong khi tôi đang vắt óc để tìm ra cách lừa mình dối người, thì có tiếng gõ cửa.

Mẹ tôi mở cửa, là Du Đường, cũng không biết là anh ấy vừa đến hay đã đứng một lúc.

Trên mặt ba mẹ nhanh chóng lộ ra nụ cười hào phóng khéo léo, giống như vừa rồi hoài nghi người ta không phải là họ.

"Du tổng có chuyện gì sao?"

"Con có chuyện muốn nói với chú và dì."

Không biết Du Đường và cha mẹ tôi nói gì, sau một thời gian ngắn, họ không còn phản đối mối hôn sự này nữa, còn rất coi trọng Du Đường.

"Du Đường cũng tốt, có năng lực, có thủ đoạn."

Cha tôi tỏ vẻ đồng ý với năng lực của Du Đường, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng loại đàn ông này mới có thể bảo vệ được con gái cưng của ông.

Du Tư Viễn lâm trận bỏ chạy, không xứng với con gái ông.

4.

Sau đám cưới, tôi dọn vào sống trong căn biệt thự lớn của nhà họ Du.

Nơi này là nơi ở riêng của Du Đường, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây. Trang trí bên trong đơn giản, có thể tóm tắt trong ba từ: đen, trắng và xám.

Ngày hôm đó bận rộn xã giao khiến cơ thể anh vương mùi rượu và mồ hôi, Du Đường phải đi tắm rửa trước.

Tôi ngồi trên ghế sofa để nghỉ ngơi.

Tiếng nước "ào ào" bên tai, qua lớp kính mờ phòng tắm, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bên trong.

Tôi đỏ mặt xấu hổ, không dám nhìn lại.

Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Du Đường đi ra khỏi phòng tắm, anh mặc áo choàng tắm, đường viền cổ áo hở lộ ra bộ ngực khỏe khoắn và cơ bụng loáng thoáng.

Tôi hơi choáng váng.

Không ngờ nha, tại sao người đàn ông này có dáng người tốt như vậy!

Thấy tôi nhìn chằm chằm, khóe miệng Du Đường nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Dung Dung, đi tắm đi." Thanh âm trầm thấp mang đầy từ tính vang lên.

Nhận ra tôi thật sự bị anh làm ngây người, tôi ngại ngùng trốn trong phòng tắm, cởi quần áo, nước bao phủ lên cơ thể, bên tai tôi vẫn còn vang vọng tiếng gọi của Du Đường: "Dung Dung"

Tại sao trước đây tôi không thấy anh hấp dẫn như vậy nhỉ?

Sau khi tắm xong, tôi chợt nhớ ra mình quên không mang quần áo vào..................

Không còn cách nào, tôi cẩn thận mở cửa phòng tắm để lộ ra một nửa khuôn mặt.

"Du Đường, em quên lấy quần áo rồi, anh có thể đưa cho em được không, nó ở trong túi trên ghế sô pha."

Một hồi lâu sau, vẫn không nghe bên ngoài phản ứng gì.

Tôi có chút nghi ngờ, có phải Du Đường đi ra ngoài không?

Ngay khi tôi chuẩn bị hỏi lại, mới nghe anh trả lời: "Được."

Giọng nói khàn hơn lúc nãy một chút.

Tiếp theo bên ngoài có tiếng người đi lại sột soạt.

Cũng không lâu lắm, Du Đường đi tới trước phòng tắm: "Của em đây."

Tôi cẩn thận hé cửa ra một chút, đưa tay ra ngoài, quần áo được đặt vào trong tay.

"Cám ơn."

Lúc đóng cửa phòng tắm lại, tôi không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Du Đường, trong đôi mắt thâm thúy kia dường như có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Cúi đầu nhìn đồ lót trong tay, mặt tôi đỏ bừng.

A a a, ý tôi là nhờ anh mang cả cái túi đưa tôi mà.

5.

Ở phòng tắm loay hoay hết nửa ngày, cuối cùng tôi cũng phải đi ra.

Tôi hạ quyết tâm, đẩy cửa ra ngoài.

Lúc này Du Đường đã thay đồ ngủ, đang ngồi trên giường và đọc tài liệu.

Thấy tôi đi ra ngoài, liền đóng quyển tài liệu lại.

Thấy trên mặt anh không có biểu cảm trêu ghẹo nào nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi có một số chuyện cũng muốn hỏi anh ấy.

"Chuyện của Du Tư Viễn, anh định giải quyết thế nào?"

Anh giống như đã đoán được tôi sẽ hỏi, thuận tay lấy xấp tài liệu vừa đọc đưa cho tôi: "Em xem đi."

Tôi bước đến cầm lấy xem.

Bên trong là "hành trình tình yêu" của Du Tư Viễn, tương tự như nội dung của một quyển truyện ngược cẩu huyết - thiếu gia nhà giàu và đóa hoa trắng thuần khiết, thông tin của đóa hoa nhỏ này còn đính kèm theo ảnh. Thực sự là mong manh, đáng yêu.

Hai người đã trải qua một đoạn tình cảm ngược luyến tàn tâm. Yêu nhau, cãi nhau rồi hòa giải, cứ thế lặp đi lặp lại.

Cho đến tối hôm qua, đóa hoa nhỏ kia mới biết Du Tư Viễn sắp kết hôn, cô ta bắt đầu khóc lóc gọi điện thoại cho Du Tư Viễn.

Du Tư Viễn vừa đau khổ vừa hối hận, lập tức bỏ rơi vị hôn thê, bỏ trốn ngay trong đêm với đóa hoa nhỏ.

Anh bạn này, nếu tôi không phải là vị hôn thê đó, tôi thực sự muốn chúc phúc cho hai người. Thật không may, vị hôn thê bất hạnh đó là tôi.

Chết tiệt, hai người rảnh rỗi lắm đúng không? Muốn đi thì sao không đi sớm??

Nhìn vào thời gian trên tài liệu, hai người cũng dây dưa tình cảm hơn ba tháng. Còn lâu hơn thời gian chuẩn bị của đám cưới.

Nếu Du Tư Viễn nói cho tôi biết một chút thông tin thì tôi cũng sẽ không tức giận như vậy.

"Du Tư Viễn hiện tại đã dẫn cô bạn gái nhỏ của nó đi du lịch nước ngoài, anh sẽ phái người áp giải nó trở về, nếu em muốn, hôn nhân giữa chúng ta có thể hủy bỏ." Du Đường cũng nhìn ra sự tức giận của tôi, nghĩ rằng tôi hối hận. Dù sao tôi cũng chưa làm giấy kết hôn với anh ấy, chỉ tổ chức đám cưới.

Nhưng làm sao tôi có thể hối hận được?

- 1 rác rưởi.

+1 bảo bối.

Đây rõ ràng là may mắn của tôi.

"Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ anh, ngày mai chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận."

Tôi đã dùng giọng nghiêm túc nhất để nói với anh ấy.

Du Đường cảm nhận lời nói của tôi là thật lòng, anh cũng nghiêm túc trả lời tôi:

"Được."