Tu Hú Chiếm Tổ

Chương 6




Một ngày nọ khi tôi về nhà, Cận Tự mang cho tôi một tin tức chấn động.

Anh ấy nói Trương Vân Ánh không chỉ qua lại với bố tôi trong suốt những năm qua.

Mà bà ta còn mập mờ với một người đàn ông khác, mối quan hệ giữa bọn họ còn lâu hơn với bố tôi.

Chuyện thú vị hơn là.

Tô Nhan có thể không phải là con của bố tôi.

Cận Tự đặt mấy bức ảnh lên bàn cà phê.

“Anh đã cho người điều tra chuyện này rồi, chậm nhất là ngày mai sẽ có kết quả.”

Tôi vỗ vai anh ấy, thấp giọng khen ngợi anh ấy: “Quả nhiên là Cận thiếu.”

Ngày hôm sau.

Không thể chờ đợi kết quả điều tra của Cận Tự, tôi trực tiếp đến chỗ Tô Nhan.

Tất cả những mối hận cũ và mới cộng lại với nhau, cô ta nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Lúc này, tôi không nói gì cả, tôi tiến lên và tát cô ta một cái.

“Tại sao cô dám đặt điều cho tôi ở bên ngoài?”

Thực ra tôi chưa bao giờ nghe tin đồn cô ta bịa đặt chuyện của tôi. Nhưng cái tát chắc chắn khiến cô ta nổi điên.

Tô Nhan hiển nhiên sửng sốt.

Hai giây sau, cô ta tỉnh ra và bắt đầu chiến đấu với tôi.

Và hành động của tôi rất đơn giản——

Tóm tóc cô ta một vui vẻ.

Trận chiến này, có thể so sánh với trận đấu của học sinh tiểu học, được giải quyết nhanh chóng, khi rời đi, trong túi tôi có khoảng chục sợi tóc của Tô Nhan.

Tôi đưa Tô Mộc đến bệnh viện, lấy cớ chăm sóc cho bố, bảo anh lén nhổ hai sợi tóc của ông.

Buổi chiều, Cận Tự gửi cho tôi kết quả điều tra——

Trong nhiều năm như vậy, Trương Vân Ánh đã dùng tiền của bố tôi để nuôi đứa con riêng.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi trong vài ngày.

Cho đến khi có kết quả nhận ADN.

Tô Nhan quả thực không phải con của bố tôi.

Tôi ngồi trên ghế, đọc qua kết quả xét nghiệm và điều tra của Cận Tự một cách thích thú, sau đó gói ghém tất cả và gửi đến bệnh viện.

Làm sao tôi có thể không cho bố tôi xem một vở kịch hay như vậy?

Chiếc mũ này đã đội hai mươi năm mà vẫn xanh như mới.

Đúng như mong đợi.

Bên bố tôi loạn lên.

Ông sắp bị liệt nửa người, nhưng vẫn chật vật rời khỏi giường, xé di chúc đã viết cách đây vài tháng, đuổi Tô Nhan ra khỏi bệnh viện với rất nhiều lời chửi bới.

Bố tôi đã mất kiên nhẫn và ngay lập tức đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng của Tô Nhan.

Hai ngày sau, ông ấy bắt đầu gọi cho tôi.

Tôi chặn số nào thì ông lại đổi số khác để gọi.

Ông ta gửi rất nhiều lì xì qua wechat. Tôi chặn luôn wechat.

Những lời nói dài dòng, hoặc xin lỗi hoặc khóc.

Tôi bực mình nên đã trực tiếp chặn ông ta sau khi mới đọc được hai dòng chữ.

Ông ấy đang hối hận điều gì? Vì đã đối xử với tôi không ra gì? Hay vì đã có lỗi với tôi?

Giờ đây ông đã về già, không con cái, không ai bên cạnh, trong túi ông chẳng có gì ngoài số tiền còn lại và người chăm sóc thân thể bị liệt của ông.

Nhưng tôi vẫn trả lời tin nhắn trước khi chặn ông ấy——

“Tôi nói rồi, tương lai ông chế+ hay tôi sống không quan trọng, nếu thực sự cảm thấy cô đơn, thì đây chính là quả báo ông xứng đáng nhận được!”

Trưa hôm đó, khi tôi đang đắp mặt nạ ở nhà, bà Cận bất ngờ đến thăm tôi.

Không còn kiêu ngạo độc đoán như trước, cũng không còn vẻ tự tin như trước, bà ta đứng ở cửa với vẻ mặt hốc hác.

“Sau ngày hôm đó, ta đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ Tiểu Tự nói đúng, trước đây là ta quá cực đoan, không nên kiểm soát cuộc sống của thằng bé.”

Một lúc lâu sau, bà ta thở dài rồi nói: “Cháu có muốn ra ngoài nói chuyện không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào bà ấy một lúc lâu.

Nhưng tôi không thể nhìn ra mục đích của bà.

Bố tôi mang hành động đạo đức giả và đến gặp tôi, tôi nhìn thoáng qua có thể thấy phát hiện được ý đồ của ông ấy.

Im lặng hai giây, tôi thì thầm: “Nếu bà có việc gì thì cứ nói ở đây.”

Bà Cận cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.

"Ta tới tìm cháu mà không báo cho Tiểu Tự biết. Thằng bé sẽ sớm quay lại thôi. Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh gần đây nói chuyện được không?"

Khi tôi không nói gì thì bà ấy mỉm cười.

"Đừng lo lắng, nếu ta muốn làm gì cháu, người của ta đã xông vào ngay khi cháu mở cửa."

Tôi lạnh lùng nhìn bà ấy.

“Nhưng chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả.”

Nói xong tôi đóng sầm cửa lại.



Nhưng bà Cận dùng tay chặn lại, cánh cửa nặng nề kẹp vào tay, khiến bàn tay trắng nõn lập tức sưng tấy.

Bà ấy đau đớn cau mày, “Ta biết cháu trách ta, nhưng hôm nay ta đến gặp cháu vì muốn nói chuyện về tình trạng của Tiểu Tự.”

Khi nhắc tới bệnh tình của Cận Tự, tôi lại lưỡng lự.

Cuối cùng tôi cũng đi với bà ấy.

Nhà họ Cận cho dù một tay che trời cũng không dám làm gì tôi giữa thanh thiên bạch nhật.

Tôi đưa bà Cận đến quán cà phê trên phố gần nhà tôi.

Tô Mộc lo lắng đi theo chúng tôi ra ngoài.

Ba người chúng tôi sóng vai nhau đi trên đường, cổng khu dân cư cách quán cà phê chưa đầy mười phút.

Đột nhiên.

Một chiếc ô tô mất kiểm soát bất ngờ lao về phía chúng tôi!

Tốc độ của xe rất nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng.

Tuy nhiên, Tô Mộc đã nhanh chóng phản ứng.

Lúc chiếc xe lao tới, tôi nhìn rõ mặt tài xế.

Tô Nhan…

Đúng là cô ta.

Trong chớp mắt, tôi đã bị Tô Mộc đẩy mạnh, chiếc xe mất lái tông mạnh vào Tô Mộc và bà Cận.

Lúc tôi cố gắng đứng dậy thì mọi chuyện đã kết thúc.

Tôi bàng hoàng nhìn cảnh tượng đẫm má..u trước mặt.

“Tô Mộc..."

Tôi run rẩy chạy tới, chỉ thấy anh đầy má..u.

Tôi muốn chạm vào anh, nhưng tôi không dám.

Nước mắt không kìm được rơi xuống: “Anh, đừng làm em sợ…”

Sau khi mẹ qua đời, Tô Mộc là người thân duy nhất của tôi.

Dù chúng tôi không cùng huyết thống nhưng anh ấy sẽ luôn là anh trai của tôi.

Nhưng lúc này, Tô Mộc đang nằm trên vũng má..u, yếu ớt nhìn tôi.

Anh vẫn mỉm cười.

Giống như ánh mặt trời ấm áp mùa đông, làm tan tuyết trong giây lát.

Nụ cười làm tôi đau lòng.

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt bình tĩnh.

"Đừng khóc... Anh nói cho em một bí mật. Thực ra... Anh không còn sống được bao lâu nữa."

“Bác sĩ… nói rằng bệnh tim của anh càng ngày… càng… nghiêm trọng. Sẽ không sống được bao lâu nữa… Mạng này của anh không thể lãng phí. Lần này, cuối cùng anh cũng cứu được em.”

Anh ấy nói một cách khó khăn.

Nhưng má..u đã chảy dọc theo khóe miệng anh.

“Đừng nói nữa.” Tôi nghẹn ngào, nhưng lại thấy sắc mặt anh trở nên tái nhợt.

Xe cấp cứu rất nhanh đã đến, Tô Mộc và Cận phu nhân cùng nhau được đưa lên xe cấp cứu.

Tôi đi theo.

Bên trong xe cứu thương.

Cận phu nhân từ đầu đến cuối đều không tỉnh lại, không biết là hôn mê hay là...

Tô Mộc vẫn còn có chút ý thức, nhưng càng ngày càng yếu.

Trước khi được đẩy vào phòng cấp cứu, anh cố gắng nói với tôi hai điều cuối cùng.

Đầu tiên là: Đừng xem nhật ký của anh, hãy đốt nó đi và hãy sống hạnh phúc.

Câu thứ hai là——

Kiếp sau chúng ta sẽ là anh em.

Tôi còn chưa kịp nói đồng ý thì Tô Mộc đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Nhưng.

Khi được đưa vào, anh ấy vẫn còn thở, khi bị đẩy ra ngoài, anh chỉ còn hơi ấm sót lại.

Từ “đồng ý” tôi không kịp nói thành tiếng sẽ không bao giờ được nói ra nữa.

Ngày hôm đó ở hành lang bệnh viện, tôi bật khóc.

Tô Mộc.

Nếu anh ra đi, em thực sự sẽ không còn người thân nữa...

Cận Tự cũng nhanh chóng đến nơi.

Anh ấy bước đến gần tôi và muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh không nói gì.

Trên hành lang.

Thiếu gia nhà họ Cận vốn luôn độc đoán kiêu ngạo, cắn môi lặng lẽ rơi nước mắt, ngồi xổm bên tường, khoanh tay vùi mặt vào trong ngực, chỉ có đôi vai hơi co của anh mới có thể chứng minh rằng anh ấy đang khóc.

Vụ tai nạn xe hơi này rất nghiêm trọng.

Bà Cận tử vong tại chỗ.

Nhưng Tô Mộc đã chế+.

Tôii là người sống sót duy nhất.

Nhân tiện, còn có Tô Nhan bị bắt.

Cô ta cố tình dùng xe tông vào người khác, động cơ cũng rất đơn giản——

Theo lời khai ​​​​của ả, tôi đã đưa mẹ cô ta vào tù, đồng thời tiết lộ mọi chuyện cho ông Tô, khiến cô ta bị đuổi ra ngoài, trở nên bơ vơ và không có thu nhập.

Ngay cả cổ phiếu công ty và hơn 20 triệu tiền mặt trong di chúc của bố tôi cũng không còn nữa.

Mất hết tất cả nên cô ta chọn cách trả thù.

Về phần bà Cận——

Tô Nhan không có thù oán gì, nhưng lúc đó cô ta vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nên khi sắp va chạm, ả ta vô thức chọn bừa một phương hướng nào đó.

Xe tông vào bà Cận đi bên cạnh.

Tôi luôn tự trách mình.

Nhưng. Dù thế nào đi nữa, cái chế+ của bà Cận không liên quan gì đến tôi.

Bởi vì, vào ngày tang lễ của bà Cận, Cận Tự nói với tôi với đôi mắt đỏ hoe.

"Em có biết tại sao hôm đó Cận phu nhân lại rủ em đến quán cà phê gần đó không?"

Tôi lắc đầu.

Giọng Cận Tư hơi run run.

“Bởi vì, bà ấy đã sắp xếp một tài xế bên đường, mong rằng em sẽ chế+ trong một vụ tai nạn xe hơi “vô tình” trên đường. Điều này không chỉ giải quyết được vấn đề nghiêm trọng của anh mà còn giúp anh không thể đổ lỗi cho bà ấy. Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ là tai nạn. "

“Chính vì vậy mà ngày hôm đó khi Tô Nhan lái xe tới, bà ấy chỉ bước sang bên hai bước chứ không bỏ đi. Bởi vì bà cho rằng người lái xe là người mà mình đã sắp xếp từ trước.”

"Nhưng ai có thể ngờ rằng người lái xe vẫn còn ở phía sau, mọi chuyện xảy ra do nhầm lẫn. Tô Nhan vô thức quay tay lái, không may tông vào bà."

Những lời này có vẻ rất khó phát ra từ miệng Cận Tự.

Đôi mắt anh đỏ hoe nhưng cuối cùng anh khẽ thở dài rồi đưa tay xoa tóc tôi.

Anh ấy nói.

“Tô Vạn, ngày đó sau khi thấy em vẫn bình an trong bệnh viện, anh đã không thể kìm nén được nước mắt, mọi chuyện đều không phải lỗi của em...”

Tôi không nói nên lời.

Quá nhiều thông tin khiến tôi không kịp tiêu hoá.

_____________

Sau đám tang của bà Cận là đám tang của Tô Mộc.

So với Cận gia, đám tang của Tô Mộc còn vắng vẻ hơn nhiều, anh không có người thân và rất ít bạn bè.



Chỉ có một số ít người đến dự đám tang.

Tôi nhìn anh được đưa vào lò hoả thiêu và nhận lại một hũ tro.

Người hiền lành như vậy đã biến thành một đống tro tàn.

Tôi chọn cho anh một nghĩa trang có phong thủy tốt, rất vắng vẻ, tôi biết anh thích sự yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy.

Cận Tự và tôi đứng trước bia mộ của anh ấy.

Anh ấy nắm tay tôi và trấn an Tô Mộc một cách nghiêm túc và thành khẩn.

‘Em sẽ dành phần đời còn lại để đối xử tốt với em ấy.’

Trong ảnh, Tô Mộc cười rất ôn hòa, nhưng đáng tiếc là trong ảnh không nói được lời nào.

Tôi mang theo nhật ký của anh ấy.

Đó là một cuốn sách rất dày.

Tôi không biết những gì được viết trong đó.

Dù rất tò mò, nhưng tôi cũng nhớ rõ lời Tô Mộc đã dặn trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Anh ấy không muốn tôi đọc nó. Vậy thì tôi sẽ giữ lời.

Tôi mồi lửa vào và bắt đầu đốt.

Ngọn lửa lập tức bùng lên, tôi theo bản năng buông tay ra.

Cuốn nhật ký rơi xuống đất, dập tắt ngọn lửa mới nhóm lên.

Khi tôi định nhặt nó lên lần nữa thì gió bỗng thổi mạnh.

Một trang được mở ra.

Trang đầu tiên của cuốn nhật ký được tiết lộ.

Tôi thề, tôi chỉ vô thức liếc nhìn mà thôi.

Trang đầu tiên của cuốn nhật ký ghi đầy tên một người.

Tô Vạn Tô Vạn Tô Vạn…

Toàn là tên của tôi.

Cận Tự ở một bên cũng nhìn thấy.

Chúng tôi im lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng.

Cuối cùng, tôi tỉnh táo lại, nhặt cuốn nhật ký lên, đóng lại và đốt lửa.

Ngọn lửa nhấn chìm cuốn nhật ký.

Trong hơi nóng, tôi nhìn ảnh của Tô Mộc trên bia mộ.

Người đàn ông đó vẫn mỉm cười.

Tôi nhớ ngày đó, trước khi được đẩy vào phòng mổ, anh ấy đã nhìn tôi cười như thế này.

Tại thời điểm đó anh ấy hỏi tôi.

Kiếp sau chúng ta sẽ là anh em đúng không?

Chắc chắn!

___________

Hai năm sau, tôi đính hôn với thiếu gia nhà họ Cận, cả thành phố náo loạn.

Khi bà Cận đến gặp riêng và gây khó dễ cho tôi, mọi người đều chắc chắn rằng Cận Tự nhất định sẽ chia tay tôi.

Nhưng anh vẫn nắm tay tôi không chút do dự.

Cái chế+ của bà Cận trở nên mờ ám vì tôi không muốn đứng ra giải thích.

Lời giải thích không còn quan trọng nữa.

Tôi cũng không quan tâm đến điều đó.

Cận Tự và tôi vẫn còn nhiều thời gian để yêu nhau.

Sau khi bà Cận và Tô Mộc qua đời, chúng tôi đã dành một năm để thoát khỏi bóng đen tâm lý trong lòng mỗi người.

Phải mất một năm nữa để yêu.

Hai năm sau chúng tôi đính hôn.

Ba năm sau, đám cưới diễn ra.

Vào tháng cưới, Trương Vân Ánh tình cờ được ra tù.

Đáng tiếc là bà vẫn không biết rằng đứa con gái quý giá của mình cũng đã nối bước bà.

Và--

Đời này không có khả năng được ra ngoài.

Sau khi nghe tin mụ ta đã biết được mọi chuyện sau khi ra tù.

Bà ta chạy lại tìm bố tôi, nhưng bị người đàn ông đã liệt tặng cho một cái tát thật mạnh rồi lái xe bỏ đi.

Chính xác.

Bố tôi bị liệt nửa người cũng là do hai mẹ con họ.

Sau khi ông lập di chúc, hai người này vì ham tiền nên mỗi ngày đều cho bố tôi một liều thuốc độc nhỏ.

Nó sẽ không gây tử vong ngay lập tức, nhưng nó có thể gây tổn hại vô hình cho cơ thể con người.

Nếu Trương Vân Ánh không vào tù giữa chừng, e rằng ông đã chế+ vì ngộ độc.

Trong ba năm qua, hầu như ngày nào ông ấy cũng gọi điện cho tôi.

Tôi không bao giờ nghe máy.

Ông ấy còn nhờ y tá đưa ông ngồi xe lăn đến gặp tôi nhưng luôn bị từ chối.

Chửi tôi độc ác cũng được.

Nếu đã đồng ý cắt đứt quan hệ thì hãy thực hiện.

Dù có đau khổ đến đâu, cũng không bao giờ hối hận.

Tôi đã cho ông ấy một cơ hội hơn một lần.

Khi tôi 8 tuổi, tôi đã tin tưởng vào bố, người mà tôi luôn kính trọng, sẽ đưa ra quyết định thay tôi và lấy lại đồ chơi cho tôi.

Nhưng thay vào đó ông đã tát tôi hai cái.

Năm 18 tuổi, khi tôi nghĩ bố có thể đưa ra quyết định cho tôi sau khi bạn trai tôi bị cướp, ông đã đẩy ngã tôi.



Ba năm trước.

Tôi tưởng ông ấy sẽ tố cáo Trương Vân Ánh khi biết bà ta muốn yeet tôi.

Nhưng thay vào đó, ông ta lại bảo vệ và giúp bà ta huỷ bằng chứng trong tay tôi.

Ông ấy chưa bao giờ nghĩ về những điều đó.

Chỉ cần lọ hoa lệch đi một chút.

Tôi sẽ chế+.

Nhưng lúc đó ông ta lại cho rằng mình vẫn còn một cô con gái khác, do mình và tình yêu đích thực sinh ra, ngoan ngoãn và hiểu chuyện khiến ông ta yêu thương hết mực.

Và sự sống hay cái chế+ của tôi không quan trọng.

Cũng chính ngày đó tôi thầm thề trong lòng.

Cho dù sau này ông ta có quỳ trước mặt tôi khóc lóc thảm thiết, tôi cũng sẽ không mềm lòng.

Và tôi thực sự đã làm được điều đó.

Bệnh của Cận Tự đã được chữa khỏi từ lâu.

Sau khi kết hôn, anh ấy buộc phải tiếp quản Nguyên Dương, trải qua một năm kinh doanh——

Hóa ra thiếu gia kiêu ngạo và độc đoán của nhà Cận ngoài việc gây rắc rối còn có thể kinh doanh.

Hơn nữa, rất có tài năng.

Và lý do tại sao anh tiếp quản cũng rất đơn giản.



Tôi đang mang thai.

Nguyên Dương chắc chắn không thể hoạt động chỉ với Thư ký Trần, vì vậy Cận Tự không còn cách nào khác ngoài việc ra trận.

Nhưng không ngờ anh lại chăm sóc Nguyên Dương rất tốt.

Nhưng cuộc sống của Cận Tự không hề dễ dàng.

Sau khi mang thai, tính tình của tôi trở nên vô cùng thất thường, có lẽ là do cơ thể mất cân bằng nội tiết tố.

Cậu chủ Cận ngày nào cũng phục vụ tôi tận tình sau giờ làm, nhưng lần nào anh ấy cũng bị mắng.

Theo như anh ấy nói.

Sau khi mang thai, tôi chỉ đáng yêu khi ngủ, còn khi thức dậy ngay lập tức trở thành tiểu quỷ.

Có lần, anh chàng này không kìm được, mắng tôi hai câu rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

Lúc đó, tôi đã mang thai được tám tháng.

Tôi lo lắng anh ấy có thể xảy ra chuyện gì, nên đã cử vệ sĩ bí mật đi theo anh.

Nhưng tin tức từ vệ sĩ nói rằng Cận Tự đã đến nghĩa trang.

Nghĩa trang?

Chắc hẳn tâm trạng anh ấy không tốt nên đã đến gặp bà Cận.

Nhưng mà, Cận Tự lại đi đến mộ của Tô Mộc.

Tôi nghe vệ sĩ nói rằng tên này mang theo hai chai Mao Đài, đổ một chai lên mộ Tô Mộc, tự mình uống hết nửa chai còn lại.

Sau khi say, anh ấy ôm bia mộ khóc, nói những câu như:

“Anh, hãy về trong giấc mơ của em gái anh, nhắc cô ấy bình tĩnh lại một chút”.

Tôi cầm điện thoại trên tay, vừa tức vừa buồn cười.

Một lúc sau tôi mới trả lời: “Không sao đâu, để anh ấy trút giận một lát.”

Người vệ sĩ trả lời gần như ngay lập tức.

“Nhưng... Thiếu gia hình như khóc nhầm mộ. Tôi vừa nhìn kỹ thì thấy cậu ấy đang ôm tấm bia mộ của dì bên cạnh."

“..."

Tôi gọi cho anh nhưng phát hiện anh ấy không mang theo điện thoại di động.

Tôi đợi mãi ở nhà nhưng vẫn không thấy anh về.

Nửa giờ sau, tôi không thể ngồi yên được nữa, lúc tôi định ra ngoài thì cửa mở ra.

Cận Tự bước vào với hơi lạnh từ bên ngoài.

Khi tôi đang suy nghĩ tìm cách đi xuống cầu thang thì anh đưa cho tôi một túi đồ với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cái gì?"

Tôi đưa tay ra và nhận lấy nó.

Đây là món ăn vặt yêu thích của tôi, hạt dẻ chiên đường.

Cửa hàng này không lớn nhưng nó rất nổi tiếng và mỗi lần tôi phải xếp hàng rất lâu trong gió lạnh.

Thấy tôi nhìn mình, Cận Tự sờ sờ chóp mũi, giả vờ bình tĩnh:

"Anh đi chạy đêm và mua nó trên đường về."

“Ồ?"

Tôi tiến lại gần anh hai bước: “Sao anh chạy đêm vẫn có mùi rượu?”

Cận Tự cứng cổ nói: "Lạnh quá, uống một chai rượu cho đỡ lạnh."

Tôi hơi muốn cười.

“Vậy vừa rồi lúc em đang chợp mắt, sao em lại nằm mơ anh trai nói với em rầng anh đến mộ anh ấy và khóc?”

Cận Tư im lặng một lúc.

Anh lẩm bẩm một mình: "Chế+ tiệt, thiêng thế sao? Đáng lẽ mình nên ước có một cặp song sinh."

Giọng anh không lớn nhưng tôi nghe rõ.

Tôi không nhịn được nữa mà bật cười.

Anh đi tới, cầm lấy chiếc túi từ tay tôi và bắt đầu bóc hạt dẻ cho tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

Không hiểu sao, nó làm tôi nhớ đến Cận Tự hồi đó.

Thiếu gia nhà họ Cận với tính cách kiêu ngạo, nhìn khắp thành phố, không có việc gì mà hắn không dám phá. Ngoại trừ Nguyên Dương.

Khi tỉnh táo lại, người đàn ông trước mặt đang nghiêm túc lột vỏ hạt dẻ.

Tình cờ anh ngước lên nhìn tôi.

Anh nhét hạt dẻ đã bóc vỏ vào miệng tôi, giọng điệu vẫn ngạo mạn.

Tuy nhiên, anh ấy cũng không phải là người khó nói chuyện.

Hai tiếng sau, trên giường trong phòng ngủ, anh ôm tôi từ phía sau, vùi mặt vào cổ tôi...

“Tô Vạn, anh bóc hạt dẻ cho em rồi.”

“Em đừng có tức giận với anh nữa, được không?”

_____________

(HOÀN)