Tư Mỹ Nhân

Tư Mỹ Nhân - Chương 28




Thiên Mạch không muốn chết, dù biết mình không cách nào trở về, cũng vẫn muốn tiếp tục sống.



Quanh đi quẩn lại, cô lại về tới con đường ban đầu. Đồng thời sau khi cẩn thận suy tính tình cảnh hiện tại của mình, cô bi ai phát hiện, tự nhân Cừ nói không sai.



Đi theo Sở vương, là lựa chọn tốt nhất của cô.



Nhưng, đi theo thế nào? Trở thành một phần trong hậu cung của y ư?



Thiên Mạch có phần không thể tưởng tượng, chuyện này quá vượt quá nhận biết của cô.



Bình tĩnh xem xét, Sở vương là một người không tệ, dù thân thế, tướng mạo hay là thái độ đối đãi với cô, có ở hiện đại cũng là đối tượng top đầu. Nhưng Thiên Mạch rất rõ, ở cùng Sở vương, tuyệt đối sẽ không phải yêu đương giống như trước kia, nhốn nháo khó ở nói dỗi, đối phương còn dỗ cô. Tự nhân Cừ đã nói với cô rất rõ ràng, Sở vương mặc dù chưa chính thức cưới vợ, nhưng Thiên Mạch quá lắm cũng chỉ có thể làm một cơ thiếp. Ở vị trí này, Sở vương là trung tâm tuyệt đối, y nắm giữ hết thảy của cô.



Chuyện gì chọc giận y, mất đầu cũng chỉ là một câu nói của y.



Lâm Thiên Mạch, mày nhất định phải như vậy ư?



Trong lòng một giọng nói đang hỏi.



Thiên Mạch ngồi trên giường, yên lặng nhìn ngón chân mình.



** ***



Tự nhân Cừ đi thông báo rất nhanh lại trở lại, dẫn Thiên Mạch đi gặp Sở vương.



Sở vương ở ngay trên thuyền, ban đêm, ánh lửa chiếu bóng xuống mặt nước, tựa như đáy thuyền còn có một cái động. Tự nhân Cừ dẫn Thiên Mạch lên thuyền, Thiên Mạch nhìn thấy ánh đèn bên trong khoang thuyền.



Tự nhân trên thuyền thấy Thiên Mạch đến, trên mặt đều có thần sắc mập mờ.



“Đi thôi.” Tự nhân Cừ cũng mỉm cười, không đi nữa, đứng yên bên mép thuyền.



Thiên Mạch nhìn họ, đoạn, nhìn về phía khoang thuyền, một mình đi vào bên trong.



Sở vương ngồi trên giường, cũng dường như vừa mới tắm rửa, mặc áo mỏng, cổ áo mềm hơi mở, thanh thản tự tại. Trong tay y cầm một thứ đồ vật nhỏ bé, tựa hồ đang thưởng ngoạn, Thiên Mạch tiến lên, y giương mắt, ánh mắt rơi trên người cô.



Nhìn xiêm y của cô, còn cả tóc dài vấn lên, Sở vương mỉm cười, “Cô ăn mặc như vậy mới xinh.”



Thiên Mạch không biết nói tiếp thế nào, hơi co người.



“Lại đây.” Lúc này, Sở vương nói, thanh âm ôn hòa.



Thiên Mạch nhìn y, trong lòng bất ổn, sau đó vẫn đi tới.



“Ngồi xuống.”



Thiên Mạch do dự một lúc, vẫn theo lời y ngồi trước giường.



Sở vương nhìn cô, vươn tay.



Tim Thiên Mạch giật giật, nghiêng đầu theo bản năng.



“Chớ động.” Sở vương nói thật nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở cằm của cô.



Trên tóc truyền đến cảm giác hơi ngứa, Thiên Mạch cứng người, sửng sốt.



Một lát sau, Sở vương cười cười, “Được rồi.”





Thiên Mạch nghi ngờ đưa tay, sau đó, sờ thấy trên tóc có một thứ nho nhỏ, bóng loáng.



Là… Cài tóc?



Cô kinh ngạc.



“Đây là lần trước lúc ở Đồng Sơn, cô để lại cho quả nhân.” Giọng Sở vương trầm mà chậm, “Lâm Thiên Mạch, bây giờ vật về chủ cũ.”



Thiên Mạch nhìn y, hơi giật mình lo lắng.



Y … gọi tên của mình, mặc dù khẩu âm là lạ, nhưng đích thật là tên của mình.



Sở vương thấy cô nhìn mình, cặp mắt kia như thuỷ tinh nâu, tinh tế tỉ mỉ lại dịu dàng. Trong lòng hơi động, ánh mắt y sáng rực, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má cô, y nhìn cánh môi mê người kia, xích lại gần…



Trong ngực lại trống rỗng.



Sở vương kinh ngạc, nhìn Thiên Mạch bỗng nhiên quỳ phục trên mặt đất.




“Đại vương.” Thiên Mạch nói thật nhỏ, thanh âm bất an, “Tôi có một chuyện muốn nhờ!”



Trong ánh đèn, Sở vương thần sắc khó phân biệt.



“Chuyện gì?” đoạn, y mở miệng nói.



“Đại vương từng nói, có thể xóa bỏ thân phận nô lệ của tôi, sống ở nước Sở.” cô nói, “Đại vương cứu giúp, tôi bất lực báo đáp, chỉ xin đại vương cho tôi vào công thự, để tôi hầu hạ, cho tôi làm việc cho đại vương.”



Sở vương rất kinh ngạc.



Y xưa nay biết cô gái này này suy nghĩ không giống người thường, cũng đoán trước cô có lẽ vẫn còn chấp niệm về nhà, không muốn cùng mình về nước Sở. Y còn từng nghĩ nếu như cô không chịu đi, mình có trói cũng phải trói cô mang về, để khỏi ngày ngày ăn không biết ngon.



Không ngờ, chuyện cô đi hay ở ngược lại rất thông thuận, nhưng… vào công thự?



Sở vương chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười.



“Cô muốn làm việc thế nào? Muốn hầu hạ thế nào?” y rất hứng thú hỏi.



Thiên Mạch nói: “Tôi biết làm rất nhiều chuyện, biết đọc biết viết, vẽ cũng được, còn có thể tính toán…” Nói đến tính toán, trong lòng cô khẽ động, vội nói, “Tôi giỏi nhất là tính toán, thuế ruộng vàng lụa, một xu một hào xuất nhập đều có thể tính toán rõ ràng, tất không sơ hở.”



Nói hết lời, Sở vương vẫn không trả lời.



Cảm giác được sự trầm mặc kia, trong lòng Thiên Mạch giống đánh trống, khẩn trương không thôi, cũng không dám ngẩng đầu.



“Cô tới gặp quả nhân, chính là vì nói những chuyện này?” sau đó, Sở vương nói, nghe không ra hỉ nộ.



Thiên Mạch cắn cắn môi, nói khẽ, “Vâng.”



“Cô ngẩng đầu lên.”



Thiên Mạch càng thêm lo sợ, sau đó, ngẩng đầu lên.



Sở vương nhìn cô chăm chú: “Nếu quả nhân đồng ý, cô sẽ theo quả nhân đến nước Sở, mặc quả nhân sai bảo. Cô sẽ không còn muốn về nhà, đúng không?”



Thiên Mạch ngơ ngác một lúc, nghe được hai chữ về nhà, ánh mắt ảm đạm.




“Vâng.” Cô nói thật nhỏ.



Trên mặt Sở vương lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.



“Tử Do!” y không nói gì với Thiên Mạch nữa, lại cất cao giọng ra bên ngoài khoang thuyền.



Một tràng tiếng bước chân vội vã vang lên, người trẻ tuổi tên Tử Do chạy tới, hành lễ, “Đại vương.”



“Bảo người Sở lên thuyền, lập tức về.” Sở vương nói.



Tử Do đáp, vội đi truyền lệnh. Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, mọi người được lệnh, thu dọn lại thu dọn, lên thuyền lại lên thuyền.



Thiên Mạch còn băn khoăn mấy đồ của mình, muốn đi xem, lại bị Sở vương gọi lại.



“Không phải bảo hầu hạ quả nhân à.” Sở vương ngồi trên giường, thản nhiên nói, “Chuyện thứ nhất, đấm lưng cho quả nhân.”



** ***



Sở vương lúc tới đột nhiên, lúc đi cũng đột ngột, quấy sơn trại người Thư đến loạn cả lên. Sở vương cũng không bạc đãi, lúc gần đi, cho người mang thịt cá vải vóc từ trên thuyền, nói rằng tặng, để lại cho người trong sơn trại.



Thiên Mạch đứng bên cạnh thuyền, nhìn người Thư đầy mặt vui vẻ, và từng giỏ hàng hóa trên mặt đất kia, trong lòng lại cao hứng không nổi. Dưới cái nhìn của cô, mình nợ Sở vương, lại nợ thêm một số lớn…



Lại nhìn ra xa hơn, bóng đêm trầm hắc, rừng rậm cùng núi lớn đều bao phủ trong đó, không nhìn mảy may bóng. Dốc núi bị hủy diệt kia, thì càng xa xôi.



Tuy là mùa hè, gió lại lành lạnh.



Trong lòng bình tĩnh lạ thường.



Có lẽ là ban ngày khóc quá nhiều, mặc dù cô vẫn đau lòng như cũ, cũng đã khóc không nổi, chỉ yên lặng nhìn chăm chú hướng dốc núi kia, nhìn nhà cửa đèn đuốc biến mất không thấy gì nữa.



Sau lưng truyền đến một tiếng ho nhẹ.



Thiên Mạch quay đầu, thấy là tự nhân Cừ.



Hắn nhìn cô, ánh mắt cổ quái.




“Xin đại vương được làm người hầu, hả?” Hắn như có điều suy nghĩ, “Công thiếp Mạch, cô rõ ràng có thể ăn ngon mặc đẹp, sao hết lần này tới lần khác cứ muốn ăn cơm canh đạm bạc? Hoặc nói, cô muốn vờn đại vương, để ngài không chiếm được mà yêu cô hơn?”



Thiên Mạch im lặng.



Cô từ chối cho ý kiến, lại nói, “Cơm canh đạm bạc cũng không có gì không tốt cả.”



“Nếu là vì cái trước, tốt nhất cô nên thôi mơ tưởng đi.” Tự nhân Cừ nhíu mày, hạ thấp giọng, “Cô cho rằng đại vương thật sự quý tài? Ngài nhường cô, còn không phải bởi vì ngài cố ý với cô. Đại vương có thích cô đi nữa, kiên nhẫn cũng có hạn, cô phải nắm chặt, bằng không đợi đến khi ngài nhạt lòng, lại muốn ngài chiếu cố cô, xem như khó khăn đấy!”



Thiên Mạch ngẩn người, đoạn, cười khổ, “Đúng vậy nhỉ, là tốt là xấu, đều chẳng qua phải xem tâm ý đại vương.”



Tự nhân Cừ nghe ra ý vị trong lời nói, im lặng một lúc, vội la lên, “Công thiếp Mạch, tôi cũng không có ý đó mà!”



“Tôi biết ý anh là gì.” Thiên Mạch nói, ” tự nhân Cừ, trong hậu cung của đại vương, có cơ thiếp thất sủng, họ sống như thế nào?”



Tự nhân Cừ nghĩ ngợi: “Cũng không tệ, ăn dùng không lo, cũng có người phụng dưỡng. Công thiếp Mạch, đại vương dù có thích hay không, cũng sẽ không bạc đãi nữ nhân của mình.” Lời của hắn nói thấm thía, “Công thiếp Mạch, dù là cơ thiếp thất sủng, cũng sống tốt hơn chúng ta nhiều.”



Thiên Mạch há hốc mồm.




Mặc dù không ngoài dự liệu, nhưng đây đích xác là lần đầu tiên cô nghe chuyện hậu cung của Sở vương.



Có sủng cơ.



Chưa từng bạc đãi.







Cô nhìn nước sông đen nhánh dưới thuyền, một hồi lâu, nói khẽ, “Tự nhân Cừ, chỉ là tôi còn chưa nghĩ kỹ.”



Tự nhân Cừ nhìn khuôn mặt mê mang của cô, còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng là thở dài.



“Công thiếp Mạch, tôi là vì tốt cho cô.”



“Tôi biết mà.” Thiên Mạch quay đầu nhìn hắn, mím mím môi, “Cảm ơn.”



** ***



Thuyền lớn trong đêm rời Thư, hướng Dĩnh mà đi.



Trên trời trăng sao sáng tỏ, thuyền nhân dựa vào phương vị sao trời để phân biệt phương hướng, lúc nửa đêm, tới một ấp nhỏ mà người Sở đóng giữ, cập bờ nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, lại lên đường xuất phát.



Thiên Mạch luôn ngủ trong khoang thuyền, chỉ cách Sở vương một bức tường.



Trong đêm đầu tiên, khi cô nghỉ ngơi, từng có tự nhân đặc biệt tới nghi hoặc hỏi, đại vương không ngủ chung với cô à?



Thiên Mạch bối rối, hóa ra… Là sẽ ngủ chung ư?



May sao, Sở vương chưa đưa ra lời như vậy.



Nhưng Thiên Mạch cảm thấy, y cũng không từ bỏ.



Sáng sớm dậy, y liền “Công thiếp Mạch” “Công thiếp Mạch” mà gọi không ngừng, ngày thường là tự nhân Cừ hầu hạ y chuyện rửa mặt thay quần áo, tất cả đều ném cho cô làm.



Rửa mặt súc miệng còn dễ nói, Thiên Mạch cũng chỉ đưa khăn, nhưng thay y phục mặc quần áo cho y thì phiền toái. Trường bào thời này, giống như áo choàng. Thiên Mạch phải buộc các loại dây, chỉnh chéo áo, còn phải buộc đai lưng cho y, đeo thắt lưng. Lần đầu tiên gặp mặt Sở vương ở Đồng Sơn, cũng bởi vì giúp y thay quần áo mà ra chuyện lúng túng, trong lòng rất có khúc mắc.



Sở vương lại thần sắc bình tĩnh, cánh tay khẽ nâng, để cô chỉnh quần áo cho mình.



Nói thật, Sở vương thân hình không tệ, bắp thịt rắn chắc, tỉ lệ đỉnh cao. Thiên Mạch đứng trước người y, tinh tế lật xếp cổ áo, mắt nhìn thẳng, chỉ có thể nhìn thấy cằm của y. Gương mặt có thể cảm nhận được hơi thở từ phía trên mà đến, Thiên Mạch nhịn không được giương mắt, thấy Sở vương đang nhìn cô, ánh mắt giống như cười mà không phải cười.



Cô như bị người ta nhìn ra tâm sự, đập thiếu một nhịp tim. Thiên Mạch vội thu mắt, cúi đầu chỉnh quần áo y cho đàng hoàng.



Đang muốn đi ra, lại nghe Sở vương nói, “Bội.”



Thiên Mạch cứng đờ, đành phải cầm lấy một miếng ngọc bội chuỗi tơ lụa từ trên bàn, buộc lên thắt lưng y.



“Ở nhà cô, người nhà gọi cô là gì?” Sở vương đột nhiên hỏi.



“Thiên Mạch.” Cô đáp.



“Thiên Mạch.” Giọng Sở vương trầm thấp, mang theo ý cười, trong hơi thở mang theo mùi nước thơm súc miệng nhàn nhạt, “Cô không phải muốn làm người hầu ư, sau này, cô phục thị bên cạnh quả nhân.”