Tư Mỹ Nhân

Tư Mỹ Nhân - Chương 71




Trở lại Dĩnh Đô mấy ngày, Thiên Mạch vẫn luôn ở trong cung Cao Dương. Qua chuyện lần trước, cung nhân đối với cô tất cung tất kính, mỗi ngày Sở vương đều bảo người mang tới ít đồ trang sức và y phục xinh đẹp, để cô vui vẻ.



Từ tự nhân Cừ, Thiên Mạch biết chuyện Mục phu nhân và Tử Doãn bị xử trí.



Tử Doãn tham gia, cô cảm thấy rất bất ngờ. Khi đó được Mang cứu, cô đã từng cảm thấy nghi hoặc Mang và thích khách khác sao có thể thuận lợi chui vào cung như vậy, nhưng Mang dường cũng không muốn nhắc đến, cứ nói tránh. Không ngờ, chính là Tử Doãn, mà cố ý đem búa của Mang đến Tiêu cung, rồi sai sử cung nhân làm chứng, cũng là người này. Thiên Mạch hiểu rõ chân tướng, im lặng. Mình bị đối xử như vậy, Mục phu nhân thịnh nộ như vậy, ra đều chẳng qua là quân cờ trong tay người khác.



Nhưng cô cảm thấy, Mục phu nhân chán ghét cô là thật, nếu không cũng sẽ không bị dăm ba câu của Tử Doãn kích động, quyết ý muốn đẩy cô vào chỗ chết. Còn sự chán ghét đến cùng này đến từ đâu, vẻn vẹn chỉ bởi địa vị cô và Sở vương không xứng đôi ư? Thiên Mạch đã từng hỏi Sở vương, nhưng y cũng mười phần qua loa, chỉ nói, sau này tất sẽ không còn chuyện như thế, còn nghĩ làm gì?



Y luôn giữ Thiên Mạch ở cung Cao Dương, hết thảy liên quan đến Mục phu nhân và chuyện kia đều không hề đề cập tới, như chính vì để cô mau quên đi.



Hiện tại, Thiên Mạch trở lại Dĩnh Đô, lần đầu tiên nghe được tin tức của Mục phu nhân.



Sở vương nghe nói Mục phu nhân thân thể khó chịu, nụ cừi nhạt đi một chút, đoạn, đáp, “Biết rồi.”



Lại nhìn về phía Thiên Mạch, cô nhìn y, thần sắc bình tĩnh.



“Ta đi một lát sẽ về.” y ra vẻ nhẹ nhõm, hôn trán cô một cái.



“Lữ.” Thiên Mạch giữ chặt ống tay áo y, do dự một lát, đạo, “Em với chàng cùng nhau đi nhé.”



“Nàng đi làm gì.” Sở vương cự tuyệt ngay, “Nàng không cần phải đi.” Dứt lời, mỉm cười nắm nắm tay cô, không nói thêm lời, quay người rời đi.



Những ngày này, Mục phu nhân luôn bị cấm túc tại cung Diên Niên. Thủ vệ tất cả đều đổi, lúc Sở vương đi tới, lang trung đến nghênh đón hành lễ đều là mấy gương mặt mới tinh.



Mục phu nhân ở trong tẩm điện, cung nhân vây quanh, trong đình có Vu sư đang tại đuổi quỷ, y sư vừa mới đi ra, thấy Sở vương giá lâm, liền vội vàng hành lễ.



“Mục phu nhân như thế nào rồi?” Sở vương hỏi.



Y sư nói: “Bệnh của Mục phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ cảm phong hàn. Tiểu nhân thấy phu nhân hình như có vẻ u sầu, có lẽ là tích tụ trong lòng, nên càng nặng.”



Sở vương nhìn ông ta, không tiếp lời, đi thẳng vào.



Trong phòng, ánh nến lờ mờ. Mục phu nhân nằm trên giường, cung nhân tự nhân bên cạnh nhìn thấy Sở vương, liền vội vàng hành lễ.



Sở vương ra hiệu bọn họ im lặng, tự mình nhận một chén thuốc từ trong tay tự nhân.



“Phu nhân đã dùng cơm xong không lâu, vừa nằm.” Tự nhân nói.



Sở vương gật đầu, đi qua, ngồi xuống trước giường Mục phu nhân. Bà nhắm mắt lại, trên gương mặt được bảo dưỡng, hai mi lại như có chút chau lại, hai má có hơi gầy đi.



Từ lần trước, quan hệ mẹ con hai người vẫn giằng co.



Sở vương đánh Thư trở về, đã từng đến cung Diên Niên thăm, nhưng tới mấy lần, Mục phu nhân cũng không gặp, bây giờ, chính là lần đầu bọn họ gặp mặt.



Nghĩ đến Mục phu nhân, Sở vương cũng thỉnh thoảng cảm thấy bất đắc dĩ.



Bà là mẹ y, y đương nhiên kính yêu, kế vị rồi, tôn bà là Mục phu nhân, phụng dưỡng trong cung Diên Niên. Thế nhưng tính tình Mục phu nhân y cũng biết. Lúc trước phụ thân còn, bà mặc dù sinh hạ Thái tử, lại không phải phu nhân, có nhiều điều nén giận. Nhưng bà cũng không nhu nhược, lo liệu hậu cung, động viên nhi tử, thậm chí vì để y có thể thuận lợi kế vị, hạ độc thủ với một đứa trẻ con.



Sở vương dù cũng không tán đồng hành động này mẫu thân nhưng y không thể không thừa nhận, mình có thể có hôm nay, không thể bỏ qua công lao bà. Giao trách nhiệm cho bà, cũng không công chính.



“Mẫu thân.” Sở vương gọi một tiếng, ngữ khí bình thản.



Đoạn, hai mắt Mục phu nhân chậm rãi mở ra.



“Mẫu thân, ” Sở vương bưng chén thuốc đến trước mặt bà, “Mẫu thân, dùng chút thuốc.” Dứt lời, dùng thìa đồng quấy quấy, đưa đến bên mồm bà.





Mục phu nhân nhìn y, cũng không khước từ, đoạn, uống hết thìa thuốc.



Uống mấy thìa, Sở vương lại bón, Mục phu nhân nhíu mày, lắc đầu.



Sở vương bảo người lấy nước tới.



Xong nửa bát nước, Mục phu nhân tựa hồ thư thản hơn chút, chậm một hơi.



“Mẫu thân, sao bệnh thành như vậy mới nói với quả nhân?” Sở vương nói, ” quả nhân đến thăm, còn không cho đi vào.”



Mục phu nhân liếc y một cái, thản nhiên nói, “Lão phụ sao dám cực khổ đại vương thăm viếng, nghe nói đại vương đón mỹ nhân trở về, lão phụ chúc mừng còn không kịp.”



Sở vương lần này đến, chính là đã đoàn được Mục phu nhân sẽ xả giận, mỉm cười, “Mẫu thân, quả nhân chỉ có một mẫu thân, chính là có đón con vua cháu chúa đến, cũng không dám sơ sót mẫu thân.”



Mục phu nhân hiển nhiên cảm thấy hưởng thụ với lời này, sắc mặt hoãn hoen nhiều, lại vẫn tức giận.



“Nếu thật là con vua cháu chúa, lão phụ tắm rửa đốt hương, phục bái đón về. Nhưng hôm nay nghe nói, đại vương nghênh đón chính là Phàn cơ.” Bà lạnh lùng nói, ” Du Đam Phụ nước Phàn cuối cùng không tay không mà về.”




Sở vương nghe được lời này, sắc mặt có chút trầm xuống.



“Mẫu thân, chuyện Thiên Mạch, quả nhân tâm ý đã quyết. Dù nàng chưa không quy tông, cũng làm được phu nhân nước Sở.”



Y nói chậm rãi, lại kiên định.



Mục phu nhân nhìn qua y, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.



“Ta còn chẳng phải là vì tốt cho con…” bà thở dài, “Con xem chư quốc chi quân, ai không muốn thông gia cùng cường quốc, ngay cả Tấn, Tề quốc, quốc quân cưới vợ, cũng là duy lợi duy mạnh. Con lại hay rồi, vì một nữ tử không biết từ đâu mà mất tim, còn muốn giúp cô ta quy tông gì đó.”



“Mẫu thân vì quả nhân mà suy nghĩ, trong lòng quả nhân biết được.” Sở vương chậm rãi nói, “Nhưng mẫu thân thật sự cho rằng thói đời bây giờ, thông gia có thể bảo vệ hết thảy?”



Mục phu nhân ngẩn người.



“Mẫu thân, quả nhân luôn luôn biết, cái vương vị này có được không dễ, giữ thì càng không dễ. Cho nên quả nhân ẩn nhẫn, bị người chế nhạo vô dụng, cũng có thể bị người giận mắng vô tình. Quả nhân có thể ngẩng đầu mà nói, hết thảy, đều là vì nước Sở cùng vương thất.” y nhìn Mục phu nhân, “Duy chỉ có lần này, quả nhân không cách nào tự biện. Mẫu thân, cũng là việc này, con mới biết đã không xa nổi Thiên Mạch. Con ở bên nàng, hai bên là tri tâm, có nàng ở bên, con có thể an tâm trị quốc, nàng cũng có thể làm người hiền lương trợ giúp. Khẩn cầu mẫu thân đừng chán ghét mà vứt bỏ, nhận lời hai người con, con vô cùng cảm kích!” Dứt lời, Sở vương ngồi ngay ngắn, trịnh trọng cúi đầu thật sâu với Mục phu nhân.



Mục phu nhân nhìn Sở vương chăm chú, ánh mắt bất định, khóe môi giật giật, cuối cùng không tiếp tục nhiều lời.



** ***



Thiên Mạch đợi ở cung Cao Dương, chờ đã lâu, trong lòng lo sợ.



Cô biết, bởi vì mình, Mục phu nhân và Sở vương đang chiến tranh lạnh. Đương nhiên, trong chuyện kia, cô là có lý, cô cũng biết Sở vương đứng bên nào.



Nhưng, Mục phu nhân dù sao cũng là mẫu thân Sở vương. Cô cũng không lo Sở vương sẽ có thái độ gì chuyển biến, mà là lo lắng, y lại bởi vậy mà khó, áp lực gánh vác nhiều hơn.



Đến đêm khuya, Sở vương mới rốt cục trở về. Thiên Mạch nghênh đón, hai mắt nhìn chằm chằm sắc mặt y, vô ý thức đọc được mỗi một chút biến hóa.



“Sao thế?” Sở vương bị cô nhìn đến mất tự nhiên, bất đắc dĩ nói.



“Mục phu nhân thế nào rồi?” cô cũng rốt cục nhịn không được, hỏi.



“Cái gì mà thế nào?” Sở vương đến trước cởi áo, “Sức khỏe thế nào hay là cái nhìn với nàng thế nào?”



Cái tên này biết rõ còn cố hỏi, Thiên Mạch chỉ đành nói, “Cả hai.”




“Nếu ta nói bà đã không còn phản đối hôn sự của chúng ta, nàng vui không?” Sở vương nhìn cô, ý vị thâm trường.



Thiên Mạch sửng sốt một lúc, vừa sợ vừa nghi, “Thật?”



“Ta làm sao lại lừa nàng.”



Thiên Mạch vẫn còn có hơi không tin.



Sở vương nghiêm mặt: “Nàng không vui?”



“Vui.” Thiên Mạch vội nói.



“Vậy sao nàng không cười?”



Thiên Mạch im lặng, đành phải cong cong khóe miệng.



Sở vương mỉm cười, hôn một cái bên cạnh môi cô. Y giao ngoại bào cho tự nhân, kéo cô ngồi lên giường.



“Mẫu thân kỳ thật không khó nói chuyện, chỉ là có khi thì hơi khó thở chút.” Sở vương nói, “Nàng sau này là phu nhân, bà sẽ không làm gì nàng, nếu có khó xử, nói với ta là được.”



Thiên Mạch nhìn y, đáp một tiếng, nghĩ đến gương mặt Mục phu nhân nổi giận đùng đùng, trong lòng cười khổ.



Đúng vậy, khó thở chút lại không khó nói chuyện… tính tình Mục phu nhân, Thiên Mạch đã từng gặp qua, dù bà không còn phản đối hôn sự này, Thiên Mạch cũng không hi vọng xa vời bà có thể hòa ái với mình. Cô cũng biết, mình không thể thật sự gặp khó khăn là đi tìm Sở vương, ngày sau bên nhau, chỉ sợ có càng nhiều vấn đề chính là cần mình giải quyết.



Hai người rúc vào nhau, yên tĩnh một lát, Sở vương bỗng nhiên nói, ” ngày mai, ta dẫn nàng đi ra phố được không?”



Thiên Mạch giật mình, ngẩng đầu, “Phố?”



“Đúng, ” y xoa xoa tóc cô, “Nàng không phải rất nhớ lữ quán kia của nàng à?”



Thiên Mạch nghe, giữa lông mày bỗng nhiên giãn ra.



“Nó…” cô hơi nhát gừng, “Nó vẫn còn?”



“Sao không còn.” khuôn mặt Sở vương không tình nguyện, “Có người còn nợ quả nhân hai mươi con dê…”




Trong hai con ngươi của Thiên Mạch nhất thời ánh sáng chợt hiện. Cô vẫn tưởng, chuyện kia sẽ không còn hồi sau, mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng cân nhắc đến việc mình và Sở vương đã từng bởi vậy mà cãi to một trận, cũng không tiếp tục chủ động hỏi. Không ngờ…



Phản ứng của cô tất cả đã trong dự kiến, Sở vương nhìn tự nhân Cừ một cái.



Tự nhân Cừ hiểu ra, cười híp mang mấy miếng độc phiến lên. Thiên Mạch nhận, chỉ thấy đều là khế sách lúc ấy cô đặt mua, có lữ quán, còn có ba quán nhân kia.



Cô cao hứng cơ hồ nhảy phắtlên, hai mắt cười đến lóe sáng.



“Lữ…” cô cảm động ôm cổ y, dùng sức hôn một cái, “Chàng tốt thế!”



Lúc y nói muốn cưới cô, cũng không thấy vui như vậy… Sở vương lườm cô một cái, nhưng cũng nhịn không được cong khóe môi, đáy mắt đều là ý cười.



“Lần này vui rồi?” y cắn lỗ tai của cô, “Vậy đêm nay… hử?”



Thiên Mạch mặt đỏ lên, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.



“Chàng trả Ngũ đại phu hai mươi con dê?” cô ngón ngăn tay y, hỏi.




Sở vương bị ngắt lời, có chút không vui, “Ừm. Sao thế?”



“Vậy, còn thiếu một phần khế sách.” Thiên Mạch nói, “Em muốn lập khế cùng chàng.”



Sở vương cứng lưỡi.



“Lập khế?” y hỏi, “Lập khế gì?”



“Khế dê.” Thiên Mạch nghiêm túc nói, “Nợ đó là em mượn Ngũ đại phu, bây giờ đã chuyển cho chàng, em phải lập khế cùng chàng.”



Sở vương bị nghẹn họng.



Y từ nhỏ làm Thái tử, giờ lại làm quốc quân, lần đầu có người muốn vì hai mươi con dê mà lập khế vay tiền với y.



“Không lập.” y không nể mặt, “Truyền ra ngoài, quả nhân thành cái thứ gì? Thương nhân ngoài chợ chắc?”



“Thương nhân thì sao, thương nhân vào Nam ra Bắc, đều là người có năng lực.” Thiên Mạch xem thường.



“Lập khế thì lại thế nào?” Sở vương nói, “Ta là vương, nước Sở đều là của ta, nàng có lập khế không, đều là của ta.”



Thiên Mạch dở khóc dở cười.



“Lữ, chàng nghĩ như vậy là không đúng.” Cô kiên nhẫn nói, “Đã lập khế, chúng ta chính là song phương trong khế sách, chàng là chủ nợ, em là nợ chàng. Em nợ chàng, chính là thứ viết rõ trên khế sách, chàng cũng chỉ có thể đòi em đồ trên khế sách, không liên quan đến ai khác.”



“Ồ? Nếu không thì sao?”



“Nếu chúng ta không làm việc theo khế sách, có gì tranh chấp, phải do công thự phán quyết.” Thiên Mạch nói, ” Lữ, chàng không phải nói với em, lần trước Đấu thị và Vị thị tranh đất? Việc này cũng giống thế. Khi ban thưởng trong nước, không rõ giới hạn, nên bên nào cũng cho là mình phải. Mà tranh chấp, thường không có căn cứ, dù thiên vị người thế lớn hay người mạnh, thì quan phủ cũng làm khó, cuối cùng phải ồn ào đến chàng tự mình ra mặt.”



Ánh mắt Sở vương khẽ động.



“Theo ý kiến của nàng, phải thế nào?” y hỏi.



Thiên Mạch kết hợp việc ngày xưa mình thấy, cũng nói đến hưng khởi: “Đầu tiên phải chuẩn mực rõ ràng, như thế là được, làm sao là không được, quyền lực và trách nhiệm của quan phủ; tiếp theo, chính là khế sách kia. Em thấy khế sách, nói quá qua loa, cũng không có điều mục quy củ, nếu có chuẩn tắc nhất định, thì nhanh gọn hơn nhiều, cũng có thể để quan phủ kết luận.” Dứt lời, cô nhờ tự nhân Cừ lấy bút mực, theo suy nghĩ của mình, tự mình viết một phần khế sách. Từ tính danh song phương, đến số lượng, lại đến kỳ hạn, nói rõ hết, chỉnh chỉnh tề tề, liếc qua là thấy ngay.



Sở vương không ngờ một phần khế sách nho nhỏ như thế lại có thật nhiều đạo lý, suy nghĩ sâu xa không thôi.



Đến khi mình đi theo chỉ đạo của Thiên Mạch, viết tên lên trên, lại thấy Thiên Mạch ấn vân tay, mới bỗng nhiên hiểu được.



“Nàng có biết đây là khi quân không?” y cầm phần khế sách mượn tiền hoàn chỉnh, giận quá mà cười, “Cần lữ quán kia như vậy à?”



“Đó vốn là của em!” Thiên Mạch cũng lật bài, đắc ý nói, “Đại vương đã kí tên, không thể đổi ý!”



Sở vương mắt sắc thật sâu, bỗng nhiên đè cô lại.



“Lại nói…” y cắn trên cổ cô, “Nàng nợ ta hình như không chỉ hai mươi con dê… Còn lại trả như thế nào?”



Thiên Mạch hừ nhẹ, tay quấn trên cổ y, bỗng nhiên, xoay người đè y.



Nhìn chăm chú hai con ngươi y kinh ngạc, cô cười xinh đẹp, chạm thử trên môi kia.



“Em trả từ lâu rồi, bây giờ, là chàng nợ em…” cô nói thật nhỏ, lại đưa tay luồn vào trong áo y…