Tự Nguyện

Tự Nguyện - Chương 60




Phùng Mộ Huân ở lại bệnh viện một thời gian nữa rồi mới xuất viện. Vết thương trên đùi vẫn chưa khỏi hẳn, vì vậy phía đơn vị không để anh quay về quân khu, ban lãnh đạo cũng yêu cầu anh ở nhà nghỉ ngơi thêm.



Nhưng anh đâu chịu nghe lời khuyên. Ngoài miệng thì đáp ứng, tuy nhiên đến ngày hôm sau đã cùng Vu Sính Đình về quân khu ở; sáng sớm thức dậy đi kiểm tra trong sư đoàn, hoặc là đến văn phòng bàn công việc với mấy viên sĩ quan. Vu Sính Đình thường về nhà sớm với Phùng Mộ Huân vì lo vết thương trên đùi anh có thể đau lại.



Liêu Hải Lâm gọi điện thoại kêu họ về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.



Sau bữa tối, Phùng Mộ Huân và Vu Hàn Sinh trò chuyện tới tận tối muộn, Liêu Hải Lâm bèn bảo hai vợ chồng họ đêm nay ngủ lại đây.



Phùng Mộ Huân nói chuyện với Vu Hàn Sinh xong rồi mới lên tầng. Lên đến nơi, không thấy bóng dáng Vu Sính Đình đâu, anh vào phòng của cô một lúc. Anh tỉ mỉ đánh giá căn phòng của cô một lượt. Căn phòng đã được Liêu Hải Lâm dọn dẹp ngăn nắp. Trước đây đúng là anh chưa hề để ý kỹ phòng của cô, chỉ nhớ là mình có ngẫu nhiên vào vài lần. Khi đó anh và Vu Sính Đình còn chưa kết hôn, hơn nữa Vu Sính Đình còn chưa hoàn toàn đón nhận anh.



Anh nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra phòng ngủ của cô khá rộng, bên cạnh là gian để quần áo, trên bàn trang điểm bày đủ loại trang sức.



Đột nhiên anh nhớ ra, những món đồ trang sức này đều được cô phối hợp cùng với quần áo, duy chỉ có một thứ là cô chưa bao giờ tháo xuống, chính là sợi dây chuyền bạch kim có mặt làm bằng đá tai mèo mà anh mang từ Vân Nam về gấp để tặng cho cô nhân dịp sinh nhật. Cô vẫn đeo nó trên cổ.



Anh đưa tay mở ngăn kéo, bên trong đặt đầy hộp lớn nhỏ, những chiếc hộp màu lam đựng chật những chuỗi dây chuyền xa xỉ, chỉ có sợi anh tặng cho cô là cô vẫn mang trên người. Bỗng nhiên, anh hé miệng cười, trong lòng cảm giác như bị thứ gì đó đập mạnh xuống, mãi lâu vẫn không dẹp đi được.



Phùng Mộ Huân xoay người nhìn lại xung quanh, phát hiện ra trong góc khuất có một cái hòm. Anh cau mày bước đến, mở ra xem, bên trong đều là ảnh chụp của Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần từ thời đại học, ở giữa còn có ảnh chụp lúc đến mỏ quặng, tấm phiếu vào xem buổi biểu diễn của Trương Học Hữu, đựng bên trong một lớp ni lông mỏng. Phùng Mộ Huân bình tĩnh lấy một tấm ảnh cá nhân của Vu Sính Đình ra, đút vào trong túi, nơi kề sát với ngực anh.



Vu Sính Đình tắm xong, vừa ra ngoài đã thấy Phùng Mộ Huân cầm sấp ảnh lật lật giở giở một hồi.



Phùng Mộ Huân thấy cô đến, mặt không biến sắc, có điều liền ném tập ảnh lại chỗ cũ, giọng nói rất nhỏ: “Vẫn còn giữ ảnh của cậu ta?” Còn không đợi Vu Sính Đình gật đầu, Phùng Mộ Huân lại nói tiếp: “Đồ của hai người, giữ nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Ngay cả vé đi xem ca nhạc mà vẫn còn giữ?”



Vu Sính Đình lắc đầu cách bất đắc dĩ rồi giải thích: “Thật ra lúc đó em cũng định vứt mà, dù sao giữ lại cũng chẳng để làm gì, nhưng sau đấy lại quên mất. Với lại, ai mà không có quá khứ chứ, lúc trước anh chả nói đấy thôi, anh không quan tâm. Anh cứ thích tự mua buồn vào mình đấy chứ, hay là anh nhân thể vứt hộ em cái.”



Thấy cô nói có vẻ vô tội, cũng không giống như quá để bụng, Phùng Mộ Huân lạnh mặt, hừ một tiếng, không nói một từ nào.





Vu Sính Đình thấy thế liền chủ động lại gần, đắc ý ôm cổ anh, hôn chụt một cái, “Ôi chao, ông xã, anh đang ghen đấy hả?”



Một tiếng ông xã này của Vu Sính Đình khiến Phùng Mộ Huân vô cùng sung sướng.



Nhưng Phùng Mộ Huân lại vẫn giữ vẻ mặt và ánh mắt không chút dao động nào, giọng điệu thản nhiên: “Đâu có, em cũng nói đó là quá khứ rồi, anh việc gì phải để bụng nữa.”



Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười, không đáp lại. Phùng Mộ Huân lại có chút xấu hổ, liền lên tiếng: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”




Đến đêm, Vu Sính Đình mới cảm nhận được Phùng Mộ Huân có để bụng chuyện đó hay không. Cô bị Phùng Mộ Huân vần qua vần lại đến lúc kiệt sức, sau cùng anh mới lưu luyến rời khỏi cơ thể cô.



Hai vợ chồng ôm nhau một lúc, Phùng Mộ Huân mới lên tiếng: “Lúc nào đấy vứt đống ảnh kia đi, tốt nhất là vứt luôn.”



Anh suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định không tỏ ra khó chịu. Chung quy nhìn thấy đồ vật kia, anh vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Vừa nghĩ đến mấy bức ảnh Hứa Diễn Thần và cô chụp ở Cố Cung, nắm tay, nhìn nhau say đắm, anh thật sự không ngủ nổi, càng nghĩ càng bực.



Vu Sính Đình trợn mắt nhìn anh, đưa tay đấm một cái vào ngực anh, giận dỗi nói: “Anh đúng là...trẻ con. Vừa nãy sao không nói đi, lại còn để nghẹn đến tận giờ cơ.” Một lát sau, cô bật cười khúc khích, véo ngực anh một cái: “Nói thì nói đi, vẫn còn không thừa nhận mình ăn giấm chua.”



Phùng Mộ Huân nghe vậy liền siết chặt Vu Sính Đình lại, rồi chất vấn: “Em nói gì cơ?”



Vu Sính Đình nhìn điệu bộ này của anh có vẻ như không định tha cho mình, đành phải vội vàng xin tha, “Không có gì, để tâm trạng anh không xấu thêm, em nghe lời anh hết là được chứ gì.”



Cô đương nhiên biết vì sao Phùng Mộ Huân lại để tâm đến thế. Chỗ ảnh đó, lúc chia tay Hứa Diễn Thần, cô đã định vứt bỏ rồi, thế nhưng lúc ấy vẫn còn lưu luyến với Hứa Diễn Thần, nên mới không quyết tâm tàn nhẫn được. Dần dà quên béng mất chuyện này, đến lúc Phùng Mộ Huân phát hiện được, cô mới sực nhớ ra.



***




Hôm Vu Sính Đình biết tin có thai là ngày thứ Bảy. Cô cũng quên tính ngày, nhưng hình như đã lâu rồi không thấy kinh nguyệt.



Cô gọi điện nói chuyện này cho Liêu Hải Lâm, bà liền cười với cô, nói rằng chắc đến tám phần là có thai rồi, bảo cô lập tức đến bệnh viện quân khu kiểm tra. Tiền Bội Bội đưa cô đến bệnh viện, lúc có kết quả mới biết cô đã có thai được hai tháng. Hiện tại Phùng Mộ Huân đang ở đơn vị, Vu Sính Đình định báo tin tốt lành này cho anh, nhưng điện thoại của anh lại tắt máy.



Cuối cùng, Vu Sính Đình gọi điện báo cho Phùng Tranh Hiến. Trong điện thoại, Phùng Tranh Hiến kích động nói: “Con cứ ở nhà nhé, bố sẽ cử người đến báo cho Mộ Huân.” Nói xong, ông lại vui vẻ tiếp tục: “Cuối cùng cũng để bố bế cháu rồi.”



Điệu bộ này của Phùng Tranh Hiến xem ra còn vui sướng hơn cả Vu Sính Đình.



Sau khi biết tin, Phùng Mộ Huân hoàn toàn mụ mị. Đột nhiên biết tin vợ có thai, người đàn ông hơn ba mươi tuổi lần đầu tiên được làm bố, đương nhiên là vui sướng không lời nào tả hết. Lúc ấy đang trong phòng làm việc, mấy chiến hữu còn hùa nhau trêu anh: “Mộ Huân, chúc mừng, chúc mừng nhé, coi như cậu sắp sửa lên lão rồi nhé.”



Về đến nhà, Phùng Mộ Huân hưng phấn ôm trầm lấy cô, lời nói khó giấu nổi sự kích động: “Cảm giác thế nào?”



Vu Sính Đình nắm tay anh, đặt trên bụng mình, như để anh cảm nhận được đứa bé trong bụng: “Không có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy trong bụng có thêm một tên nhóc thôi. Giờ mới có hai tháng, làm gì có cảm giác gì.” Cô còn định nói gì nữa thì Phùng Mộ Huân bế cô lên, đặt cô ngồi xuống đùi mình.



Vu Sính Đình vỗ vỗ bả vai anh, sắc mặt ửng đỏ: “Anh làm gì đấy, vui thế cơ à, trong nhà còn có người kia kìa.” Dứt lời, Vu Sính Đình chỉ vào cô giúp việc đang tất bật trong bếp.




“Anh sắp làm bố rồi, đương nhiên phải vui chứ. Điểm Điểm, mấy hôm nữa anh với em đi kiểm tra lại.”



Phùng Mộ Huân cứ nghĩ đến đứa con của họ trong bụng cô là lại mừng như điên.



Tối đến, hai vợ chồng nằm trên giường tưởng tượng dáng vẻ của đứa bé khi sinh ra. Vu Sính Đình đột nhiên hỏi: “Mộ Huân, anh thích con trai hay con gái?”



“Thích hết.”




Vu Sính Đình hé miệng cười, lại rụi vào lòng Phùng Mộ Huân, “Em cũng thế, miễn là con em là được. Có điều, em mong sẽ là con trai, bởi vì em thấy bố rất muốn là con trai, cho nên cứ theo tâm nguyện của ông thì tốt hơn. Đã có một đứa cháu gái, đương nhiên là ngóng cháu trai rồi.”



“Mấy hôm nay sao anh về sớm hơn mọi khi hẳn ra, cuối tuần cũng không đến đơn vị họp?”



Phùng Mộ Huân duỗi cánh tay ra ôm cô, vuốt ve bụng cô: “Mặc dù anh không thể lúc nào cũng ở bên em, nhưng anh sẽ cố gắng về nhà chăm em với con. Thời gian tới em đừng đi làm nữa, ở nhà yên tâm nghỉ ngơi đi, đợi sinh xong, em muốn làm gì anh cũng chiều.”



Vu Sính Đình tóm luôn lấy vạt áo anh, giọng nói có chút oán giận: “Mộ Huân, thật sự em rất muốn ra nước ngoài một chuyến, đi Pháp hoặc Italy cũng được. Em biết muốn anh cùng em xuất ngoại là không thể, vậy thì du lịch trong nước thôi cũng được. Anh đã nói là sẽ dẫn em đi chơi mà, em còn nhớ như in là anh nói lúc có thời gian sẽ đưa em đi thăm trấn Phượng Hoàng đấy nhé.”



Phùng Mộ Huân sờ sờ đầu cô, giọng nói đầy vẻ cưng chiều: “Bây giờ thì chắc là không được rồi, trong tương lại, anh nhất định sẽ bồi thường cho em.”



Hiện giờ, anh dồn quá nửa thời gian vào việc quân, căn bản là không có bao nhiêu thời gian ở cạnh cô, đừng nói là đi đây đi đó.



“Em đoán cái tương lai mà anh nói chắc là lúc năm mươi sáu mươi rồi, không chừng đợi đến lúc anh lên chức bằng bố cũng có khi. Đến lúc đấy em thành bà lão rồi, còn sức đâu mà đi nữa.”



Phùng Mộ Huân hôn lên trán cô, trầm giọng nói: “Em không còn sức đi thì anh sẽ cõng em. Tóm lại, anh đã hứa với em rồi, không biết là bao lâu, nhưng nhất định sẽ làm được.”



“Quả nhiên mang thai rồi là khác ngay, có cầu nhất định sẽ được đáp ứng.”



Phùng Mộ Huân nhìn người trong lòng, có nỗi xúc động không diễn tả được. Anh đưa tay quệt nhẹ qua mũi cô, ôn hòa nói: “Đừng nghĩ lung tung, chuyện này không phải là vì em sao, anh chỉ lo cho em thôi mà.” Nói đến đây, anh đưa tay áp lên bụng cô, hai mắt hàm chứa ánh nhìn đầy cảm xúc.



Cám ơn em đã cho anh một gia đình đầy đủ.



Anh nghĩ, cuộc sống của hai người họ vừa mới bắt đầu thôi.