Tự Nguyện

Tự Nguyện - Chương 8




Nhà hát Trung Quốc nằm gần chùa Vạn Thọ, gồm tám rạp hát liên tiếp, là nơi thuộc về chính phủ, cũng là nơi diễn ra những hoạt động văn hóa quan trọng của đất nước.



Vu Sính Đình đang cùng Liêu Hải Lâm trên đường đến nhà hát quốc gia, ngồi trong xe, Liêu Hải Lâm không ngừng gọi điện nhắc việc với nhân viên ở hiện trường, không ngờ lại tắc đường, càng mất thời gian hơn. Vu Sính Đình thấy mẹ có vẻ bất an liền khuyên, “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, chẳng phải ở đấy còn có rất nhiều nhân viên sao, huống hồ tổ đạo diễn cũng có mặt rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”



Liêu Hải Lâm nào có nghe được nhiều như vậy, vừa xuống xe là vội vội vàng vàng chạy vào sau sân khấu.



Bối cảnh bên trong nhà hát rất tuyệt, đại sảnh ngợp trong sắc đỏ. Vào bên trong, Vu Sính Đình gặp không ít người quen, có cả những chú bác sống trong đại viện, chào hỏi vài câu, cô mới đi về chỗ ngồi. Đúng lúc này, Tư lệnh quân khu Phùng Tranh Hiến và Phó tư lệnh Tuần Diên Thụy cũng đến, phía sau hai người là Phùng Mộ Huân và mấy vị sĩ quan lạ.



Cô nhìn lướt qua, trong lúc vô tình chợt để ý đến quân hàm trên vai anh, hai sao hai vạch, là trung tá.



Vu Sính Đình lại gần chủ động chào hỏi: “Bác Phùng, chú Tuần.”



Phùng Tranh Hiến cười với cô: “Sính Đình, cháu cũng đến à?”



Vu Sính Đình cười: “Dạ, nghe mẹ cháu nói là buổi diễn này phải chuẩn bị từ lâu lắm rồi, đương nhiên cháu muốn đến xem ạ.”



Lúc này, Tuần Diên Thụy đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai Phùng Tranh Hiến, cố ý trêu ghẹo: “Lão Phùng, được lắm, con dâu anh cũng đến rồi, cả nhà tề tựu đông đủ.”



Vu Sính Đình nghe thế thì có chút xấu hổ, nhưng vì có Phùng Tranh Hiến ở bên cạnh nên ngại nói xen vào. Đã bao nhiêu năm nay, chuyện của cô và Phùng Mộ Huân dường như chẳng có gì là lạ cả. Khi ánh mắt cô lướt qua Phùng Mộ Huân, cô thấy khóe miệng anh hơi cong lên, anh cũng chẳng mở miệng giải thích.



Thật ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phùng Mộ Huân mặc quân phục, tư thế oai hùng, không thể không khiến cô có chút hoa mắt. Trong ấn tượng của cô, anh là người dễ dãi trong ăn mặc, không trang trọng như hôm nay. Trước mặt cô, Phùng Mộ Huân mặc quân phục, rất có khí thế, khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ này không khỏi khiến Vu Sính Đình có chút sợ. Cô định thần, gật đầu với Phùng Mộ Huân: “Anh cũng tới rồi?”



“Ừm.” Phùng Mộ Huân cất tiếng mơ hồ, tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.



Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cả hai đều im lặng, Phùng Mộ huân không chủ động bắt chuyện với cô, chăm chú đợi màn khai mạc. Sau khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, tấm màn che sân khấu từ từ được kéo ra. Một nữ ca sĩ của đoàn ca múa trung ương mở đầu với tiết mục đơn ca “Hoa đỗ quyên”.



Buổi biểu diễn vô cùng long trọng, tiết mục nào cũng được thiết kế dựa trên tông màu đỏ, bao gồm cả đoàn vũ công phía sau. Vu Sính Đình đã từng cùng Liêu Hải Lâm đi xem biểu diễn mấy lần, bình thường, cô không xem tiết mục chiếu trên tivi, nhưng bầu không khí ở hiện trường khác hoàn toàn với trên tivi. Ở đây, tiết mục nào cũng mang đầy sức cuốn hút của thời đại và nghệ thuật. Trong đó, ca khúc hợp xướng “Màu đỏ phương Đông”* có thể coi là kinh điển. Cô từng nghe Liêu Hải Lâm nói, màn hợp xướng này cần đến những một trăm năm mươi người. Sau tiết mục hợp xướng là màn vũ kịch, trên sân khấu, dưới ngọn đèn rực rỡ, một đoàn vũ công xếp đội hình chỉnh tề, kĩ thuật múa rất điêu luyện, người đóng vai dũng tướng cũng thể hiện khí thế oai hùng một cách nhuần nhuyễn. Vu Sính Đình vừa xem vừa vỗ tay.



*Bản hợp xướng này khá nổi tiếng ở TQ. Ở TQ, màu đỏ tượng trưng cho Cách mạng. Ai muốn xem thử thì tìm với từ khóa: 东方红




Phùng Mộ Huân thấy cô có vẻ chăm chú, đột nhiên nghiêng đầu ghé vào tai cô nói: “Tôi nhớ là hồi bé cô cũng từng học múa.” Giọng nói chứa cả ý cười.



Vu Sính Đình vẫn không dời mắt khỏi sân khấu, chỉ lắc đầu tự giễu: “Mẹ tôi vẫn hy vọng sau này tôi có thể vào đoàn ca múa, nhưng mà tôi không thích múa hát gì hết. Quan trọng là tôi không có năng khiếu, sau vài lần mẹ tôi đưa tôi đi học thì đành bỏ cuộc.”



Phùng Mộ Huân nhìn dáng vẻ như thể chẳng sao cả của cô, liền nhoẻn miệng cười, “Có sao đâu, con gái không nhất thiết phải giỏi múa hát.”



Vu Sính Đình gật đầu đồng ý: “Quan trọng là phải xem bản thân có thích không, đôi lúc không phải chỉ dựa vào sự bồi dưỡng mà được. À phải rồi, chuyện của bạn tôi lần trước, tôi vẫn phải cảm ơn anh.” Nói đến chuyện của Hứa Diễn Thần, giọng điệu của cô pha chút vẻ nghiêm túc.



Phùng Mộ Huân có vẻ buồn, khi khôi phục lại thần sắc liền cong khóe môi: “Tôi nói rồi, không phải khách sáo như vậy.”



Nghe cô đề cập đến Hứa Diễn Thần lần nữa, anh cũng không còn tâm trạng nói chuyện với cô thêm.



Buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng mới kết thúc. Lúc đi xuống bậc thang, đôi giày cao gót dở chứng, cô chuệnh choạng lao về phía trước, may mà có Phùng Mộ Huân đỡ.




Phùng Mộ Huân dùng một tay tóm chặt vai trái của cô, tay phải nắm lấy cánh tay cô, trầm giọng hỏi: “Cẩn thận chút, có đau không?” Trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, trong chốc lát hoảng hốt, Vu Sính Đình cắn răng, sau liền nhẹ nhàng đẩy tay anh ra rồi nói: “Không sao, chân chỉ hơi đau thôi, không nghiêm trọng đâu, cám ơn anh.”



Lúc này, Phùng Mộ Huân lui ra sau, lại dặn dò: “Về nhà lấy khăn nóng đắp, lần sau đến những trường hợp này thì hạn chế đi giày cao gót.”



Hai người đi ra cửa, lúc này sắc trời đã tối, vì có chuyện gì đó nên đến giờ Liêu Hải Lâm vẫn chưa ra. Xung quanh se se gió lạnh, Vu Sính Đình khẽ rụt cổ. Cô vừa từ trong ra, nhiệt độ trong đó không thấp, ra ngoài này lại lạnh nên cô nhất thời không thích ứng được.



Phùng Mộ Huân chủ động nói: “Tôi thuận đường, để tôi đưa cô về, chờ bác gái thì không biết đến bao giờ.” Phùng Mộ Huân biết cô đến cùng Liêu Hải Lâm, cũng không lái xe đến.



Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Được.” Sau đó còn nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”



Phùng Mộ Huân cười: “Không phiền.”



Bởi không còn sớm nữa nên bên ngoài nhà hát đỗ chật xe. Xe của Phùng Mộ Huân đỗ ở bên ngoài, khi hai người đi tới chỗ bán vé, Vu Sính Đình thoáng trông thấy bóng dáng Hứa Diễn Thần. Cô không thể ngờ được, Hứa Diễn Thần lại đến nhà hát đợi cô.




Hứa Diễn Thần đứng bên ngoài hàng rào sắt, hai tay đút trong túi quần, thần thái tự nhiên.



Cô bình tĩnh bước tới, kéo vạt áo Hứa Diễn Thần, ân cần hỏi: “Tối muộn rồi, sao anh còn đến đây? Chờ ở đây bao lâu rồi?”



“Đình Đình.”



Khi ánh mắt Hứa Diễn Thần chuyển sang Phùng Mộ Huân đang đứng cạnh Vu Sính Đình, vẻ ngạc nhiên hiện lên rõ ràng, nhưng không có lời chào hỏi nào. Thu lại ánh mắt, anh ta dịu dàng hỏi Vu Sính Đình: “Anh không chủ động đến tìm em, em vẫn giận anh thì phải làm sao đây?”



Vu Sính Đình mấp máy môi. Hứa Diễn Thần hạ mình chủ động đến dỗ cô, nói không vui thì là lừa mình dối người. Kỳ thực, lúc ấy cô chỉ hơi bực, sau đó liền quên, mà có thì cũng chỉ là giận anh ta không để tâm đến chuyện của hai người. Mấy ngày nay, cô cố ý không liên lạc với anh ta, để xem anh ta chịu được đến khi nào, vậy mà ba ngày sau anh ta đã đến cổng nhà hát chờ cô.



Đứng một bên, Phùng Mộ Huân vờ như không biết quan hệ của họ, “Hai người là?”



“Anh ấy là bạn trai tôi.” Vu Sính Đình giới thiệu.



Phùng Mộ Huân gật đầu với Hứa Diễn Thần, hơi mỉm cười, coi như chào hỏi lần nữa. Chỉ có điều, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy đôi phần lạnh lùng. Tại bữa cơm lần trước, anh và Hứa Diễn Thần đã gặp nhau rồi.



Hứa Diễn Thần không hề e dè ánh mắt của anh, bốn mắt chạm nhau, Phùng Mộ Huân mơ hồ cười khẽ một tiếng. Vu Sính Đình cảm thấy bầu không khí có chút là lạ, liền lên tiếng giải thích: “Đây là bạn cũ của em, trước kia sống trong đại viện.” Ánh mắt Hứa Diễn Thần đượm màu ảm đạm, anh ta nắm chặt tay cô, không trả lời.



Một lát sau, cô lại nói, “Phùng Mộ Huân, chúng tôi...”



Không đợi Vu Sính Đình nói xong, Phùng Mộ Huân đã hiểu. Anh thản nhiên gật đầu, thần sắc như thường: “Không sao, để anh ấy đưa cô về, trên đường chú ý an toàn.” Anh nói không nhanh không chậm, rành mạch từng chữ, giọng điệu đầy vẻ ân cần, như thể đó đều là điều đương nhiên. Ánh mắt rõ ràng là hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Hứa Diễn Thần.



Nói xong, anh xoay người đi về phía trước lấy xe.



Vì muốn tác hợp cho con gái và Phùng Mộ Huân, Liêu Hải Lâm mới gọi điện mời Phùng Mộ Huân đến. Sau buổi diễn, bà lại lấy cớ có việc không ra ngay được, vốn định dành thời gian cho Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân ở cạnh nhau, chỉ không ngờ Hứa Diễn Thần lại ở ngoài kia đợi.



Phùng Mộ Huân ngồi trong xe, ánh mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, đến khi bóng dáng Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần không còn trên ngã tư đường, sắc mặt anh trở nên rất đáng sợ, gân xanh ẩn hiện trên trán. Bỗng nhiên, anh nắm chặt tay, đầu ngón tay dồn lực khiến lòng bàn tay nhoi nhói, các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng.