Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng - Chương 126: Bình Yên Của Em




Mở cửa cho anh! Túc Kỳ ơi, anh sai rồi!

Hoắc Kiến Trương mặc quần đùi, mái tóc vẫn còn ướt sũng sau khi bị rơi xuống hồ, ủ rũ đứng trước cửa nhà đập thình thịch. Anh cảm thấy bản thân thật vô tội, chỉ vì một vài phút lầm lỡ mà bị “nóc nhà” giận dỗi, cấm túc không cho vào phòng, lại còn ăn trọn một cú đấm tím mắt.

Nhìn khuôn mặt bơ phờ qua kính cửa, mắt phải tím bầm chẳng khác gì gấu trúc đen, Hoắc Kiến Trương dở khóc dở cười, đành bất lực ngồi phịch xuống đất. Từ khi họ quyết định sống chung đến giờ, tấm thân ngọc ngà này của anh đã bị đánh không biết bao nhiêu lần. Khi vui Túc Kỳ cũng đấm, khi buồn cũng đấm, khi giận dữ lại càng kinh khủng hơn.

Hoắc Kiến Trương nhớ lại, vào một đêm rằm hai tháng trước, chỉ vì anh muốn hôn cô một cái, thế quái nào lúc hôn thì Túc Kỳ nhiệt liệt hưởng ứng, nụ hôn vừa dứt cô liền vung tay đấm vào mặt anh không chút thương tiếc.

Đến lúc Hoắc Kiến Trương ôm mặt, mếu máo giận dỗi, Túc Kỳ lại quay ra giận ngược, phụng phịu đáp:

- Em yêu anh em mới muốn đánh anh. Anh không cho… cũng phải cho!

Người đàn ông đáng thương là anh chỉ còn biết ôm chân tình yêu bé nhỏ, mếu máo dỗ dành:

- Thôi mà, em đừng giận nữa. Mắt đây, mặt đây, em đấm đi!

Cạch…

Tiếng cửa mở làm Hoắc Kiến Trương giật nảy mình, vội vàng bò dậy. Túc Kỳ trừng mắt nhìn anh qua khe cửa mở, im lặng không nói câu nào. Những tưởng cô đã tha thứ cho mình, trong lòng Hoắc Kiến Trương vui như mở cờ trong bụng, hí hửng xoa xoa hai lòng bàn tay, sợ sệt nói:

- Cục… cục cưng à, em cho anh vào nhà phải không? Ối!

Một chiếc gối ôm lập tức đập thẳng vào mặt anh. Hoắc Kiến Trương lồm cồm ôm lấy chiếc gối, ngơ ngác nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang hả hể giơ một ngón tay giữa vào mặt anh cảnh cáo.

- Lão Trương già thối tha, xuống chuồng heo mà ngủ đi!

Rầm!

Ngay giây phút đó, Hoắc Kiến Trương cảm tưởng như trời đất xung quanh anh lập tức tối sập lại. Thôi rồi, lại một đêm làm bạn cùng thiên nhiên cây cỏ và mấy em muỗi vo ve chầu chực bên tai.



Trung tâm nghệ thuật thành phố, lễ trao giải diễn viên xuất sắc nhất hạng mục MaMo.

Người người đi lại tấp nập, tiếng nhạc loa đài vang lên ầm ĩ, các diễn viên nổi tiếng trong và ngoài nước đều tụ tập đông đủ, cùng nhau tạo dáng khoe sắc trước vài trăm ống kính.

Giữa đám đông náo nhiệt, một chiếc Bugatti La Voiture Noire màu đỏ rượu bóng loáng lao vọt tới, lập tức thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người có mặt ở đây. Cửa xe đẩy lên cao, một cặp chân dài xỏ giày Air Jordan Silver xuất hiện, tiếp sau đó là thân hình cao lớn, vai rộng cường tráng, khuôn mặt tuấn kiệt không chút gợn sóng, nhẹ nhàng bước xuống. Anh mặc quân phục quyền uy dành riêng cho Tổng Đốc quân, hai cầu vai gắn đầy quân huy rực sáng, phong thái vần vũ, hoàn hảo không góc chết.

Bàn tay cô ôm lấy cánh tay vững chãi của Hoắc Kiến Trương, kiêu sa bước lên thảm đỏ. Hai người họ đi tới đâu, phóng viên lại lia máy quay phim, chụp hình tới đó, hết lời trầm trồ ca ngợi.

Lần nào tham dự những buổi lễ trao giải lớn nhất toàn quốc như thế này, Túc Kỳ đều hồi hộp không kém. Nhận ra từng đầu ngón tay của cô đang run khẽ, Hoắc Kiến Trương bèn nâng bàn tay của cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn dịu dàng, ngầm trấn an người mình yêu.

- Em yêu, thảm đỏ phía trước chính là đích đến của em, còn bình yên vẫn luôn ở ngay phía sau lưng em, yêu em, chờ đợi em!