Tư Niên Như Người

Chương 3




Trì Tranh bật dậy sau cơn ác mộng. Hắn mơ đến ngày mình bị bắt, Tư Ngật khóc lóc chạy phía sau, cứ chạy mãi, khóc mãi, khóc đến khàn cả giọng. Bất chợt, không biết từ đâu xuất hiện một chiếc xe tải, ‘ầm’ một tiếng, chiếc áo gió mỏng manh bay lên, máu đỏ vung thành một đường dài, rơi loang lổ xuống mặt đường như những cánh hoa đỏ thẫm.

Trì Tranh mở bừng mắt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.

Trương Tề vẫn đang ngáy khò khò. Trì Tranh tìm điện thoại của Trương Tề xem giờ. Bốn giờ sáng, hắn ngủ chưa được ba tiếng.

Uống nhiều rượu như thế mà ngủ không tới ba tiếng đồng hồ.

Không ngủ được, cũng không muốn dậy, vậy thì nằm đến khi nào mệt thì thôi.

Trì Tranh bọc kín chăn, trở mình. Hắn đột nhiên nghĩ tới Tư Ngật. Đứa nhỏ nhìn qua khó ở khó chơi này thực ra rất dính người, lên cấp hai vẫn không chịu ngủ một mình, tối nào cũng ôm hắn gọi ‘anh ơi, anh ơi’ đòi ngủ chung. Hai đứa trẻ cùng chen chúc trong tấm chăn nhỏ ấm áp.

Khi ấy, Trì Tranh thường đi cùng đám bạn, chẳng mấy khi về nhà trước nửa đêm. Tư Ngật ngồi trên xích đu dưới giàn nho, chân không đi dép, thỉnh thoảng có cánh hoa vô tình đáp lên mắt cá chân, để lại mùi thơm nhè nhẹ.

Trì Tranh cả người đầy mùi rượu cậu cũng không chê, ôm lấy cổ hắn, đu lên người hắn. Đôi chân dài quấn lấy eo hắn, nhỏ giọng làm nũng: “Anh ơi, ngày mai anh về sớm một chút được không? Trong nhà chỉ có một mình em thôi, em sợ lắm.”

Trì Tranh uống quá nhiều rượu, ngã xuống giường không muốn dậy. Tư Ngật đè lên người hắn, giúp hắn cởi quần áo. Đầu tiên là áo khoác, sau đó là áo T shirt, dưới lòng bàn tay cậu là da dẻ nóng bỏng. Tư Ngật đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, kề sát bên tai Trì Tranh, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, hôn môi là như thế nào?”

Trì Tranh ôm chặt lấy cậu, đợi hơi tỉnh rượu rồi mới khàn giọng cười: “Sao lại hỏi cái này? Bọn Trương Tề lại cho em xem cái gì hửm?”

“Không phải mà.” – Tư Ngật đỏ mặt, nằm úp sấp trên ngực Trì Tranh, giải thích: “Anh Nhất nói bị bạn gái hôn một cái, bỗng dưng cứng lên, em chỉ tò mò…”

Trì Tranh vẫn còn men rượu, người trong ngực lại nóng bỏng lạ thường, hắn xoay người đè Tư Ngật xuống giường, bóp cằm cậu hôn lên.

Hai người đều không có kinh nghiệm, hôn lung ta lung tung, răng người này cắn lấy môi người kia cũng không thấy đau, theo bản năng đòi đối phương cho nhiều hơn.

Nụ hôn này vượt qua tưởng tượng của hai người, ngón tay Tư Ngật luồn vào trong tóc Trì Tranh, dính chặt lấy hắn không buông.

Không biết rốt cuộc ai làm hư ai. Có thứ gì đó đã ngấm sâu vào máu của họ, so với tình thân còn sâu sắc hơn, so với tình yêu còn vững chắc hơn.



Chú Bàn tới tìm Trì Tranh vào ngày thứ ba sau khi hắn ra tù. Khi ấy hắn mới nhờ Trương Tề mua ít hoa non và hạt giống, định sửa sang lại khu vườn nhỏ trong sân. Trương Tề không chỉ mang hoa và hạt giống, anh còn mang thêm ba vạn tiền mặt, nói Trì Tranh dùng tạm, nếu không đủ anh sẽ đưa thêm.

Trì Tranh không từ chối.

Lúc chú Bàn dẫn người vào, Trì Tranh và Trương Tề đang xây lại góc vườn, hai khu hình chữ nhật đối xứng nhau, chừa lại lối đi ở giữa. Hắn muốn trồng lại giàn nho, tới mùa hè khu vườn này chắc chắn sẽ rất đẹp.

Chú Bàn bước vào sân, phía sau là bốn, năm tên cao to lực lưỡng. Trương Tề nhanh chóng đứng cạnh Trì Tranh, thấp giọng nói: “Chú Bàn, ông ta là người thế chỗ lão Nhị.”

Sau khi Trì Tranh vào tù, lão Nhị trở thành kẻ đứng đầu Phóng Mã doanh, người này hiện tại có thể thế chỗ ông ta, hẳn là không dễ chọc.

Chú Bàn đã ngoài ba mươi, lúc cười híp mắt, trong ánh mắt mang theo âm khí, nhìn thấy Trì Tranh, chủ động đưa tay ra: “Bàn Sơn, cậu có thể gọi tôi là lão Bàn.”

Trì Tranh dùng bàn tay dính đầy bùn bắt tay đối phương, lại lịch sự nói: “Chú Bàn, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Trì Tranh.”

Chú Bàn nhìn bàn tay đầy bùn kia, nhíu mày, vẫn cười như cũ: “Ra khỏi ngục tù thì đều là anh em cả, sau này cậu có chuyện gì cứ nói với chú, người trong nhà, không cần khách sáo.”

Trì Tranh chỉ chỉ giàn nho, không ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ cần người của chú không giẫm hỏng hoa của tôi, tôi đương nhiên sẽ không khách sáo.”

Chú Bàn sững sờ, cấp tốc quay đầu lại, nhìn thấy một tên đàn em đang giẫm bẹp một cây non trong chậu nilong đen.

Chú Bàn khẽ cắn răng, tát tên đó một cái: “Mày mù à!”

Tên đàn em bị đánh loạng choạng, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Trì Tranh đứng một bên nhìn, đột nhiên cười nói: “Đều là người trong giang hồ, bị đánh như thế không hay lắm.”

Nói xong, Trì Tranh nhanh như chớp lướt qua người chú Bàn, giơ tay đấm thẳng lên cằm tên vừa giẫm hoa, lực đánh rất mạnh, người xung quanh đều nghe được tiếng ‘rắc’ của xương cổ.

Động tác gọn gàng dứt khoát, lộ ra vẻ quyết tâm khó có thể hình dung.

Chỉ trong hai, ba giây, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, tên kia ngã xuống đống bùn đất.

Trương Tề vừa thấy Trì Tranh động thủ cũng cấp tốc đi tới, giống như bức tường thép vững chắc che chắn cho hắn.

Trì Tranh đẩy Trương Tề ra, nhìn chú Bàn, cười nói: “Phải đánh như này mới nhớ được lâu. Ngài thấy có đúng không?”

Mấy người phía sau chú Bàn muốn xông lên, bị ông đè ngực đẩy về, tiến lên một bước, đứng trước mặt Trì Tranh, thấp giọng nói: “Cậu trai trẻ, tay dính bẩn không phải chuyện tốt đẹp gì đâu!”

Trì Tranh cười cười, cũng hạ thấp giọng: “Lúc nào cũng có người muốn giễu võ dương oai, tay tôi không dính bẩn e là không sống qua ngày được rồi.”

Chú Bàn liếc hắn: “Cậu có một đứa em trai?”

Trì Tranh không thay đổi sắc mặt nhìn lại: “Giẫm một chậu hoa đủ để tôi bẻ cổ. Nếu dám đụng vào một sợi tóc của em trai tôi, chắc chú đoán được kết cục rồi nhỉ?”

Trên mặt chú Bàn căng cứng mất tự nhiên, hẳn là đang cắn răng nhịn xuống.

Trì Tranh chỉ chỉ người nằm trên mặt đất: “Đưa đi bệnh viện, đến muộn e là không kịp đâu.”

Chú Bàn sai người đưa tên kia đi, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Trì Tranh. Trì Tranh cầm dây mây tiếp tục sửa giàn nho, suy nghĩ một chút, nói với chú Bàn: “Tôi không muốn cướp cái gì, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày thôi. Người không phạm ta, ta đương nhiên sẽ không phạm người.”

Nói xong, hắn thả đồ trong tay xuống, đi vào nhà.

Trương Tề trời sinh mặt đen, không cảm xúc đưa tay: “Chú Bàn đi thong thả.”

Đuổi khách vô tình.

Bữa trưa, hai người đến quán ăn nhỏ của Trương Tề. Gọi là quán nhỏ thì hơi oan cho nó, quán có hai tầng, chủ yếu bán món cay Tứ Xuyên, nhân viên phục vụ khoảng mười người. Tên gọi của nó cứ như bị chủ đặt tùy tiện: Viêm La Vương.

Lần đầu tiên Trì Tranh tới đây, nhìn biển hiệu mà ôm bụng cười: “Cái tên này ai đặt? Không muốn người ta đến ăn nữa à?”

Trương Tề cười hiền lành đáp: “Anh Trì, anh không nhớ rồi. Ngày trước chúng ta từng tán gẫu xem sau này già nên làm gì. Lúc đấy Tiểu Ngật thích ăn món cay Tứ Xuyên, anh nói già rồi cùng mở quán ăn nhỏ bán đồ Tứ Xuyên, vui thì nấu ngon, buồn thì thả thêm chục quả ớt vào nồi, cho khách ôm bụng mà khóc luôn. Tiểu Ngật còn cười anh là Diêm La sống, lại…” 

Nói được nửa câu, Trương Tề bỗng dừng lại. Trên mặt Trì Tranh đã không còn nụ cười nữa.

“Xin lỗi anh Trì, em…”

Trì Tranh khoát tay chặn lại: “Ăn cơm đi. Ăn xong đi nhìn Tiểu Ngật một chút.”

Trương Tề đáp: “Được.”

Trì Tranh chê chiếc xe của Trương Trì dễ bị phát hiện, hai người cùng đi taxi, ngồi trong một cửa hàng giải khát, bên cạnh cửa sổ thủy tinh. Ở vị trí này, họ có thể nhìn thấy cổng trường học cấp hai cách đó không xa.

Vẫn chưa tới giờ tan học, bốn phía yên tĩnh vô cùng. Nhân viên cầm menu tới, Trì Tranh không thích đồ ngọt, chỉ gọi một ly soda.

Nửa phút sau, hắn nhạy bén cảm giác có người đang nhìn mình, dễ dàng phát hiện được người đó.

Là nữ phục vụ khi nãy, bây giờ đang trốn trong một góc, tay cầm điện thoại chụp không ngừng.

Trì Tranh nhíu nhíu mày, quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Tan học, một đám học sinh mặc đồng phục cười đùa chạy ra, trước cổng trường học trở nên đặc biệt náo nhiệt. Mặc dù nơi đó nhiều người, Trì Tranh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tư Ngật.

Trong mắt hắn, vạn vật trên thế gian này chỉ toàn màu xám trắng đơn điệu, chỉ có một mình Tư Ngật mang theo màu sắc sáng ngời.

Tư Ngật mặc chiếc áo sơ mi nhạt màu, ánh nắng chiếu lên người như đang phát sáng, quần tây giày da sạch sẽ nghiêm chỉnh. Rất đẹp. Dù là nhìn từ xa cũng thấy rất đẹp, rất thoải mái.

Cậu cầm sách giáo khoa, đi cùng một nhóm học sinh khác. Mấy đứa trẻ vây xung quanh tranh nhau nói chuyện, Tư Ngật chỉ cười hiền lành xoa xoa đầu tụi nó.

Trì Tranh nhìn cậu rất lâu.

Ánh nắng chiếu vào tầm mắt, viền mắt hơi ửng đỏ vì nóng.

Trương Tề ngồi bên cạnh thở dài. Nói là ‘đến nhìn’, đúng là nhìn thật. Không xuất hiện, không nói chuyện.

Tư Ngật vô thức nhìn lướt qua cửa hàng giải khát, Trì Tranh lập tức đứng dậy, đi tới trước quầy, gõ bàn hỏi nhân viên phục vụ: “Có cửa sau không?”

Nhân viên phục vụ chỉ một hướng, Trì Tranh bước nhanh ra ngoài.

Cùng lúc Trì Tranh và Trương Tề ra ngoài, Tư Ngật chạy vọt vào trong quán. Cửa hàng không nhỏ, nhìn qua là thầy hết tất cả mọi người trong này. Tư Ngật chạy tới trước quầy, hai nhân viên đứng đó đang bận ôm điện thoại bàn tán: “Anh vừa nãy đẹp trai quáaa, y như mấy anh nam chính ngôn tình á! Nhìn nè nhìn nè, tui vừa chụp…”

Tư Ngật cướp lấy điện thoại của nhân viên phục vụ, trên màn hình là Trì Tranh ngồi gần cửa sổ, gương mặt hắn nhìn qua có vẻ hơi khó chịu, thiếu kiên nhẫn.

Quả nhiên là hắn, Tư Ngật cắn răng, cậu biết mình không nhìn lầm.

Cho dù hắn hóa thành tro cậu cũng có thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt.

Nhân viên phục vụ bị cậu dọa sợ hết hồn, Tư Ngật ném điện thoại di động trở lại, gào lên: “Người đâu? Người trong hình đâu rồi?”

Nhân viên run rẩy chỉ chỉ cửa sau.

Cửa sau nối với con hẻm nhỏ, Tư Ngật không nghĩ ngợi gì chạy đi. Mồ hôi chảy xuống ướt nhẹp áo sơ mi, tóc tai rối loạn, giày cũng dính bẩn. Không sao, cậu không để ý, thứ cậu quan tâm không phải cái này.

Xuyên qua đường lớn, đổi biết bao góc đường, xung quanh có vô số người lướt qua khiến cậu choáng váng, trong đầu rối như tơ vò.

Cả người Tư Ngật đầy mồ hôi, cậu chạy đến mất hết sức, hồn bay phách lạc đứng ở đầu đường, mờ mịt nhìn một vòng, trong đôi mắt không tìm được bóng hình quen thuộc. Trời chiều càng lúc càng tối, có cơn gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.

Cậu lầm bầm gọi, anh, anh ơi…

Lúc đầu chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào, sau đó cậu không khống chế được hét lên: “Anh ơi!”

Anh ra đây, anh trả lời em, giữa chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì!

Một chiếc taxi đỗ cách đó không xa, Trương Tề ngồi cạnh tài xế, thực sự không nhìn nổi nữa, quay đầu quan sát Trì Tranh.

Trì Tranh ngồi ở phía sau, nhắm mắt lại, hắn hơi đau đầu, dùng trán gõ gõ cửa kính xe, nói: “Bác tài, đi thôi.”

Trương Tề nói: “Anh Trì, anh đừng trách em lắm miệng, hai anh em ruột thì có thể thù hận đến mức nào chứ, cứ coi như Tiểu Ngật không hiểu chuyện…”

“Không phải vấn đề là của em ấy.” – Trì Tranh ngắt lời: “Là anh. Chú nhìn xem, em ấy bây giờ tốt như thế, trẻ tuổi như thế, lại có công việc tử tế. Vất vả lắm em ấy mới ra khỏi Phóng Mã doanh, anh không thể kéo em ấy trở lại.”

Hắn bây giờ chẳng có gì ngoài án tù, vừa ra ngoài đã đụng chạm đến Bàn Sơn. Hắn không dám tới gần Tư Ngật.

Trương Tề thở dài: “Lời không nên nói em cũng phải nói. Nếu năm ấy anh không ra tay với Trì Viễn Quân, em cũng không tin ông ta dám làm chuyện táng tận lương tâm đó! Với lại, anh có từng nghĩ nếu như không có sáu năm này, anh và Tiểu Ngật bây giờ sẽ như thế nào?”

Sẽ như thế nào?

Không biết.

Chưa từng nghĩ đến, cũng không cần thiết.

Đời này của hắn quá nhiều nhấp nhô, quá nhiều khổ cực. Tới tận bây giờ hắn cũng không có chí hướng gì, không có mơ ước, cũng chưa từng hối hận.

Thứ duy nhất hắn muốn, là Tư Ngật sống tốt.

Chỉ cần Tư Ngật sống tốt là hắn thỏa mãn rồi.

Tất cả những đen tối cực khổ ấy, cứ để một mình hắn gánh chịu.

Tài xế nghe hai người nói chuyện, lén nhìn Trì Tranh qua gương chiếu hậu.

Trì Tranh vẫn luôn nhạy cảm với ánh mắt của người khác, hắn nhắm mắt cũng cảm giác được người ta đang nhìn mình, không thoải mái nói: “Bác tài, phiền anh mở nhạc nghe một chút.”

Radio mở, tiếng hát của một nữ ca sĩ cất lên:

Phóng khoáng ban ngày nhường chỗ cho thống khổ ban đêm.

Phía sau những càn quấy ngông nghênh là hèn mọn lãnh đạm.

Đừng nhìn em xinh đẹp cuồng ngôn tiếu ngữ.

Ngoảnh đầu lại là hàng lệ anh chẳng thể trông. (*)

Trì Tranh thở dài. Bài hát này quá hợp với cảnh, chẳng thà không nghe còn hơn.

(*) Đây là bài “Làm Càn” của Tạ Xuân Hoa, mọi người có thể tìm nghe thử nhé.