Tư Niên Như Nhĩ

Chương 15




Quy trình cho vay hơi chậm, phải làm thêm nhiều thủ tục nữa, hai người chỉ đành đợi từng chút một.

Tư Ngật luôn có cảm giác Trì Tranh cao lớn hơn, cả người càng thêm kiên cường y như cột cờ, dù đứng trong một đám người chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy. Trong lúc đi tàu điện ngầm, có cô gái dùng điện thoại chụp lén hắn, kết quả là quên bật flash chớp sáng trưng cả góc, khách bốn phía đều cười, cô gái đỏ mặt sắp ngất đến nơi.

Tư Ngật ngồi cạnh Trì Tranh, cười híp mắt nhìn cô gái đối diện: “Anh trai tôi đẹp lắm đúng không? Tôi cũng thấy anh ấy đẹp trai cực kỳ, ai có mắt nhìn người đều thấy thế cả.”

Trì Tranh sờ sờ đầu cậu, trong mắt đều là chiều chuộng và dung túng.

Tư Ngật nói đùa với Trì Tranh, có phải anh lại phát dục không? Ngày trước đã cao hơn em rồi mà bây giờ còn cao hơn nữa, nhìn cứ như người của hai thế hệ khác nhau.

Trì Tranh liếc cậu một cái, vô cùng nghiêm túc: “Phát dục? Em nói phía trên hay là phía dưới?”

Tư Ngật sững sờ, mặt đỏ bừng ngay lập tức, đạp hắn một cái, mắng hắn là đồ lưu manh.

Tết thanh minh, trời bắt đầu vào mùa mưa, trường học cũng được nghỉ hè. Tư Ngật dậy từ rất sớm, cậu đứng trước cửa sổ hút thuốc, nhắm mắt hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Anh, chúng mình đi thăm Trì Viễn Quân đi.”

Dù sao cũng là cha con, những ân oán kia sống chẳng thể để lại chết chẳng thể mang theo, chỉ có người còn sống vẫn bị dằn vặt, thả xuống muộn một ngày là thêm một ngày phiền muộn.

Trì Tranh ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên phía sau cổ cậu như muốn tiếp thêm cho cậu sức mạnh và dũng khí.

Tiền tiết kiệm của hai người đã dùng để mua cửa hàng hết rồi, không còn dư dả gì mà mua xe nữa, Tư Ngật hỏi mượn xe của Trịnh Nhất. Là một chiếc xe màu xanh vỏ cau, ngoài gương chiếu hậu còn dán hình hoạt hình Spiderman và Batman. Tư Ngật cười anh, đúng là năm nào cũng chỉ lên ba, chỉ to đầu chứ chẳng to trí thông minh.

Trịnh Nhất nháy mắt, cười nói,  đây là thứ gọi là cảm giác thiếu niên.

Tư Ngật mua một bó hoa thiên điểu tại một cửa hàng hoa nhỏ bên góc phố, chủ cửa hàng nói hoa thiên điểu có ý nghĩa là tự do, sự tự do vĩnh hằng.

Tư Ngật quay đầu nhìn về phía Trì Tranh, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Tự do, cũng có nghĩa là giải thoát đúng không?”

Trì Tranh cười cười, dịu dàng nhìn hắn: “Đương nhiên.”

Giải thoát rồi, ông ta cũng vậy, chúng ta cũng vậy.

Đã qua hết rồi.

(*) Hoa thiên điểu, hay còn gọi là hoa chim thiên đường:

Trời mưa lác đác, không khí hơi lạnh. Xe dừng ở lối vào nghĩa trang, lúc xuống xe, Trì Tranh cởi áo khoác khoác lên người Tư Ngật, lòng bàn tay ôm lấy vai cậu siết nhẹ. Cảm xúc ấm áp cách một lớp quần áo khiến da dẻ cũng ấm lên. Tư Ngật bình tĩnh nhìn Trì Tranh hai giây, thấp giọng nói: “Nếu như cực khổ đó đều để đổi lại được anh, thế thì chúng nó rất đáng giá.”

Trì Tranh không lên tiếng, ngón cái nhẹ nhàng đụng một cái lên khóe môi Tư Ngật.

Hai người cùng che một chiếc ô đen, chậm rãi bước vào. 

Trong nghĩa trang rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đi ngang qua đều mang theo vẻ mặt đau buồn. Tư Ngật cũng muốn một chút cảm giác đau buồn, nhưng không có, cả đầu lẫn tim đều là khoảng không, không tìm nổi một chút buồn đau.

Bác bảo vệ đã làm ở đây sáu, bảy năm, chủ động chào hỏi cùng Tư Ngật: “Cậu nhóc, lại tới thăm cha hả?”  

Trì Tranh sửng sốt một chút: “Ngày trước em thường đến đây à?”

“Chỉ vào dịp Tết thanh minh thôi, một năm một lần, không phải thường xuyên.” – Tư Ngật nói: “Em nghe người ta nói giết người là tội lớn, sau này chết sẽ phải xuống địa ngục chịu phạt. Em nghĩ, thỉnh thoảng em đến thăm Trì Viễn Quân một lần, cho ông ta ít tiền, biết đâu một lúc nào đấy ông ta vui vẻ sẽ tha thứ cho anh. Được tha tội cũng coi như giảm bớt tội, anh cũng…” – Nói một nửa rồi lại không nói được nữa, Tư Ngật cười cười, nói: “Em đang nói mấy lời ngốc nghếch gì thế này.”

Trì Tranh nắm tay cậu, cẩn thận ủ ấm cho lòng bàn tay hơi lạnh ấy, nhẹ giọng nói: “Anh hiểu.”

Anh hiểu hết, tất cả lo lắng của em đều vì sợ anh sống không tốt, sợ anh phải chịu khổ khi còn sống, trên lưng đeo theo tội nghiệt, đến chết cũng phải chịu phạt. Em tình nguyện xin tội thay anh, gánh vác thay anh, chỉ mong anh có thể thoải mái hơn một chút. 

“Xuống địa ngục thì xuống địa ngục đi.” H Một lúc lâu sau, Trì Tranh mới nói tiếp: “Nói chung, anh muốn đi cùng em.”

Tư Ngật ừ một tiếng rất nhẹ, tay nắm lấy tay Trì Tranh, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.

Mưa vẫn đang rơi, tí tách tí tách, trên chiếc ô đã ướt một tầng nước.

Tư Ngật đi đến trước bia mộ của Trì Viễn Quân. Ảnh chụp trên bia là ảnh trước khi kết hôn, rất trẻ trung, cũng rất đẹp trai, người có thể sinh được hai người con đẹp như Trì Tranh và Tư Ngật đương nhiên sẽ không xấu, chỉ có điều nhân phẩm rác rưởi vô cùng, khuôn mặt lão luôn có vẻ khiến người ta chán ghét, khiến người ta quên rằng thời trẻ lão đã từng rất đẹp. 

Trì Tranh đặt bó hoa trước bia, gọi một tiếng “Ba”, rồi cũng không nói thành lời.

Ân oán quá sâu, trải qua biết bao gió táp mưa sa, có thể gọi một tiếng “Ba” đã là khoan dung lắm rồi. Tư Ngật cũng hiểu, cậu không nói chuyện, chỉ đứng cạnh Trì Tranh, vái lạy ba cái. 

Nghĩa trang là nơi rất thần kỳ, giữa mùa hè nóng bức lại dường như chẳng hề liên quan đến nhiệt độ trong này, chỉ cần chút gió là thấy lạnh chứ đừng nói là trời đang mưa. Vái lạy ba cái, Trì Tranh gần như chạm phải ánh mắt của Trì Viễn Quân, bốn mắt đối nhau, một luồng cảm giác không nói được lần lần bò lên, không phải sợ, cũng không phải xấu hổ, là nghẹt, là ngột ngạt.

Đột nhiên Trì Tranh không thể nào tưởng tượng được, sáu năm này, Tư Ngật mang theo tâm trạng ra sao đến tảo mộ cho Trì Viễn Quân.

Một mình Tư Ngật, đứng lẻ loi ở chỗ này, nhìn bia mộ Trì Viễn Quân.

Khó chịu biết bao.

Hắn vẫn luôn muốn cho Tư Ngật sự bảo vệ tốt nhất, nhưng đến cuối cùng, Tư Ngật chịu khổ lại chẳng kém hắn là bao.

Khi đó Trì Viễn Quân ngã từ trên lầu xuống với tư thế mặt tiếp đất, Trì Tranh không nhìn thấy bộ dáng cuối cùng của lão, chỉ là được rất nhiều rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều, tràn cả ra, như một tấm thảm trải sàn.

Sáu năm trong trại giam, hắn thường gặp ác mộng, một nửa nội dung ác mộng là Tư Ngật xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở nơi hắn không nhìn thấy, một nửa là cảnh tượng Trì Viễn Quân nằm giữa vũng máu, khuôn mặt dữ tợn bắt hắn phải đền mạng.

Đột nhiên nhìn thấy hình Trì Viễn Quân tuổi trẻ anh tuấn trên bia mộ, Trì Tranh cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được hóa giải.

Không có quỷ quái, không có ác mộng, chỉ có người xưa vẫn chưa thoát ra khỏi quá khứ.

Mưa vẫn còn rơi, sắc trời âm u không thấy mặt trời. Trì Tranh và Tư Ngật chỉ đứng một lúc rồi rời đi, trước khi đi, Trì Tranh lấy khăn tay lau sạch nước trên bia mộ, nói một câu: “Chúng tôi đi đây.”

Ngón tay lướt qua giấy nilon gói hoa phát ra tiếng loạt xoạt lanh lảnh, Tư Ngật như bị thanh âm này làm cho khiếp sợ, bàn tay đang nắm tay Trì Tranh không khỏi siết chặt.

Trì Tranh ôm lấy vai cậu, nghiêng ô che cho Tư Ngật, một nửa vai hắn đều lộ ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, về nhà thôi.”

Lúc ra khỏi nghĩa trang, Tư Ngật lại chào hỏi cùng bác bảo vệ, rồi lấy hai hộp trà ngon từ trong cốp xe ra biếu.

Bác bảo vệ rất vui vẻ, dặn cậu về nhà nhớ đun nước đường gừng uống kẻi bị cảm, còn nói Tư Ngật chỉ được cái to con, thực ra sức khỏe yếu xìu, phải chăm cho kỹ, nếu không chẳng khác nào con gà ốm. 

Tư Ngật mở cửa buồng lái, phía sau truyền đến một tiếng huýt sáo, cậu xoay người, nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang lái chậm đến gần đây, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt thanh tú, trên mũi đeo kính không gọng, nhìn qua có vẻ rất nghiêm túc.

Hóa ra là Nguyễn Cương.

Nguyễn Cương đẩy cửa xuống xe, bắt tay Trì Tranh và Tư Ngật, ánh mắt vòng qua hai người nhìn thẳng vào chiếc xe màu xanh vỏ cau, Tư Ngật nhìn thấy Nguyễn Cương rõ ràng hơi ngẩn người.

Má! Xe của Trịnh Nhất!

Không ngờ lại trùng hợp thế này.

Tư Ngật nghĩ đến quan hệ của hai người này, bỗng thấy lúng túng lạ thường, Nguyễn Cương lại rất tự nhiên, nói: “Tuần sau, nếu có thời gian thì tới bệnh viện một chuyến, tôi kiểm tra giúp cậu, tôi có cảm giác tình trạng bây giờ của cậu rất khá.”

Tư Ngật gật gật đầu nói cảm ơn, Nguyễn Cương quay người muốn lên xe, dường như nhớ tới cái gì đó lại quay trở về, giơ tay chạm lên gương chiếu hậu trện xe cậu, ấn ấn.

Tư Ngật nhìn động tác của anh mới phát hiện hình dán ở gương chiếu hậu bị bong một góc nhỏ, Nguyễn Cương nói: “Chứng cưỡng chế, nhìn cái này không chịu được.”

Tư Ngật không khỏi nhớ đến bàn làm việc loạn như thùng rác của Trịnh Nhất, đột nhiên cảm thấy hai người này có thể bên nhau hai năm đã là kỳ tích còn hơn cả đột biến gen.

Cũng không biết là ai nhân nhượng ai nhiều hơn.

Nghĩa trang cách nội thành hơi xa, lại đúng giờ cao điểm tắc đường, đi mất hai tiếng đồng hồ.

Trì Tranh không có bằng, Tư Ngật lái xe, trong lúc chờ đèn đỏ, cậu nói chuyện của Nguyễn Cương và Trịnh Nhất cho Trì Tranh nghe: “Không ngờ thầy Trịnh như tên nhóc thiếu thông minh lại là tình cũ của bác sĩ Nguyễn. Nhìn Nguyễn Cương có vẻ đặc biệt, nói thẳng ra là lắm chuyện, sống với anh ấy chắc chắn cực kỳ mệt.”

“Trịnh Nhất nói anh ấy không thoát ra được.” – Trì Tranh mở một chai nước khoáng, đút cho Tư Ngật uống hai ngụm rồi mới uống, nói: “Anh thấy Nguyễn Cương cũng không thoát ra được. Nhìn ánh mắt anh ấy nhìn xe này là đủ biết.”

“Không thoát ra được thì sao, cuối cùng vẫn phải chia tay.” –  Tư Ngật thở dài: “Hai người có thể ở bên nhau cần có thiên thời địa lợi, càng cần phải nhân hòa, còn phải dùng tâm nữa.”

“Đột nhiên anh thấy rất mừng.” – Trì Tranh nói: “Lúc anh muốn từ bỏ, em vẫn còn cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng tính chó của anh, cùng đi đến ngày hôm nay.” 

Tư Ngật cười rộ lên: “Nhanh, mau cúi đầu cảm ơn em đi.”

Trì Tranh liếc cậu một cái: “Đợi về nhà, anh cho em một cái cúi đầu ra trò.”

Lời của Trì Tranh không có ý gì khác, nhưng trong mắt lại có vẻ khiêu khích khiến Tư Ngật không khỏi hiểu lầm, cười bỉ ổi vô cùng.

Ra trò? Khà khà.

Như lần trước ở trên thảm yoga trong phòng khách, hay là lúc đeo thêm tai thỏ…