Tú Sắc Nông Gia

Chương 130: Đi chợ




Khi Loan Loan tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn tối om om, trong phòng đốt một ngọn đèn lờ mờ, Bách Thủ đang ngồi bên giường nhìn nàng.

Thấy nàng tỉnh lại, Bách Thủ lập tức quan tâm hỏi: “Vợ thế nào rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?” Sau đó đỡ nàng ngồi dậy.

Loan Loan liếc nhìn bên ngoài, lại thấy trên người Bách Thủ mặc quần áo chỉnh tề, lúc này mới nhớ tới lúc hai người thưởng nguyệt xong đang chuẩn bị trở về phòng thì nàng đột nhiên ngất xỉu. Có điều bây giờ ngược lại nàng cũng không cảm thấy có gì khó chịu, bèn lắc đầu: “Ta không sao, có thể là vừa rồi đứng lên vội quá.” Lại hỏi hắn: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Mới giờ hợi thôi, còn rất sớm, nàng nằm xuống nghỉ đi!” Nói xong lại muốn đỡ nàng nằm xuống.

Loan Loan bật cười: “Không có việc gì, để tự ta nằm, ta đâu có yếu ớt như vậy chứ. Chàng cũng lên giường đi.”

Bách Thủ không lên tiếng, sắc mặt dịu dàng, cánh tay đỡ nàng không có dấu hiệu nào muốn buông ra, Loan Loan có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ đành phải thuận theo hắn. Chờ khi Loan Loan nằm xuống rồi, Bách Thủ mới ngồi xuống bắt đầu cởi giày, vừa nói: “Nàng cứ không chịu nghe lời ta, Vương đại phu cũng nói nàng mệt nhọc, thân thể hư nhược, đến mai ta sẽ giết con gà hầm canh cho nàng bồi bổ.”

Nghe vậy, Loan Loan kinh ngạc nhìn hắn: “Chàng mời Vương đại phu đến rồi?”

Bách Thủ gật đầu, lúc nàng té xỉu khiến tâm thần hắn hốt hoảng.

Hắn nghiêng người nằm xuống, đưa tay kéo chăn mền trên người nàng đắp lên ngực, nói khẽ: “Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng ban đêm vẫn lạnh, nên cũng phải đắp chăn cho kín.”

Loan Loan thấy bộ dáng cẩn thận của hắn, mặc dù nàng cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng lại ngọt lịm, trách hắn nói: “Nữ nhân đều thiếu máu cả, chàng đâu có cần đi mời đại phu trễ thế này chứ.”

Bách Thủ mang vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Lúc ấy nàng vô duyên vô cớ ngất xỉu khiến ta rất sợ hãi, sao ta có thể không đi mời đại phu được chứ. Mặc kệ bình thường ta có tiết kiệm như thế nào đi nữa, nhưng chuyện này cũng không thể tiết kiệm được. Tuy trong nhà có Lai Sinh nhưng suy cho cùng cũng rất bất tiện, ta lại sợ sau khi nàng tỉnh dậy không thấy ta sẽ lại lo lắng, nên ta đã đi mời chị dâu Thanh Diệp đến đây. Tẩu ấy cũng vừa mới về lúc nãy thôi!”

“Cái gì, chàng mời chị dâu Thanh Diệp tới đây?” Loan Loan lại áy náy trong lòng rồi. Nữ nhân thiếu máu đều là nguyên nhân từ cơ thể, thế mà hơn nửa đêm còn quấy rầy người ta khiến nàng thực sự có chút ngượng ngùng. Cũng thật là khó cho Bách Thủ vì nửa đêm còn phải mệt nhọc vì nàng.

Nàng đưa tay sờ lên mặt hắn: “Bách Thủ, cám ơn chàng, chàng thật tốt!”

Khóe miệng Bách Thủ nở nụ cười, đồng thời dặn dò nàng: “Vương đại phu cũng không kê đơn mà bảo nàng nghỉ ngơi cho nhiều, vì thế sau này nàng cũng đừng làm việc nữa.” Sau đó âm thầm nói thầm một câu: “May là mình đi mời Vương đại phu.”

“Cái gì? Chàng nói may cái gì?” Loan Loan ngẩng đầu nhìn hắn.

Bách Thủ lắc đầu: “Không có gì, ta nói là may là nàng không có chuyện gì.”

Loan Loan vểnh vểnh miệng lên, mặc dù thân thể nàng không khỏe mạnh bằng những phụ nhân khác trong thôn, nhưng cũng không kém, có điều ai mà không quan tâm thân thể mình được, nên nàng bèn hỏi hắn: “Vậy Vương đại phu còn nói gì không?”

Bách Thủ khẽ cười cười, ngón tay vén một lọt tóc của nàng lên quấn vòng vòng, dịu dàng nói: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là do thân thể nàng suy yếu nên mới ngất xỉu thôi, vì thế nàng phải bồi bổ cho nhiều vào, còn phải chú ý nghỉ ngơi nữa. Cho nên, bắt đầu từ giờ về sau, nàng cũng đừng làm việc nhà nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

“Đâu cần phải như thế, ngày mai ta giết con gà ăn là được rồi.” Đã không có bệnh thì không cần phải nghỉ ngơi, nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư được chiều chuộng gì đó, đâu phải cẩn thận như vây chứ.

Loan Loan dự tính như vậy, nhưng Bách Thủ lại không nghĩ thế.

Sáng sớm hôm sau hắn đã thức dậy làm điểm tâm, còn cố ý luộc một quả trứng gà cho Loan Loan.

Sau đó giết một con gà mái vào buổi sáng, còn chưa đến bữa trưa hắn đã hầm canh. Toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm của canh gà, hơn nữa Bách Thủ còn một mình ôm hết việc nhà. Buổi chiều cũng không cho nàng ra ngoài phụ cắt rau cho lợn, khiến Loan Loan bất đắc dĩ lại không thể nói gì.

Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày như thế, mỗi ngày nàng hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thời gian nhàn hạ rất nhiều, có điều thái độ cẩn thận từng li từng tí của Bách Thủ khiến cho nàng có chút khó hiểu.

Hôm nay, cả nhà đánh xe trâu ra chợ, Bách Thủ đánh xe, Lai Sinh ngồi bên cạnh, còn Loan Loan ngồi ở đằng sau, trên sàn xe lót đầy đủ cỏ nên tuyệt đối không bị xóc nảy. Nhưng trên đường ra chợ lại xảy ra một việc nhỏ.

Hương Tú dẫn theo Mạch Thảo đứng ở trên đường chợ nói chuyện với Cát Đại, cách thật xa đã nhìn thấy hai người đang đối mặt nhau nổi giận đùng đùng, dường như cãi nhau về việc gì đó. Đến gần nhìn thì quả thật phát hiện sắc mặt hai người đều không tốt lắm.

Loan Loan lên tiếng chào hỏi Hương Tú, rồi ba người cũng không dừng lại nữa mà đi đến chợ trước. Quan hệ của hai người đúng là khiến cho người ta muốn đi sâu vào tìm hiểu, nàng đã từng hỏi qua Bách Thủ, nhưng Bách Thủ cũng không biết Hương Tú và Cát Đại có quan hệ gì. Bách Thủ vốn là loại người không thích đi nghe ngóng thị phi, cho dù trong thôn thực sự truyền ra cái gì, đoán chừng hắn cũng sẽ không đi nghe ngóng đâu.

Đến chợ, hai người mua hết đồ đạc còn thiếu trong nhà, tỷ như bột mì, gạo… Sau đó mới đi mua đồ giúp mọi người trong thôn.

Bởi vì nhà bọn họ có xe trâu, nên bây giờ chỉ cần bọn họ đi chợ, thì trong thôn sẽ có người nhờ bọn họ mang giúp vài thứ về, nhưng cũng chỉ là một vài thứ nhỏ nhặt, dù sao cũng tiện đường, vì thế mỗi lần hai người đều rất thoải mái đồng ý.

Mà Lai Sinh giấu hai đồng tiền trong ngực, đó là do Loan Loan cho hắn để khen thưởng hắn đã cố gắng làm việc lúc sáng. Vừa đến phiên chợ hắn đã lấy tiền đồng ra bắt đầu đông xem tây nhìn, sau đó, lúc Bách Thủ vào cửa hàng mua đồ, và Loan Loan không để ý, hắn cầm tiền đồng chạy nhanh như chớp đến mua một xâu mứt quả.

Loan Loan không biết thằng nhỏ này sao lại thích ăn mứt quả như vậy, nàng cũng căn dặn hắn không được chạy lung tung.

Chờ Bách Thủ mua đồ xong đi ra, ba người bèn chuẩn bị đến cửa hàng quần áo, quần áo Lai Sinh mặc đã hơi cũ rồi, Loan Loan dự định mua cho Bách Thủ một bộ quần áo và cũng mua cho Lai Sinh một bộ luôn. Sau khi Lai Sinh biết thì vô cùng vui mừng, kẻ ngốc đầu óc hơi đần một chút, nhưng cũng muốn mặc quần áo đấy.

Sau đó đi qua một chỗ đầy người đông đúc chen chúc như thủy triều đang xem biểu diễn tạp kỹ, người chen lấn ba tầng trong ba tầng ngoài, Lai Sinh ngóng cổ rồi chạy vào đám người. Loan Loan đến chợ rất nhiều lần rồi, nhưng đến giờ cũng chưa từng xem biểu diễn tạp kỹ, cảm giác hứng thú mới lạ nên cũng lại gần đám người phía ngoài xem.

Đáng tiếc có quá đông người, nàng dạo qua một vòng quanh đám người đang chen chúc, cổ vươn muốn gãy cũng không nhìn được tình hình bên trong, chỉ nghe thấy đoàn người không ngừng trầm trồ khen ngợi. Bách Thủ buộc xe trâu bên cạnh cái cây, kéo nàng đứng trên tảng đá của một cửa hiệu mặt tiền ở phía ngoài bên cạnh.

Trong đám người có một ông lão, một người nam tử trung niên, một nam tử tuổi còn trẻ, còn có một phụ nhân. Ông lão kia cầm cái chiêng đồng, đến những lúc đặc sắc thì không ngừng gõ chiêng để gia tăng bầu trông khí náo nhiệt cho màn biểu diễn trong sân. Trước đó nam tử trẻ tuổi biểu diễu tiết mục phun lửa, nam tử trung niên thì biểu diễn màn đập vỡ đá tảng lớn trên ngực, mà phụ nhân kia thì có thân thể mềm mại, cầm đao múa tới múa lui rất tốt, được tất cả mọi người hoan nghênh trầm trồ khen ngợi một trận.

Lúc mấy người đang nỗ lực biểu diễn, ông lão bèn cầm cái khay đi đến trước mặt đám người nhận phần thưởng, mọi người đều móc tiền đồng ra, trong đám người xem biểu diễn người có dân chúng gia đình bình thường, nhưng cũng có người của gia đình giàu có.

Xem một lúc, Loan Loan cảm thấy không có gì khác ở hiện đại, mà lại còn không đặc sắc bằng hiện đại, nàng bèn đi đến đám người bên ngoài tìm Lai Sinh, lúc này Lai Sinh đang nhón chân xem hăng say.

“Lai Sinh, chúng ta phải về nhà rồi.”

“Cho đệ xem chút nữa đi.” Lai Sinh vẫn vươn dài cổ không thèm quay đầu lại mà trả lời Loan Loan một câu.

Bên kia Bách Thủ đã dắt xe trâu sang, lúc này trong đám người lại phát ra một tiếng phịch.

“Hay quá!” Mọi người lại hét một tiếng lớn.

Lai Sinh cũng dùng sức vỗ tay cùng mọi người, Loan Loan bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Bách Thủ, vừa lớn tiếng gọi mấy tiếng Lai Sinh, khiến cho hai nữ nhân ăn mặc bất phàm đứng bên cạnh cũng nhìn sang.

Loan Loan bất đắc dĩ thở dài, đi qua nhéo lỗ tai Lai Sinh một cái, kéo hắn đi ra, nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu đệ còn không đi, tẩu sẽ không mua quần áo cho đệ nữa!”

Lai Sinh lập tức vểnh miệng lên.

Loan Loan cười cười, lại nói: “Chúng ta đi mua quần áo trước rồi sau đó quay lại xem, được không?”

“Được!”

Vừa có quần áo mặc, vừa được xem biểu diễn, đương nhiên Lai Sinh lập tức đồng ý, sau đó ba người lập tức rời khỏi đám người đi đến cửa hàng quần áo. Ai bảo nàng không biết may vá nên chỉ có thể mua quần áo may sẵn thôi. Nàng chọn một bộ cho Bách Thủ, rồi lại chọn một bộ cho Lai Sinh, sau đó đưa tiền đặt cọc rồi nói ngày khác đến lấy.

Ở chợ này phần lớn mọi người đều chỉ mua vải vóc, rất ít khi có người trực tiếp yêu cầu chủ tiệm may, đương nhiên cũng có gia đình giàu có đến mua vải vóc tốt, nhưng mà những gia đình giàu có đều có thợ may cố định.

Lần nào đến Loan Loan cũng đều tới cửa tiệm này, chủ tiệm là người tinh ranh, đương nhiên nhìn ra Loan Loan có thể không biết may vá, bán vải bố rồi còn có thể thuận lợi thu được phí may quần áo, cho nên mỗi lần tiếp đãi cũng coi như nhiệt tình. Vả lại đều là khách hàng cũ, nên chủ tiệm còn cố ý tặng họ một vài món đồ nhỏ.

Loan Loan tỉ mỉ nhìn túi thơm trên tay, nó được làm từ vải thô bình thường, thích hợp cho nông dân như nàng sử dụng, mặt trên cũng thêu một chút hoa văn đơn giản, thoạt nhìn rất được.

“Bà chủ à, tẩu xem một thôn phụ như muội, lấy cái này làm gì chứ, không bằng tẩu bớt chút bạc cho hai bộ quần áo kia đi!” Loan Loan đặt túi thơm lên quầy rồi cười tủm tỉm nói.

“Ôi, Đại muội tử ngươi còn tinh ranh hơn cả ta rồi đấy!” Bà chủ vặn vẹo uốn éo cái eo mập của mình cười nói, nhét túi thơm của cửa hàng lại vào tay nàng nói: “Vật này do ta tự làm đấy, màu sắc và hoa văn phía trên khá đẹp, lại đúng lúc làm từ vải thô, rất hợp cho nông dân các muội dùng nha! Ai đi ra ngoài mà không mang theo ít bạc, muội xem đeo thứ này lên người rất dễ nhìn …”

Bà chủ ào ào nói một tràng: “… Muội là khách quen nên ta mới tặng muội cái này đấy, hai bộ quần áo kia ta cũng lấy giá thấp cho muội, sao, nếu muội không muốn lấy thì đưa lại cho ta đi vậy?” Sau đó vươn tay về phía nàng.

Loan Loan cười thầm, bà ấy nói bản thân mình giống như rất nhân nghĩa vậy, nàng bèn cười nói: “Đồ tốt thế này sao muội không cần chứ? Nhưng mà lần sau tẩu nhớ tính rẻ cho muội đấy!”

“Ôi muội tử của ta ơi, thực chưa thấy ai biết trả giá như muội đấy. Được rồi, được rồi!”

Hai người đang nói chuyện thì lại có người vào tiệm.

Loan Loan nói một tiếng với bà chủ sau đó đi ra cửa hàng, Bách Thủ đang chờ đo kích cỡ ở bên ngoài, chỉ có Lai Sinh cũng không thèm để ý chỗ này là chỗ nữ nhân thường hay đến khỉ gì, cứ nhìn đông ngó tây bên trong.

“Lai Sinh, Lai Sinh, đệ còn làm gì vậy, chúng ta phải đi rồi!”

Lai Sinh liếc mắt nhìn vải bố màu sắc rực rỡ rồi chạy ra ngoài.

Bà chủ cười cười với Loan Loan ở bên ngoài xem như là tiễn nàng, sau đó bắt đầu tiếp đãi hai nữ nhân vừa mới vào cửa hàng: “Ma ma à, hôm nay muốn chọn loại vải gì thế?”

Phu nhân lớn tuổi đưa mắt nhìn bà chủ, thản nhiên nói: “Để xem xem.” Lại nói với nữ tử bên cạnh: “Linh Nhi, con xem xem xấp vải màu sắc lần trước di nương thích có còn không?”

Sau đó bà đưa mắt nhìn ba bóng dáng đang dắt xe trâu biến mất ở bên ngoài cửa hàng, mày cũng dần chau lại giống như có điều gì suy nghĩ.