Kể từ sau khi chiếc bánh sinh nhật được đặt trước củaĐịch Nam xuất hiện, cả người Mộ Lạc Lạc luôn trong trạng thái vui mừng cựcđiểm, nhảy nhót trong phòng khách, ngay cả khi đọc sách cũng cười. Hàn Tư Viễnđành thở dài.
Hàn Tư Viễn “tặc tâm bất tử”, lặng lẽ đặt cánh tay lênvai của cô, các ngón tay vuốt ve lên xương quai xanh của cô.
Mộ Lạc Lạc gạt tay anh ra, lật mặt còn nhanh hơn lậtsách: “Dù sao đi nữa tôi cũng là chị dâu của anh, hãy tỏ ra tôn trọng mộtchút!”
Hàn Tư Viễn chế giễu, tay chỉ về phía tủ lạnh: “Chỉ vìmột chiếc bánh mà Địch Nam ra lệch cho thư kí gọi điện đường dài đặt mua màchốc lát em có thể quên mất anh tốt với em thế nào sao? Anh nói cho em biết, MộLạc Lạc, em cũng thật không có lương tâm vậy sao?”
Mộ Lạc Lạc giật mình, thư kí… Tống Nhụy? Chị Tống luônquan tâm chăm sóc cô, bất kể ngày lễ lớn nhỏ đều không quên chúc phúc cô, nhưngngày sinh nhật có thể xem là ngày lễ lớn đối với Mộ Lạc Lạc, bên phía Tống Nhụylại không có động tĩnh gì. Nghe Hàn Tư Viễn phân tích như vậy, cũng rất có thểTống Nhụy nghĩ thay ông chủ, vì vậy mới đặt một chiếc bánh sinh nhật, vì muốncô vui nên cố ý viết lên trên đó tên của ông chủ.
“Cộp…” Mộ Lạc Lạc đánh rơi cuốn sách: “Thật quá đáng!Thật là quá đáng!”
Hàn Tư Viễn từ từ ngước mắt lên: “Ai quá đáng?”
“Chị Tống! Nhất định là chị Tống! Chị ấy, chị ấy, chịấy… lừa trái tim mong manh dễ vỡ của em, hại em uổng công vui mừng, thật đángghét!” Mộ Lạc Lạc tức giận mở máy tính, mặc dù Tống Nhụy có ý tốt, nhưng cô lạicó cảm giác khó chịu vì bị trêu đùa.
Hàn Tư Viễn thấy cô tức giận đến nỗi cả khuôn mặt nhỏnhắn đỏ bừng lên liền nói: “Chỉ là anh đoán vậy thôi, anh không hề nói…”
“Nhất định là chị ấy, em luôn than phiền với chị ấy,nói ông chủ của chị ấy không quan tâm đến em, lần nào chị ấy cũng mập mờ nóikhông đâu, chỉ vì quá bận! Địch Nam có bận đến mức thế không? Anh nói xem liệuanh ấy bận tới mức email cũng không thể gửi không?! Được rồi, nếu bận tới mứcấy thì làm sao có thể nhớ sinh nhật của em?” Mộ Lạc Lạc giận dữ giậm chân xuốngđất. “Tức chết đi được, tức chết đi được, kết quả đã rành rành như thế, chịTống không nên để em tưởng bở thế chứ!”
“Em cứ bình tĩnh lại đã…”
“Em không bình tĩnh được, em bị trêu đùa, bây giờ emrất giận!” Mộ Lạc Lạc giận dữ đăng nhập QQ, phát hiện chị Tống không online,thế là cô lao vào phòng ngủ lấy di động, cước phí gọi quốc tế đường dài rấtđắt, nhưng cô không thể đợi được nữa rồi.
Hàn Tư Viễn khóc không được mà cười cũng chẳng xong,nhưng nói một câu thực lòng, tâm trạng của anh rất vui.
Mộ Lạc Lạc cầm điện thoại, ngồi trên mép giường, bấmsố điện thoại của Tống Nhụy, vẫn đang trong quá trình kết nối, cô sốt ruột đợi,ngày hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ.
“Alo, alo. Có phải chị Tống không? Chị đang ở đâuthế?” Mộ Lạc Lạc lấy hơi, đang định nói một tràng dài. Nhưng chỉ nghe trongđiện thoại vọng lại tiếng tạp âm khô khốc.
Tống Nhụy vừa trách nhân viên trang trí về màu giấydán tường bị sai lệch., vừa che một bên tai trả lời: “Alo, có phải cô Mộ không?Xin hãy đợi một lát, tôi đang xử lý một số vấn đề rắc rối, nửa giờ nữa tôi sẽgọi lại cho cô. Tạm biệt.”
Cuộc gọi lập tức bị ngắt, Mộ Lạc Lạc còn chưa nói đượctừ nào.
Còn Tống Nhụy thông minh, vừa nhận ra giọng nói khôngvui của Mộ Lạc Lạc, cô gác máy xong liền lập tức gọi vào di dộng của Địch Nam.
Vé máy bay là do Tống Nhụy đặt vì vậy hành tung củaông chủ cô nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Tống Nhụy: “Chủ tịch, anh vẫn chưa gặp cô Mộ sao?”
Địch Nam: “Chưa, sao thế?”
Tống Nhụy: “Tôi cũng không rõ lắm, vì vậy mới hỏi anhtrước, bởi vì một phút trước cô Mộ gọi điện cho tôi, anh cũng biết, vì tiếtkiệm phí điện thoại, cô ấy hầu như không liên hệ bằng điện thoại với tôi.”
Ý mà Tống Nhụy muốn nói rất rõ ràng, Mộ Lạc Lạc cóviệc gấp.
Địch Nam ngừng lại một lát: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tớigiải quyết.”
…
Ở chỗ khác, Mộ Lạc Lạc đang ngồi trong phòng ngủ xoayđi xoay lại chiếc điện thoại. Hàn Tư Viễn lịch sự gõ cửa, sau đó từ từ bướcvào.
Anh cầm lấy chiếc điện thoại từ tay Mộ Lạc Lạc, tiệnthể tháo pin ra. Mộ Lạc Lạc cố giành lại. Hàn Tư Viễn mỉm cười lấy chân giẫmlên chiếc điện thoại. Anh thong thả nói: “Có một số chuyện không cần phải nóirõ, nói rõ rồi chỉ làm hai bên khó nhìn nhau hơn. Tâm trạng của em anh có thểhiểu, nhưng Tống Nhụy chẳng qua chỉ làm công ăn lương, em đã từng nghĩ nếu gọicuộc điện thoại này thì đối phương sẽ rất khó xử chưa?”
Mộ Lạc Lạc ngừng kích động, ngồi xuống mép giường,nghe ra rất có lý, Tống Nhụy có làm phiền ai đâu, quan tâm đến cô lại còn bịchất vấn, chỉ tại cô suy nghĩ vấn đề chưa toàn diện. Xin lỗi chị Tống, may màchị bận, làm phiền chị rồi, vô cùng xin lỗi.
Hàn Tư Viễn thấy tâm trạng cô dần dần ổn định trở lại,vòng tay ôm cô từ đằng sau, một tay ghì cô vào lòng.
“?!” Lưng Mộ Lạc Lạc cứng ngắc, hơi xoay người chốnglại.
Hàn Tư Viễn ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên tai cô,tai là bộ phận khá mẫn cảm đối với hầu hết phái nữ.
“Á… Hàn Tư Viễn, đừng, đừng, đừng…” Mộ Lạc Lạc đẩytrán anh ra, nhưng anh vẫn không ngừng lại, mà ngược lại, bờ môi anh di chuyểntrên cổ cô, dùng nụ hôn nhẹ nhàng chọc ghẹo điểm nhạy cảm của cô.
Mộ Lạc Lạc bị nụ hôn say đắm của anh làm cho đê mê, côvốn định ngăn chặn động tác của anh nhưng anh đã nhanh hơn một bước, lật ngườiđè cô xuống giường.
Mộ Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu đen láy củaanh, ánh mắt chứa đầy dục vọng này rất quen thuộc, cô đã từng nhìn thấy trongánh mắt Địch Nam.
Nhưng hình ảnh của hai người họ mãi mãi không thể nàotrùng lặp được, cô lại càng không nhầm lẫn đối tượng.
Lại một lần nữa Mộ Lạc Lạc rơi vào tình thế tiến thoáilưỡng nan. Không phải Hàn Tư Viễn không tốt, chỉ là vấn đề từ phía cô, từ bỏ,không để ý gì đến một Hàn Tư Viễn cuồng nhiệt như lửa để chọn bước vào hầm băngchịu lạnh. Có lúc cô cũng có suy nghĩ, đối với một Địch Nam thỏa hiệp, cầu toànthì rốt cuộc cô được cái gì. Nhưng đó luôn là ý nghĩ thoáng qua, tính lạc quanluôn hướng về phía trước của cô, luôn tự an ủi mình, cô chưa từng cố gắng, lạicàng chưa từng mang đến niềm vui cho Địch Nam, làm sao có thể nói từ bỏ là từbỏ được? Thế là cứ như vậy, cô kiên quyết duy trì cuộc hôn nhân này, cho dùcuối cùng có một ngày cô và anh li hôn thì ít nhất cô cũng có thể đường đườngnói to với Địch Nam rằng: cô – Mộ Lạc Lạc!Chưa từng đi quá giới hạn!
Nghĩ đến đây, Mộ Lạc Lạc cố hết sức đẩy Hàn Tư Viễnra, nét mặt không chút biểu lộ cảm xúc, lần đầu tiên đối diện với Hàn Tư Viễnbằng thái độ nghiêm khắc: “Đợi đến khi em chính thức li hôn với Địch Nam, em sẽcó câu trả lời cho anh.”
Lúc này, Hàn Tư Viễn đột nhiên phát hiện ra Mộ Lạc Lạcđã trưởng thành. Cô không né tránh, mà rất tự chủ.
Hàn Tư Viễn nghi hoặc nhìn cô hồi lâu, mỉm cười: “Anhcó thể đợi, chỉ có điều em đừng bắt anh đợi quá lâu.”
Mộ Lạc Lạc cụp mắt xuống, do dự một lát, lắc đầu: “Bốem nói đúng, kết hôn không phải là mua bán, tất cả là do em không biết nghelời, biết rõ thầy Địch không yêu mình mà vẫn muốn kết hôn, nhưng đây là lựachọn của em, em phải chịu trách nhiệm tới cùng. Chỉ cần một ngày chưa li hôn,em vẫn là vợ của Địch Nam, phải làm đúng bổn phận của một người vợ…” Mộ Lạc Lạccắn môi, cố kìm nén, tiếp tục nói: “Đợi khi về nước, nếu anh ấy vẫn quyết địnhli hôn… em sẽ không chút do dự kí đơn li hôn.”
“Em… sẽ rất đau lòng phải không?” Hàn Tư Viễn nhíumày.
Mộ Lạc Lạc sụt sịt, mắt ngấn lệ, cố cười nói: “Đươngnhiên là có một chút, nhưng từ đầu đến cuối đều là em tình nguyện, chỉ tại emsuy nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần ở bên em thì nhất định anh ấy có niềmvui, lại còn hi vọng anh ấy trở thành một con người vui vẻ như em. Nhưng emkhông thể nào đạt được kết quả như mong muốn, ngược lại còn làm cho anh ấy khóxử mọi bề, cuối cùng ép anh ấy đến mức phải gửi em ra nước ngoài du học, từtrước đến nay em vẫn hiểu, em không ngốc đến thế đâu…”
Hàn Tư Viễn buồn rầu, từ từ lau nước mắt trên má cô,cười dịu dàng: “Tình yêu không nói đến bình đẳng, điểm đáng yêu nhất của emchính là không tính toán được mất, chỉ dựa vào điểm này của em cũng khiến anhkhó mà không yêu em.”
Mộ Lạc Lạc lúng túng cắn môi, kéo tay anh đặt vào giữahai tay mình, nghiêng đầu cười lớn: “Nếu anh không chê em là người đã từng lihôn thì em đồng ý thử đón nhận anh. Nhưng vẫn câu nói đó, hãy cho em chút thờigian…”
Hàn Tư Viễn cam kết sẽ kiên nhẫn chờ đợi bằng một nụcười.
“Vì em, anh có thể từ bỏ mọi thứ, nêu sau khi li hônem vẫn không chọn anh thì đừng trách anh cưỡng ép em.”
Mộ Lạc Lạc bị biểu hiện kì quặc của anh chọc vui, bịtmiệng cười ngốc nghếch: “Phụ nữ ly dị anh cũng coi là bảo bối, không chọn anhmới là ngốc đấy…”
“A ha, xem ra em có con mắt nhìn đấy.” Hàn Tư Viễn cốcnhẹ vào trán cô.
“Ái! Sao anh cốc mạnh như vậy…” Mộ Lạc Lạc xoa trán,xòe móng tay giơ về phía Hàn Tư Viễn.
Khi tình yêu đích thực đến, cao thủ tình trường cũngtrở nên mất lí trí, chính vì quá yêu cô, sợ mất cô nên anh mới khiến bản thânthận trọng quá mức. Nhưng có việc nằm ngoài dự liệu của Hàn Tư Viễn, thì ra khiđã nói ra rồi, lúc trò chuyện lại đột nhiên trở thành rõ ràng quá.
Bên ngoài phòng ngủ…
Li hôn, li hôn, lựa chọn sau li hôn và những tiếngcười vui vẻ truyền ra từ phòng ngủ liên tục đập vào tai Địch Nam. Trên bàn ăncòn bày một chiếc bánh sinh nhật khác đã ăn hết hơn một nửa… Anh tự cười mỉamai, âm thầm tháo chiếc nhẫn trên ngón vô danh ra.
Anh ngập ngừng quay người lại, đi ra đến cửa, tiện taykhép cửa chính lại. Anh rất hối hận, anh không nên cho rằng đây là phòng của vợmình thì có thể không mời mà tự vào, càng không nên làm ra cái gì gọi là… nhẫncưới lãng mạn.
Anh không hề hận Hàn Tư Viễn, cũng không cho rằng đólà lỗi của Mộ Lạc Lạc. Cô đơn, không ai chịu được. Có lúc anh cũng từng nhưvậy.
***
Một tuần sau.
Mộ Lạc Lạc chính thức nhận được đơn li hôn, cô nhìnvào phần cuối đơn, chữ kí của Địch Nam… Cô vốn nghĩ rằng mình sẽ thấy nhẹ nhõm,nhưng cô lại ôm tờ đơn đó khóc suốt một đêm.
Sáu giờ sáng theo giờ Mĩ, sáu giờ chiều theo giờ TrungQuốc.
Cuối cùng Mộ Lạc Lạc cũng lấy hết can đảm gọi cho ĐịchNam.
“Tại sao đột nhiên anh lại đề nghị li hôn?...”
Giọng khàn khàn của cô như một lưỡi dao cứa vào tâmtrạng của cả hai người.
Địch Nam trầm ngâm một lát, bao nhiêu lời muốn nói rabỗng chỉ gói gọn trong mấy chữ lạnh lùng.
“Không phải đột nhiên, chỉ là đưa ra trước thôi.”
“Anh nóng lòng muốn li hôn như vậy sao?” Mộ Lạc Lạc cốkìm tiếng khóc, nhưng không sao ngăn được nước mắt.
Nghe thấy tiếng nức nở cố kìm nén của cô, trái timĐịch Nam thổn thức, nhưng anh đã tự mình chứng thực tất cả, dường như không cầnphải giải thích nhiều nữa.
“Trước khi em ra nước ngoài tôi đã quyết định rồi, tôichưa chính thức thể hiện rõ thái độ chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến việc học tậpcủa em.”
“Bây giờ anh không sợ nữa sao? Hay là… anh đã thíchngười con gái khác? Vì vậy không màng tới tâm trạng của em nữa?”
“Lạc Lạc…”
“Trả lời em đi.” Giọng của Mộ Lạc Lạc rõ ràng đã xácđịnh suy nghĩ của mình.
“Tôi đang họp, lát nữa…”
“Nếu anh không trả lời, em sẽ bỏ học về nước ngay lậptức!”
Địch Nam nghe thấy tiếng sách rơi, chứng tỏ lúc này MộLạc Lạc đang mất bình tĩnh.
Địch Nam nghĩ tới cảnh cô và Hàn Tư Viễn ở cùng nhau,tâm trạng hơi dao động, anh không cho rằng Mộ Lạc Lạc có lí do để chỉ tríchmình.
“Bỏ học là điều bất lợi cho em, nếu em cố chấp bỏ họcthì tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì. Tôi chỉ hi vọng em nhanh chóng kí tênvào đơn li hôn, tôi không có thời gian lãng phí với em, cứ như vậy đi.”
Lời chưa dứt, Địch Nam đã tắt máy, một tay đặt lêntrán, trầm ngâm không nói gì.
Lúc đó, Địch Nam thực sự quên mất mình đang tham giacuộc họp, tất cả các nhân viên trong công ty nhìn nhau. Một ông chủ gặp bất kìchuyện gì đều không kinh ngạc, hoảng hốt giờ lại cãi nhau với vợ? Đợi đã, ôngchủ kết hôn khi nào vậy?!
Tống Nhụy phản ứng rất nhanh, đưa tay ra hiệu cho cácnhân viên trật tự ra ngoài, đợi đến khi mọi người ra hết, cô là người cuối cùngbước ra khỏi cửa phòng họp, muốn nói gì đó song lại thôi, cô lặng lẽ khép cửalại.
Tống Nhụy lo lắng bước trên dãy hành lang. Mộ Lạc Lạclàm ông chủ cô lần đầu tiên để lộ cảm xúc trước mặt người khác, nhưng cô gáigiản đơn đó lại không hề biết tầm quan trọng của mình.