Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 66: Giam cầm, dưới cái lốt tình yêu




Edit: Quan Vũ.

Đến gần, Tả Thành đưa tay ra, thói quen tự nhiên dù chưa từng luyện tập, ôm cả người Giang Hạ Sơ vào dưới cái ô màu đen, khẽ cúi người, trả lời cô: “Ban nãy anh đang nghĩ, cuối cùng là em về đây, hay là Tả gia, hay không phải là cái nào hết?”

Dứt lời, đôi mắt sáng lạnh lùng liếc nhìn lên người Diệp Tịch như xuyên thấu.

Diệp Tịch run sợ trong giây lát, nửa đầu vai bị mưa làm ướt mất phân nửa, thu ô lại và đi ra, cười qua loa với Tả Thành, sau đó nhìn lướt về phía Giang Hạ Sơ với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đi trước, hôm nay đi gấp quá, không lấy kịch bản theo.”

Nói xong thì khoát tay, để lại bóng lưng vô cùng tiêu sái.

Tóm lại lời này đã châm thêm dầu vào ngọn lửa của Tả Thành, sắc mặt của anh âm u lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt Giang Hạ Sơ: “Vẫn luôn ở chung với anh ta sao?” Giọng điệu không phải chất vấn, mà là khẳng định, là hờn giận.

Giang Hạ Sơ tiếp lời với vẻ không mặn nồng cũng chẳng thờ ơ: “Ừ, không phải anh vẫn đang ở đây sao? Cho nên, tôi đã về.” Quay đầu, cách xa ra khỏi tấm thân của Tả Thành, chừng một người là chen chặt, nửa người đã ướt đẫm trong mưa, và rồi cười lạnh lùng với Tả Thành, “Như thế có tính là tôi phạm tội lẩn trốn không hả?”

Sắc mặt Tả Thành lạnh lùng sa sầm, không còn chút huyết sắc nào, dần dần trở nên trắng bệch.

Thì ra, cô trở về không phải để tìm anh.

Anh rũ trọng đồng xuống, lặng thinh trong phút giây, kéo đôi vai của cô qua, chỉ nói khẽ: “Bọn anh chờ em rất lâu. Đi về thôi.”

Cô cứng ngắc nối bước theo anh, dưới một cái ô màu đen, khoảng cách giữa hai người bằng một người, bọn họ đều đã bị xối ướt bả vai, mưa đầu hè lạnh lẽo.

Bãi đỗ xe ở phía dưới thì vắng tanh, chỗ rẽ, lộ ra một cái ô màu cà phê.

Diệp Tịch vẫn không đi, mãi đến khi xe của người kia đã đi xa rồi, anh mới lầm bầm lầu bầu một câu với vẻ buồn bã: “Diệp Tịch, mày làm sao thế, đây không phải là đúng như mày muốn à?”

Tại sao trái tim lại trống rỗng, hơi lạnh rét, có hơi đau đớn. Anh cười khổ, quay người lại, giọng nói vang trong cơn mưa mờ mịt: “Những khoản nợ này, các người cùng nhau trả lại đi.”

Xoay người, tiến vào cao ốc Vũ Hậu, cúi đầu, có vẻ đăm chiêu.

Bật đèn lên, một câu nói nhẹ nhàng thoải mái bay đến bất thình lình.

“Nói nhỏ cái gì đây?”

Là giọng nữ, êm tai đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến quỷ xứ.

“A——” Hít một hơi lạnh thật sâu, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Tịch trắng bệch, lập tức tái đi, thờ ơ liếc nhìn qua, “Làm cho giống hệt như phim ma, sao lại không nói trước một tiếng nào chứ, người ở đó mà cũng không mở đèn, làm tôi sợ muốn đứng tim.”

Thì ra là thằng nhãi này không nhận phim ma, không phải bản thân anh ta đã nói rồi sao, diễn ma quỷ sẽ tổn hại sự khôi ngô tuấn tú, hơn nữa là sợ quỷ ma nha.

Lâm Khuynh Nghiên khoanh hai tay lại dựa vào vách tường, cười đẹp câu hồn người: “Đang làm cái chuyện trái với lương tâm gì đó thôi, biểu hiện có tật giật mình rõ rành rành ra đấy……” Miệng nói cười đùa, nhưng trong mắt vẫn che phủ một mờ mịt.

Diệp Tịch đi lướt qua Lâm Khuynh Nghiên, đi vào, giọng nói trêu đùa vọng tới: “Cái giờ này rồi mà vẫn không đi về, xem ra càng ngày cô càng giống như vừa ăn cướp vừa la làng đấy chứ.”

Được rồi, tóm lại là một đôi nam nữ đi ăn cướp.

Lâm Khuynh Nghiên nhún nhún vai, cũng đi qua: “Không phải anh cũng chưa về sao?”

Bỗng nhiên Diệp Tịch xoay người lại, đối diện với Lâm Khuynh Nghiên, đi qua, cúi sát vào, càng lúc càng gần, cô bất ngờ không kịp phòng bị, sửng dốt, tựa vào cạnh bàn, lui nữa cũng không được rồi, điều chỉnh hô hấp, và rồi tự dưng lại nhe răng cười tít mắt.

Hơn nửa ngày, vươn tay dài ra, vượt qua Lâm Khuynh Nghiên, quăng lại một câu: “Tôi lấy kịch bản.” Sau đó thì ngạo mạn lui về sau một khoảng.

Sắc mặt Lâm Khuynh Nghiên lúc đỏ lúc trắng, may mà ánh đèn mờ nhạt, không nhìn thấy rõ. Hít sâu một hơi, giọng điệu mang đôi chút ngượng nghịu: “Thì ra vẫn còn nhớ tới kịch bản đấy à, tuy nhiên, anh, cái người này bình thường chẳng phải là một người nghiêm chỉnh, nhưng mà là một diễn viên khá chuyên nghiệp, có biết không thế, bởi vì anh ngừng diễn, bọn em phải lùi lại vở diễn đáng nhẽ là buổi chiều kia để làm sau, thế nên tất cả lịch trình sau đó của em đều bị xáo trộn cả lên rồi.”

Còn có gan nổi sùng lên tìm cách trả đũa, còn cả một cỗ nộ khí tích tụ trong lòng.

Ngày thường người phụ nữ này luôn nói chuyện với ba phần thật bảy phần giả, nhưng mà tính cách thì cũng không tệ lắm, bây giờ Diệp Tịch cảm thấy không biết làm sao, giật giật môi, lơ đễnh đáp lại: “Không phải ngóng cả buổi sao? Nói thế nghĩa là tội trạng không thể tha thứ tới cỡ đó à?”

Hơn nữa, cô lại chưng cái điệu bộ như bắt được ông chồng trèo tưởng thế kia làm gì, thật là chẳng thể hiểu nổi.

Lâm Khuynh Nghiên khoanh hai tay trước ngực, gương mặt  #Guānyǔvới dung nhan mộc mạc lạnh lùng: “Thế cho em cái lí do có thể tiếp thu nào.”

Cô tức một bụng, dường như đang tìm kiếm cho ra một cái cửa phá, thế là rục rịch muốn ngóc đầu dậy, chờ thời cơ phát tiết.

Muốn lí do chứ gì, anh ta cho! Đi qua, cúi người khiến gương mặt tuấn tú áp sát, nghiêm trang nói: “Cô nhìn mặt tôi đi, hôm nay bị cái tên Ahn Jae Wook gì đó đánh đến nỗi không nỡ nhìn luôn rồi này.” Nói xong thì vẫn chưng ra điệu bộ tiếc hận, than thở mấy hơi, vuốt ve gương mặt tuấn tú của mình. Quản nhiên lời đồn không phét, thằng nhãi này yêu cái bản mặt như cái mạng.

Người ta bảo bình yên như hào nhoáng có được không hả, chí ít còn là người mới nổi tiếng nhất trong danh sách tìm kiếm, có muốn lần nào cũng không thể phân biệt được danh tính con nhà người ta không hả.

Lâm Khuynh Nghiên chẳng buồn cải chính nữa, lạnh lùng liếc nhìn người nào đó đang chăm sóc gương mặt khiến người ta phải đố kỵ, giọng điệu mang một luồng châm chích khiêu khích: “Nghe chị Tiểu Nghiệt nói, hôm nay Giang Hạ Sơ mới qua đây.”

Sắc mặt Diệp Tịch lập tức lạnh tanh: “Liên quan gì tới cô ta.” Anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Khuynh Nghiên.

“Không liên qua gì tới cô ta sao?” Lâm Khuynh Nghiên cười lạnh hỏi ngược lại, tiếng nói lạnh lẽo bất ngờ, “Diệp Tịch, mỗi khi anh nói dối đều nhìn vào mắt của người khác và nói chuyện.”

Đôi mắt Diệp Tịch khẽ run, né tránh ánh mắt của Lâm Khuynh Nghiên, hơi vụng, hơi mất tự nhiên.

Không thể không thừa nhận, trên đời này, không còn ai có thể hiểu được người đàn ông này hơn Lâm Khuynh Nghiên.

Diệp Tịch bị vạch trần thành ra giận quá hóa cười, đôi mắt yêu ma quỷ dị dần dần trở nên nóng cháy: “Chỉ là người tình màn ảnh, cũng chẳng phải chỉ có mình cô.” Hừ lạnh một tiếng, lần đầu tiên anh ta dùng giọng điệu mỉa mai khinh thường như thế nói chuyện với cô ta, “Đừng có nói chuyện như thể cô rất là thấu hiểu tôi.”

Bọn họ quen biết mười năm, trong chương trình tuyển chọn ra người giỏi lần đầu tiên, cùng bắt đầu diễn chung một tác phẩm đầu tiên, cùng nhau cầm giải thưởng dành cho người mới, cùng nhau bước lên thảm đỏ Cannes lần đầu tiên…… Nhiều cái lần đầu tiên như thế, luôn luôn ở chung một chỗ, thế mà anh lại nói chuyện với cô như thế.

Đột nhiên cô cảm thấy rất uất ức, không biết vì cái gì. Những vẫn quật cường ngẩng đầu lên, giọng điệu không sợ không tức mà lại hơi lạnh lùng: “Ban nãy lúc em đến, trông thấy Giang Hạ Sơ, thế vẫn phủ nhận à?”

Ánh mắt đối nghịch, một lạnh một nóng.

Bỗng dưng sắc mặt Diệp Tịch biến đổi, giọng nói như nặn ra khỏi cổ họng: “Cô đang đùa giỡn tôi đó sao?”

Lâm Khuynh Nghiên hừ lạnh một tiếng, trả lời: “Anh đang đùa giỡn em đấy chứ.” Cô ngẩng đầu, đúng tầm ngọn đèn chiều vào đôi mắt của cô, vừa đen mà vừa âm u, dường như làm cách nào ánh sáng cũng không thể hòa vào nó, đảo ngược tình thế, khí thế [l]q"đôn>Vũ bức người, “Tịch, anh đã không còn tỉnh táo nữa rồi, quên thù của anh trai anh rồi sao?” Đi qua, lấy một phần giấy trắng mực đen vứt ra khỏi chiếc túi, mang khí phách dứt khoát như làm việc nghĩa không lùi bước, “Nhìn đi, đó là giấy chứng nhận kết hôn của hai người bọn họ, anh cảm thấy rằng anh còn có đường lui hay sao?”

Chỉ lạnh lùng liếc nhìn qua thôi, Diệp Tịch cười lạnh, đôi môi dính chặt lạnh lẽo cứng ngắc: “Cô còn biết nhiều hơn tôi tưởng đấy, tôi cũng chẳng biết được, cô còn hiểu thấu nôi tâm của tôi như thế, hẳn là đã tốn không ít công sức nhỉ.” Anh cũng chỉ suy đoán mà thôi, cô cũng biết chút ít, nhưng không ngờ tới, cô lại biết cặn kẽ đến như thế.

Quả nhiên, là diễn viên, thật sự có thể che đậy khuyết điểm.

Nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của Diệp Tịch, Lâm Khuynh Nghiên không hề né tránh, chỉ cười khẩy, giọng điệu mang chút tự giễu đâu đó, nhưng cũng mang theo cuồng loạn được đè nén: “Nếu em chỉ nói là tình cờ, thì có lẽ anh sẽ không tin, cho dù em biết hay không, mà biết cái gì, Tịch, em vẫn là em, nhưng mà anh đấy, vẫn còn là anh của ngày trước sao? Có còn nhớ rõ lời thề son sắt ngày trước đã thề ở ngay trước phần mộ của anh trai anh không?”

Lời nói rành mạch của cô ta đã vạch trần tất cả những bí mật xưa nay được cất giấu thật cẩn thận, cô biết, một khi ngả bài, có lẽ, giữa bọn họ sẽ chẳng còn liên quan đến nhau như Sở hà Hán giới* với nhau, cô ta cũng muốn cất giấu thật kỹ, chỉ là lúc tận mắt nhìn thấy anh cẩn thận từng li từng tý như thế, lúc thì nóng ruột nóng gan vì Giang Hạ Sơ, thì cô biết ngay, cô sẽ phát điện, quả nhiên, cô thật sự ghen tị đến điên cuồng lên rồi.

*Sở hà Hán giới: con sông định biên cho nước Sở và Hán trong lịch sử Trung Hoa xưa.

Lúc Lâm Khuynh Nghiên nói xong, thì mặt mày Diệp Tịch đã âm u rối tung rối mù cả lên, ngọn lửa cuồng nộ nổi lên cuồn cuộn trong con ngươi: “Tôi không nhớ rõ, chưa bao giờ tới phiên cô đến thức tỉnh tôi.” Giọng nói nặng nề như đóng băng, thắt chặt, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé tan ra, “Lâm Khuynh Nghiên, tôi vẫn chưa nói, chỉ vì cô là con gái, là đồng nghiệp mười năm của tôi, nhưng không phải như thế có nghĩa là cô có thể nhúng tay vào chuyện của tôi.”

Quả nhiên, một khi lật bài, thì anh ta sẽ phân rõ khoảng cách* ngay, đá cô ra khỏi thế giới của anh ta.

Chỉ là, cô đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể càng lúc càng ép sát từng bước: “Anh sợ em nhắc tới, sợ em vạch trần, sợ em làm gì đó với Giang Hạ Sơ, anh đang trốn tránh, anh đang lừa mình dối người.” Xoay chuyển đề tài, cô lạnh giọng rít gào lên, “Diệp Tịch, anh thật sự yêu cô ta sao?” Âm cuối bị run rẩy cuốn quanh nồng đậm, đang vang vọng.

“Cô câm miệng cho tôi.” Trong đối mắt chỉ còn là hoảng sợ tức giận chất chứa lênh đênh, gào thét mắng mỏ giận dữ.

“Nếu yêu cô ta, vậy đã đến cái mức nào rồi, có thể buông bỏ thù hận vì cô ta chăng?”

Không lùi mà là tiến tới, từng chữ từng chữ của cô đã nói hết căn bệnh khó nói tiềm ẩn bên trong trái tim Diệp Tịch.

Anh bóp chặt bả vai cô, tức giận lắc lắc, rít một câu có thể mài ra lửa từ trong cổ họng: “Tôi bảo cô câm miệng!”

“Bị em nói trúng rồi chứ gì?”

Một lời trúng phóc, bỗng dưng cảm thấy lòng mình đang rơi xuống, anh hoàn toàn không kịp cản lại, đã rơi vào thế vạn kiếp bất phục, bất tri bất giác buông bàn tay ra, anh mất hồn lui về phía sau, đôi môi run rẩy khẽ lẩm bẩm hai chữ: “Đủ rồi.”

Khi vết thương vẫn luôn được che giấu cẩn thật bị xé rách thật mạnh, thì khi đó vẫn lấy cái cớ phủ định để lừa mình dối người, anh muốn lui cũng không thể lui, chỉ còn lại chật vật nhếch nhác mà thôi.

Sự mất hồn mất vía của anh, cô nhìn thấy rõ rành rành, là nên đùa cợt châm chọc hay là vẫn nản lòng thoái chí, thì cô đã không còn sức lực nữa rồi, cô dùng tất cả sức lực, khiến mình và Diệp Tịch bị đưa vào đường cùng, con đường mệt mỏi cuối chân tường, im lặng cười, thống khổ tịch liêu: “Anh vẫn còn không cho tôi nói, dường như đúng là anh không bao giờ phủ nhận lần nào cả.”

Diệp Tịch ngước mắt lên, đôi mắt sáng kinh hãi rối bời, đó là vẻ hoảng hốt lo sợ khi bị vạch trần.

Anh đã quân lính tan tác, chỉ còn lại tức giận cứng nhắc: “Cô là phụ nữ, chắc chắn tôi không ra tay, nhưng mà Khuynh Nghiên, cô cũng biết tôi là người thiếu kiên nhẫn.” Giọng lạnh lùng u ám, “Cút.”

Bỗng con ngươi ươn ướt, lại giấu nhẹm đi, lông mi rung động kịch liệt, nghẹn ngào mắng to với Diệp Tịch: “Diệp Tịch, anh, cái tên khốn nạn này, vừa nhát gan lại còn ích kỷ khốn kiếp.”

Anh chỉ cười gằn, sắc mặt âm u khó nói thành lời, mở miệng, lạnh lùng thấu xương: “Cô không đi, tôi đi.”

Xoay người, gần như là chạy trối chết.

“Ha ha ha——” Cô cười to, gương mặt mộc mạc tái nhợt, dường như chỉ còn là hung dữ.

Cười xong, toàn thân ||q?d] lả đi giống như sức lực bị rút cạn, cô ngã ngồi dưới đất, nước mắt nơi khóe mắt tuôn ra từng giọt, tràn lan như thác, chảy qua khóe miệng, vô cùng chua xót, cuối cùng cô khe khẽ khóc thút thít: “Diệp Tịch, tại sao lại yêu cô ta, anh biết rõ là không thể mà, tại sao chứ? Em thì không được sao? Vì sao lại không thể là em chứ?”

Đáp lại cô chỉ là quạnh quẽ trong phút giây, là tiếng khóc đứt quãng của cô.

Không có lý do gì cả, không tài nào khống chế được, đó mới đúng là bản chất của tình yêu. Tình yêu, là thứ độc dược cuốn lấy, mê hoặc, sẽ chết người.

Mà cô, đang lúc đánh cược cả cái mạng, vì sự mê hoặc của nó. Cô hao tổn hết sức lực, nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước cửa sổ, nhìn người kia chạy đi xa ở dưới lầu thật hối hả, cô thầm thì: “Tịch, anh cũng đã như thế, những thứ em đã làm thì tính là cái gì chứ? Anh khiến em trở nên tự cho là đúng tự mình đa tình rồi.”

Diệp Tịch bị thua tan tác, chạy trối chết, mà cô cũng rơi vào thất bại thảm hại, hại người hại mình.

Không có ánh trăng, ngoài cửa sổ, mưa rơi từng giọt tí tách tí tách, tạt lên cửa sổ, lộn xộn

Mội chỗ thì mưa dầm dề, một chỗ thì lạnh lẽo. Cửa sổ Tả gia, cũng bị mưa tạt tùm lum như thế.

Giang Hạ Sơ đi vào căn phòng, lập tức cuộn mình trên chiếc ghế salon thành một cục tròn vo. Híp mắt, vẫn chẳng thèm nhìn Tả Thành đi vào theo sau, giọng điệu qua quýt: “Tôi mệt rồi.”

Làm thinh suốt dọc đường, cô mới mở miệng hạ lên đuổi khách.

Tả Thành bèn đứng ở chỗ, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào cô, rũ mắt xuống nhìn cô, mím môi lặng im trong giây lát, rồi lại nói: “Anh vẫn chờ em.”

Chờ em về, chờ em giải thích, cho dù là bây giờ, chờ cô mở mắt ra nhìn anh.

Từ từ, cô nâng đôi mi lên, lạnh lùng nhìn Tả Thành: “Chờ tôi làm cái gì?”

“Muốn biết, còn bao nhiêu lâu thì em về.”

“Sợ tôi không về sao?” Dường như nói tới chuyện gì đó thật buồn cười, cô cười lạnh giễu cợt.

“Chắc chắn không, chắc chắn em sẽ quay về, cho nên anh sẽ không đi tìm em.” Anh trả lời, giọng nói, lạnh lùng mà như tự kiềm chế, chỉ là đôi mắt có một ánh sáng trầm lắng được tụ lại.

Nếu như Giang Hạ Sơ biết, khoảng thời gian Tả Thành không đi tìm cô, Tả Thành suy nghĩ vô số loại cách có thể khiến cho cô ngoan ngoãn trở về bên cạnh chính anh, thậm chí suy nghĩ vô số loại cách lăng trì mang đi người kia của cô. Nếu như cô biết, chắc chắn sẽ mắng to ‘đồ điên’ chăng.

Anh thật sự đúng là người điên, đã làm, đã nghĩ tới biết bao nhiêu chuyện điên cuồng, nhưng mà lúc nào cũng lo sợ cô coi anh như đồ điên, cũng cố gắng che giấu đi.

Nhưng mà cô ấy hả, luôn luôn đối xử với Tả Thành không lạnh lùng mà cũng chẳng thờ ơ, đôi mắt sáng luôn luôn ngăn sách muôn sông nghìn núi, cô hỏi anh: “Không hỏi tôi đi đâu à?” Cô lại cuộn mình trên ghế salon, giọng nói mang chút run rẩy.

“Không muốn nói cho anh à.” Tả Thành đi qua, nửa ngồi trước mặt cô, ngước đầu lên, mới có thể thấy đôi mắt của cô, giọng nói của anh lạnh lẽo chua chát, “Hạ Sơ, chắc chắn không được quên, cho dù đi xa đến đâu, thì cuối cùng em phải quay về đấy.”

Anh nói ra, cô không bằng lòng tin tưởng nhất nhưng lại không tài nào thay đổi hiện thực. Sắc mặt hơi biến đổi, bỗng lạnh tanh: “Không cần phải nhắc tôi, chắc chắn tôi không trốn, mà trốn cũng không thể thoát được.”

Anh cười với cô,, nụ cười kia vừa lạnh lùng và vừa sắc nhọn, nhưng cũng vừa đẹp mà lại vừa ảo diệu, cô chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà. Trong phòng rất yên tĩnh, gió lẻn vào trong cửa sổ, thổi lên những tờ giấy trên bàn trà cuốn tròn lắc lư, Tả Thành cúi người, cách cô rất gần rất gần, thế nên hô hấp cũng quấn quanh hai người, khi anh mở miệng, thì hơi thở chỉ toàn là lạnh lùng: “Hạ Sơ, đừng để cho bản thân gặp nguy hiểm một chút nào, đừng khiến anh không tìm thấy em, nếu như em muốn ra ngoài, thì anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”

Rõ ràng lời nói của Tả Thành là ôn nhủ sủng nịnh, nhưng Giang Hạ Sơ lại cảm giác như bị ném vào trong đầm vậy.

Cô bình tĩnh, chỉ là cố nén nói kích động mà thôi, đáp lời: “Hẳn là anh không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không can thiệp chứ.”

Tả Thành sẽ cực kỳ thoải mái cho tự do hết mình, bởi vì anh ta luôn có cách khiến cho người ta như đang đeo gông xiềng trên lưng khó có thể bước nửa bước.

Giang Hạ Sơ hiểu, phong cách của Tả thị /l/q"[email protected]

Tả Thành không nói, mà từ từ lùi lại kéo giãn khoảng cách, có lẽ là ngầm thừa nhận lời nói của Giang Hạ Sơ.

Cô nửa dựa vào ghế salon, còn anh nửa ngồi bên cạnh cô, khiến cho cô nhớ tới một câu nói hoang đường, nói đàn ông tôn phụ nữ làm vua, chắc chắn là yêu người phụ nữ này tới tận xương tủy. Bỗng dưng cảm thấy ngôn luận về tình yêu thật quá hoang đường, cô vòng qua Tả Thành, đứng dậy khỏi ghế salon, rũ mắt nhìn xuống: “Tả Thành, có biết dùng cái lốt tình yêu để giam cầm có kết quả như thế nào không?”

Kết quả gì, anh chưa từng thử suy nghĩ, không nói, mà đứng lên, chỉ nhìn cô thật lâu, như muốn nhìn tới nơi sâu thẳm trong đôi mắt của cô.

Ánh mắt của Tả Thành khiến Giang Hạ Sơ hoảng hốt, cô né tránh, cầm lấy quyển sách đã mở một nửa trên bàn trà kia lên, đưa cho Tả Thành: “【Scott và Merce】đọc thử đi.”

Tả Thành cũng không nhận lấy quyển sách, thậm chí trong cuốn sách này còn lưu lại dấu vết anh đã lật xem qua.

Scott là thần trong lịch sử xa xưa của phương Tây, Merce là con thú bầu bạn chinh chiến bên cạnh ông ta. Khi thần yêu thú, Scott bẻ gãy cánh của Merce, Merce chết bên trong song cửa tù giam, Scott được chôn theo.

Dùng cái danh tình yêu để giam cầm…… Scott và Merce chính là ví dụ.

Giang Hạ Sơ phẫn nộ thu tay lại: “Thì ra anh biết.”

Giang Hạ Sơ rũ mắt xuống, bàn tay thì trống không, quyển sách đã rơi vào lòng bàn tay của người nào đó, đầu ngón tay vẫn còn vương chút nhiệt độ lạnh lẽo của người kia, cô rụt tay lại theo bản năng, người kia nắm lấy cổ tay của cô, giọng nói ngọt ngào thấm đượm khiến cô cảm thấy rất chói tai: “Anh không phải Scott, lại càng không biến em thành Merce.”

Giang Hạ Sơ chỉ cười lạnh, không muốn nói gì. Quả thật, Tả Thành không phải Scott, mà cô cũng không phải Merce, Tả Thành độc ác hơn Scott rất nhiều, còn cô thì bi ai hơn Merce, ít nhất Merce ít nhiều trong bi thảm có yêu hận đan xen phần nào không dứt bỏ được.

Trong mắt cô là lạnh lùng, trong mắt anh là ủ dột, không khỏi dùng sức trên tay.

Cô không vùng vẫy, cũng chỉ hơi nhíu nhíu mày lại, dường như Tả Thành bối rối, thả lỏng bàn tay, nhìn cổ tay hơi đỏ hồng của cô, thương tiếc ẩn hiện đâu đó trong đôi mắt, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng từ tốn: “Hạ Sơ, không nên có lần sau nữa, có được không?”

Ba phần cầu khẩn, ba phần dỗ ngọt, ba phần dè dặt không xác định, chỉ có một phần ra lệnh bất đắc dĩ.

Cô hếch môi, tạo thành đường cong ngang ngược lạnh lùng, trêu đùa treo lên đôi mắt: “Anh tức giận? Sẽ trừng phạt tôi à?”

Dường như, đối với người đàn ông này, Giang Hạ Sơ đã hoàn toàn học được sự không sợ hãi, bởi vì anh dung túng, cũng bởi vì chính cô chẳng có thứ gì cả.

“Không, anh không tha được.” 

Đối với, câu trả lời của Tả Thành, chỉ là trong dự liệu mà thôi.

Cô chỉ lạnh lùng thờ ơ. Tả Thành theo lối đồng giá trao đổi, cái chuyện không bỏ được này, cô không muốn nổi, cứ cung kính mà không gần gũi.

Ngoài dự liệu, Tả Thành lại nói thêm một câu: “Anh chỉ không bỏ em được.” Giọng điệu lạnh tanh sắc lẹm mang theo sát khí rét lạnh trong đó, “Em không nên tìm người khác.”

Tả Thành, động sát ý……

Có thể, cô thật sự sai lầm rồi, coi thường sự điên cuồng của người đàn ông này.

Đôi mắt sáng rực của Giang Hạ Sơ căng thẳng, sáng quắc liếc nhìn Tả Thành: “Không được đụng đến anh ta, anh ta chỉ là bạn bè của tôi.”

“Em không cần bạn bè.” Thu lại âm u lạnh lẽo trong đôi mắt, đột nhiên giọng điệu hơi cô đọng bất đắc dĩ, nắm lấy đôi vai của Giang Hạ Sơ, “Hạ Sơ, người đó, tránh xa anh ta một chút.”

Vốn dĩ anh bày mưu tính kế như thế, buộc tất cả mọi thứ của cô trong lòng bàn tay anh.

Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm u sâu xa của Tả Thành, lạnh lùng như tan nát, thay vào đó là sự giận dữ: “Tả Thành, tôi chỉ nói một lần, đừng có lấy người tôi quan tâm ra để 1q]dO? uy hiếp tôi thêm một lần nào nữa.” Hung hăng, hất bàn tay của Tả Thành ra, cô cách ra xa vài bước, “Anh có thể thử xem, tôi lại muốn nhìn coi, là anh hối hận hay là tôi?”